Nghề Sư Tôn Nguy Hiểm, Ta Không Làm!
Chương 67
Bất Nhiễm Thanh Minh
13/01/2022
Vân Mặc Tuyên nhìn Hàn Ảnh kiếm trong tay, mặt không biểu tình, Vấn Nhai chân nhân đoán không ra hắn đang nghĩ cái gì, chỉ là bầu không khí hiện tại quá mức an tĩnh khẩn trương khiến hắn có chút không khỏe.
"Phía bên Phệ Tâm Ma có tin tức gì không?" Vấn Nhai cũng theo tầm mắt Vân Mặc Tuyên, nhìn chằm chằm Hàn Ảnh kiếm. Thật ra hắn cảm thấy mình không nên hỏi cái này, nhưng cách đây không lâu Phệ Tâm Ma có phái người tới đây báo cho Vân Mặc Tuyên một ít tin tức, nói là có liên quan tới Bạch Nghiên.
"Tình cảnh hiện tại của sư huynh......"
"Bất luận như thế nào, tình cảnh của sư tôn cũng sẽ không tốt. Trừ phi sư tôn rời khỏi nơi đó." Vân Mặc Tuyên nói, "Phệ Tâm Ma muốn dùng sư tôn để trao đổi, hắn muốn ta dùng Hàn Ảnh kiếm phá vỡ phong ấn cho hắn."
"Cái gì?!" Vấn Nhai không ngờ Phệ Tâm Ma sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, "Ngươi có thể phá vỡ phong ấn?"
"Có thể."
Vấn Nhai run rẩy hỏi lại: "Vậy ngươi sẽ đồng ý sao?"
"Ta đồng ý."
"Cái gì? Ngươi thế mà lại đồng ý!" Vấn Nhai kích động nói, "Lúc trước Chúc An vất vả lắm mới phong ấn Phệ Tâm Ma, sau đó do bởi vì việc này mà dẫn tới linh lực khô kiệt, hồn phi phách tán. Hiện tại ngươi lại dễ dàng đem cả tâm huyết của hắn hoàn toàn đổ sông đổ bể. Ngươi...ngươi....ngươi....Không được! Ta không thể tiếp tục đợi nữa, chưởng môn, ta trực tiếp đi tìm hắn!"
"Cho dù có là Tuyết Vô Trần cũng không thể nào ngăn cản được ta." Vân Mặc Tuyên nhìn Hàn Ảnh kiếm, "Nếu ta đã chọn thả hắn, thì cũng có đủ năng lực tiêu diệt hắn."
"Ngươi nói nghe thật dễ, ngươi căn bản chưa từng trải qua đại kiếp nạn do Phệ Tâm Ma gây ra tại đại lục An Lạc, ngươi căn bản không biết đó là loại lực lượng đáng sợ cỡ nào! Loại lực lượng này không cần hắn tự mình ra tay, người có ý chí yếu sẽ dễ dàng bị ảnh hưởng, yêu hận tình thù, bất luận ra sao cũng đều sẽ xuất hiện tâm ma, một chút cũng không bỏ sót."
"Ngươi không cần nói thêm nữa, ta sẽ giải quyết hắn."
"Ngươi vẫn muốn thả hắn ra?"
"Chỉ có thả hắn ra mới có thể chân chính tiêu diệt được hắn. Vô tận chi cảnh, một cái giếng phong ấn đã khiến Phiêu Miểu Thành kinh hồn khiếp đảm trong nhiều năm như vậy. Hiện tại cho dù không diệt trừ, về sau nó vẫn tiếp tục là mầm tai họa. Ngươi có thể đảm bảo Phệ Tâm Ma không có cách nào khác để rời đi sao? Chờ đến lúc đó, hắn yên lặng không một tiếng động thâm nhập vào đại lục An Lạc, đó mới gọi là nguy hiểm." Vân Mặc Tuyên thu hồi Hàn Ảnh kiếm, lại nhẹ giọng nói, "Huống hồ, sư tôn còn ở nơi đó."
Trận chiến của Phương Lẫm Nam và Tế An bởi vì có thêm sự xuất hiện của bụi gai đen mà nảy sinh biến hóa, Phương Lẫm Nam dần dần bị rơi vào thế yếu.
