Chương 273: Vũ Lâu mất trí nhớ
Hoa Dương Hoa Ảnh
01/10/2013
Lam Tranh trừng mắt: “Vậy nói
ngắn thôi.” Vì sao khi Vũ Lâu nhìn hắn, vẻ mặt lại khiếp sợ thế kia. Rốt cuộc
là có chuyện gì xảy ra?! Từ từ đã, không cần phải nói, chắc chắn là tên Vân
Triệt kia giở trò quỷ rồi. Cái tên khốn này, đã giữ hắn ở đất phong rồi mà vẫn
không chịu yên phận. Chờ giải quyết xong chuyện này, nhất định Lam Tranh sẽ
nghĩ cách khác để trừng trị hắn.
Quan trọng nhất là, đứa bé Vũ Lâu đang ôm… Chẳng lẽ là con hắn? Vũ Lâu rời khỏi hắn đã khoảng một năm, nếu lúc nàng đi đã mang thai, thì sinh ra đứa bé cũng không có gì lạ.
“Bệ hạ, xin ngài qua đây một chút.” Vân Triệt kéo Lam Tranh sang một bên, liếc mắt nhìn Vũ Lâu rồi nói: “Vũ Lâu tỷ tỷ biến thành thế này là có nguyên nhân.”
Lam Tranh đứng im chờ Vân Triệt nói ra cái gọi là nguyên nhân kia. Nhưng Vân Triệt hít một hơi rồi lắc đầu: “Thật khó mở miệng quá.” Hắn bày ra vẻ mặt khổ sở, ấp úng, càng thôi thúc sự tò mò của Lam Tranh. Lam Tranh bị vẻ mặt đó của hắn chọc tức đến tối sầm mắt mũi, kéo vạt áo Vân Triệt, nhấc tay định đánh: “Thằng nhãi này!”
“Ta nói, ta nói!” Vân Triệt vội vàng: “Là thế này, cuối mùa xuân năm ngoài, ta có quay về kinh thành. Vốn chỉ muốn tìm Phi Lục, nhưng lại gặp tỷ tỷ cũng đang ở đó. Lúc đó, ta thầm nghĩ, đưa Phi Lục đi thôi, nhưng tỷ tỷ lại nói tỷ ấy buồn đến phát hoảng, muốn đi tới Vân Nam giải sầu, nên ta mới dẫn các nàng đi theo.”
Lam Tranh tức giận đẩy hắn ra: “Không phải trẫm đã hạ chỉ không cho phép ngươi quay về kinh thành sao? Ngươi lại dám kháng chỉ không tuân? Ngươi có mấy cái đầu hả?!”
Vân Triệt xoa xoa chỗ ngực bị hắn đẩy đau: “Giờ không phải lúc nói chuyện này. Hoàng thượng, huynh hãy nghe ta nói.”
“Không phải lúc nói chuyện này?” Lam Tranh giận dữ: “Ngươi tốt nhất là nên có lý do chính đáng đi!” Nói xong, hắn lại muốn đánh, Vân Triệt đã chạy vòng qua bàn trốn: “Bệ hạ, ngài phải bình tĩnh, bình tĩnh. Là thế này, sau khi chúng ta rời khỏi kinh thành, Vũ Lâu tỷ tỷ cũng nhắc ta đưa tin cho ngài để ngài đừng lo… Kết quả…”
Lam Tranh tức giận hỏi: “Kết quả thế nào?”
“Là lỗi của ta, lỗi của ta.” Vân Triệt chắp tay xin tha nói: “Lúc ấy, không biết đầu óc ta ngớ ngẩn thế nào, lại muốn đùa dai, nên đã giấu thư của tỷ tỷ đi, không báo tin cho ngài.”
Lam Tranh nghe xong, tức muốn bùng khỏi, túm Vân Triệt muốn đánh: “Ngươi lại dám đùa giỡn, lừa gạt Vua!!!”
“Cũng là học theo Hoàng thượng ngài mà.” Vân Triệt nói: “Vũ Lâu tỷ tỷ kể với ta, ngài từng lừa gạt tỷ ấy, nói sẽ gửi thư cho người nhà của tỷ ấy, nhưng thật ra lại không đưa, ngược lại còn thiêu huỷ hết thư của tỷ ấy. Ta chẳng qua là bị ngài làm hư thôi.”
