Chương 81: Lựa chọn
Hoa Dương Hoa Ảnh
01/10/2013
"Phương Lâm, sao ta lại ở
chỗ của ngươi?"
Đầu Vũ Lâu đau như muốn nứt ra, đưa tay lên ôm trán, xoa xoa huyệt thái dương. Nàng nhớ rõ hôm qua về tìm Lam Tranh……
Nàng ôm bình tuyết hứng trên sen trắng Thiên Sơn kia ngồi trong xe ngựa vừa khóc vừa mắng Lam Tranh với Phi Lục. Đến Phủ Tấn vương, gặp Độc Cô Diệp Thành, sau đó……
"Là ta đưa cô về đây." Phương Lâm rót một ly trà giải rượu, đưa cho Vũ Lâu đang nằm trên giường: "Coi cô kìa, tửu lượng kém mà còn uống nhiều như thế."
"Ta uống rượu?" Nàng chỉ chỉ vào mình. Sao thế được, nàng đưa cho Tấn vương bình tuyết hứng trên sen trắng Thiên Sơn, dùng để pha trà là loại hảo hạng nhất. Thưởng thức trà, luận thơ văn là việc thanh nhã nhất, sao lại say được.
Đúng lúc này, Phi Lục cầm khăn lạnh đi đến, nói chen vào: "Đúng nha, tiểu thư đưa cho Tấn vương điện hạ bình tuyết đọng kia, điện hạ rất thích, lại nói ngài ấy vừa có rượu nho của nước Cao Xương tiến cống, nên tặng tiểu thư một bình, để người mai về cho Vương gia. Sau đó…… người nói không muốn đưa cho cái tên vô lương tâm kia, sau đó ngang nhiên cầm bầu rượu uống hết."
"………" Vũ Lâu không tin mình có thể làm ra chuyện thô lỗ đến như vậy: "Thật sao?"
"Ừ." Phương Lâm tiếp lời: "Đúng lúc ta đang ở Phủ Tấn vương, nên đã đưa cô say khướt về y quán." Hắn nghe Phi Lục nói, Vũ Lâu và Huệ vương giận dỗi, không muốn quay về Vương phủ, mà bên phía Tần phủ, thì Vũ Lâu đã nói trước là sẽ về làm hòa với Huệ vương rồi, nếu cứ say khướt như vậy mà về, nhất định sẽ bị Tần phu nhân giáo huấn, đành phải đem nàng về đây.
"Em đã nói để tiểu thư nghỉ ngơi ở Phủ Tấn vương cũng được, nhưng Phương đại phu nói không nên, rồi đem tiểu thư về đây." Phi Lục than thở: "Đến hơn nửa đêm, Tấn vương điện hạ mới đồng ý."
Phương Lâm lườm Phi Lục một cái, lãnh đạm nói: "Trước đây tiểu thư nhà cô có hôn ước với Tấn Vương điện hạ, ở lại phủ của hắn mờ ám như vậy làm sao được."
"Ngủ lại thì ngủ lại, cho Vương gia tức chết đi, sáng hôm qua tiểu thư hồi phủ, là do gặp Vương gia cùng nữ nhân khác… Ai nha, không nói nữa! Nếu không tiểu thư cũng chẳng làm ra chuyện như vậy!"
Đúng là lằng nhằng. Hắn đưa trà giải rượu sang cho Vũ Lâu, hắng giọng nói với nàng: "Về sau cô đừng lỗ mãng như vậy, dù sao cô cũng đang mang thai. Không nên uống rượu nữa."
"A?" Đầu Vũ Lâu vẫn còn rất đau, nghĩ là mình nghe nhầm: "Ta có cái gì?"
Phương Lâm nói rõ từng chữ một: "Thai nhi, con của Huệ Vương. Nghe rõ chưa."
Nàng ngạc nhiên khẽ nhếch miệng, sau đó lại hỏi Phương Lâm: "Không chuẩn đoán nhầm chứ?"
