Nghênh Hoan Cấm Thuật Mị Nhân Tâm
Chương 22: Chương 8.3
Đang cập nhật
01/11/2017
" A..." Trong xe ngựa, không khí lúc này an tĩnh đến đáng sợ, bên tai chỉ nghe thấy âm thanh nhẹ nhàng hít thở, vốn dĩ trời bên ngoài đã nóng,
trong này còn nóng hơn. Chỉ thấy, A Cường vừa nhẹ nhàng dìu nàng tiến
vào trong xe, còn chưa buông tay khỏi người nàng, thì bất ngờ vướng phải y phục láng mịn của nàng ban nãy thay ra vung vãi, chân xoạt một tiếng, hai ngươi nhất thời không chút phòng bị nào liền ngã xuống, xe ngựa run lắc mạnh, chỉ nghe giọng nói nữ tử cùng nam nhân giật mình hô lên một
tiếng, đến khi cả hai hồi hôn thì đã rơi vào tình cảnh tế nhị không nói
lên lời. A Cường thế nhưng lại nằm dưới người nàng, mà cơ thể mềm mại
không xương của nàng lại phía trên hắn càng thêm lộ liễu, yếm nhỏ liền
rơi ra, hai chân liền xoạt ra hai bên cơ thể rắn rỏi, nàng không nhịn
được than thở một tiếng. " Ưm..."
Đầu A Cường đập vào thành xe ngựa không nhịn được có chút choáng váng, mà nàng giống như không nhận ra tình thế khó xử của cả hai, thấy hắn nhăn mặt nhíu mày liền vội vàng lên tiếng hỏi. " A Cường có sao không?" Mông vừa theo đó dịch lên phía trên ngồi ngay lên bên ngoài tiểu huynh đệ của hắn, nhất thời khiến cho hắn than nhẹ, mà nàng lại càng quan tâm đem bàn tay mềm mại vươn người tới sau gáy hắn mà sờ tới,
không để ý đến đôi tuyết nhũ người lại cách hắn thật gần, trĩu xuống yêu kiều như mật đào dụ dỗ người ta nếm thử, nhũ hoa hồng nộn lại nửa ngây thơ nửa cuồng dại ngắp nghé trước mặt hắn, phấn khích cỡ này, dù là thái giám cũng không nhịn được nhiệt hỏa công tâm, huống hồ A Cường là một đại nam nhân khỏe mạnh, miệng vừa đó hé ra ngậm lấy nhũ hoa hồng nhuận, khiến nàng bật lên tiếng rên khẽ. " Ưm... A Cương..."
Nháy mắt đó, tiếng kêu lên của nàng làm cho thần tình hắn đều trở nên điên dại, dục vọng liền lan tràn khắp thân, hắn không chút để ý đến bây giờ cả hai đều ở trên xe ngựa giữa phố xá đông đúc hay gì, liền động tay động chân với nàng, mà nàng cũng không chút bài xích hắn, thậm chí còn có chút ngây ngô cười, môi đỏ cắn chặt làm cho tiếng rên rỉ nhỏ lại, nhưng một chút âm thanh phát ra như tiếng mèo kêu lại vừa đủ kích thích màn nhĩ hắn. " Ư..." Nàng mềm mại cất lên, ánh mắt như có như không nhìn vào mắt hắn, lại có chú ngờ nghệch mấp máy môi. " A Cường nghe ta..."
Vừa nói vừa rút nhũ hoa ra khỏi miệng hắn, lại cúi người, cẩn thận kéo xuống nửa bên dưới y phục nam nhân, chỉ để lại tiết khố,người lại xoay về phía sau xe ngựa, chống hai lên cửa nhỏ, đem lại đem trường bào mỏng như cánh ve vén lên, lộ ra cái mông tròn trịa, lại ngả ngớn hướng hắn dụ dỗ. " A Cường?! Á..." Hắn tức thời hiểu ý kéo xuống đem dị vật bị nàng trêu ghẹo đến cươn cứng tiếng vào khiến nàng không nhịn được rên lên nho nhỏ...