Tên đệ đệ cùng mẹ khác cha này, cái tốt không học, lại học hết cái xấu. Dù sao, cũng coi như bị hắn làm hư, Lam Tranh cố gắng nín nhịn: “Nói tiếp cho ta!”
Vân Triệt nói: “Sau đó không bao lâu, thì Vũ Lâu tỷ tỷ phát hiện mình mang thai, ta liền lừa tỷ ấy, nói là ở kinh thành, Hoàng đế đang diệt trừ các đảng phái đối lập, rất nguy hiểm, nên mới dặn tỷ ấy ở đây dưỡng thai, sinh sản cho tốt. Chờ thu thập xong gia tộc họ Vương, sẽ phái người tới đón tỷ ấy! Sau đó…”
“Nói một lần cho hết đi! Không được ngắt quãng!!!”
“Sau đó, lúc ngài phái người tới tìm, bị ta lừa, rồi sau nữa, hai tháng trước…” Vân Triệt nhìn đứa nhỏ trong lòng Vũ Lâu nói: “Vũ Lâu tỷ tỷ đã sinh tiểu công chúa…”
“Con gái của trẫm sao?”
“Ừm.” Vân Triệt cười nói: “Vô cùng đáng yêu, rất thân với người cậu là ta đây.”
Lam Tranh vỗ mặt hắn một cái: “Không được đắc ý! Là công chúa của trẫm, không liên quan gì tới ngươi!”
Vân Triệt bĩu môi: “… Tháng trước ta nghe nói Thừa tướng đã cáo quan, đang muốn đưa Vũ Lâu tỷ tỷ về kinh thành, không ngờ…” Hắn làm ra vẻ vô cùng đau lòng: “Phụ vương ta tìm được một cây thảo dược rất kỳ lạ, nghe nói là để chế ra nước vong tình. Vũ Lâu tỷ tỷ thì huynh cũng biết rồi đấy… rất hiếu kỳ với các loại thảo dược. Kết quả là, tỷ ấy tự thử nghiệm, sau đó… như thế này.” Hắn nhún nhún vai: “Hình như là mất trí nhớ.”
“Vậy sao còn biết ngươi?” Vũ Lâu xưng hô với Vân Triệt rất thân thiết, vì sao lại không nhớ hắn?!
“Đương nhiên là vì ta nói cho tỷ ấy rồi!” Vân Triệt nói: “Ta nói cho tỷ ấy biết, tỷ ấy bị mất trí nhớ. Tỷ ấy bắt ta kể cho tỷ ấy nghe về thân thế của mình. Nên ta nói, đứa bé kia là con gái của tỷ, còn ta là đệ đệ…”
Lam Tranh thấy Vân Triệt ấp úng, biết là không có chuyện tốt, hắn lạnh mặt hỏi: “Vậy ngươi nói với nàng thế nào về thân phận của nàng?”
Vân Triệt xấu hổ cười ha ha, nhìn vẻ mặt lãnh khốc của Lam Tranh, thu lại nụ cười rồi nghiêm mặt nói: “Ta nói cho tỷ ấy, tỷ ấy là cháu của Hàn vương phi, là biểu tỷ của ta. Đã từng gả cho người quyền quý ở kinh thành, sau lại bị chồng bỏ, đuổi về nhà. Đang muốn tái giá…” Hắn nhìn vẻ mặt Hoàng đế càng ngày càng nghiêm trọng, vì tự bảo vệ mình, hắn vội ôm lấy ngực, sợ Lam Tranh dùng một chưởng đánh chết hắn.
Quả nhiên, Lam Tranh nổi giận: “Ngươi thật to gan!” Hắn tung một cước, Vân Triệt ngã xuống đất. Vũ Lâu đứng bên cạnh nhìn một hồi, giờ rốt cuộc cũng không kiềm chế được, vội chạy tới che trước mặt Vân Triệt: “Ngươi làm cái gì vậy? Ta thấy ngươi không phải bằng hữu của Vân Triệt, mà là kẻ thù của đệ ấy mới đúng. Hàn vương phủ không chào đón ngươi. Đi ra ngoài…”
Bị thê tử của mình hạ lệnh đuổi khách, lòng Lam Tranh quặn đau: “Vũ Lâu…”
Vũ Lâu nói: “Vừa rồi ta đã thấy rất kỳ quái, sao ngươi lại biết tên ta?”
