Chương 20
Sơ Hòa
14/07/2021
Bách Doãn nhẹ nhàng rút cây tăm bằng trúc ra, lúc Tiêu Hủ cắn miếng đầu tiên, đuôi lông mày cùng mũi vẫn bị tương văng lên.
Lần trước cũng là như thế này đây. Bách Doãn nghĩ, lần đó hắn bảo Tiêu Hủ nhắm mắt, Tiêu Hủ mới đầu còn không nghe, về sau dầu cay bắn lên mí mắt, mới biết sợ mà nhắm chặt lại, chết sống không chịu mở ra, như người mù mà vẫy vẫy tay Bách Doãn, sốt ruột nói: "Bách Doãn, giấy đâu? Có mang giấy không? Giúp tôi lau đi!"
Bộ dạng Tiêu thiếu gia hấp tấp lại xui xẻo có chút buồn cười, hắn thầm cười trong lòng, trong túi rõ ràng có giấy, lại không chịu lấy ra, nhàn nhạt nói: "Không có, vừa dùng hết rồi."
"A?" Nghe vậy, Tiêu Hủ mắt cùng lông mày đều nhăn nhúm lại. Bách Doãn càng vui mừng, đột nhiên bị hai tay quơ quơ cuồng loạn của Tiêu Hủ kéo lấy ống tay áo.
"Hả?"
"Vậy đành để áo cậu chịu thiệt rồi." Tiêu Hủ nói xong liền kéo ống tay áo Bách Doãn lên mí mắt lau sạch, hắn không ngờ tới Tiêu Hủ sẽ có hành động như thế, sững sờ trong chốc lát, ống tay áo đã bị dính dầu cay.
Tiêu Hủ lúc này mới mở mắt ra, thở phào nhẹ nhõm: "Làm tôi sợ muốn chết, cái này bắn vào mắt đau lắm!"
Bách Doãn thu tay lại, nhìn nhìn vết bẩn, "Anh sao lại không lấy tay áo mình mà lau hả?"
"Tôi..." Tiêu Hủ ngừng một chút, không trực tiếp trả lời, "Keo kiệt, trở về tôi giặt giúp cậu là được chứ gì?"
Bách Doãn không muốn cùng Tiêu thiếu gia so đo, về nhà vốn định tự mình giặt, ai ngờ vừa cởi liền bị cướp đi.
"Không cần đâu." Bách Doãn thở dài, muốn lấy lại về, Tiêu Hủ đã chạy tới sân thượng. Hắn đành phải thân trên trần trụi đi tới chỗ giặt quần áo, nhìn thấy một màn dở khóc dở cười.
Tiêu thiếu gia quả nhiên là quần áo đến tay cơm canh đến miệng, lúc này chính là khoác áo trên vai, cẩn thận từng li từng tí mà đưa ống tay áo về phía nước chảy, động tác rất nhẹ, tựa hồ sợ nước bắn lên chỗ khác.
"Anh nói giặt là làm như này đó hả?" Bách Doãn hỏi.
"Không thế này còn thế nào nữa?" Tiêu Hủ hỏi lại.
Bách Doãn đem chậu giặt quần áo ra, một phát vứt đồ vào chậu, chen tới bên cạnh Tiêu Hủ.
Tiêu Hủ vội vã hô: "Ài! Tôi đều tẩy sạch cả rồi! Cậu quăng cái này ra... Mịa nó vẫn còn xả nước? Đây không phải là toàn bộ đều ướt hết sao?"
"Bằng không thì sao?" Bách Doãn đổ vài giọt nước giặt, bắt đầu tẩy, "Anh nói về nhà giúp tôi giặt, chính là giặt ống tay áo?"
Tiêu Hủ khó hiểu: "Tôi chỉ làm bẩn ống tay áo cậu còn gì!"
Logic của thiếu gia yếu ớt, tựa hồ cũng không sai.