Mà nàng lại giống như tiểu yêu tinh thủy tính dương hoa, phía sau bị ngươi động phía trước cũng không chút ngoan ngoãn vừa vén rèm cửa sau lên đã nhìn thấy hai gã nam nhân ban nãy, thấy nàng mắt hai gã làm sao lại không nảy sinh ham muốn, mà nàng giống như vô tình không hay biết như vậy, đôi mắt nhắm lại rồi hé ra theo nhịp điệu nhịp nhàng nơi tư mật, mi dài như cánh bướm không nhịn được run rẫy, đôi con ngươi lại có chút ướt át, trêu chọc, hai gã liền không chần chờ mà sấn sổ bước tới, hướng nàng cười bỉ ổi, không cần nhìn các gã cũng biết nàng đang làm cái chuyện xấu hổ gì, còn đem nửa người trước nhô ra ngoài cửa sau, không phải là đang chiêu dụ các gã sao? " Hoan Nhi đang làm chuyện gì vậy? Có muốn hai tiểu ca trợ hứng không?" A Cẩu kề sát bên tai nàng nói nhỏ, cũng không đợi nàng trả lời, đã vội vàng nắm lấy mềm mại trước ngực nàng, cẩn thận xoa nắn.
Mà tất nhiên bị trước sau vọng động nàng ngay cả thở cũng gấp rút nào dễ dàng đáp lời, ánh mắt mờ mịt nhìn các gã không có chút hơi sức để phản kháng, rất nhanh liền ý loạn tình mê mặc cho hai gã điên cuồng tiết tháo.
Nói thì lâu nhưng kì thực lại rất mau, thời gian chưa được một chung trà nàng liền trong bể hoan lạc nghe thấy âm thanh bước chân đệm khí mà đến, biết là Lý Giản sắp tới, liền giống như bàng hoàng mà đẩy hai gã nam nhân trước mắt ra, lại không chút quay đầu nhìn lại đã vội vàng đem rèn cửa hạ xuống, giống như bừng tỉnh đại ngộ, bên dưới bị A Cường chiếm cứ, nàng liền không nói một lời đem bên dưới tách ra, giọng nói có chút ướt át, ánh mắt có chút mê mang nhìn hắn, như thể hắn mới là người nắm thế thượng phong. " A Cường, là là..." Ban nãy cơ thể xinh đẹp của nàng liền chắn đi cửa sau, hắn liền không phát hiện có hai nam nhân khác chơi đùa với nàng, nhìn nàng bây giờ giống như con thỏ nhỏ, ham muốn chiếm đoạt không giảm, nhưng là một khi bị nàng nhìn, dục vọng dưới thân lại không thể phẩn khích được nữa, lại nhìn vô vàn những vết xanh xanh đỏ đỏ trên người nàng, hắn liền ngờ ngợ là do mình gây ra, liền vội vàng mặc lại y phục, lại có chút vội vàng muốn rời đi, vừa đó nàng lại mở lời. " Tiểu Lan còn chưa về, ngươi đi tìm nàng đi..." Vừa dứt lời, hắn liền vội vàng hất rèm phía trước của xe ngựa lao đi.
Rèm xe bị hất lên, chưa kịp hạ xuống che đi khung cảnh bên trong xe đã bị người khác nhìn thấy, người này không ai khác chính là Lý Giản, hắn nhìn nữ nhân thân không mảnh vải bên trong xe ngựa, lòng liền giống như đang bị muôn ngàn ngọn lửa thiêu đốt đau đến khó chịu, bởi vì hắn nhìn rõ, nàng chính là nữ tử mà hắn gặp cách đây không lâu, còn đã cùng hắn có một đoạn tình cảm lưỡng tình tương duyệt ngắn ngủi, nhìn nàng chật vật, khoảnh khắc nhìn thấy, hắn liền không khỏi muốn gọi nàng, nhưng lời nói lại khó khăn đến cực điểm, nhưng chính là đắn đo, hắn liền mặc kệ cái gì thanh danh, cái gì luân thường đạo lí liền đứng bên ngoài gọi vào. " A Hoan, có phải là nàng?" Là hỏi, nhưng hắn lại biết đích thị là nàng nhưng bây giờ nàng sao lại.
