Chương 22: Dám xông vào khuê phòng của nàng? Chán sống rồi sao
Hoa Dương Hoa Ảnh
01/10/2013
Tần Vũ Lâu lăn qua lăn lại,
không ngủ được, càng nghĩ càng giận.
Tên tiểu tử Độc Cô Lam Tranh này, mắt mù tai điếc, đã vậy còn hay ngất đi để mất trí nhớ, thế mà hôm nay dám làm như vậy với nàng trước mặt bao nhiêu người. Dù gì nàng cũng là thiên kim tiểu thư nhà quan, sao có thể bị cường hôn trước mặt hạ nhân như thế chứ.
Phải rồi, lần trước hắn vì sợ cái gì đó mà ngất đi, nhưng nàng đã kiểm tra lại cái yếm, chỉ là thêu hoa văn mỹ nữ và bướm, không có gì khiến người ta sợ hãi cả.
Cha nói trước khi mười ba tuổi, Huệ vương rất thông minh, vậy thì tại sao lại trở thành tên ngốc thế này…
Còn tên thái giám Lưu hi kia, có vẻ biết gì đó…
K---Kẹ--t------
Cửa bị đẩy ra.
Rõ ràng nàng đã cài then bên trong, sao lại mở ra được?
Cánh cửa cũ kỹ phát ra tiếng ma sát chói tai, người bước vào dường như cũng không ngờ đến, lúc đóng cửa, hắn cẩn thận hơn nhiều, đóng chặt cửa không làm phát ra tiếng kêu nữa. Bộ dáng hắn thoải mái, phóng khoáng, không hề giống mấy kẻ trộm rón ra rón rén lẻn vào nhà người khác.
Hắn không hề cố gắng khống chế tiếng bước chân, nhưng Tần Vũ Lâu lại thấy mình như bị mất thính giác. Đối phương lẳng lặng chậm rãi tới gần, không có tiếng bước chân, không có hơi thở, không có tiếng ma sát của vải vóc…
Hắn mặc một thân y phục dạ hành, dáng cao ráo, chắc hẳn là nam nhân, nữ nhân nhà nào mà cao như vậy thì thật đúng là bi kịch.
Hắc y nhân đi đến trước giường Tần Vũ Lâu, vén màn lên nhìn. Tần Vũ Lâu nhắm mắt trở mình, quay mặt vào bên trong giường. Hắn liền đi gần lại thăm dò.
Xoạt, một tấm lụa bay về phía hắn, hắn dùng tay túm lấy, ném xuống đất, bỗng nhiên, dưới chân như bị cái gì cuốn lấy, kéo về phía trước, cả người mất trọng tâm, ngã ngồi xuống mặt đất. Đang định phản kích, thì bị một bàn chân giẫm lên ngực.
Tần Vũ Lâu hạ thấp giọng hỏi: "Ngươi là ai?"
Liệu có phải thủ hạ Độc Cô Lam Tranh phái tới giết nàng không? Ách… Nhưng mà, hắn chắc không thể thông minh thế đâu.
So với câu hỏi của Tần Vũ Lâu, hắc y nhân để ý đến bàn chân đặt trên ngực hắn hơn.
"Ha ha, tiểu thư à, chân cô nhỏ thế này mà sao lực lại mạnh vậy."
Tần Vũ Lâu hung hăng đạp hắc y nhân một cước: "Không mạnh thì làm sao chế ngự được ngươi, nói, ngươi là ai?"
"Ta không nói thì cô làm gì được ta? Cô cứ việc gọi người đến, ngày mai cả kinh thành sẽ biết buổi tối có nam nhân xông vào khuê phòng của cô, đến lúc đó, bốn phía đều đồn đại, cô định giải quyết thế nào." Hắc y nhân cảm thấy những lời vừa rồi còn chưa đủ kích thích Tần Vũ Lâu, bèn bồi thêm một câu: "Vương phi bỏ về nhà mẹ đẻ, buổi tối lại ở cùng phòng với một nam nhân."
Mặc dù bản lĩnh của Tần Vũ Lâu không tệ, nhưng so với người trước mặt này thì vẫn còn kém một chút, đối phương vừa nói hai câu đã đảo khách thành chủ, áp chế được sự tự tin của nàng. Tần Vũ Lâu nín thinh, không thể cãi lại.
"Cô để ta đi, chuyện đêm nay coi như chưa hề có." Hắc y nhân ra giá. "Đối với cô và ta đều tốt."
"Mục đích thực sự của ngươi là gì?"
"Dù sao cũng không phải đến hái hoa."
"Con bà nó chứ! Thành thật một chút!" Tần Vũ Lâu nộ khí xung thiên liền phát ra câu chửi tục.
