Nghênh Hoan Cấm Thuật Mị Nhân Tâm
Chương 9: Chương 3.2
Đang cập nhật
01/01/2017
Trên giường lớn, sau lớp rèm thưa, hai bóng dáng một lớn của nam nhân, một
nhỏ của tiểu cô nương lại cơ hồ dính sát vào nhau, tiếng thở dốc trầm
đục mê tình, âm thanh tiếp hợp như một loại kích thích màn nhĩ, người
bên dưới không khống chế được mà rên rỉ, người phía trên lại không tài
nào ngưng đi dục vọng dưới thân, đến khi lên đỉnh triều không rõ đã là
bao nhiêu lần, bên dưới mới một lần nữa buông tha mà phun trào nơi tư
cốc mềm mại, sau đó lặng lẽ và chậm chạp rút ra ngoài. " A..." Tiểu cô
nương run rẫy, ánh mắt nâng lên tràn đầy kinh hoàng rồi nhẹ nhàng khép
mi, không chịu nổi kích thích mà ngất đi.
Lúc này, tâm thần của Dương đại nhân mới thực sự thanh thần khí sản, một tia hoang mang dâng lên rồi thản nhiên rũ phục, nhìn tiểu cô nương Hoan Tâm trên giường, hắn ta như vừa trải qua lại cảm giác sung mãn của nhiều năm trước, mặc cho nàng xin tha bao nhiêu lần, hắn ta vẫn cứ không tiết chế mà rong ruổi, trên da thịt phấn nộn đã sớm trải đầy những dấu hôn ngân xanh xanh tím tím, diễm lệ lạ thường, với tay lấy kiện váy chiếc bị hắn ta ban nãy không chút thương tiếc xé toạt, nhớ lại dáng vẻ sợ sệt đó của nàng, bên dưới hạ thân lại không nhịn được muốn, nhưng nhìn sắc trời đã xế bóng, liền nhịn xuống ham muốn cá nhân mà lấy nó làm sạch bên dưới, lau qua loa.
Nhắm mắt lại, Dương đại nhân thầm nghĩ, bản thân hôm nay cư nhiên lại làm ra cái loại chuyện phi thiên lí này, nhưng hắn ta trái lại không hiểu vì sao không chút hối tiếc, tư vị mất hồn đó... Ánh mắt dời về phía tiểu nữ nhân trên giường, thấy nàng đang ngọ nguậy muốn tỉnh, ánh mắt trong suốt sớm đã vẫn đục giờ không chút cảm xúc nhìn mình, không dám nói lời nào, hắn ta cười nhẹ nhàng với nàng, lại đứng dậy với tay lấy y phục bản thân, mặc vào, toan cứ như thế rời đi, nhưng nửa chừng bị cánh tay của nàng vươn ra bắt lại.
" Đại nhân... khoan..." Nàng yếu ớt gọi, tay còn lại gắng gượng hơi sức chống lên giường, ngồi dậy, thân thể trần trụi không chút thẹn thùng để hắn ta nhìn ngắm. " Trên bàn có... đơn thuốc... đại nhân về theo đó bốc uống..." Ba ngàn sợi tóc đen phiêu diêu trong không khí, giọng nói ngọt ngào mềm mại cơ hồ có chất chứa điều gì đó ấm ức khôn tả, môi đỏ mấp máy như muốn nói thêm, nhưng rồi lại thôi.
Nhìn gương mặt bần thần tại nhợt đến đáng thương của nàng, trái tim của Dương đại nhân trái lại như bị bóp nghẹn, muốn nói gì đó, hắn ta cảm nhận rõ ràng, lúc bản thân xỏ xiên vào cơ thể nàng, có thực sự đã khiến nàng rất đau, mà cái loại đau đớn và cảm thụ này hắn làm sao không hiểu rõ, trong lòng làm sao không hiểu chút tâm tư nữ nhân.
Nhưng thôi, chuyện đã rồi, bản thân cũng là đã làm ra chuyện đồi bại rồi, hoàng thượng ắt cũng đã biết, hắn chỉ sợ mất đầu, nhưng trên đời, sớm đã đọc nhuần sách thánh hiền, làm ra chuyện này, chỉ cần cầu được hoàng thượng không tính toán đến mạng, hắn cũng cam nguyện... " Hoan Tâm cô..., A Tâm, nếu nàng muốn danh phận... Hoàng Thượng... ta... ta có thể cầu." Đúng vậy, xú danh của nàng như vậy, hẳn Hoàng Thượng sẽ không biết nàng còn trong sạch, bản thân lại là bào đệ của Thừa tướng, chỉ cần huynh ấy nói một tiếng, không chừng bản thân không chịu thương tổn gì mà rước nàng về ấy chứ.