Vân Triệt vừa phủi bụi đất trên người, vừa đứng dậy nói: “Tỷ tỷ, hắn là một trong những người đến dự tuyển…”
Vũ Lâu nhìn Lam Tranh rồi nói: “Nhưng ta không thích hắn, không cần hắn dự tuyển.”
Lam Tranh không hiểu: “Sao lại thế này? Dự tuyển cái gì?”
Vân Triệt hắng giọng một cái, cười nói: “Vũ Lâu tỷ tỷ muốn tái giá, ngày mốt tổ chức lôi đài, chỉ cần thắng là sẽ ôm được mỹ nhân về.”
Đầu Lam Tranh nổ ầm một tiếng như bị người khác dùng gậy đập thẳng vào đầu. Hắn tức giận đến run giọng, chỉ Vân Triệt nói: “Ngươi không muốn sống nữa à? Dám để Hoàng phi tái giá…”
Vũ Lâu lại nói: “Hoàng phi gì? Đây là chủ ý của ta. Ta nghe nói phu quân trước đây của ta bất nhân bất nghĩa, đã bỏ ta rồi. Nếu tái hôn thì lần này nhất định ta phải chọn một người vừa ý!”
Lam Tranh giận dữ: “Tần Vũ Lâu, không được làm loạn, theo ta hồi cung!”
Vừa chạm vào nàng, Vũ Lâu đã lật tay bắt lấy cổ tay hắn: “Ta không biết ngươi! Nếu còn dám động chân động tay nữa, ta sẽ đánh chết ngươi!”
Vân Triệt khuyên nhủ: “Tỷ tỷ, tỷ đừng hung dữ như vậy, huynh ấy cũng không phải người xấu mà.”
Lam Tranh không thèm để tâm, hắn hoá giải chiêu thức của Vũ Lâu, rồi chỉ vào mình nói: “Ta là phu quân của nàng, mau theo ta về. Không phải nàng bị mất trí nhớ sao? Sau khi về kinh thành, ta sẽ tìm ngự y xem bệnh, chữa bệnh cho nàng, nhất định nàng sẽ nhớ lại!”
“Phu quân?” Nàng mơ hồ hỏi.
“Ừ!” Lam Tranh vỗ ngực nói.
“Lam… Lam Tranh?”
Hắn nghĩ là nàng nhớ ra, vui sướng cười nói: “Đúng, là ta!!!”
Bốp!
Quan trọng nhất là, đứa bé Vũ Lâu đang ôm… Chẳng lẽ là con hắn? Vũ Lâu rời khỏi hắn đã khoảng một năm, nếu lúc nàng đi đã mang thai, thì sinh ra đứa bé cũng không có gì lạ.
“Bệ hạ, xin ngài qua đây một chút.” Vân Triệt kéo Lam Tranh sang một bên, liếc mắt nhìn Vũ Lâu rồi nói: “Vũ Lâu tỷ tỷ biến thành thế này là có nguyên nhân.”
Lam Tranh đứng im chờ Vân Triệt nói ra cái gọi là nguyên nhân kia. Nhưng Vân Triệt hít một hơi rồi lắc đầu: “Thật khó mở miệng quá.” Hắn bày ra vẻ mặt khổ sở, ấp úng, càng thôi thúc sự tò mò của Lam Tranh. Lam Tranh bị vẻ mặt đó của hắn chọc tức đến tối sầm mắt mũi, kéo vạt áo Vân Triệt, nhấc tay định đánh: “Thằng nhãi này!”
“Ta nói, ta nói!” Vân Triệt vội vàng: “Là thế này, cuối mùa xuân năm ngoài, ta có quay về kinh thành. Vốn chỉ muốn tìm Phi Lục, nhưng lại gặp tỷ tỷ cũng đang ở đó. Lúc đó, ta thầm nghĩ, đưa Phi Lục đi thôi, nhưng tỷ tỷ lại nói tỷ ấy buồn đến phát hoảng, muốn đi tới Vân Nam giải sầu, nên ta mới dẫn các nàng đi theo.”
Lam Tranh tức giận đẩy hắn ra: “Không phải trẫm đã hạ chỉ không cho phép ngươi quay về kinh thành sao? Ngươi lại dám kháng chỉ không tuân? Ngươi có mấy cái đầu hả?!”
Vân Triệt xoa xoa chỗ ngực bị hắn đẩy đau: “Giờ không phải lúc nói chuyện này. Hoàng thượng, huynh hãy nghe ta nói.”
“Không phải lúc nói chuyện này?” Lam Tranh giận dữ: “Ngươi tốt nhất là nên có lý do chính đáng đi!” Nói xong, hắn lại muốn đánh, Vân Triệt đã chạy vòng qua bàn trốn: “Bệ hạ, ngài phải bình tĩnh, bình tĩnh. Là thế này, sau khi chúng ta rời khỏi kinh thành, Vũ Lâu tỷ tỷ cũng nhắc ta đưa tin cho ngài để ngài đừng lo… Kết quả…”
Lam Tranh tức giận hỏi: “Kết quả thế nào?”
“Là lỗi của ta, lỗi của ta.” Vân Triệt chắp tay xin tha nói: “Lúc ấy, không biết đầu óc ta ngớ ngẩn thế nào, lại muốn đùa dai, nên đã giấu thư của tỷ tỷ đi, không báo tin cho ngài.”
Lam Tranh nghe xong, tức muốn bùng khỏi, túm Vân Triệt muốn đánh: “Ngươi lại dám đùa giỡn, lừa gạt Vua!!!”
“Cũng là học theo Hoàng thượng ngài mà.” Vân Triệt nói: “Vũ Lâu tỷ tỷ kể với ta, ngài từng lừa gạt tỷ ấy, nói sẽ gửi thư cho người nhà của tỷ ấy, nhưng thật ra lại không đưa, ngược lại còn thiêu huỷ hết thư của tỷ ấy. Ta chẳng qua là bị ngài làm hư thôi.”
Tên đệ đệ cùng mẹ khác cha này, cái tốt không học, lại học hết cái xấu. Dù sao, cũng coi như bị hắn làm hư, Lam Tranh cố gắng nín nhịn: “Nói tiếp cho ta!”
Vân Triệt nói: “Sau đó không bao lâu, thì Vũ Lâu tỷ tỷ phát hiện mình mang thai, ta liền lừa tỷ ấy, nói là ở kinh thành, Hoàng đế đang diệt trừ các đảng phái đối lập, rất nguy hiểm, nên mới dặn tỷ ấy ở đây dưỡng thai, sinh sản cho tốt. Chờ thu thập xong gia tộc họ Vương, sẽ phái người tới đón tỷ ấy! Sau đó…”
“Nói một lần cho hết đi! Không được ngắt quãng!!!”
“Sau đó, lúc ngài phái người tới tìm, bị ta lừa, rồi sau nữa, hai tháng trước…” Vân Triệt nhìn đứa nhỏ trong lòng Vũ Lâu nói: “Vũ Lâu tỷ tỷ đã sinh tiểu công chúa…”
“Con gái của trẫm sao?”
“Ừm.” Vân Triệt cười nói: “Vô cùng đáng yêu, rất thân với người cậu là ta đây.”
Lam Tranh vỗ mặt hắn một cái: “Không được đắc ý! Là công chúa của trẫm, không liên quan gì tới ngươi!”
Vân Triệt bĩu môi: “… Tháng trước ta nghe nói Thừa tướng đã cáo quan, đang muốn đưa Vũ Lâu tỷ tỷ về kinh thành, không ngờ…” Hắn làm ra vẻ vô cùng đau lòng: “Phụ vương ta tìm được một cây thảo dược rất kỳ lạ, nghe nói là để chế ra nước vong tình. Vũ Lâu tỷ tỷ thì huynh cũng biết rồi đấy… rất hiếu kỳ với các loại thảo dược. Kết quả là, tỷ ấy tự thử nghiệm, sau đó… như thế này.” Hắn nhún nhún vai: “Hình như là mất trí nhớ.”
“Vậy sao còn biết ngươi?” Vũ Lâu xưng hô với Vân Triệt rất thân thiết, vì sao lại không nhớ hắn?!
