Nghề Sư Tôn Nguy Hiểm, Ta Không Làm!
Chương 97
Bất Nhiễm Thanh Minh
17/09/2022
Đây là Ly Ly hoa, gặp người tại chốn này (7)
Lúc Ly Uyên về tới nơi bắt đầu, Ly Ly hoa đã nở khắp nơi, chỉ là nơi vốn dĩ yên bình nay lại bị tiếng người ồn ào quấy rầy.
"Các ngươi như vậy sẽ quấy nhiễu tới vị đại nhân kia, hắn sẽ giáng tai họa cho chúng ta mất." Ngời nói chuyện chính là lão nhân hay bắt người để hiến tế.
"Không cần lo lắng, hôm nay chúng ta sẽ diệt từ Ly Uyên, loại bỏ mối nguy hại này."
"Chúng ta có nhiều đại môn phái ở đây, các ngươi còn sợ gì nữa?"
"Đủ rồi, không cần nhiều lời với bọn người ngu tri không có thiên phú này. Những môn phái khác hiện tại đều đã đến Ly Uyên chờ theo lệnh của Thánh Nữ Tế Linh Đàn, chúng ta cũng nhanh chóng tới đó đi."
Bọn chúng cứ như thế mà bàn bạc, không hề để ý tới những dân chúng cư ngụ đang lo lắng sốt ruột ở phía sau. Chuyến này bọn chúng tới ngoài mặt là nói giải quyết mối tai họa Ly Uyên, nhưng mục đích thật sự chính là tin tức Tế Linh Đàn thả ra - giá trị của hóa thân Ly Uyên, có thể thu hoạch được lợi ích.
Nhưng bọn chúng cũng không phải là môn phái lớn gì, chỉ là tự bản thân chúng tự cho là thực lực bản thân không quá kém, đi theo tới đây cũng chỉ vì muốn hưởng ké một chén canh mà thôi.
Những môn phái có thực lực đã sớm phái người canh bên ngoài 'Vực sâu' Ly Uyên chiếm chỗ tốt ngồi chờ. Nói thật, cho dù là Tế Linh Đàn tự mình thả ra tin tức, nhưng vẫn có một ít môn phái cẩn trọng duy trì thái độ nửa tin nửa ngờ.
Bất quá sau khi biết những môn phái khác đã đi, bọn họ liền không thể không đi. Nếu tin tức đó là thật, bọn họ không đi chính là một tổn thất lớn, còn không bằng bây giờ tạm thời tin tưởng.
Dù sao thì trong mấy năm này, nội đan của linh thú tuyệt phẩm đã ngày càng ít, muốn tăng tiến tu vi lại càng khó hơn, thế nên không thể thiếu những vật tăng trợ tu vi.
"Mọi người đều tới?" Tha Nguyên trưởng lão đứng giữa đám người, đem ánh mắt đảo qua những môn phái đó.
Một người trẻ tuổi thoạt nhìn tâm cao khí ngạo, ăn mặc hoa lệ mở miệng nói: "Vẫn là có một ít đại môn phái không tới, bất quá Tha Nguyên trưởng lão, ta nghĩ dù sao không cần bọn họ tới cũng được, chúng ta đã có nhiều người rồi."
Lời này nói ra rất được hưởng ứng, nhưng nếu trong hoàn cảnh khác thì người trẻ tuổi này đã sớm bị các lão tiền bối giáo huấn một phen. Nhưng ngay lúc này đây, lại không ai đứng ra chỉ trích, đa số người có cùng ý kiến với người trẻ tuổi, nhiều người như vậy đã đủ rồi, hà tất gì thêm người tới để chia mất một ít canh.
Còn một ít môn phái khác là do toàn người trẻ tuổi, hoặc do thực lực không cùng đẳng cấp nên không thể mở lời, hoặc chỉ đứng đó nhàn nhã không quan tâm.
"Được, Tàng Khánh phái và những môn phái khác đều có tính toán riêng của họ, chúng ta không nên miễn cưỡng. Chỉ là bọn họ không có duyên với 'bảo dược' Ly Uyên." Tha Nguyên trưởng lão ho khan hai tiếng, "Bất quá khiến người ta ngoài ý muốn chính là không ngờ rằng Bạch gia và Vân gia cũng phái người tới tham dự."
"Nghe nói Tàng Khánh phái cự tuyệt là do không đủ nhân lực, mấy chuyện lớn lớn bé bé chung quanh đã khiến bọn họ vô pháp bứt ra." Một Chưởng môn có giao hảo tốt với Tàng Khánh phái lên tiếng, "Nhưng sao hai nhà Vân gia và Bạch gia cũng tới tham gia náo nhiệt? Người tới lại không phải gia chủ cũng không phải nhân vật quan trọng?"
Vốn tưởng rằng nói như vậy sẽ khiến những môn phái thế gia nổi giận, nhưng Vân gia lại đạm nhiên nói: "Hà tất phải đổi địch với nhau, gia chủ nhà chúng ta có chút hứng thú với máu của Ly Uyên, tuy nhân lực không thể so với các vị nhưng suy cho cùng cũng là một chi nhánh trong tộc. Chỉ mong các chư vị có thể cấp cho một ít mặt mũi, cho gia chủ bọn ta lấy hai giọt máu cứu mạng là đủ."
Cứu mạng trong lời gia chủ Vân gia nói mọi người đều ngầm hiểu, phu nhân của gia chủ Vân gia bị mắc bệnh hiểm nghèo, bệnh tình đã lâu không dứt, cũng đã sắp không xong. Hiện tại có khả năng bọn họ muốn mượn cơ hội này, thử một lần cuối.
Biết được lý do, mọi người không tiếp tục hỏi, nhưng thế gia khác bao gồm Bạch gia cũng yên lặng không nói. Mọi người chỉ chờ Tha Nguyên trưởng lão lên tiếng, không biết Linh Đồng của Thánh Nữ có thể tiên đoán trận này là hung hay cát.
"Thánh Nữ, trước tiên dùng Linh Đồng tiên đoán xem trận này là dữ hay lành?" Tha Nguyên trưởng lão nhìn về phía Đồng Linh Nhi, hắn biết rõ những băn khoăn của các môn phái, nhưng bản thân hắn là trưởng lão của Tế Linh Đàn, hắn biết rõ sử dụng Linh Đồng sẽ phải hao tổn linh lực, vì thế hắn ra ám hiệu nhẹ giọng nói: "Thánh Nữ, nếu thật sự không được cũng không cần miễn cưỡng."
Đồng Linh Nhi lắc đầu, cho dù là chủ ý của trưởng lão, nhưng ít nhất nàng cũng có trách nhiệm với sinh mạng của đám người này. Huống hồ gánh vác sứ mệnh của Linh Đồng sao lại có thể che dấu sự thật.
Đồng Linh Nhi vận khởi linh lực tập trung vào Linh Đồng, ánh sáng màu xanh biếc nhẹ nhàng hiện lên, nàng mở to mắt, sắc mặt trắng bệch.
"Như thế nào?" Tha Nguyên trưởng lão nôn nóng hỏi.
"Ly Uyên đã chết, nhưng lại có rất nhiều máu....."
"Đây là chuyện tốt." Tha Nguyên trưởng lão đánh gãy lời Đồng Linh Nhi, "Chư vị đã nghe thấy, Ly Uyên sẽ chết trên tay chúng ta, mọi người chuẩn bị tiến công."
Không thể không nói, mọi người đều tin tưởng lời tiên đoán của Đồng Linh Nhi, cũng gạt hết thảy mọi lo lắng. Dù sao thì tiên đoán sẽ tuyệt đối không sai.
"Tha Nguyên trưởng lão, ngươi không nên....... Ta nhìn thấy tuyệt không chỉ có một mình Ly Uyên chết đơn giản như vậy." Đồng Linh Nhi khó hiểu nói, nàng nhìn thấy khắp nơi đều là máu, còn có ánh tà dương thê lương. Nếu Tha Nguyên trưởng lão không ngăn cản, chỉ sợ tiêu diệt Ly Uyên nhưng cũng sẽ tạo thành thảm cảnh tàn sát đại giới.
Nhưng Tha Nguyên trưởng lão lại xem xét đến chuyện lâu dài, hắn nói: "Thánh Nữ, ngươi phải biết rằng, những yên bình đều được thiết lập trên hàng ngàn hàng vạn thi cốt. Vì sự bình yên của đại lục An Lạc, cho dù là có hy sinh cũng không tiếc."
Đồng Linh Nhi không nói gì nữa, nàng không thể nào phản bác lại lời của Tha Nguyên trưởng lão nói, càng biết mình không có cách nào khiến Bạch Nghiên ra tay. Chỉ là bọn họ chưa từng nghĩ đến, thực lực giữa hai bên sẽ chênh lệch rất nhiều.
Nằm sâu trong 'Vực sâu' Ly Uyên là lãnh địa ưu thế của hắn, thế nên sẽ khó đối phó hơn so với lúc ở Phiêu Miểu Thành. Chưa nói đến việc Ly Uyên tự mình động thủ, chỉ mấy bụi gai đen ngoài đó cũng đã khiến bọn họ cố hết sức.
Còn Ly Uyên thì vẫn an tĩnh nằm dưới cây tán cây Ly Ly hoa to nhất mà chờ Bạch Nghiên, nhưng ngặt nỗi những kẻ bên ngoài kêu gào quá mức phiền lòng, hắn đứng dậy ra ngoài xem, đối mặt vẫn là mấy 'người quen' nhưng đi cùng bọn họ thoạt nhìn còn đông hơn so với hôm đó, lực lượng cũng hung hãn hiếu thắng hơn.
Chỉ tiếc, Ly Uyên giơ tay, U lam Minh Hỏa nhảy nhót trên tay: "Các ngươi đây là muốn tìm chết sao?"
Tóc đen nhẹ nhàng rũ, người mặc huyền y cứ như vậy đột nhiên xuất hiện trước mắt bọn họ, đôi mắt như hàn băng đông lạnh ba thước không khí. Đây là hóa thân của 'Vực sâu' sao?
Mọi người tựa như không thể tin được, bọn họ vốn tưởng rằng sẽ là một kẻ đáng sợ hung ác tựa như hung thú mới đúng.
"Tà ma, đừng vội càn rỡ." Một lão già có linh lực cường đại nhất trong đám gầm lên, dẫn đầu ra tay.
Những người khác thấy thế, cũng không hề chần chừ, toàn bộ nâng chưởng phong sắc bén, nhặt binh khí pháp bảo đồng loạt vây công Ly Uyên.
Ly Uyên nhíu mày, bị những kẻ phiền nhiễu quấy rối tâm tình khiến hắn nổi lên sát ý. U lam Minh Hỏa sinh động như có sự sống đột nhiên dâng cao, ngọn lửa phân tán thành muôn vàn quang hoa đánh tới đám người đó.
Ngọn lửa xanh quỷ dị không giống như những ngọn lửa thường, nó là mang theo sự lạnh lẽo thấu xương. Một ít người có tu vi linh lực kém không thể tránh, bị ngọn lửa đánh trung cánh tay hoặc chân, vết thương liền đông lại trong nháy mắt, bộ phận bị đông coi như hoàn toàn bị phế bỏ.
Mà những kẻ thoát được cảm thấy giao thủ với Ly Uyên tựa như không phải là cùng một đám đánh một người. Nếu phải so sánh thực lực mà nói thì giống như đồi đất so với núi cao, khe suối và biển rộng. Chênh lệch như vậy, thật sự không thể nào.....
"Tại sao lại như vậy? Không phải là Linh Đồng đã tiên đoán rằng chúng ta sẽ thắng sao?" Vẫn là người trẻ tuổi kia, hắn phun ra mấy ngụm máu tươi, thối lui đến vòng ngoài, bắt lấy tay Đồng Linh Nhi chất vấn.
"Chớ có vô lễ với Thánh Nữ!" Tha Nguyên trưởng lão dùng mộc trượng đẩy tay hắn ra, "Linh Đồng tiên đoán sẽ thắng, vậy nhất đính sẽ không sai. Hiện tại ngươi có thời gian chất vấn Thánh Nữ, chi bằng xuất lực ra mà chiến thắng."
Đồng Linh Nhi cũng từng nghi ngờ tiên đoán, nếu đã chênh lệch như thế này, kia vì sao Ly Uyên sẽ chết? Nàng nói: "Chúng ta vẫn nên nhìn lại thế cục...."
Lời còn chưa dứt, tình hình chiến đấu lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, nguyên bản những người có thể đối mấy chiêu với Ly Uyên đều bị đánh bay ra ngoài trong nháy mắt.
"Đủ rồi, kiên nhẫn của ta có hạn, hiện tại liền kết thúc hết đi."
Ly Uyên lạnh mặt vung tay lên, Ly Ly hoa mỹ lệ xung quanh nháy mắt hóa thành U lam Minh Hỏa quỷ dị, vây quanh tất cả mọi người. Mà những bụi gai đen đi kèm không biết khi nào lại ngo ngoe rục rịch, thừa dịp đột ngột ngoi từ đất lên sinh trưởng nảy nở.
"Không tốt, hắn đây là muốn.....Đi mau!"
Không biết là ai hô lên, mấy môn phái muốn đục nước béo cò đã sớm lui ra phía sau chạy trốn, nhưng căn bản là không kịp. Màu đen bụi gai quấn quanh người, rất nhanh liền giải quyết vài người.
Chạy cũng không thể chạy, chẳng lẽ bọn họ sống sờ sờ liền phải bị mấy cái ngọn lửa quỷ dị đó thiêu chết? Này đã không còn là một trận chiến giữa hai bên, mà là đơn phương nghiền áp!
Ngay một khắc mấu chốt, một âm thanh làm Ly Uyên dừng động tác. Mọi người đều quay đầu lại phát hiện âm thanh đó nằm trong đám người, là đại đệ tử Hư Vô phái, Tế Độ.
Hắn nói: "Ly Uyên, nếu ngươi động thủ giết bọn ta, Bạch Nghiên nhất định sẽ không tha cho ngươi."
"Ngươi nói bậy bạ gì đó!" Ly Uyên nhìn về phía Tế Độ, lại là người này.
Tế Độ liếc mắt nhìn ngọn lửa và bụi gai đã dừng lại, cười lạnh nói: "Nếu ngươi không tin, có thể thử một lần."
Hư Vô phái.
Bạch Nghiên canh giữ ở nơi Huyền Không chân nhân bế quan, càng nghĩ càng nghi ngờ. Không biết vì sao từ khi hắn trở về Hư Vô phái, trong lòng luôn có cảm giác thập phần bất an. Đến tột cùng là làm sao, hắn tiến lại gần cửa, có lẽ chỉ cần mở ra cửa đá trước mặt là có thể giải quyết hết thảy nghi vấn.
"Bạch Nghiên." Trong nháy mắt tay Bạch Nghiên chạm đến cửa đá, Huyền Di chân nhân đột nhiên xuất hiện bắt lấy tay hắn: "Ngươi đang làm cái gì?"
"Ta......." Bạch Nghiên rùng mình, tránh khỏi khống chế của Huyền Di chân nhân, có gì đó không thích hợp, vừa rồi sao lại trùng hợp như vậy? Trừ khi Huyền Di chân nhân vẫn luôn ở đây giám thị hắn, "Nhị sư thúc, ngươi rốt cuộc đang giấu giếm điều gì?"
"Ngươi không cần hỏi nhiều, Bạch Nghiên, cứ ngồi đây chờ mọi việc đều qua đi không phải tốt hơn sao?"
