Chương 204: Cha Tần nhớ lại: Chân tướng hai mươi năm trước. (2)
Hoa Dương Hoa Ảnh
01/10/2013
Lúc đó, trận chiến của Hoàng
hậu và Hiền phi bắt đầu có dấu hiệu bất ổn, tuy Hoàng hậu có nhà mẹ đẻ làm hậu
thuẫn, nhưng sự sủng ái của Hoàng thượng đôi khi còn quan trọng hơn so với gia
thế. Dù Hoàng hậu chiếm ưu thế, nhưng khí thế của Hiền phi lại tăng lên rất
nhiều. Mà điều khiến Hoàng hậu đau khổ nhất là khi bà mang thai được ba tháng
thì sinh non, cùng lúc đó, tin tức Hiền phi có thai lại truyền đến.
Ta nghĩ, quãng thời gian đó là lúc Hoàng hậu nương nương thống khổ nhất, mình thì sinh non, nhưng Hoàng đế lại bỏ mặc, đi sủng hạnh người đang mang thai, đánh trống khua chiêng chúc mừng nàng ta. Sự đả kích ập đến liên tiếp, đủ tháng đủ ngày, Hiền phi sinh hạ Cửu Hoàng tử Diệp Thành.
Đứa bé này vừa ra đời đã được định là sẽ tranh đoạt ngôi Thái tử với con của bà.
Khi đó, Thái tử Tĩnh Thần vừa được năm tuổi, vì thể chất yếu ớt, tính cách không thể hoạt bát như những đứa trẻ năm tuổi khác. Mỗi lần gặp, hắn đều lộ ra bộ mặt non nớt, lạnh lùng nhìn người khác. Nghĩ lại, có lẽ là vì khi đó Hoàng hậu nương nương vì chuyện tranh sủng mà tràn ngập oán khí nên đã ảnh hưởng đến suy nghĩ của Thái tử.
Đầu tháng ba năm Thịnh Tuyên thứ mười lăm, tiết trời vẫn còn hơi lạnh. Ta lại bị Hoàng hậu triệu kiến. Khi ta thi lễ, thoáng nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Hoàng hậu nương nương. Ta không âm thầm kết giao với Hiền phi, cũng không làm chuyện gì phản bội lại Hoàng hậu, vì sao bà lại nhìn ta như vậy?
"Ngươi chắc biết Lãnh Tử Nhạc chứ?"
Ta quyết định nói thật: "Dạ biết."
"Vậy thì tốt." Hoàng hậu lệnh cho cung nữ: "Dẫn ả tới đây."
Mấy ma ma nhanh chóng dẫn một cô gái tóc tai bù xù tiến vào, đúng là Tử Nhạc. Trên người nàng có rất nhiều vết tụ máu đỏ thẫm, ta không dám nhìn nàng, cúi gằm đầu như muốn chôn trong ngực.
Hoàng hậu ném một chiếc nhẫn hồng ngọc xuống mắng: "Tần Khải Canh, ngươi xem xem, ả tiểu đề tử này dám câu dẫn Hoàng thượng!" Sau đó ta mới biết, nguyên nhân khiến Hoàng hậu phẫn nộ như vậy, là vì, Hoàng thượng đến Cung Cảnh Hoa, đúng lúc Hoàng hậu không có ở đó. Khi Lãnh Tử Nhạc hầu hạ Hoàng thượng, đã được người sủng hạnh. Nhưng địa điểm, lại chính ở trên loan tháp (Giường phượng) trong tẩm cung chính điện Cung Cảnh Hoa của Hoàng hậu nương nương.
Tử Nhạc bị đánh đến nỗi không quỳ nổi, chỉ nằm rạp trên mặt đất, nàng cười lạnh nhìn Hoàng hậu. Hàm ý của nụ cười kia, mọi người đều hiểu, đó là cười nhạo Hoàng hậu bị thất sủng, không giữ được Hoàng thượng, chỉ có thể trút giận lên người mà Hoàng thượng đã sủng hạnh qua.