Giống như một đoạn tiểu thuyết lâm li bi đát, nàng mặc vội trường bào, phủ vội chiếc yếm, chính là hai thứ mỏng như cánh ve kia, mới vội vàng bước ra, trong đôi mắt khi nàng nhìn thấy Lý Giản, biết hắn bắt gặp tình cảnh không nên thấy của minh, liền hiện lên lần lượt cảm xúc, là ngạc nhiên, là kinh hoàng, là đau đớn, là thống khổ để rồi đến cuối cùng chỉ là một mảnh tím tái ruột gan, ánh mắt liền ần ật hơi nước, nhưng lại vờ như đang quật cường, nàng bước xuống xe, nhẹ nhàng đảnh lễ. " Dân nữ gặp qua Hộ bộ Lý đại nhân." Nói xong cũng liền cúi gằm mặt, nước mắt phá lệ lại tuôn ra, một giọt rơi xuống nền đất nóng rát vì bị ánh mặt trời hun nóng.
Nghe rõ là nàng bái hắn, nhưng lại không đáp lại lời mình, há Lý Giản không biết tâm tư nàng, nếu không phải thì sao nàng lại rơi lệ giọng liền không nhịn được có chút khó khăn." Hoan nhi đúng thật là nàng!" Nói hắn gặp lại người mình đem tâm tư gửi gắm, không vui mừng mới là lạ, nhưng nàng thế nào lại rơi vào tình cảnh này, thế nào lại mặc cho người khác động chạm qua, thời điểm hắn gặp nàng cũng chưa phải là nàng còn đang bình bình an an cùng huynh trưởng đi du ngoạn sao? Bao nhiêu lời muốn hỏi nàng, bước chân không nhịn được tiến gần, tiến một bước, nàng lại lùi về sau một bước, hắn liền tiến hai bước đến gần nàng, dịu dàng hỏi. " Hoan nhi, nàng thế nào? Kể ta nghe, ta sẽ giúp nàng." Tay liền vươn ra nắm lấy tay nàng, nhưng là không nắm được, nàng đã vội tránh đi.
" Đa tạ Lý đại nhân quan tâm. Dân nữ bây giờ thân thể ô nhục, phụ một đoạn ân tình của đại nhân, há lại để đại nhân nhọc tâm. Nếu không có chuyện gì, liền xin cáo lui, chủ nhân của dân nữ thấy tình cảnh này lại gây khó dễ đại nhân." Nói đoạn, liền dứt khoát quay đầu, muốn quay lại bên trong xe ngựa, nhưng động tác của nàng làm sao nhanh hơn Lý Giản cho được, nghĩ đến nàng thế nhưng đối với hắn hẳn còn chưa chết tâm, còn nói điều tốt cho hắn, thì làm sao có thể dễ dàng để nàng rời khỏi, liền vươn tay chặn lại nàng. " Nói cho ta, ta nhất định sẽ giúp nàng, nghe ta Hoan nhi." Vừa nói, vừa nhu hòa nhìn nàng như ánh mắt tình lang nhìn người trong mộng, không khỏi có chút nhiệt thành, nhưng nhiệt thành này lại làm đau lòng người.
