Nghỉ Lại Dưới Tàng Cây

Chương 11

Sơ Hòa

14/07/2021

(●'ω`●)

Trong hội nhị đại ít có ai tầm 25 tuổi đã kết hôn, chuyện làm cha lại càng không có. Từ khi cho Bách Doãn mượn căn nhà nhỏ ở tạm, Tiêu Hủ không hiểu vì sao lại sinh ra một luồng cảm giác thật ưu việt - bạn cùng lứa với anh vẫn còn ngày đêm ăn chơi lêu lổng, mà anh đã có... con trai rồi nha, là một học sinh cấp ba cần được chăm sóc bảo bọc a!

Lúc mới khai giảng vẫn chưa vào xuân, trời hừng đông trễ, Bách Doãn đi sớm về muộn, rất ít khi ở nhà. Tiêu Hủ nói là làm, nói không quấy rầy thì thật sự không quấy rầy, mặc dù có chìa khóa, cũng không xuất hiện ở chỗ Bách Doãn sau khi hắn tan học, chỉ lặng lẽ ban ngày chạy tới, đem đủ loại đồ ăn xuất khẩu giá cả xa xỉ nhét đầy tủ lạnh, lại còn đem cả thực phẩm bảo vệ sức khỏe thấy quảng cáo trên TV, Internet trịnh trọng bày trong thư phòng, cuối cùng còn viết lại một tờ giấy, nét bút tinh tế: Muốn ăn thì cứ dùng!

Nhưng ngoại trừ hoa quả, sữa bò cùng một ít bánh quy, Bách Doãn chưa bao giờ đụng tới những thứ khác.

Đồ ăn nhập khẩu trong tủ lạnh, cuối cùng phần lớn cũng là Tiêu Hủ chén sạch.

Có hôm buổi trưa, Tiêu Hủ ôm đống đồ ăn vặt chạy tới, vừa xoay chìa khóa một cái liền phát hiện bên trong có người. Lúc trước anh đều là ba bốn giờ chạy tới, chưa bao giờ ghé qua vào giữa trưa, nên cư nhiên không biết Bách Doãn cũng có lúc về nhà làm cơm trưa.

Phòng bếp truyền đến âm thanh xào rau, hương vị lan tỏa trong không khí, Tiêu Hủ hít một hơi, lưỡi nhất thời tuôn đầy nước bọt.

Bách Doãn chính là đang xào thịt bò, trước ngực đeo tạp dề, một tay cầm cán nồi, một tay cầm vá đảo, động tác khá gọn gàng. Tiêu Hủ sợ bị dầu bắn, đứng ở cửa hỏi: "Cậu biết nấu ăn sao?"

"Món ăn thường ngày thôi, sao không biết." Hắn dường như không hề bất ngờ vì sự xuất hiện của Tiêu Hủ, không quay đầu lại, hỏi: "Ăn chưa?"

"Vẫn chưa."

"Vậy cùng ăn đi, tôi xào thêm ít rau nữa", Bách Doãn hai lần đảo lửa, đem đĩa thịt bò đặt lên bàn, hất cằm về hướng bồn nước, "Rửa tay đi".

"A" Tiêu Hủ liếm liếm khóe môi, mở vòi nước, vừa rửa tay vừa hỏi: "Cậu không ăn ở trường sao?"

Bách Doãn tay phải bưng đĩa thức ăn, bên trong chính là măng tây xào, tay trái lướt qua từ sau lựng anh, vặn vòi nước một cái, giảm bớt lượng nước, "Hầu hết là ăn ở trường, thỉnh thoảng về nhà tự nấu. Măng tây muốn xào sơ qua hay xào thật chín?"

Lúc vặn vòi nước, tay Bách Doãn đụng phải tay anh, anh đột nhiên cứng đờ, đến khi Bách Doãn đổ dầu vào trong nồi, mới chậm nửa nhịp đáp: "Xào, xào sơ đi."

"Được" Bách Doãn thuần thục đem mấy múi tỏi đã được lột kĩ ném vào trong nồi, dầu nóng vang lên âm thành "xèo xèo", Tiêu Hủ vội vã trốn ra ngoài cửa, sợ dầu bắn lên bị phỏng. Bách Doãn nghiêng đầu liếc nhìn Tiêu Hủ: "Ngoài sợ nhện, anh còn sợ dầu nữa?"

