Chương 16: Hiểu lầm tai hại
Erly
04/01/2021
Từ nhà An Nhiên trở về, An Hạ còn mang thêm ba phần hoành thánh của nhà An Nhiên về cho Điếu Trạch Nghiễn và mẹ anh cùng thím Vu.
Ngay khi nhìn thấy An Hạ, mẹ Điếu Trạch Nghiễn vô cùng căng thẳng vội đến hỏi nhỏ: "Hai đứa lại cãi nhau sao? Lúc Trạch Nghiễn về mặt nó hầm hầm như ai chọc nó vậy"
"Để con xem cậu ấy thế nào, con có mua chút đồ ăn" An Hạ đưa đồ cho mẹ anh rồi lên lầu, trong lòng cô đã đoán được phần nào lý do Điếu Trạch Nghiễn lại như thế.
Đến trước phòng Điếu Trạch Nghiễn, An Hạ hít sâu một hơi nhẹ nhàng gõ cửa. Cửa bật mở, sắc mặt anh thật sự rất khó coi, An Hạ nhanh chóng mở lời trước: "Tôi có mua..."
"Vui không?" Điếu Trạch Nghiễn cắt ngang lời An Hạ, khoanh tay trước ngực dựa vào thành cửa đanh mặt nhìn cô.
"Hả?" An Hạ khó hiểu hỏi.
"Tôi hỏi cậu đi chơi cùng Tuấn Hạo có vui không?" Điếu Trạch Nghiễn giở giọng điệu khó nghe.
"Rốt cuộc ý cậu là gì?"
"Bây giờ cậu gặp được người đối xử tốt với cậu từ đầu, quan tâm cậu ra mặt cậu liền động lòng rồi sao? Chỉ vài câu dịu dàng thì đã có thể khiến cậu say mê?"
Điếu Trạch Nghiễn nghĩ đến chuyện An Hạ thân thiết với đứa con trai khác thì tâm trạng anh đã cực kỳ tệ, lúc đầu anh đã đối xử không tốt với An Hạ nên luôn lo lắng cô sẽ quay lưng với anh khi có một người khác sẵn sàng bảo vệ cô ngay từ đầu.
An Hạ tức giận nhìn Điếu Trạch Nghiễn đến mức muốn bật khóc, chính là không ngờ anh có thể xem cô là loại người dễ dãi, vô ơn vô nghĩa như vậy. Đôi mắt An Hạ dâng lên màng nước mờ đục, uất nghẹn quay lưng về phòng, để lại một chữ bất lực: "Đúng"
Đôi mày Điếu Trạch Nghiễn cau lại, bàn tay siết chặt thành nắm đấm chứa đầy giận dữ.
Buổi sáng hôm sau, Điếu Trạch Nghiễn trở lại ngồi đối diện An Hạ, cả hai cắm cúi ăn chẳng hề ngước lên nhìn đối phương lấy một lần, ngay cả mẹ anh cũng nhận ra bầu không khí nặng nề khác thường.
Trên trường, trong giờ thể dục lớp chia hai nhóm đánh bóng chuyền, An Hạ không tham gia chỉ ngồi bên ngoài xem.
Trong lúc trận bóng cao trào, Điếu Trạch Nghiễn đỡ bóng cho Lý Thu Nhiên, Lý Thu Nhiên đứng phía sau lưng anh không giấu được vẻ mặt ngưỡng mộ.
Thực hành Hóa, Lý Thu Nhiên vì bất cẩn bỏ sai chất khiến ống nghiệm phát nổ, Điếu Trạch Nghiễn rất nhanh xoay người chắn cho Lý Thu Nhiên.
Họp nhóm sau giờ học ở quán nước, Điếu Trạch Nghiễn và Lý Thu Nhiên cùng nhau giải bài, cả cứ như đang trong thế giới của hai người.
Những hành động Điếu Trạch Nghiễn làm với Lý Thu Nhiên và biểu cảm hạnh phúc của Lý Thu Nhiên dành cho anh, An Hạ nhìn thấy rất rõ, một chi tiết nhỏ cũng không bỏ sót, người con trai đó cách đây vài hôm còn lớn tiếng tuyên bố theo đuổi cô bây giờ đã bên cạnh cô gái khác ngay trước mặt cô.
Từ Tuấn Hạo càng nhìn càng không vừa mắt, nếu phải chọn giữa việc ủng hộ An Hạ hay Lý Thu Nhiên, anh chắc chắn phải chọn An Hạ. Từ Tuấn Hạo hiểu Điếu Trạch Nghiễn, chàng thiếu gia này có bao giờ tử tế với ai bao giờ.
Suốt nhiều ngày chiến tranh lạnh, ai cũng khó chịu trong lòng nhưng không ai chịu xuống nước trước, ngay cả mặt cũng không nhìn đến, cứ như vậy quay lại thái độ của những ngày đầu mới gặp gỡ.