Nhìn hắn như vậy, khóe mắt nàng lại ê ẩm, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác phụ lòng người, nhưng vì một chút cô phụ này nàng vì cứu tiểu tử liền đem hắn ra chơi đùa như vậy, làm sao có thể nhẫn tâm, nhưng vì tên đã lên dây, nàng cũng không thể bây giờ không diễn tiếp, trong lòng âm thầm vì hắn mà ngưỡng mộ. 'Lý Giản, nếu nam nhân trong thiên hạ đều si tình như ngươi thì Hoan Nhân quán chắc sẽ vắng vẻ lắm.' Nghĩ đến, nàng liền dẹp xuống một đoạn tâm tư, liền lại uất ức nhìn hắn. " Đại nhân,
ta sợ nói ra sẽ làm đại nhân ngay cả tâm tư giúp ta cũng không có."
Nàng cười khổ gương mặt tê tái, hiện rõ sự cay đắng trong tâm nàng.
" Chỉ cần là nàng." Lý Giản chân tình nhìn nàng, chẳng mấy khi lại lỗ mãn,
nhưng lúc này lại bất ngờ ôm lấy nàng, khiến nàng giật mình không thôi.
Bị hắn ôm, cảm giác nồng nhiệt đó, nhưng lại chỉ là tình cảm của hắn,
nàng liền rất nhanh thanh tỉnh, đẩy người hắn ra, giọng nói có chút lạnh lùng. " Nếu ta nói, ta là người của Hoàng Thượng, là nữ nhân dâm loạn mà Thiên đô đồn thổi mấy ngày qua, sợ là người còn cảm thấy nhơ bẩn."
Lời nàng nói ra, đau thương trong nháy mắt thay thế cho sự lạnh lùng cô độc, nàng mềm giọng, nức nở nói. " Hoan Tâm chính là dân nữ. Còn không phải gia cảnh trong một đêm liền tang hoang dưới ánh lửa, phụ mẫu đều tử nạn, huynh trưởng lại tàn phế, ta bị bán vào kỹ viện, chịu qua ô nhục, nam nhân chà đạp, nhan sắc lại trở thành độc dược lại rơi vào tay Thường đế. Ít ra, ta còn có thể dùng chính mình để đổi lại một thân thể tốt đẹp cho ca ca, trở thành tiện nhân yêu tinh trong miệng người đời cũng không sao. Mới chỉ một tháng thôi đã nghiêng trời lệch đất, Lý đại nhân nói xem có phải là quá vội vàng hay không?" Nàng nói xong lại thê lương cười,
thân thể liu xiu như muốn ngã, còn muốn ngẩn mặt nhìn xem chân tình của nam nhân này đến đâu.
Nhưng chính nàng không ngờ rằng Lý Giản thế nhưng một lời cũng không để ý đến những lời khó nghe của nàng, hắn giống như chỉ nghe thấy nàng thừa nhận minh là Hoan Tâm, thừa nhận mình là người của Thường đế,
như vậy là dủ để hắn hiểu được một loại tình huống, nếu không phải hắn cùng Thừa tướng hợp lực muốn đưa người vào cung thì Thường đế cũng không viện thời gian đi tìm người, nhưng chính là vì sao lại là nàng thì hẳn vì tư sắc hơn người của nàng, chính là một Hoan Tâm tốt nhất không phải sao? Đến khi tìm được người nếu không phải khăng khăng bọn họ chê bai Hoan Tâm là điêu ngoa, là dâm nữ, là loại người bất cấp ô danh, thì chắc chắn nàng không bị ép dùng đến hạ sách, xuất ra chính mình dụ dỗ người,
nghĩ đến như vậy Lý Giản không nhịn được áy náy, lại chân thành nhìn nàng. " Hoan Nhi, là ta hồ đồ, ta sẽ đi cầu tình với Hoàng Thượng, rút lại tấu chương, bây giờ nàng theo ta, ta liền bảo hộ nàng."
