Nghi Phạm Số 1 Của Ngài Cảnh Sát
Chương 36
blair9569
10/08/2024
Mãi đến lúc Lâm Băng xụi lơ ngất đi dưới thân anh, Nhiếp Nghi mới chịu dừng lại. Anh thở dài, còn chơi chưa đủ. Nói sao thì, sức lực cô không cần so với anh, so với người thường thôi cũng quá là yếu ớt.
Nhiếp Nghi ôm lấy cơ thể mềm mại của cô, phát dục lần cuối. Sau đó thì bế cô vào nhà tắm giúp cô rửa ráy. Nơi đó đều đã bị anh chơi đến mức sưng tấy khó nhìn. Hẳn sẽ đau...
Anh quyết định để cô ngâm trong nước ấm một lúc để giãn cơ, trong khi anh đi dọn dẹp lại giường chiếu đã bị bọn họ làm ướt một mảng lớn.
Điều Nhiếp Nghi không ngờ nhất chính là trông thấy có vết máu dính trên lớp drap. Anh không phải nhìn nhầm đấy chứ?
Không thể nào! Đây là lần đầu tiên của cô?!
Kỳ thực lúc đầu đâm vào, hình như đúng là đã đâm thủng mất thứ gì đó. Lâm Băng còn rất khít...
Anh đem ga trải giường ném vào trong máy giặt rồi lau khô người, bế cô về giường. Lớp da thịt mềm mỏng trên người cô đều bị anh giày vò đến tím đỏ hết cả lên. Nhiếp Nghi ăn năn, thấy mình có hơi tàn nhẫn.
Suy cho cùng, Lâm Băng chỉ mới lớn hơn một đứa trẻ một chút thôi. Anh hơn cô đến tận mười sáu tuổi...
Có đôi lúc, anh thực sự nghĩ rằng mình đã quá hà khắc với cô. Lâm Băng nói đúng, anh không có quyền gì để phán xét cô.
Chính anh cũng không biết, đêm nay bản thân đã nổi điên cái gì nữa. Là điên cái cách mà cô liều mạng để bảo vệ Lưu Giang ư? Anh thật sự muốn giữ cô lại bên mình.
Lâm Băng nhỏ nhắn cuộn tròn mình trong chăn. Hai mắt nhắm nghiền, hai má phúng phính trắng nõn, ngây thơ hiền lành không biết để đâu cho hết. Khuôn miệng nhỏ chúm chím hơi cong lên.
Nhiếp Nghi không kiềm được mà hôn đến. Vậy mà anh còn nghĩ, chỉ cần ăn cô xong rồi, cả thèm chóng chán rồi, mớ cảm xúc này sẽ không làm phiền đến anh nữa.
Ai dè mỗi lúc một phiền hơn...
Anh không chỉ si mê thân thể xinh đẹp của cô mà còn si mê cả đôi môi ngọt lịm mang theo vị anh đào kia của cô nữa.
Thật là quá phiền...
Dục vọng của anh sau khi ăn cô xong chỉ có lớn hơn chứ không hề có dấu hiệu tan biến.
Lâm Băng tỉnh dậy thì đã thấy mình đang nằm trọn trong vòng tay của Nhiếp Nghi. Bàn tay hư hỏng của anh còn áp chặt lên một bầu ngực của cô, khiến cô không cách nào thở nổi.
Tuy nhiên, cô không ghét cách bọn họ tỉnh dậy như thế này.
Bỗng nhớ đến mấy ngày trước đã trông thấy anh cùng Chính Lan đi ăn với nhau, Lâm Băng khó tránh cảm thấy tủi thân.
Hiến dâng hết mọi thứ cho anh thì đã sao chứ? Trong mắt anh cô chỉ là một hạng gái tuỳ tiện, dù là một nụ hôn hay một đêm cũng đều rẻ tiền như nhau.
Lâm Băng cụp mi, khó chịu trong lồng ngực mà sụt sịt khóc.
Nhiếp Nghi vừa tỉnh dậy thì đã thấy mỹ nhân trong tay khóc đầy kinh diễm. Dưới quần anh lục đục muốn nổi dậy. Hơn nữa gò thịt dưới tay mềm mịn mê người.
