Nghi Phạm Số 1 Của Ngài Cảnh Sát
Chương 42
blair9569
10/08/2024
Hai mắt cô mở lớn nhìn anh, ra sức giãy giụa, có hơi kinh hoàng.
"Chú... Em biết sai rồi. Hãy tha cho em!".
Nhiếp Nghi vỗ vỗ lên khuôn mặt ngây thơ của cô.
"Băng, đã quá trễ!".
Anh cúi đầu, bú mút ngực cô như một đứa trẻ. Hai ngón tay ra ra vào vào bên trong cô không ngừng gia tăng tốc lực. Lâm Băng oằn mình, cô thật sự chịu không nổi. Hai bầu ngực non mềm run rẩy. Đầu gối không ngừng va vào nhau. Cô khó chịu mà ê a mãi.
Nhiếp Nghi mút hai bên ngực cô còn chưa đủ, còn cúi người, nâng hai chân mềm của cô lên, tàn ác hôn lên hai mép môi mỏng manh đỏ thắm, lưỡi nhám theo hai ngón tay trườn vào, mạnh nhẹ khiêu khích.
Hai chân cô co quắp. Cả người giật lên như dính điện, Nhiếp Nghi lại chuyển lên hôn nuốt hai hạt đậu mẩy. Hai ngón tay cật lực đâm xuyên vào bên trong.
Còng sắt bị hai tay Lâm Băng giật mạnh một cái, hạ thân co rút không ngừng. Mật dịch tuôn ra xối xả. Cô kêu rên như đang khóc.
"A.... A... Chú...".
Lâm Băng cong oằn người, rồi xụi lơ đi.
"Khi bị bọn chúng sờ soạng, em có rên rỉ thế này không?".
Nhiếp Nghi nhả ra đầu ngực đỏ thẫm đã bị se đến cứng ngắc của cô. Nước đọng lại trên đó vừa man mát vừa ngưa ngứa.
"Dạ không... A... Em chỉ thích được chú chạm vào thôi...".
Nhiếp Nghi thô lỗ, cắn phập một cái, Lâm Băng đau đớn thét lên.
"Suỵt! Chỗ này còn có người!".
Hai con ngươi anh đã đen như bị quỷ nhập. Anh đùa vậy còn chưa đủ, tháo còng sắt khoá tay cô, ra lệnh.
"Băng, đến lượt em. Đêm nay em chọc giận tôi thì hãy hầu hạ tôi cho tốt!".
Lâm Băng thẫn thờ, ngồi một góc bên giường, hoàn toàn không biết nên làm thế nào. Một giọt nước từ đỉnh ngực sưng đỏ của cô còn đang chảy dọc xuống bụng. Nhiếp Nghi liếm môi thèm thuồng, bú như vậy rồi vẫn thấy chưa đủ.
Cô sau một hồi mới gom đủ can đảm, trườn người đến, hôn xuống anh.
"Không đủ! Em phải nhiệt tình hơn một chút!".
Thiếu nữ mặt mày đỏ au, tuân mệnh, càng lớn mật hôn anh thật cuồng nhiệt. Bàn tay nhỏ sờ xuống vật trướng to của Nhiếp Nghi không ngừng vuốt ve xoa nắn. Cô học theo anh, hôn xuống cổ, xuống tai, bàn tay mơn trớn khuôn ngực cường tráng. Nhiếp Nghi thở dốc, hít xuống một ngụm hơi to.
Có thể đêm nay sẽ là đêm cuối cùng cô ngủ với anh.
Hai tay trượt xuống bụng anh, mềm mại cởi thắt lưng. Cơ bắp cuồn cuộn trên người màu mật ong của Nhiếp Nghi đều đang co chặt lại. Nơi đó đã sưng to đến mức đau đớn.
"Băng, em mau ngồi lên!".
Nhưng cô không nghe lời, cúi đầu, há miệng nhỏ. Nhiếp Nghi còn chưa kịp hoảng hồn thì trụ khổng lồ đã bị Lâm Băng nuốt lấy. Thứ kia của anh quá hùng vĩ, miệng cô bao xuống liền chật cứng, còn chưa ngậm được đến một nửa dục vọng thô dài của anh.