Nhưng nàng còn chưa kịp đáp lời, thì phía sau đã nghe thấy bước chân đi tới, nàng thế nhưng liền vội vàng quay về trốn trong xe ngựa, mà Lý Giản vừa quay đầu nhìn lại liền thấy muội muội của mình cùng nha hoàn đi tới liền có chút nuối tiếc, nói với người trong xe. " Nàng ngoan ngoãn ở tại biệt cung, ta lại sẽ cầu Hoàng Thượng chuyện của nàng." Nói rồi, liền giống như không xảy ra chuyện gì đi về phía xe ngựa phía sau lưng nàng.
---
Chiều đó, Lý Giản liền tiến cung gặp Thường đế, xin rút lại tấu chương,
giải quyết trước chuyện này, còn chuyện cầu y thả tự do cho Hoan Tâm,
lại cần phải tốn thời gian một phen nên cần phải suy tính thực kỹ.
Đầu A Cường đập vào thành xe ngựa không nhịn được có chút choáng váng, mà nàng giống như không nhận ra tình thế khó xử của cả hai, thấy hắn nhăn mặt nhíu mày liền vội vàng lên tiếng hỏi. " A Cường có sao không?" Mông vừa theo đó dịch lên phía trên ngồi ngay lên bên ngoài tiểu huynh đệ của hắn, nhất thời khiến cho hắn than nhẹ, mà nàng lại càng quan tâm đem bàn tay mềm mại vươn người tới sau gáy hắn mà sờ tới,
không để ý đến đôi tuyết nhũ người lại cách hắn thật gần, trĩu xuống yêu kiều như mật đào dụ dỗ người ta nếm thử, nhũ hoa hồng nộn lại nửa ngây thơ nửa cuồng dại ngắp nghé trước mặt hắn, phấn khích cỡ này, dù là thái giám cũng không nhịn được nhiệt hỏa công tâm, huống hồ A Cường là một đại nam nhân khỏe mạnh, miệng vừa đó hé ra ngậm lấy nhũ hoa hồng nhuận, khiến nàng bật lên tiếng rên khẽ. " Ưm... A Cương..."
Nháy mắt đó, tiếng kêu lên của nàng làm cho thần tình hắn đều trở nên điên dại, dục vọng liền lan tràn khắp thân, hắn không chút để ý đến bây giờ cả hai đều ở trên xe ngựa giữa phố xá đông đúc hay gì, liền động tay động chân với nàng, mà nàng cũng không chút bài xích hắn, thậm chí còn có chút ngây ngô cười, môi đỏ cắn chặt làm cho tiếng rên rỉ nhỏ lại, nhưng một chút âm thanh phát ra như tiếng mèo kêu lại vừa đủ kích thích màn nhĩ hắn. " Ư..." Nàng mềm mại cất lên, ánh mắt như có như không nhìn vào mắt hắn, lại có chú ngờ nghệch mấp máy môi. " A Cường nghe ta..."
Vừa nói vừa rút nhũ hoa ra khỏi miệng hắn, lại cúi người, cẩn thận kéo xuống nửa bên dưới y phục nam nhân, chỉ để lại tiết khố,người lại xoay về phía sau xe ngựa, chống hai lên cửa nhỏ, đem lại đem trường bào mỏng như cánh ve vén lên, lộ ra cái mông tròn trịa, lại ngả ngớn hướng hắn dụ dỗ. " A Cường?! Á..." Hắn tức thời hiểu ý kéo xuống đem dị vật bị nàng trêu ghẹo đến cươn cứng tiếng vào khiến nàng không nhịn được rên lên nho nhỏ...