"Cô hạ nhục ta đấy à?"
"Xác nhận lại lần nữa đi, trí giả thiên lự tất hữu nhất thất." (Kẻ mưu trí cũng có lúc sơ sót)
Phương Lâm không có cách nào, nắm lấy cổ tay nàng, chẩn lại lần nữa, xác nhận: "Phải được hơn một tháng rồi."
Nàng có con với Lam Tranh. Nàng đặt tay lên bụng, mờ mịt nhìn Phương Lâm: "Sao ta không có cảm giác gì cả?"
"Mới một tháng thì cảm nhận làm sao được. Chờ đó, ta lấy cho cô quyển sách, về tự nghiên cứu đi."
"Từ từ đã! Không cần đâu." Quyển sách lần trước của hắn đã hại nàng thê thảm như thế rồi, giờ sống chết cũng không dám lấy sách từ chỗ hắn nữa, vạn nhất lại để Lam Tranh thấy được……
"Tùy cô, không lấy thì thôi." Phương Lâm nói tiếp: "Ta nhiều lời một chút, khuyên cô thế này, mới hoài thai, trong vòng hai tháng này không nên sinh hoạt phòng the, nếu không có thể sảy thai đấy. Tuy rằng sau này còn có thể có lại, nhưng sẽ rất hại người. Ta không muốn cô bị như thế."
"…… Cảm ơn ngươi." Nàng còn có thể nói gì được nữa.
"Không cần cảm ơn ta, ai bảo hai nhà ta có giao tình." Phương Lâm đưa ngón trỏ đè lên vết sẹo trên mặt Vũ Lâu: "Thương thế của cô phục hồi cũng không tệ, nhưng nếu nhìn kỹ vẫn thấy màu da hồng nhạt ở đó khác với da xung quanh. Không có cách nào khác, chỉ có thể chờ thời gian từ từ xóa mờ đi thôi. Qua hai ba năm nữa sẽ nhạt hơn."
"Lâu vậy à."
"Sao lúc cô cắt cô không nghĩ đi." Phương Lâm hừ giọng: "Hơn nữa, ngay cả mặt mình cô còn có thể hủy vì Huệ vương, sao lại còn quậy phá gì nữa vậy, đừng tự gây sức ép cho mình nữa, thành thành thật thật mà nhàn nhã qua ngày đi. Không có chuyện gì thì đừng tự mình tìm lấy, chờ đến sau này, sẽ có lúc cô hoài niệm cuộc sống bình thản đấy."
Nhắc đến Lam Tranh, Vũ Lâu tức tối: "Hắn là cái đồ tinh trùng lên não, ta vắng nhà chưa đến một tháng, hắn đã đi tìm nữ nhân khác rồi." Nói xong, trong lòng nàng chua xót, tức không chịu được.
Phương Lâm cười nhạt: "Thú vị thật, Vương gia tìm nữ nhân thì làm sao nào. Ngay cả mấy tên quan nhỏ ở Thái y viện nhà còn nuôi mấy phòng tiểu thiếp, Huệ vương điện hạ đường đường là một Thân vương con ruột của Hoàng hậu, lúc cô không có ở phủ đi tìm nữ nhân khác, thì cô làm ầm lên, cô cho cô là ai? Hắn phải thủ thân như ngọc vì cô sao?"
Vũ Lâu bị hắn trách, mất mặt không nhịn được: "Phương Lâm, ngươi đứng về phía ai hả?"
"Ta đứng trên lập trường của mình mà khuyên cô."
"…………"
"Được rồi, được rồi, đừng trừng mắt lên nữa. Ta biết mắt cô to rồi. Thành thật mà quay về sống yên bình đi. Ít nhất cô còn có nam nhân chờ cô, tốt hơn ta nhiều."
"………."
Vũ Lâu và Phương Lâm bốn mắt nhìn nhau, đồng thời khẽ thở dài một tiếng.