Khó khăn lắm hắn mới tránh được vài nhánh bụi gai đang đâm tới, lại có thêm vài cái bất ngờ đánh úp từ phía sau. Phương Lẫm Nam huy Họa Kích chém đứt không ít bụi gai, những bụi gai bị chém hóa thành vài tia khói đen rồi tiêu tán, mà từng bụi gai mới thi nhau sinh sôi rồi lại đánh tới.
Kiểu tấn công như vậy, Phương Lẫm Nam không thể không chuyển từ công kích sang phòng thủ.
Có gì đó không thích hợp.
Thực lực nguyên bản của Tế An không mạnh như vậy, ngay cả tốc độ sinh trưởng của mấy bụi gai cũng quá nhanh, Phương Lẫm Nam âm thầm nghĩ.
"Như thế nào? Phát hiện rồi sao?" Tế An đắc ý nói, "Có phải ngươi phát hiện ta ngày càng mạnh hơn ngươi hay không?"
"Nhiều lời vô nghĩa." Động tác của Phương Lẫm Nam vẫn chưa hề dừng lại, không ngừng chống chọi với từng bụi gai đen.
Tế An cười, ra vẻ tiếc hận nói: "Phương Lẫm Nam, ta nhờ có Phệ Tâm chi lực mới đạt được sức mạnh như ngày hôm nay, nhưng ngươi lại luôn chọn cách cự tuyệt tôn chủ. Loại kiên trì buồn cười này chính là nguyên nhân cho sự chênh lệch đó, ngươi hà tất gì phải vậy."
"Kẻ nực cười chính là ngươi mới đúng. Vì sức mạnh liền có thể vứt bỏ chính mình, không phải là điều bi ai nhất thế giới sao." Phương Lẫm Nam cười lạnh nói, "Ngươi cảm thấy ta sẽ chọn làm người giống như ngươi sao?"
Tế An sắc mặt âm trầm, tay vung lên, bụi gai càng thêm điên cuồng tấn công. Cuối cùng, Phương Lẫm Nam vẫn là không địch lại, bị bụi gai cuốn lấy tay chân.
"Thế nào? Hiện tại cho dù ngươi không muốn cũng phải cam chịu kết quả bi ai này."
Ở bên kia, Bạch Nghiên đối phó với đám người Bích Oánh đang dây dưa không thôi, nhưng vẫn có thể dư sức đối phó. Chỉ là khi Tế An đem lực chú ý đối phó Phương Lẫm Nam dời sang người bọn họ, hết thảy đều trở nên khó giải quyết hơn.
"Thu Thủy Kiếm. Thật không ngờ, ngươi thế mà có thể dùng nó." Tế An nhìn Thu Thủy kiếm trong tay Bạch Nghiên, ánh mắt ghen ghét càng thêm lạnh lẽo.
"Này chứng minh, ít nhất ta là người quân tử hơn so với ngươi."
"Thì như thế nào? Chỉ tiếc, dù ngươi sử dụng được nó, chung quy cũng không thể phát huy hết thực lực thật sự của nó."
Lời Tế An còn chưa dứt, Duy Nhẫm kiếm trên tay nhắm Bạch Nghiên đánh thẳng tới. Hiện tại hắn rất căm ghét Bạch Nghiên, cho dù hắn đã từ bỏ thân thể này, nhưng vẫn vì Thu Thủy kiếm mà cảm thấy một tia không cam lòng.
Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì chứ! Dựa vào cái gì mà cái tên không biết đâu ra này chiếm cứ thân thể hắn, lại có thể triệu dùng Thu Thủy kiếm mà hắn đã hao hết tâm tư muốn dùng nhưng không thể dùng chứ? Hắn thiếu chút nữa đã nghĩ là do mình không còn thiên phú, sợ hãi bị lộ bí mật trước mặt ngoại nhân.