"Tiểu thư… Tiểu thư…?" Phi Lục ở gian ngoài bị tiếng chửi thô lỗ của Tần Vũ Lâu đánh thức, nàng đứng dậy thắp nến đi đến bên giường của Vũ Lâu. Thấy trên giường không có người, nàng phát hoảng: "Tiểu thư, người ở đâu?"
"Phù… Phi Lục, ta ở đây." Tần Vũ Lâu đột nhiên xuất hiện sau lưng Phi Lục, dọa Phi Lục sợ nhảy dựng lên. Phi Lục a một tiếng, đưa tay che ngực nói: "Tiểu thư sao không ở trên giường?"
"Ta mắc quá, đang đi tìm cái bô."
"Cái bô ở đây mà." Phi Lục chỉ xuống dưới gầm giường.
"Thì ra là ở đây, làm ta tìm hết hơi." Tần Vũ Lâu ra vẻ bừng tỉnh, chỉ có điều nàng diễn quá kém, Phi Lục quan tâm hỏi: "Tiểu thư, người thật sự không có chuyện gì chứ?" Tần Vũ Lâu cầm lấy nến của Phi Lục, rồi kéo nàng ra ngoài cửa: "Ta không sao, em đi nghỉ đi." Phi Lục không biết làm sao, đành phải quay về phòng.
Tần Vũ Lâu đặt nến lên bàn, chiếu sáng khắp phòng. Nàng ngẩng đầu nhìn lên xà nhà, thấy hắc y nhân vẫn còn ở đó, trên chân còn quấn dây thắt lưng.
"Sao ngươi còn chưa đi?" Tần Vũ Lâu ngạc nhiên.
"Ta đang tìm bô." Hắc y nhân trả lời.
Tên tiểu tử này, không ngờ lại vẫn còn thảnh thơi mà đùa cợt ở đây. Tần Vũ Lâu giận sôi người, phi thân lên kéo áo hắc y nhân. Hắc y nhân không ngờ khinh công của Tần Vũ Lâu khá vậy, lại dùng đến chiêu này, nên không kịp phản ứng, bị Tần Vũ Lâu bay lên túm áo kéo xuống. Hắn vội vã dùng khinh công điều chỉnh lại tư thế mới không bị ngã quá thê thảm, vừa thoát khỏi hiểm cảnh, chưa kịp lau mồ hôi đã bị một cái bóng áp xuống.
Tên tiểu tử Độc Cô Lam Tranh này, mắt mù tai điếc, đã vậy còn hay ngất đi để mất trí nhớ, thế mà hôm nay dám làm như vậy với nàng trước mặt bao nhiêu người. Dù gì nàng cũng là thiên kim tiểu thư nhà quan, sao có thể bị cường hôn trước mặt hạ nhân như thế chứ.
Phải rồi, lần trước hắn vì sợ cái gì đó mà ngất đi, nhưng nàng đã kiểm tra lại cái yếm, chỉ là thêu hoa văn mỹ nữ và bướm, không có gì khiến người ta sợ hãi cả.
Cha nói trước khi mười ba tuổi, Huệ vương rất thông minh, vậy thì tại sao lại trở thành tên ngốc thế này…
Còn tên thái giám Lưu hi kia, có vẻ biết gì đó…
K---Kẹ--t------
Cửa bị đẩy ra.
Rõ ràng nàng đã cài then bên trong, sao lại mở ra được?
Cánh cửa cũ kỹ phát ra tiếng ma sát chói tai, người bước vào dường như cũng không ngờ đến, lúc đóng cửa, hắn cẩn thận hơn nhiều, đóng chặt cửa không làm phát ra tiếng kêu nữa. Bộ dáng hắn thoải mái, phóng khoáng, không hề giống mấy kẻ trộm rón ra rón rén lẻn vào nhà người khác.
Hắn không hề cố gắng khống chế tiếng bước chân, nhưng Tần Vũ Lâu lại thấy mình như bị mất thính giác. Đối phương lẳng lặng chậm rãi tới gần, không có tiếng bước chân, không có hơi thở, không có tiếng ma sát của vải vóc…
Hắn mặc một thân y phục dạ hành, dáng cao ráo, chắc hẳn là nam nhân, nữ nhân nhà nào mà cao như vậy thì thật đúng là bi kịch.
Hắc y nhân đi đến trước giường Tần Vũ Lâu, vén màn lên nhìn. Tần Vũ Lâu nhắm mắt trở mình, quay mặt vào bên trong giường. Hắn liền đi gần lại thăm dò.
