Chương 268: Ai cao tay hơn ai?
Hoa Dương Hoa Ảnh
01/10/2013
Cai ngục bê đồ ăn tới: “Đến giờ
cơm rồi.” Người đi đầu nói với Vũ Lâu: “Nương nương, người phải…”
Vũ Lâu nói: “Mở cửa ra, ta muốn đút cho ca ca ta ăn…”
Cai ngục khó xử, Vũ Lâu lạnh lùng nói: “Nhanh lên! Muốn chết sao?!”
Cai ngục vội nói: “Tiểu nhân mở ngay, xin nương nương đừng cáu giận.” Hắn mở khoá to, kéo dây xích ra rồi làm một động tác mời với Vũ Lâu. Vũ Lâu kéo váy bước vào: “Để đồ ăn đó rồi lui hết đi.”
“Việc này…”
“Sợ bản cung cướp ngục à?” Nàng cười lạnh.
“Dạ không, dạ không.” Mấy tên cai ngục đặt đồ ăn lên bàn. Rồi lui ra ngoài.
Chờ cai ngục lui xuống, Vũ Lâu mời ca ca ngồi, tiếp tục tận tình khuyên nhủ: “Huynh nghĩ kỹ lại đi, dù không vì mình thì cũng phải vì người khác chứ?”
Tần Viễn Địch cười khổ: “Chính vì muội nghĩ cho người khác quá nhiều nên mới mệt mỏi như vậy. Lúc trước muội vì ta nên mới chịu gả cho Huệ vương. Nếu muội ích kỷ không lấy chồng, thì sự tình cũng sẽ không phát triển như bây giờ.”
Đúng vậy, nàng cũng đã từng nghĩ, nếu như không gả cho Lam Tranh, thì liệu hắn có hồi phục không? Nếu không thì tình cảnh sẽ khác rất nhiều.
“Đều là chuyện quá khứ rồi, giờ quan trọng nhất là cứu huynh ra ngoài, để huynh và chị dâu đoàn tụ với nhau.”
“Ta không phải là một người chồng tốt. Để nàng gả cho người khác tốt hơn ta đi…” Tần Viễn Địch nói, hắn không hề hối hận chút nào cả, hắn cầm đũa gắp miếng rau: “Một mạng đổi một mạng, ta chết thì mọi chuyện mới thực sự chấm dứt được. Nếu không, dù ta có chạy thoát, chờ một ngày nào đó, không cẩn thận bị người ta phát hiện, chẳng phải sẽ còn liên luỵ cả muội hay sao.”
“Chúng ta là người nhà, dù bị huynh liên luỵ ta cũng không oán hận nửa câu!”
Tần Viễn Địch khoát tay, ý bảo nàng đừng nói nữa: “Đủ rồi, ta chết vì muốn chịu trách nhiệm cho hành động của mình. Ta cam tâm tình nguyện chịu chết, muội đừng khuyên ta nữa.”
Vũ Lâu im lặng, lẳng lặng nhìn ca ca ăn cơm, bỗng nhiên, nàng đứng dậy bước ra cửa ngục nói: “Lấy cho ta một bình rượu tới đây.” Vừa hạ lệnh không bao lâu đã có cai ngục cung kính dâng rượu thượng hạng lên. Vũ Lâu đuổi cai ngục lui xuống, sau đó rút dược trong tay áo ra, lén bỏ vào bình rượu, lắc nhẹ rồi xoay người đặt lên bàn.
“Không có rượu thì ăn không thấy ngon.” Vũ Lâu nói: “Để ta rót cho ca ca một chén, tiễn ca ca đoạn đường cuối cùng.”
Tần Viễn Địch cười sang sảng: “Đúng rồi, đừng làm ra vẻ buồn thảm như thế. Ăn cùng ca ca bữa cơm, uống chén rượu lạt là được rồi!”
Vũ Lâu cười: “Ta không được khoẻ, không uống rượu được, ca ca uống một mình đi.”
Tần Viễn Địch nói: “Vậy ta không khách khí, sẽ uống hết ngay!”
Nàng cười, gật đầu: “Đều của ca ca hết đấy.” Thấy Tần Viễn Địch gắp rau, nhắm rượu, mũi nàng cay xè, nghẹn ngào nói: “Hôm nay là mười bốn tháng ba, ngày mai ca ca đi rồi… Kiếp này ta không muốn nhìn thấy trăng tròn nữa…”
“Muội ấy, lúc trước sao ta không biết muội lại thích khóc thế này cơ chứ.”