"Tần Khải Canh, ngươi biết ả ta, vậy có phải ngươi đã sai ả ta câu dẫn Hoàng thượng không?"
Ta vội vàng phủ nhận: "Đúng là vi thần biết nàng, nhưng cũng không thân thuộc."
Tử Nhạc vừa nghe xong, cười khanh khách hai tiếng rồi khóc nức nở nói: "Thì ra chúng ta không thân thuộc……"
"Tần Khải Canh, bản cung ban nàng cho ngươi, được không?"
Lúc ấy ta vô cùng sợ hãi, Tử Nhạc là kẻ địch của Hoàng hậu nương nương, lại là người đã được Hoàng thượng sủng hạnh, ta làm sao dám nhận: "Vi thần không dám nhận."
Trong nháy mắt đó, ta thấy tia hào quang cuối cùng trong mắt Tử Nhạc hoàn toàn biến mất. Nhưng ta không có cách nào khác, ta muốn tự bảo vệ mình, ta sẽ không vì một người con gái ta không yêu mà tự hủy hoại tiền đồ của mình.
Hoàng hậu có vẻ rất vừa lòng với câu trả lời của ta, lạnh lùng liếc nhìn Lãnh Tử Nhạc, rồi sai người lôi nàng xuống. Ta nhìn thấy Tử Nhạc nhìn ta, cười ngây dại, khiến ta sợ hãi vội quay đầu đi. Ta không dám hỏi Hoàng hậu sẽ xử lý nàng thế nào, nhanh chóng rời khỏi cung.
Đêm hôm đó, Cung Cảnh Hoa gặp hỏa hoạn, thiêu hủy một thiên điện, vài cung nữ chết cháy.
Trong đó, có Lãnh Tử Nhạc.
Ta rất thương xót cho nàng, nhưng nghĩ đến việc nàng đe dọa ta, ta lại không khỏi thở dài nhẹ nhõm.
Lúc ấy, ta còn chưa biết, sự tình chỉ vừa bắt đầu.
Sau hỏa hoạn một tháng, thái giám thân tín của Hoàng hậu cải trang cho ta, rồi đưa vào một mật thất trong Cung Cảnh Hoa. Ở nơi đó, ngoài Hoàng hậu, ta còn nhìn thấy một quái vật toàn thân bị bỏng cháy.
Quái vật kia đã không còn được vài sợi tóc, chỉ có một tấm xiêm y che cơ thể, nhưng những nơi da thịt lộ ra, đều là những vết sẹo xấu xí ghê người. Chân nàng bị xích không động đậy được, chỉ cúi đầu, miệng đang lẩm bẩm gì đó.
"Hoàng hậu nương nương, đây……"
Ta vừa cất lời, quái vật kia đột nhiên ngẩng đầu nhìn ta, trong nháy mắt nhìn thấy ánh mắt nàng, ta đã sợ hãi giật lùi lại. Dung mạo nàng đã hoàn toàn biến đổi vì bỏng, trừ miệng ra, những bộ phận khác trên khuôn mặt đều bị những vết bỏng to bao trùm. Những vết sẹo hồng ấy, lại còn tạo thành hình một con bướm.
Đó là con bướm xấu xí nhất trên đời này.
Nàng không nhìn thấy, nhưng lại nghe thấy giọng nói của ta: "Khải Canh……"
Là Tử Nhạc.
"Tần Khải Canh, bản cung gọi ngươi đến, để ngươi xử trí ả ta." Hoàng hậu nói: "Ả ta làm đổ đèn, nên bị đốt cháy thành hình dạng thế này…… Ả ta cũng rất đáng thương, nếu ngươi muốn đón ả ra khỏi cung, bản cung sẽ cho phép."
Sau này nghĩ lại, nếu lúc đó ta dũng cảm hơn, dám đón nàng ra khỏi cung, chắc Tử Nhạc sẽ không bị điên.
