Nghe Thấy Tiếng Lòng: Ta Hóng Dưa Của Cả Triều Nhiều Quá Cũng Mệt
Chương 48:
Tô Nhu Nhu
16/08/2024
"Cái, cái gì?" Lưu Giáp Tú lắp bắp nói.
Vân Vũ Đế nhìn chằm chằm vào Ngô thái y.
"Ngô thái y, ngươi có biết trẫm tra ra cái gì không?"
Ban đầu Ngô thái y còn cho rằng chuyện đó không liên quan đến mình, nhưng lúc này trong lòng ông ta lạnh lẽo.
Một giọt mồ hôi to như hạt đậu từ trên trán lăn xuống.
Trong phút chốc, cả người ông ta nhễ nhại mồ hôi.
"Hử? Ngô thái y không biết à?" Vân Vũ Đế cao giọng.
Cố tình nói một câu như vậy.
Phòng tuyến tâm lý của Ngô thái y đã bị phá vỡ.
Đúng lúc này, Vân Vũ Đế rút xoẹt một thanh trường kiếm từ tay Lâm An.
Thanh kiếm phát ra âm thanh sắc bén lạnh buốt.
Sợi dây lý trí trong đầu Ngô thái y đứt lìa.
"Hoàng thượng! Thần thiếp đến muộn."
Một giọng nữ vang lên từ bên ngoài cung điện, Nhàn phi bước nhanh vào trong.
Mặc dù đã nửa đêm nhưng bà ta vẫn ăn mặc lộng lẫy, ung dung quý phái.
"Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng."
Sau khi Nhàn phi hành lễ xong, Vân Vũ Đế chưa kịp trả lời mà đứng dậy luôn, sau đó nhìn về phía Vân Vũ Đế.
"Hoàng thượng, đã muộn thế này rồi, sao ngài còn vội vàng gọi thần thiếp tới đây, ban ngày ngài đã vất vả rồi, nên nghỉ ngơi nhiều hơn mới đúng. Nếu chỉ là chuyện của An tần, cứ giao cho thần thiếp xử lý, sao có thể để Hoàng thượng nhọc lòng lo cho tiền triều, lại còn phải lo nghĩ chuyện hậu cung." Tuy giọng điệu của Nhàn phi mạnh mẽ nhưng lại rất lưu loát.
"Lúc nào thần thiếp cũng mong có thể chia sẻ gánh nặng với Hoàng thượng, chỉ mong Hoàng thượng có thể thoải mái một chút."
Biểu hiện của Nhàn phi vô cùng bình tĩnh, nhưng khi hơi cúi đầu xuống đã cho Ngô thái y một ánh mắt trấn an.
Ngô thái y suýt nhận tội thở phào nhẹ nhõm.
Vân Vũ Đế giơ tay lên: "Người đâu, mang ghế đến cho Nhàn phi. Nhàn phi ngồi xuống trước đi, trẫm đang kể chuyện cho mấy người Lưu đại nhân nghe. Đấy, đang kể đến chỗ quan trọng thì Nhàn phi đến. Nếu đã đến rồi, vậy thì cùng nghe luôn đi."
Giọng của Vân Vũ Đế đều đều, cũng không cất thanh trường kiếm trong tay đi.
Khí thế uy nghiêm kia khiến Nhàn phi phải nuốt hết những lời đã đến bên miệng xuống.
"Vâng, thần thiếp tuân chỉ." Nhàn phi ngồi xuống.
Vân Vũ Đế đặt tay lên thanh trường kiếm, mỉm cười nói: "Thật buồn cười, người của trẫm tra ra được Thập Tứ hoàng tử không phải là con của trẫm, trẫm rất tò mò nên quyết định để các vị đến xem. Hay là, trích máu nhận thân?"
Vân Vũ Đế nhìn chằm chằm vào Ngô thái y.
"Ngô thái y, ngươi có biết trẫm tra ra cái gì không?"
Ban đầu Ngô thái y còn cho rằng chuyện đó không liên quan đến mình, nhưng lúc này trong lòng ông ta lạnh lẽo.
Một giọt mồ hôi to như hạt đậu từ trên trán lăn xuống.
Trong phút chốc, cả người ông ta nhễ nhại mồ hôi.
"Hử? Ngô thái y không biết à?" Vân Vũ Đế cao giọng.
Cố tình nói một câu như vậy.
Phòng tuyến tâm lý của Ngô thái y đã bị phá vỡ.
Đúng lúc này, Vân Vũ Đế rút xoẹt một thanh trường kiếm từ tay Lâm An.
Thanh kiếm phát ra âm thanh sắc bén lạnh buốt.
Sợi dây lý trí trong đầu Ngô thái y đứt lìa.
"Hoàng thượng! Thần thiếp đến muộn."
Một giọng nữ vang lên từ bên ngoài cung điện, Nhàn phi bước nhanh vào trong.
Mặc dù đã nửa đêm nhưng bà ta vẫn ăn mặc lộng lẫy, ung dung quý phái.
"Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng."
Sau khi Nhàn phi hành lễ xong, Vân Vũ Đế chưa kịp trả lời mà đứng dậy luôn, sau đó nhìn về phía Vân Vũ Đế.
"Hoàng thượng, đã muộn thế này rồi, sao ngài còn vội vàng gọi thần thiếp tới đây, ban ngày ngài đã vất vả rồi, nên nghỉ ngơi nhiều hơn mới đúng. Nếu chỉ là chuyện của An tần, cứ giao cho thần thiếp xử lý, sao có thể để Hoàng thượng nhọc lòng lo cho tiền triều, lại còn phải lo nghĩ chuyện hậu cung." Tuy giọng điệu của Nhàn phi mạnh mẽ nhưng lại rất lưu loát.
"Lúc nào thần thiếp cũng mong có thể chia sẻ gánh nặng với Hoàng thượng, chỉ mong Hoàng thượng có thể thoải mái một chút."
Biểu hiện của Nhàn phi vô cùng bình tĩnh, nhưng khi hơi cúi đầu xuống đã cho Ngô thái y một ánh mắt trấn an.
Ngô thái y suýt nhận tội thở phào nhẹ nhõm.
Vân Vũ Đế giơ tay lên: "Người đâu, mang ghế đến cho Nhàn phi. Nhàn phi ngồi xuống trước đi, trẫm đang kể chuyện cho mấy người Lưu đại nhân nghe. Đấy, đang kể đến chỗ quan trọng thì Nhàn phi đến. Nếu đã đến rồi, vậy thì cùng nghe luôn đi."
Giọng của Vân Vũ Đế đều đều, cũng không cất thanh trường kiếm trong tay đi.
Khí thế uy nghiêm kia khiến Nhàn phi phải nuốt hết những lời đã đến bên miệng xuống.
"Vâng, thần thiếp tuân chỉ." Nhàn phi ngồi xuống.
Vân Vũ Đế đặt tay lên thanh trường kiếm, mỉm cười nói: "Thật buồn cười, người của trẫm tra ra được Thập Tứ hoàng tử không phải là con của trẫm, trẫm rất tò mò nên quyết định để các vị đến xem. Hay là, trích máu nhận thân?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.