Nàng dùng đồ ăn sáng đơn giản ở y quán của Phương Lâm, nằm thêm một lúc nữa, thấy khá hơn một chút, liền đứng dậy, quay về Vương phủ.
Sau cơn mưa đêm qua, trời nắng gắt như lửa. Vũ Lâu hỏi nơi Lam Tranh đang ở, đi về sau hoa viên tìm hắn.
Từ xa đã nhìn hấy hắn đang ngồi trong tiểu đình, chống cằm, ngẩn người. Ánh nắng dường như cũng lưu luyến dung nhan thế gian ít có của hắn, đắm chìm trong ánh sáng, hắn đẹp như thiên tiên.
Yêu nghiệt, yêu nghiệt. Vũ Lâu thầm nói. Nàng nhìn thấy tên yêu nghiệt kia cầm một ly rượu bạch ngọc, kề lên miệng. Vũ Lâu vừa mới bị rượu tra tấn, lập tức đi vội đến, giật lấy chén rượu của hắn, cả giận nói: "Còn học uống rượu nữa hả?"
Lam Tranh giật mình nhìn Vũ Lâu, trong lòng lại mắng, tên khốn Lưu Hi, đã dặn phải thông báo với hắn, lại chết ở đâu rồi.
"Tối qua ngươi đi đâu?"
"…… Ngươi quản à?"
Lam Tranh tức muốn hộc máu, hắn còn chưa phát giận, nàng lại còn dùng ngữ khí gì đây. Trước mặt hắn có hai con đường, hướng thứ nhất, ầm ĩ với nàng một trận, sống chết gì cũng được, nàng bỏ về nhà mẹ đẻ. Hướng thứ hai………
"Sao ta phải mặc kệ?" Lam Tranh đứng lên, vỗ bàn đá, liếc mắt nhìn Vũ Lâu, sau đó ôm cổ nàng, chơi xấu: "Sao ta phải mặc kệ, ngươi là Vương phi của ta, bị ta hôn rồi, bị ta sờ rồi, ăn ngủ với ta, ta mặc kệ ngươi thì ai quản ngươi."
Lại…… lại nữa rồi!
Đầu Vũ Lâu đau như muốn nứt ra, đưa tay lên ôm trán, xoa xoa huyệt thái dương. Nàng nhớ rõ hôm qua về tìm Lam Tranh……
Nàng ôm bình tuyết hứng trên sen trắng Thiên Sơn kia ngồi trong xe ngựa vừa khóc vừa mắng Lam Tranh với Phi Lục. Đến Phủ Tấn vương, gặp Độc Cô Diệp Thành, sau đó……
"Là ta đưa cô về đây." Phương Lâm rót một ly trà giải rượu, đưa cho Vũ Lâu đang nằm trên giường: "Coi cô kìa, tửu lượng kém mà còn uống nhiều như thế."
"Ta uống rượu?" Nàng chỉ chỉ vào mình. Sao thế được, nàng đưa cho Tấn vương bình tuyết hứng trên sen trắng Thiên Sơn, dùng để pha trà là loại hảo hạng nhất. Thưởng thức trà, luận thơ văn là việc thanh nhã nhất, sao lại say được.
Đúng lúc này, Phi Lục cầm khăn lạnh đi đến, nói chen vào: "Đúng nha, tiểu thư đưa cho Tấn vương điện hạ bình tuyết đọng kia, điện hạ rất thích, lại nói ngài ấy vừa có rượu nho của nước Cao Xương tiến cống, nên tặng tiểu thư một bình, để người mai về cho Vương gia. Sau đó…… người nói không muốn đưa cho cái tên vô lương tâm kia, sau đó ngang nhiên cầm bầu rượu uống hết."
"………" Vũ Lâu không tin mình có thể làm ra chuyện thô lỗ đến như vậy: "Thật sao?"