Xoạt, một tấm lụa bay về phía hắn, hắn dùng tay túm lấy, ném xuống đất, bỗng nhiên, dưới chân như bị cái gì cuốn lấy, kéo về phía trước, cả người mất trọng tâm, ngã ngồi xuống mặt đất. Đang định phản kích, thì bị một bàn chân giẫm lên ngực.
Tần Vũ Lâu hạ thấp giọng hỏi: "Ngươi là ai?"
Liệu có phải thủ hạ Độc Cô Lam Tranh phái tới giết nàng không? Ách… Nhưng mà, hắn chắc không thể thông minh thế đâu.
So với câu hỏi của Tần Vũ Lâu, hắc y nhân để ý đến bàn chân đặt trên ngực hắn hơn.
"Ha ha, tiểu thư à, chân cô nhỏ thế này mà sao lực lại mạnh vậy."
Tần Vũ Lâu hung hăng đạp hắc y nhân một cước: "Không mạnh thì làm sao chế ngự được ngươi, nói, ngươi là ai?"
"Ta không nói thì cô làm gì được ta? Cô cứ việc gọi người đến, ngày mai cả kinh thành sẽ biết buổi tối có nam nhân xông vào khuê phòng của cô, đến lúc đó, bốn phía đều đồn đại, cô định giải quyết thế nào." Hắc y nhân cảm thấy những lời vừa rồi còn chưa đủ kích thích Tần Vũ Lâu, bèn bồi thêm một câu: "Vương phi bỏ về nhà mẹ đẻ, buổi tối lại ở cùng phòng với một nam nhân."
Mặc dù bản lĩnh của Tần Vũ Lâu không tệ, nhưng so với người trước mặt này thì vẫn còn kém một chút, đối phương vừa nói hai câu đã đảo khách thành chủ, áp chế được sự tự tin của nàng. Tần Vũ Lâu nín thinh, không thể cãi lại.
"Cô để ta đi, chuyện đêm nay coi như chưa hề có." Hắc y nhân ra giá. "Đối với cô và ta đều tốt."
"Mục đích thực sự của ngươi là gì?"
"Dù sao cũng không phải đến hái hoa."
"Con bà nó chứ! Thành thật một chút!" Tần Vũ Lâu nộ khí xung thiên liền phát ra câu chửi tục.
"Tiểu thư… Tiểu thư…?" Phi Lục ở gian ngoài bị tiếng chửi thô lỗ của Tần Vũ Lâu đánh thức, nàng đứng dậy thắp nến đi đến bên giường của Vũ Lâu. Thấy trên giường không có người, nàng phát hoảng: "Tiểu thư, người ở đâu?"
"Phù… Phi Lục, ta ở đây." Tần Vũ Lâu đột nhiên xuất hiện sau lưng Phi Lục, dọa Phi Lục sợ nhảy dựng lên. Phi Lục a một tiếng, đưa tay che ngực nói: "Tiểu thư sao không ở trên giường?"
"Ta mắc quá, đang đi tìm cái bô."
"Cái bô ở đây mà." Phi Lục chỉ xuống dưới gầm giường.
"Thì ra là ở đây, làm ta tìm hết hơi." Tần Vũ Lâu ra vẻ bừng tỉnh, chỉ có điều nàng diễn quá kém, Phi Lục quan tâm hỏi: "Tiểu thư, người thật sự không có chuyện gì chứ?" Tần Vũ Lâu cầm lấy nến của Phi Lục, rồi kéo nàng ra ngoài cửa: "Ta không sao, em đi nghỉ đi." Phi Lục không biết làm sao, đành phải quay về phòng.
Tần Vũ Lâu đặt nến lên bàn, chiếu sáng khắp phòng. Nàng ngẩng đầu nhìn lên xà nhà, thấy hắc y nhân vẫn còn ở đó, trên chân còn quấn dây thắt lưng.
"Sao ngươi còn chưa đi?" Tần Vũ Lâu ngạc nhiên.
"Ta đang tìm bô." Hắc y nhân trả lời.
Tên tiểu tử này, không ngờ lại vẫn còn thảnh thơi mà đùa cợt ở đây. Tần Vũ Lâu giận sôi người, phi thân lên kéo áo hắc y nhân. Hắc y nhân không ngờ khinh công của Tần Vũ Lâu khá vậy, lại dùng đến chiêu này, nên không kịp phản ứng, bị Tần Vũ Lâu bay lên túm áo kéo xuống. Hắn vội vã dùng khinh công điều chỉnh lại tư thế mới không bị ngã quá thê thảm, vừa thoát khỏi hiểm cảnh, chưa kịp lau mồ hôi đã bị một cái bóng áp xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.