Chương 136: Khuyên giải
Hoa Dương Hoa Ảnh
01/10/2013
Đây là dấu ấn nhục nhã hắn lưu
lại cho nàng, dù thế nào nàng cũng không thể giữ lại được. Nàng sợ mình không
đủ sức chịu đựng sẽ đau đớn kêu lên, nên kéo tóc ngậm vào mồm, một tay đâm cây
trâm bạc xuống.
Vừa chỉ chạm vào bên ngoài da, Vũ Lâu đã đau đến tối sầm mắt mũi, suýt nữa thì ngất xỉu, tay mềm nhũn, cây trâm cũng "lách cách" rơi xuống đất. Nàng cũng chẳng còn sức cúi xuống nhặt nữa, gục đầu xuống bàn thở dốc từng cơn. Một lát sau, sờ lên trán đã toát đầy mồ hôi lạnh.
Không được, dùng cây trâm sẽ dễ run tay, bỏ dở giữa chừng. Nàng đưa mắt nhìn về phía cây nến đang cháy.
Dùng nó cũng được, thiêu hủy khối thịt này, đúng, cứ vậy đi, chỉ cần cố gắng quyết tâm, cắn răng một chút là được rồi. Nàng cầm ngọn nến, đưa lại gần ngực mình, cảm giác lửa sát vào da nóng buốt khiến nàng nhớ lại sự sợ hãi khi bị hắn ấn dấu lên người, cả thân mình khẽ run lên.
"Cho dù ta trao cả trái tim cho nàng, nàng cũng không hề nhìn tới.."
"Vũ Lâu…ta yêu nàng…"
Hai mắt nàng nhòa lệ, nàng đặt lại cây nến trên bàn, lau nước mắt đi.
Lúc này, tiếng Phương Lâm vang lên ngoài cửa: "Cô muốn ở lại đây cũng được, vừa hay chỗ của ta cũng đang thiếu người……" Vũ Lâu chưa kịp khép lại xiêm y, Phương Lâm đã đi vào rồi, hắn hành nghề y nhiều năm, nhãn lực vô cùng tốt, chỉ liếc mắt một cái đã thấy dấu ấn trên ngực trái của nàng, kinh sợ đến ngẩn người: "Cái đó…cô…"
"Ai cho ngươi vào! Đoạn tụ đáng chết!" Vũ Lâu cầm khay đựng trái cây trên bàn ném về phía hắn.
Phương Lâm lắc mình né tránh, nói: "Miệng vết thương của cô phải xử lý, không thì sẽ bị nhiễm trùng, thối rữa ra đấy."
Vũ Lâu nghe xong rất vui vẻ: "Thối rữa đi càng tốt. Ta còn đang lo không biết làm cách nào mà hủy nó đi."
Phương Lâm nói: "Cô đừng bướng bỉnh, đợi chút, ta lấy thuốc bỏng cho cô bôi." Hắn xoay người đi ra ngoài rồi nhanh chóng cầm hòm thuốc trở lại, ngồi đối diện với Vũ Lâu, thấy nàng đã khép vạt áo vào, hắn nói: "Mở ra cho ta xem."
"Dù sao ngươi cũng là nam nhân, sao có thể cho ngươi xem được! Vừa rồi ngươi nhìn trộm, ta không xử lý ngươi đã là khai ân lắm rồi!"
"Hai cái bọc thịt kia của cô, trong mắt ta có khác gì mông heo, ta không có hứng thú."
"Ngươi!"
"Ta muốn tốt cho cô thôi!"
Vũ Lâu nghĩ nghĩ, cởi áo lót, để lộ vết sẹo cho hắn xem: "Ngươi nhìn là hiểu rồi đúng không." Môi nàng khẽ cong lên một vẻ quật cường, nhưng nỗi đau thương trong đáy mắt đã bán đứng sự yếu ớt của nàng.
Phương Lâm xem thương thế của nàng, xử lý tiêu độc cho nàng một chút, rồi lấy một lọ thuốc bỏng từ trong hòm thuốc ra: "Vết thương của cô không được để chạm vào nước…Chờ đã, có phải cô vừa tắm rửa không? Cô thật là, cô muốn vết thương bị nhiễm trùng thối rữa ra hay sao thế?"