“Trước đây thật là tốt, tuy phải học rất nhiều thứ, nhưng chỉ cần cố gắng nhất định sẽ có kết quả tốt. Đến lúc trưởng thành, lòng người hiểm ác, được việc hay hỏng việc cũng có quá nhiều nguyên nhân, không phải cứ cố gắng là sẽ có kết quả tốt…” Vũ Lâu nói: “… Như ca ca ấy, rong ruổi chiến trường bao nhiêu năm, một lòng phục vụ quốc gia lại bị tiểu nhân tính kế. Ta chỉ một lòng cầu được bình an, nhưng chưa từng có một khắc yên bình.”
Tần Viễn Địch ngửa cổ uống một ngụm rượu lớn: “Muội cũng tới lúc khổ tận cam lai thôi. Hoàng thượng có tình có nghĩa với muội, muội nên biết trân trọng! Sống cùng hai tiểu hoàng tử cho tốt, ngày giỗ hàng năm, đốt cho ca ca chút tiền giấy, rót cho ca ca một bình rượu là được rồi!”
Vũ Lâu rưng rưng gật đầu, kéo tay áo lau nước mắt. Thấy ca ca uống rượu cũng gần đến lúc rồi, liền đứng dậy, ý vị thâm trường nói: “Ca ca, tạm biệt…”
Tần Viễn Địch không muốn muội muội nhìn thấy mình khóc nên buồn bã nói: “Đi đi, đi đi, tuyệt đối đừng khóc, cứ thương cảm như vậy có tác dụng gì đâu.”
Vũ Lâu nhắm mắt lại, cắn môi rồi bước ra ngoài. Chờ Vũ Lâu đi rồi, Tần Viễn Địch đưa tay lên lau khoé mắt, rồi ngửa cổ uống hết bình rượu.
***
Quay về cung, Vũ Lâu yên lặng chờ tin tức. Quả nhiên, đến chạng vạng, Lam Tranh tới báo cho nàng biết, Tần Viễn Địch đột ngột qua đời trong ngục, khám nghiệm tử thi cũng xác nhận đúng là hắn đã chết. Vũ Lâu biết dược của Phương Lâm đã phát huy tác dụng, nàng mừng thầm, nhưng vì muốn che giấu suy nghĩ thực sự tỏng lòng, liền ôm Lam Tranh khóc không ngừng.
Lam Tranh đã biết trước mưu kế của nàng, chứng kiến rõ ràng nàng đã động tay động chân nhưng lại nguỵ trang trước mặt hắn, hắn cười thầm rồi đưa tay vỗ về an ủi nàng cố nén bi thương.
Tuy nàng khóc chỉ để che mắt Lam Tranh, nhưng cũng có bảy phần tình cảm thật. Dù sao, dược đó cũng không chắc sẽ thành công, lỡ giống như tên khất cái kia, tỉnh lại một chút rồi tắc thở, thì vẫn không thể giữ được mạng cho ca ca.
Khóc đến tận khuya, Vũ Lâu dựa vào lòng Lam Tranh, mở miệng hỏi: “Thi thể của ca ca ta, sẽ xử lý thế nào?”
“Vốn đị treo ở cửa thành thị chúng, nhưng dù sao cũng là ca ca nàng, ta đã hạ chỉ an táng rồi.”
“… Cho ta tới gặp huynh ấy.” Vũ Lâu nói: “Cúng tế ba ngày, ta muốn ra mộ dâng rượu cho huynh ấy.”
Lam Tranh nói: “Ta sẽ đi cùng nàng.”
Câu nói này khiến Vũ Lâu kinh ngạc, sợ hãi, nàng vội nói: “Ta đi một mình được rồi, chàng còn có chính sự, hơn nữa, nếu để người ta phát hiện ra chàng đi thăm mộ tử tù, thì không biết trong triều sẽ nói gì.”
Là nàng sợ ta chậm trễ việc nàng muốn cứu Tần Viễn Địch thì có. Lam Tranh thầm cười lạnh, nhưng giọng điệu vẫn dịu dàng: “Vậy ta phái thêm người đi theo bảo vệ nàng.”
“Không cần, ta chỉ đưa Phi Lục đi cùng, để cô ấy giúp ta là được rồi… Ca ca ta không thích nhiều người.”
“Được, ta chiều ý nàng hết.”
Đây là buổi nói chuyện đêm khuya ngày mười bốn tháng ba.