Nhiếp Nghi nắm lấy tóc cô, thở phì phò.
"Băng, em có biết mình đang làm gì không?".
Miệng thì nói vậy nhưng rõ ràng vật cứng của anh rất thích, nó đứng thẳng, sừng sững chĩa lên trời, toàn thân nổi gân xanh đỏ. Lâm Băng dịu dàng cầm lấy, liếm mút nó như một chú mèo con.
"Băng, mau dừng lại..." - Nhiếp Nghi sắp không chịu nổi nữa.
Vào lúc anh tưởng dục vọng sắp được phóng thích ra thì Lâm Băng lại đè lên người anh, ngồi xuống. Hai bờ mông căng tròn cứ không ngừng hẩy lên xuống trên hông anh. Hai bầu vú nhọn lủng lẳng trìu đưa trước mắt. Cô rên rỉ, nhấn sâu người. Anh cũng cong người, không nhịn được mà cứ thở phì phò. Hai tay với lên túm chặt lấy hai đồi vú đang đong đưa sau hai tà áo mỏng.
"A... chú ơi... a... sướng quá... vật của chú đâm em sướng quá!".
Lâm Băng ngửa cổ, chưa di chuyển được bao lâu thì hai chân đã co quắp, rùng mình liên tục muốn đổ gục trên người anh.
Nhiếp Nghi đỡ lấy thân cô, co chân, chống người ngồi dậy, dùng lực hông thúc mạnh lên cô từ bên dưới. Lâm Băng cắn môi rên rỉ muốn bật máu. Cái giường sắt dưới thân bọn họ không ngừng kẽo kẹt như muốn bung ra, hoà lẫn vào tiếng da thịt dồn dập vỗ vào nhau. Cả cơ thể Lâm Băng đều đang tung nảy, lắc lư trong không trung, cuối cùng rớt sâu xuống. Vật cứng của anh chĩa thẳng vào giữa tử cung của cô, phun ra một luồng lớn tinh dịch nóng hổi.
Hai chân của Lâm Băng như vã ra. Dịch của hai người nhão nhẹt, trào hết ra ngoài. Nhiếp Nghi ôm lấy ngực cô, an ủi liếm mút. Thuận thế, đẩy ngã cô xuống giường, nâng bàn chân Lâm Băng lên, liếm láp, dùng lực cánh tay chống đỡ, điên cuồng dùng lực, giã mạnh vào giữa hai chân cô. Lâm Băng co ro bật khóc.
"A... a... Chú ơi...".
Cả người Lâm Băng bị anh ra vào đến mỏi nhừ hết cả ra. Về sau cô có chút kháng cự, muốn chống lại, không cho anh tiếp tục đi vào nữa. Người vừa xoay thì bờ mông đẫy đà đã bị anh kéo lên cao, võng lưng bị anh đè xuống, không ngừng thọc mạnh tới.
"Băng, tôi muốn khiến em mang thai con của tôi...".
Lâm Băng không rõ lời này đã nghe được ở đâu. Cô mơ mơ hồ hồ, không biết trong bao nhiêu lần bị Nhiếp Nghi giày vò thì đã xụi đi.
Lúc tỉnh dậy thì đã nằm trong vòng tay anh ở trong căn hộ cũ. Dưới thân cô lại bắt đầu truyền đến cơn đau nhức đau đến không thở được. Phần đùi non ở giữa hai chân đều đã tím bầm cả lên. Hơn nữa, phần mắt cá chân đã được băng bó cẩn thận.
Nhiếp Nghi luôn tỏ ra mình là người bất cần, kỳ thực, anh luôn để ý hơn bất cứ ai hết.
Đêm qua Nhiếp Nghi rất thô bạo. Trên cơ thể hai người phủ mồ hôi đầm đìa, anh như muốn xuyên thủng cơ thể mềm yếu của cô.
Lâm Băng nằm trên giường, vuốt ve khuôn mặt đẹp như được tạc ra của anh, lưu luyến không muốn xa rời...
Ngón tay cô chạm lên môi anh, cảm giác mềm mịn đến quyến luyến.
"Nghi...".
Còn sắp chạm đến nơi thì cái môi ở trước mặt cô mấp máy.
"Em muốn làm gì?".
"Á...".
Một bên ngực bị bóp mạnh, cô bị đè xuống giường.
"Mới sáng sớm đã muốn làm loạn, có phải em muốn chết rồi có phải không?".
Nhiếp Nghi hệt như con mãnh thú vừa được triệu hồi. Thân thể cường tráng bao phủ lấy cô. Sức lực tràn trề. Lâm Băng hoảng sợ, nhợt nhạt nói.
"Không... Không có... Em... Em còn đau!".
Nhiếp Nghi đưa tay, xoa xoa má của cô, xót xa nói.
"Ừ. Tôi biết thế, nên hôm nay em đừng có mà chọc đến tôi... Vì thật sự đêm qua chơi rất sướng, tôi thật sự sợ sẽ đâm em đến nghiện mất, sẽ làm em đau".
Đáy mắt Lâm Băng rung động.
"Chú...".
"Đi. Để tôi đưa em về nhà. Đêm qua điện thoại em cứ rung mãi. Em đi cả đêm không về, chắc chắn anh trai sẽ rất lo lắng!".
Cô khẽ mỉm cười.
"Dạ".
Suốt quãng đường ngắn ngủi từ nhà Nhiếp Nghi về nhà cô, hai mắt Lâm Băng cứ mờ mịt, lồng ngực cô không ngừng thổn thức. Bộ não cô cứ đau đáu câu nói: "Nhiếp đội lại đi yêu một đứa tâm thần".
"Băng, hôm qua tại sao đột ngột chạy đi? Bọn họ ức hiếp em à?".
Lâm Băng ngước mắt lên, còn tưởng anh sẽ hỏi, tại sao cô xô ngã Chính Lan?!
Đằng nào trong mắt mọi người, cô mới là người xấu, còn Chính Lan là nữ chính hiền lành, thục lương cần có anh bảo hộ.
Cô chậm chạp lắc đầu. Chẳng nhẽ bọn họ không ai kể cho anh biết?
"Không có..." - Cô nói rất khẽ.
Hoặc có thể bọn họ thực sự coi cô là kẻ tâm thần nên mới không muốn chấp.
"Bọn họ kể với anh đã thấy em đứng trong nhà vệ sinh, mất trí rửa tay một hồi lâu. Sau khi có người đi tới cản lại thì đã bị em xô ngã".
Ánh mắt cô tối tăm, gật đầu.
"Ừm".
Thực ra câu chuyện chính là như vậy, Lâm Băng không có gì để giải thích. Cô chính là đã phát điên... Chuyện này mà đến tai Lâm Trung, chắc chắn anh sẽ lập tức gọi Khắc Long từ bên Anh trở về.
"Em không có gì để nói ư?".
Nhiếp Nghi hỏi rất nhẹ nhàng, không hề có một chút trách móc hay oán giận. Anh còn nói thêm.
"Anh muốn nghe câu chuyện từ phía em".
Chiếc xe dừng lại ở trước toà nhà chung cư của cô.
"Em... không có chuyện gì cả... Mọi chuyện chính là giống như bọn họ nói...".
Cô cúi thấp đầu. Nhiếp Nghi thở dài.
"Để tôi bế em lên lầu".
"Không cần đâu. Em có thể tự đi được!".
Cô đẩy cửa xe, cà nhắc lết từng bước một. Dáng người gầy ốm, mỏng manh khuất sau cánh cửa toà nhà mới tinh.
Lâm Băng, mày còn gì đáng để lưu luyến nữa đâu chứ? Nên rời đi trước khi mọi chuyện tệ hại thêm.
"Băng Băng!".
Cô bị giật mình bởi tiếng gọi trên đỉnh đầu, vội vã ngước lên.
"Anh Khắc Long!" - Cô không khỏi tròn mắt ngây ra.
Người đứng trong thang máy cùng với cô là một người đàn ông cao lớn. Dáng dài dong dỏng. Anh mặc một chiếc áo kẻ sọc, và một cái quần màu kem. Trông giống như một ông già lỗi thời vậy. Khuôn mặt anh tuấn, sắc sảo, giấu sau chiếc mắt kính dày cộp.
"Em đi đâu về vậy?" - Khắc Long hoảng hốt nâng tay cô lên - "Sao chân tay thành ra thế này?".
Hai chân đều đã bị trầy xước hết. Tay thì cũng xước xát vài chỗ. Vết thương đều không lớn, nhưng do Lâm Băng quá trắng nên những vết đỏ trên người thật sự quá chối mắt.
Khắc Long nghiêm trọng hỏi cô.
"Không phải em tự làm mình bị thương đấy chứ?".
"Không phải đâu..." - Cô mất tự nhiên rút tay lại - "Em bị té ngã thôi. Anh xem đấy, mắt cá chân cũng bị trật ra, là do giày cao gót!".
Khắc Long xoa đầu cô.
"Em đấy! Bình thường đã đẹp sẵn rồi, còn mang giày cao gót vào làm gì nữa hả? Bình thường nên ít đi những thứ đó thôi".
"Em biết rồi mà!".
Cô cười hì hì.
Thật ra gặp lại Khắc Long làm cho Lâm Băng thấy rất áp lực. Anh giống như một người thầy hà khắc đang bới móc từng lỗi nhỏ, còn cô là một người học sinh nghiêm túc đang cố gắng vượt qua kỳ thi khó khăn vậy.
Nếu để lộ sơ hở thì cả Khắc Long và Lâm Trung liền sẽ gióng hồi chuông bíp bíp, đưa cô về nước Anh, kèm theo giấy chứng nhận, bị bệnh tâm thần nghiêm trọng, không thể có khả năng tự lập.
Đó cũng chính là lý do Lâm Trung muốn nhanh chóng gả cô đi. Anh không tin tưởng cô có thể sống một mình.
"Chú... Em biết sai rồi. Hãy tha cho em!".
Nhiếp Nghi vỗ vỗ lên khuôn mặt ngây thơ của cô.
"Băng, đã quá trễ!".
Anh cúi đầu, bú mút ngực cô như một đứa trẻ. Hai ngón tay ra ra vào vào bên trong cô không ngừng gia tăng tốc lực. Lâm Băng oằn mình, cô thật sự chịu không nổi. Hai bầu ngực non mềm run rẩy. Đầu gối không ngừng va vào nhau. Cô khó chịu mà ê a mãi.
Nhiếp Nghi mút hai bên ngực cô còn chưa đủ, còn cúi người, nâng hai chân mềm của cô lên, tàn ác hôn lên hai mép môi mỏng manh đỏ thắm, lưỡi nhám theo hai ngón tay trườn vào, mạnh nhẹ khiêu khích.
Hai chân cô co quắp. Cả người giật lên như dính điện, Nhiếp Nghi lại chuyển lên hôn nuốt hai hạt đậu mẩy. Hai ngón tay cật lực đâm xuyên vào bên trong.
Còng sắt bị hai tay Lâm Băng giật mạnh một cái, hạ thân co rút không ngừng. Mật dịch tuôn ra xối xả. Cô kêu rên như đang khóc.
"A.... A... Chú...".
Lâm Băng cong oằn người, rồi xụi lơ đi.
"Khi bị bọn chúng sờ soạng, em có rên rỉ thế này không?".
Nhiếp Nghi nhả ra đầu ngực đỏ thẫm đã bị se đến cứng ngắc của cô. Nước đọng lại trên đó vừa man mát vừa ngưa ngứa.
"Dạ không... A... Em chỉ thích được chú chạm vào thôi...".
Nhiếp Nghi thô lỗ, cắn phập một cái, Lâm Băng đau đớn thét lên.
"Suỵt! Chỗ này còn có người!".
Hai con ngươi anh đã đen như bị quỷ nhập. Anh đùa vậy còn chưa đủ, tháo còng sắt khoá tay cô, ra lệnh.
"Băng, đến lượt em. Đêm nay em chọc giận tôi thì hãy hầu hạ tôi cho tốt!".
Lâm Băng thẫn thờ, ngồi một góc bên giường, hoàn toàn không biết nên làm thế nào. Một giọt nước từ đỉnh ngực sưng đỏ của cô còn đang chảy dọc xuống bụng. Nhiếp Nghi liếm môi thèm thuồng, bú như vậy rồi vẫn thấy chưa đủ.
Cô sau một hồi mới gom đủ can đảm, trườn người đến, hôn xuống anh.
"Không đủ! Em phải nhiệt tình hơn một chút!".
Thiếu nữ mặt mày đỏ au, tuân mệnh, càng lớn mật hôn anh thật cuồng nhiệt. Bàn tay nhỏ sờ xuống vật trướng to của Nhiếp Nghi không ngừng vuốt ve xoa nắn. Cô học theo anh, hôn xuống cổ, xuống tai, bàn tay mơn trớn khuôn ngực cường tráng. Nhiếp Nghi thở dốc, hít xuống một ngụm hơi to.
Có thể đêm nay sẽ là đêm cuối cùng cô ngủ với anh.
Hai tay trượt xuống bụng anh, mềm mại cởi thắt lưng. Cơ bắp cuồn cuộn trên người màu mật ong của Nhiếp Nghi đều đang co chặt lại. Nơi đó đã sưng to đến mức đau đớn.
"Băng, em mau ngồi lên!".
Nhưng cô không nghe lời, cúi đầu, há miệng nhỏ. Nhiếp Nghi còn chưa kịp hoảng hồn thì trụ khổng lồ đã bị Lâm Băng nuốt lấy. Thứ kia của anh quá hùng vĩ, miệng cô bao xuống liền chật cứng, còn chưa ngậm được đến một nửa dục vọng thô dài của anh.
Nhiếp Nghi nắm lấy tóc cô, thở phì phò.
"Băng, em có biết mình đang làm gì không?".
Miệng thì nói vậy nhưng rõ ràng vật cứng của anh rất thích, nó đứng thẳng, sừng sững chĩa lên trời, toàn thân nổi gân xanh đỏ. Lâm Băng dịu dàng cầm lấy, liếm mút nó như một chú mèo con.
"Băng, mau dừng lại..." - Nhiếp Nghi sắp không chịu nổi nữa.
Vào lúc anh tưởng dục vọng sắp được phóng thích ra thì Lâm Băng lại đè lên người anh, ngồi xuống. Hai bờ mông căng tròn cứ không ngừng hẩy lên xuống trên hông anh. Hai bầu vú nhọn lủng lẳng trìu đưa trước mắt. Cô rên rỉ, nhấn sâu người. Anh cũng cong người, không nhịn được mà cứ thở phì phò. Hai tay với lên túm chặt lấy hai đồi vú đang đong đưa sau hai tà áo mỏng.
"A... chú ơi... a... sướng quá... vật của chú đâm em sướng quá!".
Lâm Băng ngửa cổ, chưa di chuyển được bao lâu thì hai chân đã co quắp, rùng mình liên tục muốn đổ gục trên người anh.
Nhiếp Nghi đỡ lấy thân cô, co chân, chống người ngồi dậy, dùng lực hông thúc mạnh lên cô từ bên dưới. Lâm Băng cắn môi rên rỉ muốn bật máu. Cái giường sắt dưới thân bọn họ không ngừng kẽo kẹt như muốn bung ra, hoà lẫn vào tiếng da thịt dồn dập vỗ vào nhau. Cả cơ thể Lâm Băng đều đang tung nảy, lắc lư trong không trung, cuối cùng rớt sâu xuống. Vật cứng của anh chĩa thẳng vào giữa tử cung của cô, phun ra một luồng lớn tinh dịch nóng hổi.
Hai chân của Lâm Băng như vã ra. Dịch của hai người nhão nhẹt, trào hết ra ngoài. Nhiếp Nghi ôm lấy ngực cô, an ủi liếm mút. Thuận thế, đẩy ngã cô xuống giường, nâng bàn chân Lâm Băng lên, liếm láp, dùng lực cánh tay chống đỡ, điên cuồng dùng lực, giã mạnh vào giữa hai chân cô. Lâm Băng co ro bật khóc.
"A... a... Chú ơi...".
Cả người Lâm Băng bị anh ra vào đến mỏi nhừ hết cả ra. Về sau cô có chút kháng cự, muốn chống lại, không cho anh tiếp tục đi vào nữa. Người vừa xoay thì bờ mông đẫy đà đã bị anh kéo lên cao, võng lưng bị anh đè xuống, không ngừng thọc mạnh tới.
"Băng, tôi muốn khiến em mang thai con của tôi...".
Lâm Băng không rõ lời này đã nghe được ở đâu. Cô mơ mơ hồ hồ, không biết trong bao nhiêu lần bị Nhiếp Nghi giày vò thì đã xụi đi.
Lúc tỉnh dậy thì đã nằm trong vòng tay anh ở trong căn hộ cũ. Dưới thân cô lại bắt đầu truyền đến cơn đau nhức đau đến không thở được. Phần đùi non ở giữa hai chân đều đã tím bầm cả lên. Hơn nữa, phần mắt cá chân đã được băng bó cẩn thận.
Nhiếp Nghi luôn tỏ ra mình là người bất cần, kỳ thực, anh luôn để ý hơn bất cứ ai hết.
Đêm qua Nhiếp Nghi rất thô bạo. Trên cơ thể hai người phủ mồ hôi đầm đìa, anh như muốn xuyên thủng cơ thể mềm yếu của cô.
Lâm Băng nằm trên giường, vuốt ve khuôn mặt đẹp như được tạc ra của anh, lưu luyến không muốn xa rời...
Ngón tay cô chạm lên môi anh, cảm giác mềm mịn đến quyến luyến.
"Nghi...".
Còn sắp chạm đến nơi thì cái môi ở trước mặt cô mấp máy.
"Em muốn làm gì?".
"Á...".
Một bên ngực bị bóp mạnh, cô bị đè xuống giường.
"Mới sáng sớm đã muốn làm loạn, có phải em muốn chết rồi có phải không?".
Nhiếp Nghi hệt như con mãnh thú vừa được triệu hồi. Thân thể cường tráng bao phủ lấy cô. Sức lực tràn trề. Lâm Băng hoảng sợ, nhợt nhạt nói.
"Không... Không có... Em... Em còn đau!".
Nhiếp Nghi đưa tay, xoa xoa má của cô, xót xa nói.
"Ừ. Tôi biết thế, nên hôm nay em đừng có mà chọc đến tôi... Vì thật sự đêm qua chơi rất sướng, tôi thật sự sợ sẽ đâm em đến nghiện mất, sẽ làm em đau".
Đáy mắt Lâm Băng rung động.
"Chú...".
"Đi. Để tôi đưa em về nhà. Đêm qua điện thoại em cứ rung mãi. Em đi cả đêm không về, chắc chắn anh trai sẽ rất lo lắng!".
Cô khẽ mỉm cười.
"Dạ".
Suốt quãng đường ngắn ngủi từ nhà Nhiếp Nghi về nhà cô, hai mắt Lâm Băng cứ mờ mịt, lồng ngực cô không ngừng thổn thức. Bộ não cô cứ đau đáu câu nói: "Nhiếp đội lại đi yêu một đứa tâm thần".
"Băng, hôm qua tại sao đột ngột chạy đi? Bọn họ ức hiếp em à?".
Lâm Băng ngước mắt lên, còn tưởng anh sẽ hỏi, tại sao cô xô ngã Chính Lan?!
Đằng nào trong mắt mọi người, cô mới là người xấu, còn Chính Lan là nữ chính hiền lành, thục lương cần có anh bảo hộ.
Cô chậm chạp lắc đầu. Chẳng nhẽ bọn họ không ai kể cho anh biết?
"Không có..." - Cô nói rất khẽ.
Hoặc có thể bọn họ thực sự coi cô là kẻ tâm thần nên mới không muốn chấp.
"Bọn họ kể với anh đã thấy em đứng trong nhà vệ sinh, mất trí rửa tay một hồi lâu. Sau khi có người đi tới cản lại thì đã bị em xô ngã".
Ánh mắt cô tối tăm, gật đầu.
"Ừm".
Thực ra câu chuyện chính là như vậy, Lâm Băng không có gì để giải thích. Cô chính là đã phát điên... Chuyện này mà đến tai Lâm Trung, chắc chắn anh sẽ lập tức gọi Khắc Long từ bên Anh trở về.
"Em không có gì để nói ư?".
Nhiếp Nghi hỏi rất nhẹ nhàng, không hề có một chút trách móc hay oán giận. Anh còn nói thêm.
"Anh muốn nghe câu chuyện từ phía em".
Chiếc xe dừng lại ở trước toà nhà chung cư của cô.
"Em... không có chuyện gì cả... Mọi chuyện chính là giống như bọn họ nói...".
Cô cúi thấp đầu. Nhiếp Nghi thở dài.
"Để tôi bế em lên lầu".
"Không cần đâu. Em có thể tự đi được!".
Cô đẩy cửa xe, cà nhắc lết từng bước một. Dáng người gầy ốm, mỏng manh khuất sau cánh cửa toà nhà mới tinh.
Lâm Băng, mày còn gì đáng để lưu luyến nữa đâu chứ? Nên rời đi trước khi mọi chuyện tệ hại thêm.
"Băng Băng!".
Cô bị giật mình bởi tiếng gọi trên đỉnh đầu, vội vã ngước lên.
"Anh Khắc Long!" - Cô không khỏi tròn mắt ngây ra.
Người đứng trong thang máy cùng với cô là một người đàn ông cao lớn. Dáng dài dong dỏng. Anh mặc một chiếc áo kẻ sọc, và một cái quần màu kem. Trông giống như một ông già lỗi thời vậy. Khuôn mặt anh tuấn, sắc sảo, giấu sau chiếc mắt kính dày cộp.
"Em đi đâu về vậy?" - Khắc Long hoảng hốt nâng tay cô lên - "Sao chân tay thành ra thế này?".
Hai chân đều đã bị trầy xước hết. Tay thì cũng xước xát vài chỗ. Vết thương đều không lớn, nhưng do Lâm Băng quá trắng nên những vết đỏ trên người thật sự quá chối mắt.
Khắc Long nghiêm trọng hỏi cô.
"Không phải em tự làm mình bị thương đấy chứ?".
"Không phải đâu..." - Cô mất tự nhiên rút tay lại - "Em bị té ngã thôi. Anh xem đấy, mắt cá chân cũng bị trật ra, là do giày cao gót!".
Khắc Long xoa đầu cô.
"Em đấy! Bình thường đã đẹp sẵn rồi, còn mang giày cao gót vào làm gì nữa hả? Bình thường nên ít đi những thứ đó thôi".
"Em biết rồi mà!".
Cô cười hì hì.
Thật ra gặp lại Khắc Long làm cho Lâm Băng thấy rất áp lực. Anh giống như một người thầy hà khắc đang bới móc từng lỗi nhỏ, còn cô là một người học sinh nghiêm túc đang cố gắng vượt qua kỳ thi khó khăn vậy.
Nếu để lộ sơ hở thì cả Khắc Long và Lâm Trung liền sẽ gióng hồi chuông bíp bíp, đưa cô về nước Anh, kèm theo giấy chứng nhận, bị bệnh tâm thần nghiêm trọng, không thể có khả năng tự lập.
Đó cũng chính là lý do Lâm Trung muốn nhanh chóng gả cô đi. Anh không tin tưởng cô có thể sống một mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.