"Ừ." Phương Lâm tiếp lời: "Đúng lúc ta đang ở Phủ Tấn vương, nên đã đưa cô say khướt về y quán." Hắn nghe Phi Lục nói, Vũ Lâu và Huệ vương giận dỗi, không muốn quay về Vương phủ, mà bên phía Tần phủ, thì Vũ Lâu đã nói trước là sẽ về làm hòa với Huệ vương rồi, nếu cứ say khướt như vậy mà về, nhất định sẽ bị Tần phu nhân giáo huấn, đành phải đem nàng về đây.
"Em đã nói để tiểu thư nghỉ ngơi ở Phủ Tấn vương cũng được, nhưng Phương đại phu nói không nên, rồi đem tiểu thư về đây." Phi Lục than thở: "Đến hơn nửa đêm, Tấn vương điện hạ mới đồng ý."
Phương Lâm lườm Phi Lục một cái, lãnh đạm nói: "Trước đây tiểu thư nhà cô có hôn ước với Tấn Vương điện hạ, ở lại phủ của hắn mờ ám như vậy làm sao được."
"Ngủ lại thì ngủ lại, cho Vương gia tức chết đi, sáng hôm qua tiểu thư hồi phủ, là do gặp Vương gia cùng nữ nhân khác… Ai nha, không nói nữa! Nếu không tiểu thư cũng chẳng làm ra chuyện như vậy!"
Đúng là lằng nhằng. Hắn đưa trà giải rượu sang cho Vũ Lâu, hắng giọng nói với nàng: "Về sau cô đừng lỗ mãng như vậy, dù sao cô cũng đang mang thai. Không nên uống rượu nữa."
"A?" Đầu Vũ Lâu vẫn còn rất đau, nghĩ là mình nghe nhầm: "Ta có cái gì?"
Phương Lâm nói rõ từng chữ một: "Thai nhi, con của Huệ Vương. Nghe rõ chưa."
Nàng ngạc nhiên khẽ nhếch miệng, sau đó lại hỏi Phương Lâm: "Không chuẩn đoán nhầm chứ?"
"Cô hạ nhục ta đấy à?"
"Xác nhận lại lần nữa đi, trí giả thiên lự tất hữu nhất thất." (Kẻ mưu trí cũng có lúc sơ sót)
Phương Lâm không có cách nào, nắm lấy cổ tay nàng, chẩn lại lần nữa, xác nhận: "Phải được hơn một tháng rồi."
Nàng có con với Lam Tranh. Nàng đặt tay lên bụng, mờ mịt nhìn Phương Lâm: "Sao ta không có cảm giác gì cả?"
"Mới một tháng thì cảm nhận làm sao được. Chờ đó, ta lấy cho cô quyển sách, về tự nghiên cứu đi."
"Từ từ đã! Không cần đâu." Quyển sách lần trước của hắn đã hại nàng thê thảm như thế rồi, giờ sống chết cũng không dám lấy sách từ chỗ hắn nữa, vạn nhất lại để Lam Tranh thấy được……
"Tùy cô, không lấy thì thôi." Phương Lâm nói tiếp: "Ta nhiều lời một chút, khuyên cô thế này, mới hoài thai, trong vòng hai tháng này không nên sinh hoạt phòng the, nếu không có thể sảy thai đấy. Tuy rằng sau này còn có thể có lại, nhưng sẽ rất hại người. Ta không muốn cô bị như thế."
"…… Cảm ơn ngươi." Nàng còn có thể nói gì được nữa.
"Không cần cảm ơn ta, ai bảo hai nhà ta có giao tình." Phương Lâm đưa ngón trỏ đè lên vết sẹo trên mặt Vũ Lâu: "Thương thế của cô phục hồi cũng không tệ, nhưng nếu nhìn kỹ vẫn thấy màu da hồng nhạt ở đó khác với da xung quanh. Không có cách nào khác, chỉ có thể chờ thời gian từ từ xóa mờ đi thôi. Qua hai ba năm nữa sẽ nhạt hơn."
"Lâu vậy à."