Tiêu Hủ đang muốn che giấu lương tâm nói không sợ, Bách Doãn đột nhiên giở trò, đem măng tây đổ vào nồi. Khói dầu bay lên, tạo nên âm thanh bùm bùm, lửa trên bếp cũng theo động tác xào của Bách Doãn mà phừng lên.

Tiêu Hủ phát ra một tiếng mất mặt "ngao", không nhìn vào bếp nữa.

Một chay một mặn trên bàn, Bách Doãn xới hai chén cơm, Tiêu Hủ mở nồi cơm điện nhìn nhìn, bên trong chỉ còn nửa bát.

Bách Doãn không nhiều lời, chỉ nói: "Ăn đi."

Tiêu Hủ vừa nghĩ đến mình đang cướp mất phần ăn của học sinh cấp ba, hết sức băn khoăn, liền đem cơm trong bát đổ lại vào nồi cơm điện, vừa nuốt nước miếng vừa nói, "Cậu ăn đi, tôi chỉ ném thử một tí là được rồi".

Nếu có Vinh Quân ở đây, Bách Doãn nhất định sẽ nói "Như vậy sao được, cùng ăn đi", nhưng hiện tại không có Vinh Quân, hắn chỉ gật đầu, liền vùi mặt vào ăn cơm.

Tiêu Hủ nếm thử một miếng măng tây liền hối hận, căn bản không nghĩ Bách Doãn tay nghề tốt như vậy, nếm tiếp một lát thịt bò, liền thật sự buồn bực, rất muốn đem cơm trong nồi múc trở lại bát.

Bên bàn đối diện, Bách Doãn từ lúc bắt đầu ăn không thèm liếc anh lấy một cái, Tiêu Hủ méo miệng, trong lòng thầm nói: Cậu làm sao không thèm nhìn tôi một cái, hỏi tôi có muốn ăn hay không?

Bách Doãn hết lần này tới lần khác đều không như ý Tiêu Hủ muốn, thẳng đến khi ăn xong một chén, đứng lên xới thêm cơm cũng không thèm hỏi 'Nếu không anh cũng ăn một chén ăn đi'.

Nói sức ăn của học sinh cấp ba rất khỏe cũng không quá, Bách Doãn rất nhanh ăn hết hai phần cơm, chỉ còn lại một ít nước canh. Tiêu Hủ nuốt nước miếng ừng ực, đột nhiên nhớ đến đồ ăn vặt mình mang tới, liền chạy đến bàn trà tìm kiếm.

Bách Doãn nhanh chóng thu dọn xong phòng bếp, lúc đi ra liền thấy Tiêu Hủ đang vùi mình trên sôfa, ăn lia lịa như đang hờn dỗi.

"Tôi đến trường đây." Bách Doãn nói: "Đúng rồi, anh đừng mua đồ ăn vặt với mấy loại thức ăn dinh dưỡng đó nữa, tôi không dùng đâu."



Tiêu Hủ ngồi xuống, trong ngực đang ôm bịch bánh quy với socola: "Học sinh lớp 12 sinh đều thích ăn mà".

"Tôi thật sự không ăn, để rất lãng phí."

"Tôi đã mang tới, nếu mang đi không phải rất phiền sao?"

Bách Doãn không lên tiếng, tới thư phòng cầm vài cuốn sách, "Đi đây."

Thời điểm cửa mở ra, Tiêu Hủ đột nhiên như bị đả thông hai mạch, chạy tới cửa nói: "Cậu ngày mai cũng về làm cơm sao?"

Bách Doãn đưa lưng về phía Tiêu Hủ, ngồi xổm trên đất mang giày: "Không, bận rồi, mai ở trường ăn."

"Vậy ngày kia?"

"Chưa biết."

"Ngày kia thì sao? Là chủ nhật."

Bách Doãn đứng lên, quay người nhìn Tiêu Hủ: "Anh có việc gì sao?"

"Tôi cũng muốn ăn. Cậu lần sau làm cơm thì báo trước với tôi một tiếng, tôi đi mua thức ăn, cậu chỉ cần phụ trách nấu là được, thế nào?"

Bách Doãn trầm mặc một hồi, "Nói sau đi, anh trước hết đem đồ ăn vặt cùng dinh dưỡng mang đi đi."

Sau giờ ngọ, Tiêu Hủ đem các loại đồ bổ trong thư phòng bỏ vào bao lớn, lúc đến phiên đồ ăn vặt lại do dự, ngẩn ra một lát, mở một bao khoai chiên nói: "Cậu không ăn thì tôi ăn!"

