Chương 128: Nén bi thương thuận theo biến cố
Hoa Dương Hoa Ảnh
01/10/2013
Ở ngoài điện, Hoàng hậu nghe
Thái tử phi nói Huệ vương đang ở bên trong, bà cũng không nghĩ nhiều, lập tức
đi vào tẩm điện. Nàng nhìn thấy Lam Tranh đang đứng bên bàn nghịch cốc trà, còn
Thái tử thì nằm trong màn, chỉ buông thõng một tay ra ngoài, bầu không khí yên
tĩnh đến quái dị khiến người ta không hít thở nổi, trong lòng bà không hiểu sao
bỗng run lên.
"Tranh nhi……" Bà gọi Lam Tranh, hắn đang đứng cúi đầu nên bà nhìn không rõ nét mặt hắn: "Con đang làm gì thế?"
"Mẫu hậu…… người nên cho bọn thị nữ lui hết đi thì hơn." Lam Tranh thấp giọng nói.
Hoàng hậu giống như bị ma xui quỷ khiến, đồng ý với hắn, quay đầu lệnh cho cung nhân lui hết ra ngoài, sau đó chậm rãi đi lại gần giường: "Tĩnh Thần, con khá hơn chưa?"
"Mẫu hậu không nên động vào thì tốt hơn, người chết, xui xẻo."
Hoàng hậu chấn động, kinh ngạc quay đầu nhìn Lam Tranh, thấy hắn dựa vào bàn, nghiêng đầu nhìn bà cười. Hoàng hậu nghe xong, vội lao về phía giường, vén màn lên, chỉ nhìn qua một cái liền đưa tay che lấy miệng, toàn thân không ngừng run rẩy: "Tĩnh Thần…… Tĩnh Thần……" bà chậm rãi đưa tay lên mũi hắn, vừa chạm vào đã sợ hãi rụt tay lại.
Đúng lúc này Lam Tranh lại lên tiếng: "Đã chết, con xác nhận rồi." Hoàng hậu vẫn muốn chạm vào hắn ta, nhưng đúng như Lam Tranh nói, làn da bóng loáng của hắn lạnh như băng, mang đến cảm giác của sự chết chóc.
Hoàng hậu nghẹn ngào: "Ca ca con đi lúc nào?"
"Vừa xong."
Hoàng hậu đang vô cùng bi thương nên vẫn chưa để ý đến sự khác biệt của Lam Tranh, hai mắt đẫm lệ, nghẹn ngào: "Tĩnh Thần…… Tĩnh Thần…… mẫu hậu tới chậm rồi……"
Lam Tranh đi đến bên cạnh, ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn Hoàng hậu nói: "Người còn có con mà."
Đến lúc này Hoàng hậu mới phát hiện Lam Tranh khác ngày thường, ánh mắt bỗng nhiên thanh tỉnh hơn: "Tranh nhi, con……"
Lam Tranh đưa tay gạt nước mắt cho Hoàng hậu, vì nghi hoặc nên bà không né tránh, để mặc Lam Tranh lau nước mắt cho mình.
"Con nói, người còn có con." Lam Tranh nói: "Ca ca đi rồi, người còn có thể dựa vào con." Hắn nhìn sang thi thể của Thái tử nói: "Con vì hắn mà giả vờ ngốc lâu như vậy, giờ cũng nên chấm dứt rồi."
"Con, giả vờ?"
"Thân mình Tứ ca không tốt, vẫn cho rằng con muốn cướp ngôi vị Thái tử của hắn, nên rất nghi kỵ con. Con thấy sức khỏe hắn không tốt, cũng không sống được bao lâu, nên mượn cớ không may ngã ngựa, giả vờ ngu ngốc để hắn yên tâm mà sống nốt những ngày cuối cùng."
Hoàng hậu vừa mới đau lòng vì Thái tử đột ngột qua đời, giờ lại đón nhận tin thật ra đứa con trai của bà chỉ là giả ngu, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, chỉ hiền từ hỏi: "Năm năm này của con, đều là giả vờ? Tất cả đều là giả vờ ư?"