Suy nghĩ này vừa lóe lên, dương mặt Dương đại nhân phút chốc sáng rỡ, khóe mắt thấy nàng cũng ngạc nhiên, một tia vui sướng hiện lên trong mắt nàng, nhưng sau đó lại là chua xót, là nồng đậm chua xót, trong đầu nàng nhớ đến toan tính kia mà Thường đế nói với nàng, cắn cắn môi, ảm đạm nói. " Đại nhân... không cần uất ức đại nhân... tiểu nữ không giữ được nữ tắc... đáng ch..." Vừa nói, vai trần không nhịn được mà run run. Nữ nhân chưa qua cưới hỏi đàng hoàng, chưa qua tam bái chi lễ, lại có thể cùng nam nhân thâu hoan, nghĩ ra chỉ sợ thiên hạ phỉ nhổ, tội này theo Hiên Thiên hành luật là đáng chết vạn lần.
Nhưng lời nói ra, cái chữ không nên nói kia lại bị Dương đại nhân ngăn lại, trong lồng ngực hắn ta hung hăng bị nhéo, liền vội vàng cất lời. " Nàng... sao lại nói lời không hay như vậy ta đường đường là Ngự sử đại nhân nào há lại như kẻ tiểu nhân quất ngựa truy phong." Gương mặt hắn ta dường như lộ vẻ giận dữ, giống như nàng đang khinh thường tự tôn nam nhân của hắn vậy.
Thấy hắn ta như vậy, nàng lại càng lộ rõ vẻ khổ sở, trong lòng nên nói cái gì cũng phải nói ra thôi. " Đại nhân, ngài yên tâm... Hoàng Thượng không làm gì tiểu nữ đâu... Đại nhân vẫn là xem như chưa có gì xảy ra mà đi thôi..." Nói xong không đợi, cho hắn ta có chút phản ứng nào, đã phân phó đại nha hoàn Tiểu Lan bên ngoài chuẩn bị xe xe ngựa cho hắn về.
Bên ngoài đã có tiếng của Tiểu Lan vọng tới, hắn ta không tiện để nàng ta bắt gặp cảnh này, đành vội bước ra ngoài trước, không quên ngoái đầu nhìn lại, thấy nàng cười khổ nhìn mình rồi hạ rèm, trong lòng nổi lên không biết bao nhiêu tư vị. Hắn ta âm thầm tính toán, làm sao đem nàng danh chính ngôn thuận trở thành người của mình...
Trong góc tối cách đó không xa, một đôi mắt trong trẻo lặng lẽ nhìn xuyên qua lớp rèm thưa chứng kiến hết một màn này...
--- Phân cách tuyến con rùa bò trên băng tảng ---
Tối đó, trong lúc nha hoàn Tiểu Lan vừa đỏ mặt, vừa lúng túng hầu hạ nàng tắm rửa, thì người bên ngoài truyền vào thư của Thường đế gửi đến cho nàng.
Mở ra bên trong lại có một vài chữ không đầu không đuôi 'Sắc tức thị không, không tức thị sắc, sắc sắc thực hư, tâm tư tường tận', người ngoài đọc có lẽ sẽ không hiểu gì, nhưng nàng lại hiểu rõ dụng ý trong đó, trong đầu không khỏi thầm than, chẳng lẽ Thường đế thực sự biết được bí mật lớn nhất của nàng hay sao? Nếu y thực sự biết, như vậy, lời mà y nói là thật, và nàng cứ như vậy muốn cứu tiểu tử chỉ có duy độc một cách đó mà thôi?
Nghĩ nghĩ càng nghĩ càng cảm thấy tin tưởng, nhưng y đưa ra yêu cầu đó với nàng, lại không cho nàng đất dụng võ, hôm nay đưa thư này đến, không phải là đang nói với nàng, y sẽ sớm đến đây sao? Tâm tình thoải mái tắm rửa cứ như vậy biến đi đâu mất, nàng cụp mi, nghiêng mặt nở nụ cười phong tình vạn chủng với Tiểu Lan, môi đỏ khẽ câu, cất giọng. " Được rồi, Tiểu Lan, mặt muội sung huyết lắm rồi, đi ra ngoài đi, ta tự thay y phục được." Nói xong lại nhẹ nhàng cười như xuân phong, hại cho gương mặt tiểu nha hoàn càng đỏ ửng.
Giống như được đại xá, nàng ta chỉ thiếu không bôi dầu lên chân đã vội chạy ra ngoài, trong lòng nàng ta thầm than. Nữ nhân xinh đẹp như vậy, bản thân là tiểu cô nương còn sắp không nhịn được động tâm rồi...
Lúc này, tâm thần của Dương đại nhân mới thực sự thanh thần khí sản, một tia hoang mang dâng lên rồi thản nhiên rũ phục, nhìn tiểu cô nương Hoan Tâm trên giường, hắn ta như vừa trải qua lại cảm giác sung mãn của nhiều năm trước, mặc cho nàng xin tha bao nhiêu lần, hắn ta vẫn cứ không tiết chế mà rong ruổi, trên da thịt phấn nộn đã sớm trải đầy những dấu hôn ngân xanh xanh tím tím, diễm lệ lạ thường, với tay lấy kiện váy chiếc bị hắn ta ban nãy không chút thương tiếc xé toạt, nhớ lại dáng vẻ sợ sệt đó của nàng, bên dưới hạ thân lại không nhịn được muốn, nhưng nhìn sắc trời đã xế bóng, liền nhịn xuống ham muốn cá nhân mà lấy nó làm sạch bên dưới, lau qua loa.
Nhắm mắt lại, Dương đại nhân thầm nghĩ, bản thân hôm nay cư nhiên lại làm ra cái loại chuyện phi thiên lí này, nhưng hắn ta trái lại không hiểu vì sao không chút hối tiếc, tư vị mất hồn đó... Ánh mắt dời về phía tiểu nữ nhân trên giường, thấy nàng đang ngọ nguậy muốn tỉnh, ánh mắt trong suốt sớm đã vẫn đục giờ không chút cảm xúc nhìn mình, không dám nói lời nào, hắn ta cười nhẹ nhàng với nàng, lại đứng dậy với tay lấy y phục bản thân, mặc vào, toan cứ như thế rời đi, nhưng nửa chừng bị cánh tay của nàng vươn ra bắt lại.
" Đại nhân... khoan..." Nàng yếu ớt gọi, tay còn lại gắng gượng hơi sức chống lên giường, ngồi dậy, thân thể trần trụi không chút thẹn thùng để hắn ta nhìn ngắm. " Trên bàn có... đơn thuốc... đại nhân về theo đó bốc uống..." Ba ngàn sợi tóc đen phiêu diêu trong không khí, giọng nói ngọt ngào mềm mại cơ hồ có chất chứa điều gì đó ấm ức khôn tả, môi đỏ mấp máy như muốn nói thêm, nhưng rồi lại thôi.
Nhìn gương mặt bần thần tại nhợt đến đáng thương của nàng, trái tim của Dương đại nhân trái lại như bị bóp nghẹn, muốn nói gì đó, hắn ta cảm nhận rõ ràng, lúc bản thân xỏ xiên vào cơ thể nàng, có thực sự đã khiến nàng rất đau, mà cái loại đau đớn và cảm thụ này hắn làm sao không hiểu rõ, trong lòng làm sao không hiểu chút tâm tư nữ nhân.
Nhưng thôi, chuyện đã rồi, bản thân cũng là đã làm ra chuyện đồi bại rồi, hoàng thượng ắt cũng đã biết, hắn chỉ sợ mất đầu, nhưng trên đời, sớm đã đọc nhuần sách thánh hiền, làm ra chuyện này, chỉ cần cầu được hoàng thượng không tính toán đến mạng, hắn cũng cam nguyện... " Hoan Tâm cô..., A Tâm, nếu nàng muốn danh phận... Hoàng Thượng... ta... ta có thể cầu." Đúng vậy, xú danh của nàng như vậy, hẳn Hoàng Thượng sẽ không biết nàng còn trong sạch, bản thân lại là bào đệ của Thừa tướng, chỉ cần huynh ấy nói một tiếng, không chừng bản thân không chịu thương tổn gì mà rước nàng về ấy chứ.