Bạch Nghiên nghe không hiểu, hắn nói: "Hôm nay bất luận có như thế nào, ta đều nhất định phải mở cửa đá này ra gặp sư tôn."
Lúc Ly Uyên về tới nơi bắt đầu, Ly Ly hoa đã nở khắp nơi, chỉ là nơi vốn dĩ yên bình nay lại bị tiếng người ồn ào quấy rầy.
"Các ngươi như vậy sẽ quấy nhiễu tới vị đại nhân kia, hắn sẽ giáng tai họa cho chúng ta mất." Ngời nói chuyện chính là lão nhân hay bắt người để hiến tế.
"Không cần lo lắng, hôm nay chúng ta sẽ diệt từ Ly Uyên, loại bỏ mối nguy hại này."
"Chúng ta có nhiều đại môn phái ở đây, các ngươi còn sợ gì nữa?"
"Đủ rồi, không cần nhiều lời với bọn người ngu tri không có thiên phú này. Những môn phái khác hiện tại đều đã đến Ly Uyên chờ theo lệnh của Thánh Nữ Tế Linh Đàn, chúng ta cũng nhanh chóng tới đó đi."
Bọn chúng cứ như thế mà bàn bạc, không hề để ý tới những dân chúng cư ngụ đang lo lắng sốt ruột ở phía sau. Chuyến này bọn chúng tới ngoài mặt là nói giải quyết mối tai họa Ly Uyên, nhưng mục đích thật sự chính là tin tức Tế Linh Đàn thả ra - giá trị của hóa thân Ly Uyên, có thể thu hoạch được lợi ích.
Nhưng bọn chúng cũng không phải là môn phái lớn gì, chỉ là tự bản thân chúng tự cho là thực lực bản thân không quá kém, đi theo tới đây cũng chỉ vì muốn hưởng ké một chén canh mà thôi.
Những môn phái có thực lực đã sớm phái người canh bên ngoài 'Vực sâu' Ly Uyên chiếm chỗ tốt ngồi chờ. Nói thật, cho dù là Tế Linh Đàn tự mình thả ra tin tức, nhưng vẫn có một ít môn phái cẩn trọng duy trì thái độ nửa tin nửa ngờ.
Bất quá sau khi biết những môn phái khác đã đi, bọn họ liền không thể không đi. Nếu tin tức đó là thật, bọn họ không đi chính là một tổn thất lớn, còn không bằng bây giờ tạm thời tin tưởng.
Dù sao thì trong mấy năm này, nội đan của linh thú tuyệt phẩm đã ngày càng ít, muốn tăng tiến tu vi lại càng khó hơn, thế nên không thể thiếu những vật tăng trợ tu vi.
"Mọi người đều tới?" Tha Nguyên trưởng lão đứng giữa đám người, đem ánh mắt đảo qua những môn phái đó.
Một người trẻ tuổi thoạt nhìn tâm cao khí ngạo, ăn mặc hoa lệ mở miệng nói: "Vẫn là có một ít đại môn phái không tới, bất quá Tha Nguyên trưởng lão, ta nghĩ dù sao không cần bọn họ tới cũng được, chúng ta đã có nhiều người rồi."
Lời này nói ra rất được hưởng ứng, nhưng nếu trong hoàn cảnh khác thì người trẻ tuổi này đã sớm bị các lão tiền bối giáo huấn một phen. Nhưng ngay lúc này đây, lại không ai đứng ra chỉ trích, đa số người có cùng ý kiến với người trẻ tuổi, nhiều người như vậy đã đủ rồi, hà tất gì thêm người tới để chia mất một ít canh.
Còn một ít môn phái khác là do toàn người trẻ tuổi, hoặc do thực lực không cùng đẳng cấp nên không thể mở lời, hoặc chỉ đứng đó nhàn nhã không quan tâm.
"Được, Tàng Khánh phái và những môn phái khác đều có tính toán riêng của họ, chúng ta không nên miễn cưỡng. Chỉ là bọn họ không có duyên với 'bảo dược' Ly Uyên." Tha Nguyên trưởng lão ho khan hai tiếng, "Bất quá khiến người ta ngoài ý muốn chính là không ngờ rằng Bạch gia và Vân gia cũng phái người tới tham dự."
"Nghe nói Tàng Khánh phái cự tuyệt là do không đủ nhân lực, mấy chuyện lớn lớn bé bé chung quanh đã khiến bọn họ vô pháp bứt ra." Một Chưởng môn có giao hảo tốt với Tàng Khánh phái lên tiếng, "Nhưng sao hai nhà Vân gia và Bạch gia cũng tới tham gia náo nhiệt? Người tới lại không phải gia chủ cũng không phải nhân vật quan trọng?"
Vốn tưởng rằng nói như vậy sẽ khiến những môn phái thế gia nổi giận, nhưng Vân gia lại đạm nhiên nói: "Hà tất phải đổi địch với nhau, gia chủ nhà chúng ta có chút hứng thú với máu của Ly Uyên, tuy nhân lực không thể so với các vị nhưng suy cho cùng cũng là một chi nhánh trong tộc. Chỉ mong các chư vị có thể cấp cho một ít mặt mũi, cho gia chủ bọn ta lấy hai giọt máu cứu mạng là đủ."
Cứu mạng trong lời gia chủ Vân gia nói mọi người đều ngầm hiểu, phu nhân của gia chủ Vân gia bị mắc bệnh hiểm nghèo, bệnh tình đã lâu không dứt, cũng đã sắp không xong. Hiện tại có khả năng bọn họ muốn mượn cơ hội này, thử một lần cuối.
Biết được lý do, mọi người không tiếp tục hỏi, nhưng thế gia khác bao gồm Bạch gia cũng yên lặng không nói. Mọi người chỉ chờ Tha Nguyên trưởng lão lên tiếng, không biết Linh Đồng của Thánh Nữ có thể tiên đoán trận này là hung hay cát.
"Thánh Nữ, trước tiên dùng Linh Đồng tiên đoán xem trận này là dữ hay lành?" Tha Nguyên trưởng lão nhìn về phía Đồng Linh Nhi, hắn biết rõ những băn khoăn của các môn phái, nhưng bản thân hắn là trưởng lão của Tế Linh Đàn, hắn biết rõ sử dụng Linh Đồng sẽ phải hao tổn linh lực, vì thế hắn ra ám hiệu nhẹ giọng nói: "Thánh Nữ, nếu thật sự không được cũng không cần miễn cưỡng."
Đồng Linh Nhi lắc đầu, cho dù là chủ ý của trưởng lão, nhưng ít nhất nàng cũng có trách nhiệm với sinh mạng của đám người này. Huống hồ gánh vác sứ mệnh của Linh Đồng sao lại có thể che dấu sự thật.
Đồng Linh Nhi vận khởi linh lực tập trung vào Linh Đồng, ánh sáng màu xanh biếc nhẹ nhàng hiện lên, nàng mở to mắt, sắc mặt trắng bệch.
"Như thế nào?" Tha Nguyên trưởng lão nôn nóng hỏi.
"Ly Uyên đã chết, nhưng lại có rất nhiều máu....."
"Đây là chuyện tốt." Tha Nguyên trưởng lão đánh gãy lời Đồng Linh Nhi, "Chư vị đã nghe thấy, Ly Uyên sẽ chết trên tay chúng ta, mọi người chuẩn bị tiến công."
Không thể không nói, mọi người đều tin tưởng lời tiên đoán của Đồng Linh Nhi, cũng gạt hết thảy mọi lo lắng. Dù sao thì tiên đoán sẽ tuyệt đối không sai.
"Tha Nguyên trưởng lão, ngươi không nên....... Ta nhìn thấy tuyệt không chỉ có một mình Ly Uyên chết đơn giản như vậy." Đồng Linh Nhi khó hiểu nói, nàng nhìn thấy khắp nơi đều là máu, còn có ánh tà dương thê lương. Nếu Tha Nguyên trưởng lão không ngăn cản, chỉ sợ tiêu diệt Ly Uyên nhưng cũng sẽ tạo thành thảm cảnh tàn sát đại giới.
Nhưng Tha Nguyên trưởng lão lại xem xét đến chuyện lâu dài, hắn nói: "Thánh Nữ, ngươi phải biết rằng, những yên bình đều được thiết lập trên hàng ngàn hàng vạn thi cốt. Vì sự bình yên của đại lục An Lạc, cho dù là có hy sinh cũng không tiếc."
Đồng Linh Nhi không nói gì nữa, nàng không thể nào phản bác lại lời của Tha Nguyên trưởng lão nói, càng biết mình không có cách nào khiến Bạch Nghiên ra tay. Chỉ là bọn họ chưa từng nghĩ đến, thực lực giữa hai bên sẽ chênh lệch rất nhiều.
Nằm sâu trong 'Vực sâu' Ly Uyên là lãnh địa ưu thế của hắn, thế nên sẽ khó đối phó hơn so với lúc ở Phiêu Miểu Thành. Chưa nói đến việc Ly Uyên tự mình động thủ, chỉ mấy bụi gai đen ngoài đó cũng đã khiến bọn họ cố hết sức.
Còn Ly Uyên thì vẫn an tĩnh nằm dưới cây tán cây Ly Ly hoa to nhất mà chờ Bạch Nghiên, nhưng ngặt nỗi những kẻ bên ngoài kêu gào quá mức phiền lòng, hắn đứng dậy ra ngoài xem, đối mặt vẫn là mấy 'người quen' nhưng đi cùng bọn họ thoạt nhìn còn đông hơn so với hôm đó, lực lượng cũng hung hãn hiếu thắng hơn.
Chỉ tiếc, Ly Uyên giơ tay, U lam Minh Hỏa nhảy nhót trên tay: "Các ngươi đây là muốn tìm chết sao?"
Tóc đen nhẹ nhàng rũ, người mặc huyền y cứ như vậy đột nhiên xuất hiện trước mắt bọn họ, đôi mắt như hàn băng đông lạnh ba thước không khí. Đây là hóa thân của 'Vực sâu' sao?
Mọi người tựa như không thể tin được, bọn họ vốn tưởng rằng sẽ là một kẻ đáng sợ hung ác tựa như hung thú mới đúng.
"Tà ma, đừng vội càn rỡ." Một lão già có linh lực cường đại nhất trong đám gầm lên, dẫn đầu ra tay.
Những người khác thấy thế, cũng không hề chần chừ, toàn bộ nâng chưởng phong sắc bén, nhặt binh khí pháp bảo đồng loạt vây công Ly Uyên.
Ly Uyên nhíu mày, bị những kẻ phiền nhiễu quấy rối tâm tình khiến hắn nổi lên sát ý. U lam Minh Hỏa sinh động như có sự sống đột nhiên dâng cao, ngọn lửa phân tán thành muôn vàn quang hoa đánh tới đám người đó.
Ngọn lửa xanh quỷ dị không giống như những ngọn lửa thường, nó là mang theo sự lạnh lẽo thấu xương. Một ít người có tu vi linh lực kém không thể tránh, bị ngọn lửa đánh trung cánh tay hoặc chân, vết thương liền đông lại trong nháy mắt, bộ phận bị đông coi như hoàn toàn bị phế bỏ.
Mà những kẻ thoát được cảm thấy giao thủ với Ly Uyên tựa như không phải là cùng một đám đánh một người. Nếu phải so sánh thực lực mà nói thì giống như đồi đất so với núi cao, khe suối và biển rộng. Chênh lệch như vậy, thật sự không thể nào.....
"Tại sao lại như vậy? Không phải là Linh Đồng đã tiên đoán rằng chúng ta sẽ thắng sao?" Vẫn là người trẻ tuổi kia, hắn phun ra mấy ngụm máu tươi, thối lui đến vòng ngoài, bắt lấy tay Đồng Linh Nhi chất vấn.
"Chớ có vô lễ với Thánh Nữ!" Tha Nguyên trưởng lão dùng mộc trượng đẩy tay hắn ra, "Linh Đồng tiên đoán sẽ thắng, vậy nhất đính sẽ không sai. Hiện tại ngươi có thời gian chất vấn Thánh Nữ, chi bằng xuất lực ra mà chiến thắng."
Đồng Linh Nhi cũng từng nghi ngờ tiên đoán, nếu đã chênh lệch như thế này, kia vì sao Ly Uyên sẽ chết? Nàng nói: "Chúng ta vẫn nên nhìn lại thế cục...."
Lời còn chưa dứt, tình hình chiến đấu lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, nguyên bản những người có thể đối mấy chiêu với Ly Uyên đều bị đánh bay ra ngoài trong nháy mắt.
"Đủ rồi, kiên nhẫn của ta có hạn, hiện tại liền kết thúc hết đi."
Ly Uyên lạnh mặt vung tay lên, Ly Ly hoa mỹ lệ xung quanh nháy mắt hóa thành U lam Minh Hỏa quỷ dị, vây quanh tất cả mọi người. Mà những bụi gai đen đi kèm không biết khi nào lại ngo ngoe rục rịch, thừa dịp đột ngột ngoi từ đất lên sinh trưởng nảy nở.
"Không tốt, hắn đây là muốn.....Đi mau!"
Không biết là ai hô lên, mấy môn phái muốn đục nước béo cò đã sớm lui ra phía sau chạy trốn, nhưng căn bản là không kịp. Màu đen bụi gai quấn quanh người, rất nhanh liền giải quyết vài người.
Chạy cũng không thể chạy, chẳng lẽ bọn họ sống sờ sờ liền phải bị mấy cái ngọn lửa quỷ dị đó thiêu chết? Này đã không còn là một trận chiến giữa hai bên, mà là đơn phương nghiền áp!
Ngay một khắc mấu chốt, một âm thanh làm Ly Uyên dừng động tác. Mọi người đều quay đầu lại phát hiện âm thanh đó nằm trong đám người, là đại đệ tử Hư Vô phái, Tế Độ.
Hắn nói: "Ly Uyên, nếu ngươi động thủ giết bọn ta, Bạch Nghiên nhất định sẽ không tha cho ngươi."
"Ngươi nói bậy bạ gì đó!" Ly Uyên nhìn về phía Tế Độ, lại là người này.
Tế Độ liếc mắt nhìn ngọn lửa và bụi gai đã dừng lại, cười lạnh nói: "Nếu ngươi không tin, có thể thử một lần."
Hư Vô phái.
Bạch Nghiên canh giữ ở nơi Huyền Không chân nhân bế quan, càng nghĩ càng nghi ngờ. Không biết vì sao từ khi hắn trở về Hư Vô phái, trong lòng luôn có cảm giác thập phần bất an. Đến tột cùng là làm sao, hắn tiến lại gần cửa, có lẽ chỉ cần mở ra cửa đá trước mặt là có thể giải quyết hết thảy nghi vấn.
"Bạch Nghiên." Trong nháy mắt tay Bạch Nghiên chạm đến cửa đá, Huyền Di chân nhân đột nhiên xuất hiện bắt lấy tay hắn: "Ngươi đang làm cái gì?"
"Ta......." Bạch Nghiên rùng mình, tránh khỏi khống chế của Huyền Di chân nhân, có gì đó không thích hợp, vừa rồi sao lại trùng hợp như vậy? Trừ khi Huyền Di chân nhân vẫn luôn ở đây giám thị hắn, "Nhị sư thúc, ngươi rốt cuộc đang giấu giếm điều gì?"
"Ngươi không cần hỏi nhiều, Bạch Nghiên, cứ ngồi đây chờ mọi việc đều qua đi không phải tốt hơn sao?"
Bạch Nghiên nghe không hiểu, hắn nói: "Hôm nay bất luận có như thế nào, ta đều nhất định phải mở cửa đá này ra gặp sư tôn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.