Mà nàng lại giống như tiểu yêu tinh thủy tính dương hoa, phía sau bị ngươi động phía trước cũng không chút ngoan ngoãn vừa vén rèm cửa sau lên đã nhìn thấy hai gã nam nhân ban nãy, thấy nàng mắt hai gã làm sao lại không nảy sinh ham muốn, mà nàng giống như vô tình không hay biết như vậy, đôi mắt nhắm lại rồi hé ra theo nhịp điệu nhịp nhàng nơi tư mật, mi dài như cánh bướm không nhịn được run rẫy, đôi con ngươi lại có chút ướt át, trêu chọc, hai gã liền không chần chờ mà sấn sổ bước tới, hướng nàng cười bỉ ổi, không cần nhìn các gã cũng biết nàng đang làm cái chuyện xấu hổ gì, còn đem nửa người trước nhô ra ngoài cửa sau, không phải là đang chiêu dụ các gã sao? " Hoan Nhi đang làm chuyện gì vậy? Có muốn hai tiểu ca trợ hứng không?" A Cẩu kề sát bên tai nàng nói nhỏ, cũng không đợi nàng trả lời, đã vội vàng nắm lấy mềm mại trước ngực nàng, cẩn thận xoa nắn.
Mà tất nhiên bị trước sau vọng động nàng ngay cả thở cũng gấp rút nào dễ dàng đáp lời, ánh mắt mờ mịt nhìn các gã không có chút hơi sức để phản kháng, rất nhanh liền ý loạn tình mê mặc cho hai gã điên cuồng tiết tháo.
Nói thì lâu nhưng kì thực lại rất mau, thời gian chưa được một chung trà nàng liền trong bể hoan lạc nghe thấy âm thanh bước chân đệm khí mà đến, biết là Lý Giản sắp tới, liền giống như bàng hoàng mà đẩy hai gã nam nhân trước mắt ra, lại không chút quay đầu nhìn lại đã vội vàng đem rèn cửa hạ xuống, giống như bừng tỉnh đại ngộ, bên dưới bị A Cường chiếm cứ, nàng liền không nói một lời đem bên dưới tách ra, giọng nói có chút ướt át, ánh mắt có chút mê mang nhìn hắn, như thể hắn mới là người nắm thế thượng phong. " A Cường, là là..." Ban nãy cơ thể xinh đẹp của nàng liền chắn đi cửa sau, hắn liền không phát hiện có hai nam nhân khác chơi đùa với nàng, nhìn nàng bây giờ giống như con thỏ nhỏ, ham muốn chiếm đoạt không giảm, nhưng là một khi bị nàng nhìn, dục vọng dưới thân lại không thể phẩn khích được nữa, lại nhìn vô vàn những vết xanh xanh đỏ đỏ trên người nàng, hắn liền ngờ ngợ là do mình gây ra, liền vội vàng mặc lại y phục, lại có chút vội vàng muốn rời đi, vừa đó nàng lại mở lời. " Tiểu Lan còn chưa về, ngươi đi tìm nàng đi..." Vừa dứt lời, hắn liền vội vàng hất rèm phía trước của xe ngựa lao đi.
Rèm xe bị hất lên, chưa kịp hạ xuống che đi khung cảnh bên trong xe đã bị người khác nhìn thấy, người này không ai khác chính là Lý Giản, hắn nhìn nữ nhân thân không mảnh vải bên trong xe ngựa, lòng liền giống như đang bị muôn ngàn ngọn lửa thiêu đốt đau đến khó chịu, bởi vì hắn nhìn rõ, nàng chính là nữ tử mà hắn gặp cách đây không lâu, còn đã cùng hắn có một đoạn tình cảm lưỡng tình tương duyệt ngắn ngủi, nhìn nàng chật vật, khoảnh khắc nhìn thấy, hắn liền không khỏi muốn gọi nàng, nhưng lời nói lại khó khăn đến cực điểm, nhưng chính là đắn đo, hắn liền mặc kệ cái gì thanh danh, cái gì luân thường đạo lí liền đứng bên ngoài gọi vào. " A Hoan, có phải là nàng?" Là hỏi, nhưng hắn lại biết đích thị là nàng nhưng bây giờ nàng sao lại.