Bách Doãn không muốn cùng Tiêu Hủ nói lý, vò hai ba cái đem quần áo giặt xong, phơi lên rồi trở về thư phòng.
- --
"Tiểu Doãn, có giấy không?" Tiêu Hủ sợ tương bắn lên mắt, mở to một bên mắt, khó chịu nói: "Tôi quên mang rồi."
Bách Doãn phục hồi lại tinh thần, lập tức lấy ra khăn giấy trong người, vốn định trực tiếp đưa cho Tiêu Hủ, tay đã duỗi tới phía trước, lại đột nhiên thay đổi động tác, đưa cây tăm trúc cho Tiêu Hủ cầm, chính mình rút ra một tờ, tới gần hai bước, lau lau trên lông mày cùng mũi Tiêu Hủ.
Lúc Bách Doãn đi tới, Tiêu Hủ lưng đều cứng cả lại, mí mắt buông thỏng xuống, bên tai nóng ran. May mà Bách Doãn rất nhanh liền lau xong, Tiêu Hủ nhẹ nhàng thở ra, đang muốn giả bộ như điềm nhiên không có chuyện gì, tiếp tục ăn râu mực nướng, đã thấy Bách Doãn đem khăn giấy đứng lên, ném vào thùng rác ven đường.
Đây rõ là hành động vô cùng bình thường, nhưng trong mắt Tiêu Hủ, lại có tư vị khác.
Ngày ấy Tiêu Hủ trên người Bách Doãn từ trên xuống dưới, đã từng dùng khăn giấy lau lung tung vài cái, rồi đứng lên, ném vào thùng rác.
"Không muốn ăn?" Bách Doãn từ chỗ thùng rác thong thả bước tới, thấy anh đứng ngốc mà thất thần, cho là Tiêu Hủ không thích mùi vị râu mực nướng, vì vậy liền cầm lấy, tự mình cắn một cái, "Lần sau sẽ ăn vị cay a."
Tiêu Hủ yết hầu khẽ động, lúng ta lúng túng gật đầu: "Ừm."
Về nhà phải đi qua hẻm nhỏ, ven đường cây cối cành lá rậm rạp, nếu là ban ngày, có lẽ đã che được ánh mặt trời rồi.
Hai năm trước, lúc hai người cùng nhau về nhà vẫn chưa tới giữa hè, lá cây chưa có rậm rạp như hôm nay, Bách Doãn vẫn như cũ để Tiêu Hủ đi ở phía trong.
Nhưng lần này, Tiêu Hủ khăng khăng muốn đi phía ngoài, khóe mắt thỉnh thoảng nhìn lên trên.
"Đi vào trong một chút". Bách Doãn giữ chặt cổ tay Tiêu Hủ, "Trên đường thường xuyên có xe đạp chạy qua, còn muốn bị đụng?"
Tiêu Hủ run lên một cái, lại nhìn lên trên, ấp úng nói, "Phía trong lá cây quá um tùm, giữa đường vẫn tốt hơn."
"Lá cây?" Bách Doãn ngẩn đầu nhìn, không hiểu: "Lá cây thì làm sao?"
Tiêu Hủ sắc mặt dần trắng, "Tôi không thích chỗ quá um tùm lá cây."
"Tại sao?"
"Bởi vì..." Tiêu Hủ trán đổ mồ hôi, do dự trong chốc lát, "Không có gì, chỉ là không thích."
Bách Doãn ánh mắt trầm xuống, không tiếp tục hỏi, cũng không bức Tiêu Hủ, đuổi vài bước, cùng Tiêu Hủ đi trong con hẻm nhỏ.
Mức độ bừa bộn trong nhà so với tưởng tượng còn thảm hơn. Tiêu Hủ mới vừa mở cửa, liền chạy tới phòng ngủ, cho là Bách Doãn sẽ không lập tức đi theo mình, vội vàng cầm quần lót còn nằm trên giường chưa kịp giấu, vừa quay người liền đâm vào người Bách Doãn.