Bạch Nghiên gắng hết sức ứng đối trước lửa giận của Tế An, hắn cảm giác có một loại khí tức cường thế của Phệ Tâm Ma lởn vởn quanh thân, nhiễu loạn tâm thần. Hơn nữa, Tế An từng là chủ nhân của cái thân thể này, đối với mỗi chiêu thức và điểm yếu, hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
"Làm sao? Đồ giả quả nhiên vẫn là đồ giả, không chịu nổi nữa?" Tế An dùng sức áp xuống, cộng thêm linh lực của Duy Nhẫm kiếm, Bạch Nghiên cầm Thu Thủy khó có thể ngăn cản, tức khắc bị thất thế.
Bạch Nghiên bị đánh một chưởng đầy linh lực, nghiêng đầu, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi.
Mà bên kia, tiểu mao cầu phải bảo vệ Cố Hiểu Hiểu nên không thể đánh hết sức lực, rất nhanh cũng bị Bích Oánh cưỡng chế bắt lấy.
"Đưa bọn họ đi." Tế An vừa lòng, Bạch Nghiên này bất quá chỉ có như vậy. Nhưng hắn lại nhíu mày, chỉ tưởng tượng cái thân thế này đã từng là của hắn, hắn liền hận không thể đem nó hủy đi. Chỉ tiếc, tôn chủ đã có lệnh không thể gây tổn thương tới tính mạng.
Bạch Nghiên, cho dù là như vậy, trước khi đem ngươi ra trao đổi với Vân Mặc Tuyên, ta có nhiều cách đối phó ngươi.
Bạch Nghiên bị phong bế linh lực, lại quay về căn phòng tối kia.
Tình cảnh lúc này hoàn toàn không giống như lúc trước, nói trắng ra là càng không xong. Hẳn là chỉ có thể nhanh chóng thích ứng mà thôi. Hiện tại hắn không lo lắng cho bản thân mình, chỉ là có chút lo lắng tiểu mao cầu và Cố Hiểu Hiểu, còn có Phương Lẫm Nam, cũng coi như là phản bội lại Phệ Tâm Ma, trở thành 'chiến hữu' của bọn họ rồi.
Tế An không để hắn chờ lâu, chỉ mới nửa ngày đã gấp không chờ nổi mà tìm tới.
Nhìn Bạch Nghiên bị phong bế linh lực, không hề có sức phản kháng, tâm trạng không vui của Tế An bởi vì chuyện của Thu Thủy kiếm rốt cuộc cũng tốt lên một ít.
"Cảm thấy thế nào? Chật vật sao? Làm Vấn Thanh chân nhân cao cao tại thượng lâu như vậy, có phải ngươi đã quen rồi không?"
Lời Tế An nói ra đầy vẻ châm chọc, Bạch Nghiên minh bạch thì ra hắn chính là không vừa mắt mình.
Bạch Nghiên bất đắc dĩ nói: "Chiếm dụng thân thể ngươi không phải là ý của ta, ta giải thích nhưng ngươi lại không tin. Hiện tại nhìn ta chật vật bất kham, ngươi cảm thấy rất vui sao?"
"Ngươi nghĩ ta để ý sao?" Tế An cười to nói, "Ngươi có biết lúc trước ta có bao nhiêu ghét bỏ khối thân thể này không? Vô dụng đến nỗi ngay cả linh lực của Ngự Linh châu cũng không chịu nỗi, ngươi cảm thấy bây giờ ta sẽ còn để tâm tới khối thân thể vô dụng này?"
Bạch Nghiên không còn lời nào để nói, có thể ghét bỏ 'thân thể' mình như vậy, trên đời này chắc cũng không nhiều lắm.
"Vậy bây giờ ngươi muốn làm cái gì?"
"Làm cái gì?" Tế An ngồi xổm xuống, mặt đối diện với Bạch Nghiên, "Nếu ngươi chán ghét một người nhưng lại không thể giết hắn, vậy ngươi sẽ làm gì?"
Trong lòng Bạch Nghiên có dự cảm không tốt, hắn miễn cưỡng cười nói: "Tùy hắn tự sinh tự diệt?"
"Sai rồi, là tra tấn." Tế An mặt không đổi sắc duỗi tay vặn gãy một ngón tay của Bạch Nghiên, nhìn Bạch Nghiên không kịp đề phòng, cắn răng nhịn đau, mồ hôi như mưa chảy xuống. Rốt cuộc Tế An mới cảm thấy oán niệm trong lòng đã có chỗ phát tiết.