Lam Tranh khẳng định: "Vâng. Vì muốn để Thái tử ca ca yên tâm vượt qua những ngày còn lại. Vừa rồi, trước khi ca ca qua đời, con đã nói thẳng với hắn, hắn còn thấy xấu hổ với con nữa."
Người đã chết rồi, nói sao mà chẳng được.
Hoàng hậu rưng rưng nhìn thi thể của Tĩnh Thần, lại nhìn sang Lam Tranh đang bình tĩnh như nước, nức nở nói: "Dĩ nhiên rồi…… Dĩ nhiên rồi……"
"Nên là, mẫu hậu hãy nén bi thương, người còn có con."
Thái tử bệnh nặng, Hoàng hậu đã chuẩn bị trước hậu sự cho Thái tử, chuyện hôm nay cũng nằm trong dự kiến của bà, huống hồ gì, sóng to gió lớn hơn bà cũng đã từng gặp, nên dù có bi thương bà cũng không tỏ ra thất thố, nhanh chóng tỉnh táo lại: "…… Con về trước đi, để ta ngồi đây với Tĩnh Thần một chút, tạm thời cứ giữ nguyên như cũ, chờ ta tìm con bàn bạc rồi tính sau."
"Vâng, mẫu hậu đừng quá đau lòng."
Lam Tranh đi được vài bước, thì Hoàng hậu lại gọi hắn: "Tranh nhi, sao ta không thấy con đau lòng? Hắn là ca ca của con……"
Lam Tranh không đáp, đi ra khỏi tẩm cung.
*****************
Vũ Lâu chán ghét cảnh sắc tiêu điều sau cơn mưa mùa thu, không khí ẩm ướt, lành lạnh khiến cả người không thoải mái.
Từ cửa sổ thư phòng, nàng nhìn những cánh hoa tàn bay trong gió, tâm tình đang buồn bã lại càng sầu bi hơn. Nàng lật lật mấy trang sách trên bàn, tay chống lên gò má hồng, ngồi đến tận trưa vẫn không nhớ được nửa chữ.
Cửa bị đẩy ra, một cơn gió lạnh tràn vào khiến Vũ Lâu giật mình, tỉnh táo hẳn ra.
"Thì ra nàng ở đây, làm ta tìm mãi."
Vũ Lâu không nói gì.
Hắn đến gần nàng, cúi đầu nhìn rồi cười nói: "Sách hỏng cả rồi, có đọc được gì không?"
Nàng cuống quít kiểm tra trang sách, giấy trắng, chữ đen, ngay ngắn thẳng hàng.
Lam Tranh cười: "Chột dạ rồi nhé."
Nàng quay người trừng mắt lườm hắn, vẫn không nói lời nào.
"Nàng câm rồi sao?" Lam Tranh kéo nàng lên hôn: "Để ta kiểm tra xem cái lưỡi xinh xắn có nhà không nào."
Vũ Lâu nghiêng đầu tránh sang chỗ khác: "Tình hình Thái tử thế nào?"
Lam Tranh buông tay: "Chết rồi."
"Chết rồi?"
"Giật mình thế làm gì?"
Vũ Lâu nói: "Không giật mình mới là lạ đấy! Còn ngươi, sao lại lạnh nhạt như thế?"
"Chà……" Lam Tranh để ngón trỏ lên cằm, ra vẻ suy nghĩ: "Đúng là ta rất lạnh nhạt, vốn nghĩ là sẽ vui mừng đến giơ cả hai chân hai tay lên cơ!"
"Máu lạnh." Nàng không rét mà run, hắn đối với huynh đệ ruột thịt của mình còn như thế, thì làm sao có thể nghĩ đến sinh mệnh của người khác.
Lam Tranh cầm lấy tay nàng, kéo ra ngoài: "Đi, đi vào giường để nàng sờ sờ xem, ta có phải là máu lạnh hay không."
Nàng gỡ tay hắn ra: "Nếu Thái tử đã chết, ngươi là đệ đệ, đang ở trong cung, làm sao có thể có những hành vi dâm đãng?"