Giống như một đoạn tiểu thuyết lâm li bi đát, nàng mặc vội trường bào, phủ vội chiếc yếm, chính là hai thứ mỏng như cánh ve kia, mới vội vàng bước ra, trong đôi mắt khi nàng nhìn thấy Lý Giản, biết hắn bắt gặp tình cảnh không nên thấy của minh, liền hiện lên lần lượt cảm xúc, là ngạc nhiên, là kinh hoàng, là đau đớn, là thống khổ để rồi đến cuối cùng chỉ là một mảnh tím tái ruột gan, ánh mắt liền ần ật hơi nước, nhưng lại vờ như đang quật cường, nàng bước xuống xe, nhẹ nhàng đảnh lễ. " Dân nữ gặp qua Hộ bộ Lý đại nhân." Nói xong cũng liền cúi gằm mặt, nước mắt phá lệ lại tuôn ra, một giọt rơi xuống nền đất nóng rát vì bị ánh mặt trời hun nóng.
Nghe rõ là nàng bái hắn, nhưng lại không đáp lại lời mình, há Lý Giản không biết tâm tư nàng, nếu không phải thì sao nàng lại rơi lệ giọng liền không nhịn được có chút khó khăn." Hoan nhi đúng thật là nàng!" Nói hắn gặp lại người mình đem tâm tư gửi gắm, không vui mừng mới là lạ, nhưng nàng thế nào lại rơi vào tình cảnh này, thế nào lại mặc cho người khác động chạm qua, thời điểm hắn gặp nàng cũng chưa phải là nàng còn đang bình bình an an cùng huynh trưởng đi du ngoạn sao? Bao nhiêu lời muốn hỏi nàng, bước chân không nhịn được tiến gần, tiến một bước, nàng lại lùi về sau một bước, hắn liền tiến hai bước đến gần nàng, dịu dàng hỏi. " Hoan nhi, nàng thế nào? Kể ta nghe, ta sẽ giúp nàng." Tay liền vươn ra nắm lấy tay nàng, nhưng là không nắm được, nàng đã vội tránh đi.
" Đa tạ Lý đại nhân quan tâm. Dân nữ bây giờ thân thể ô nhục, phụ một đoạn ân tình của đại nhân, há lại để đại nhân nhọc tâm. Nếu không có chuyện gì, liền xin cáo lui, chủ nhân của dân nữ thấy tình cảnh này lại gây khó dễ đại nhân." Nói đoạn, liền dứt khoát quay đầu, muốn quay lại bên trong xe ngựa, nhưng động tác của nàng làm sao nhanh hơn Lý Giản cho được, nghĩ đến nàng thế nhưng đối với hắn hẳn còn chưa chết tâm, còn nói điều tốt cho hắn, thì làm sao có thể dễ dàng để nàng rời khỏi, liền vươn tay chặn lại nàng. " Nói cho ta, ta nhất định sẽ giúp nàng, nghe ta Hoan nhi." Vừa nói, vừa nhu hòa nhìn nàng như ánh mắt tình lang nhìn người trong mộng, không khỏi có chút nhiệt thành, nhưng nhiệt thành này lại làm đau lòng người.
Nhìn hắn như vậy, khóe mắt nàng lại ê ẩm, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác phụ lòng người, nhưng vì một chút cô phụ này nàng vì cứu tiểu tử liền đem hắn ra chơi đùa như vậy, làm sao có thể nhẫn tâm, nhưng vì tên đã lên dây, nàng cũng không thể bây giờ không diễn tiếp, trong lòng âm thầm vì hắn mà ngưỡng mộ. 'Lý Giản, nếu nam nhân trong thiên hạ đều si tình như ngươi thì Hoan Nhân quán chắc sẽ vắng vẻ lắm.' Nghĩ đến, nàng liền dẹp xuống một đoạn tâm tư, liền lại uất ức nhìn hắn. " Đại nhân,
ta sợ nói ra sẽ làm đại nhân ngay cả tâm tư giúp ta cũng không có."
Nàng cười khổ gương mặt tê tái, hiện rõ sự cay đắng trong tâm nàng.
