Chương 121: Cùng chống lại kẻ thù
Hoa Dương Hoa Ảnh
01/10/2013
Chờ thái giám thông báo xong,
Lam Tranh cùng Vũ Lâu được truyền vào. Vũ Lâu không có cảm tình với Cung Cảnh
Hoa, lần trước đã suýt bị vu oan cho tội mang hình nhân vào trong cung, lần này
không biết sẽ là chuyện gì. Nàng bái lạy Hoàng hậu theo lễ nghi, chờ người cao
cao tại thượng kia mở miệng.
"Tần thị ở lại Cung Sùng Lan đã mấy ngày rồi, sao không thấy đến thỉnh an Bản cung?"
Ý gì đây? Vừa bắt đầu đã xoi mói à?
"……" Nên trả lời như thế nào? Nàng không nghĩ ra đáp án nào cho thỏa đáng.
Lam Tranh cướp lời: "Ha ha, mẫu hậu quên rồi à, nàng ta đâu phải Vương phi của con, có gì cách gì mà đến Cung Cảnh Hoa thỉnh an chứ, chỉ sợ chưa bước vào cửa đã bị mẫu hậu đưa đi Tông Nhân phủ mất rồi. Hay là mẫu hậu khôi phục danh phận cho nàng đi, để hàng ngày nàng đến thỉnh an mẫu hậu. Được không? Được không…… Con nói sai à, sao người lại trừng con……" Giọng điệu của hắn chậm dần, thấp dần, cuối cùng cả người cũng nép sau Vũ Lâu, trốn tránh ánh mắt tức giận của Hoàng hậu.
"Tranh nhi, vậy mẫu hậu lại cho con chọn một Vương phi khác để đến thỉnh an ta nhé, được không?"
Trong lòng Lam Tranh và Vũ Lâu đều kinh hãi, thì ra hôm nay Hoàng hậu gọi họ đến vì chuyện này.
Bàn tay đang nắm tay Vũ Lâu của Lam Tranh không khỏi tăng thêm lực, ý bảo Vũ Lâu phải nhạy bén phối hợp với hắn. Nhưng sáng nay Vũ Lâu vừa bị hắn chọc tức, nên cố ý hù dọa Lam Tranh, ra vẻ không hiểu, lặng lẽ rút tay ra.
Lam Tranh thấy nàng không chịu nghe hắn, quyết định sẽ dạy cho nàng một bài học: "A…… mẫu hậu lại muốn tuyển Vương phi cho con sao?"
"Đúng thế." Hoàng hậu thấy Lam Tranh có vẻ có hứng thú, nhân tiện nói: "Không biết Tranh nhi có thích không?"
Lúc này, Vũ Lâu nhìn về phía Lam Tranh, thầm nghĩ, ngươi giỏi thì đồng ý đi, đến lúc cưới Vương phi mới về, tiếp tục ra sức mà giả ngu nhé.
Lam Tranh hiểu ý tứ trong mắt nàng, lại đáp trả, nàng nghĩ ta không dám, phải không?
Hoàng hậu thấy hai người nhìn nhau chăm chú không nói gì, lại tưởng Lam Tranh sợ hãi Tần Vũ Lâu điêu ngoa, đanh đá, đây cũng là nguyên nhân bà kêu Vũ Lâu tới. Trong mắt Hoàng hậu, Vương phi cũ này từng có năng lực thao túng đến đáng sợ đối với đứa con của mình, tuyệt đối không thể để chúng phát triển thêm nữa, khiến Lam Tranh xa cách với bà, lại không thể xa rời Tần Vũ Lâu.
Đây là căn bệnh chung của các bà mẹ chồng, chẳng qua, có người nặng, có người nhẹ mà thôi.
"Tần thị, ý của ngươi thế nào?"