Lam Tranh lắc đầu: "Nàng thật là thiện lương, nếu Thái tử biết người bị hắn hại còn nghĩ cho hắn như thế, chắc cũng có thể mỉm cười nơi chín suối rồi."
"Hừ, người chết không có ai đối chứng, cái gì ngươi chẳng đổ được lên đầu hắn!"
Lam Tranh ngẩn ra, lập tức giận dữ: "Thì ra đã lâu như vậy mà nàng vẫn không tin ta."
"Tin ngươi? Chỉ e là bị ngươi hại chết cũng không biết chết thế nào!"
"Ha ha." Lam Tranh sờ sờ sống mũi nói: "Cô nghĩ rất đúng, thật ra ta muốn làm cho cô tiếp tục hoài thai, sau đó lại khiến cô sinh non đấy!" Dứt lời, hắn dùng cánh tay không bị thương, kéo nàng ra khỏi thư phòng: "Đi theo ta ----"
Vũ Lâu đương nhiên không chịu: "Buông ra!"
"Đi, cô không đi đúng không, vậy thì ở đây cũng được!"
Đằng sau chiếc bình phòng trong thư phòng còn có một chiếc giường thấp, dùng để nghỉ ngơi khi đọc sách mệt mỏi.
Lam Tranh tự biết mình không phải đối thủ của Vũ Lâu, nên hắn chọn biện pháp đánh vào tâm lý của nàng: "Cô muốn phản kháng thì phản kháng đi, nếu cô đả thương ta, vừa vặn ta có thể kê cao gối mà nghỉ ngơi, khỏi cần ngồi canh linh cữu của Thái tử, cũng không cần phải dự tang hắn nữa." Vũ Lâu nghe xong chỉ cười lạnh, cái này mà là uy hiếp à. Nhưng hắn đã nói tiếp: "Sau đó, ta thoải mái thời gian, sẽ suy nghĩ xem nên tra tấn Tần gia nhà cô thế nào." Đây mới là trọng điểm.
"Ngươi ----- ngươi đê tiện, dùng người nhà để uy hiếp ta!"
"Cô cũng có thể chọn không bị uy hiếp mà." Lam Tranh buông tay, chỉ ra ngoài cửa: "Nếu cô còn muốn chạy, giờ ta sẽ cho người đưa cô ra khỏi cung, tùy ý cô muốn đi đâu thì đi."
"Tranh nhi……" Bà gọi Lam Tranh, hắn đang đứng cúi đầu nên bà nhìn không rõ nét mặt hắn: "Con đang làm gì thế?"
"Mẫu hậu…… người nên cho bọn thị nữ lui hết đi thì hơn." Lam Tranh thấp giọng nói.
Hoàng hậu giống như bị ma xui quỷ khiến, đồng ý với hắn, quay đầu lệnh cho cung nhân lui hết ra ngoài, sau đó chậm rãi đi lại gần giường: "Tĩnh Thần, con khá hơn chưa?"
"Mẫu hậu không nên động vào thì tốt hơn, người chết, xui xẻo."
Hoàng hậu chấn động, kinh ngạc quay đầu nhìn Lam Tranh, thấy hắn dựa vào bàn, nghiêng đầu nhìn bà cười. Hoàng hậu nghe xong, vội lao về phía giường, vén màn lên, chỉ nhìn qua một cái liền đưa tay che lấy miệng, toàn thân không ngừng run rẩy: "Tĩnh Thần…… Tĩnh Thần……" bà chậm rãi đưa tay lên mũi hắn, vừa chạm vào đã sợ hãi rụt tay lại.
Đúng lúc này Lam Tranh lại lên tiếng: "Đã chết, con xác nhận rồi." Hoàng hậu vẫn muốn chạm vào hắn ta, nhưng đúng như Lam Tranh nói, làn da bóng loáng của hắn lạnh như băng, mang đến cảm giác của sự chết chóc.
Hoàng hậu nghẹn ngào: "Ca ca con đi lúc nào?"
"Vừa xong."
