Chương 37: Gặp lại Tấn vương. (2)
Hoa Dương Hoa Ảnh
01/10/2013
Tần Khải Canh vận dụng hết các
mối quan hệ cũng không cứu được hắn, hắn đã bị áp tải về kinh thành, xử tử
hình.Tần gia cuối cùng phải chịu, hứa gả Tần Vũ Lâu cho con trai trưởng của
Hoàng hậu là Huệ vương Độc Cô Lam Tranh. Hoàng hậu xuất thân là đại quý tộc
Vương thị, ngay cả đương kim Thánh thượng cũng phải cố kỵ thế lực to lớn của
gia tộc này.
Án tử của Tần Viễn Địch có Hoàng hậu ở giữa điều đình, lại có thế lực của Vương gia ở giữa dàn xếp, cuối cùng cũng kéo được cái mạng của Tần Viễn Địch từ Quỷ môn quan kéo về. Nhưng, tội chết có thể miễn, tội sống không thể tha, hắn bị miễn hết chức vụ trong quân, đồng thời phải tòng quân đi Liêu Đông, trước khi đi được phép về nhà gặp mặt người thân một lần.
Vừa vào đại đường, nhìn thấy ca ca cổ mang gông xiềng, nước mắt Vũ Lâu rơi như mưa. Khuôn mặt buổi sáng vừa được trang điểm cẩn thận bị nước mắt làm nhòe hết, Phi Lục đưa khăn cho nàng, nàng cũng không nhận, chỉ nhìn ca ca khóc không ngừng. Thấy muội muội khóc thương tâm như vậy, Tần Viễn Địch cũng không kìm được nước mắt, cả đại đường không ai nói chuyện, chỉ có tiếng khóc nức nở vang lên.
Tần Viễn Địch diện mạo thô kệch, giọng nói vốn ồm ồm, giờ lại vừa khóc đến nghẹt mũi, âm thanh nếu so với tiếng chuông cũng không quá đáng: "Vũ Lâu, không phải ca ca vẫn còn sống tốt hay sao, khóc gì chứ, muội đâu phải là cô nương thích khóc nhè."
Vũ Lâu lau nước mắt: "Nếu có thể cứu được mạng của ca ca rồi, muội nhất định sẽ giúp ca ca phục chức."
Mạng này của hắn, đều là do muội muội phải hy sinh hạnh phúc mà gả cho Huệ vương ngu ngốc mà đổi lấy: "Ta có thể còn sống quay về là đủ rồi, muội không cần phải làm gì thêm cho ta nữa, ta không đành lòng." Hắn vốn không giỏi ăn nói, những lời này, đã nói hết tấm lòng cảm kích của hắn rồi.
"Ca ca ngươi nói đúng đấy, ngươi hy sinh còn chưa đủ sao?"
Đúng lúc này, một thanh âm trong trẻo của nam nhân truyền đến từ phía sau nàng, nghe rất quen tai, như là đã nghe ở đâu rồi."
Vừa quay lại, lại nhìn thấy một đôi mắt hoa đào lẳng lơ.
"Độc Cô Diệp Thành, tại sao ngươi lại ở đây?"
Độc Cô Diệp Thành mặc mãng bào gấm trắng (Lễ phục của quan lại thời nhà Thanh), đầu đội kim quan, thắt lưng ngọc còn treo một thanh chiết phiến, thật hoàn toàn tương phản với hắc y nhân ngày đó xông vào khuê phòng nàng, chỉ có đôi mắt hoa đào kia là vẫn như thế. Đùa cợt nàng.
"Hả? Ngươi rất thân cận với bản vương sao? Dám gọi thẳng tục danh của bản vương." Độc Cô Diệp Thành nhìn Tần Khải Canh: "Tần thị lang, ngươi giáo dục con gái thế nào vậy?"
Tần Khải Canh giận dữ trừng mắt với Tần Vũ Lâu: "Còn không mau tạ tội?"
Được thôi, dù sao nàng cũng luôn phải tạ lỗi với Vương gia của Độc Cô gia rồi, không thèm so đo với Tấn vương hắn làm gì, Vũ Lâu hạ thấp người: "Tần thị thất lễ, xin điện hạ thứ lỗi."
"Đệ muội mau đứng lên. Nếu Thập đệ mà biết, không biết sẽ trách bản vương thế nào đây."
Vậy nửa đêm ngươi xông vào khuê phòng của ta, điểm huyệt ta, không sợ Thập đệ của ngươi trách tội hay sao? Vũ Lâu không thích cái ánh mắt diêm dúa trêu chọc kia, liền quay đi, nói với Tần Viễn Địch: "Sao ca ca về mà không báo trước một tiếng để muội chuẩn bị cho đỡ vội vàng thế này."
"Là nhờ Tấn vương điện hạ giúp đỡ, ta mới có thể mang gông xiềng mà về đây, muội nhìn xem, nếu không thì chỉ sợ đã bị áp giải thẳng ra khỏi kinh thành rồi."
"Không phải là chỉ sợ, mà là nhất định trực tiếp bị áp giải đến nơi sung quân." Độc Cô Diệp Thành chen vào.
Tần Khải Canh, Chân thị, và cả Tần Viễn Địch thân mang gông xiềng đều nhất loạt hành lễ tạ ơn với Tấn vương, Độc Cô Diệp Thành thoải mái tiếp nhận, còn mỉm cười nhìn Tần Vũ Lâu, Tần Vũ Lâu hơi hạ thấp người: "Tạ ơn Tấn vương điện hạ khai ân."
Độc Cô Diệp Thành vung tay áo, mặt cười như gió xuân: "Bản vương trước giờ vốn đồng cảm với trụ cột của quốc gia, việc nhỏ này không cần nhắc đến."
Mặt Vũ Lâu lạnh như gió đông: "Bản phi muốn mời Tấn vương điện hạ cùng đi dạo nói chuyện một chút." Nói xong, liền quay đầu bước đi, rẽ vào một gian phòng có lò sưởi.
Độc Cô Diệp Thành cũng đi đến: "Không biết Vương phi có chuyện gì?"
Tần Vũ Lâu chợt đưa tay kéo lấy cổ áo hắn, đè hắn vào bình phong, vẻ mặt dữ tợn hỏi: "Đừng làm bộ làm tịch nữa, rốt cuộc là ngươi có ý đồ gì?"
"Thì ra Vương phi không chỉ chân có công phu cao, mà lực tay cũng không nhỏ chút nào." Hắn cười, cũng không giãy dụa phản kháng, chỉ thản nhiên bỡn cợt: "Nếu bản vương có hứng thú, cũng phải là hứng thú với cô. Lẽ nào cô lại cho rằng bản vương có hứng thú với tên ca ca râu quai nón kia của cô sao?"
Án tử của Tần Viễn Địch có Hoàng hậu ở giữa điều đình, lại có thế lực của Vương gia ở giữa dàn xếp, cuối cùng cũng kéo được cái mạng của Tần Viễn Địch từ Quỷ môn quan kéo về. Nhưng, tội chết có thể miễn, tội sống không thể tha, hắn bị miễn hết chức vụ trong quân, đồng thời phải tòng quân đi Liêu Đông, trước khi đi được phép về nhà gặp mặt người thân một lần.
Vừa vào đại đường, nhìn thấy ca ca cổ mang gông xiềng, nước mắt Vũ Lâu rơi như mưa. Khuôn mặt buổi sáng vừa được trang điểm cẩn thận bị nước mắt làm nhòe hết, Phi Lục đưa khăn cho nàng, nàng cũng không nhận, chỉ nhìn ca ca khóc không ngừng. Thấy muội muội khóc thương tâm như vậy, Tần Viễn Địch cũng không kìm được nước mắt, cả đại đường không ai nói chuyện, chỉ có tiếng khóc nức nở vang lên.
Tần Viễn Địch diện mạo thô kệch, giọng nói vốn ồm ồm, giờ lại vừa khóc đến nghẹt mũi, âm thanh nếu so với tiếng chuông cũng không quá đáng: "Vũ Lâu, không phải ca ca vẫn còn sống tốt hay sao, khóc gì chứ, muội đâu phải là cô nương thích khóc nhè."
Vũ Lâu lau nước mắt: "Nếu có thể cứu được mạng của ca ca rồi, muội nhất định sẽ giúp ca ca phục chức."
Mạng này của hắn, đều là do muội muội phải hy sinh hạnh phúc mà gả cho Huệ vương ngu ngốc mà đổi lấy: "Ta có thể còn sống quay về là đủ rồi, muội không cần phải làm gì thêm cho ta nữa, ta không đành lòng." Hắn vốn không giỏi ăn nói, những lời này, đã nói hết tấm lòng cảm kích của hắn rồi.
"Ca ca ngươi nói đúng đấy, ngươi hy sinh còn chưa đủ sao?"
Đúng lúc này, một thanh âm trong trẻo của nam nhân truyền đến từ phía sau nàng, nghe rất quen tai, như là đã nghe ở đâu rồi."
Vừa quay lại, lại nhìn thấy một đôi mắt hoa đào lẳng lơ.
"Độc Cô Diệp Thành, tại sao ngươi lại ở đây?"
Độc Cô Diệp Thành mặc mãng bào gấm trắng (Lễ phục của quan lại thời nhà Thanh), đầu đội kim quan, thắt lưng ngọc còn treo một thanh chiết phiến, thật hoàn toàn tương phản với hắc y nhân ngày đó xông vào khuê phòng nàng, chỉ có đôi mắt hoa đào kia là vẫn như thế. Đùa cợt nàng.
"Hả? Ngươi rất thân cận với bản vương sao? Dám gọi thẳng tục danh của bản vương." Độc Cô Diệp Thành nhìn Tần Khải Canh: "Tần thị lang, ngươi giáo dục con gái thế nào vậy?"
Tần Khải Canh giận dữ trừng mắt với Tần Vũ Lâu: "Còn không mau tạ tội?"
Được thôi, dù sao nàng cũng luôn phải tạ lỗi với Vương gia của Độc Cô gia rồi, không thèm so đo với Tấn vương hắn làm gì, Vũ Lâu hạ thấp người: "Tần thị thất lễ, xin điện hạ thứ lỗi."
"Đệ muội mau đứng lên. Nếu Thập đệ mà biết, không biết sẽ trách bản vương thế nào đây."
Vậy nửa đêm ngươi xông vào khuê phòng của ta, điểm huyệt ta, không sợ Thập đệ của ngươi trách tội hay sao? Vũ Lâu không thích cái ánh mắt diêm dúa trêu chọc kia, liền quay đi, nói với Tần Viễn Địch: "Sao ca ca về mà không báo trước một tiếng để muội chuẩn bị cho đỡ vội vàng thế này."
"Là nhờ Tấn vương điện hạ giúp đỡ, ta mới có thể mang gông xiềng mà về đây, muội nhìn xem, nếu không thì chỉ sợ đã bị áp giải thẳng ra khỏi kinh thành rồi."
"Không phải là chỉ sợ, mà là nhất định trực tiếp bị áp giải đến nơi sung quân." Độc Cô Diệp Thành chen vào.
Tần Khải Canh, Chân thị, và cả Tần Viễn Địch thân mang gông xiềng đều nhất loạt hành lễ tạ ơn với Tấn vương, Độc Cô Diệp Thành thoải mái tiếp nhận, còn mỉm cười nhìn Tần Vũ Lâu, Tần Vũ Lâu hơi hạ thấp người: "Tạ ơn Tấn vương điện hạ khai ân."
Độc Cô Diệp Thành vung tay áo, mặt cười như gió xuân: "Bản vương trước giờ vốn đồng cảm với trụ cột của quốc gia, việc nhỏ này không cần nhắc đến."
Mặt Vũ Lâu lạnh như gió đông: "Bản phi muốn mời Tấn vương điện hạ cùng đi dạo nói chuyện một chút." Nói xong, liền quay đầu bước đi, rẽ vào một gian phòng có lò sưởi.
Độc Cô Diệp Thành cũng đi đến: "Không biết Vương phi có chuyện gì?"
Tần Vũ Lâu chợt đưa tay kéo lấy cổ áo hắn, đè hắn vào bình phong, vẻ mặt dữ tợn hỏi: "Đừng làm bộ làm tịch nữa, rốt cuộc là ngươi có ý đồ gì?"
"Thì ra Vương phi không chỉ chân có công phu cao, mà lực tay cũng không nhỏ chút nào." Hắn cười, cũng không giãy dụa phản kháng, chỉ thản nhiên bỡn cợt: "Nếu bản vương có hứng thú, cũng phải là hứng thú với cô. Lẽ nào cô lại cho rằng bản vương có hứng thú với tên ca ca râu quai nón kia của cô sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.