Nếu Vũ Lâu không đồng ý, tức là đã phạm vào thất xuất chi điều, tội ghen tị. Vì thế nàng đành phải đáp qua loa: "Hiện giờ Tần thị thân mang tội nghiệt, nhờ Huệ vương niệm tình xưa mà được tạm lưu lại trong Cung Sùng Lan, đây đã là sự may mắn của Tần thị rồi. Làm sao dám bàn bạc chuyện hôn sự của điện hạ."
So với Hoàng hậu, Lam Tranh càng để ý thái độ nàng hơn, thấy nàng không chịu tỏ thái độ gì, liền túm lấy tay áo nàng, vẻ mặt tội nghiệp nói: "Vũ Lâu…… ngươi đồng ý để ta cưới Vương phi khác hay sao?"
Vũ Lâu hận Lam Tranh đã không giúp nàng giải vây lại còn đẩy nàng vào thế lưỡng nan. Nàng chuyển mắt từ Lam Tranh sang Hoàng hậu, cúi đầu nói: "Ý nguyện của Tần thị chỉ là chuyện nhỏ nhặt không đáng nói đến, Hoàng hậu nương nương là người đứng đầu lục cung, là Quốc mẫu, hôn sự của Huệ vương điện hạ tất nhiên phải hoàn toàn do người làm chủ rồi."
Ta không tỏ thái độ đấy, cho mẹ con hai người tức chết đi.
Nghe lời nói của Tần Vũ Lâu thì như ủy quyền, nhưng thực chất thái độ lại là không hợp tác, chuyện này ở hậu cung Hoàng hậu đã thấy quá nhiều rồi, cũng lười phải giở chiêu bài gì ra, trực tiếp gầm lên: "Bản cung đang hỏi ý của ngươi."
Lam Tranh cũng phụ họa: "Đúng thế, đúng thế, ngươi mau nói đi, ngươi có đồng ý để ta lập phi hay không, tất cả ta đều nghe lời ngươi."
Đã đâm lao thì đành phải theo lao, hôm nay Vũ Lâu không nói rõ ràng, sợ là không xong rồi.
"Không biết vị Vương phi mà Hoàng hậu định chọn cho Huệ vương điện hạ là con gái nhà ai?"
Hoàng hậu thấy Vũ Lâu dung nhan tiều tụy, tuy cũng đoan trang nhưng không quá xinh đẹp, cố tình muốn Lam Tranh so sánh hai người Vương phi, liền vỗ tay nói: "Ngưng nhi, ra đi." Vừa dứt lời, từ sau bình phong, một vị giai nhân xinh đẹp, tuổi xấp xỉ Vũ Lâu, dung mạo uyển chuyển đi ra.
Lam Tranh vừa nhìn thấy nàng, trong lòng thầm mắng, đây không phải là đường muội của Thái tử phi, Tạ Ngưng Nhi đấy sao, chắc chắn là tên ma ốm kia kích động Hoàng hậu, muốn lập phi cho hắn đây mà.
Không dày son phấn, nhưng vì thân phận không thể ăn mặc quá hoa lệ, khiến Vũ Lâu đứng cạnh nàng ta, lại trở nên thật ảm đạm. Hoàng hậu cũng không khỏi có chút đắc ý, nói với Lam Tranh: "Tranh nhi, con còn nhớ Ngưng Nhi không? Nhưng mà con gái mười tám, thay đổi nhiều, cũng chưa chắc con đã nhớ rõ."
Lam Tranh trầm tư, thực ra là đang lén nhìn Vũ Lâu, chỉ thấy ánh mắt nàng u ám nhìn Tạ Ngưng Nhi.
Vũ Lâu chậm rãi mở miệng: "Tần thị tự biết xấu hổ……" lại quay sang Lam Tranh nói tiếp: "Nàng ta tốt hơn ta rất nhiều, điện hạ hãy cưới nàng ta làm Vương phi đi……"
Lam Tranh hối hận vì đã đùa quá trớn, lại bức Vũ Lâu nói ra những lời hắn không hề muốn nghe: "…… Vũ Lâu, nàng……"
Vũ Lâu cúi đầu nói nhỏ: "Ta chỉ là con gái tội thần, dung mạo cũng không trọn vẹn, không xứng với điện hạ, đã sớm nên thoái vị rồi."