Chờ khi Vũ Lâu tỉnh dậy thì trời đã sáng rõ, Lam Tranh lâm triều rồi. Nàng vô cùng mệt mỏi, bụng đói như mấy ngày chưa được ăn gì vậy.
Nàng ở trong cung lo lắng, chờ đến ngày hôm sau nữa sẽ tìm cách cứu Tần Viễn Địch ra, qua một ngày, rốt cuộc cũng tới ngày mười bảy.
Vũ Lâu ngồi chờ thái giám dẫn Phi Lục tới rồi cùng nàng chuẩn bị vật phẩm. Sau khi dùng bữa sáng, một lão thái giám quản sự dẫn Phi Lục đã nhiều ngày không gặp vào hành lễ với nàng.
Vũ Lâu đỡ Phi Lục dậy: “Em tới rồi…”
“Tiểu thư…” Phi Lục oà lên khóc: “Thiếu gia, thiếu gia…”
“Đừng khóc nữa.” Vũ Lâu nhỏ giọng nói: “Ta cho ca ca ăn một loại dược giả chết, hôm nay chúng ta xuất cung cứu huynh ấy.”
Phi Lục ngẩn người: “Thật ư? Nhưng đã qua nhiều ngày rồi, thiếu gia dù có còn sống nhưng bị chôn dưới đất thì…”
“Sau khi uống ba ngày mới có thể cứu ra được, Phương Lâm nói thế.”
“Ba ngày ạ?” Phi Lục mù mờ: “Nhưng hôm nay cũng không phải là sau ba ngày. Thiếu gia mất ngày mười bốn, hôm nay đã ngày mười tám rồi!”
“Mười tám?” Vẻ mặt Vũ Lâu như cứng lại: “Em có nhớ nhầm không? Hôm nay rõ ràng là ngày mười bảy.” Nàng bỗng nhớ ra chuyện gì đó, gọi một cung nữ tới chất vấn: “Nói mau, ta đã ngủ mê man mấy ngày?”
Cung nữ khiếp sợ nói: “Hồi nương nương, người mê man một ngày một đêm, nhưng Hoàng thượng không cho chúng nô tỳ tiết lộ ra.”
Nàng lại ngủ mê mất một ngày một đêm, nhầm ngày rồi…
Là Lam Tranh, nhất định là do chàng động thủ, làm cho nàng ngủ mê một ngày, bỏ lỡ thời gian cứu ca ca…
Vũ Lâu nói: “Mở cửa ra, ta muốn đút cho ca ca ta ăn…”
Cai ngục khó xử, Vũ Lâu lạnh lùng nói: “Nhanh lên! Muốn chết sao?!”
Cai ngục vội nói: “Tiểu nhân mở ngay, xin nương nương đừng cáu giận.” Hắn mở khoá to, kéo dây xích ra rồi làm một động tác mời với Vũ Lâu. Vũ Lâu kéo váy bước vào: “Để đồ ăn đó rồi lui hết đi.”
“Việc này…”
“Sợ bản cung cướp ngục à?” Nàng cười lạnh.
“Dạ không, dạ không.” Mấy tên cai ngục đặt đồ ăn lên bàn. Rồi lui ra ngoài.
Chờ cai ngục lui xuống, Vũ Lâu mời ca ca ngồi, tiếp tục tận tình khuyên nhủ: “Huynh nghĩ kỹ lại đi, dù không vì mình thì cũng phải vì người khác chứ?”
Tần Viễn Địch cười khổ: “Chính vì muội nghĩ cho người khác quá nhiều nên mới mệt mỏi như vậy. Lúc trước muội vì ta nên mới chịu gả cho Huệ vương. Nếu muội ích kỷ không lấy chồng, thì sự tình cũng sẽ không phát triển như bây giờ.”
Đúng vậy, nàng cũng đã từng nghĩ, nếu như không gả cho Lam Tranh, thì liệu hắn có hồi phục không? Nếu không thì tình cảnh sẽ khác rất nhiều.
“Đều là chuyện quá khứ rồi, giờ quan trọng nhất là cứu huynh ra ngoài, để huynh và chị dâu đoàn tụ với nhau.”
“Ta không phải là một người chồng tốt. Để nàng gả cho người khác tốt hơn ta đi…” Tần Viễn Địch nói, hắn không hề hối hận chút nào cả, hắn cầm đũa gắp miếng rau: “Một mạng đổi một mạng, ta chết thì mọi chuyện mới thực sự chấm dứt được. Nếu không, dù ta có chạy thoát, chờ một ngày nào đó, không cẩn thận bị người ta phát hiện, chẳng phải sẽ còn liên luỵ cả muội hay sao.”
“Chúng ta là người nhà, dù bị huynh liên luỵ ta cũng không oán hận nửa câu!”
Tần Viễn Địch khoát tay, ý bảo nàng đừng nói nữa: “Đủ rồi, ta chết vì muốn chịu trách nhiệm cho hành động của mình. Ta cam tâm tình nguyện chịu chết, muội đừng khuyên ta nữa.”
Vũ Lâu im lặng, lẳng lặng nhìn ca ca ăn cơm, bỗng nhiên, nàng đứng dậy bước ra cửa ngục nói: “Lấy cho ta một bình rượu tới đây.” Vừa hạ lệnh không bao lâu đã có cai ngục cung kính dâng rượu thượng hạng lên. Vũ Lâu đuổi cai ngục lui xuống, sau đó rút dược trong tay áo ra, lén bỏ vào bình rượu, lắc nhẹ rồi xoay người đặt lên bàn.
“Không có rượu thì ăn không thấy ngon.” Vũ Lâu nói: “Để ta rót cho ca ca một chén, tiễn ca ca đoạn đường cuối cùng.”
Tần Viễn Địch cười sang sảng: “Đúng rồi, đừng làm ra vẻ buồn thảm như thế. Ăn cùng ca ca bữa cơm, uống chén rượu lạt là được rồi!”
Vũ Lâu cười: “Ta không được khoẻ, không uống rượu được, ca ca uống một mình đi.”
Tần Viễn Địch nói: “Vậy ta không khách khí, sẽ uống hết ngay!”
Nàng cười, gật đầu: “Đều của ca ca hết đấy.” Thấy Tần Viễn Địch gắp rau, nhắm rượu, mũi nàng cay xè, nghẹn ngào nói: “Hôm nay là mười bốn tháng ba, ngày mai ca ca đi rồi… Kiếp này ta không muốn nhìn thấy trăng tròn nữa…”
“Muội ấy, lúc trước sao ta không biết muội lại thích khóc thế này cơ chứ.”
“Trước đây thật là tốt, tuy phải học rất nhiều thứ, nhưng chỉ cần cố gắng nhất định sẽ có kết quả tốt. Đến lúc trưởng thành, lòng người hiểm ác, được việc hay hỏng việc cũng có quá nhiều nguyên nhân, không phải cứ cố gắng là sẽ có kết quả tốt…” Vũ Lâu nói: “… Như ca ca ấy, rong ruổi chiến trường bao nhiêu năm, một lòng phục vụ quốc gia lại bị tiểu nhân tính kế. Ta chỉ một lòng cầu được bình an, nhưng chưa từng có một khắc yên bình.”
Tần Viễn Địch ngửa cổ uống một ngụm rượu lớn: “Muội cũng tới lúc khổ tận cam lai thôi. Hoàng thượng có tình có nghĩa với muội, muội nên biết trân trọng! Sống cùng hai tiểu hoàng tử cho tốt, ngày giỗ hàng năm, đốt cho ca ca chút tiền giấy, rót cho ca ca một bình rượu là được rồi!”
Vũ Lâu rưng rưng gật đầu, kéo tay áo lau nước mắt. Thấy ca ca uống rượu cũng gần đến lúc rồi, liền đứng dậy, ý vị thâm trường nói: “Ca ca, tạm biệt…”
Tần Viễn Địch không muốn muội muội nhìn thấy mình khóc nên buồn bã nói: “Đi đi, đi đi, tuyệt đối đừng khóc, cứ thương cảm như vậy có tác dụng gì đâu.”
Vũ Lâu nhắm mắt lại, cắn môi rồi bước ra ngoài. Chờ Vũ Lâu đi rồi, Tần Viễn Địch đưa tay lên lau khoé mắt, rồi ngửa cổ uống hết bình rượu.
***
Quay về cung, Vũ Lâu yên lặng chờ tin tức. Quả nhiên, đến chạng vạng, Lam Tranh tới báo cho nàng biết, Tần Viễn Địch đột ngột qua đời trong ngục, khám nghiệm tử thi cũng xác nhận đúng là hắn đã chết. Vũ Lâu biết dược của Phương Lâm đã phát huy tác dụng, nàng mừng thầm, nhưng vì muốn che giấu suy nghĩ thực sự tỏng lòng, liền ôm Lam Tranh khóc không ngừng.