Tối mấy ngày sau, Bách Doãn gọi điện thoại tới: "Tôi trưa mai về nhà làm cơm."

Tiêu Hủ đang cùng bạn chơi bài, trước liên tiếp ngủ gà ngủ gật, đột nhiên tinh thần tỉnh táo: "A! Làm món gì? Sáng mai tôi đi mua!"

Nói chuyện điện thoại, Tiêu Hủ bài cũng ngừng đánh, cả người tràn đầy phấn khởi, bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, phất tay nói: "Ngày mai có việc, đi trước a, hôm nay tôi bao, mọi người cứ chơi thỏa thích."

Cửa phòng khách đóng lại, một đám công tử bột hai mặt nhìn nhau. Có người hỏi: "Tiêu thiếu gần đây kỳ quái a." Tên còn lại nói: "Đừng để ý nhiều, hắn không phải gần đây mới kỳ quái như vậy, từ năm ngoái đã thấy không bình thường."

Bách Doãn muốn làm món hoa bầu dục xào với rau cà trộn tỏi, Tiêu Hủ mua quá trời nguyên liệu, đừng nói là hai người ăn, năm người ăn cũng đủ.

"Số còn dư vứt đi sao?" Tiêu Hủ hỏi.

"Lãng phí." Bách Doãn đang gọt hoa bầu dục, "Đợi lát nữa tôi xào luôn, trưa ăn một nửa, tối ăn một nửa."

Tiêu Hủ ánh mắt sáng lên: "Một mình cậu có thể ăn hết sao?"

"Không thể."

"Để tôi giúp cậu ăn!"

"..."

Lần trước tha thiết mong chờ nuốt nước miếng, bây giờ cuối cùng cũng được ăn.

Tiêu Hủ lúc thường ăn toàn là mỹ vị, đột nhiên rất thích ăn mấy món giản dị bình thường, còn chưa ăn xong, đã nghĩ tới bữa tiếp theo, "Lần sau chúng ta ăn cái gì?"

"Anh muốn ăn gì?"

"Cậu là người nấu, cậu cứ tính đi."



"Vậy mấy hôm nữa lại tới."

Tiêu Hủ đem toàn bộ cuộc hẹn với nhóm nhị đại hoãn lại, mỗi ngày khuya về nhà pha trà ngồi bên máy vi tính, lúc thì xem thực đơn dinh dưỡng dành cho học sinh lớp 12, lúc thì xem tư vấn trường đại học, thậm chí còn nói chuyện với mấy phụ huynh trong khu vực, nhìn thấy tin tức hữu dụng liền lưu lại.

Mấy vị phụ huynh đều là bỏ công bỏ sức ra lo cơm cho con cái một ngày ba bữa, còn anh thì mỗi ngày đều chờ ăn cơm của "con trai", mà đến một chút tâm lý gánh nặng cũng không có.

Bất quá chực cơm thì chực cơm, anh cũng không có ở lại chỗ Bách Doãn, thứ nhất lo sẽ ảnh hưởng Bách Doãn học tập, thứ hai nghĩ mình cũng khó ngủ, nếu lạ giường sẽ không ngủ được.

Từ ăn chực phát triển thành "ở chực", thời cơ là cuộc họp phụ huynh đầu tháng tư này.

Tiêu Hủ vốn là không biết chuyện họp phụ huynh này, mà do là trong nhóm giao lưu với anh vừa vặn có một vị phụ huynh có con gái là bạn học của Bách Doãn. Tiêu Hủ vừa nghe có họp phụ huynh, liền nóng lòng muốn đi thử.

Bách Doãn đương nhiên sẽ không để cho anh đi họp phụ huynh, mà không may chính là, trường học vì không muốn làm chậm trễ thời gian dạy của giáo viên, đem giờ họp phụ huynh buổi chiều dời đến thời gian tự học buổi tối, họp từ 8 giờ rưỡi đến 10 giờ, phụ huynh lại thay phiên nhau tìm giáo viên hỏi han đủ thứ, kiểu gì cũng sẽ kéo dài đến tận 12 giờ.

Tiêu Hủ tìm được lý do, "Cậu chắc sẽ không muốn để anh Quân đến họp phụ huynh chứ? 12 giờ, giờ ngủ của anh Quân cậu cũng không phải không biết, cậu nhẫn tâm nhìn anh ấy thức đến nửa đêm? Hiện tại thân thể anh Quân mới vừa có khởi sắc, chúng ta nên suy nghĩ đến anh ấy một chút, cậu nói xem?"