"Vết sẹo trên mặt ta có thể xóa đi, vậy cái này thì sao?"
"Không thể, một cái là bị đao cắt vào, một cái bị bỏng, nguyên nhân khác nhau, cách chữa đương nhiên cũng khác."
Vũ Lâu chán nản: "Vậy để ta rạch nó ra!"
"Sao cô lại ngu xuẩn như vậy!" Phương Lâm nói: "Người khác làm tổn thương cô một lần, cô lại vì sự sai lầm của hắn mà giày xéo chính mình lần nữa à? Nếu ta là cô, ta sẽ không coi chuyện này là vấn đề gì lớn cả, coi như bị chó cắn đi. Nếu thật sự trong lòng cô vẫn để ý, thì kể cả có rạch đi, cô vẫn vô cùng đau khổ. Nếu cô không quan tâm, có giữ lại cũng chẳng có cảm giác gì."
Vũ Lâu khép áo lại, nói: "Ta không để tâm."
"Đó, nếu cô không để tâm, thì vết sẹo này cũng chỉ là vết thương ngoài da, chẳng lẽ cô bị chó cắn, lúc về nhà còn tự đâm mình hai đao nữa à? Không thể nào, đúng không?" Phương Lâm nói: "Cho nên là, đừng có vô duyên vô cớ mà tự giày vò chính mình làm gì, chịu khó bôi thuốc vào, dưỡng thương cho tốt, đừng để bản thân phải chịu khổ nữa mới là quan trọng nhất."
Vũ Lâu bị hắn nói khiến mũi cay xè, cười cười chọc hắn: "Ngươi mà thích nữ nhân, thì có thể ta sẽ thật sự hồng hạnh vượt tường mất."
"Nếu cô mà là nam tử…Chà…" Phương Lâm nghĩ nghĩ: "Quên đi, lúc trước bị cái mã ngoài của cô quyến rũ, sau lại phát hiện ra cô bạo lực như vậy, thích để tâm những chuyện vụn vặt nữa chứ. Thôi, thôi, dù cô là nam nhân, ta cũng chẳng có hứng thú."
"Này, sao không cho ta chút mặt mũi nào vậy hả!"
Phương cười cười, xách hòm thuốc lên: "Nghỉ ngơi đi."
Chờ Phương Lâm đi khuất, Vũ Lâu ngồi trầm tư bên bàn một hồi, mở lọ thuốc bỏng ra, bôi lên miệng vết thương của mình.
********
Tuy Phương Lâm đã biết trước là Tần gia giáo dục con gái rất khắt khe, Vũ Lâu cũng thông minh hiếu học, nhưng khi hắn tận mắt thấy nàng lao đầu vào nghiên cứu sách y, thì cũng giật mình hoảng sợ, không kìm được phải khuyên nàng: "Không cần phải như vậy đâu, ba đến năm ngày đọc thuộc một quyển ≪Thiên Kim Phương≫ là được rồi, học y là cả một quá trình vô cùng vô cùng vô cùng lâu dài, cô cứ đi từ từ rồi sẽ đến đích."
Vũ Lâu ậm ừ đồng ý, nhưng tốc độ đọc sách thì vẫn không giảm chút nào, thậm chí còn đốt đèn đọc sách tới tận nửa đêm. Phương Lâm không chịu nổi, bất chợt một đêm, xông vào thu sách của nàng: "Cô định thi Trạng nguyên hay sao thế, làm gì mà liều mạng như vậy." Hắn lại nghĩ nghĩ rồi nói: "Ôi, nếu cô mà là nam tử, cho dù cô không đỗ Trạng Nguyên thì đỗ tiến sĩ cũng là chuyện dễ dàng."
Vũ Lâu giật lại sách, ôm vào ngực, nói ra nguyên nhân thật sự: "Ta phiền lòng, đọc sách có thể tĩnh tâm."
"…Mai ta đưa cô ra ngoài khám bệnh giải sầu."
Lần đầu tiên làm thầy thuốc thực tập ra ngoài khám bệnh, Vũ Lâu chuẩn bị rất kỹ càng, nàng mặc nam trang, giả theo bộ dạng của một gã sai vặt, đeo thùng thuốc đi theo Phương Lâm, ưỡn ngực, ngẩng đầu đi vào phủ Tề Quốc công.