"Băng, em ngoan..." - Giọng anh khàn lạc đi vì dục vọng - "Đừng khóc như vậy, anh sẽ không kiềm chế được...".
Nói vậy nhưng tay lại không nhịn được mà bóp lấy bầu ngực sữa căng đầy của Lâm Băng.
"Chú..." - Cô nức nở.
Cổ áo bị xô lệch mở rộng ra. Hai gò ngực đẫy đà nhộn nhạo. Hai điểm ngọc cứng đỏ sưng to mê người. Nhiếp Nghi cúi người, bú lấy một bên ngực cô.
Lâm Băng vừa khóc vừa run rẩy. Giữa hai chân cô vẫn còn đau lắm... Nhưng chắc Nhiếp Nghi cũng chẳng quan tâm.
Cô thật sự rất yêu anh. Yêu đến điên rồi!
Còn anh thì sao? Anh coi cô là gì đây? Đồ chơi để phát tiết chăng?
Cô đang mờ mịt trong dòng suy nghĩ của mình thì bị anh cắn mạnh một cái. Nước mắt ứa ra. Cô ngửa cổ, rên rỉ, hổn hển, tựa như một chú mèo bị thương.
Nhiếp Nghi ngẩng đầu, lau nước mắt cho cô.
"Băng ngoan, đừng khóc nữa! Chú sẽ chịu trách nhiệm với em".
Cô thút thít ngây ngốc nhìn anh, muốn hỏi, chú định chịu trách nhiệm thế nào đây?
Nhưng cô còn chưa kịp hỏi thì Nhiếp Nghi lại đã đem vật khổng lồ của anh cắm phập vào bên trong cô. Lâm Băng đau đến giật nảy. Hai tay bị anh đè chặt, không thốt nên lời.
Nhiếp Nghi hôn xuống cô an ủi. Bên dưới hạ thân không ngừng chuyển động. Hai chân cô bất giác co lên, nghênh đón anh đi tới. Hai mắt đen thẫm của Nhiếp Nghi xoáy sâu vào cô.
Giờ phút này, cô biết anh không nghĩ về ai khác. Anh hoàn toàn là của cô mà cô cũng hoàn toàn thuộc về anh.
Nhiếp Nghi càng cưỡng đoạt Lâm Băng bé nhỏ thì càng hăng say. Dục vọng cứ thế không dừng lại được. Mắt của Lâm Băng được bao phủ tầng tầng lớp lớp sương mù dày đặc, còn đọng lại hơi nước của trận khóc vừa rồi. Cô rên rỉ khóc than càng chọc cho có người hung bạo thúc đến.
Chờ khi Nhiếp Nghi thoả mãn xong thì đã là quá trưa, Lâm Băng đau đến mức không nhấc người dậy nổi. Hai chân cứ va vào nhau bần bật. Lại nhờ đến anh lau người cho cô. Đến khi anh thì Nhiếp Nghi trực tiếp kéo cô ngồi vào lòng đút cho từng muỗng.
"Phải ăn nhiều một chút mới có sức. Em nhìn chính bản thân mình kìa, đều đã gầy đến mức khó coi".
Lâm Băng ngoan ngoãn nghe theo lời anh, ăn hết từng muỗng nhỏ. Hình như hôm qua là đêm duy nhất từ rất lâu nay cô có thể yên lành ngủ được một giấc, cũng có chút tinh thần ăn uống hơn.
"Chú... có thể cho em mượn điện thoại có được không?".
"Làm gì?".
"Điện thoại và cả ví tiền hôm qua của em đều bị rớt xuống sông cả rồi... Anh hai chắc chắn sẽ lo lắng...".
Nhắc đến chuyện này, Nhiếp Nghi có hơi buồn bực, vẫn lấy ra điện thoại chìa ra tay cho cô.
Đêm qua rõ ràng đã hẹn rất rõ với Lâm Trung và chị dâu. Rốt cuộc lại lỡ hẹn, Lâm Trung liệu có giận cô không chứ?!
