Nghi Phạm Số 1 Của Ngài Cảnh Sát
Chương 24
blair9569
10/08/2024
Nhiếp Nghi cưỡng chế bản thân phải chạy ra ngoài. Dù không biết cô gái kia là ai, nhưng đã đến đây, chắc chắn là tới cứu mạng anh.
Thật trùng hợp, cửa động của anh nằm dưới thấp, có thể trông thấy vạn cảnh vật ở vòng tròn bên trên. Bọn chúng thắp đèn khắp nơi truy đuổi. Ánh sáng trắng lạnh, dội xuống tận chỗ của anh. Bóng người chạy ngang dọc cắt qua luồng sáng ấy, hệt như những cái bóng trong rạp chiếu phim.
Rầm rập rầm rập trên đầu của Nhiếp Nghi.
Anh muốn cứu người, nhưng không biết người ở đâu mà tìm, lại sợ chính bản thân mình bị chúng bắt được. Như vậy thì chẳng khác gì mất cả chì lẫn chài ư?
Rồi tai anh bỗng nhiên nghe được một loại động tĩnh không lớn không nhỏ, không phải tiếng tách lá đi trốn, mà càng giống tiếng núi lở hơn. Có một vật gì đã rớt xuống sườn núi gần đó. Không có ánh đèn.
Anh ngờ ngợ nhận ra. Chẳng lẽ chính là Chính Lan?
Xé áo băng lại bắp tay bị bắn trúng, anh cắn răng ra ngoài.
Bìa rừng giữa đêm, gió thổi âm u.
Tới gần thì mới nhận ra, cô gái kia là Lâm Băng. Anh không khỏi kinh hãi. Tại sao một cô gái chân yếu tay mềm như cô ở đây?
Cánh tay vừa mới băng bó, đau đến nghiến răng nghiến lợi. Anh bế thốc cô lên. Trong lòng không biết đang vui mừng hay cuồn cuộn lửa giận. Anh mắng.
"Băng, em bị ngốc hả?".
Đêm không trăng, không đuốc không đèn. Ngay cả cây còn không thấy. Một cõi tĩnh mịch, lác đác một vài tia lấp lánh trải trên mặt hồ rộng lớn. Ngôi sao trên trời và những ông sao sáng trong mắt nhau.
Cô gái được anh đặt nằm xuống trong hang, xoay lưng về phía anh, lạnh lẽo, không biết đang nghĩ gì.
Một hồi im lặng kéo dài... cô với tay ném một cái vật bé tí, lăn tăn chạy lên đất, đi đến trước bàn tay anh. Là thiết bị liên lạc khi làm nhiệm vụ bí mật của cảnh sát. So với tai nghe airpod hiện giờ, còn nhỏ hơn rất nhiều.
Nhiếp Nghi gắn vào tai, nghe tiếng rè rè.
"Alo?".
"Nhiếp đội? Thật sự là anh đó à? Ơn trời, anh thật sự vẫn ổn đó chứ? Anh thật sự vẫn còn sống ư?".
Lục đội phó vừa nghe thấy tiếng của anh thì không khỏi chấn động. Bọn họ đều là những anh em cộng sự lâu năm, cùng vào sinh ra tử bao lượt.
"Ừ!".
Lâm Băng lấy tay quệt vệt máu trên miệng. Lúc này mới thấy bản thân thật sự quá ngu ngốc.
Lục đội phó vừa gặp thì liền luôn mồm kể xấu Lâm Băng, nào là con nhỏ đó tới đây gây sự, chĩa súng vào đầu tôi, tự tác làm loạn... Nhiếp Nghi cười nhạt, nói.
"Ừ, con nhỏ đó trước giờ vẫn vậy mà... Nó có bao giờ bớt xấu xa đi đâu!".
Lâm Băng giận đến run người, cắn chặt răng nhìn gã đàn ông vô tâm vô phế kia, lại chọi thêm ổ bánh mì vào mặt anh.
Bóng đêm che phủ, khiến Nhiếp Nghi không thấy được Lâm Băng thảm đến cỡ nào, đều là tự cô một mình cảm nhận, tự cô thấy.
Cô đau đến mức ngất đi.
Khi giật mình tỉnh dậy thì ánh sáng đã tràn hết vào bên trong cửa động. Nhiếp Nghi ngồi ở bên cạnh, nhìn cô chằm chằm. Thân thể cô rã rời, lười đến cả nhúc nhích. Trên tóc còn bám nguyên cát bụi và lá cây của đêm qua.
Đôi mi hơi dại đi, cong cong, che lấy tầng mắt mơ màng vì đau đớn.
"Em dậy rồi?".
Lâm Băng lừ mắt nhìn anh, quay đầu. Bộ dạng không chút tình nguyện nói chuyện chút nào.
"Nghe nói em vì anh mà tới tận nơi này? Còn lấy súng doạ bắn Lục đội phó? Đêm qua còn nổ súng ở trong nhà địch?" - Nhiếp Nghi tra hỏi cô vô cùng dịu dàng - "Em làm ra biết bao nhiêu chuyện như vậy, đã bắn chết người nào chưa?".
Lâm Băng nâng mắt nhìn anh. Mi dưới nín nhịn, cuối cùng để một giọt nước nặng trĩu rơi xuống. Một giọt rồi một giọt, cứ đua nhau giàn giụa rớt ra.
Cuối cùng thì Nhiếp Nghi chỉ để ý tới chuyện này. Chuyện cô tới cứu anh không quan trọng bằng chuyện cô giết người chưa. Cô vẫn nguyên vẹn là đứa con gái đê tiện, hiểm ác trong mắt anh.
Lâm Băng thấy bất lực không lời nào tả xiết.
Tay Nhiếp Nghi với tới, cố gắng gỡ tay che mặt cô xuống, bối rối.
"Băng, anh không biết dỗ con gái đâu... Anh đã nói sai gì rồi à? Em...".
Ánh mắt Nhiếp Nghi vô tình đụng đến lòng bàn tay đang mở ra của Lâm Băng. Trên đó có ghi một dòng chữ đã mờ đi nhưng còn rất rõ ràng: "Tôi là cô dâu của Lưu Giang".
Nhiếp Nghi thoáng lặng người đi, buông tay cô ra, đặt xuống.
"Em không cần phải lo đâu. Lục đội phó đã bao vây điểm giao dịch cuối cùng của bọn chúng rồi. Lát nữa sẽ đến đây cứu chúng ta".
Mắt anh cụp xuống.
Lâm Băng cứ khóc mãi, khiến anh đau lòng không chịu được. Áo và quần trên người cô đều đã bị đá cào cho rách tươm hết. Chắc hôm qua ngã rất đau. Đầu gối dưới mảng quần lộ ra, còn nguyên vết máu.
"Băng, em khát nước không? Anh đưa em đi rửa vết thương nhé!".
Cô định giận dỗi nói không... Nhưng đêm qua chạy thật sự rất mệt, cổ họng cô đã cháy khô hết cả rồi.
Lâm Băng nín khóc, cố tỏ vẻ kiêu ngạo nói.
"Được, nhưng chú phải cõng em...".
Nhiếp Nghi cười, xoa lên giọt nước mắt lấm lem đang rơi trên má cô.
"Được, không có vấn đề gì!".
Lâm Băng nén đau nhức, trèo lên tấm lưng rắn chắc kinh hồn kia. Tay cô bám vào trên cổ anh. Cái người nhỏ đem so với tấm lưng anh còn chưa lớn bằng một nửa. Nhiếp Nghi cõng cô trên vai nhẹ bẫng như đang địu một em bé nhỏ.
Lâm Băng tựa mặt vào lưng anh, cảm nhận được da thịt ấm nóng, cơ bắp cuồn cuộn, còn cả mùi hương nam tính, dễ chịu. Lúc này mới để ý tới miếng vải khác màu đang buộc trên bắp tay anh, cô khẽ hỏi.
"Chú bị thương rồi à? Có nghiêm trọng không?".
Giọng cô mềm mại, trong trẻo như giọng nói của một đứa bé gái hiền lành.
Thân thể quá là yếu ớt, mềm mại áp chặt lên lưng. Cơ thể nam nhân không khỏi chấn động một cái, không ngừng niệm chú. Đến nơi thì hoàn toàn đã quên mất cô đang hỏi gì.
Gần cái hang không xa có một hồ nước lớn rất trong mát, không giống như mấy cái hồ trong cơ sở quân sự. Thiên nhiên đồi núi bao la chập chùng, được phủ xanh bát ngát. Xa xa còn có một dòng suối rì rào chảy. Tiếng chim hát líu lo, vừa thanh tịnh vừa nên thơ huyền ảo.
Nhiếp Nghi nhẹ nhàng đặt cô ngồi xuống một phiến đá, dưới bóng râm lớn bên bờ hồ. Cái cây cổ thụ cao lớn trên đầu cô khẽ khàng đung đưa. Mấy đốm sáng trên gương mặt của Nhiếp Nghi lay động theo, tạo nên một khung cảnh cực kỳ lay động lòng người.
Sự cứng rắn thường ngày của anh đã bị giảm về quá bán. Khuôn mặt tuấn tú kia chăm chú nâng chân nhỏ của thiếu nữ lên, đặt nó kê lên gối.
Thiếu nữ hốt hoảng co chân.
"Chú, đừng... Dơ lắm!".
"Không sao!" - Nhiếp Nghi cười nói với cô - "Bộ đồ này vốn là để lăn lộn mà".
Anh rất ít khi cười. Nụ cười kia đậu trên một khuôn mặt tinh xảo như vậy, cướp đi hồn thơ của thiếu nữ.
Nhiếp Nghi cởi giày và vớ ra cho cô. Bàn chân Lâm Băng rất nhỏ, còn không to bằng bàn tay anh. Lòng bàn chân thì non mềm, hồng nhuận, đặt trên tay anh cảm giác rất muốn nâng niu.
Anh kiên nhẫn, lấy tay vén quần cô lên. Nước da trắng mịn hằn lên đầy vết xanh đỏ do va đập để lại, không chỉ có mỗi đầu gối.
Lâm Băng bất giác đỏ mặt.
"Chú... hay để em tự làm?!".
Nhiếp Nghi thật muốn hôn lên bàn chân bé xíu đó, hôn vào giữa lòng bàn chân mềm mại, rồi hôn dọc lên...
Chính anh tự lắc đầu vùng vẫy, không được nghĩ tiếp nữa!
Lại quên mất câu hỏi cô vừa hỏi là gì rồi? Chưa bao giờ độ tập trung của Nhiếp Nghi kém đến vậy. Anh kéo chân cô sát ra mặt hồ, chầm chậm vốc nước, xoa rửa bề mặt vết thương trên đầu gối cô. Tay lớn còn thô, còn mang theo hương đêm lạnh giá, không hiểu sao chạm vào da thịt láng mịn như tơ lụa thì lại thấy dễ chịu cực kỳ. Động tác rất đỗi dịu dàng, cô không hề thấy đau, chỉ hơi xót tí khi bị nước chạm đến.
Tiếng những giọt nước bị tốc lên rào rạt lảnh lót. Những chú chim trên cành cây cách đó không xa, bị doạ chạy đi mất.
"Xong rồi!" - Nhiếp Nghi tỉ mỉ kéo ống quần của Lâm Băng xuống.
"Cám... cám ơn... chú..." - Cô đỏ mặt lắp bắp.
Cái áo khoác trên người bị bụi bám bẩn, đâm vào da thịt ngứa đau. Lâm Băng đành phải cởi nó ra. Bên trong cô mặc độc một chiếc áo dây trắng mỏng bằng tơ tằm, nhìn gần có thể dễ dàng trông thấy da thịt ẩn hiện đang rung nảy dưới lớp áo lót ren mỏng ôm sát. Nhũ thịt kia căng lớn, phập phồng tựa hồ như muốn nhảy tràn ra ngoài bất cứ lúc nào, đối lập hoàn toàn với vòng eo nhỏ xíu được quần thun ôm sát.
Từ vai đến cánh tay đều mong manh khiến người ta muốn ôm vào lòng. Chiếc áo được kéo ra, mái tóc dài chầm chậm rũ xuống từ cái gáy mỏng đến tận thắt lưng, vừa dịu dàng vừa quyến rũ chết người. Nhiếp Nghi trông cảnh đó thì ngây người.
Lâm Băng ngồi xổm bên cạnh hồ nước, vừa cúi đầu vốc nước mát rửa mặt, mái tóc đã bị ai chải rồi túm gọn về phía sau. Cô vừa quay mặt thì nhận ra Nhiếp Nghi đang ở đó rất gần. Trái tim không ngừng nện thình thịch, thình thịch.
Trên mặt Lâm Băng vẫn còn nguyên tia nước. Từng giọt, từng giọt chảy dài xuống mặt, men theo đường cong của cánh môi, chạy dài xuống cằm. Đôi mắt nâu sáng nhìn anh ngây ngốc. Hàng mi xinh đẹp đưa lên cao, động lòng người. Còn đôi môi hồng phấn nộn kia, kiều diễm, ướt át.
Nhiếp nghi không kiềm được lòng mà dùng tay nâng cằm thiếu nữ lên. Ngón cái anh di trên đường viền môi cô. Thiếu nữ không có phản ứng, còn hạ mắt như thôi miên, hé mở miệng, nâng cánh môi lên để ngón tay kia của anh được dịp càn rỡ day miết.
Yết hầu anh khô rát, vào lúc cô nâng đôi mắt mơ màng, anh đã muốn nhằm vào đôi môi mềm kia cắn một miếng.
Thật trùng hợp, cửa động của anh nằm dưới thấp, có thể trông thấy vạn cảnh vật ở vòng tròn bên trên. Bọn chúng thắp đèn khắp nơi truy đuổi. Ánh sáng trắng lạnh, dội xuống tận chỗ của anh. Bóng người chạy ngang dọc cắt qua luồng sáng ấy, hệt như những cái bóng trong rạp chiếu phim.
Rầm rập rầm rập trên đầu của Nhiếp Nghi.
Anh muốn cứu người, nhưng không biết người ở đâu mà tìm, lại sợ chính bản thân mình bị chúng bắt được. Như vậy thì chẳng khác gì mất cả chì lẫn chài ư?
Rồi tai anh bỗng nhiên nghe được một loại động tĩnh không lớn không nhỏ, không phải tiếng tách lá đi trốn, mà càng giống tiếng núi lở hơn. Có một vật gì đã rớt xuống sườn núi gần đó. Không có ánh đèn.
Anh ngờ ngợ nhận ra. Chẳng lẽ chính là Chính Lan?
Xé áo băng lại bắp tay bị bắn trúng, anh cắn răng ra ngoài.
Bìa rừng giữa đêm, gió thổi âm u.
Tới gần thì mới nhận ra, cô gái kia là Lâm Băng. Anh không khỏi kinh hãi. Tại sao một cô gái chân yếu tay mềm như cô ở đây?
Cánh tay vừa mới băng bó, đau đến nghiến răng nghiến lợi. Anh bế thốc cô lên. Trong lòng không biết đang vui mừng hay cuồn cuộn lửa giận. Anh mắng.
"Băng, em bị ngốc hả?".
Đêm không trăng, không đuốc không đèn. Ngay cả cây còn không thấy. Một cõi tĩnh mịch, lác đác một vài tia lấp lánh trải trên mặt hồ rộng lớn. Ngôi sao trên trời và những ông sao sáng trong mắt nhau.
Cô gái được anh đặt nằm xuống trong hang, xoay lưng về phía anh, lạnh lẽo, không biết đang nghĩ gì.
Một hồi im lặng kéo dài... cô với tay ném một cái vật bé tí, lăn tăn chạy lên đất, đi đến trước bàn tay anh. Là thiết bị liên lạc khi làm nhiệm vụ bí mật của cảnh sát. So với tai nghe airpod hiện giờ, còn nhỏ hơn rất nhiều.
Nhiếp Nghi gắn vào tai, nghe tiếng rè rè.
"Alo?".
"Nhiếp đội? Thật sự là anh đó à? Ơn trời, anh thật sự vẫn ổn đó chứ? Anh thật sự vẫn còn sống ư?".
Lục đội phó vừa nghe thấy tiếng của anh thì không khỏi chấn động. Bọn họ đều là những anh em cộng sự lâu năm, cùng vào sinh ra tử bao lượt.
"Ừ!".
Lâm Băng lấy tay quệt vệt máu trên miệng. Lúc này mới thấy bản thân thật sự quá ngu ngốc.
Lục đội phó vừa gặp thì liền luôn mồm kể xấu Lâm Băng, nào là con nhỏ đó tới đây gây sự, chĩa súng vào đầu tôi, tự tác làm loạn... Nhiếp Nghi cười nhạt, nói.
"Ừ, con nhỏ đó trước giờ vẫn vậy mà... Nó có bao giờ bớt xấu xa đi đâu!".
Lâm Băng giận đến run người, cắn chặt răng nhìn gã đàn ông vô tâm vô phế kia, lại chọi thêm ổ bánh mì vào mặt anh.
Bóng đêm che phủ, khiến Nhiếp Nghi không thấy được Lâm Băng thảm đến cỡ nào, đều là tự cô một mình cảm nhận, tự cô thấy.
Cô đau đến mức ngất đi.
Khi giật mình tỉnh dậy thì ánh sáng đã tràn hết vào bên trong cửa động. Nhiếp Nghi ngồi ở bên cạnh, nhìn cô chằm chằm. Thân thể cô rã rời, lười đến cả nhúc nhích. Trên tóc còn bám nguyên cát bụi và lá cây của đêm qua.
Đôi mi hơi dại đi, cong cong, che lấy tầng mắt mơ màng vì đau đớn.
"Em dậy rồi?".
Lâm Băng lừ mắt nhìn anh, quay đầu. Bộ dạng không chút tình nguyện nói chuyện chút nào.
"Nghe nói em vì anh mà tới tận nơi này? Còn lấy súng doạ bắn Lục đội phó? Đêm qua còn nổ súng ở trong nhà địch?" - Nhiếp Nghi tra hỏi cô vô cùng dịu dàng - "Em làm ra biết bao nhiêu chuyện như vậy, đã bắn chết người nào chưa?".
Lâm Băng nâng mắt nhìn anh. Mi dưới nín nhịn, cuối cùng để một giọt nước nặng trĩu rơi xuống. Một giọt rồi một giọt, cứ đua nhau giàn giụa rớt ra.
Cuối cùng thì Nhiếp Nghi chỉ để ý tới chuyện này. Chuyện cô tới cứu anh không quan trọng bằng chuyện cô giết người chưa. Cô vẫn nguyên vẹn là đứa con gái đê tiện, hiểm ác trong mắt anh.
Lâm Băng thấy bất lực không lời nào tả xiết.
Tay Nhiếp Nghi với tới, cố gắng gỡ tay che mặt cô xuống, bối rối.
"Băng, anh không biết dỗ con gái đâu... Anh đã nói sai gì rồi à? Em...".
Ánh mắt Nhiếp Nghi vô tình đụng đến lòng bàn tay đang mở ra của Lâm Băng. Trên đó có ghi một dòng chữ đã mờ đi nhưng còn rất rõ ràng: "Tôi là cô dâu của Lưu Giang".
Nhiếp Nghi thoáng lặng người đi, buông tay cô ra, đặt xuống.
"Em không cần phải lo đâu. Lục đội phó đã bao vây điểm giao dịch cuối cùng của bọn chúng rồi. Lát nữa sẽ đến đây cứu chúng ta".
Mắt anh cụp xuống.
Lâm Băng cứ khóc mãi, khiến anh đau lòng không chịu được. Áo và quần trên người cô đều đã bị đá cào cho rách tươm hết. Chắc hôm qua ngã rất đau. Đầu gối dưới mảng quần lộ ra, còn nguyên vết máu.
"Băng, em khát nước không? Anh đưa em đi rửa vết thương nhé!".
Cô định giận dỗi nói không... Nhưng đêm qua chạy thật sự rất mệt, cổ họng cô đã cháy khô hết cả rồi.
Lâm Băng nín khóc, cố tỏ vẻ kiêu ngạo nói.
"Được, nhưng chú phải cõng em...".
Nhiếp Nghi cười, xoa lên giọt nước mắt lấm lem đang rơi trên má cô.
"Được, không có vấn đề gì!".
Lâm Băng nén đau nhức, trèo lên tấm lưng rắn chắc kinh hồn kia. Tay cô bám vào trên cổ anh. Cái người nhỏ đem so với tấm lưng anh còn chưa lớn bằng một nửa. Nhiếp Nghi cõng cô trên vai nhẹ bẫng như đang địu một em bé nhỏ.
Lâm Băng tựa mặt vào lưng anh, cảm nhận được da thịt ấm nóng, cơ bắp cuồn cuộn, còn cả mùi hương nam tính, dễ chịu. Lúc này mới để ý tới miếng vải khác màu đang buộc trên bắp tay anh, cô khẽ hỏi.
"Chú bị thương rồi à? Có nghiêm trọng không?".
Giọng cô mềm mại, trong trẻo như giọng nói của một đứa bé gái hiền lành.
Thân thể quá là yếu ớt, mềm mại áp chặt lên lưng. Cơ thể nam nhân không khỏi chấn động một cái, không ngừng niệm chú. Đến nơi thì hoàn toàn đã quên mất cô đang hỏi gì.
Gần cái hang không xa có một hồ nước lớn rất trong mát, không giống như mấy cái hồ trong cơ sở quân sự. Thiên nhiên đồi núi bao la chập chùng, được phủ xanh bát ngát. Xa xa còn có một dòng suối rì rào chảy. Tiếng chim hát líu lo, vừa thanh tịnh vừa nên thơ huyền ảo.
Nhiếp Nghi nhẹ nhàng đặt cô ngồi xuống một phiến đá, dưới bóng râm lớn bên bờ hồ. Cái cây cổ thụ cao lớn trên đầu cô khẽ khàng đung đưa. Mấy đốm sáng trên gương mặt của Nhiếp Nghi lay động theo, tạo nên một khung cảnh cực kỳ lay động lòng người.
Sự cứng rắn thường ngày của anh đã bị giảm về quá bán. Khuôn mặt tuấn tú kia chăm chú nâng chân nhỏ của thiếu nữ lên, đặt nó kê lên gối.
Thiếu nữ hốt hoảng co chân.
"Chú, đừng... Dơ lắm!".
"Không sao!" - Nhiếp Nghi cười nói với cô - "Bộ đồ này vốn là để lăn lộn mà".
Anh rất ít khi cười. Nụ cười kia đậu trên một khuôn mặt tinh xảo như vậy, cướp đi hồn thơ của thiếu nữ.
Nhiếp Nghi cởi giày và vớ ra cho cô. Bàn chân Lâm Băng rất nhỏ, còn không to bằng bàn tay anh. Lòng bàn chân thì non mềm, hồng nhuận, đặt trên tay anh cảm giác rất muốn nâng niu.