Anh mở to mắt, cầm chặt quần lót, nửa ngày chưa nói được một câu đầy đủ.
Bách Doãn ngược lại không phải cố ý chạy theo tới xem trò cười, chỉ là thấy anh gấp gáp như vậy, trong lòng nhất thời hiếu kỳ, liền nhanh chân đi theo.
Hoàn toàn không nghĩ tới, Tiêu Hủ vội vội vàng vàng muốn giấu đồ vật, rõ ràng chẳng qua chỉ là một cái quần lót.
Quần lót có cái gì mà giấu chứ?
"Hôm nay trời nóng quá, thay ra chưa kịp giặt." Tiêu Hủ sắp mắc cỡ muốn chết, căng cổ nói: "Cậu chờ tôi một chút, tôi lập tức đi giặt."
Nói xong trong đầu buồn bực xông vào toilet, "ầm" một tiếng đóng cửa lại.
Bách Doãn vẫn cứ không rõ Tiêu Hủ đang sốt sắng cái gì, chỉ là một cái quần lót quên giặt mà thôi, quá khứ cũng không phải chưa từng xảy ra chuyện như vậy.
Tiêu thiếu gia lúc trước ở đây, chăn màn chưa bao giờ xếp. Bách Doãn có lần tan học trở về giúp Tiêu Hủ dọn dẹp phòng, nhìn thấy bên giường có vứt một cái quần lót.
Tiếng nước trong toilet ngưng lại, Tiêu Hủ mở cửa liền cùng Bách Doãn ánh mắt chạm nhau.
Một người kỳ quái đọc từng chữ: "Tôi đi phơi đồ."
Một người khó hiểu trả lời: "Ừm."
Bách Doãn đứng nguyên tại chỗ, nhìn Tiêu Hủ đi ra sân thượng. Ba giây sau, cả đồ lót cùng giá phơi quần áo "ba" một tiếng rơi xuống đất.
Bách Doãn vờ không nhìn tới, quay người nhìn nhìn căn phòng, bất chợt phát hiện Tiêu Hủ đã thay đổi phòng ngủ.
Lúc Tiêu Hủ đem quần giặt lại lần nữa xong, Bách Doãn đã lấy thuốc ra, hướng phía anh vẫy vẫy tay, "Tới đây đi."
Lúc bị bắt chặt cánh tay, Tiêu Hủ đầu khớp xương giống như có con sâu nhỏ bò bò, ngứa đến khó chịu. Bách Doãn lại để cho anh ngồi trên ghế salon, tự mình kéo ghế da, cầm cây bông đã ngấm thuốc, từng chút từng chút chạm trên vết thương.
Từ góc độ này, Tiêu Hủ có thể nhìn được đỉnh đầu Bách Doãn.
Bách Doãn từ cấp ba đã giữ lại tóc mái, đôi khi sẽ che mất tầm mắt, lên đại học cắt ngắn đi, toàn bộ cái trán lộ ra, rất có sinh lực.
Lúc mới quen, Tiêu Hủ bắt chước học theo Vinh Quân sờ tóc Bách Doãn, cảm thấy tiểu hài tử này tóc rất mềm, hôm nay không biết là do chất tóc thay đổi, hay là do kiểu tóc ngắn, nhìn qua cứng cáp hơn rất nhiều.
Đột nhiên có chút muốn sờ sờ cái đỉnh đầu kia.
Nhưng tay trái không bị thương vừa kìm lòng không được mà động đậy, Bách Doãn liền chợt ngẩng đầu lên.
Tiêu Hủ lại lúng túng, đem mu bàn tay trái giấu ra sau lưng.
Bách Doãn lực chú ý đều đặt nơi vết thương, không để ý tới anh tính trẻ con cử động, ôn nhu hỏi: "Đau không?"
"Không đau." Anh ngoan ngoãn nói.