Nhưng ta lại không làm như vậy, ta nói: "Hoàng hậu nương nương, nàng ta đã là một quái vật như vậy rồi, sống trên đời cũng rất đau khổ, chi bằng giết chết nàng ta đi, để nàng ta đỡ mệt mỏi."
"Khải Canh?" Tử Nhạc ngẩn người, sau đó cười ha ha, dung mạo xấu xí cùng với tiếng cười điên cuồng khiến người ta vô cùng sợ hãi: "Ngươi…… ngươi muốn giết ta? Ha ha --- ta cho ngươi biết, trong bụng ta có con của Hoàng thượng, muốn giết thì giết đi, giết hết đi! Ha ha ha ha ----"
Lúc ấy nhất định là ta đã bị quỷ ám vào người, sau khi nghe xong những lời Tử Nhạc nói, trong đầu ta lại nảy ra một ý định không bằng cầm thú.
"Hoàng hậu nương nương, vi thần nghĩ, có lẽ nên giữ nàng lại, để nàng sinh con ra, nếu là Hoàng tử……"
Hoàng hậu nương nương là người thông minh đến thế nào, bà hiểu ngay ý ta muốn ám chỉ, ánh mắt nhìn Lãnh Tử Nhạc cũng có chút thay đổi.
"Chuyện Hoàng đế đã từng sủng hạnh nàng, chỉ e Thánh thượng đã quên từ lâu rồi." Ta nói: "Hơn nữa, sau khi Cung Cảnh Hoa bị hỏa hoạn, người trong cung đều cho rằng Lãnh Tử Nhạc đã chết cháy."
Cho nên, sẽ không có ai truy ra tung tích của nàng.
Hoàng hậu nương nương cũng không trả lời ngay đề nghị của ta, mà sai người đưa ta ra khỏi Cung Cảnh Hoa.
Nhưng xem tình hình phát triển sau đó, thì có vẻ như Hoàng hậu nương nương đã đồng ý với đề nghị của ta, vì chỉ vài ngay sau, trong cung lại truyền ra tin tức Hoàng hậu nương nương mang thai. Đối với chuyện này, Hoàng thượng cảm thấy rất ngoài ý muốn, người lại càng không vui, từ sau khi Hoàng hậu mang thai, người không ngủ lại Cung Cảnh Hoa nữa.
Bảy tháng sau, Thập Hoàng tử ra đời, tên là Lam Tranh.
Tử Nhạc sau khi sinh con, giống như rác rưởi bị tống khỏi Hoàng cung, Hoàng hậu sai ta bí mật xử lý nàng.
Nhưng ngoài dự kiến của ta, thì ngoài nàng ra, còn có một thêm một bé trai được đưa tới tay ta. Cung nhân nói đó cũng là con của Lãnh Tử Nhạc, khi ta nhìn thấy chân phải đứa bé đó bị dị tật, ta đã hiểu hết.
Đây là một phế phẩm vô dụng.
Nhìn thấy Tử Nhạc dung mạo thì bị hủy hoại, con còn bị cướp đi, rồi nghe tiếng trẻ con khóc nỉ non trong lòng, ta bỗng cảm thấy lạnh đến thấu xương.
Ta đã làm gì thế này. Ta thật không phải là người mà.
Ta ôm đứa trẻ, khóc ròng nói: "Tử Nhạc, ta sẽ chăm sóc cho nàng…… Còn cả đứa bé nữa, con của chúng ta……"
Đứa bé trong lòng cũng là long tử, nhưng chân có tật, chỉ có thể bị đuổi khỏi cung. Ta sắp xếp ổn thỏa cho mẹ con họ xong, rồi báo với Hoàng hậu là ta đã giết chết Lãnh Tử Nhạc, còn đứa bé kia cũng chết yểu rồi.
Nhìn Tiêu nhi ngày một lớn, ta vốn nghĩ hắn sẽ có diện mạo giống Thập hoàng tử, nên không thể không bắt hắn phải tránh né thế gian cả đời.
Nhưng không ngờ, diện mạo của hắn và Huệ vương lại không hề giống nhau.