Anh kiên nhẫn, lấy tay vén quần cô lên. Nước da trắng mịn hằn lên đầy vết xanh đỏ do va đập để lại, không chỉ có mỗi đầu gối.
Lâm Băng bất giác đỏ mặt.
"Chú... hay để em tự làm?!".
Nhiếp Nghi thật muốn hôn lên bàn chân bé xíu đó, hôn vào giữa lòng bàn chân mềm mại, rồi hôn dọc lên...
Chính anh tự lắc đầu vùng vẫy, không được nghĩ tiếp nữa!
Lại quên mất câu hỏi cô vừa hỏi là gì rồi? Chưa bao giờ độ tập trung của Nhiếp Nghi kém đến vậy. Anh kéo chân cô sát ra mặt hồ, chầm chậm vốc nước, xoa rửa bề mặt vết thương trên đầu gối cô. Tay lớn còn thô, còn mang theo hương đêm lạnh giá, không hiểu sao chạm vào da thịt láng mịn như tơ lụa thì lại thấy dễ chịu cực kỳ. Động tác rất đỗi dịu dàng, cô không hề thấy đau, chỉ hơi xót tí khi bị nước chạm đến.
Tiếng những giọt nước bị tốc lên rào rạt lảnh lót. Những chú chim trên cành cây cách đó không xa, bị doạ chạy đi mất.
"Xong rồi!" - Nhiếp Nghi tỉ mỉ kéo ống quần của Lâm Băng xuống.
"Cám... cám ơn... chú..." - Cô đỏ mặt lắp bắp.
Cái áo khoác trên người bị bụi bám bẩn, đâm vào da thịt ngứa đau. Lâm Băng đành phải cởi nó ra. Bên trong cô mặc độc một chiếc áo dây trắng mỏng bằng tơ tằm, nhìn gần có thể dễ dàng trông thấy da thịt ẩn hiện đang rung nảy dưới lớp áo lót ren mỏng ôm sát. Nhũ thịt kia căng lớn, phập phồng tựa hồ như muốn nhảy tràn ra ngoài bất cứ lúc nào, đối lập hoàn toàn với vòng eo nhỏ xíu được quần thun ôm sát.
Từ vai đến cánh tay đều mong manh khiến người ta muốn ôm vào lòng. Chiếc áo được kéo ra, mái tóc dài chầm chậm rũ xuống từ cái gáy mỏng đến tận thắt lưng, vừa dịu dàng vừa quyến rũ chết người. Nhiếp Nghi trông cảnh đó thì ngây người.
Lâm Băng ngồi xổm bên cạnh hồ nước, vừa cúi đầu vốc nước mát rửa mặt, mái tóc đã bị ai chải rồi túm gọn về phía sau. Cô vừa quay mặt thì nhận ra Nhiếp Nghi đang ở đó rất gần. Trái tim không ngừng nện thình thịch, thình thịch.
Trên mặt Lâm Băng vẫn còn nguyên tia nước. Từng giọt, từng giọt chảy dài xuống mặt, men theo đường cong của cánh môi, chạy dài xuống cằm. Đôi mắt nâu sáng nhìn anh ngây ngốc. Hàng mi xinh đẹp đưa lên cao, động lòng người. Còn đôi môi hồng phấn nộn kia, kiều diễm, ướt át.
Nhiếp nghi không kiềm được lòng mà dùng tay nâng cằm thiếu nữ lên. Ngón cái anh di trên đường viền môi cô. Thiếu nữ không có phản ứng, còn hạ mắt như thôi miên, hé mở miệng, nâng cánh môi lên để ngón tay kia của anh được dịp càn rỡ day miết.
Yết hầu anh khô rát, vào lúc cô nâng đôi mắt mơ màng, anh đã muốn nhằm vào đôi môi mềm kia cắn một miếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.