[Anh hai, xin lỗi, đêm qua em té sông, bị giữ lại đồn cảnh sát. Túi xách đều bị chìm dưới sông rồi!]
Tin nhắn vừa gửi đi, Lâm Trung lập tức gọi đến cho cô.
"Con bé này, chuyện lớn xảy ra như thế mà không thèm nói một tiếng nào với anh hai. Não em có bị úng không vậy hả? Vậy giờ em đang ở đâu rồi? Anh có cần phải bảo lãnh cho em ra ngoài không?".
"Dạ không. Không cần đâu..." - Cô liếc mắt nhìn Nhiếp Nghi đang cặm cụi rửa chén dĩa - "Cảnh sát... sắp thả em đi rồi...".
Lâm Trung mà biết cô còn tiếp tục dây vào Nhiếp Nghi thì... thì...
Mấy năm qua, vì chuyện của Nhiếp Nghi mà Lâm Băng đã gây ra không ít phiền phức cho cả bản thân và cả anh. Lâm Trung vốn không định chen vào chuyện này nhưng sự kiên nhẫn của anh không chờ được đến ngày Lâm Băng thực sự quên được anh.
Thế nên thái độ của Lâm Trung đối với chuyện này càng trở nên cực đoan. Người muốn tác hợp cho cô và Lưu Giang, chủ yếu chính là vì muốn triệt để chấm dứt tình trạng này.
"Em định đi gì về nhà?".
"Em sẽ bắt taxi về...".
"Không phải nói không có tiền sao? Ai trả tiền cho em?".
Lâm Băng suy nghĩ một hồi.
"Em mượn được tiền từ người trong đồn cảnh sát".
"Là ai?".
"Là... là đám A Tả, A Hữu...".
Nhiếp Nghi ngẩng đầu.
Anh không hiểu vì sao, cô phải nói dối một hồi vòng vo tam cuốc như vậy? Sợ dính dáng đến anh?
"Được rồi, vậy anh ở nhà chờ...".
Lâm Băng vội vàng trả lại điện thoại cho Nhiếp Nghi.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện Lâm Trung sẽ phản ứng thế nào khi biết cô vừa cùng Nhiếp Nghi trải qua loại chuyện nam nữ thế này, da đầu của Lâm Băng phút chốc tê rần. Lâm Trung chắc chắn sẽ nổi điên.
Thực ra tiêu chuẩn của Lâm Trung đối với chuyện chọn bạn trai cho Lâm Băng không quá cao, chỉ cần tốt với cô là được. Còn Nhiếp Nghi lại thuộc vào danh sách những người làm tổn thương cô nhiều nhất.
Mặt cô ỉu xìu.
Suy cho cùng, không ai thấy Lâm Băng và Nhiếp Nghi xứng đôi cả. Tự cô cũng thấy vậy. Loại người dơ bẩn như cô thì có ai thèm chứ?
Lâm Băng bị suy nghĩ này của chính mình làm cho ngẩn ra.
Cứ cho là tình một đêm thôi rồi cho qua cũng tốt. Ai lại về nhà nấy...
Lâm Băng nén đau chạy đi thay đồ. Bây giờ cho dù có đau hơn nữa, cô vẫn phải tập bộ dạng bình thường nhất để về nhà đối mặt với Lâm Trung.
Cô vừa thay xong đồ, chạy ra đến cửa liền bị Nhiếp Nghi cản lại.
"Em chờ đó, tôi đưa em về!".
"Chú... không cần đâu...".
Lâm Trung mà thấy thì...
"Em đang sợ cái gì?" - Nhiếp Nghi nhíu mày - "Là sợ tôi bắt được em và Lưu Giang đang ở cùng nhau?".
Lâm Băng sững sờ.
"Không có!".
"Vậy thì đi thôi!".
Tính khí của Nhiếp Nghi là vậy. Anh luôn bá đạo làm tất cả những gì mình muốn, chưa từng hỏi qua ý kiến của ai bao giờ. Hơn nữa, ngữ khí còn luôn rất tàn bạo, khiến người ta khó lòng chối từ.
Lâm Băng không phải nói, anh đã biết rất rõ nhà cô ở đâu rồi. Bản thân anh tự mình có thể biết được rất nhiều chuyện. Cô chỉ mất công giấu giếm.
"Chú đỗ ở đây được rồi. Em tự đi lên nhà!".
Lâm Băng cuống cuồng muốn xuống xe. Tình cảnh giữa bọn họ hiện tại vô cùng khó xử. Cô chỉ muốn thoát ly khỏi anh. Không ngờ tay chân làm sao mà gỡ mãi không được đai an toàn ra.
Nhiếp Nghi thấy vậy, chồm người về phía cô, phụ giúp một tay. Mùi gỗ trên người anh thật khiến người ta lưu luyến. Sống mũi cao, gương mặt cương nghị ở ngay trước mặt Lâm Băng.
Tuy không biết đêm vừa rồi có ý nghĩa gì với anh, nhưng cô tuyệt đối sẽ không quên đêm này...
Dây đai tháo ra. Lâm Băng kéo cửa, định đi ra ngoài thì eo đã bị Nhiếp Nghi giữ chặt lại. Tay anh luồn sâu vào trong mái tóc cô. Nụ hôn thật nhẹ, không chút vồn vã. Ban đầu chỉ giống như giọt nước lướt trên những cánh hoa, sau đó lại từ từ sâu đậm, câu dẫn linh hồn của người khác.
Cách anh hôn quá điêu luyện. Thần trí của Lâm Băng đều bị anh vờn đến điên đảo. Hai mắt trở nên say đắm mờ mịt.
Người đàn ông đối diện. Hơi thở gần kề. Đường nét tuyệt mỹ. Đáng tiếc, anh không thuộc về cô.
"Chú... tạm biệt...".
Lồng ngực cô tê tái từng trận. Hoá ra một khi có được rồi lại phải chia ly thì sẽ khó chịu đến mức này đây. Cô cắn môi.
Đằng nào thì một mình cô đơn phương đã quen rồi.
Bóng hình thiếu nữ trượt ra khỏi vòng tay, vội vàng chạy đi vào khu chung cư an tĩnh mỗi lúc một khuất xa. Không hiểu sao, Nhiếp Nghi bỗng thấy không đành lòng...
P/s: hạp pi liu dia
Nhiếp Nghi ôm lấy cơ thể mềm mại của cô, phát dục lần cuối. Sau đó thì bế cô vào nhà tắm giúp cô rửa ráy. Nơi đó đều đã bị anh chơi đến mức sưng tấy khó nhìn. Hẳn sẽ đau...
Anh quyết định để cô ngâm trong nước ấm một lúc để giãn cơ, trong khi anh đi dọn dẹp lại giường chiếu đã bị bọn họ làm ướt một mảng lớn.
Điều Nhiếp Nghi không ngờ nhất chính là trông thấy có vết máu dính trên lớp drap. Anh không phải nhìn nhầm đấy chứ?
Không thể nào! Đây là lần đầu tiên của cô?!
Kỳ thực lúc đầu đâm vào, hình như đúng là đã đâm thủng mất thứ gì đó. Lâm Băng còn rất khít...
Anh đem ga trải giường ném vào trong máy giặt rồi lau khô người, bế cô về giường. Lớp da thịt mềm mỏng trên người cô đều bị anh giày vò đến tím đỏ hết cả lên. Nhiếp Nghi ăn năn, thấy mình có hơi tàn nhẫn.
Suy cho cùng, Lâm Băng chỉ mới lớn hơn một đứa trẻ một chút thôi. Anh hơn cô đến tận mười sáu tuổi...
Có đôi lúc, anh thực sự nghĩ rằng mình đã quá hà khắc với cô. Lâm Băng nói đúng, anh không có quyền gì để phán xét cô.
Chính anh cũng không biết, đêm nay bản thân đã nổi điên cái gì nữa. Là điên cái cách mà cô liều mạng để bảo vệ Lưu Giang ư? Anh thật sự muốn giữ cô lại bên mình.