"Thế nào? Rất đau sao? Đều nói rằng ngón tay liền tim, như vậy mười ngón tay qua đi, tim ngươi có phải sẽ đau gấp mười lần hay không?" Tế An nói, tay vẫn tiếp tục động tác.
Bạch Nghiên kêu lên một tiếng, âm thanh run rẩy nói: "Không ngờ ngươi còn có sở thích tra tấn biến thái, nếu thật sự căm ghét ta, sao không trực tiếp giết ta đi?"
"Chết thống khoái không bằng lăng trì để ngươi đau khổ trong tuyệt vọng." Tế An khiêu khích nhìn khuôn mặt giống mình như đúc, nhưng lại không tài nào tìm được hình bóng của mình trong quá khứ, "Tôn chủ đã có lệnh, ta sẽ không giết ngươi, nhưng ta nhất định sẽ làm ngươi cảm thấy sống không bằng chết, giống như bây giờ!"
Lại 'răng rắc' một tiếng, Bạch Nghiên đã đau đến nỗi không nói thành lời, khi hắn xem tiểu thuyết cũng cảm thấy tên Tế An này cũng chỉ là một vai phản diện có dã tâm bừng bừng, không ngờ kết quả lại là một tên biến thái có sở thích tra tấn người khác. Có thể nhìn khuôn mặt giống mình như đúc, xuống tay không một chút lưu tình đối với thân thể đã từng là của mình trong quá khứ.
Bây giờ hắn có thể nhịn một chút không so đo, dù sao về sau Tế An chắc chắn sẽ có một kết cục không mấy tốt lành gì.
Sau khi Tuyết Vô Trần rời đi cũng không trở về Băng Kính cung mà là đi tới Phiêu Miểu Thành một chuyến.
Vấn Nhai chân nhân thấy hắn, kích động tới mức nước mắt thiếu điều chảy thành dòng, xông lên trước nói: "Chưởng môn, ngươi rốt cuộc cũng xuất quan, có phải đã nghe được chuyện gì hay không? Ta thật vất vả mới giải quyết được đám người Võ pháp chân nhân ngoài kia. Đám nhân sĩ chính đạo chỉ biết dùng công phu miệng, bọn họ không ai muốn ra tay, cả đám đều sợ bị thiệt thòi. Bất quá ta nói này, ngươi nhất định phải quản Vân Mặc Tuyên, ngươi biết không, hắn thế mà lại muốn thả Phệ Tâm Ma...."
"Những chuyện đó không liên quan tới ta." Tuyết Vô Trần đánh gãy lời lải nhải của Vấn Nhai.
"Như thế nào lại không liên quan?"
"Bởi vì từ hôm nay trở đi, ta không còn là chưởng môn của Phiêu Miểu Thành nữa."
"Cái.....Cái gì?" Trong nhất thời, Vấn Nhai có chút ngây người, hắn nghĩ mình nghe lầm rồi, "Chưởng môn, cái gì mà không phải chưởng môn, ngươi không làm chưởng môn vậy thì ai làm a?"
"Ngươi, hoặc là Bạch Nghiên." Tuyết Vô Trần dừng một chút nói, "Bất quá ta vẫn hy vọng là ngươi hơn."
"Đừng như vậy a chưởng môn, ngươi biết ngươi đang nói cái gì không?" Vấn Nhai ngăn Tuyết Vô Trần đang muốn rời đi, bây giờ hắn có chút bực bội a. Tuyết Vô Trần đây là muốn từ bỏ Phiêu Miểu Thành? Ngay cả chưởng môn cũng bỏ mặc thì môn phái về sau còn có tiền đồ gì nữa.
Tuyết Vô Trần vô tình, không muốn dây dưa với Vấn Nhai quá nhiều, hắn nói: "Chuyện ta đồng ý với Chúc An cũng đã tới kỳ hạn rồi, cái thân phận chưởng môn này cũng không có ý nghĩa gì nữa. Nhưng ta sẽ tiếp quản Vô tận chi cảnh, nơi đó về sau sẽ hoàn toàn đóng cửa, đệ tử thí luyện cũng sẽ hoàn toàn chấm dứt."