Hoàng hậu đang vô cùng bi thương nên vẫn chưa để ý đến sự khác biệt của Lam Tranh, hai mắt đẫm lệ, nghẹn ngào: "Tĩnh Thần…… Tĩnh Thần…… mẫu hậu tới chậm rồi……"
Lam Tranh đi đến bên cạnh, ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn Hoàng hậu nói: "Người còn có con mà."
Đến lúc này Hoàng hậu mới phát hiện Lam Tranh khác ngày thường, ánh mắt bỗng nhiên thanh tỉnh hơn: "Tranh nhi, con……"
Lam Tranh đưa tay gạt nước mắt cho Hoàng hậu, vì nghi hoặc nên bà không né tránh, để mặc Lam Tranh lau nước mắt cho mình.
"Con nói, người còn có con." Lam Tranh nói: "Ca ca đi rồi, người còn có thể dựa vào con." Hắn nhìn sang thi thể của Thái tử nói: "Con vì hắn mà giả vờ ngốc lâu như vậy, giờ cũng nên chấm dứt rồi."
"Con, giả vờ?"
"Thân mình Tứ ca không tốt, vẫn cho rằng con muốn cướp ngôi vị Thái tử của hắn, nên rất nghi kỵ con. Con thấy sức khỏe hắn không tốt, cũng không sống được bao lâu, nên mượn cớ không may ngã ngựa, giả vờ ngu ngốc để hắn yên tâm mà sống nốt những ngày cuối cùng."
Hoàng hậu vừa mới đau lòng vì Thái tử đột ngột qua đời, giờ lại đón nhận tin thật ra đứa con trai của bà chỉ là giả ngu, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, chỉ hiền từ hỏi: "Năm năm này của con, đều là giả vờ? Tất cả đều là giả vờ ư?"
Lam Tranh khẳng định: "Vâng. Vì muốn để Thái tử ca ca yên tâm vượt qua những ngày còn lại. Vừa rồi, trước khi ca ca qua đời, con đã nói thẳng với hắn, hắn còn thấy xấu hổ với con nữa."
Người đã chết rồi, nói sao mà chẳng được.
Hoàng hậu rưng rưng nhìn thi thể của Tĩnh Thần, lại nhìn sang Lam Tranh đang bình tĩnh như nước, nức nở nói: "Dĩ nhiên rồi…… Dĩ nhiên rồi……"
"Nên là, mẫu hậu hãy nén bi thương, người còn có con."
Thái tử bệnh nặng, Hoàng hậu đã chuẩn bị trước hậu sự cho Thái tử, chuyện hôm nay cũng nằm trong dự kiến của bà, huống hồ gì, sóng to gió lớn hơn bà cũng đã từng gặp, nên dù có bi thương bà cũng không tỏ ra thất thố, nhanh chóng tỉnh táo lại: "…… Con về trước đi, để ta ngồi đây với Tĩnh Thần một chút, tạm thời cứ giữ nguyên như cũ, chờ ta tìm con bàn bạc rồi tính sau."
"Vâng, mẫu hậu đừng quá đau lòng."
Lam Tranh đi được vài bước, thì Hoàng hậu lại gọi hắn: "Tranh nhi, sao ta không thấy con đau lòng? Hắn là ca ca của con……"
Lam Tranh không đáp, đi ra khỏi tẩm cung.
*****************
Vũ Lâu chán ghét cảnh sắc tiêu điều sau cơn mưa mùa thu, không khí ẩm ướt, lành lạnh khiến cả người không thoải mái.
Từ cửa sổ thư phòng, nàng nhìn những cánh hoa tàn bay trong gió, tâm tình đang buồn bã lại càng sầu bi hơn. Nàng lật lật mấy trang sách trên bàn, tay chống lên gò má hồng, ngồi đến tận trưa vẫn không nhớ được nửa chữ.
Cửa bị đẩy ra, một cơn gió lạnh tràn vào khiến Vũ Lâu giật mình, tỉnh táo hẳn ra.
"Thì ra nàng ở đây, làm ta tìm mãi."
Vũ Lâu không nói gì.