Bách Doãn lại cúi đầu xuống, đem cây bông mới tới, "Nếu đau thì nói tôi biết, tôi nhẹ một chút."
Lần trước cũng là như thế này đây. Bách Doãn nghĩ, lần đó hắn bảo Tiêu Hủ nhắm mắt, Tiêu Hủ mới đầu còn không nghe, về sau dầu cay bắn lên mí mắt, mới biết sợ mà nhắm chặt lại, chết sống không chịu mở ra, như người mù mà vẫy vẫy tay Bách Doãn, sốt ruột nói: "Bách Doãn, giấy đâu? Có mang giấy không? Giúp tôi lau đi!"
Bộ dạng Tiêu thiếu gia hấp tấp lại xui xẻo có chút buồn cười, hắn thầm cười trong lòng, trong túi rõ ràng có giấy, lại không chịu lấy ra, nhàn nhạt nói: "Không có, vừa dùng hết rồi."
"A?" Nghe vậy, Tiêu Hủ mắt cùng lông mày đều nhăn nhúm lại. Bách Doãn càng vui mừng, đột nhiên bị hai tay quơ quơ cuồng loạn của Tiêu Hủ kéo lấy ống tay áo.
"Hả?"
"Vậy đành để áo cậu chịu thiệt rồi." Tiêu Hủ nói xong liền kéo ống tay áo Bách Doãn lên mí mắt lau sạch, hắn không ngờ tới Tiêu Hủ sẽ có hành động như thế, sững sờ trong chốc lát, ống tay áo đã bị dính dầu cay.
Tiêu Hủ lúc này mới mở mắt ra, thở phào nhẹ nhõm: "Làm tôi sợ muốn chết, cái này bắn vào mắt đau lắm!"
Bách Doãn thu tay lại, nhìn nhìn vết bẩn, "Anh sao lại không lấy tay áo mình mà lau hả?"
"Tôi..." Tiêu Hủ ngừng một chút, không trực tiếp trả lời, "Keo kiệt, trở về tôi giặt giúp cậu là được chứ gì?"
Bách Doãn không muốn cùng Tiêu thiếu gia so đo, về nhà vốn định tự mình giặt, ai ngờ vừa cởi liền bị cướp đi.
"Không cần đâu." Bách Doãn thở dài, muốn lấy lại về, Tiêu Hủ đã chạy tới sân thượng. Hắn đành phải thân trên trần trụi đi tới chỗ giặt quần áo, nhìn thấy một màn dở khóc dở cười.
Tiêu thiếu gia quả nhiên là quần áo đến tay cơm canh đến miệng, lúc này chính là khoác áo trên vai, cẩn thận từng li từng tí mà đưa ống tay áo về phía nước chảy, động tác rất nhẹ, tựa hồ sợ nước bắn lên chỗ khác.
"Anh nói giặt là làm như này đó hả?" Bách Doãn hỏi.
"Không thế này còn thế nào nữa?" Tiêu Hủ hỏi lại.
Bách Doãn đem chậu giặt quần áo ra, một phát vứt đồ vào chậu, chen tới bên cạnh Tiêu Hủ.
Tiêu Hủ vội vã hô: "Ài! Tôi đều tẩy sạch cả rồi! Cậu quăng cái này ra... Mịa nó vẫn còn xả nước? Đây không phải là toàn bộ đều ướt hết sao?"
"Bằng không thì sao?" Bách Doãn đổ vài giọt nước giặt, bắt đầu tẩy, "Anh nói về nhà giúp tôi giặt, chính là giặt ống tay áo?"
Tiêu Hủ khó hiểu: "Tôi chỉ làm bẩn ống tay áo cậu còn gì!"
Logic của thiếu gia yếu ớt, tựa hồ cũng không sai.
Bách Doãn không muốn cùng Tiêu Hủ nói lý, vò hai ba cái đem quần áo giặt xong, phơi lên rồi trở về thư phòng.