Nhưng ngay sau đó, thì nàng cũng chẳng vui nổi, Phương Lâm khám bệnh khó nói cho Tề Quốc công, dù hắn không bảo nàng tránh đi, thì nàng cũng chẳng muốn nhìn. Vũ Lâu đứng trong hành lang gấp khúc ngoài phòng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, lẳng lặng ôn lại sách thuốc mấy ngày vừa rồi đã đọc, hoàn toàn không phát hiện ra có người đang đứng cách đó không xa ngắm nhìn nàng.
"Điện hạ, đó là Tần Vũ Lâu." Phương Bàng cúi đầu nói.
Lam Tranh ừ một tiếng, ánh mắt vẫn không rời Vũ Lâu một chút nào: "Dạo này…nàng có ổn không?"
"Nghe xá đệ nói, Tần cô nương rất ổn. Tuy lúc mới tới y quán, nàng khóc rất dữ dội, nhưng gần đây thì tinh thần càng ngày càng tốt."
Tề Quốc công là nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu Vương thị, tức là nhà ông ngoại của Huệ Vương. Hắn để Phương Bàng và đệ đệ sắp xếp một lần gặp gỡ như vậy.
Chỉ cần liếc mắt, nhìn nàng một cái từ xa cũng tốt rồi.
Đúng lúc này, dường như Vũ Lâu phát hiện ra gì đó, rời khỏi nơi đang đứng, đi về phía Lam Tranh. Lam Tranh thấy nàng chuyển động, cũng không tự chủ mà dịch người.
"Điện hạ…Sẽ bị Tần cô nương chú ý mất."
"Đúng rồi…Sẽ bị chú ý mất." Lam Tranh lặp lại lời nói của Phương Bàng, liền dừng lại, khoảng cách của bọn họ ngắn dần.
Mấy ngày trước nàng còn ngủ say trong vòng tay hắn, vậy mà giờ đã xa tận chân trời.
Hắn thấy nàng nhìn chăm chú về phía trước, rồi lại bước thêm vài bước, ngẩn ra một chút rồi hạ thấp người hành lễ với người đang đi đến.
Người kia, chính là Tấn vương.
Lam Tranh vừa rồi còn đang chìm trong cảm giác đau lòng, phút chốc lại như rơi thẳng xuống bình dấm chua.
Vừa chỉ chạm vào bên ngoài da, Vũ Lâu đã đau đến tối sầm mắt mũi, suýt nữa thì ngất xỉu, tay mềm nhũn, cây trâm cũng "lách cách" rơi xuống đất. Nàng cũng chẳng còn sức cúi xuống nhặt nữa, gục đầu xuống bàn thở dốc từng cơn. Một lát sau, sờ lên trán đã toát đầy mồ hôi lạnh.
Không được, dùng cây trâm sẽ dễ run tay, bỏ dở giữa chừng. Nàng đưa mắt nhìn về phía cây nến đang cháy.
Dùng nó cũng được, thiêu hủy khối thịt này, đúng, cứ vậy đi, chỉ cần cố gắng quyết tâm, cắn răng một chút là được rồi. Nàng cầm ngọn nến, đưa lại gần ngực mình, cảm giác lửa sát vào da nóng buốt khiến nàng nhớ lại sự sợ hãi khi bị hắn ấn dấu lên người, cả thân mình khẽ run lên.
"Cho dù ta trao cả trái tim cho nàng, nàng cũng không hề nhìn tới.."
"Vũ Lâu…ta yêu nàng…"
Hai mắt nàng nhòa lệ, nàng đặt lại cây nến trên bàn, lau nước mắt đi.
Lúc này, tiếng Phương Lâm vang lên ngoài cửa: "Cô muốn ở lại đây cũng được, vừa hay chỗ của ta cũng đang thiếu người……" Vũ Lâu chưa kịp khép lại xiêm y, Phương Lâm đã đi vào rồi, hắn hành nghề y nhiều năm, nhãn lực vô cùng tốt, chỉ liếc mắt một cái đã thấy dấu ấn trên ngực trái của nàng, kinh sợ đến ngẩn người: "Cái đó…cô…"
"Ai cho ngươi vào! Đoạn tụ đáng chết!" Vũ Lâu cầm khay đựng trái cây trên bàn ném về phía hắn.