" Chỉ cần là nàng." Lý Giản chân tình nhìn nàng, chẳng mấy khi lại lỗ mãn,
nhưng lúc này lại bất ngờ ôm lấy nàng, khiến nàng giật mình không thôi.
Bị hắn ôm, cảm giác nồng nhiệt đó, nhưng lại chỉ là tình cảm của hắn,
nàng liền rất nhanh thanh tỉnh, đẩy người hắn ra, giọng nói có chút lạnh lùng. " Nếu ta nói, ta là người của Hoàng Thượng, là nữ nhân dâm loạn mà Thiên đô đồn thổi mấy ngày qua, sợ là người còn cảm thấy nhơ bẩn."
Lời nàng nói ra, đau thương trong nháy mắt thay thế cho sự lạnh lùng cô độc, nàng mềm giọng, nức nở nói. " Hoan Tâm chính là dân nữ. Còn không phải gia cảnh trong một đêm liền tang hoang dưới ánh lửa, phụ mẫu đều tử nạn, huynh trưởng lại tàn phế, ta bị bán vào kỹ viện, chịu qua ô nhục, nam nhân chà đạp, nhan sắc lại trở thành độc dược lại rơi vào tay Thường đế. Ít ra, ta còn có thể dùng chính mình để đổi lại một thân thể tốt đẹp cho ca ca, trở thành tiện nhân yêu tinh trong miệng người đời cũng không sao. Mới chỉ một tháng thôi đã nghiêng trời lệch đất, Lý đại nhân nói xem có phải là quá vội vàng hay không?" Nàng nói xong lại thê lương cười,
thân thể liu xiu như muốn ngã, còn muốn ngẩn mặt nhìn xem chân tình của nam nhân này đến đâu.
Nhưng chính nàng không ngờ rằng Lý Giản thế nhưng một lời cũng không để ý đến những lời khó nghe của nàng, hắn giống như chỉ nghe thấy nàng thừa nhận minh là Hoan Tâm, thừa nhận mình là người của Thường đế,
như vậy là dủ để hắn hiểu được một loại tình huống, nếu không phải hắn cùng Thừa tướng hợp lực muốn đưa người vào cung thì Thường đế cũng không viện thời gian đi tìm người, nhưng chính là vì sao lại là nàng thì hẳn vì tư sắc hơn người của nàng, chính là một Hoan Tâm tốt nhất không phải sao? Đến khi tìm được người nếu không phải khăng khăng bọn họ chê bai Hoan Tâm là điêu ngoa, là dâm nữ, là loại người bất cấp ô danh, thì chắc chắn nàng không bị ép dùng đến hạ sách, xuất ra chính mình dụ dỗ người,
nghĩ đến như vậy Lý Giản không nhịn được áy náy, lại chân thành nhìn nàng. " Hoan Nhi, là ta hồ đồ, ta sẽ đi cầu tình với Hoàng Thượng, rút lại tấu chương, bây giờ nàng theo ta, ta liền bảo hộ nàng."
Nhưng nàng còn chưa kịp đáp lời, thì phía sau đã nghe thấy bước chân đi tới, nàng thế nhưng liền vội vàng quay về trốn trong xe ngựa, mà Lý Giản vừa quay đầu nhìn lại liền thấy muội muội của mình cùng nha hoàn đi tới liền có chút nuối tiếc, nói với người trong xe. " Nàng ngoan ngoãn ở tại biệt cung, ta lại sẽ cầu Hoàng Thượng chuyện của nàng." Nói rồi, liền giống như không xảy ra chuyện gì đi về phía xe ngựa phía sau lưng nàng.
---
Chiều đó, Lý Giản liền tiến cung gặp Thường đế, xin rút lại tấu chương,
giải quyết trước chuyện này, còn chuyện cầu y thả tự do cho Hoan Tâm,
lại cần phải tốn thời gian một phen nên cần phải suy tính thực kỹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.