Chương 22: Tin Tức Của Lục Yên Nhi
Mạc Hi
31/12/2015
Nhược Yên nghe Triệu Doãn nói thế, trong lòng nàng bỗng phiền muộn thở dài nói:” Nhưng ta cũng không phải thật sự là Lục Yên Nhi a.”
Triệu Doãn biết nàng nghĩ gì, liền ôm nàng đặt lên đùi mình nói:” Nhược Nhi, huyết thống là một loại rất kỳ diệu. Trong người nàng, thân thể nàng vẫn đang chảy dòng máu của Lục gia, dù nàng hoàn toàn không biết gì về họ, nhưng khi nghe nhắc đến họ, chẳng phải nàng tự nhiên rất quan tâm sao? Ta tin do dòng máu nàng đang mang tác động, có lẽ việc nàng thay Yên Nhi sống sót cũng là ý trời. Muốn cho Lục gia một cơ hội rửa sạch oan khuất. ”
-“Ta hiểu được mạng sống quý giá thế nào, chàng yên tâm, ta sẽ thay Yên Nhi sống thật tốt, không phụ ông trời đã cho ta cơ hội trọng sinh!” Nhược Yên dụi đầu vào lòng ngực Triệu Doãn, ngửi thấy hương sen nhàn nhạt trên cơ thể hắn khiến lòng nàng yên tĩnh thầm nghĩ, bây giờ nàng mới biết vì sao người ta luôn trồng sen ở những nơi thanh tịnh, vì mỗi lần nàng ngửi được mùi hương này, người nàng luôn có cảm giác yên tâm thư thái. (HP: Sao ta cảm giác không phải do hương sen nhỉ???)
Không khí ấm áp trong đình bị khuấy động khi tiếng bước chân Niên lão từ xa chạy đến báo:” Bẩm vương gia! Liễu thừa tướng nghe nói vương gia gặp thích khách bị thương, đã dẫn người qua muốn gặp vương gia thăm hỏi.”
-“Mời Liễu thừa tướng đến sảnh đường, ta ra ngay!” Phân phó Niên lão xong hắn quay lại nói với Nhược Yên.
-“Ta đưa Nhược Nhi về phòng nghỉ ngơi một lúc đi, tiếp khách xong ta đến tìm nàng cùng dùng bữa.”
-“Chàng cứ đi đi, ta nhìn quanh một chút rồi tự về, chàng nên nhớ ta không phải trẻ con!” Nhược Yên đẩy hắn ra nói.
-“Được! Vậy ta đi trước!” Triệu Doãn nói xong rời đi.
Đến tiền sảnh, trước khi bước và hắn quay qua dặn Niên lão:” Phân phó hai ám vệ trông chừng Nhược Nhi, đừng để nàng gặp nguy hiểm là được, đừng quấy rầy nàng!”
-“Dạ, lão nô đi ngay!” Niên lão lập tức rời đi.
Bước vào phòng Triệu Doãn thấy Liễu thừa tướng ngồi ghế khách, sau lừng còn có một thiếu nữ ăn mặc hoa quý, bên cạnh đem theo một nha hoàn thì khẽ cao mày. Nhưng vẫn không nói gì tiến đến chào hỏi:” Đã để Liễu thừa tướng chờ lâu, bổn vương thật đúng là có lỗi.”
Đám người Liễu thừa tướng lập tức đứng lên làm lễ:” Bái kiến Thành Vương!”
-“Liễu thừa tướng vốn là trọng thần của triều đình, bổn vương dù sao cũng chỉ là một vương gia nhàn hạ, thật không dám phiền thừa tướng bận tậm.” Triệu Doãn khách sáo nhàn nhạt nói.
-“Vương gia nói quá lời, khắp Định Hưng Quốc ai không biết Thành Vương được Bệ Hạ vô vàn sủng ái, lão phu là một thần tử, dĩ nhiên cũng nên thay Bệ Hạ phân ưu một chút với người, nên dẫn ái nữ đến thăm hỏi vương gia, mong người sớm khang phục.” Nói xong quay qua bảo thiếu nữ bên cạnh:” Nhiên Nhi, còn không mau thỉnh an vương gia.”
Thiếu nữ đứng lên dịu dàng hành lễ:” Tiểu nữ Liễu Lan Nhiên xin ra mắt Thành Vương. Mong Thành Vương vạn phúc kim an.”