“Đương nhiên là vì ta nói cho tỷ ấy rồi!” Vân Triệt nói: “Ta nói cho tỷ ấy biết, tỷ ấy bị mất trí nhớ. Tỷ ấy bắt ta kể cho tỷ ấy nghe về thân thế của mình. Nên ta nói, đứa bé kia là con gái của tỷ, còn ta là đệ đệ…”
Lam Tranh thấy Vân Triệt ấp úng, biết là không có chuyện tốt, hắn lạnh mặt hỏi: “Vậy ngươi nói với nàng thế nào về thân phận của nàng?”
Vân Triệt xấu hổ cười ha ha, nhìn vẻ mặt lãnh khốc của Lam Tranh, thu lại nụ cười rồi nghiêm mặt nói: “Ta nói cho tỷ ấy, tỷ ấy là cháu của Hàn vương phi, là biểu tỷ của ta. Đã từng gả cho người quyền quý ở kinh thành, sau lại bị chồng bỏ, đuổi về nhà. Đang muốn tái giá…” Hắn nhìn vẻ mặt Hoàng đế càng ngày càng nghiêm trọng, vì tự bảo vệ mình, hắn vội ôm lấy ngực, sợ Lam Tranh dùng một chưởng đánh chết hắn.
Quả nhiên, Lam Tranh nổi giận: “Ngươi thật to gan!” Hắn tung một cước, Vân Triệt ngã xuống đất. Vũ Lâu đứng bên cạnh nhìn một hồi, giờ rốt cuộc cũng không kiềm chế được, vội chạy tới che trước mặt Vân Triệt: “Ngươi làm cái gì vậy? Ta thấy ngươi không phải bằng hữu của Vân Triệt, mà là kẻ thù của đệ ấy mới đúng. Hàn vương phủ không chào đón ngươi. Đi ra ngoài…”
Bị thê tử của mình hạ lệnh đuổi khách, lòng Lam Tranh quặn đau: “Vũ Lâu…”
Vũ Lâu nói: “Vừa rồi ta đã thấy rất kỳ quái, sao ngươi lại biết tên ta?”
Vân Triệt vừa phủi bụi đất trên người, vừa đứng dậy nói: “Tỷ tỷ, hắn là một trong những người đến dự tuyển…”
Vũ Lâu nhìn Lam Tranh rồi nói: “Nhưng ta không thích hắn, không cần hắn dự tuyển.”
Lam Tranh không hiểu: “Sao lại thế này? Dự tuyển cái gì?”
Vân Triệt hắng giọng một cái, cười nói: “Vũ Lâu tỷ tỷ muốn tái giá, ngày mốt tổ chức lôi đài, chỉ cần thắng là sẽ ôm được mỹ nhân về.”
Đầu Lam Tranh nổ ầm một tiếng như bị người khác dùng gậy đập thẳng vào đầu. Hắn tức giận đến run giọng, chỉ Vân Triệt nói: “Ngươi không muốn sống nữa à? Dám để Hoàng phi tái giá…”
Vũ Lâu lại nói: “Hoàng phi gì? Đây là chủ ý của ta. Ta nghe nói phu quân trước đây của ta bất nhân bất nghĩa, đã bỏ ta rồi. Nếu tái hôn thì lần này nhất định ta phải chọn một người vừa ý!”
Lam Tranh giận dữ: “Tần Vũ Lâu, không được làm loạn, theo ta hồi cung!”
Vừa chạm vào nàng, Vũ Lâu đã lật tay bắt lấy cổ tay hắn: “Ta không biết ngươi! Nếu còn dám động chân động tay nữa, ta sẽ đánh chết ngươi!”
Vân Triệt khuyên nhủ: “Tỷ tỷ, tỷ đừng hung dữ như vậy, huynh ấy cũng không phải người xấu mà.”
Lam Tranh không thèm để tâm, hắn hoá giải chiêu thức của Vũ Lâu, rồi chỉ vào mình nói: “Ta là phu quân của nàng, mau theo ta về. Không phải nàng bị mất trí nhớ sao? Sau khi về kinh thành, ta sẽ tìm ngự y xem bệnh, chữa bệnh cho nàng, nhất định nàng sẽ nhớ lại!”
“Phu quân?” Nàng mơ hồ hỏi.
“Ừ!” Lam Tranh vỗ ngực nói.
“Lam… Lam Tranh?”
Hắn nghĩ là nàng nhớ ra, vui sướng cười nói: “Đúng, là ta!!!”
Bốp!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.