Suy nghĩ này vừa lóe lên, dương mặt Dương đại nhân phút chốc sáng rỡ, khóe mắt thấy nàng cũng ngạc nhiên, một tia vui sướng hiện lên trong mắt nàng, nhưng sau đó lại là chua xót, là nồng đậm chua xót, trong đầu nàng nhớ đến toan tính kia mà Thường đế nói với nàng, cắn cắn môi, ảm đạm nói. " Đại nhân... không cần uất ức đại nhân... tiểu nữ không giữ được nữ tắc... đáng ch..." Vừa nói, vai trần không nhịn được mà run run. Nữ nhân chưa qua cưới hỏi đàng hoàng, chưa qua tam bái chi lễ, lại có thể cùng nam nhân thâu hoan, nghĩ ra chỉ sợ thiên hạ phỉ nhổ, tội này theo Hiên Thiên hành luật là đáng chết vạn lần.
Nhưng lời nói ra, cái chữ không nên nói kia lại bị Dương đại nhân ngăn lại, trong lồng ngực hắn ta hung hăng bị nhéo, liền vội vàng cất lời. " Nàng... sao lại nói lời không hay như vậy ta đường đường là Ngự sử đại nhân nào há lại như kẻ tiểu nhân quất ngựa truy phong." Gương mặt hắn ta dường như lộ vẻ giận dữ, giống như nàng đang khinh thường tự tôn nam nhân của hắn vậy.
Thấy hắn ta như vậy, nàng lại càng lộ rõ vẻ khổ sở, trong lòng nên nói cái gì cũng phải nói ra thôi. " Đại nhân, ngài yên tâm... Hoàng Thượng không làm gì tiểu nữ đâu... Đại nhân vẫn là xem như chưa có gì xảy ra mà đi thôi..." Nói xong không đợi, cho hắn ta có chút phản ứng nào, đã phân phó đại nha hoàn Tiểu Lan bên ngoài chuẩn bị xe xe ngựa cho hắn về.
Bên ngoài đã có tiếng của Tiểu Lan vọng tới, hắn ta không tiện để nàng ta bắt gặp cảnh này, đành vội bước ra ngoài trước, không quên ngoái đầu nhìn lại, thấy nàng cười khổ nhìn mình rồi hạ rèm, trong lòng nổi lên không biết bao nhiêu tư vị. Hắn ta âm thầm tính toán, làm sao đem nàng danh chính ngôn thuận trở thành người của mình...
Trong góc tối cách đó không xa, một đôi mắt trong trẻo lặng lẽ nhìn xuyên qua lớp rèm thưa chứng kiến hết một màn này...
--- Phân cách tuyến con rùa bò trên băng tảng ---
Tối đó, trong lúc nha hoàn Tiểu Lan vừa đỏ mặt, vừa lúng túng hầu hạ nàng tắm rửa, thì người bên ngoài truyền vào thư của Thường đế gửi đến cho nàng.
Mở ra bên trong lại có một vài chữ không đầu không đuôi 'Sắc tức thị không, không tức thị sắc, sắc sắc thực hư, tâm tư tường tận', người ngoài đọc có lẽ sẽ không hiểu gì, nhưng nàng lại hiểu rõ dụng ý trong đó, trong đầu không khỏi thầm than, chẳng lẽ Thường đế thực sự biết được bí mật lớn nhất của nàng hay sao? Nếu y thực sự biết, như vậy, lời mà y nói là thật, và nàng cứ như vậy muốn cứu tiểu tử chỉ có duy độc một cách đó mà thôi?
Nghĩ nghĩ càng nghĩ càng cảm thấy tin tưởng, nhưng y đưa ra yêu cầu đó với nàng, lại không cho nàng đất dụng võ, hôm nay đưa thư này đến, không phải là đang nói với nàng, y sẽ sớm đến đây sao? Tâm tình thoải mái tắm rửa cứ như vậy biến đi đâu mất, nàng cụp mi, nghiêng mặt nở nụ cười phong tình vạn chủng với Tiểu Lan, môi đỏ khẽ câu, cất giọng. " Được rồi, Tiểu Lan, mặt muội sung huyết lắm rồi, đi ra ngoài đi, ta tự thay y phục được." Nói xong lại nhẹ nhàng cười như xuân phong, hại cho gương mặt tiểu nha hoàn càng đỏ ửng.
Giống như được đại xá, nàng ta chỉ thiếu không bôi dầu lên chân đã vội chạy ra ngoài, trong lòng nàng ta thầm than. Nữ nhân xinh đẹp như vậy, bản thân là tiểu cô nương còn sắp không nhịn được động tâm rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.