Ngày học cuối trong tuần kết thúc cùng nhau ra về, đi đến gần cổng trường nhìn thấy An Nhiên đang đứng trong sân trường, Từ Tuấn Hạo lập tức vui vẻ chạy ào đến.
"An Nhiên, sao cậu lại ở đây?"
"Tuấn Hạo, mình đi với bạn, cậu ấy có việc nên mình đi cùng cậu ấy" An Nhiên tươi cười nói, chỉ tay về phía cô bạn đứng ở phía xa xa.
Thấy An Nhiên, An Hạ cũng nhanh chóng đi đến chổ cô, hai cô gái lâu ngày gặp nhau cười nói vui vẻ đến tít mắt.
Điếu Trạch Nghiễn và Lý Thu Nhiên phía sau cũng chậm rãi bước đến gần.
"An Hạ, cậu có muốn đến quán cùng mình không, hôm nay bà mình có ở nhà, bà còn nấu thịt kho nữa" An Nhiên lay tay An Hạ.
"Mình có việc rồi, cậu với Tuấn Hạo ăn đi, hôm khác mình tới" An Hạ tinh ý từ chối, liếc nhanh trao đổi ánh mắt với Từ Tuấn Hạo.
"Được, vậy lần sau gặp, mình về quán trước đây" An Nhiên vẫy tay chào, cùng Từ Tuấn Hạo ra về trước.
Lý Thu Nhiên đi đến, dõi theo Từ Tuấn Hạo và An Nhiên phía xa xa, tò mò hỏi: "An Hạ, cô gái đó là ai vậy?"
"Cô ấy là... một người bạn" An Hạ mỉm cười, lặng lẽ cất bước ra hướng cổng trường.
Kể từ lúc An Nhiên xuất hiện, Điếu Trạch Nghiễn rơi vào trầm tư cả bữa tối, nghĩ mãi không hiểu anh đành phải gọi điện hỏi Từ Tuấn Hạo cho ra lẽ.
"*Cô gái lúc chiều? An Nhiên? Mày thấy bọn tao có xứng không*?" Từ Tuấn Hạo hào hứng nói trong điện thoại.
"Vậy An Hạ thì sao? Mày trêu đùa cô ấy à?" Điếu Trạch Nghiễn giận đến bật người dậy khỏi ghế.
"*An Hạ? Cậu ấy giúp tao theo đuổi An Nhiên, mày nghĩ tao cướp An Hạ sao? Ấu trĩ, anh đây không thèm chơi xấu thế đâu. Tao phải làm việc, không nói chuyện với mày nữa, cúp đây*"
Sau khi Từ Tuấn Hạo cúp máy, Điếu Trạch Nghiễn lo lắng tột độ, do anh trách nhầm An Hạ giờ lại không biết phải xin lỗi cô như thế nào.
Sáng, Điếu Trạch Nghiễn ôm bóng bỏ bữa sáng chuẩn bị đi đến sân bóng rổ, ngay khi mẹ anh bảo An Hạ nấu mì, dù đã mang xong giày nhưng Điếu Trạch Nghiễn vẫn cởi ra đi vào ăn.
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn ra ngoài nghe điện thoại, chỉ còn Điếu Trạch Nghiễn và An Hạ trên bàn ăn, anh phải hít một hơi thật sâu lấy can đảm mở lời: "Cậu có muốn đến sân bóng rổ chơi không?"
An Hạ không ngẩng đầu, cũng không nhìn Điếu Trạch Nghiễn, thờ ơ đáp: "Tôi không đi, cảm ơn cậu đã rủ"
Điếu Trạch Nghiễn khổ sở nhăn nhó mặt mày, không biết phải làm thế nào nói lời xin lỗi với An Hạ, anh ấp úng nhận lỗi: "Chuyện đó, là tôi hiểu lầm cậu"
Lúc này An Hạ mới ngước mắt nhìn Điếu Trạch Nghiễn, rất nhanh lãng đi nơi khác, im lặng không nói lời nào.
"Nếu lúc đầu cậu nói cho tôi biết cậu giúp Tuấn Hạo theo đuổi cô gái khác thì tôi đã không nghi ngờ cậu với cậu ta" Điếu Trạch Nghiễn bức xúc giải bài, chuyện này không thể đổ hết lỗi trên người anh.
An Hạ cười nhạt, mệt mỏi cất lời: "Xin lỗi, tôi chính là người không đáng tin, tôi không nên giành bạn của cậu, cũng không có tư cách làm bạn với cậu và bạn cậu, tôi nhất định sẽ chú ý"
"Không phải" Điếu Trạch Nghiễn hốt hoảng lên giọng, không ngờ An Hạ khi giận lại đáng sợ đến mức này, anh khổ tâm giải thích: "Tôi chỉ là không thích cậu thân thiết với đứa con trai khác... Ngoại trừ tôi thôi"
Ngay khi nhìn thấy An Hạ, mẹ Điếu Trạch Nghiễn vô cùng căng thẳng vội đến hỏi nhỏ: "Hai đứa lại cãi nhau sao? Lúc Trạch Nghiễn về mặt nó hầm hầm như ai chọc nó vậy"
"Để con xem cậu ấy thế nào, con có mua chút đồ ăn" An Hạ đưa đồ cho mẹ anh rồi lên lầu, trong lòng cô đã đoán được phần nào lý do Điếu Trạch Nghiễn lại như thế.
Đến trước phòng Điếu Trạch Nghiễn, An Hạ hít sâu một hơi nhẹ nhàng gõ cửa. Cửa bật mở, sắc mặt anh thật sự rất khó coi, An Hạ nhanh chóng mở lời trước: "Tôi có mua..."
"Vui không?" Điếu Trạch Nghiễn cắt ngang lời An Hạ, khoanh tay trước ngực dựa vào thành cửa đanh mặt nhìn cô.
"Hả?" An Hạ khó hiểu hỏi.
"Tôi hỏi cậu đi chơi cùng Tuấn Hạo có vui không?" Điếu Trạch Nghiễn giở giọng điệu khó nghe.
"Rốt cuộc ý cậu là gì?"
"Bây giờ cậu gặp được người đối xử tốt với cậu từ đầu, quan tâm cậu ra mặt cậu liền động lòng rồi sao? Chỉ vài câu dịu dàng thì đã có thể khiến cậu say mê?"
Điếu Trạch Nghiễn nghĩ đến chuyện An Hạ thân thiết với đứa con trai khác thì tâm trạng anh đã cực kỳ tệ, lúc đầu anh đã đối xử không tốt với An Hạ nên luôn lo lắng cô sẽ quay lưng với anh khi có một người khác sẵn sàng bảo vệ cô ngay từ đầu.
An Hạ tức giận nhìn Điếu Trạch Nghiễn đến mức muốn bật khóc, chính là không ngờ anh có thể xem cô là loại người dễ dãi, vô ơn vô nghĩa như vậy. Đôi mắt An Hạ dâng lên màng nước mờ đục, uất nghẹn quay lưng về phòng, để lại một chữ bất lực: "Đúng"
Đôi mày Điếu Trạch Nghiễn cau lại, bàn tay siết chặt thành nắm đấm chứa đầy giận dữ.
Buổi sáng hôm sau, Điếu Trạch Nghiễn trở lại ngồi đối diện An Hạ, cả hai cắm cúi ăn chẳng hề ngước lên nhìn đối phương lấy một lần, ngay cả mẹ anh cũng nhận ra bầu không khí nặng nề khác thường.
Trên trường, trong giờ thể dục lớp chia hai nhóm đánh bóng chuyền, An Hạ không tham gia chỉ ngồi bên ngoài xem.
Trong lúc trận bóng cao trào, Điếu Trạch Nghiễn đỡ bóng cho Lý Thu Nhiên, Lý Thu Nhiên đứng phía sau lưng anh không giấu được vẻ mặt ngưỡng mộ.
Thực hành Hóa, Lý Thu Nhiên vì bất cẩn bỏ sai chất khiến ống nghiệm phát nổ, Điếu Trạch Nghiễn rất nhanh xoay người chắn cho Lý Thu Nhiên.
Họp nhóm sau giờ học ở quán nước, Điếu Trạch Nghiễn và Lý Thu Nhiên cùng nhau giải bài, cả cứ như đang trong thế giới của hai người.
Những hành động Điếu Trạch Nghiễn làm với Lý Thu Nhiên và biểu cảm hạnh phúc của Lý Thu Nhiên dành cho anh, An Hạ nhìn thấy rất rõ, một chi tiết nhỏ cũng không bỏ sót, người con trai đó cách đây vài hôm còn lớn tiếng tuyên bố theo đuổi cô bây giờ đã bên cạnh cô gái khác ngay trước mặt cô.
Từ Tuấn Hạo càng nhìn càng không vừa mắt, nếu phải chọn giữa việc ủng hộ An Hạ hay Lý Thu Nhiên, anh chắc chắn phải chọn An Hạ. Từ Tuấn Hạo hiểu Điếu Trạch Nghiễn, chàng thiếu gia này có bao giờ tử tế với ai bao giờ.
Suốt nhiều ngày chiến tranh lạnh, ai cũng khó chịu trong lòng nhưng không ai chịu xuống nước trước, ngay cả mặt cũng không nhìn đến, cứ như vậy quay lại thái độ của những ngày đầu mới gặp gỡ.
Ngày học cuối trong tuần kết thúc cùng nhau ra về, đi đến gần cổng trường nhìn thấy An Nhiên đang đứng trong sân trường, Từ Tuấn Hạo lập tức vui vẻ chạy ào đến.
"An Nhiên, sao cậu lại ở đây?"
"Tuấn Hạo, mình đi với bạn, cậu ấy có việc nên mình đi cùng cậu ấy" An Nhiên tươi cười nói, chỉ tay về phía cô bạn đứng ở phía xa xa.
Thấy An Nhiên, An Hạ cũng nhanh chóng đi đến chổ cô, hai cô gái lâu ngày gặp nhau cười nói vui vẻ đến tít mắt.
Điếu Trạch Nghiễn và Lý Thu Nhiên phía sau cũng chậm rãi bước đến gần.
"An Hạ, cậu có muốn đến quán cùng mình không, hôm nay bà mình có ở nhà, bà còn nấu thịt kho nữa" An Nhiên lay tay An Hạ.
"Mình có việc rồi, cậu với Tuấn Hạo ăn đi, hôm khác mình tới" An Hạ tinh ý từ chối, liếc nhanh trao đổi ánh mắt với Từ Tuấn Hạo.
"Được, vậy lần sau gặp, mình về quán trước đây" An Nhiên vẫy tay chào, cùng Từ Tuấn Hạo ra về trước.
Lý Thu Nhiên đi đến, dõi theo Từ Tuấn Hạo và An Nhiên phía xa xa, tò mò hỏi: "An Hạ, cô gái đó là ai vậy?"
"Cô ấy là... một người bạn" An Hạ mỉm cười, lặng lẽ cất bước ra hướng cổng trường.
Kể từ lúc An Nhiên xuất hiện, Điếu Trạch Nghiễn rơi vào trầm tư cả bữa tối, nghĩ mãi không hiểu anh đành phải gọi điện hỏi Từ Tuấn Hạo cho ra lẽ.
"*Cô gái lúc chiều? An Nhiên? Mày thấy bọn tao có xứng không*?" Từ Tuấn Hạo hào hứng nói trong điện thoại.
"Vậy An Hạ thì sao? Mày trêu đùa cô ấy à?" Điếu Trạch Nghiễn giận đến bật người dậy khỏi ghế.
"*An Hạ? Cậu ấy giúp tao theo đuổi An Nhiên, mày nghĩ tao cướp An Hạ sao? Ấu trĩ, anh đây không thèm chơi xấu thế đâu. Tao phải làm việc, không nói chuyện với mày nữa, cúp đây*"
Sau khi Từ Tuấn Hạo cúp máy, Điếu Trạch Nghiễn lo lắng tột độ, do anh trách nhầm An Hạ giờ lại không biết phải xin lỗi cô như thế nào.
Sáng, Điếu Trạch Nghiễn ôm bóng bỏ bữa sáng chuẩn bị đi đến sân bóng rổ, ngay khi mẹ anh bảo An Hạ nấu mì, dù đã mang xong giày nhưng Điếu Trạch Nghiễn vẫn cởi ra đi vào ăn.
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn ra ngoài nghe điện thoại, chỉ còn Điếu Trạch Nghiễn và An Hạ trên bàn ăn, anh phải hít một hơi thật sâu lấy can đảm mở lời: "Cậu có muốn đến sân bóng rổ chơi không?"
An Hạ không ngẩng đầu, cũng không nhìn Điếu Trạch Nghiễn, thờ ơ đáp: "Tôi không đi, cảm ơn cậu đã rủ"
Điếu Trạch Nghiễn khổ sở nhăn nhó mặt mày, không biết phải làm thế nào nói lời xin lỗi với An Hạ, anh ấp úng nhận lỗi: "Chuyện đó, là tôi hiểu lầm cậu"
Lúc này An Hạ mới ngước mắt nhìn Điếu Trạch Nghiễn, rất nhanh lãng đi nơi khác, im lặng không nói lời nào.
"Nếu lúc đầu cậu nói cho tôi biết cậu giúp Tuấn Hạo theo đuổi cô gái khác thì tôi đã không nghi ngờ cậu với cậu ta" Điếu Trạch Nghiễn bức xúc giải bài, chuyện này không thể đổ hết lỗi trên người anh.
An Hạ cười nhạt, mệt mỏi cất lời: "Xin lỗi, tôi chính là người không đáng tin, tôi không nên giành bạn của cậu, cũng không có tư cách làm bạn với cậu và bạn cậu, tôi nhất định sẽ chú ý"
"Không phải" Điếu Trạch Nghiễn hốt hoảng lên giọng, không ngờ An Hạ khi giận lại đáng sợ đến mức này, anh khổ tâm giải thích: "Tôi chỉ là không thích cậu thân thiết với đứa con trai khác... Ngoại trừ tôi thôi"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.