Chương 48: Nghĩ Kế Và Hiến Kế
Mạc Hi
16/02/2016
Đưa lại mật hàm cho Lạc Phong, Triệu Doãn phân phó:” Đem tin tức này báo cho hoàng thượng, để người liệu tình huống mà xử trí. Truyền lệnh của ta cho Nhiếp Ảnh, tạm thời nên án binh bất động, cố gắng bảo tồn mệnh của hắn và những người khác, phải sau một thời gian nữa mới câu được cá lớn sau lưng, đừng bức dây động rừng.”
Hắn lại quay qua Hứa Mạt đưa thêm một lệnh mới:” Cho người theo dõi Lâu Đình, ghi lại tên tuổi nhưng người thương xuyên lui tới, chỉ vậy, không cần hành đồng nhiều.”
Hứa Mạt cùng Lạc Phong nhận mệnh lui ra ngoài. Trong phòng chỉ còn Triệu Doãn, Ngân long và thủ lĩnh ám vệ tiếp tục bàn bạc.
Nhược Yên đến trước cửa viện của Mặc Tự Ngôn đang muốn tiến vào thì nghe người hầu báo Mặc công tử đang viết sách bên Trúc Viên, nàng liền quẹo qua tìm kiếm. Đúng ra ban đầu nàng muốn đến Trúc Viên, nhưng nghĩ hôm nay nàng không đi học được Niên lão đã sớm báo với Mặc Tự Ngôn rồi, không nghĩ ra y vẫn ở đấy viết sách.
Trong Trúc Viên, Mặc Tự Ngôn đang ngồi chăm chú ghi chép gì đó. Hôm nay y mặc áo bào màu tro, viền đen, thắt lưng và vải cột tóc cùng màu. Nhược Yên càng nhìn càng cảm thấy y đẹp hơn cả những bức tranh mỹ nam tả Lan Lăng Vương, hay Phan An trên mạng. Nàng cũng bắt đầu hiểu vì sao tên hoàng đế hồ ly kia lại sẵn sàng bỏ cả rừng hoa để ôm lấy một cây tùng rồi. “Sắc đẹp thay cơm” đúng là không chỉ có trong truyền thuyết a!
Nghe tiếng bước chân, Mặc Tư Ngôn ngẩn đầu nhìn thấy Nhược Yên đang bước vào, y giật mình một chút, liền cười nói:” Kiếp trước cũng thời gian này Thành Vương cho người báo với ta tiểu thư bị bệnh nặng không thể theo học, ta đoán chắc là “bệnh” này của nàng đi!”
Thấy y ngạc nghiên nhưng lại tiếp nhận vô cùng nhanh chóng, không có chút vẻ gì hoảng loạn, Nhược Yên mỉm cười nói:” Dù sao sư phó cũng đoán được, giấu người có ít lợi gì, đã thế ta còn mất đi một danh sư, thật phí phạm a.”
Mặc Tự Ngôn cũng cười theo ôn nhuận đáp:” Khi đó ta và nàng cũng chỉ duyên cạn nghĩa nông, không phải bằng hữu để tính nhiệm như bây giờ, không lý gì nàng phải mạo hiểm tin ta được.”
-“Cũng may kiếp này người coi ta là bằng hữu, ít ra có thể cùng san sẻ hoạn nạn với nhau, một người tính ngắn hai người tính dài mà, phải không?” Nhược Yên nhìn y vui vẻ nói.
-“Phải! Ta cũng thấy mình thật may mắn!” Mặc Tự Ngôn nhẹ giọng đáp.
Nhìn thấy gương mặt tuyệt mỹ của y hiện lên nét ưu tư, Nhược Yên biết hắn đang đắm chìm trong ký ức. Liền đổi đề tài hỏi:” Người đang ghi chép gì thế? Có phải giáo án chuẩn bị hành hạ ta không?”
Nghe nàng cường điệu, Mặc Tự Ngôn bật cười nói:” Nàng thông tuệ như thế, làm sao có chuyện gì làm khó được nàng? Ta chỉ đang viết một số phương pháp chống lũ lụt thôi. Theo ta nhớ không lầm, thì chỉ còn vài tháng nữa, vùng duyên hải phía tây sẽ bị lũ tràn về. Nhớ trước kia dù ta có đưa ra kế sách cứu dân ổn thỏa, nhưng cũng không thể cứu hết bá tánh nơi đó. Khung cảnh tiêu điều khi đó ta không cách nào không lo lắng được. Huống chi... bây giờ ta không có quan hàm, cũng không có cơ hội đưa những thứ này cho những người có năng lực giúp ta trị thủy.”
Nói xong hắn thở dài một tiếng, bất lực nhìn tâm huyết của mình nằm ì trên giấy trắng.
Ánh mắt Nhược Yên lóe lên một ánh sáng tinh ranh, nàng giả vờ ưu tư một lúc, thở dài mới nói:” Ta có cách giúp người, chỉ sợ người không dám làm!”
Mặc Tự Ngôn nghe vậy vội hỏi:” Yên Nhi có cách gì cứ nói ra? Để giảm bớt được thương vong mất mát cho dân, Mặc Tự Ngôn ta có gì mà không dám?”
Nhược Yên lén liếc nhìn y một cái, cúi đầu giả vờ khó xử:” Không được, chuyện này nếu người trong cuộc biết thì không ai dị nghị gì, chỉ sợ miệng người đời không sạch sẽ, làm bẩn thanh danh của người, ta là học đồ của người, nghĩ ra cách này chẳng khác gì gián hại người rồi. Thật không nên a!”
Mặc Tự Ngôn vỗ bàn kiên quyết nói:” Thanh danh trong mắt ta vốn là hư ảo, làm sao có thể sánh bằng mạng sống thật sự của trăm họ chứ? Yên Nhi cứ nói, chỉ cần có một cơ hội ta cũng quyết tâm thực hiện.”
Nhìn thấy cá đã mắc câu, Nhược Yên biết mình không nên nóng vội, nên đứng lên nói:” Thôi người để ta suy nghĩ ít hôm, sau đó sẽ nói với người, còn việc làm hay không để người tự quyết định. Sư phó, Yên Nhi cáo từ trước.”
Nói xong đứng lên bước ra ngoài, bỏ một mình Mặc Tự Ngôn nhìn trang sách vừa viết trầm mặc suy nghĩ. Một lúc sau như đã quyết định cái gì đó, y ngồi xuống viết tiếp những việc cần làm lên sách. Thầm nghĩ đợi Nhược Yên hiến kế xong sẽ thực hiện bằng bất cứ giá nào.
Mặc công tử thẳng thắng chính trực, tài hoa hơn người lại không biết được rằng, hắn vừa giao chuyện trọng đại của đời mình cho một tên gian thương, đội lốp học đồ đáng tin cậy của mình. Sau này đừng nói đến việc hắn có muốn hối hận hay không, bởi vì có người làm cho hắn không còn cơ hội để hối hận nữa!
Nhưng ông trời có mắt, tên gian thương kia cũng không thể yên ổn được lâu, bởi vì hắn cũng sẽ bị “khắc tinh” của mình chộp được.
Vừa tung tăng bước ra khỏi Trúc Viên, vừa nghĩ về việc đã hứa với hoàng đế hồ ly, bây giờ có cơ hội thực hiện rồi, nàng không để ý phía trước lại đâm đầu vào một người, Nhược Yên ngước mắt lên nhìn thấy Triệu Doãn, liên nói thầm trong lòng. Không ổn! Sao hắn trở về nhanh vậy? Nàng lại cảm giác được tim của mình “vận động quá sức” nữa rồi.
Triệu Doãn thấy nàng lảo đảo nhanh chóng đưa tay đỡ lấy nàng, xoa xoa đầu nàng nói:” Khi nàng di chuyển sao hai mắt không để nhìn đường? Cứ đụng đầu hoài như thế sớm thành ngốc tử mất.”
Nhược Yên chỉ đỏ mặt tránh né ánh mắt hắn, không biết nên nói gì, thật ra bản thân nàng luôn nghĩ chuyện yêu đương hôn hít chỉ là bình thường, lúc nàng xem trên truyền hình cũng không hề thấy gì đáng để ngại, nhưng chẳng hiểu sao khi vừa nhìn thấy Triệu Doãn, trong đầu nàng lại bắt đầu phát lại hình ảnh quay chậm khi sáng, lúc hắn mất khống chế ôm hôn nàng, da thịt kề nhau không mảnh vải. Mặt nàng bắt đầu nóng lên theo phương hướng tự thiêu. (hp: haha hiệu ứng cô dâu 8 tuổi ngay cảnh h, chết ta mất)
Nhìn gương mặt đang trắng nõn của nàng thay đổi biểu cảm xoành xạch, từ trắng chuyển sang hồng, từ hồng lan sang đỏ, rồi cuối cùng tím rịm. Triệu Doãn thật muốn cười ra tiếng, nhưng ở đây không có cái chăn nào, chỉ sợ nàng ngượng quá chui xuống hồ sen mất. Nên hắn gắng nhịn cũng thật vất vả.
Hắn lại quay qua Hứa Mạt đưa thêm một lệnh mới:” Cho người theo dõi Lâu Đình, ghi lại tên tuổi nhưng người thương xuyên lui tới, chỉ vậy, không cần hành đồng nhiều.”
Hứa Mạt cùng Lạc Phong nhận mệnh lui ra ngoài. Trong phòng chỉ còn Triệu Doãn, Ngân long và thủ lĩnh ám vệ tiếp tục bàn bạc.
Nhược Yên đến trước cửa viện của Mặc Tự Ngôn đang muốn tiến vào thì nghe người hầu báo Mặc công tử đang viết sách bên Trúc Viên, nàng liền quẹo qua tìm kiếm. Đúng ra ban đầu nàng muốn đến Trúc Viên, nhưng nghĩ hôm nay nàng không đi học được Niên lão đã sớm báo với Mặc Tự Ngôn rồi, không nghĩ ra y vẫn ở đấy viết sách.
Trong Trúc Viên, Mặc Tự Ngôn đang ngồi chăm chú ghi chép gì đó. Hôm nay y mặc áo bào màu tro, viền đen, thắt lưng và vải cột tóc cùng màu. Nhược Yên càng nhìn càng cảm thấy y đẹp hơn cả những bức tranh mỹ nam tả Lan Lăng Vương, hay Phan An trên mạng. Nàng cũng bắt đầu hiểu vì sao tên hoàng đế hồ ly kia lại sẵn sàng bỏ cả rừng hoa để ôm lấy một cây tùng rồi. “Sắc đẹp thay cơm” đúng là không chỉ có trong truyền thuyết a!
Nghe tiếng bước chân, Mặc Tư Ngôn ngẩn đầu nhìn thấy Nhược Yên đang bước vào, y giật mình một chút, liền cười nói:” Kiếp trước cũng thời gian này Thành Vương cho người báo với ta tiểu thư bị bệnh nặng không thể theo học, ta đoán chắc là “bệnh” này của nàng đi!”
Thấy y ngạc nghiên nhưng lại tiếp nhận vô cùng nhanh chóng, không có chút vẻ gì hoảng loạn, Nhược Yên mỉm cười nói:” Dù sao sư phó cũng đoán được, giấu người có ít lợi gì, đã thế ta còn mất đi một danh sư, thật phí phạm a.”
Mặc Tự Ngôn cũng cười theo ôn nhuận đáp:” Khi đó ta và nàng cũng chỉ duyên cạn nghĩa nông, không phải bằng hữu để tính nhiệm như bây giờ, không lý gì nàng phải mạo hiểm tin ta được.”
-“Cũng may kiếp này người coi ta là bằng hữu, ít ra có thể cùng san sẻ hoạn nạn với nhau, một người tính ngắn hai người tính dài mà, phải không?” Nhược Yên nhìn y vui vẻ nói.
-“Phải! Ta cũng thấy mình thật may mắn!” Mặc Tự Ngôn nhẹ giọng đáp.
Nhìn thấy gương mặt tuyệt mỹ của y hiện lên nét ưu tư, Nhược Yên biết hắn đang đắm chìm trong ký ức. Liền đổi đề tài hỏi:” Người đang ghi chép gì thế? Có phải giáo án chuẩn bị hành hạ ta không?”
Nghe nàng cường điệu, Mặc Tự Ngôn bật cười nói:” Nàng thông tuệ như thế, làm sao có chuyện gì làm khó được nàng? Ta chỉ đang viết một số phương pháp chống lũ lụt thôi. Theo ta nhớ không lầm, thì chỉ còn vài tháng nữa, vùng duyên hải phía tây sẽ bị lũ tràn về. Nhớ trước kia dù ta có đưa ra kế sách cứu dân ổn thỏa, nhưng cũng không thể cứu hết bá tánh nơi đó. Khung cảnh tiêu điều khi đó ta không cách nào không lo lắng được. Huống chi... bây giờ ta không có quan hàm, cũng không có cơ hội đưa những thứ này cho những người có năng lực giúp ta trị thủy.”
Nói xong hắn thở dài một tiếng, bất lực nhìn tâm huyết của mình nằm ì trên giấy trắng.
Ánh mắt Nhược Yên lóe lên một ánh sáng tinh ranh, nàng giả vờ ưu tư một lúc, thở dài mới nói:” Ta có cách giúp người, chỉ sợ người không dám làm!”
Mặc Tự Ngôn nghe vậy vội hỏi:” Yên Nhi có cách gì cứ nói ra? Để giảm bớt được thương vong mất mát cho dân, Mặc Tự Ngôn ta có gì mà không dám?”
Nhược Yên lén liếc nhìn y một cái, cúi đầu giả vờ khó xử:” Không được, chuyện này nếu người trong cuộc biết thì không ai dị nghị gì, chỉ sợ miệng người đời không sạch sẽ, làm bẩn thanh danh của người, ta là học đồ của người, nghĩ ra cách này chẳng khác gì gián hại người rồi. Thật không nên a!”
Mặc Tự Ngôn vỗ bàn kiên quyết nói:” Thanh danh trong mắt ta vốn là hư ảo, làm sao có thể sánh bằng mạng sống thật sự của trăm họ chứ? Yên Nhi cứ nói, chỉ cần có một cơ hội ta cũng quyết tâm thực hiện.”
Nhìn thấy cá đã mắc câu, Nhược Yên biết mình không nên nóng vội, nên đứng lên nói:” Thôi người để ta suy nghĩ ít hôm, sau đó sẽ nói với người, còn việc làm hay không để người tự quyết định. Sư phó, Yên Nhi cáo từ trước.”
Nói xong đứng lên bước ra ngoài, bỏ một mình Mặc Tự Ngôn nhìn trang sách vừa viết trầm mặc suy nghĩ. Một lúc sau như đã quyết định cái gì đó, y ngồi xuống viết tiếp những việc cần làm lên sách. Thầm nghĩ đợi Nhược Yên hiến kế xong sẽ thực hiện bằng bất cứ giá nào.
Mặc công tử thẳng thắng chính trực, tài hoa hơn người lại không biết được rằng, hắn vừa giao chuyện trọng đại của đời mình cho một tên gian thương, đội lốp học đồ đáng tin cậy của mình. Sau này đừng nói đến việc hắn có muốn hối hận hay không, bởi vì có người làm cho hắn không còn cơ hội để hối hận nữa!
Nhưng ông trời có mắt, tên gian thương kia cũng không thể yên ổn được lâu, bởi vì hắn cũng sẽ bị “khắc tinh” của mình chộp được.
Vừa tung tăng bước ra khỏi Trúc Viên, vừa nghĩ về việc đã hứa với hoàng đế hồ ly, bây giờ có cơ hội thực hiện rồi, nàng không để ý phía trước lại đâm đầu vào một người, Nhược Yên ngước mắt lên nhìn thấy Triệu Doãn, liên nói thầm trong lòng. Không ổn! Sao hắn trở về nhanh vậy? Nàng lại cảm giác được tim của mình “vận động quá sức” nữa rồi.
Triệu Doãn thấy nàng lảo đảo nhanh chóng đưa tay đỡ lấy nàng, xoa xoa đầu nàng nói:” Khi nàng di chuyển sao hai mắt không để nhìn đường? Cứ đụng đầu hoài như thế sớm thành ngốc tử mất.”
Nhược Yên chỉ đỏ mặt tránh né ánh mắt hắn, không biết nên nói gì, thật ra bản thân nàng luôn nghĩ chuyện yêu đương hôn hít chỉ là bình thường, lúc nàng xem trên truyền hình cũng không hề thấy gì đáng để ngại, nhưng chẳng hiểu sao khi vừa nhìn thấy Triệu Doãn, trong đầu nàng lại bắt đầu phát lại hình ảnh quay chậm khi sáng, lúc hắn mất khống chế ôm hôn nàng, da thịt kề nhau không mảnh vải. Mặt nàng bắt đầu nóng lên theo phương hướng tự thiêu. (hp: haha hiệu ứng cô dâu 8 tuổi ngay cảnh h, chết ta mất)
Nhìn gương mặt đang trắng nõn của nàng thay đổi biểu cảm xoành xạch, từ trắng chuyển sang hồng, từ hồng lan sang đỏ, rồi cuối cùng tím rịm. Triệu Doãn thật muốn cười ra tiếng, nhưng ở đây không có cái chăn nào, chỉ sợ nàng ngượng quá chui xuống hồ sen mất. Nên hắn gắng nhịn cũng thật vất vả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.