Dứt lời, Tuyết Vô Trần đẩy Vấn Nhai đang cản đường ra, nhanh chóng rời đi chỉ để lại bóng lưng.
"Phía bên Phệ Tâm Ma có tin tức gì không?" Vấn Nhai cũng theo tầm mắt Vân Mặc Tuyên, nhìn chằm chằm Hàn Ảnh kiếm. Thật ra hắn cảm thấy mình không nên hỏi cái này, nhưng cách đây không lâu Phệ Tâm Ma có phái người tới đây báo cho Vân Mặc Tuyên một ít tin tức, nói là có liên quan tới Bạch Nghiên.
"Tình cảnh hiện tại của sư huynh......"
"Bất luận như thế nào, tình cảnh của sư tôn cũng sẽ không tốt. Trừ phi sư tôn rời khỏi nơi đó." Vân Mặc Tuyên nói, "Phệ Tâm Ma muốn dùng sư tôn để trao đổi, hắn muốn ta dùng Hàn Ảnh kiếm phá vỡ phong ấn cho hắn."
"Cái gì?!" Vấn Nhai không ngờ Phệ Tâm Ma sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, "Ngươi có thể phá vỡ phong ấn?"
"Có thể."
Vấn Nhai run rẩy hỏi lại: "Vậy ngươi sẽ đồng ý sao?"
"Ta đồng ý."
"Cái gì? Ngươi thế mà lại đồng ý!" Vấn Nhai kích động nói, "Lúc trước Chúc An vất vả lắm mới phong ấn Phệ Tâm Ma, sau đó do bởi vì việc này mà dẫn tới linh lực khô kiệt, hồn phi phách tán. Hiện tại ngươi lại dễ dàng đem cả tâm huyết của hắn hoàn toàn đổ sông đổ bể. Ngươi...ngươi....ngươi....Không được! Ta không thể tiếp tục đợi nữa, chưởng môn, ta trực tiếp đi tìm hắn!"
"Cho dù có là Tuyết Vô Trần cũng không thể nào ngăn cản được ta." Vân Mặc Tuyên nhìn Hàn Ảnh kiếm, "Nếu ta đã chọn thả hắn, thì cũng có đủ năng lực tiêu diệt hắn."
"Ngươi nói nghe thật dễ, ngươi căn bản chưa từng trải qua đại kiếp nạn do Phệ Tâm Ma gây ra tại đại lục An Lạc, ngươi căn bản không biết đó là loại lực lượng đáng sợ cỡ nào! Loại lực lượng này không cần hắn tự mình ra tay, người có ý chí yếu sẽ dễ dàng bị ảnh hưởng, yêu hận tình thù, bất luận ra sao cũng đều sẽ xuất hiện tâm ma, một chút cũng không bỏ sót."
"Ngươi không cần nói thêm nữa, ta sẽ giải quyết hắn."
"Ngươi vẫn muốn thả hắn ra?"
"Chỉ có thả hắn ra mới có thể chân chính tiêu diệt được hắn. Vô tận chi cảnh, một cái giếng phong ấn đã khiến Phiêu Miểu Thành kinh hồn khiếp đảm trong nhiều năm như vậy. Hiện tại cho dù không diệt trừ, về sau nó vẫn tiếp tục là mầm tai họa. Ngươi có thể đảm bảo Phệ Tâm Ma không có cách nào khác để rời đi sao? Chờ đến lúc đó, hắn yên lặng không một tiếng động thâm nhập vào đại lục An Lạc, đó mới gọi là nguy hiểm." Vân Mặc Tuyên thu hồi Hàn Ảnh kiếm, lại nhẹ giọng nói, "Huống hồ, sư tôn còn ở nơi đó."
Trận chiến của Phương Lẫm Nam và Tế An bởi vì có thêm sự xuất hiện của bụi gai đen mà nảy sinh biến hóa, Phương Lẫm Nam dần dần bị rơi vào thế yếu.
Khó khăn lắm hắn mới tránh được vài nhánh bụi gai đang đâm tới, lại có thêm vài cái bất ngờ đánh úp từ phía sau. Phương Lẫm Nam huy Họa Kích chém đứt không ít bụi gai, những bụi gai bị chém hóa thành vài tia khói đen rồi tiêu tán, mà từng bụi gai mới thi nhau sinh sôi rồi lại đánh tới.
Kiểu tấn công như vậy, Phương Lẫm Nam không thể không chuyển từ công kích sang phòng thủ.
Có gì đó không thích hợp.
Thực lực nguyên bản của Tế An không mạnh như vậy, ngay cả tốc độ sinh trưởng của mấy bụi gai cũng quá nhanh, Phương Lẫm Nam âm thầm nghĩ.
"Như thế nào? Phát hiện rồi sao?" Tế An đắc ý nói, "Có phải ngươi phát hiện ta ngày càng mạnh hơn ngươi hay không?"
"Nhiều lời vô nghĩa." Động tác của Phương Lẫm Nam vẫn chưa hề dừng lại, không ngừng chống chọi với từng bụi gai đen.
Tế An cười, ra vẻ tiếc hận nói: "Phương Lẫm Nam, ta nhờ có Phệ Tâm chi lực mới đạt được sức mạnh như ngày hôm nay, nhưng ngươi lại luôn chọn cách cự tuyệt tôn chủ. Loại kiên trì buồn cười này chính là nguyên nhân cho sự chênh lệch đó, ngươi hà tất gì phải vậy."
"Kẻ nực cười chính là ngươi mới đúng. Vì sức mạnh liền có thể vứt bỏ chính mình, không phải là điều bi ai nhất thế giới sao." Phương Lẫm Nam cười lạnh nói, "Ngươi cảm thấy ta sẽ chọn làm người giống như ngươi sao?"
Tế An sắc mặt âm trầm, tay vung lên, bụi gai càng thêm điên cuồng tấn công. Cuối cùng, Phương Lẫm Nam vẫn là không địch lại, bị bụi gai cuốn lấy tay chân.
"Thế nào? Hiện tại cho dù ngươi không muốn cũng phải cam chịu kết quả bi ai này."
Ở bên kia, Bạch Nghiên đối phó với đám người Bích Oánh đang dây dưa không thôi, nhưng vẫn có thể dư sức đối phó. Chỉ là khi Tế An đem lực chú ý đối phó Phương Lẫm Nam dời sang người bọn họ, hết thảy đều trở nên khó giải quyết hơn.
"Thu Thủy Kiếm. Thật không ngờ, ngươi thế mà có thể dùng nó." Tế An nhìn Thu Thủy kiếm trong tay Bạch Nghiên, ánh mắt ghen ghét càng thêm lạnh lẽo.
"Này chứng minh, ít nhất ta là người quân tử hơn so với ngươi."
"Thì như thế nào? Chỉ tiếc, dù ngươi sử dụng được nó, chung quy cũng không thể phát huy hết thực lực thật sự của nó."
Lời Tế An còn chưa dứt, Duy Nhẫm kiếm trên tay nhắm Bạch Nghiên đánh thẳng tới. Hiện tại hắn rất căm ghét Bạch Nghiên, cho dù hắn đã từ bỏ thân thể này, nhưng vẫn vì Thu Thủy kiếm mà cảm thấy một tia không cam lòng.
Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì chứ! Dựa vào cái gì mà cái tên không biết đâu ra này chiếm cứ thân thể hắn, lại có thể triệu dùng Thu Thủy kiếm mà hắn đã hao hết tâm tư muốn dùng nhưng không thể dùng chứ? Hắn thiếu chút nữa đã nghĩ là do mình không còn thiên phú, sợ hãi bị lộ bí mật trước mặt ngoại nhân.
Bạch Nghiên gắng hết sức ứng đối trước lửa giận của Tế An, hắn cảm giác có một loại khí tức cường thế của Phệ Tâm Ma lởn vởn quanh thân, nhiễu loạn tâm thần. Hơn nữa, Tế An từng là chủ nhân của cái thân thể này, đối với mỗi chiêu thức và điểm yếu, hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
"Làm sao? Đồ giả quả nhiên vẫn là đồ giả, không chịu nổi nữa?" Tế An dùng sức áp xuống, cộng thêm linh lực của Duy Nhẫm kiếm, Bạch Nghiên cầm Thu Thủy khó có thể ngăn cản, tức khắc bị thất thế.