Đây cũng là sự may mắn của hắn, ta nghĩ vậy, nên khi hắn bảy tuổi, ta đã đón hắn về Tần phủ.
*** Suy nghĩ của tác giả ***
Lam Tranh và Tô Tiêu không giống nhau, vì hai người là song sinh khác trứng, nên chỉ như anh em bình thường. Mọi người có thể hỏi baidu.
Ta nghĩ, quãng thời gian đó là lúc Hoàng hậu nương nương thống khổ nhất, mình thì sinh non, nhưng Hoàng đế lại bỏ mặc, đi sủng hạnh người đang mang thai, đánh trống khua chiêng chúc mừng nàng ta. Sự đả kích ập đến liên tiếp, đủ tháng đủ ngày, Hiền phi sinh hạ Cửu Hoàng tử Diệp Thành.
Đứa bé này vừa ra đời đã được định là sẽ tranh đoạt ngôi Thái tử với con của bà.
Khi đó, Thái tử Tĩnh Thần vừa được năm tuổi, vì thể chất yếu ớt, tính cách không thể hoạt bát như những đứa trẻ năm tuổi khác. Mỗi lần gặp, hắn đều lộ ra bộ mặt non nớt, lạnh lùng nhìn người khác. Nghĩ lại, có lẽ là vì khi đó Hoàng hậu nương nương vì chuyện tranh sủng mà tràn ngập oán khí nên đã ảnh hưởng đến suy nghĩ của Thái tử.
Đầu tháng ba năm Thịnh Tuyên thứ mười lăm, tiết trời vẫn còn hơi lạnh. Ta lại bị Hoàng hậu triệu kiến. Khi ta thi lễ, thoáng nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Hoàng hậu nương nương. Ta không âm thầm kết giao với Hiền phi, cũng không làm chuyện gì phản bội lại Hoàng hậu, vì sao bà lại nhìn ta như vậy?
"Ngươi chắc biết Lãnh Tử Nhạc chứ?"
Ta quyết định nói thật: "Dạ biết."
"Vậy thì tốt." Hoàng hậu lệnh cho cung nữ: "Dẫn ả tới đây."
Mấy ma ma nhanh chóng dẫn một cô gái tóc tai bù xù tiến vào, đúng là Tử Nhạc. Trên người nàng có rất nhiều vết tụ máu đỏ thẫm, ta không dám nhìn nàng, cúi gằm đầu như muốn chôn trong ngực.
Hoàng hậu ném một chiếc nhẫn hồng ngọc xuống mắng: "Tần Khải Canh, ngươi xem xem, ả tiểu đề tử này dám câu dẫn Hoàng thượng!" Sau đó ta mới biết, nguyên nhân khiến Hoàng hậu phẫn nộ như vậy, là vì, Hoàng thượng đến Cung Cảnh Hoa, đúng lúc Hoàng hậu không có ở đó. Khi Lãnh Tử Nhạc hầu hạ Hoàng thượng, đã được người sủng hạnh. Nhưng địa điểm, lại chính ở trên loan tháp (Giường phượng) trong tẩm cung chính điện Cung Cảnh Hoa của Hoàng hậu nương nương.
Tử Nhạc bị đánh đến nỗi không quỳ nổi, chỉ nằm rạp trên mặt đất, nàng cười lạnh nhìn Hoàng hậu. Hàm ý của nụ cười kia, mọi người đều hiểu, đó là cười nhạo Hoàng hậu bị thất sủng, không giữ được Hoàng thượng, chỉ có thể trút giận lên người mà Hoàng thượng đã sủng hạnh qua.
"Tần Khải Canh, ngươi biết ả ta, vậy có phải ngươi đã sai ả ta câu dẫn Hoàng thượng không?"
Ta vội vàng phủ nhận: "Đúng là vi thần biết nàng, nhưng cũng không thân thuộc."
Tử Nhạc vừa nghe xong, cười khanh khách hai tiếng rồi khóc nức nở nói: "Thì ra chúng ta không thân thuộc……"
"Tần Khải Canh, bản cung ban nàng cho ngươi, được không?"
Lúc ấy ta vô cùng sợ hãi, Tử Nhạc là kẻ địch của Hoàng hậu nương nương, lại là người đã được Hoàng thượng sủng hạnh, ta làm sao dám nhận: "Vi thần không dám nhận."
Trong nháy mắt đó, ta thấy tia hào quang cuối cùng trong mắt Tử Nhạc hoàn toàn biến mất. Nhưng ta không có cách nào khác, ta muốn tự bảo vệ mình, ta sẽ không vì một người con gái ta không yêu mà tự hủy hoại tiền đồ của mình.
Hoàng hậu có vẻ rất vừa lòng với câu trả lời của ta, lạnh lùng liếc nhìn Lãnh Tử Nhạc, rồi sai người lôi nàng xuống. Ta nhìn thấy Tử Nhạc nhìn ta, cười ngây dại, khiến ta sợ hãi vội quay đầu đi. Ta không dám hỏi Hoàng hậu sẽ xử lý nàng thế nào, nhanh chóng rời khỏi cung.
Đêm hôm đó, Cung Cảnh Hoa gặp hỏa hoạn, thiêu hủy một thiên điện, vài cung nữ chết cháy.
Trong đó, có Lãnh Tử Nhạc.
Ta rất thương xót cho nàng, nhưng nghĩ đến việc nàng đe dọa ta, ta lại không khỏi thở dài nhẹ nhõm.
Lúc ấy, ta còn chưa biết, sự tình chỉ vừa bắt đầu.
Sau hỏa hoạn một tháng, thái giám thân tín của Hoàng hậu cải trang cho ta, rồi đưa vào một mật thất trong Cung Cảnh Hoa. Ở nơi đó, ngoài Hoàng hậu, ta còn nhìn thấy một quái vật toàn thân bị bỏng cháy.
Quái vật kia đã không còn được vài sợi tóc, chỉ có một tấm xiêm y che cơ thể, nhưng những nơi da thịt lộ ra, đều là những vết sẹo xấu xí ghê người. Chân nàng bị xích không động đậy được, chỉ cúi đầu, miệng đang lẩm bẩm gì đó.
"Hoàng hậu nương nương, đây……"
Ta vừa cất lời, quái vật kia đột nhiên ngẩng đầu nhìn ta, trong nháy mắt nhìn thấy ánh mắt nàng, ta đã sợ hãi giật lùi lại. Dung mạo nàng đã hoàn toàn biến đổi vì bỏng, trừ miệng ra, những bộ phận khác trên khuôn mặt đều bị những vết bỏng to bao trùm. Những vết sẹo hồng ấy, lại còn tạo thành hình một con bướm.
Đó là con bướm xấu xí nhất trên đời này.
Nàng không nhìn thấy, nhưng lại nghe thấy giọng nói của ta: "Khải Canh……"
Là Tử Nhạc.
"Tần Khải Canh, bản cung gọi ngươi đến, để ngươi xử trí ả ta." Hoàng hậu nói: "Ả ta làm đổ đèn, nên bị đốt cháy thành hình dạng thế này…… Ả ta cũng rất đáng thương, nếu ngươi muốn đón ả ra khỏi cung, bản cung sẽ cho phép."
Sau này nghĩ lại, nếu lúc đó ta dũng cảm hơn, dám đón nàng ra khỏi cung, chắc Tử Nhạc sẽ không bị điên.
Nhưng ta lại không làm như vậy, ta nói: "Hoàng hậu nương nương, nàng ta đã là một quái vật như vậy rồi, sống trên đời cũng rất đau khổ, chi bằng giết chết nàng ta đi, để nàng ta đỡ mệt mỏi."