Hắn đến gần nàng, cúi đầu nhìn rồi cười nói: "Sách hỏng cả rồi, có đọc được gì không?"
Nàng cuống quít kiểm tra trang sách, giấy trắng, chữ đen, ngay ngắn thẳng hàng.
Lam Tranh cười: "Chột dạ rồi nhé."
Nàng quay người trừng mắt lườm hắn, vẫn không nói lời nào.
"Nàng câm rồi sao?" Lam Tranh kéo nàng lên hôn: "Để ta kiểm tra xem cái lưỡi xinh xắn có nhà không nào."
Vũ Lâu nghiêng đầu tránh sang chỗ khác: "Tình hình Thái tử thế nào?"
Lam Tranh buông tay: "Chết rồi."
"Chết rồi?"
"Giật mình thế làm gì?"
Vũ Lâu nói: "Không giật mình mới là lạ đấy! Còn ngươi, sao lại lạnh nhạt như thế?"
"Chà……" Lam Tranh để ngón trỏ lên cằm, ra vẻ suy nghĩ: "Đúng là ta rất lạnh nhạt, vốn nghĩ là sẽ vui mừng đến giơ cả hai chân hai tay lên cơ!"
"Máu lạnh." Nàng không rét mà run, hắn đối với huynh đệ ruột thịt của mình còn như thế, thì làm sao có thể nghĩ đến sinh mệnh của người khác.
Lam Tranh cầm lấy tay nàng, kéo ra ngoài: "Đi, đi vào giường để nàng sờ sờ xem, ta có phải là máu lạnh hay không."
Nàng gỡ tay hắn ra: "Nếu Thái tử đã chết, ngươi là đệ đệ, đang ở trong cung, làm sao có thể có những hành vi dâm đãng?"
Lam Tranh lắc đầu: "Nàng thật là thiện lương, nếu Thái tử biết người bị hắn hại còn nghĩ cho hắn như thế, chắc cũng có thể mỉm cười nơi chín suối rồi."
"Hừ, người chết không có ai đối chứng, cái gì ngươi chẳng đổ được lên đầu hắn!"
Lam Tranh ngẩn ra, lập tức giận dữ: "Thì ra đã lâu như vậy mà nàng vẫn không tin ta."
"Tin ngươi? Chỉ e là bị ngươi hại chết cũng không biết chết thế nào!"
"Ha ha." Lam Tranh sờ sờ sống mũi nói: "Cô nghĩ rất đúng, thật ra ta muốn làm cho cô tiếp tục hoài thai, sau đó lại khiến cô sinh non đấy!" Dứt lời, hắn dùng cánh tay không bị thương, kéo nàng ra khỏi thư phòng: "Đi theo ta ----"
Vũ Lâu đương nhiên không chịu: "Buông ra!"
"Đi, cô không đi đúng không, vậy thì ở đây cũng được!"
Đằng sau chiếc bình phòng trong thư phòng còn có một chiếc giường thấp, dùng để nghỉ ngơi khi đọc sách mệt mỏi.
Lam Tranh tự biết mình không phải đối thủ của Vũ Lâu, nên hắn chọn biện pháp đánh vào tâm lý của nàng: "Cô muốn phản kháng thì phản kháng đi, nếu cô đả thương ta, vừa vặn ta có thể kê cao gối mà nghỉ ngơi, khỏi cần ngồi canh linh cữu của Thái tử, cũng không cần phải dự tang hắn nữa." Vũ Lâu nghe xong chỉ cười lạnh, cái này mà là uy hiếp à. Nhưng hắn đã nói tiếp: "Sau đó, ta thoải mái thời gian, sẽ suy nghĩ xem nên tra tấn Tần gia nhà cô thế nào." Đây mới là trọng điểm.
"Ngươi ----- ngươi đê tiện, dùng người nhà để uy hiếp ta!"
"Cô cũng có thể chọn không bị uy hiếp mà." Lam Tranh buông tay, chỉ ra ngoài cửa: "Nếu cô còn muốn chạy, giờ ta sẽ cho người đưa cô ra khỏi cung, tùy ý cô muốn đi đâu thì đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.