- --
"Tiểu Doãn, có giấy không?" Tiêu Hủ sợ tương bắn lên mắt, mở to một bên mắt, khó chịu nói: "Tôi quên mang rồi."
Bách Doãn phục hồi lại tinh thần, lập tức lấy ra khăn giấy trong người, vốn định trực tiếp đưa cho Tiêu Hủ, tay đã duỗi tới phía trước, lại đột nhiên thay đổi động tác, đưa cây tăm trúc cho Tiêu Hủ cầm, chính mình rút ra một tờ, tới gần hai bước, lau lau trên lông mày cùng mũi Tiêu Hủ.
Lúc Bách Doãn đi tới, Tiêu Hủ lưng đều cứng cả lại, mí mắt buông thỏng xuống, bên tai nóng ran. May mà Bách Doãn rất nhanh liền lau xong, Tiêu Hủ nhẹ nhàng thở ra, đang muốn giả bộ như điềm nhiên không có chuyện gì, tiếp tục ăn râu mực nướng, đã thấy Bách Doãn đem khăn giấy đứng lên, ném vào thùng rác ven đường.
Đây rõ là hành động vô cùng bình thường, nhưng trong mắt Tiêu Hủ, lại có tư vị khác.
Ngày ấy Tiêu Hủ trên người Bách Doãn từ trên xuống dưới, đã từng dùng khăn giấy lau lung tung vài cái, rồi đứng lên, ném vào thùng rác.
"Không muốn ăn?" Bách Doãn từ chỗ thùng rác thong thả bước tới, thấy anh đứng ngốc mà thất thần, cho là Tiêu Hủ không thích mùi vị râu mực nướng, vì vậy liền cầm lấy, tự mình cắn một cái, "Lần sau sẽ ăn vị cay a."
Tiêu Hủ yết hầu khẽ động, lúng ta lúng túng gật đầu: "Ừm."
Về nhà phải đi qua hẻm nhỏ, ven đường cây cối cành lá rậm rạp, nếu là ban ngày, có lẽ đã che được ánh mặt trời rồi.
Hai năm trước, lúc hai người cùng nhau về nhà vẫn chưa tới giữa hè, lá cây chưa có rậm rạp như hôm nay, Bách Doãn vẫn như cũ để Tiêu Hủ đi ở phía trong.
Nhưng lần này, Tiêu Hủ khăng khăng muốn đi phía ngoài, khóe mắt thỉnh thoảng nhìn lên trên.
"Đi vào trong một chút". Bách Doãn giữ chặt cổ tay Tiêu Hủ, "Trên đường thường xuyên có xe đạp chạy qua, còn muốn bị đụng?"
Tiêu Hủ run lên một cái, lại nhìn lên trên, ấp úng nói, "Phía trong lá cây quá um tùm, giữa đường vẫn tốt hơn."
"Lá cây?" Bách Doãn ngẩn đầu nhìn, không hiểu: "Lá cây thì làm sao?"
Tiêu Hủ sắc mặt dần trắng, "Tôi không thích chỗ quá um tùm lá cây."
"Tại sao?"
"Bởi vì..." Tiêu Hủ trán đổ mồ hôi, do dự trong chốc lát, "Không có gì, chỉ là không thích."
Bách Doãn ánh mắt trầm xuống, không tiếp tục hỏi, cũng không bức Tiêu Hủ, đuổi vài bước, cùng Tiêu Hủ đi trong con hẻm nhỏ.
Mức độ bừa bộn trong nhà so với tưởng tượng còn thảm hơn. Tiêu Hủ mới vừa mở cửa, liền chạy tới phòng ngủ, cho là Bách Doãn sẽ không lập tức đi theo mình, vội vàng cầm quần lót còn nằm trên giường chưa kịp giấu, vừa quay người liền đâm vào người Bách Doãn.
Anh mở to mắt, cầm chặt quần lót, nửa ngày chưa nói được một câu đầy đủ.