Bách Doãn không biết đang suy nghĩ gì, ánh mắt nửa sáng nửa tối. Tiêu Hủ quyết tâm phải làm "phụ huynh" một lần, tiếp tục nói: "Cố Diệp Canh đi càng không thích hợp, cậu xem, dù sao cũng chỉ có tôi thích hợp nhất. Tôi đi liền nói là ba... à không, là anh của cậu, thế nào?"

Bách Doãn nghe tới chữ "ba", khẽ cau mày: "Họp phụ huynh không đi cũng không sao."

"Không đi không được!" Tiêu Hủ nói: "Phụ huynh của bạn bè cậu đều đi cả, phụ huynh của cậu lại không đi, rất kỳ cục!"

Bách Doãn đại khái là lười cãi, qua loa nói: "Ừm."

Trước họp phụ huynh một ngày, Tiêu Hủ hưng phấn đến không ngủ được, ban ngày một thân âu phục chỉnh tề đến công ty làm việc, không ngừng soi gương, lúc chào hỏi với công nhân đều cười hết sức ôn nhu.

Nhưng đến buổi tối họp phụ huynh thật, Tiêu Hủ lại thấy đau đầu. Mấy người ngồi bên đều là trưởng bối hơn bốn mươi tuổi, chỉ có mình anh nhìn qua chừng hai mươi mấy.

Nói cho cùng, anh đối với việc họp phụ huynh là cảm giác mới mẻ, tâm tình buồn rầu của phụ huynh lo lắng cho con cái anh căn bản không thể lĩnh hội được, giáo viên ở trên nói huyên thuyên về xu hướng tuyển sinh mới, Tiêu Hủ nghe lập tức phiền não, nhưng lại không thể tự ý rời đi, ngồi nửa tiếng đồng hồ, quả thực dài như ngồi mấy ngày.

Sau một hồi giao lưu, tất cả phụ huynh đều đi lên, xếp hàng chờ tìm giáo viên cố vấn học hành cho con mình, Tiêu Hủ thật không tiện rời đi, cũng ngây ngốc mà tới xếp hàng, tới lượt mình lại không biết nói cái gì, cũng may sau khi báo tên Bách Doãn, giáo viên vật lý cười cười, nói:

"Bách Doãn không cần lo lắng, rất thông minh cũng rất thật thà, có mục tiêu rõ rệt, các môn thành tích đều ổn, vật lý học rất tốt, cứ tiếp tục duy trì, không có vấn đề gì cả."

Từ buổi họp phụ huynh trở về, Tiêu Hủ có chút buồn bực, luôn cảm giác có lỗi với Bách Doãn vì đã đem chuyện tham gia họp phụ huynh làm trò đùa, nếu là Vinh Quân đi, nhất định sẽ quan tâm hơn rất nhiều.

Nhưng Bách Doãn thật giống như cảm thấy không có gì đáng kể, cái gì cũng không hỏi, chỉ rót cho Tiêu Hủ chén nước, liền tiến vào thư phòng tiếp tục làm bài.

Lúc này đã là 11 giờ rưỡi, Tiêu Hủ xuất thần nhìn chằm chằm ly nước, đột nhiên liền lười quay về nhà.

12h lúc Bách Doãn đi ra rửa mặt, thấy Tiêu Hủ còn chưa đi, hỏi: "Đêm nay ở lại đây?"

"Có quầy rầy cậu không?" Tiêu Hủ nằm trên ghế sa lon, ôm gối dựa hỏi.

"Không sao" Bách Doãn nói: "Để tôi đi lấy chăn."

Vốn là đổi giường nhất định mất ngủ, nhưng tối hôm đó Tiêu Hủ lại ngủ ngon lạ thường. 8h sáng di động vang lên, Tiêu Hủ đứng dậy nhìn một chút, cửa phòng Bách Doãn và thư phòng đều mở, chăn xếp được chỉnh tề, đã đi học.

Trên khay trà phòng khách đặt một hộp sữa bò, một cái bánh mì, một cái trứng gà nóng, còn có ly nước.

Rõ ràng đây là điểm tâm Bách Doãn tiện tay chuẩn bị cho anh.

Tiêu Hủ bưng ly nước lên uống một hớp, gãi gãi đầu tóc rối bù, cảm giác được một luồng nước ấm hệt như lúc Bách Doãn căn dặn mình nên ít uống rượu liền dâng lên trong lồng ngực.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nghỉ Lại Dưới Tàng Cây

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook