Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta, Toàn Tông Pháo Hôi Tạo Phản Rồi
Chương 3: Nữ Chính Đến
Tiểu Miên Dương Bất Miên
25/07/2024
"Chuyện gì vậy? Trắc Linh thạch hỏng rồi à?"
"Chẳng lẽ tiểu hữu này không có linh căn?"
"Không có linh căn thì làm sao ngự kiếm phi hành được?"
"Vậy là thế nào?"
Nghe những lời bàn tán của mọi người, trong lòng Chu Lục Lục hơi thất vọng.
Nàng hiểu rõ, việc "ngự kiếm phi hành" của mình chỉ là nhờ dù nhảy dù, buộc thanh kiếm vào bàn chân rồi thực hiện, hoàn toàn không phải ngự kiếm phi hành thật sự.
Nghĩa là Trắc Linh thạch không có phản ứng rất có thể là bởi vì nàng hoàn toàn không có linh căn.
Nghĩ đến điều này, Chu Lục Lục càng thêm thất vọng.
Nàng đưa tay ra khỏi Trắc Linh thạch, buồn bã quay lưng bỏ đi.
Quản sự phụ trách canh giữ Trắc Linh thạch chú ý đến những lời bàn tán của mọi người, tưởng Trắc Linh thạch bị hỏng nên vội vàng gọi Chu Lục Lục đang thất vọng lại.
"Tiểu hữu đừng đi, có lẽ Trắc Linh thạch gặp vấn đề, để ta mời chư vị Tông chủ và Trưởng lão tới xem xét."
Nói rồi quản sự liền chạy về phía khán đài.
Chỉ thấy ông ta kính cẩn nói gì đó, vài lão giả cùng đi tới.
Họ nghiên cứu Trắc Linh thạch một lúc lâu rồi đưa ra một kết luận.
Trắc Linh thạch không hề hỏng.
"Tiểu hữu, ngươi hãy thử đặt tay lên lần nữa." Một lão giả mặc áo đạo sĩ màu xanh lam, khí độ nghiêm nghị vang giọng nói.
Nghe vậy, Chu Lục Lục lại đặt hai tay lên Trắc Linh thạch.
Tuy nhiên...
Sau một lúc lâu, Trắc Linh thạch vẫn không có phản ứng gì.
Mấy lão giả thấy thế thì lại nhìn nhau bối rối.
Một lão giả khác tóc bạc trắng, nét mặt hiền từ nhìn thấy vậy bèn dịu dàng mở lời: "Tiểu hữu, ngươi qua một bên đi, để những người khác thử trước đã."
Chu Lục Lục gật đầu, ngoan ngoãn tránh ra một bên.
Quản sự thấy vậy bèn vẫy tay ra hiệu với đám người phía dưới.
"Người kiểm tra tiếp theo lên đây."
Một lúc sau, một cô gái trạc 15, 16 tuổi mảnh mai yếu đuối, mặc bộ đồ trắng tinh khiết đi lên.
Chu Lục Lục nhìn thấy cô gái thì bỗng cảm thấy quen quen, nàng cẩn thận nhìn kỹ lại.
[Miệng môi anh đào, lông mày lưỡi liềm, giữa lông mày còn có nốt ruồi son? Đây là... nữ chính Tô Ngọc Như trong sách?]
[Ối!!! Bà mẹ nó, ta thật sự đã xuyên vào cuốn sách não tàn đó rồi ư!!!]
Chu Lục Lục nắm chặt bàn tay nhỏ, kiềm chế cơn xúc động muốn nhảy dựng lên.
Lão giả mặc áo đạo màu xám đứng một bên nghe thấy tiếng hét thì khó chịu nhăn mày.
Ông ngẩng đầu nhìn quanh, muốn mở miệng quát mắng kẻ dám làm ồn ào trong bầu không khí trang nghiêm như thế này.
Nhưng tìm mãi vẫn không thấy ai mở miệng cả.
[Nếu ta không nhớ lầm thì nữ chính là Băng linh căn! Ghen tỵ quá!]
Lại một câu lẩm bẩm vang lên.