"Sao lúc cô cắt cô không nghĩ đi." Phương Lâm hừ giọng: "Hơn nữa, ngay cả mặt mình cô còn có thể hủy vì Huệ vương, sao lại còn quậy phá gì nữa vậy, đừng tự gây sức ép cho mình nữa, thành thành thật thật mà nhàn nhã qua ngày đi. Không có chuyện gì thì đừng tự mình tìm lấy, chờ đến sau này, sẽ có lúc cô hoài niệm cuộc sống bình thản đấy."
Nhắc đến Lam Tranh, Vũ Lâu tức tối: "Hắn là cái đồ tinh trùng lên não, ta vắng nhà chưa đến một tháng, hắn đã đi tìm nữ nhân khác rồi." Nói xong, trong lòng nàng chua xót, tức không chịu được.
Phương Lâm cười nhạt: "Thú vị thật, Vương gia tìm nữ nhân thì làm sao nào. Ngay cả mấy tên quan nhỏ ở Thái y viện nhà còn nuôi mấy phòng tiểu thiếp, Huệ vương điện hạ đường đường là một Thân vương con ruột của Hoàng hậu, lúc cô không có ở phủ đi tìm nữ nhân khác, thì cô làm ầm lên, cô cho cô là ai? Hắn phải thủ thân như ngọc vì cô sao?"
Vũ Lâu bị hắn trách, mất mặt không nhịn được: "Phương Lâm, ngươi đứng về phía ai hả?"
"Ta đứng trên lập trường của mình mà khuyên cô."
"…………"
"Được rồi, được rồi, đừng trừng mắt lên nữa. Ta biết mắt cô to rồi. Thành thật mà quay về sống yên bình đi. Ít nhất cô còn có nam nhân chờ cô, tốt hơn ta nhiều."
"………."
Vũ Lâu và Phương Lâm bốn mắt nhìn nhau, đồng thời khẽ thở dài một tiếng.
Nàng dùng đồ ăn sáng đơn giản ở y quán của Phương Lâm, nằm thêm một lúc nữa, thấy khá hơn một chút, liền đứng dậy, quay về Vương phủ.
Sau cơn mưa đêm qua, trời nắng gắt như lửa. Vũ Lâu hỏi nơi Lam Tranh đang ở, đi về sau hoa viên tìm hắn.
Từ xa đã nhìn hấy hắn đang ngồi trong tiểu đình, chống cằm, ngẩn người. Ánh nắng dường như cũng lưu luyến dung nhan thế gian ít có của hắn, đắm chìm trong ánh sáng, hắn đẹp như thiên tiên.
Yêu nghiệt, yêu nghiệt. Vũ Lâu thầm nói. Nàng nhìn thấy tên yêu nghiệt kia cầm một ly rượu bạch ngọc, kề lên miệng. Vũ Lâu vừa mới bị rượu tra tấn, lập tức đi vội đến, giật lấy chén rượu của hắn, cả giận nói: "Còn học uống rượu nữa hả?"
Lam Tranh giật mình nhìn Vũ Lâu, trong lòng lại mắng, tên khốn Lưu Hi, đã dặn phải thông báo với hắn, lại chết ở đâu rồi.
"Tối qua ngươi đi đâu?"
"…… Ngươi quản à?"
Lam Tranh tức muốn hộc máu, hắn còn chưa phát giận, nàng lại còn dùng ngữ khí gì đây. Trước mặt hắn có hai con đường, hướng thứ nhất, ầm ĩ với nàng một trận, sống chết gì cũng được, nàng bỏ về nhà mẹ đẻ. Hướng thứ hai………
"Sao ta phải mặc kệ?" Lam Tranh đứng lên, vỗ bàn đá, liếc mắt nhìn Vũ Lâu, sau đó ôm cổ nàng, chơi xấu: "Sao ta phải mặc kệ, ngươi là Vương phi của ta, bị ta hôn rồi, bị ta sờ rồi, ăn ngủ với ta, ta mặc kệ ngươi thì ai quản ngươi."
Lại…… lại nữa rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.