Bạch Nghiên bị đánh một chưởng đầy linh lực, nghiêng đầu, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi.
Mà bên kia, tiểu mao cầu phải bảo vệ Cố Hiểu Hiểu nên không thể đánh hết sức lực, rất nhanh cũng bị Bích Oánh cưỡng chế bắt lấy.
"Đưa bọn họ đi." Tế An vừa lòng, Bạch Nghiên này bất quá chỉ có như vậy. Nhưng hắn lại nhíu mày, chỉ tưởng tượng cái thân thế này đã từng là của hắn, hắn liền hận không thể đem nó hủy đi. Chỉ tiếc, tôn chủ đã có lệnh không thể gây tổn thương tới tính mạng.
Bạch Nghiên, cho dù là như vậy, trước khi đem ngươi ra trao đổi với Vân Mặc Tuyên, ta có nhiều cách đối phó ngươi.
Bạch Nghiên bị phong bế linh lực, lại quay về căn phòng tối kia.
Tình cảnh lúc này hoàn toàn không giống như lúc trước, nói trắng ra là càng không xong. Hẳn là chỉ có thể nhanh chóng thích ứng mà thôi. Hiện tại hắn không lo lắng cho bản thân mình, chỉ là có chút lo lắng tiểu mao cầu và Cố Hiểu Hiểu, còn có Phương Lẫm Nam, cũng coi như là phản bội lại Phệ Tâm Ma, trở thành 'chiến hữu' của bọn họ rồi.
Tế An không để hắn chờ lâu, chỉ mới nửa ngày đã gấp không chờ nổi mà tìm tới.
Nhìn Bạch Nghiên bị phong bế linh lực, không hề có sức phản kháng, tâm trạng không vui của Tế An bởi vì chuyện của Thu Thủy kiếm rốt cuộc cũng tốt lên một ít.
"Cảm thấy thế nào? Chật vật sao? Làm Vấn Thanh chân nhân cao cao tại thượng lâu như vậy, có phải ngươi đã quen rồi không?"
Lời Tế An nói ra đầy vẻ châm chọc, Bạch Nghiên minh bạch thì ra hắn chính là không vừa mắt mình.
Bạch Nghiên bất đắc dĩ nói: "Chiếm dụng thân thể ngươi không phải là ý của ta, ta giải thích nhưng ngươi lại không tin. Hiện tại nhìn ta chật vật bất kham, ngươi cảm thấy rất vui sao?"
"Ngươi nghĩ ta để ý sao?" Tế An cười to nói, "Ngươi có biết lúc trước ta có bao nhiêu ghét bỏ khối thân thể này không? Vô dụng đến nỗi ngay cả linh lực của Ngự Linh châu cũng không chịu nỗi, ngươi cảm thấy bây giờ ta sẽ còn để tâm tới khối thân thể vô dụng này?"
Bạch Nghiên không còn lời nào để nói, có thể ghét bỏ 'thân thể' mình như vậy, trên đời này chắc cũng không nhiều lắm.
"Vậy bây giờ ngươi muốn làm cái gì?"
"Làm cái gì?" Tế An ngồi xổm xuống, mặt đối diện với Bạch Nghiên, "Nếu ngươi chán ghét một người nhưng lại không thể giết hắn, vậy ngươi sẽ làm gì?"
Trong lòng Bạch Nghiên có dự cảm không tốt, hắn miễn cưỡng cười nói: "Tùy hắn tự sinh tự diệt?"
"Sai rồi, là tra tấn." Tế An mặt không đổi sắc duỗi tay vặn gãy một ngón tay của Bạch Nghiên, nhìn Bạch Nghiên không kịp đề phòng, cắn răng nhịn đau, mồ hôi như mưa chảy xuống. Rốt cuộc Tế An mới cảm thấy oán niệm trong lòng đã có chỗ phát tiết.
"Thế nào? Rất đau sao? Đều nói rằng ngón tay liền tim, như vậy mười ngón tay qua đi, tim ngươi có phải sẽ đau gấp mười lần hay không?" Tế An nói, tay vẫn tiếp tục động tác.
