Nghe Thấy Tiếng Lòng: Ta Hóng Dưa Của Cả Triều Nhiều Quá Cũng Mệt
Chương 44:
Tô Nhu Nhu
16/08/2024
"Năm ngoái còn mười mấy vạn nhân khẩu, năm nay chắc chỉ còn bảy, tám vạn."
[Cái gì? Một châu phủ chỉ có mười mấy vạn dân á? Trời ạ, ngay cả huyện nhỏ của chúng ta cũng đã có mấy chục vạn dân rồi, thảm quá trời!]
[Quả nhiên, dân số thời cổ đại còn ít, hình như trong lịch sử Đại Yến cũng chỉ có mấy chục triệu người.]
Vân Vũ Đế giật nảy mình.
Một huyện nhỏ mà đã có mấy chục vạn dân á?
Nghe giọng điệu của Tiểu Thập Bát, Đại Yến có mấy chục triệu dân là còn ít ư?
Phải biết rằng vào thời kỳ khai quốc cách đây mấy trăm năm, Đại Yến chỉ có vỏn vẹn vài triệu người.
Phát triển được như ngày nay đã là tốt đẹp lắm rồi.
Huống chi là nước Sở ở phía Bắc, cũng chỉ có hơn mười triệu dân mà thôi.
Vậy… Nước Sở đánh bại Đại Yến bằng cách nào?
Vân Vũ Đế lại muốn chửi Trưởng công chúa.
Quỷ tha ma bắt, ông rất muốn lôi xương cốt của ả ta ra băm thành tro bụi!
[Ta phải nghĩ cách lấy khoai tây và củ cải đường ra, dù sao theo lịch sử, phải đến mấy trăm năm sau hai thứ này mới được truyền vào từ phương Tây.]
[Quan trọng là khoai tây ngon như vậy, Đại Yến mà trồng được, lúc ta lớn lên là có thể ăn rồi!]
[Nhỡ đâu ta may mắn không chết, cũng không thể ngày nào cũng ăn gạo và cao lương mãi, dù gì cà chua, ớt, khoai lang, ngô, khoai tây... Đều từ nước ngoài truyền vào cả.]
Hả?
Lương thực mà Tiểu Thập Bát nói là cái gì?
Vân Vũ Đế khó chịu nghĩ, Đại Yến không chỉ có gạo và cao lương, còn có lúa mì!
Tiêu Quế Khanh càng nghe, ánh mắt càng trở nên nóng bỏng.
Nếu có được những loại lương thực này, dân chúng Đại Yến sẽ không còn phải lo lắng nạn đói nữa.
Nghe ý của tiểu công chúa, hình như thứ đó rất ngon.
Vừa có thể no bụng, vừa ngon miệng, đây đúng là thần vật do trời cao ban tặng!
Tiêu Quế Khanh khẽ ho một tiếng nhìn Vân Vũ Đế, liên tục nháy mắt ra hiệu, đồng thời khom người hành lễ.
Ông ấy ước gì có thể lập tức cầu xin Vân Vũ Đế mau chóng xin thứ tốt từ tiểu công chúa.
Thậm chí ông ấy còn muốn chạy đến nịnh nọt tiểu công chúa, nhưng ông ấy không dám, chỉ sợ dọa đến nàng.
Lỡ nàng không nói nữa thì phải làm sao?
Vân Vũ Đế ho khan nói: "Trẫm sẽ lệnh cho Khâm Thiên Giám tính toán xem phúc tinh mà Tiên hoàng nhắc đến khi nào thì giáng thế."
"Tiên hoàng có để lại di ngôn, tai họa đến, phúc tinh giáng thế, một khi tìm được phúc tinh này, ắt sẽ hóa giải được cục diện dân chúng lầm than hiện nay. Đây chính là phúc khí của Đại Yến ta, cũng là bảo bối mà trời cao ban tặng. Đến lúc đó phúc tinh giáng thế, trẫm sẽ đích thân làm lễ tế trời tạ ơn."
[Cái gì? Một châu phủ chỉ có mười mấy vạn dân á? Trời ạ, ngay cả huyện nhỏ của chúng ta cũng đã có mấy chục vạn dân rồi, thảm quá trời!]
[Quả nhiên, dân số thời cổ đại còn ít, hình như trong lịch sử Đại Yến cũng chỉ có mấy chục triệu người.]
Vân Vũ Đế giật nảy mình.
Một huyện nhỏ mà đã có mấy chục vạn dân á?
Nghe giọng điệu của Tiểu Thập Bát, Đại Yến có mấy chục triệu dân là còn ít ư?
Phải biết rằng vào thời kỳ khai quốc cách đây mấy trăm năm, Đại Yến chỉ có vỏn vẹn vài triệu người.
Phát triển được như ngày nay đã là tốt đẹp lắm rồi.
Huống chi là nước Sở ở phía Bắc, cũng chỉ có hơn mười triệu dân mà thôi.
Vậy… Nước Sở đánh bại Đại Yến bằng cách nào?
Vân Vũ Đế lại muốn chửi Trưởng công chúa.
Quỷ tha ma bắt, ông rất muốn lôi xương cốt của ả ta ra băm thành tro bụi!
[Ta phải nghĩ cách lấy khoai tây và củ cải đường ra, dù sao theo lịch sử, phải đến mấy trăm năm sau hai thứ này mới được truyền vào từ phương Tây.]
[Quan trọng là khoai tây ngon như vậy, Đại Yến mà trồng được, lúc ta lớn lên là có thể ăn rồi!]
[Nhỡ đâu ta may mắn không chết, cũng không thể ngày nào cũng ăn gạo và cao lương mãi, dù gì cà chua, ớt, khoai lang, ngô, khoai tây... Đều từ nước ngoài truyền vào cả.]
Hả?
Lương thực mà Tiểu Thập Bát nói là cái gì?
Vân Vũ Đế khó chịu nghĩ, Đại Yến không chỉ có gạo và cao lương, còn có lúa mì!
Tiêu Quế Khanh càng nghe, ánh mắt càng trở nên nóng bỏng.
Nếu có được những loại lương thực này, dân chúng Đại Yến sẽ không còn phải lo lắng nạn đói nữa.
Nghe ý của tiểu công chúa, hình như thứ đó rất ngon.
Vừa có thể no bụng, vừa ngon miệng, đây đúng là thần vật do trời cao ban tặng!
Tiêu Quế Khanh khẽ ho một tiếng nhìn Vân Vũ Đế, liên tục nháy mắt ra hiệu, đồng thời khom người hành lễ.
Ông ấy ước gì có thể lập tức cầu xin Vân Vũ Đế mau chóng xin thứ tốt từ tiểu công chúa.
Thậm chí ông ấy còn muốn chạy đến nịnh nọt tiểu công chúa, nhưng ông ấy không dám, chỉ sợ dọa đến nàng.
Lỡ nàng không nói nữa thì phải làm sao?
Vân Vũ Đế ho khan nói: "Trẫm sẽ lệnh cho Khâm Thiên Giám tính toán xem phúc tinh mà Tiên hoàng nhắc đến khi nào thì giáng thế."
"Tiên hoàng có để lại di ngôn, tai họa đến, phúc tinh giáng thế, một khi tìm được phúc tinh này, ắt sẽ hóa giải được cục diện dân chúng lầm than hiện nay. Đây chính là phúc khí của Đại Yến ta, cũng là bảo bối mà trời cao ban tặng. Đến lúc đó phúc tinh giáng thế, trẫm sẽ đích thân làm lễ tế trời tạ ơn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.