Bách Doãn ngược lại không phải cố ý chạy theo tới xem trò cười, chỉ là thấy anh gấp gáp như vậy, trong lòng nhất thời hiếu kỳ, liền nhanh chân đi theo.
Hoàn toàn không nghĩ tới, Tiêu Hủ vội vội vàng vàng muốn giấu đồ vật, rõ ràng chẳng qua chỉ là một cái quần lót.
Quần lót có cái gì mà giấu chứ?
"Hôm nay trời nóng quá, thay ra chưa kịp giặt." Tiêu Hủ sắp mắc cỡ muốn chết, căng cổ nói: "Cậu chờ tôi một chút, tôi lập tức đi giặt."
Nói xong trong đầu buồn bực xông vào toilet, "ầm" một tiếng đóng cửa lại.
Bách Doãn vẫn cứ không rõ Tiêu Hủ đang sốt sắng cái gì, chỉ là một cái quần lót quên giặt mà thôi, quá khứ cũng không phải chưa từng xảy ra chuyện như vậy.
Tiêu thiếu gia lúc trước ở đây, chăn màn chưa bao giờ xếp. Bách Doãn có lần tan học trở về giúp Tiêu Hủ dọn dẹp phòng, nhìn thấy bên giường có vứt một cái quần lót.
Tiếng nước trong toilet ngưng lại, Tiêu Hủ mở cửa liền cùng Bách Doãn ánh mắt chạm nhau.
Một người kỳ quái đọc từng chữ: "Tôi đi phơi đồ."
Một người khó hiểu trả lời: "Ừm."
Bách Doãn đứng nguyên tại chỗ, nhìn Tiêu Hủ đi ra sân thượng. Ba giây sau, cả đồ lót cùng giá phơi quần áo "ba" một tiếng rơi xuống đất.
Bách Doãn vờ không nhìn tới, quay người nhìn nhìn căn phòng, bất chợt phát hiện Tiêu Hủ đã thay đổi phòng ngủ.
Lúc Tiêu Hủ đem quần giặt lại lần nữa xong, Bách Doãn đã lấy thuốc ra, hướng phía anh vẫy vẫy tay, "Tới đây đi."
Lúc bị bắt chặt cánh tay, Tiêu Hủ đầu khớp xương giống như có con sâu nhỏ bò bò, ngứa đến khó chịu. Bách Doãn lại để cho anh ngồi trên ghế salon, tự mình kéo ghế da, cầm cây bông đã ngấm thuốc, từng chút từng chút chạm trên vết thương.
Từ góc độ này, Tiêu Hủ có thể nhìn được đỉnh đầu Bách Doãn.
Bách Doãn từ cấp ba đã giữ lại tóc mái, đôi khi sẽ che mất tầm mắt, lên đại học cắt ngắn đi, toàn bộ cái trán lộ ra, rất có sinh lực.
Lúc mới quen, Tiêu Hủ bắt chước học theo Vinh Quân sờ tóc Bách Doãn, cảm thấy tiểu hài tử này tóc rất mềm, hôm nay không biết là do chất tóc thay đổi, hay là do kiểu tóc ngắn, nhìn qua cứng cáp hơn rất nhiều.
Đột nhiên có chút muốn sờ sờ cái đỉnh đầu kia.
Nhưng tay trái không bị thương vừa kìm lòng không được mà động đậy, Bách Doãn liền chợt ngẩng đầu lên.
Tiêu Hủ lại lúng túng, đem mu bàn tay trái giấu ra sau lưng.
Bách Doãn lực chú ý đều đặt nơi vết thương, không để ý tới anh tính trẻ con cử động, ôn nhu hỏi: "Đau không?"
"Không đau." Anh ngoan ngoãn nói.
Bách Doãn lại cúi đầu xuống, đem cây bông mới tới, "Nếu đau thì nói tôi biết, tôi nhẹ một chút."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.