Bạch Nghiên kêu lên một tiếng, âm thanh run rẩy nói: "Không ngờ ngươi còn có sở thích tra tấn biến thái, nếu thật sự căm ghét ta, sao không trực tiếp giết ta đi?"
"Chết thống khoái không bằng lăng trì để ngươi đau khổ trong tuyệt vọng." Tế An khiêu khích nhìn khuôn mặt giống mình như đúc, nhưng lại không tài nào tìm được hình bóng của mình trong quá khứ, "Tôn chủ đã có lệnh, ta sẽ không giết ngươi, nhưng ta nhất định sẽ làm ngươi cảm thấy sống không bằng chết, giống như bây giờ!"
Lại 'răng rắc' một tiếng, Bạch Nghiên đã đau đến nỗi không nói thành lời, khi hắn xem tiểu thuyết cũng cảm thấy tên Tế An này cũng chỉ là một vai phản diện có dã tâm bừng bừng, không ngờ kết quả lại là một tên biến thái có sở thích tra tấn người khác. Có thể nhìn khuôn mặt giống mình như đúc, xuống tay không một chút lưu tình đối với thân thể đã từng là của mình trong quá khứ.
Bây giờ hắn có thể nhịn một chút không so đo, dù sao về sau Tế An chắc chắn sẽ có một kết cục không mấy tốt lành gì.
Sau khi Tuyết Vô Trần rời đi cũng không trở về Băng Kính cung mà là đi tới Phiêu Miểu Thành một chuyến.
Vấn Nhai chân nhân thấy hắn, kích động tới mức nước mắt thiếu điều chảy thành dòng, xông lên trước nói: "Chưởng môn, ngươi rốt cuộc cũng xuất quan, có phải đã nghe được chuyện gì hay không? Ta thật vất vả mới giải quyết được đám người Võ pháp chân nhân ngoài kia. Đám nhân sĩ chính đạo chỉ biết dùng công phu miệng, bọn họ không ai muốn ra tay, cả đám đều sợ bị thiệt thòi. Bất quá ta nói này, ngươi nhất định phải quản Vân Mặc Tuyên, ngươi biết không, hắn thế mà lại muốn thả Phệ Tâm Ma...."
"Những chuyện đó không liên quan tới ta." Tuyết Vô Trần đánh gãy lời lải nhải của Vấn Nhai.
"Như thế nào lại không liên quan?"
"Bởi vì từ hôm nay trở đi, ta không còn là chưởng môn của Phiêu Miểu Thành nữa."
"Cái.....Cái gì?" Trong nhất thời, Vấn Nhai có chút ngây người, hắn nghĩ mình nghe lầm rồi, "Chưởng môn, cái gì mà không phải chưởng môn, ngươi không làm chưởng môn vậy thì ai làm a?"
"Ngươi, hoặc là Bạch Nghiên." Tuyết Vô Trần dừng một chút nói, "Bất quá ta vẫn hy vọng là ngươi hơn."
"Đừng như vậy a chưởng môn, ngươi biết ngươi đang nói cái gì không?" Vấn Nhai ngăn Tuyết Vô Trần đang muốn rời đi, bây giờ hắn có chút bực bội a. Tuyết Vô Trần đây là muốn từ bỏ Phiêu Miểu Thành? Ngay cả chưởng môn cũng bỏ mặc thì môn phái về sau còn có tiền đồ gì nữa.
Tuyết Vô Trần vô tình, không muốn dây dưa với Vấn Nhai quá nhiều, hắn nói: "Chuyện ta đồng ý với Chúc An cũng đã tới kỳ hạn rồi, cái thân phận chưởng môn này cũng không có ý nghĩa gì nữa. Nhưng ta sẽ tiếp quản Vô tận chi cảnh, nơi đó về sau sẽ hoàn toàn đóng cửa, đệ tử thí luyện cũng sẽ hoàn toàn chấm dứt."
Dứt lời, Tuyết Vô Trần đẩy Vấn Nhai đang cản đường ra, nhanh chóng rời đi chỉ để lại bóng lưng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.