Lâm Băng nhỏ nhắn cuộn tròn mình trong chăn. Hai mắt nhắm nghiền, hai má phúng phính trắng nõn, ngây thơ hiền lành không biết để đâu cho hết. Khuôn miệng nhỏ chúm chím hơi cong lên.
Nhiếp Nghi không kiềm được mà hôn đến. Vậy mà anh còn nghĩ, chỉ cần ăn cô xong rồi, cả thèm chóng chán rồi, mớ cảm xúc này sẽ không làm phiền đến anh nữa.
Ai dè mỗi lúc một phiền hơn...
Anh không chỉ si mê thân thể xinh đẹp của cô mà còn si mê cả đôi môi ngọt lịm mang theo vị anh đào kia của cô nữa.
Thật là quá phiền...
Dục vọng của anh sau khi ăn cô xong chỉ có lớn hơn chứ không hề có dấu hiệu tan biến.
Lâm Băng tỉnh dậy thì đã thấy mình đang nằm trọn trong vòng tay của Nhiếp Nghi. Bàn tay hư hỏng của anh còn áp chặt lên một bầu ngực của cô, khiến cô không cách nào thở nổi.
Tuy nhiên, cô không ghét cách bọn họ tỉnh dậy như thế này.
Bỗng nhớ đến mấy ngày trước đã trông thấy anh cùng Chính Lan đi ăn với nhau, Lâm Băng khó tránh cảm thấy tủi thân.
Hiến dâng hết mọi thứ cho anh thì đã sao chứ? Trong mắt anh cô chỉ là một hạng gái tuỳ tiện, dù là một nụ hôn hay một đêm cũng đều rẻ tiền như nhau.
Lâm Băng cụp mi, khó chịu trong lồng ngực mà sụt sịt khóc.
Nhiếp Nghi vừa tỉnh dậy thì đã thấy mỹ nhân trong tay khóc đầy kinh diễm. Dưới quần anh lục đục muốn nổi dậy. Hơn nữa gò thịt dưới tay mềm mịn mê người.
"Băng, em ngoan..." - Giọng anh khàn lạc đi vì dục vọng - "Đừng khóc như vậy, anh sẽ không kiềm chế được...".
Nói vậy nhưng tay lại không nhịn được mà bóp lấy bầu ngực sữa căng đầy của Lâm Băng.
"Chú..." - Cô nức nở.
Cổ áo bị xô lệch mở rộng ra. Hai gò ngực đẫy đà nhộn nhạo. Hai điểm ngọc cứng đỏ sưng to mê người. Nhiếp Nghi cúi người, bú lấy một bên ngực cô.
Lâm Băng vừa khóc vừa run rẩy. Giữa hai chân cô vẫn còn đau lắm... Nhưng chắc Nhiếp Nghi cũng chẳng quan tâm.
Cô thật sự rất yêu anh. Yêu đến điên rồi!
Còn anh thì sao? Anh coi cô là gì đây? Đồ chơi để phát tiết chăng?
Cô đang mờ mịt trong dòng suy nghĩ của mình thì bị anh cắn mạnh một cái. Nước mắt ứa ra. Cô ngửa cổ, rên rỉ, hổn hển, tựa như một chú mèo bị thương.
Nhiếp Nghi ngẩng đầu, lau nước mắt cho cô.
"Băng ngoan, đừng khóc nữa! Chú sẽ chịu trách nhiệm với em".
Cô thút thít ngây ngốc nhìn anh, muốn hỏi, chú định chịu trách nhiệm thế nào đây?
Nhưng cô còn chưa kịp hỏi thì Nhiếp Nghi lại đã đem vật khổng lồ của anh cắm phập vào bên trong cô. Lâm Băng đau đến giật nảy. Hai tay bị anh đè chặt, không thốt nên lời.
Nhiếp Nghi hôn xuống cô an ủi. Bên dưới hạ thân không ngừng chuyển động. Hai chân cô bất giác co lên, nghênh đón anh đi tới. Hai mắt đen thẫm của Nhiếp Nghi xoáy sâu vào cô.
Giờ phút này, cô biết anh không nghĩ về ai khác. Anh hoàn toàn là của cô mà cô cũng hoàn toàn thuộc về anh.
Nhiếp Nghi càng cưỡng đoạt Lâm Băng bé nhỏ thì càng hăng say. Dục vọng cứ thế không dừng lại được. Mắt của Lâm Băng được bao phủ tầng tầng lớp lớp sương mù dày đặc, còn đọng lại hơi nước của trận khóc vừa rồi. Cô rên rỉ khóc than càng chọc cho có người hung bạo thúc đến.
Chờ khi Nhiếp Nghi thoả mãn xong thì đã là quá trưa, Lâm Băng đau đến mức không nhấc người dậy nổi. Hai chân cứ va vào nhau bần bật. Lại nhờ đến anh lau người cho cô. Đến khi anh thì Nhiếp Nghi trực tiếp kéo cô ngồi vào lòng đút cho từng muỗng.
"Phải ăn nhiều một chút mới có sức. Em nhìn chính bản thân mình kìa, đều đã gầy đến mức khó coi".
Lâm Băng ngoan ngoãn nghe theo lời anh, ăn hết từng muỗng nhỏ. Hình như hôm qua là đêm duy nhất từ rất lâu nay cô có thể yên lành ngủ được một giấc, cũng có chút tinh thần ăn uống hơn.
"Chú... có thể cho em mượn điện thoại có được không?".
"Làm gì?".
"Điện thoại và cả ví tiền hôm qua của em đều bị rớt xuống sông cả rồi... Anh hai chắc chắn sẽ lo lắng...".
Nhắc đến chuyện này, Nhiếp Nghi có hơi buồn bực, vẫn lấy ra điện thoại chìa ra tay cho cô.
Đêm qua rõ ràng đã hẹn rất rõ với Lâm Trung và chị dâu. Rốt cuộc lại lỡ hẹn, Lâm Trung liệu có giận cô không chứ?!
[Anh hai, xin lỗi, đêm qua em té sông, bị giữ lại đồn cảnh sát. Túi xách đều bị chìm dưới sông rồi!]
Tin nhắn vừa gửi đi, Lâm Trung lập tức gọi đến cho cô.
"Con bé này, chuyện lớn xảy ra như thế mà không thèm nói một tiếng nào với anh hai. Não em có bị úng không vậy hả? Vậy giờ em đang ở đâu rồi? Anh có cần phải bảo lãnh cho em ra ngoài không?".
"Dạ không. Không cần đâu..." - Cô liếc mắt nhìn Nhiếp Nghi đang cặm cụi rửa chén dĩa - "Cảnh sát... sắp thả em đi rồi...".
Lâm Trung mà biết cô còn tiếp tục dây vào Nhiếp Nghi thì... thì...
Mấy năm qua, vì chuyện của Nhiếp Nghi mà Lâm Băng đã gây ra không ít phiền phức cho cả bản thân và cả anh. Lâm Trung vốn không định chen vào chuyện này nhưng sự kiên nhẫn của anh không chờ được đến ngày Lâm Băng thực sự quên được anh.
Thế nên thái độ của Lâm Trung đối với chuyện này càng trở nên cực đoan. Người muốn tác hợp cho cô và Lưu Giang, chủ yếu chính là vì muốn triệt để chấm dứt tình trạng này.
"Em định đi gì về nhà?".
"Em sẽ bắt taxi về...".
"Không phải nói không có tiền sao? Ai trả tiền cho em?".
Lâm Băng suy nghĩ một hồi.
"Em mượn được tiền từ người trong đồn cảnh sát".
"Là ai?".
"Là... là đám A Tả, A Hữu...".
Nhiếp Nghi ngẩng đầu.
Anh không hiểu vì sao, cô phải nói dối một hồi vòng vo tam cuốc như vậy? Sợ dính dáng đến anh?
"Được rồi, vậy anh ở nhà chờ...".
Lâm Băng vội vàng trả lại điện thoại cho Nhiếp Nghi.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện Lâm Trung sẽ phản ứng thế nào khi biết cô vừa cùng Nhiếp Nghi trải qua loại chuyện nam nữ thế này, da đầu của Lâm Băng phút chốc tê rần. Lâm Trung chắc chắn sẽ nổi điên.