"Khải Canh?" Tử Nhạc ngẩn người, sau đó cười ha ha, dung mạo xấu xí cùng với tiếng cười điên cuồng khiến người ta vô cùng sợ hãi: "Ngươi…… ngươi muốn giết ta? Ha ha --- ta cho ngươi biết, trong bụng ta có con của Hoàng thượng, muốn giết thì giết đi, giết hết đi! Ha ha ha ha ----"
Lúc ấy nhất định là ta đã bị quỷ ám vào người, sau khi nghe xong những lời Tử Nhạc nói, trong đầu ta lại nảy ra một ý định không bằng cầm thú.
"Hoàng hậu nương nương, vi thần nghĩ, có lẽ nên giữ nàng lại, để nàng sinh con ra, nếu là Hoàng tử……"
Hoàng hậu nương nương là người thông minh đến thế nào, bà hiểu ngay ý ta muốn ám chỉ, ánh mắt nhìn Lãnh Tử Nhạc cũng có chút thay đổi.
"Chuyện Hoàng đế đã từng sủng hạnh nàng, chỉ e Thánh thượng đã quên từ lâu rồi." Ta nói: "Hơn nữa, sau khi Cung Cảnh Hoa bị hỏa hoạn, người trong cung đều cho rằng Lãnh Tử Nhạc đã chết cháy."
Cho nên, sẽ không có ai truy ra tung tích của nàng.
Hoàng hậu nương nương cũng không trả lời ngay đề nghị của ta, mà sai người đưa ta ra khỏi Cung Cảnh Hoa.
Nhưng xem tình hình phát triển sau đó, thì có vẻ như Hoàng hậu nương nương đã đồng ý với đề nghị của ta, vì chỉ vài ngay sau, trong cung lại truyền ra tin tức Hoàng hậu nương nương mang thai. Đối với chuyện này, Hoàng thượng cảm thấy rất ngoài ý muốn, người lại càng không vui, từ sau khi Hoàng hậu mang thai, người không ngủ lại Cung Cảnh Hoa nữa.
Bảy tháng sau, Thập Hoàng tử ra đời, tên là Lam Tranh.
Tử Nhạc sau khi sinh con, giống như rác rưởi bị tống khỏi Hoàng cung, Hoàng hậu sai ta bí mật xử lý nàng.
Nhưng ngoài dự kiến của ta, thì ngoài nàng ra, còn có một thêm một bé trai được đưa tới tay ta. Cung nhân nói đó cũng là con của Lãnh Tử Nhạc, khi ta nhìn thấy chân phải đứa bé đó bị dị tật, ta đã hiểu hết.
Đây là một phế phẩm vô dụng.
Nhìn thấy Tử Nhạc dung mạo thì bị hủy hoại, con còn bị cướp đi, rồi nghe tiếng trẻ con khóc nỉ non trong lòng, ta bỗng cảm thấy lạnh đến thấu xương.
Ta đã làm gì thế này. Ta thật không phải là người mà.
Ta ôm đứa trẻ, khóc ròng nói: "Tử Nhạc, ta sẽ chăm sóc cho nàng…… Còn cả đứa bé nữa, con của chúng ta……"
Đứa bé trong lòng cũng là long tử, nhưng chân có tật, chỉ có thể bị đuổi khỏi cung. Ta sắp xếp ổn thỏa cho mẹ con họ xong, rồi báo với Hoàng hậu là ta đã giết chết Lãnh Tử Nhạc, còn đứa bé kia cũng chết yểu rồi.
Nhìn Tiêu nhi ngày một lớn, ta vốn nghĩ hắn sẽ có diện mạo giống Thập hoàng tử, nên không thể không bắt hắn phải tránh né thế gian cả đời.
Nhưng không ngờ, diện mạo của hắn và Huệ vương lại không hề giống nhau.
Đây cũng là sự may mắn của hắn, ta nghĩ vậy, nên khi hắn bảy tuổi, ta đã đón hắn về Tần phủ.
*** Suy nghĩ của tác giả ***
Lam Tranh và Tô Tiêu không giống nhau, vì hai người là song sinh khác trứng, nên chỉ như anh em bình thường. Mọi người có thể hỏi baidu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.