Phương Lâm lắc mình né tránh, nói: "Miệng vết thương của cô phải xử lý, không thì sẽ bị nhiễm trùng, thối rữa ra đấy."
Vũ Lâu nghe xong rất vui vẻ: "Thối rữa đi càng tốt. Ta còn đang lo không biết làm cách nào mà hủy nó đi."
Phương Lâm nói: "Cô đừng bướng bỉnh, đợi chút, ta lấy thuốc bỏng cho cô bôi." Hắn xoay người đi ra ngoài rồi nhanh chóng cầm hòm thuốc trở lại, ngồi đối diện với Vũ Lâu, thấy nàng đã khép vạt áo vào, hắn nói: "Mở ra cho ta xem."
"Dù sao ngươi cũng là nam nhân, sao có thể cho ngươi xem được! Vừa rồi ngươi nhìn trộm, ta không xử lý ngươi đã là khai ân lắm rồi!"
"Hai cái bọc thịt kia của cô, trong mắt ta có khác gì mông heo, ta không có hứng thú."
"Ngươi!"
"Ta muốn tốt cho cô thôi!"
Vũ Lâu nghĩ nghĩ, cởi áo lót, để lộ vết sẹo cho hắn xem: "Ngươi nhìn là hiểu rồi đúng không." Môi nàng khẽ cong lên một vẻ quật cường, nhưng nỗi đau thương trong đáy mắt đã bán đứng sự yếu ớt của nàng.
Phương Lâm xem thương thế của nàng, xử lý tiêu độc cho nàng một chút, rồi lấy một lọ thuốc bỏng từ trong hòm thuốc ra: "Vết thương của cô không được để chạm vào nước…Chờ đã, có phải cô vừa tắm rửa không? Cô thật là, cô muốn vết thương bị nhiễm trùng thối rữa ra hay sao thế?"
"Vết sẹo trên mặt ta có thể xóa đi, vậy cái này thì sao?"
"Không thể, một cái là bị đao cắt vào, một cái bị bỏng, nguyên nhân khác nhau, cách chữa đương nhiên cũng khác."
Vũ Lâu chán nản: "Vậy để ta rạch nó ra!"
"Sao cô lại ngu xuẩn như vậy!" Phương Lâm nói: "Người khác làm tổn thương cô một lần, cô lại vì sự sai lầm của hắn mà giày xéo chính mình lần nữa à? Nếu ta là cô, ta sẽ không coi chuyện này là vấn đề gì lớn cả, coi như bị chó cắn đi. Nếu thật sự trong lòng cô vẫn để ý, thì kể cả có rạch đi, cô vẫn vô cùng đau khổ. Nếu cô không quan tâm, có giữ lại cũng chẳng có cảm giác gì."
Vũ Lâu khép áo lại, nói: "Ta không để tâm."
"Đó, nếu cô không để tâm, thì vết sẹo này cũng chỉ là vết thương ngoài da, chẳng lẽ cô bị chó cắn, lúc về nhà còn tự đâm mình hai đao nữa à? Không thể nào, đúng không?" Phương Lâm nói: "Cho nên là, đừng có vô duyên vô cớ mà tự giày vò chính mình làm gì, chịu khó bôi thuốc vào, dưỡng thương cho tốt, đừng để bản thân phải chịu khổ nữa mới là quan trọng nhất."
Vũ Lâu bị hắn nói khiến mũi cay xè, cười cười chọc hắn: "Ngươi mà thích nữ nhân, thì có thể ta sẽ thật sự hồng hạnh vượt tường mất."
"Nếu cô mà là nam tử…Chà…" Phương Lâm nghĩ nghĩ: "Quên đi, lúc trước bị cái mã ngoài của cô quyến rũ, sau lại phát hiện ra cô bạo lực như vậy, thích để tâm những chuyện vụn vặt nữa chứ. Thôi, thôi, dù cô là nam nhân, ta cũng chẳng có hứng thú."
"Này, sao không cho ta chút mặt mũi nào vậy hả!"
Phương cười cười, xách hòm thuốc lên: "Nghỉ ngơi đi."
Chờ Phương Lâm đi khuất, Vũ Lâu ngồi trầm tư bên bàn một hồi, mở lọ thuốc bỏng ra, bôi lên miệng vết thương của mình.
********
Tuy Phương Lâm đã biết trước là Tần gia giáo dục con gái rất khắt khe, Vũ Lâu cũng thông minh hiếu học, nhưng khi hắn tận mắt thấy nàng lao đầu vào nghiên cứu sách y, thì cũng giật mình hoảng sợ, không kìm được phải khuyên nàng: "Không cần phải như vậy đâu, ba đến năm ngày đọc thuộc một quyển ≪Thiên Kim Phương≫ là được rồi, học y là cả một quá trình vô cùng vô cùng vô cùng lâu dài, cô cứ đi từ từ rồi sẽ đến đích."
Vũ Lâu ậm ừ đồng ý, nhưng tốc độ đọc sách thì vẫn không giảm chút nào, thậm chí còn đốt đèn đọc sách tới tận nửa đêm. Phương Lâm không chịu nổi, bất chợt một đêm, xông vào thu sách của nàng: "Cô định thi Trạng nguyên hay sao thế, làm gì mà liều mạng như vậy." Hắn lại nghĩ nghĩ rồi nói: "Ôi, nếu cô mà là nam tử, cho dù cô không đỗ Trạng Nguyên thì đỗ tiến sĩ cũng là chuyện dễ dàng."
Vũ Lâu giật lại sách, ôm vào ngực, nói ra nguyên nhân thật sự: "Ta phiền lòng, đọc sách có thể tĩnh tâm."
"…Mai ta đưa cô ra ngoài khám bệnh giải sầu."
Lần đầu tiên làm thầy thuốc thực tập ra ngoài khám bệnh, Vũ Lâu chuẩn bị rất kỹ càng, nàng mặc nam trang, giả theo bộ dạng của một gã sai vặt, đeo thùng thuốc đi theo Phương Lâm, ưỡn ngực, ngẩng đầu đi vào phủ Tề Quốc công.
Nhưng ngay sau đó, thì nàng cũng chẳng vui nổi, Phương Lâm khám bệnh khó nói cho Tề Quốc công, dù hắn không bảo nàng tránh đi, thì nàng cũng chẳng muốn nhìn. Vũ Lâu đứng trong hành lang gấp khúc ngoài phòng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, lẳng lặng ôn lại sách thuốc mấy ngày vừa rồi đã đọc, hoàn toàn không phát hiện ra có người đang đứng cách đó không xa ngắm nhìn nàng.
"Điện hạ, đó là Tần Vũ Lâu." Phương Bàng cúi đầu nói.
Lam Tranh ừ một tiếng, ánh mắt vẫn không rời Vũ Lâu một chút nào: "Dạo này…nàng có ổn không?"
"Nghe xá đệ nói, Tần cô nương rất ổn. Tuy lúc mới tới y quán, nàng khóc rất dữ dội, nhưng gần đây thì tinh thần càng ngày càng tốt."
Tề Quốc công là nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu Vương thị, tức là nhà ông ngoại của Huệ Vương. Hắn để Phương Bàng và đệ đệ sắp xếp một lần gặp gỡ như vậy.
Chỉ cần liếc mắt, nhìn nàng một cái từ xa cũng tốt rồi.
Đúng lúc này, dường như Vũ Lâu phát hiện ra gì đó, rời khỏi nơi đang đứng, đi về phía Lam Tranh. Lam Tranh thấy nàng chuyển động, cũng không tự chủ mà dịch người.
"Điện hạ…Sẽ bị Tần cô nương chú ý mất."
"Đúng rồi…Sẽ bị chú ý mất." Lam Tranh lặp lại lời nói của Phương Bàng, liền dừng lại, khoảng cách của bọn họ ngắn dần.
Mấy ngày trước nàng còn ngủ say trong vòng tay hắn, vậy mà giờ đã xa tận chân trời.
Hắn thấy nàng nhìn chăm chú về phía trước, rồi lại bước thêm vài bước, ngẩn ra một chút rồi hạ thấp người hành lễ với người đang đi đến.
Người kia, chính là Tấn vương.
Lam Tranh vừa rồi còn đang chìm trong cảm giác đau lòng, phút chốc lại như rơi thẳng xuống bình dấm chua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.