Thực ra tiêu chuẩn của Lâm Trung đối với chuyện chọn bạn trai cho Lâm Băng không quá cao, chỉ cần tốt với cô là được. Còn Nhiếp Nghi lại thuộc vào danh sách những người làm tổn thương cô nhiều nhất.
Mặt cô ỉu xìu.
Suy cho cùng, không ai thấy Lâm Băng và Nhiếp Nghi xứng đôi cả. Tự cô cũng thấy vậy. Loại người dơ bẩn như cô thì có ai thèm chứ?
Lâm Băng bị suy nghĩ này của chính mình làm cho ngẩn ra.
Cứ cho là tình một đêm thôi rồi cho qua cũng tốt. Ai lại về nhà nấy...
Lâm Băng nén đau chạy đi thay đồ. Bây giờ cho dù có đau hơn nữa, cô vẫn phải tập bộ dạng bình thường nhất để về nhà đối mặt với Lâm Trung.
Cô vừa thay xong đồ, chạy ra đến cửa liền bị Nhiếp Nghi cản lại.
"Em chờ đó, tôi đưa em về!".
"Chú... không cần đâu...".
Lâm Trung mà thấy thì...
"Em đang sợ cái gì?" - Nhiếp Nghi nhíu mày - "Là sợ tôi bắt được em và Lưu Giang đang ở cùng nhau?".
Lâm Băng sững sờ.
"Không có!".
"Vậy thì đi thôi!".
Tính khí của Nhiếp Nghi là vậy. Anh luôn bá đạo làm tất cả những gì mình muốn, chưa từng hỏi qua ý kiến của ai bao giờ. Hơn nữa, ngữ khí còn luôn rất tàn bạo, khiến người ta khó lòng chối từ.
Lâm Băng không phải nói, anh đã biết rất rõ nhà cô ở đâu rồi. Bản thân anh tự mình có thể biết được rất nhiều chuyện. Cô chỉ mất công giấu giếm.
"Chú đỗ ở đây được rồi. Em tự đi lên nhà!".
Lâm Băng cuống cuồng muốn xuống xe. Tình cảnh giữa bọn họ hiện tại vô cùng khó xử. Cô chỉ muốn thoát ly khỏi anh. Không ngờ tay chân làm sao mà gỡ mãi không được đai an toàn ra.
Nhiếp Nghi thấy vậy, chồm người về phía cô, phụ giúp một tay. Mùi gỗ trên người anh thật khiến người ta lưu luyến. Sống mũi cao, gương mặt cương nghị ở ngay trước mặt Lâm Băng.
Tuy không biết đêm vừa rồi có ý nghĩa gì với anh, nhưng cô tuyệt đối sẽ không quên đêm này...
Dây đai tháo ra. Lâm Băng kéo cửa, định đi ra ngoài thì eo đã bị Nhiếp Nghi giữ chặt lại. Tay anh luồn sâu vào trong mái tóc cô. Nụ hôn thật nhẹ, không chút vồn vã. Ban đầu chỉ giống như giọt nước lướt trên những cánh hoa, sau đó lại từ từ sâu đậm, câu dẫn linh hồn của người khác.
Cách anh hôn quá điêu luyện. Thần trí của Lâm Băng đều bị anh vờn đến điên đảo. Hai mắt trở nên say đắm mờ mịt.
Người đàn ông đối diện. Hơi thở gần kề. Đường nét tuyệt mỹ. Đáng tiếc, anh không thuộc về cô.
"Chú... tạm biệt...".
Lồng ngực cô tê tái từng trận. Hoá ra một khi có được rồi lại phải chia ly thì sẽ khó chịu đến mức này đây. Cô cắn môi.
Đằng nào thì một mình cô đơn phương đã quen rồi.
Bóng hình thiếu nữ trượt ra khỏi vòng tay, vội vàng chạy đi vào khu chung cư an tĩnh mỗi lúc một khuất xa. Không hiểu sao, Nhiếp Nghi bỗng thấy không đành lòng...
P/s: hạp pi liu dia
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.