Lão giả càng nhăn mày chặt hơn. Ông nhìn quanh một vòng, phát hiện biểu cảm của mọi người đều bình thường không hề thay đổi.
"Chẳng lẽ tiểu hữu này không có linh căn?"
"Không có linh căn thì làm sao ngự kiếm phi hành được?"
"Vậy là thế nào?"
Nghe những lời bàn tán của mọi người, trong lòng Chu Lục Lục hơi thất vọng.
Nàng hiểu rõ, việc "ngự kiếm phi hành" của mình chỉ là nhờ dù nhảy dù, buộc thanh kiếm vào bàn chân rồi thực hiện, hoàn toàn không phải ngự kiếm phi hành thật sự.
Nghĩa là Trắc Linh thạch không có phản ứng rất có thể là bởi vì nàng hoàn toàn không có linh căn.
Nghĩ đến điều này, Chu Lục Lục càng thêm thất vọng.
Nàng đưa tay ra khỏi Trắc Linh thạch, buồn bã quay lưng bỏ đi.
Quản sự phụ trách canh giữ Trắc Linh thạch chú ý đến những lời bàn tán của mọi người, tưởng Trắc Linh thạch bị hỏng nên vội vàng gọi Chu Lục Lục đang thất vọng lại.
"Tiểu hữu đừng đi, có lẽ Trắc Linh thạch gặp vấn đề, để ta mời chư vị Tông chủ và Trưởng lão tới xem xét."
Nói rồi quản sự liền chạy về phía khán đài.
Chỉ thấy ông ta kính cẩn nói gì đó, vài lão giả cùng đi tới.
Họ nghiên cứu Trắc Linh thạch một lúc lâu rồi đưa ra một kết luận.
Trắc Linh thạch không hề hỏng.
"Tiểu hữu, ngươi hãy thử đặt tay lên lần nữa." Một lão giả mặc áo đạo sĩ màu xanh lam, khí độ nghiêm nghị vang giọng nói.
Nghe vậy, Chu Lục Lục lại đặt hai tay lên Trắc Linh thạch.
Tuy nhiên...
Sau một lúc lâu, Trắc Linh thạch vẫn không có phản ứng gì.
Mấy lão giả thấy thế thì lại nhìn nhau bối rối.
Một lão giả khác tóc bạc trắng, nét mặt hiền từ nhìn thấy vậy bèn dịu dàng mở lời: "Tiểu hữu, ngươi qua một bên đi, để những người khác thử trước đã."
Chu Lục Lục gật đầu, ngoan ngoãn tránh ra một bên.
Quản sự thấy vậy bèn vẫy tay ra hiệu với đám người phía dưới.
"Người kiểm tra tiếp theo lên đây."
Một lúc sau, một cô gái trạc 15, 16 tuổi mảnh mai yếu đuối, mặc bộ đồ trắng tinh khiết đi lên.
Chu Lục Lục nhìn thấy cô gái thì bỗng cảm thấy quen quen, nàng cẩn thận nhìn kỹ lại.
[Miệng môi anh đào, lông mày lưỡi liềm, giữa lông mày còn có nốt ruồi son? Đây là... nữ chính Tô Ngọc Như trong sách?]
[Ối!!! Bà mẹ nó, ta thật sự đã xuyên vào cuốn sách não tàn đó rồi ư!!!]
Chu Lục Lục nắm chặt bàn tay nhỏ, kiềm chế cơn xúc động muốn nhảy dựng lên.
Lão giả mặc áo đạo màu xám đứng một bên nghe thấy tiếng hét thì khó chịu nhăn mày.
Ông ngẩng đầu nhìn quanh, muốn mở miệng quát mắng kẻ dám làm ồn ào trong bầu không khí trang nghiêm như thế này.
Nhưng tìm mãi vẫn không thấy ai mở miệng cả.
[Nếu ta không nhớ lầm thì nữ chính là Băng linh căn! Ghen tỵ quá!]
Lại một câu lẩm bẩm vang lên.
Lão giả càng nhăn mày chặt hơn. Ông nhìn quanh một vòng, phát hiện biểu cảm của mọi người đều bình thường không hề thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.