Lam Tranh đã biết trước mưu kế của nàng, chứng kiến rõ ràng nàng đã động tay động chân nhưng lại nguỵ trang trước mặt hắn, hắn cười thầm rồi đưa tay vỗ về an ủi nàng cố nén bi thương.
Tuy nàng khóc chỉ để che mắt Lam Tranh, nhưng cũng có bảy phần tình cảm thật. Dù sao, dược đó cũng không chắc sẽ thành công, lỡ giống như tên khất cái kia, tỉnh lại một chút rồi tắc thở, thì vẫn không thể giữ được mạng cho ca ca.
Khóc đến tận khuya, Vũ Lâu dựa vào lòng Lam Tranh, mở miệng hỏi: “Thi thể của ca ca ta, sẽ xử lý thế nào?”
“Vốn đị treo ở cửa thành thị chúng, nhưng dù sao cũng là ca ca nàng, ta đã hạ chỉ an táng rồi.”
“… Cho ta tới gặp huynh ấy.” Vũ Lâu nói: “Cúng tế ba ngày, ta muốn ra mộ dâng rượu cho huynh ấy.”
Lam Tranh nói: “Ta sẽ đi cùng nàng.”
Câu nói này khiến Vũ Lâu kinh ngạc, sợ hãi, nàng vội nói: “Ta đi một mình được rồi, chàng còn có chính sự, hơn nữa, nếu để người ta phát hiện ra chàng đi thăm mộ tử tù, thì không biết trong triều sẽ nói gì.”
Là nàng sợ ta chậm trễ việc nàng muốn cứu Tần Viễn Địch thì có. Lam Tranh thầm cười lạnh, nhưng giọng điệu vẫn dịu dàng: “Vậy ta phái thêm người đi theo bảo vệ nàng.”
“Không cần, ta chỉ đưa Phi Lục đi cùng, để cô ấy giúp ta là được rồi… Ca ca ta không thích nhiều người.”
“Được, ta chiều ý nàng hết.”
Đây là buổi nói chuyện đêm khuya ngày mười bốn tháng ba.
Chờ khi Vũ Lâu tỉnh dậy thì trời đã sáng rõ, Lam Tranh lâm triều rồi. Nàng vô cùng mệt mỏi, bụng đói như mấy ngày chưa được ăn gì vậy.
Nàng ở trong cung lo lắng, chờ đến ngày hôm sau nữa sẽ tìm cách cứu Tần Viễn Địch ra, qua một ngày, rốt cuộc cũng tới ngày mười bảy.
Vũ Lâu ngồi chờ thái giám dẫn Phi Lục tới rồi cùng nàng chuẩn bị vật phẩm. Sau khi dùng bữa sáng, một lão thái giám quản sự dẫn Phi Lục đã nhiều ngày không gặp vào hành lễ với nàng.
Vũ Lâu đỡ Phi Lục dậy: “Em tới rồi…”
“Tiểu thư…” Phi Lục oà lên khóc: “Thiếu gia, thiếu gia…”
“Đừng khóc nữa.” Vũ Lâu nhỏ giọng nói: “Ta cho ca ca ăn một loại dược giả chết, hôm nay chúng ta xuất cung cứu huynh ấy.”
Phi Lục ngẩn người: “Thật ư? Nhưng đã qua nhiều ngày rồi, thiếu gia dù có còn sống nhưng bị chôn dưới đất thì…”
“Sau khi uống ba ngày mới có thể cứu ra được, Phương Lâm nói thế.”
“Ba ngày ạ?” Phi Lục mù mờ: “Nhưng hôm nay cũng không phải là sau ba ngày. Thiếu gia mất ngày mười bốn, hôm nay đã ngày mười tám rồi!”
“Mười tám?” Vẻ mặt Vũ Lâu như cứng lại: “Em có nhớ nhầm không? Hôm nay rõ ràng là ngày mười bảy.” Nàng bỗng nhớ ra chuyện gì đó, gọi một cung nữ tới chất vấn: “Nói mau, ta đã ngủ mê man mấy ngày?”
Cung nữ khiếp sợ nói: “Hồi nương nương, người mê man một ngày một đêm, nhưng Hoàng thượng không cho chúng nô tỳ tiết lộ ra.”
Nàng lại ngủ mê mất một ngày một đêm, nhầm ngày rồi…
Là Lam Tranh, nhất định là do chàng động thủ, làm cho nàng ngủ mê một ngày, bỏ lỡ thời gian cứu ca ca…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.