Nghỉ Lại Dưới Tàng Cây

Chương 39

Sơ Hòa

14/07/2021

"Tôi không có giận." Tiêu Hủ vội vàng đem quần lót kéo lên, vành tai nhất thời đỏ, vừa thẹn vừa mừng, hai chân khép chặt, tay che ở đầu gối, bởi vì dùng quá sức, đốt ngón tay đều trắng cả ra.

"Tôi chỉ là hôn anh một cái mà thôi, anh sao lại khẩn trương như vậy?" Bách Doãn nhìn anh, "Lại còn thẹn thùng như vậy."

"Làm gì có." Tiêu Hủ ngụy biện: "Tôi thẹn thùng khẩn trương chỗ nào hả? Cậu đột nhiên như vậy, tôi có chút bất ngờ thôi."

"Anh rõ ràng là đang xấu hổ." Bách Doãn đứng lên, tay phải nâng gò má của anh, "Vừa rồi ở phòng tắm tôi đã nói với anh như thế nào? Thành thật một chút, đừng gạt tôi."

Tiêu Hủ vừa nghĩ tới lời nói kia được nói ra dưới tình cảnh gì, tim liền nhảy loạn một trận.

"Có phải đang xấu hổ không?" Bách Doãn lại hỏi.

Tiêu Hủ nhíu mày, muốn cúi đầu, cằm lại bị giữ lại. Bách Doãn nhìn xuống anh, ánh mắt thâm trầm, ôn nhu mà ôm anh lại. Giây lát, anh gật gật đầu, nhỏ giọng nói: "Có một chút chút."

Không biết có phải ảo giác hay không, anh cảm thấy Bách Doãn đột nhiên trở nên giảo hoạt. Anh luống cuống đứng lên, muốn chạy trốn, lại bị Bách Doãn tóm được cổ tay.

"Vì sao lại phải xấu hổ?" Bách Doãn hỏi.

"Có người..." Suýt chút nữa thốt ra -- có người hôn chim, còn không xấu hổ?

"Hẳn là có không ít người hôn qua cho anh rồi. " Bách Doãn nói: "Tôi nghĩ anh đã quen."

Mí mắt Tiêu Hủ run lên, muốn rút tay về, Bách Doãn lại tăng thêm lực đạo ngón tay. Anh nóng nảy, lúc này mới ý thức được phản ứng của mình so với một tay tình trường già đời quá mức chênh lệch, không thể làm gì khác hơn là thuận theo lời Bách Doãn nói: "Tôi thì quen rồi, nhưng mà cậu cũng không thể một tiếng cũng không nói liền lột quần tôi chứ!?"

Bách Doãn đem anh kéo vào lòng, ở rất gần, gần như hô hấp lẫn vào nhau, "Tôi là lột quần lót của mình mà."

Tiêu Hủ bị giọng nói trầm thấp đó oanh não tê rần, nửa ngày mới chợt nhớ ra -- Mình đang mặc quần của hắn!

"Quần lót, áo sơ mi." Bách Doãn cười nhẹ nói: "Hình như đều là của tôi."

Tiêu Hủ quả thực muốn đục cái lỗ chui vào, nói dối: "Vội chạy ra, không chú ý là quần áo của cậu."

"Không sao." Bách Doãn nói: "Anh cứ tùy ý mặc."

Tiêu Hủ nào có ý định mặc nữa, đũng quần nóng như lửa, lập tức thoát ra khỏi lòng Bách Doãn, chạy về phòng ngủ của mình thay bộ đồ ngủ 'giản dị' nhất --- quần áo tay dài, nút gài đến cổ.

Bách Doãn thấy anh mặc kín mít, trong lòng có chút buồn cười, nghĩ lại lời mình vừa nói, cảm thấy có hơi quá trớn, không nên làm đến mức đó, nên tiến tới dần dần, từng chút từng chút thay đổi tật xấu nói dối cùng diễn kịch đó của anh.