Nàng ngước nhìn dung nhan tuấn mỹ dịu dàng của hắn, bỗng nhiên đỏ mặt thẹn thùng cúi đầu không dám nhìn tiếp.
Triệu Doãn lướt nhìn một cái rồi phất tay nói:” Đạ tạ cát ngôn của tiểu thư. Mời hai vị ngồi!”
Sau khi ngồi xuống, Liễu thưa tướng nhìn lướt qua Triệu Doạn một cái, rồi quay qua nói với Liễu Lan Nhiên:” Chẳng phải con luôn muốn nhìn xem khung cảnh Thành Vương Phủ hay sao? Nay may mắn gặp mặt Thành Vương, sao không cầu ngài ấy cho con đi tham quan một chút?”
Liễu Lan Nhiên khẽ nâng khuôn mặt đỏ bừng ngượng ngùng nói:”Bẩm vương gia! Tiểu nữ vốn nghe kiến trúc Thành Vương Phủ vô cùng thanh nhã, đã ngưỡng mộ từ lâu, không biết hôm nay tiểu nữ có phúc khí được nhìn một chút không ạ?”
Triệu Doãn từ lúc nghe Liễu thừa tướng mở lời đã biết hắn có việc muốn nói riêng với mình nên ung dung đáp:”Cũng chỉ là một cái Thành vương phủ chứ không phải thế ngoại đào viên gì, bổn vương sẽ cho người dẫn đường, Liễu tiểu thư cứ tự nhiên.”
-“Đa tạ vương gia!” Cúi chào xong Liễu Lan Nhiên lập tức di chuyển bước đi mềm mại của mình theo hộ vệ ra ngoài.
Triệu Doãn cho người hầu ra ngoài hết mới hỏi Liễu thừa tướng:” Không biết Liễu thừa tướng có gì muốn dặn dò?”
Liễu thừa tướng liền đáp:” Thần không dám, chỉ là việc thích khách xuất hiện ở Nhã Viên, thuộc vùng quản hạt của thần đã kinh động hoàng thượng, kính mong vương gia cho thần một ít thời gian, thần sẽ truy ra hung thủ mà giao phó.”
Ánh mắt Triệu Doãn chợt xẹt qua một tia bén lạnh rồi biến mất, hắn dịu giọng nói:” Thừa tướng quá lo rồi, về chuyện trị an của kinh thành không an toàn làm sao trách thừa tướng được. Bổn vương đã giao hết cho Định Nguyên Vân tướng quân đi điều tra nhân khẩu xuất nhập kinh thành, tin chắc nay mai sẽ có kết quả. Bổn vương thật lòng chưa từng trách cứ gì thừa tướng cả! Mong thừa tướng an tâm.”
Liễu thừa tướng ánh mắt sâu xa một chút rồi đổi chủ đề nói:” Thần đa tạ vương gia không trách, hôm nay thần đến đây còn có việc khác muốn bàn với ngài.”
-“Là chuyện quan trọng gì đã khiến Liễu thừa tướng bận lòng như vậy?” Triệu Doãn hửng hờ hỏi.
-“Thật không dám giấu, thần từng nghe hoàng thượng than phiền việc vương gia đã ngoài nhược quán nhưng vẫn chưa thành gia, trong phủ lại càng không có thiếp thất, nên thần mạo muội hỏi ngài. Ngài thấy tiểu nữ của thần thế nào?” Liễu thừa tướng hỏi.
Triệu Doãn cau mày chưa kịp nói gì đã nghe Liễu thừa tướng nói tiếp:
-“À, lão thần quên mất, còn một việc nữa thần muốn nói với ngài là cách đây mấy hôm, thần đã cứu được một thiếu nữ, nàng nói mình tên Lục Yên Nhi, đệ tử của Diệp Trần sư thái và còn nói là muội muội song sinh của Lục Uyển Nhi tiểu thư của phủ Lục ngự y. Hiện còn đang ở tệ xá, không biết vương gia có muốn gặp nàng không? Nếu sau này hai phủ kết thân, thì chúng ta qua lại một chút cũng là được coi bình thường.” Ánh mắt cáo già của Liễu thừa tướng nhìn chằm chằm Triệu Doãn thăm dò.
Triệu Doãn nghe xong trong lòng chấn động, ngoài mặt vẫn bình tĩnh hỏi:” Có bằng chứng gì cho thấy nàng ta là nhị tiểu thư của Lục phủ? Bổn vương chưa từng nghe nói Lục phủ có nhị tiểu thư!”
-“Dĩ nhiên là có! Nàng ta có tín vật chứng minh thân thế mình.” Liễu thừa tướng tự tin đáp.
Triệu Doãn biết nàng nghĩ gì, liền ôm nàng đặt lên đùi mình nói:” Nhược Nhi, huyết thống là một loại rất kỳ diệu. Trong người nàng, thân thể nàng vẫn đang chảy dòng máu của Lục gia, dù nàng hoàn toàn không biết gì về họ, nhưng khi nghe nhắc đến họ, chẳng phải nàng tự nhiên rất quan tâm sao? Ta tin do dòng máu nàng đang mang tác động, có lẽ việc nàng thay Yên Nhi sống sót cũng là ý trời. Muốn cho Lục gia một cơ hội rửa sạch oan khuất. ”
-“Ta hiểu được mạng sống quý giá thế nào, chàng yên tâm, ta sẽ thay Yên Nhi sống thật tốt, không phụ ông trời đã cho ta cơ hội trọng sinh!” Nhược Yên dụi đầu vào lòng ngực Triệu Doãn, ngửi thấy hương sen nhàn nhạt trên cơ thể hắn khiến lòng nàng yên tĩnh thầm nghĩ, bây giờ nàng mới biết vì sao người ta luôn trồng sen ở những nơi thanh tịnh, vì mỗi lần nàng ngửi được mùi hương này, người nàng luôn có cảm giác yên tâm thư thái. (HP: Sao ta cảm giác không phải do hương sen nhỉ???)
Không khí ấm áp trong đình bị khuấy động khi tiếng bước chân Niên lão từ xa chạy đến báo:” Bẩm vương gia! Liễu thừa tướng nghe nói vương gia gặp thích khách bị thương, đã dẫn người qua muốn gặp vương gia thăm hỏi.”
-“Mời Liễu thừa tướng đến sảnh đường, ta ra ngay!” Phân phó Niên lão xong hắn quay lại nói với Nhược Yên.
-“Ta đưa Nhược Nhi về phòng nghỉ ngơi một lúc đi, tiếp khách xong ta đến tìm nàng cùng dùng bữa.”
-“Chàng cứ đi đi, ta nhìn quanh một chút rồi tự về, chàng nên nhớ ta không phải trẻ con!” Nhược Yên đẩy hắn ra nói.
-“Được! Vậy ta đi trước!” Triệu Doãn nói xong rời đi.
Đến tiền sảnh, trước khi bước và hắn quay qua dặn Niên lão:” Phân phó hai ám vệ trông chừng Nhược Nhi, đừng để nàng gặp nguy hiểm là được, đừng quấy rầy nàng!”
-“Dạ, lão nô đi ngay!” Niên lão lập tức rời đi.
Bước vào phòng Triệu Doãn thấy Liễu thừa tướng ngồi ghế khách, sau lừng còn có một thiếu nữ ăn mặc hoa quý, bên cạnh đem theo một nha hoàn thì khẽ cao mày. Nhưng vẫn không nói gì tiến đến chào hỏi:” Đã để Liễu thừa tướng chờ lâu, bổn vương thật đúng là có lỗi.”
Đám người Liễu thừa tướng lập tức đứng lên làm lễ:” Bái kiến Thành Vương!”
-“Liễu thừa tướng vốn là trọng thần của triều đình, bổn vương dù sao cũng chỉ là một vương gia nhàn hạ, thật không dám phiền thừa tướng bận tậm.” Triệu Doãn khách sáo nhàn nhạt nói.
-“Vương gia nói quá lời, khắp Định Hưng Quốc ai không biết Thành Vương được Bệ Hạ vô vàn sủng ái, lão phu là một thần tử, dĩ nhiên cũng nên thay Bệ Hạ phân ưu một chút với người, nên dẫn ái nữ đến thăm hỏi vương gia, mong người sớm khang phục.” Nói xong quay qua bảo thiếu nữ bên cạnh:” Nhiên Nhi, còn không mau thỉnh an vương gia.”
Thiếu nữ đứng lên dịu dàng hành lễ:” Tiểu nữ Liễu Lan Nhiên xin ra mắt Thành Vương. Mong Thành Vương vạn phúc kim an.”
Nàng ngước nhìn dung nhan tuấn mỹ dịu dàng của hắn, bỗng nhiên đỏ mặt thẹn thùng cúi đầu không dám nhìn tiếp.
Triệu Doãn lướt nhìn một cái rồi phất tay nói:” Đạ tạ cát ngôn của tiểu thư. Mời hai vị ngồi!”
Sau khi ngồi xuống, Liễu thưa tướng nhìn lướt qua Triệu Doạn một cái, rồi quay qua nói với Liễu Lan Nhiên:” Chẳng phải con luôn muốn nhìn xem khung cảnh Thành Vương Phủ hay sao? Nay may mắn gặp mặt Thành Vương, sao không cầu ngài ấy cho con đi tham quan một chút?”
Liễu Lan Nhiên khẽ nâng khuôn mặt đỏ bừng ngượng ngùng nói:”Bẩm vương gia! Tiểu nữ vốn nghe kiến trúc Thành Vương Phủ vô cùng thanh nhã, đã ngưỡng mộ từ lâu, không biết hôm nay tiểu nữ có phúc khí được nhìn một chút không ạ?”
Triệu Doãn từ lúc nghe Liễu thừa tướng mở lời đã biết hắn có việc muốn nói riêng với mình nên ung dung đáp:”Cũng chỉ là một cái Thành vương phủ chứ không phải thế ngoại đào viên gì, bổn vương sẽ cho người dẫn đường, Liễu tiểu thư cứ tự nhiên.”
-“Đa tạ vương gia!” Cúi chào xong Liễu Lan Nhiên lập tức di chuyển bước đi mềm mại của mình theo hộ vệ ra ngoài.
Triệu Doãn cho người hầu ra ngoài hết mới hỏi Liễu thừa tướng:” Không biết Liễu thừa tướng có gì muốn dặn dò?”
Liễu thừa tướng liền đáp:” Thần không dám, chỉ là việc thích khách xuất hiện ở Nhã Viên, thuộc vùng quản hạt của thần đã kinh động hoàng thượng, kính mong vương gia cho thần một ít thời gian, thần sẽ truy ra hung thủ mà giao phó.”
Ánh mắt Triệu Doãn chợt xẹt qua một tia bén lạnh rồi biến mất, hắn dịu giọng nói:” Thừa tướng quá lo rồi, về chuyện trị an của kinh thành không an toàn làm sao trách thừa tướng được. Bổn vương đã giao hết cho Định Nguyên Vân tướng quân đi điều tra nhân khẩu xuất nhập kinh thành, tin chắc nay mai sẽ có kết quả. Bổn vương thật lòng chưa từng trách cứ gì thừa tướng cả! Mong thừa tướng an tâm.”
Liễu thừa tướng ánh mắt sâu xa một chút rồi đổi chủ đề nói:” Thần đa tạ vương gia không trách, hôm nay thần đến đây còn có việc khác muốn bàn với ngài.”
-“Là chuyện quan trọng gì đã khiến Liễu thừa tướng bận lòng như vậy?” Triệu Doãn hửng hờ hỏi.
-“Thật không dám giấu, thần từng nghe hoàng thượng than phiền việc vương gia đã ngoài nhược quán nhưng vẫn chưa thành gia, trong phủ lại càng không có thiếp thất, nên thần mạo muội hỏi ngài. Ngài thấy tiểu nữ của thần thế nào?” Liễu thừa tướng hỏi.
Triệu Doãn cau mày chưa kịp nói gì đã nghe Liễu thừa tướng nói tiếp:
-“À, lão thần quên mất, còn một việc nữa thần muốn nói với ngài là cách đây mấy hôm, thần đã cứu được một thiếu nữ, nàng nói mình tên Lục Yên Nhi, đệ tử của Diệp Trần sư thái và còn nói là muội muội song sinh của Lục Uyển Nhi tiểu thư của phủ Lục ngự y. Hiện còn đang ở tệ xá, không biết vương gia có muốn gặp nàng không? Nếu sau này hai phủ kết thân, thì chúng ta qua lại một chút cũng là được coi bình thường.” Ánh mắt cáo già của Liễu thừa tướng nhìn chằm chằm Triệu Doãn thăm dò.
Triệu Doãn nghe xong trong lòng chấn động, ngoài mặt vẫn bình tĩnh hỏi:” Có bằng chứng gì cho thấy nàng ta là nhị tiểu thư của Lục phủ? Bổn vương chưa từng nghe nói Lục phủ có nhị tiểu thư!”
-“Dĩ nhiên là có! Nàng ta có tín vật chứng minh thân thế mình.” Liễu thừa tướng tự tin đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.