Lam Tranh trố mắt, giọng điệu của nàng cũng không giống nói đùa, vội nói: "Nàng đừng nói nữa, ta không……"
Vũ Lâu hạ thấp người thi lễ với Hoàng hậu: "Xin Hoàng hậu cho phép Tần thị rời đi." Hoàng hậu vuốt cằm: "Ngươi lui đi." Vũ Lâu được cho phép, xoay người rời đi, Lam Tranh lại túm chặt lấy nàng: "Nàng đừng đi."
Nàng dừng chân, chậm rãi xoay người lại, hai mắt đã rưng rưng, nàng nhẹ nhàng vuốt ve hai má Lam Tranh nói: "Ngoan, nghe lời đi. Có nữ tử tốt hơn ta rất nhiều chăm sóc cho điện hạ, ta rất vui, điện hạ cũng đừng quá đau lòng. Người đã quyết định lập phi, ta cũng nên rời đi, không nên gây phiền phức thêm cho điện hạ. Nhưng mà, sau khi ta rời đi, ngươi cũng phải tự chăm sóc cho mình, ta đi rồi, không có ai giúp ngươi đuổi thái phó phiền phức đi nữa, cho nên, ngươi phải chăm chỉ học bài. Đầu năm đi xem hoa đăng cũng đừng chạy loạn nữa……" Nói đến đây, nàng nghẹn ngào sờ lên vết sẹo trên mặt mình: "…… Tần thị không thể tiếp tục hầu hạ ngươi, từ nay về sau ngươi phải độc lập, đừng có gặp chuyện một chút lại khóc……."
Hai mắt Lam Tranh cay xè: "Nàng đừng nói nữa, ta không cho nàng đi……"
Nàng rưng rưng cười: "Đừng có giở cái tính thích quậy phá thối tha của ngươi ra với tân Vương phi, ha ha, giờ nghĩ lại ngươi lúc đó, ta chán ghét ngươi vô cùng, nhưng thời gian trôi đi, ta…… Ôi, giờ có nói cũng vô dụng……" Vũ Lâu gạt lệ, dựa vào ngực Lam Tranh, nói nhỏ: "…… Ta không thể giữ lại đứa con nối dòng của ngươi…… Thực xin lỗi…… Lam Tranh, rất xin lỗi…… Ta không phải là một thê tử tốt…… Xin lỗi……"
Lam Tranh nhìn về phía Hoàng hậu, hai mắt đỏ ửng, kiên quyết nói: "Trừ Vũ Lâu ra, ai con cũng không cưới!"
Hoàng hậu thấy Vũ Lâu khóc lóc kể lể cũng thấy lòng chua xót vô cùng. Bà là chính thê của Hoàng thượng, mỗi ngày đều là chèn ép, đấu tranh với người khác để bảo trù địa vị. Vô số nữ tử xinh đẹp, trẻ tuổi chỉ chờ bà tàn phai nhan sắc, bị thất sủng để được thay thế bà.
Bà có thể hiểu rõ, một người vợ bị bỏ rơi thì khổ sở đến thế nào.
Bà tự cảm thấy mình đã làm chuyện rất sai lầm, thở dài một tiếng nói với Lam Tranh: "Được rồi, việc này coi như mẫu hậu chưa từng nói." Nói rồi bà cùng Tạ Ngưng Nhi rời đi. Mọi người vừa đi hết, trong đại điện chỉ còn lại Lam Tranh và Vũ Lâu.
Lam Tranh vỗ nhẹ tấm lưng run rẩy của Vũ Lâu: "Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, chúng ta cũng về thôi, ta sẽ không vứt bỏ nàng."
Lúc này Vũ Lâu mới ngẩng lên, nhìn khắp mọi nơi, nhanh chóng lau nước mắt, vô cùng bình tĩnh nói: "Sao không nói sớm là mọi người đi hết rồi, để ta khóc lâu như vậy."
Lam Tranh ngạc nhiên: "Nàng giả vờ?" Không phải chỉ lạnh một nửa cõi lòng, mà là cả cõi lòng đều lạnh như băng.
Nàng hừ giọng: "Hành động của ta vẫn còn thua xa ngươi."
"Tần thị ở lại Cung Sùng Lan đã mấy ngày rồi, sao không thấy đến thỉnh an Bản cung?"
Ý gì đây? Vừa bắt đầu đã xoi mói à?
"……" Nên trả lời như thế nào? Nàng không nghĩ ra đáp án nào cho thỏa đáng.
Lam Tranh cướp lời: "Ha ha, mẫu hậu quên rồi à, nàng ta đâu phải Vương phi của con, có gì cách gì mà đến Cung Cảnh Hoa thỉnh an chứ, chỉ sợ chưa bước vào cửa đã bị mẫu hậu đưa đi Tông Nhân phủ mất rồi. Hay là mẫu hậu khôi phục danh phận cho nàng đi, để hàng ngày nàng đến thỉnh an mẫu hậu. Được không? Được không…… Con nói sai à, sao người lại trừng con……" Giọng điệu của hắn chậm dần, thấp dần, cuối cùng cả người cũng nép sau Vũ Lâu, trốn tránh ánh mắt tức giận của Hoàng hậu.
"Tranh nhi, vậy mẫu hậu lại cho con chọn một Vương phi khác để đến thỉnh an ta nhé, được không?"
Trong lòng Lam Tranh và Vũ Lâu đều kinh hãi, thì ra hôm nay Hoàng hậu gọi họ đến vì chuyện này.
Bàn tay đang nắm tay Vũ Lâu của Lam Tranh không khỏi tăng thêm lực, ý bảo Vũ Lâu phải nhạy bén phối hợp với hắn. Nhưng sáng nay Vũ Lâu vừa bị hắn chọc tức, nên cố ý hù dọa Lam Tranh, ra vẻ không hiểu, lặng lẽ rút tay ra.
Lam Tranh thấy nàng không chịu nghe hắn, quyết định sẽ dạy cho nàng một bài học: "A…… mẫu hậu lại muốn tuyển Vương phi cho con sao?"
"Đúng thế." Hoàng hậu thấy Lam Tranh có vẻ có hứng thú, nhân tiện nói: "Không biết Tranh nhi có thích không?"
Lúc này, Vũ Lâu nhìn về phía Lam Tranh, thầm nghĩ, ngươi giỏi thì đồng ý đi, đến lúc cưới Vương phi mới về, tiếp tục ra sức mà giả ngu nhé.
Lam Tranh hiểu ý tứ trong mắt nàng, lại đáp trả, nàng nghĩ ta không dám, phải không?
Hoàng hậu thấy hai người nhìn nhau chăm chú không nói gì, lại tưởng Lam Tranh sợ hãi Tần Vũ Lâu điêu ngoa, đanh đá, đây cũng là nguyên nhân bà kêu Vũ Lâu tới. Trong mắt Hoàng hậu, Vương phi cũ này từng có năng lực thao túng đến đáng sợ đối với đứa con của mình, tuyệt đối không thể để chúng phát triển thêm nữa, khiến Lam Tranh xa cách với bà, lại không thể xa rời Tần Vũ Lâu.
Đây là căn bệnh chung của các bà mẹ chồng, chẳng qua, có người nặng, có người nhẹ mà thôi.
"Tần thị, ý của ngươi thế nào?"
Nếu Vũ Lâu không đồng ý, tức là đã phạm vào thất xuất chi điều, tội ghen tị. Vì thế nàng đành phải đáp qua loa: "Hiện giờ Tần thị thân mang tội nghiệt, nhờ Huệ vương niệm tình xưa mà được tạm lưu lại trong Cung Sùng Lan, đây đã là sự may mắn của Tần thị rồi. Làm sao dám bàn bạc chuyện hôn sự của điện hạ."
So với Hoàng hậu, Lam Tranh càng để ý thái độ nàng hơn, thấy nàng không chịu tỏ thái độ gì, liền túm lấy tay áo nàng, vẻ mặt tội nghiệp nói: "Vũ Lâu…… ngươi đồng ý để ta cưới Vương phi khác hay sao?"
Vũ Lâu hận Lam Tranh đã không giúp nàng giải vây lại còn đẩy nàng vào thế lưỡng nan. Nàng chuyển mắt từ Lam Tranh sang Hoàng hậu, cúi đầu nói: "Ý nguyện của Tần thị chỉ là chuyện nhỏ nhặt không đáng nói đến, Hoàng hậu nương nương là người đứng đầu lục cung, là Quốc mẫu, hôn sự của Huệ vương điện hạ tất nhiên phải hoàn toàn do người làm chủ rồi."
Ta không tỏ thái độ đấy, cho mẹ con hai người tức chết đi.
Nghe lời nói của Tần Vũ Lâu thì như ủy quyền, nhưng thực chất thái độ lại là không hợp tác, chuyện này ở hậu cung Hoàng hậu đã thấy quá nhiều rồi, cũng lười phải giở chiêu bài gì ra, trực tiếp gầm lên: "Bản cung đang hỏi ý của ngươi."
Lam Tranh cũng phụ họa: "Đúng thế, đúng thế, ngươi mau nói đi, ngươi có đồng ý để ta lập phi hay không, tất cả ta đều nghe lời ngươi."
Đã đâm lao thì đành phải theo lao, hôm nay Vũ Lâu không nói rõ ràng, sợ là không xong rồi.
"Không biết vị Vương phi mà Hoàng hậu định chọn cho Huệ vương điện hạ là con gái nhà ai?"
Hoàng hậu thấy Vũ Lâu dung nhan tiều tụy, tuy cũng đoan trang nhưng không quá xinh đẹp, cố tình muốn Lam Tranh so sánh hai người Vương phi, liền vỗ tay nói: "Ngưng nhi, ra đi." Vừa dứt lời, từ sau bình phong, một vị giai nhân xinh đẹp, tuổi xấp xỉ Vũ Lâu, dung mạo uyển chuyển đi ra.
Lam Tranh vừa nhìn thấy nàng, trong lòng thầm mắng, đây không phải là đường muội của Thái tử phi, Tạ Ngưng Nhi đấy sao, chắc chắn là tên ma ốm kia kích động Hoàng hậu, muốn lập phi cho hắn đây mà.
Không dày son phấn, nhưng vì thân phận không thể ăn mặc quá hoa lệ, khiến Vũ Lâu đứng cạnh nàng ta, lại trở nên thật ảm đạm. Hoàng hậu cũng không khỏi có chút đắc ý, nói với Lam Tranh: "Tranh nhi, con còn nhớ Ngưng Nhi không? Nhưng mà con gái mười tám, thay đổi nhiều, cũng chưa chắc con đã nhớ rõ."
Lam Tranh trầm tư, thực ra là đang lén nhìn Vũ Lâu, chỉ thấy ánh mắt nàng u ám nhìn Tạ Ngưng Nhi.
Vũ Lâu chậm rãi mở miệng: "Tần thị tự biết xấu hổ……" lại quay sang Lam Tranh nói tiếp: "Nàng ta tốt hơn ta rất nhiều, điện hạ hãy cưới nàng ta làm Vương phi đi……"
Lam Tranh hối hận vì đã đùa quá trớn, lại bức Vũ Lâu nói ra những lời hắn không hề muốn nghe: "…… Vũ Lâu, nàng……"
Vũ Lâu cúi đầu nói nhỏ: "Ta chỉ là con gái tội thần, dung mạo cũng không trọn vẹn, không xứng với điện hạ, đã sớm nên thoái vị rồi."
Lam Tranh trố mắt, giọng điệu của nàng cũng không giống nói đùa, vội nói: "Nàng đừng nói nữa, ta không……"
Vũ Lâu hạ thấp người thi lễ với Hoàng hậu: "Xin Hoàng hậu cho phép Tần thị rời đi." Hoàng hậu vuốt cằm: "Ngươi lui đi." Vũ Lâu được cho phép, xoay người rời đi, Lam Tranh lại túm chặt lấy nàng: "Nàng đừng đi."
Nàng dừng chân, chậm rãi xoay người lại, hai mắt đã rưng rưng, nàng nhẹ nhàng vuốt ve hai má Lam Tranh nói: "Ngoan, nghe lời đi. Có nữ tử tốt hơn ta rất nhiều chăm sóc cho điện hạ, ta rất vui, điện hạ cũng đừng quá đau lòng. Người đã quyết định lập phi, ta cũng nên rời đi, không nên gây phiền phức thêm cho điện hạ. Nhưng mà, sau khi ta rời đi, ngươi cũng phải tự chăm sóc cho mình, ta đi rồi, không có ai giúp ngươi đuổi thái phó phiền phức đi nữa, cho nên, ngươi phải chăm chỉ học bài. Đầu năm đi xem hoa đăng cũng đừng chạy loạn nữa……" Nói đến đây, nàng nghẹn ngào sờ lên vết sẹo trên mặt mình: "…… Tần thị không thể tiếp tục hầu hạ ngươi, từ nay về sau ngươi phải độc lập, đừng có gặp chuyện một chút lại khóc……."
Hai mắt Lam Tranh cay xè: "Nàng đừng nói nữa, ta không cho nàng đi……"
Nàng rưng rưng cười: "Đừng có giở cái tính thích quậy phá thối tha của ngươi ra với tân Vương phi, ha ha, giờ nghĩ lại ngươi lúc đó, ta chán ghét ngươi vô cùng, nhưng thời gian trôi đi, ta…… Ôi, giờ có nói cũng vô dụng……" Vũ Lâu gạt lệ, dựa vào ngực Lam Tranh, nói nhỏ: "…… Ta không thể giữ lại đứa con nối dòng của ngươi…… Thực xin lỗi…… Lam Tranh, rất xin lỗi…… Ta không phải là một thê tử tốt…… Xin lỗi……"
Lam Tranh nhìn về phía Hoàng hậu, hai mắt đỏ ửng, kiên quyết nói: "Trừ Vũ Lâu ra, ai con cũng không cưới!"
Hoàng hậu thấy Vũ Lâu khóc lóc kể lể cũng thấy lòng chua xót vô cùng. Bà là chính thê của Hoàng thượng, mỗi ngày đều là chèn ép, đấu tranh với người khác để bảo trù địa vị. Vô số nữ tử xinh đẹp, trẻ tuổi chỉ chờ bà tàn phai nhan sắc, bị thất sủng để được thay thế bà.
Bà có thể hiểu rõ, một người vợ bị bỏ rơi thì khổ sở đến thế nào.
Bà tự cảm thấy mình đã làm chuyện rất sai lầm, thở dài một tiếng nói với Lam Tranh: "Được rồi, việc này coi như mẫu hậu chưa từng nói." Nói rồi bà cùng Tạ Ngưng Nhi rời đi. Mọi người vừa đi hết, trong đại điện chỉ còn lại Lam Tranh và Vũ Lâu.
Lam Tranh vỗ nhẹ tấm lưng run rẩy của Vũ Lâu: "Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, chúng ta cũng về thôi, ta sẽ không vứt bỏ nàng."
Lúc này Vũ Lâu mới ngẩng lên, nhìn khắp mọi nơi, nhanh chóng lau nước mắt, vô cùng bình tĩnh nói: "Sao không nói sớm là mọi người đi hết rồi, để ta khóc lâu như vậy."
Lam Tranh ngạc nhiên: "Nàng giả vờ?" Không phải chỉ lạnh một nửa cõi lòng, mà là cả cõi lòng đều lạnh như băng.
Nàng hừ giọng: "Hành động của ta vẫn còn thua xa ngươi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.