Ban đêm Tiêu Hủ muốn chia phòng ngủ, miệng nói "Chia phòng ngủ có lợi cho sức khỏe" đạo lý dưỡng sinh trung niên, kỳ thực là do cả đêm quá nhiều xung kích, còn đang xấu hổ. Bách Doãn hời hợt nói: "Anh xác định không ngủ cùng tôi? Trong phòng mới phát hiện một con nhện, ngộ nhỡ lại tới một con thì sao?"

Tiêu Hủ lập tức chui vào ổ chăn của Bách Doãn, tắt đèn, kéo chăn, làm liền một mạch.

Bách Doãn muốn cười, lại có chút đau lòng, đưa tay mò qua Tiêu Hủ, nhẹ giọng nói: "Có tôi đây, con nhện to hơn nữa cũng không cần sợ."

Tiêu Hủ cả người nổi da gà, oán giận nói: "Cậu câm miệng được không hả? Tôi sợ hai chữ 'Con nhện'."

"Được được." Bách Doãn vỗ nhẹ lưng anh, một lát sau nói: "Tiêu Hủ."

"Hở?"

"Về sau trong lòng nghĩ gì, phải thẳn thắn nói cho tôi biết. Chúng ta chuyện thân mật nhất đều đã làm, không nên có thêm bí mật."

Tiêu Hủ im lặng một hồi, "Cậu có bí mật gì sao?"



"Tôi?"

"Cậu có bí mật gì mà ngay cả anh Quân cũng không biết hả? Có gì cậu có thể nói cho tôi biết?"

Trong bóng tối, chỉ có tiếng hít thở đan lẫn vào nhau.

"Không có thì thôi bỏ đi." Tiêu Hủ nhẹ giọng than thở -- coi như không muốn nói cho tôi đi.

"Có." Bách Doãn nói.

Tiêu Hủ tim đập nhanh hơn, ngón tay không tự chủ nắm lấy vạt áo Bách Doãn.

Bách Doãn cầm tay anh, "Tôi lúc còn rất nhỏ, muốn làm phi công, lái máy bay."

Tiêu Hủ rất bất ngờ, "Cậu không phải muốn làm bác sĩ sao?"

"Đó là sau khi gặp anh tôi." Bách Doãn nói: "Thân thể anh ấy yếu như vậy, nhiều lần bệnh tình nguy kịch, mấy năm nay mới dần dần khôi phục được như người bình thường."

Tình hình thân thể Quân Vinh, Tiêu Hủ tất nhiên là biết rõ. Ba năm trước cái lần Quân Vinh bị bắt đi kia, đúng là anh mang Quân Vinh đến gặp bác sĩ Trung Y, một đống thuốc để đằng sau, chỉ riêng ngửi thôi cũng thấy khó chịu rồi.

"Trong thành phố lớn khám bệnh rất khó khăn, anh không thể hiểu được đâu." Bách Doãn tiếp tục nói: "Lấy số rất cực, xếp hàng suốt đêm cũng chưa chắc tới lượt. Hơn nữa chúng tôi không có tiền, ở bệnh viện cũng không có người quen, tôi khi đó còn nhỏ, chưa đến 10 tuổi, mỗi ngày sợ nhất chính là ngày nào đó anh tôi phát bệnh, đưa đi bệnh viện cũng không kịp cứu chữa."

Tiêu gia có bác sĩ tư nhân trong nhà, cho dù đi bệnh viện cũng là đi lối VIP, Tiêu Hủ rất khó tưởng tượng cảnh suốt đêm xếp hàng, không có chỗ xếp hàng, không được khám bệnh, loại tình cảnh khốn khó này, nghe Bách Doãn bình tĩnh kể chuyện năm đó, chỉ cảm thấy tim khẽ đau.

"Anh tôi thân thể rất yếu, cảm nhẹ cũng có thể dẫn đến biến chứng. Trong nhà không có tiền, anh ấy còn phải đi làm công nhân vệ sinh kiếm tiền." Bách Doãn nói: "Chúng tôi một đồng tiền cũng phải chia nửa, anh ấy có lúc bệnh thì cố nhịn, không chịu nói cho tôi, không chịu đi bệnh viện, có lúc ngay cả thuốc cũng không dám mua, rất sợ dùng tiền. Anh ấy nói, kiếm tiền rất khó, có thể không xài thì không xài, muốn để dành cho tôi học."

Viền mắt Tiêu Hủ ươn ướt, lặng lẽ đặt tại đầu vai Bách Doãn.

"Có một lần anh ấy sốt cao, nhẫn nhịn không tới bệnh viện. Trách tôi quá sơ ý, qua hơn một ngày, anh ấy lúc ở ngoài làm công nhân ngất xỉu, đầu đụng phải cái bao, tôi mới biết được." Bách Doãn dừng một chút, "Lúc nhận được điện thoại tôi sợ phát khóc, đầu anh ấy là nơi tổn thương quá nhiều rồi, trước đây ngay cả nói chuyện cũng không rõ ràng, thật vất vả mới nói chuyện suôn sẻ được, giờ lại bị thương. Anh đoán lúc tôi chạy tới bệnh viện, đã nhìn thấy gì?"

Tiêu Hủ nén nghẹn ngào: "Thấy gì?"

"Là đồng nghiệp công nhân làm vệ sinh của anh ấy đưa anh ấy đến viện, trả chút tiền, nhưng thật sự không có thời gian ở lại cùng anh ấy kiểm tra bệnh. Anh ấy chỉ có một mình, ôm đầu, cầm các loại giấy tờ kiểm tra, giống như một kẻ đần đi tìm bác sĩ, không cẩn thận va phải bệnh nhân khác, nổi lên xung đột, bị đẩy ngã xuống đất." Bách Doãn cười khổ, "Tôi đi tới đỡ anh ấy dậy, anh ấy cư nhiên sửng sốt một lúc lâu mới nhận ra tôi. Sau khi truyền dịch, không có giường nằm, ngay cả ghế trên hành lang cũng đầy người. Ngoài bệnh viện có người rao bán ghế xếp, tôi muốn mua, anh ấy không cho, áy náy nói không được, nói mình không hăng hái làm việc, lại còn ngã bệnh, tới bệnh viện xài quá nhiều tiền, không thể lại bỏ thêm tiền mua ghế, đứng cũng được, nếu thật sự đứng không vững, ngồi xổm cũng được."

"Ah..." Tiêu Hủ trước đây thấy Vinh Quân liền thích, nghe kể chuyện cũ, cuối cùng không nhịn được nước mắt.

Bách Doãn lại lau lau khóe mắt anh, dừng lại chốc lát, giọng nhẹ nhàng đi không ít: "Anh tôi lẻ loi hiu quạnh, chỉ có một mình tôi là người thân. Tôi khi đó nghĩ, anh ấy cả đời phải làm bạn với bệnh viện. Cho nên, tôi nhất định phải trở thành bác sĩ."

"Vậy nên cậu bỏ qua phi công?"

"Phải."

"Cậu không nói với anh Quân?"

"Tôi không muốn cho anh ấy biết."

Tiêu Hủ trầm mặc hồi lâu, lau đi nước mắt, "Anh Quân hiện tại đã khỏe rồi, hơn nữa có họ Cố ở bên, đừng nói là đi viện kiểm tra, tên họ Cố đó vì anh ấy xây một bệnh viện cũng được nữa. Cậu có nghĩ tới, sau này coi như cậu không làm bác sĩ, anh Quân cũng..."

"Đã nghĩ tới." Bách Doãn nói: "Trước khi thi tốt nghiệp trung học đã cân nhắc qua."

Tiêu Hủ bừng tỉnh đại ngộ: "Cậu chính là muốn làm phi công!? Nếu không... tại sao lại chọn đại học Quân y? Lần trước tôi tới trường cậu, nghe lớp trưởng các cậu nói cấp trên hình như đến chọn học viên phi công?"



"Phải." Bách Doãn nói: "Cách đây mấy năm thì có, khóa này chúng tôi cũng có."

Tiêu Hủ đã hiểu vì sao Bách Doãn muốn kiên trì rèn luyện.

Trong lòng đột nhiên phức tạp, Bách Doãn đã vui vẻ nói với mình nhiều như vậy -- việc này ngay cả anh Quân cũng không biết; liền mơ hồ có chút mất mát -- nếu như Bách Doãn thực sự được chọn, đoạn tình cảm này chắc là không có tương lai.

"Cậu sẽ đi sao?" Anh hỏi.

"Không biết." Bách Doãn nói, "Có lúc tôi cảm thấy, như hiện tại cũng rất tốt, tuy là hiện tại anh tôi không cần tôi chăm sóc, nhưng làm bác sĩ, tôi... ít nhất... có thể hiểu rõ tình trạng thân thể của anh ấy. Làm phi công thì không được, nói không chừng một năm nửa năm đều không thể gặp mặt. Hơn nữa Khoa y cũng là con đường tôi chọn, đã đi rồi, giữa đường thay đổi có hơi..."

Bách Doãn đang nghĩ nên dùng từ gì, Tiêu Hủ đột nhiên nói: "Nhưng cậu thật sự muốn làm phi công mà. Quá khứ cậu đã bỏ qua, hiện tại có cơ hội lựa chọn lần nữa, tại sao không kiên trì với ý muốn ban đầu?"

Lúc nói ra lời này, Tiêu Hủ run rẩy nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy.

Anh căn bản không muốn Bách Doãn 'kiên trì với ý muốn ban đầu", nhưng lại hiểu rõ vấn đề, giục Bách Doãn theo đuổi giấc mơ.

Bách Doãn cảm thấy kinh ngạc, sau một lúc lâu mới cười nói: "Nói sau đi."

"Tôi có thể giúp cậu." Tiêu Hủ mạnh mẽ ngắt bắp đùi chính mình, "Nếu cậu quyết định, tôi có thể tìm người, cam đoan đưa cậu đi học phi công."

Bách Doãn dễ dàng nghe ra khổ sở trong giọng nói của anh, "Giúp thế nào? Tìm ai?"

"Tôi có bạn, ở chiến khu có thể nói một tiếng."

"Bạn này của anh chính là em họ Cố Diệp Canh hả!?" Bách doãn bất đắc dĩ: "Anh nghĩ sao vậy? Nếu như tôi thật sự muốn dựa vào quan hệ, sẽ không trực tiếp đến tìm Cố Diệp Canh sao?"

"Tôi..."Tiêu Hủ có chút xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Tôi chỉ là muốn giúp cậu."

"Tôi nói với anh nhiều như vậy, không phải là muốn anh đứng ra giúp." Bách Doãn ôn nhu nói: "Chỉ là dùng hành động thực tế làm mẫu với anh thôi."

"Hả?"

"Tôi đem bí mật của tôi nói cho anh biết, anh có chuyện gì cứ việc nói cho tôi biết, thành thực một chút -- từ này tối nay không phải tôi đã nói rất nhiều lần rồi sao?"

"Cậu thật dong dài."

"Không dong dài với anh, anh nhớ được à?"

Tiêu Hủ bĩu môi, im lặng một lát: "Tôi nhớ kĩ rồi, lần sau nếu muốn làm, tôi sẽ trực tiếp nói cho cậu biết."

"Không phải chỉ là chuyện này. Những chuyện khác cũng đừng giấu trong lòng. Có bất cứ yêu cầu gì với tôi, đều có thể nói."

Tiêu Hủ rất muốn nói "Vậy cậu không nên đi làm phi công", nhịn xuống, chỉ hỏi: "Vậy sau khi khai giảng cậu sẽ tham gia tuyển chọn học viên lớp phi công?"

"Không chắc nữa." Bách Doãn thật lòng đáp: "Tôi bây giờ vẫn chưa nghĩ kĩ."

"Anh Quân chắc chắn ủng hộ cậu." Tiêu Hủ trong lòng chua xót.

"Được rồi." Bách Doãn nói sang chuyện khác: "Anh tôi sắp về rồi, cuối tuần chúng ta cùng đi gặp anh ấy đi!"

Tiêu Hủ lập tức căng thẳng, "Chúng ta? Cùng nhau? Dùng thân phận gì?"

Bách Doãn mỉm cười: "Anh thấy thế nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nghỉ Lại Dưới Tàng Cây

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook