Chương 4:
Phong Diệp
03/01/2024
Khanh đẩy nhẹ cửa, bước vào phòng họp của khoa. Cô hơi ngạc nhiên, khi thấy sự xuất hiện của Giám đốc bệnh viện, vì bình thường, những buổi họp giao ban này, chỉ cần đến sự có mặt của trưởng khoa, phó khoa và các y bác sỹ trong khoa thôi, chứ ít khi đích thân Giám đốc phải có mặt, nếu như không có chuyện gì đặc biệt quan trọng.
Đáp lại lời chào hỏi của Tuệ Khanh, chỉ là câu "ừ" nhẹ của ông Thắng. Nhìn thái độ của ông, cô định hỏi điều gì đó, nhưng rồi lại thôi, khi thấy mọi người đang đi vào, và bắt đầu lấp đầy những chiếc ghế trống.
Sau khi nghe Đỗ Hưng báo cáo tình hình của bệnh nhân trong 24 giờ qua, thì Lê Trọng – Trưởng khoa phẫu thuật thần kinh – Sọ não, liền đứng dậy, anh bỏ qua khâu nhận xét, rút kinh nghiệm mà vào thẳng vấn đề chính, giúp Khanh giải đáp thắc mắc của cô về sự có mặt của Giám đốc bệnh viện trong buổi họp giao ban khoa ngày hôm nay. Giọng anh trịnh trọng.
"Thưa các anh chị. Tôi xin phép được giới thiệu, buổi họp giao ban của khoa chúng ta ngày hôm nay, có sự tham gia của đồng chí Phạm Văn Thắng, Giám đốc bệnh viện."
Sau màn giới thiệu đó là một tràng pháo tay, cùng với những lời xì xào bán tán của mọi người. Lê Trọng tiếp tục.
"Vì lát nữa Giám đốc và tôi còn có buổi họp giao ban toàn bệnh viện, nên tôi sẽ thông báo luôn về những sai phạm nghiêm trọng của cán bộ trong khoa trong quá trình cứu chữa bệnh nhân, để mọi người có thể rút kinh nghiệm. Thưa Giám đốc..."
Khanh không mấy để tâm lắm đến lời phát biểu của Lê Trọng, dù bản thân cô đang là nhân vật chính mà anh ta đang đề cập tới.
Đại thể là, Lê Trọng đang phê bình, cảnh cáo Tuệ Khanh vì đã làm sai quy trình, tự ý đưa ra quyết định vượt quá thẩm quyền của bản thân trong việc cứu chữa người bệnh. Anh ta muốn cô phải nhận một hình phạt nào đó, để sửa sai và rút kinh nghiệm lần sau.
Mặc cho Lê Trọng độc diễn với bài diễn văn liệt kê "tội lỗi" của mình, Tuệ Khanh vẫn ngồi im lặng, tỏ vẻ tiếp thu những lời góp ý đó, mà không hề mảy may có ý định đưa ra một lời phản biện, hay thanh minh cho chính mình.
Thi thoảng, Khanh có ngước mắt lên, quan sát nét mặt của ông Thắng. Ngón tay ông gõ nhẹ xuống bàn, đôi lông mày hơi chau lại, chăm chú lắng nghe màn "đấu tố" vừa rồi của nhân viên cấp dưới.
Nhìn nét buồn trong mắt ông, Khanh cảm thấy có lỗi phần nào. Nhưng tuyệt nhiên, đó không phải là sự áy náy với những gì mà Lê Trọng vừa mới gán cho cô, mà đó là cảm giác có lỗi, vì đã phụ lại sự tin tưởng và yêu quý mà ông Thắng đã dành cho mình. Vì chính ông là người, mà một năm trước đây đã ra sức thuyết phục ban lãnh đạo bệnh viện phải mời bằng được cô về đây công tác, trước khi ông liên lạc, đưa ra đề nghị đó với cô.
Tuệ Khanh cũng thừa hiểu, sự ganh ghét, đố kỵ và không vừa lòng của một vài người đối với mình, một kẻ mới chân ướt chân ráo bước vào làm việc tại đây, mà đã được đề bạt lên vị trí Phó khoa. Đó là điều không tưởng đối với những ai đã làm việc lâu năm tại bệnh viện, dù cho cô có gắn theo cái mác Thạc sỹ từ nước ngoài quay trở về. Không có thâm niên công tác, chưa có đóng góp gì cho bệnh viện, mà đột nhiên được lãnh đạo cân nhắc lên vị trí đó, quả là không khỏi khiến người ta phải bàn tán.
Dù biết là bản thân không nhận được sự ủng hộ tuyệt đối, nhưng Tuệ Khanh muốn từ chối cũng đâu có được, khi mà cái tờ quyết định bổ nhiệm cô đã được đặt sẵn lên bàn vào ngay cái ngày đầu tiên cô có mặt ở bệnh viện để bắt đầu công việc của mình. Mà theo như ông Thắng nói, đó chính là món quà đặc biệt và bất ngờ, ông và ban lãnh đạo muốn dành tặng cô, khi cô chịu chấp nhận quay về nước và lựa chọn bệnh viện này để đóng góp tài năng và công sức của mình vào việc phục vụ và chăm sóc sức khỏe cho bệnh nhân.
Kể từ khi cầm tờ quyết định đó trong tay, Tuệ Khanh luôn phải đối mặt với sự hằn học, tức tối của Lê Trọng dành cho mình. Cô cố gắng tỏ ra không quan tâm tới thái độ đó, mà chỉ tập trung vào công việc chuyên môn của mình, tập trung vào những người bệnh đang cần đến những người bác sỹ như cô. Thế nên suốt thời gian qua, Lê Trọng vẫn chưa thể có bất cứ lý do gì để có thể đưa cô ra trước toàn thể mọi người mà trách cứ, cho đến sự việc lần này.
"Tôi đề nghị trong buổi họp giao ban toàn thể bệnh viện lát nữa đây, bác sỹ Tuệ Khanh phải đứng ra, nhận trách nhiệm cho những quyết định sai trái của mình, và chấp nhận mọi hình thức kỷ luật mà ban lãnh đạo bệnh viện sẽ đưa ra."
Vẫn chỉ có một mình Lê Trọng sang sảng trong phòng họp với gương mặt đỏ gay đỏ gắt.
"Thưa chú, cháu nghĩ rằng quyết định của Tuệ Khanh lúc đó là hoàn toàn hợp lý. Bất cứ ai trong chúng ta, khi gặp phải tình huống đó cũng sẽ đều đưa ra lựa chọn giống như cô ấy thôi."
Hầu hết mọi người đều hướng mắt về phía Đỗ Hưng, ngoại trừ Tuệ Khanh. Anh tiếp tục lên tiếng.
"Việc cô ấy không kịp đưa ra đề xuất và không thể chờ đợi sự có mặt của anh Trọng để tiến hành hội chẩn cho bệnh nhân cũng là có lý do chính đáng. Bởi hôm đó là ngày lễ, không chỉ có anh Trọng, mà hầu hết lãnh đạo đều nghỉ phép, không ai có mặt tại bệnh viện. Y tá trực ban cũng đã gọi cho anh Trọng, nhưng anh ấy không bắt máy. Vậy thử hỏi, nếu như cô ấy vẫn làm đúng theo quy trình, xin ý kiến của từng người, rồi mới tiến hành phẫu thuật, thì liệu, bệnh nhân đã có còn giữ được mạng sống cho đến ngày hôm nay không? Chẳng phải, nhiệm vụ của bác sỹ là cứu người hay sao? Vậy tại sao, trong những trường hợp cấp bách như vậy, lại không có ngoại lệ? Cháu nghĩ, trong việc này, chúng ta nên khen, chứ không phải đưa cô ấy ra mà kỷ luật như ý muốn của anh Trọng được."
Nghe những lời giải thích vừa rồi của Hưng, ông Thắng khẽ gật đầu đồng ý. Cũng chính vì hiểu tính cách của Khanh, nên khi Lê Trọng muốn phải đưa sự việc này ra cuộc họp giao ban toàn bệnh viện, ông đã liền ngăn lại, để mình trực tiếp tới đây, xem cụ thể tình hình thế nào, rồi mới đưa ra quyết định.
"Được. Cứ cho là cô ta đã cứu sống được một bệnh nhân đi, thế còn một người nữa thì sao? May mà người nhà bệnh nhân không đến đây làm ầm lên, rồi kiện bệnh viện vì làm việc vô trách nhiệm, coi thường mạng sống của bệnh nhân đấy. Nhiệm vụ của bác sỹ đúng là cứu người, nhưng vì cứu một người, mà hại chết một người, như vậy có gọi là cứu không?"
"Vậy xin hỏi, anh đã đọc hết báo cáo về ca trực hôm đó chưa ạ? Anh có biết được rõ tình trạng của cả hai bệnh nhân khi được đưa đến bệnh viện không? Em nhớ là em đã làm báo cáo chi tiết gửi về khoa rồi cơ mà."
Đỗ Hưng hỏi ngược lại, khiến Lê Trọng cảm thấy lúng túng, không biết phải trả lời ra sao.
"Thưa chú, cháu cũng có mặt ngay sau khi bác sỹ Khanh cùng bệnh nhân kia đi vào phòng mổ. Vì chính cháu là người đã chứng kiến vụ tai nạn đó, nên đã nhanh chóng chạy theo sau xe cấp cứu về bệnh viện. Bệnh nhân nam bị đa chấn thương nặng, mạch và huyết áp không đo được, mất máu quá nhiều, tim vỡ, phần sọ não có vết nứt rộng. Dù cháu đã cố gắng hết sức, nhưng do bệnh nhân bị thương quá nặng, lại rơi vào tình trạng hôn mê sâu, nên đã qua đời khoảng một tiếng sau đó. Cháu cũng đã ghi chép đầy đủ vào biên bản và gửi báo cáo lên lãnh đạo khoa ngay ngày hôm sau. Không rõ là anh Trọng chưa đọc, hay là đọc chưa kỹ, mà lại đưa ra quyết định kỷ luật bác sỹ Tuệ Khanh?"
Đôi tai Tuệ Khanh như ù đi, khi nghe Đỗ Hưng mô tả lại tình trạng của Hoàng Tuấn trước khi qua đời. Đôi mắt cô nặng trĩu, vì phải cố níu giữ những giọt nước lại, để chúng khỏi trào ra.
"Anh đã đau lắm phải không Tuấn?"
Cuộc đối đáp ngoài kia chẳng thể lọt vào tai Khanh đến một từ, khi mà câu hỏi ấy cứ văng vẳng trong đầu, xuyên qua não cô, buốt nhói.
"Thôi được rồi. Chúng ra dừng tranh luận tại đây. Cậu Trọng cũng không nên truy cứu chuyện này nữa, bởi chính cậu cũng phải gánh một phần nhiệm. Là lãnh đạo khoa, mà không thể có mặt trong tình hình nguy cấp như vậy thì có nên bị khiển trách không? Bác sỹ Khanh đúng là có hơi làm trái quy tắc, nhưng tôi thiết nghĩ, đó là điều nên làm để cứu sống người bệnh. Là đồng nghiệp với nhau, cần phải bảo ban, trợ giúp, và đoàn kết với nhau trong công việc, chứ không phải là tập trung đi tìm kẽ hở của người khác, hơn nữa, đó lại là cấp dưới của mình. Tôi hy vọng là sẽ không còn thấy bất cứ một trường hợp tương tự nào như thế này nữa trong bệnh viện của chúng ta. Cuộc họp đến đây là kết thúc, mọi người cũng về làm việc của mình đi."
Đến lúc này, ông Thắng mới đứng lên, nói ra quan điểm của riêng mình. Tất nhiên, trong lời phát biểu của ông, vẫn có ý bênh vực việc làm của Tuệ Khanh, nhưng điều đó lại được sự ủng hộ và đồng ý của tất cả mọi người. Chỉ có riêng mình Lê Trọng, vẫn tỏ ra miễn cưỡng khi phải chấp nhận lời đề nghị đó của ông.
"Xin lỗi con nhé. Là thầy đã đẩy con vào thế khó rồi."
Mọi người đã rời khỏi phòng hết rồi, mà Khanh vẫn còn ngồi đó, với vẻ mặt ủ ê, đầy mệt mỏi. Ông Thắng liền bước tới cạnh, vỗ nhẹ vai cô mà an ủi.
"Dạ, con không sao đâu thầy."
"Con đừng để ý quá nhiều tới thái độ của những người khác. Việc đề bạt con lên vị trí này, không phải chỉ một mình thầy quyết là được, còn phải có sự đồng ý của ban lãnh đạo bệnh viện, của Sở và cả Bộ y tế nữa mà. Họ sẽ không đưa ra quyết định, nếu như không biết được tài năng và tay nghề của con đâu. Hãy nghĩ rằng, con cần phải làm việc vì những bệnh nhân của mình, chứ không phải làm việc, để vừa lòng những người xung quanh. Đừng suy nghĩ quá nhiều nữa."
"Con hiểu rồi ạ."
"Hiểu rồi thì tốt. Cũng đến giờ họp tiếp theo rồi, chúng ta cùng đi luôn chứ?"
Ông Thắng cười hiền từ, chìa bàn tay ra, có ý đỡ Tuệ Khanh đứng dậy.
++***++
Lần đầu tiên gặp Tuệ Khanh, là khi ông dự buổi nói chuyện với những sinh viên mới của trường Đại học Y để truyền lửa đam mê, và nhiệt huyết yêu nghề dành cho họ. Lúc đó, ông đã có một ấn tượng hết sức đặc biệt, với cô sinh viên có gương mặt sáng sủa, đôi mắt tinh anh, toát lên vẻ thông minh tiềm ẩn. Cô khá mạnh dạn, khi liên tục giơ tay đặt câu hỏi với ông. Rồi những buổi gặp gỡ tiếp theo, khi được trường mời về giảng dạy một vài tiết học chuyên ngành, ông lại được chứng kiến về sự trưởng thành với những kiến thức sâu sắc về y học, của cô sinh viên y khoa mới học năm thứ hai ấy. Ông tận tình giúp đỡ, cho cô mượn những cuốn sách, tài liệu quý mà mình có, dù cho với những người chỉ mới bắt đầu vào học chuyên ngành như cô, những kiến thức đó quả là rất xa vời. Nhưng với Tuệ Khanh thì lại khác, cô cầm lấy chúng, nâng niu như một báu vật, rồi ngấu nghiến đọc. Không hiểu chỗ nào, cô lại chạy đến tìm, nhờ ông giảng giải. Cứ thế, tình cảm thầy trò dần dần trở nên thân thiết như những người thân trong gia đình, Cũng chính ông, là người đã đứng ra giới thiệu và khuyến khích Tuệ Khanh nộp hồ sơ đăng ký nhận chương trình học bổng tại Mỹ.
Và có lẽ, do cảm kích ân tình mà ông đã dành cho cô, nên ngay khi ông gọi điện, có ý đề nghị cô trở về nước, và công tác tác tại bệnh viện, cô liền nhận lời ngay, dù cho cô cũng đã nhận được khá nhiều lời mời từ các bệnh viện lớn ở Mỹ.
Trong lòng ông Thắng, thực sự rất mong muốn có được người con dâu giỏi giang như Tuệ Khanh, nhưng ông biết, con trai mình so với cô là cả một khoảng chênh lệch lớn, không phải là về học thức, mà là về nhân cách. Nó quá thực dụng, khi sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để có thể đạt được điều mà mình muốn, giống hệt tính cách của vợ ông. Thế nên, dù muốn là vậy, nhưng ông cũng chưa bao giờ có ý định gán ghép cho hai người họ, hơn nữa, cũng có lần ông vô tình nhìn thấy một cậu thanh niên trẻ đến bệnh viện đón Tuệ Khanh khi cô tan ca, hai người họ trông có vẻ rất tình tứ. Ông cảm thấy mừng cho cô, giống như một người cha, khi biết con gái mình đã tìm được hạnh phúc.
++***++
Tuệ Khanh đang kiểm tra sức khỏe cho bệnh nhân tại phòng làm việc, thì nghe thấy tiếng ồn ào ở phía ngoài. Cứ nghĩ là như thường ngày, do đông bệnh nhân quá nên mới có sự to tiếng như vậy, nên cô bỏ ngoài tai, tiếp tục công việc của mình, cho đến khi cánh cửa phòng bật mở, kèm theo đó là gương mặt tức giận của người phụ nữ mà cô đã gặp mấy hôm trước, cùng với sự xuất hiện của Lan ngay sau đó, với thái độ năn nỉ.
"Cô à, đây là bệnh viện, cô đừng làm ồn như thế. Mời cô ra ngoài này, để bác sỹ còn làm việc. Có rất nhiều bệnh nhân đang chờ đến lượt khám nữa."
"Buông tay tôi ra."
Người đàn bà kia giật phắt tay mình khỏi sự níu giữ của Lan. Bà ta quay sang nhìn Khanh, với ánh mắt trợn trừng.
"Lại là cô hả? Cô làm bác sỹ kiểu gì mà lại đi dọa nạt bệnh nhân như thế? Hay là chê nhà chúng tôi đưa phong bì ít quá, nên cố tình hạch sách? Để tôi gọi điện cho giám đốc bệnh viện xuống đây, xem ông ta giải quyết nhân viên cấp dưới của mình như thế nào?"
"Cháu mời cô ra ngoài ngay, nếu không cháu sẽ phải gọi bảo vệ lên đấy ạ."
Tuệ Khanh giơ tay, ra hiệu cho Lan giữ im lặng. Cô đứng dậy, đi ra khỏi bàn làm việc của mình, nói giọng nhẹ nhàng.
"Mời cô ngồi xuống, rồi bình tĩnh nói chuyện. Ở đây có rất nhiều người bệnh, cô làm như vậy, sẽ gây ảnh hưởng tới họ."
Đưa tay chỉ người phụ nữ kia ngồi xuống, Tuệ Khanh quay sang Lan nhờ vả.
"Em đưa chú qua phòng phát thuốc giúp chị nhé, đơn thuốc chị ghi trong sổ rồi. Khoảng 10 phút nữa hãy cho bệnh nhân tiếp theo vào."
Đợi cho Lan đưa bệnh nhân ra khỏi phòng, Tuệ Khanh mới ngồi xuống phía đối diện với người vừa mới làm loạn phòng làm việc của mình lên.
"Cô là mẹ của bệnh nhân Hoàng Nhật An?"
"Phải, tôi là mẹ của nó. Con tôi bị làm sao mà cô dám bảo là sẽ chuyển nó xuống khoa Tâm Thần? Cô có tin là tôi sẽ cho cô nghỉ việc luôn trong ngày hôm nay không hả?"
Vẫn là cái giọng đanh đá, ghê gớm đó, khiến Tuệ Khanh dần có cảm giác coi thường với người phụ nữ trông bề ngoài thì có vẻ sang trọng, nhưng tính cách thì quá ư là thô lỗ này. Tuy vậy, cô vẫn nén lòng mình lại, cố gắng cư xử lịch sự.
"Là cháu chỉ muốn tốt cho con gái của cô mà thôi. Cô ấy..."
"Bà làm loạn lên như vậy đã đủ chưa? Hay là tôi không cần nằm viện nữa, cứ về nhà, để một mình bà chăm sóc vậy?"
Nhật An từ ngoài xô cửa vào, không khác gì cách thức mà mẹ cô đã bước vào đây khi nãy. Chỉ có điều, đối tượng mà hai người muốn hướng tới lại khác nhau hoàn toàn.
"Con gái, hãy bình tĩnh lại một chút. Mẹ chỉ muốn cho cô ta một bài học, để lần sau đừng có tiếp tục dọa nạt con như vừa nãy thôi mà."
Trước thái độ nhũn nhặn của người phụ nữ kia, bất giác gai ốc trên da Tuệ Khanh nổi đầy lên. Cô liền đứng dậy, để mặc cho mẹ con họ tự giải quyết với nhau, còn mình thì quay trở lại bàn làm việc, coi như không nhìn thấy, không nghe thấy bất cứ điều gì đang diễn ra trước mắt.
"Bà mà cũng biết nghĩ cho tôi như vậy sao? Nực cười."
Nhật Anh nhìn người đàn bà đang ngồi đó với ánh mắt khinh bỉ.
"Con nói gì vậy? Mẹ không nghĩ cho con thì nghĩ cho ai chứ? Con kiểm tra xong hết chưa, để mẹ dìu con về phòng nhé?"
"Bà đi về nhà đi, tôi không muốn bà ở đây. Tôi còn phải chờ bác sỹ khám lại cho mình nữa, bà đang làm cản trở công việc của người ta đấy."
"Nhưng mà, mẹ..."
"Bà còn muốn gì nữa đây? Hay là bà muốn gây sự thêm với bác sỹ, để họ không muốn chữa bệnh cho tôi, để được nhìn thấy tôi chết đi thì bà mới yên lòng?"
"Được rồi, được rồi. Con đừng nghĩ oan cho tấm lòng của mẹ như thế. Mẹ sẽ đi ngay đi.
Lúc này Tuệ Khanh mới ngước mắt lên, nhìn người phụ nữ kia lật đật đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi phòng mình. Cô không thuộc dạng người thích xen vào chuyện của người khác, nhưng quả thực thái độ của cô gái này đối với mẹ mình, không khỏi khiến Khanh cảm thấy khó chịu. Cô thầm nghĩ trong đầu: "Là cái gì đã khiến cho cô ta hành xử vô lễ với mẹ mình như vậy? Do tính cách, hay là bởi có mẫu thuẫn không thể hòa giải được từ trước?"
"Khoan đã, bà còn chưa nói lời xin lỗi với bác sỹ điều trị của tôi mà đã bỏ đi như thế rồi à?"
Tuệ Khanh giật mình, đến nỗi chiếc bút đang cầm trên tay cô cũng vô lực mà rơi xuống bàn, trước lời đề nghị vừa rồi. Cô không dám nhận, hay đúng hơn là không muốn nhận lời xin lỗi đó, mà chắc gì bà ta đã chịu hạ mình để nghe lời con gái mình mà xin lỗi cô. Tuệ Khanh nghĩ vậy, nên nhanh chóng cầm bút lên, tiếp tục ghi chép vào cuốn sổ theo dõi bệnh nhân của mình.
"Xin lỗi bác sỹ. Chào bác sỹ, tôi về. Mẹ về nhé."
Hết sức miễn cưỡng, nhưng lời xin lỗi vừa rồi cũng khiến Tuệ Khanh phải ngẩn người mất vài giây, không biết phải phản ứng thế nào. Cho tới khi người phụ nữ kia bước ra khỏi phòng, mà cô vẫn chưa thể thốt lên lời.
"Xin lỗi chị, vì đã để người nhà đến đây làm loạn, gây ảnh hưởng đến công việc của mọi người."
Hai mẹ con người này, thực sự đã khiến Tuệ Khanh được mở mang tầm mắt về hội chứng đa nhân cách của loài người.
"Chị Khanh."
Hà đẩy cửa bước vào, trên tay cầm theo tấm film chụp CT của Nhật An.
"Có kết quả rồi hả em? Cho chị mượn."
Tuệ Khanh đứng dậy, đón lấy túi hồ sơ từ tay Hà.
Thái độ thờ ơ đó của Tuệ Khanh, khiến trong lòng Nhật An bỗng xuất hiện một cảm giác hụt hẫng khó tả. Cô giữ im lặng, lặng lẽ quan sát gương mặt Tuệ Khanh khi đang chăm chú nghiên cứu tấm film chụp của mình. Từng cái nhíu mày, đến cử chỉ mím chặt vành môi của cô ấy, không hiểu sao, lại có thể khiến trái tim Nhật An phải đập nhanh hơn một nhịp.
"Được rồi. Em đưa bệnh nhân về phòng nghỉ ngơi đi, lát nữa chị sẽ mang tấm film này sang phòng chẩn đoán hình ảnh, để làm rõ hơn một số chi tiết."
Không thể tiếp tục chịu đựng được thái độ dửng dưng, lạnh lùng của Tuệ Khanh đối với mình mãi được nữa, Nhật An đành lên tiếng để giải tỏa nỗi ấm ức đang cuộn lên trong lòng mình.
"Chỉ có vậy thôi sao?"
Tuệ Khanh có chút khó hiểu với câu hỏi bất ngờ vừa rồi của Nhật An. Cô nhìn thẳng vào mắt người đối diện, rồi như chợt nhận ra điều mà cô gái kia mong chờ là gì, nên cô vội trấn an.
"À, cô yên tâm đi. Chỉ là tôi thấy trên tấm film chụp xuất hiện một điểm nghi vấn nhỏ, nên muốn kiểm tra kỹ hơn thôi. Sẽ không có gì đáng ngại đâu."
"Em không quan tâm tới điều đó. Muốn hỏi chị chuyện khác cơ."
"Chuyện gì?"
"Lời xin lỗi vừa rồi, chị có chấp nhận không?"
Tuệ Khanh không ngờ tới điều mà Nhật An muốn biết lại chính là phản ứng của cô với lời xin lỗi của hai mẹ con họ.
"Từ trước đến nay, tôi ít khi can thiệp vào chuyện của người khác, và cũng không để tâm lắm đến thái độ của người ngoài đối với mình. Vậy nên, cô đừng suy nghĩ quá nhiều về sự việc vừa rồi. Tôi không thể ý đâu."
Nhận được câu trả lời của Tuệ Khanh, Nhật An liền đứng dậy, nhấc từng bước khó nhọc, bước ra khỏi phòng làm việc của cô, mang theo nỗi thất vọng tràn trề.
"Là không quan tâm? Là người ngoài? Phải rồi. Thế mà mình không chịu nhận ra. Chắc là sau khi phẫu thuật não, mình đã mắc chứng ảo tưởng mất rồi. Người kia với mình, vốn dĩ đâu có mối quan hệ gì? Có chăng, đó chỉ là mối quan hệ nhất thời phát sinh giữa bác sỹ và bệnh nhân mà thôi. Mà mối quan hệ này, có rồi sẽ nhanh chóng lại mất đi, bởi người ta hàng ngày còn phải tiếp đón bao nhiêu bệnh nhân giống mình nữa cơ mà. Làm sao có thể duy trì mãi được? Vậy hà cớ gì mà lại bắt người ta phải quan tâm, để ý đến việc riêng của mình được chứ. Nực cười quá."
Nhật An bất giác bật cười thành tiếng, sau những suy nghĩ vừa mới xuất hiện trong đầu mình, khiến cho người đi bên cạnh, không khỏi dấy lên một cảm giác nghi ngờ đối với bệnh tình của cô.
++***++
Tuệ Khanh ngả người ra ghế, mắt cô nhắm hờ lại, cố gắng chợp mắt một chút, để giảm bớt căng thẳng, trước khi bắt đầu ca trực đêm nay của mình.
Hoàng Tuấn đứng đó, đang nhìn cô với ánh mắt ấm áp, tràn ngập yêu thương. Anh đưa tay, vẫy Tuệ Khanh lại phía mình. Cô cười rạng rỡ, lao vào vòng tay anh, với niềm hạnh phúc ngập tràn.
Máu. Quá nhiều máu.
Tuệ Khanh sợ hãi, khi ngực áo Tuấn đang dần chuyển sang màu đỏ thẫm. Cô hét lên, cố gắng vùng vẫy, nhưng vẫn bị anh ghì chặt lại. Cô dần cảm thấy đuối sức, lồng ngực bị cái ôm của anh ép chặt lại, khiến hô hấp ngày càng trở nên khó khăn.
"Chị Khanh, chị Khanh."
Giọng nói hốt hoảng của Lan vang lên bên tai, khiến Tuệ Khanh choàng tỉnh giấc, thoát khỏi cơn ác mộng vừa rồi. Cô rút vội chiếc khăn tay trong túi ra, lau đi những giọt mồ hôi đang vương đầy trên trán, gương mặt thì vẫn còn là một màu trắng bệch, và một đôi bàn tay lạnh toát.
"Chị bị sao thế? Không khỏe ở đâu ạ?"
Lan cảm thấy lo lắng, khi nhìn sắc mặt không được tốt của Tuệ Khanh.
"Chị không sao. Có chuyện gì vậy em?"
Không muốn để cho người khác phải quan tâm quá nhiều đến mình, nên Tuệ Khanh tìm cách chuyển chủ đề.
"À, bệnh nhân ở phòng dịch vụ số 5 đang sốt rất cao. Em đã cho cô ấy uống thuốc hạ sốt rồi, nhưng chưa thấy có chuyển biến."
Chỉ kịp nghe đến đó, không thể nghĩ ngợi thêm điều gì, Tuệ Khanh vùng đứng dậy, lao thật nhanh ra khỏi phòng.
Trên giường bệnh, Nhật An đang co giật từng cơn, mắt cô trợn trừng, hơi thở dần trở nên khó nhọc. Vì lần đầu tiên gặp trường hợp như vậy, nên cô bé thực tập viên tỏ ra sợ hãi, chân tay lóng ngóng, không biết phải xử trí thế nào. Tuệ Khanh chạy vào, kéo tay cô bé tránh xa khỏi giường bệnh, còn bản thân mình thì nắm chặt bàn tay lại, đặt vào giữa hai hàm răng đang nghiến chặt lại của Nhật An, ngăn không cho cô tự cắn vào lưỡi mình.
"Mau đặt ống thở cho bệnh nhân, chuẩn bị diazepam để tiêm trực tiếp vào tĩnh mạch ngay."
Lan và cô sinh viên thực tập nhanh chóng thực hiện theo sự chỉ dẫn của Khanh. Khoảng vài phút sau, Nhật An đã thoát khỏi cơn co giật và trở về trạng thái bình thường.
"Chị Khanh, tay của chị..."
Lan sửng sốt, khi thấy bàn tay Khanh bị Nhật An nghiến đến chảy máu.
"Không sao, em lấy máu của bệnh nhân, rồi mang tới phòng xét nghiệm giúp chị. Cần phải tìm ra nguyên nhân dẫn tới sốt cao và co giật thế này. Không loại trừ khả năng là xuất hiện vấn đề nghiêm trọng trong não."
"Dạ."
"Còn em, giúp cô ấy nới lỏng quần áo ra, rồi lấy khăn ấm lau hết mồ hôi trên người bệnh nhân đi. Tiếp tục cặp nhiệt độ, theo dõi thân nhiệt của người bệnh, để có thể kịp thời xử lý."
Tuệ Khanh quay sang dặn dò cô sinh viên thực tập kia, rồi tự mình đi tới chiếc xe đẩy thuốc, tìm bông băng và thuốc sát trùng để sơ cứu vết thương trên tay.
"Được rồi, em về phòng trực nghỉ ngơi đi, chị sẽ ở đây canh chừng bệnh nhân cho. Nếu có bệnh nhân cấp cứu, thì bảo y tá trực ban gọi điện cho chị."
Nhìn bộ dạng mệt mỏi của cô gái trẻ kia sau những gì vừa diễn ra, Tuệ Khanh không khỏi mềm lòng. Cô liếc nhìn đồng hồ, thấy đã qua 12 giờ đêm, nên cũng không có ý để cô bé phải vất vả.
"Nhưng..."
"Yên tâm, một mình chị cũng có thể xử lý được."
Nghe được câu nói này của Tuệ Khanh, cô bé kia mới dám đi ra. Trong phòng, chỉ còn lại Khanh và Nhật An. Thi thoảng, cô lại đặt tay lên trán, để kiểm tra tình trạng của An, cho đến khi toàn thân cô ấy trở nên mát lạnh, Khanh mới cảm thấy an tâm phần nào.
Tuệ Khanh đứng lên, tắt điện phòng, rồi kéo nhẹ chiếc ghế ra gần cửa sổ. Cô ngồi xuống, hướng mắt vào những ánh đèn đủ màu sắc đang thắp sáng khắp đường phố kia. Những hình ảnh mà cô vừa gặp trong cơn ác mộng vừa qua, lại như ùa về trong tâm trí.
"Là cô ấy phải không anh? Ừ, thì cô ấy trẻ hơn em, đẹp hơn em, và tất nhiên là giàu có hơn em, nhưng em tin là anh sẽ không vì những điều đó mà quyết định đến với cô ấy đâu. Phải chăng, bên trong con người cô ấy còn chứa đựng một sức hút bí ẩn, khiến anh không thể cưỡng lại? Hay bởi vì cô ấy có những điều, mà em mãi mãi không thể có, để khiến anh cảm thấy được hạnh phúc mỗi khi ở bên?"
Ánh đèn đường lấp lánh ngoài kia, dần trở nên nhòa đi, bởi những giọt nước mắt đang chảy tràn khóe mi của Tuệ Khanh.
Tiếng động nhẹ ở phía sau, khiến Tuệ Khanh thoáng giật mình, cô vội đưa tay lên lau khô nước mắt, rồi mới đứng dậy, quay trở vào bật điện lên.
"Tỉnh rồi à?"
Bàn tay mềm mại của Tuệ Khanh, một lần nữa lại đặt lên trán Nhật An, khiến trong lòng cô xuất hiện một cảm giác lâng lâng, khó tả. Cô khẽ gật đầu thay cho câu trả lời với Tuệ Khanh, gương mặt trở nên nóng ran, mà chắc chắn, không phải là do cô bị sốt.
"Hạ sốt rồi. Để tôi tháo ống thở ra giúp cô."
Vẫn là thái độ lạnh lùng thường thấy, nhưng cử chỉ của Tuệ Khanh lại hết sức nhẹ nhàng.
"Chị ở đây cả đêm sao?"
Nhật An dịch người lên, dựa lưng vào thành giường, chăm chú quan sát thái độ của Tuệ Khanh.
"Ừ. Khi nãy cô sốt cao quá, nên tôi muốn ở lại, để tiện cho việc theo dõi. Lấy giúp tôi chiếc nhiệt kế trong người ra."
"Á..."
Nhật An hét lên thật lớn, khi cô cúi xuống, thấy khuy áo mình bị tháo tung, toàn bộ thân người phía trước của cô lộ ra trước mặt Tuệ Khanh. Cảm giác xấu hổ, khiến mặt cô đỏ bừng lên."
"Có chuyện gì vậy? Cảm thấy khó chịu ở đâu à?"
Tuệ Khanh cũng chẳng hiểu có chuyện gì xảy ra, cô vội ngồi xuống bên cạnh, định đưa tay ra giữ lấy bờ vai của Nhật An, thì bị gạt phăng đi.
"Tại sao quần áo trên người tôi lại trở nên thế này?"
Biết được lý do mà Nhật An trở nên hốt hoảng như thế, Tuệ Khanh liền rút tay lại, cô thở phào nhẹ nhõm.
"Tôi còn tưởng là chuyện gì. Khi nãy cô sốt cao quá, nên tôi bảo y tá nới lỏng quần áo trên người, giúp cô thoải mái hơn. Y tá đó cũng là nữ, nên cô có thể yên tâm. Giờ thì có thể tự mình cài khuy vào được rồi."
"Chị thì biết cái gì chứ? Chính vì là nữ nên mới cảm thấy xấu hổ thế này đây. Thật là ngượng muốn chết mà."
Cài vội mấy chiếc khuy áo lại, Nhật An không khỏi cười khổ.
"Uống đi. Tôi thấy để trên bàn, nên pha giúp cô một cốc."
Nhật An nhìn ly sữa còn đang bốc hơi trên tay Tuệ Khanh, cô ngây người một lúc, rồi trái tim như đập loạn lên, xuất hiện cảm giác thật rộn ràng, vui sướng.
"Sao vậy? Không muốn uống à?"
Thấy Nhật An chẳng hề có chút phản ứng nào, khi mình chìa cốc sữa đến trước mặt, Tuệ Khanh liền có ý định rút lại. Nhưng cô chưa kịp hành động, thì bàn tay đã bị ai đó nắm chặt, rồi nhanh chóng đoạt lấy ly sữa.
"Không. Muốn uống chứ. Mà chị pha cho em hả?"
Cầm ly sữa trên tay mà Nhật An vẫn còn tỏ ra hoài nghi.
"Chẳng lẽ pha cho tôi."
"Tay chị..."
Nhật An đưa ly sữa lên miệng, bất chợt nhìn thấy bàn tay Tuệ Khanh đang bị băng bó, cô nhanh chóng hiểu ra nguyên nhân.
"Không sao. Khi đó vội quá, nên không nghĩ ra được giải pháp nào tối ưu."
Tuệ Khanh coi như không để ý, cô quay mặt đi, thu dọn lại một số vật dụng trên bàn. Nhưng cô không biết rằng, chính thái độ đó của mình, lại càng khiến cho người nào đó cảm thấy cảm kích, và rung động trong lòng nhiều hơn.
"Xin lỗi."
Nhật An lí nhí trong miệng. Cô thực sự muốn cầm lấy tay người kia, để kiểm tra vết thương do mình gây ra có nặng hay không, rồi cẩn thận nâng lên, kề sát miệng mình mà thổi nhẹ.
"Cũng không còn sốt nữa. Cô uống sữa, rồi nằm nghỉ tiếp đi. Tôi phải về phòng trực đậy."
"Khoan đã."
Đặt vội ly sữa xuống giường, Nhật An cũng chẳng hiểu sao mình lại có thể thốt lên được hai từ đó, khi nghe Tuệ Khanh nói muốn quay trở lại phòng làm việc của cô ấy. Nói xong rồi mới biết mình vô lý một cách rất vô duyên. Cô lại cầm ly sữa lên, đặt vào giữa hai vành môi của mình, để che giấu đi sự xấu hổ của bản thân.
"Có chuyện gì vậy?"
Tuệ Khanh khó hiểu, dừng lại gặng hỏi.
"Em... em muốn hỏi chị một chuyện."
Nhật An tìm bừa một lý do cho mình.
"Nói đi."
"Sao chị lại đối xử tốt với em như vậy?"
Tuệ Khanh chăm chú lắng nghe, nhưng khi biết được câu hỏi của Nhật An dành cho mình, cô hơi nhíu mày, rồi lại nhanh chóng trở về trạng thái bình thường.
"Có gì tốt đâu, tôi thấy bình thường mà. Với bệnh nhân nào tôi cũng đều đối xử như vậy cả. Cô đừng nghĩ ngợi quá nhiều."
Câu trả lời của Tuệ Khanh khiến Nhật An có chút thất vọng, hụt hẫng trong lòng. Dù biết là câu trả lời mà mình hy vọng và mong muốn sẽ không bao giờ có thể xảy ra, nhưng cô không nghĩ đáp án mà mình vừa mới có kia, nó lại phũ phàng đến thế. Tự dưng lồng ngực lại có cảm giác nghẹn ngào, khó chịu đến kỳ lạ.
"Nếu như em không phải là bệnh nhân, thì chị có đối xử tốt với em như vậy không?"
Cố vớt vát lại cho mình chút niềm tin, Nhật An nhìn sâu vào mắt Tuệ Khanh, một lần nữa cô lại đặt hy vọng.
"Nếu cô không phải là bệnh nhân thì có nghĩa chúng ta là những người xa lạ, không quen biết. Vậy thì tôi lấy tư cách gì mà đối xử tốt với cô đây?"
"Nhưng cũng phải có ngoại lệ chứ? Giống như, khi gặp ai đó lần đầu tiên, liền có ngay cảm tình với họ, trong lòng xuất hiện cảm giác thật thân quen, gần gũi chẳng hạn."
"Tôi thường không sống cảm tính như vậy. Mau nằm xuống nghỉ ngơi đi, tôi đi đây."
"Chị, chị không thể ở lại đây sao? Lỡ như cơn sốt của em quay trở lại, thì phải làm thế nào?"
Nhật An vẫn cố gắng níu kéo.
"Nhìn thấy nó không?" Tuệ Khanh chỉ tay vào nút đỏ được đặt trên đầu giường của Nhật An. "Nếu có chuyện gì, cô cứ bấm nút đó, chúng tôi sẽ lập tức có mặt ngay."
Nhắc nhở xong, Tuệ Khanh lạnh lùng bước đi, bỏ lại phía sau lưng cô, một ánh mắt ưu tư, buồn thẳm.
Cánh cửa phòng bệnh khép lại, cũng là lúc, nước mắt của Nhật An rơi thành giọt, nhỏ vào ly sữa cô đang cầm trên tay.
Bật ra tiếng cười nhẹ, Nhật An tự chế giễu chính mình. Cô không biết bản thân lại trở nên yếu đuối như thế này từ bao giờ, liệu có phải là bắt đầu trong khoảng thời gian ngắn ngủ, kể từ khi cô gặp người kia không? Nhưng như người ta nói, giữa cô và người đó vốn dĩ là xa lạ, vốn dĩ là không quen biết mà, người ta đối xử với cô, cũng vẫn giống như hàng trăm, hàng nghìn bệnh nhân mà người ta gặp gỡ hàng ngày, vậy cớ sao, tâm trạng cô lại trở nên xốn xang, xao động đến như vậy. Cái cảm giác mà cô đang mang bên mình, rốt cuộc phải gọi là gì đây? Sao lồng ngực lại bị co thắt, khó chịu như thế này chứ?
Nhấc ly sữa lên, lần này thì Nhật An làm một hơi, uống cạn không còn một giọt. Cô vốn ghét sữa, nhưng sao hôm nay cô mới nhận ra được, trong sữa luôn tồn tại vị ngọt đậm đà, và mùi thơm mát dễ chịu đến như vậy.
Đặt chiếc cốc lên bàn, Nhật An nằm xuống, cô đưa lưỡi,liếm quanh vành môi mình một lượt, để một lần nữa, tận hưởng nốt vị ngọt, thơm của cốc sữa mình vừa uống. Hàng mi khép lại, khóe môi cũng vì thế mà vẽ lên một đường cong hoàn hảo, trước khi chìm vào giấc mộng đẹp.
Đáp lại lời chào hỏi của Tuệ Khanh, chỉ là câu "ừ" nhẹ của ông Thắng. Nhìn thái độ của ông, cô định hỏi điều gì đó, nhưng rồi lại thôi, khi thấy mọi người đang đi vào, và bắt đầu lấp đầy những chiếc ghế trống.
Sau khi nghe Đỗ Hưng báo cáo tình hình của bệnh nhân trong 24 giờ qua, thì Lê Trọng – Trưởng khoa phẫu thuật thần kinh – Sọ não, liền đứng dậy, anh bỏ qua khâu nhận xét, rút kinh nghiệm mà vào thẳng vấn đề chính, giúp Khanh giải đáp thắc mắc của cô về sự có mặt của Giám đốc bệnh viện trong buổi họp giao ban khoa ngày hôm nay. Giọng anh trịnh trọng.
"Thưa các anh chị. Tôi xin phép được giới thiệu, buổi họp giao ban của khoa chúng ta ngày hôm nay, có sự tham gia của đồng chí Phạm Văn Thắng, Giám đốc bệnh viện."
Sau màn giới thiệu đó là một tràng pháo tay, cùng với những lời xì xào bán tán của mọi người. Lê Trọng tiếp tục.
"Vì lát nữa Giám đốc và tôi còn có buổi họp giao ban toàn bệnh viện, nên tôi sẽ thông báo luôn về những sai phạm nghiêm trọng của cán bộ trong khoa trong quá trình cứu chữa bệnh nhân, để mọi người có thể rút kinh nghiệm. Thưa Giám đốc..."
Khanh không mấy để tâm lắm đến lời phát biểu của Lê Trọng, dù bản thân cô đang là nhân vật chính mà anh ta đang đề cập tới.
Đại thể là, Lê Trọng đang phê bình, cảnh cáo Tuệ Khanh vì đã làm sai quy trình, tự ý đưa ra quyết định vượt quá thẩm quyền của bản thân trong việc cứu chữa người bệnh. Anh ta muốn cô phải nhận một hình phạt nào đó, để sửa sai và rút kinh nghiệm lần sau.
Mặc cho Lê Trọng độc diễn với bài diễn văn liệt kê "tội lỗi" của mình, Tuệ Khanh vẫn ngồi im lặng, tỏ vẻ tiếp thu những lời góp ý đó, mà không hề mảy may có ý định đưa ra một lời phản biện, hay thanh minh cho chính mình.
Thi thoảng, Khanh có ngước mắt lên, quan sát nét mặt của ông Thắng. Ngón tay ông gõ nhẹ xuống bàn, đôi lông mày hơi chau lại, chăm chú lắng nghe màn "đấu tố" vừa rồi của nhân viên cấp dưới.
Nhìn nét buồn trong mắt ông, Khanh cảm thấy có lỗi phần nào. Nhưng tuyệt nhiên, đó không phải là sự áy náy với những gì mà Lê Trọng vừa mới gán cho cô, mà đó là cảm giác có lỗi, vì đã phụ lại sự tin tưởng và yêu quý mà ông Thắng đã dành cho mình. Vì chính ông là người, mà một năm trước đây đã ra sức thuyết phục ban lãnh đạo bệnh viện phải mời bằng được cô về đây công tác, trước khi ông liên lạc, đưa ra đề nghị đó với cô.
Tuệ Khanh cũng thừa hiểu, sự ganh ghét, đố kỵ và không vừa lòng của một vài người đối với mình, một kẻ mới chân ướt chân ráo bước vào làm việc tại đây, mà đã được đề bạt lên vị trí Phó khoa. Đó là điều không tưởng đối với những ai đã làm việc lâu năm tại bệnh viện, dù cho cô có gắn theo cái mác Thạc sỹ từ nước ngoài quay trở về. Không có thâm niên công tác, chưa có đóng góp gì cho bệnh viện, mà đột nhiên được lãnh đạo cân nhắc lên vị trí đó, quả là không khỏi khiến người ta phải bàn tán.
Dù biết là bản thân không nhận được sự ủng hộ tuyệt đối, nhưng Tuệ Khanh muốn từ chối cũng đâu có được, khi mà cái tờ quyết định bổ nhiệm cô đã được đặt sẵn lên bàn vào ngay cái ngày đầu tiên cô có mặt ở bệnh viện để bắt đầu công việc của mình. Mà theo như ông Thắng nói, đó chính là món quà đặc biệt và bất ngờ, ông và ban lãnh đạo muốn dành tặng cô, khi cô chịu chấp nhận quay về nước và lựa chọn bệnh viện này để đóng góp tài năng và công sức của mình vào việc phục vụ và chăm sóc sức khỏe cho bệnh nhân.
Kể từ khi cầm tờ quyết định đó trong tay, Tuệ Khanh luôn phải đối mặt với sự hằn học, tức tối của Lê Trọng dành cho mình. Cô cố gắng tỏ ra không quan tâm tới thái độ đó, mà chỉ tập trung vào công việc chuyên môn của mình, tập trung vào những người bệnh đang cần đến những người bác sỹ như cô. Thế nên suốt thời gian qua, Lê Trọng vẫn chưa thể có bất cứ lý do gì để có thể đưa cô ra trước toàn thể mọi người mà trách cứ, cho đến sự việc lần này.
"Tôi đề nghị trong buổi họp giao ban toàn thể bệnh viện lát nữa đây, bác sỹ Tuệ Khanh phải đứng ra, nhận trách nhiệm cho những quyết định sai trái của mình, và chấp nhận mọi hình thức kỷ luật mà ban lãnh đạo bệnh viện sẽ đưa ra."
Vẫn chỉ có một mình Lê Trọng sang sảng trong phòng họp với gương mặt đỏ gay đỏ gắt.
"Thưa chú, cháu nghĩ rằng quyết định của Tuệ Khanh lúc đó là hoàn toàn hợp lý. Bất cứ ai trong chúng ta, khi gặp phải tình huống đó cũng sẽ đều đưa ra lựa chọn giống như cô ấy thôi."
Hầu hết mọi người đều hướng mắt về phía Đỗ Hưng, ngoại trừ Tuệ Khanh. Anh tiếp tục lên tiếng.
"Việc cô ấy không kịp đưa ra đề xuất và không thể chờ đợi sự có mặt của anh Trọng để tiến hành hội chẩn cho bệnh nhân cũng là có lý do chính đáng. Bởi hôm đó là ngày lễ, không chỉ có anh Trọng, mà hầu hết lãnh đạo đều nghỉ phép, không ai có mặt tại bệnh viện. Y tá trực ban cũng đã gọi cho anh Trọng, nhưng anh ấy không bắt máy. Vậy thử hỏi, nếu như cô ấy vẫn làm đúng theo quy trình, xin ý kiến của từng người, rồi mới tiến hành phẫu thuật, thì liệu, bệnh nhân đã có còn giữ được mạng sống cho đến ngày hôm nay không? Chẳng phải, nhiệm vụ của bác sỹ là cứu người hay sao? Vậy tại sao, trong những trường hợp cấp bách như vậy, lại không có ngoại lệ? Cháu nghĩ, trong việc này, chúng ta nên khen, chứ không phải đưa cô ấy ra mà kỷ luật như ý muốn của anh Trọng được."
Nghe những lời giải thích vừa rồi của Hưng, ông Thắng khẽ gật đầu đồng ý. Cũng chính vì hiểu tính cách của Khanh, nên khi Lê Trọng muốn phải đưa sự việc này ra cuộc họp giao ban toàn bệnh viện, ông đã liền ngăn lại, để mình trực tiếp tới đây, xem cụ thể tình hình thế nào, rồi mới đưa ra quyết định.
"Được. Cứ cho là cô ta đã cứu sống được một bệnh nhân đi, thế còn một người nữa thì sao? May mà người nhà bệnh nhân không đến đây làm ầm lên, rồi kiện bệnh viện vì làm việc vô trách nhiệm, coi thường mạng sống của bệnh nhân đấy. Nhiệm vụ của bác sỹ đúng là cứu người, nhưng vì cứu một người, mà hại chết một người, như vậy có gọi là cứu không?"
"Vậy xin hỏi, anh đã đọc hết báo cáo về ca trực hôm đó chưa ạ? Anh có biết được rõ tình trạng của cả hai bệnh nhân khi được đưa đến bệnh viện không? Em nhớ là em đã làm báo cáo chi tiết gửi về khoa rồi cơ mà."
Đỗ Hưng hỏi ngược lại, khiến Lê Trọng cảm thấy lúng túng, không biết phải trả lời ra sao.
"Thưa chú, cháu cũng có mặt ngay sau khi bác sỹ Khanh cùng bệnh nhân kia đi vào phòng mổ. Vì chính cháu là người đã chứng kiến vụ tai nạn đó, nên đã nhanh chóng chạy theo sau xe cấp cứu về bệnh viện. Bệnh nhân nam bị đa chấn thương nặng, mạch và huyết áp không đo được, mất máu quá nhiều, tim vỡ, phần sọ não có vết nứt rộng. Dù cháu đã cố gắng hết sức, nhưng do bệnh nhân bị thương quá nặng, lại rơi vào tình trạng hôn mê sâu, nên đã qua đời khoảng một tiếng sau đó. Cháu cũng đã ghi chép đầy đủ vào biên bản và gửi báo cáo lên lãnh đạo khoa ngay ngày hôm sau. Không rõ là anh Trọng chưa đọc, hay là đọc chưa kỹ, mà lại đưa ra quyết định kỷ luật bác sỹ Tuệ Khanh?"
Đôi tai Tuệ Khanh như ù đi, khi nghe Đỗ Hưng mô tả lại tình trạng của Hoàng Tuấn trước khi qua đời. Đôi mắt cô nặng trĩu, vì phải cố níu giữ những giọt nước lại, để chúng khỏi trào ra.
"Anh đã đau lắm phải không Tuấn?"
Cuộc đối đáp ngoài kia chẳng thể lọt vào tai Khanh đến một từ, khi mà câu hỏi ấy cứ văng vẳng trong đầu, xuyên qua não cô, buốt nhói.
"Thôi được rồi. Chúng ra dừng tranh luận tại đây. Cậu Trọng cũng không nên truy cứu chuyện này nữa, bởi chính cậu cũng phải gánh một phần nhiệm. Là lãnh đạo khoa, mà không thể có mặt trong tình hình nguy cấp như vậy thì có nên bị khiển trách không? Bác sỹ Khanh đúng là có hơi làm trái quy tắc, nhưng tôi thiết nghĩ, đó là điều nên làm để cứu sống người bệnh. Là đồng nghiệp với nhau, cần phải bảo ban, trợ giúp, và đoàn kết với nhau trong công việc, chứ không phải là tập trung đi tìm kẽ hở của người khác, hơn nữa, đó lại là cấp dưới của mình. Tôi hy vọng là sẽ không còn thấy bất cứ một trường hợp tương tự nào như thế này nữa trong bệnh viện của chúng ta. Cuộc họp đến đây là kết thúc, mọi người cũng về làm việc của mình đi."
Đến lúc này, ông Thắng mới đứng lên, nói ra quan điểm của riêng mình. Tất nhiên, trong lời phát biểu của ông, vẫn có ý bênh vực việc làm của Tuệ Khanh, nhưng điều đó lại được sự ủng hộ và đồng ý của tất cả mọi người. Chỉ có riêng mình Lê Trọng, vẫn tỏ ra miễn cưỡng khi phải chấp nhận lời đề nghị đó của ông.
"Xin lỗi con nhé. Là thầy đã đẩy con vào thế khó rồi."
Mọi người đã rời khỏi phòng hết rồi, mà Khanh vẫn còn ngồi đó, với vẻ mặt ủ ê, đầy mệt mỏi. Ông Thắng liền bước tới cạnh, vỗ nhẹ vai cô mà an ủi.
"Dạ, con không sao đâu thầy."
"Con đừng để ý quá nhiều tới thái độ của những người khác. Việc đề bạt con lên vị trí này, không phải chỉ một mình thầy quyết là được, còn phải có sự đồng ý của ban lãnh đạo bệnh viện, của Sở và cả Bộ y tế nữa mà. Họ sẽ không đưa ra quyết định, nếu như không biết được tài năng và tay nghề của con đâu. Hãy nghĩ rằng, con cần phải làm việc vì những bệnh nhân của mình, chứ không phải làm việc, để vừa lòng những người xung quanh. Đừng suy nghĩ quá nhiều nữa."
"Con hiểu rồi ạ."
"Hiểu rồi thì tốt. Cũng đến giờ họp tiếp theo rồi, chúng ta cùng đi luôn chứ?"
Ông Thắng cười hiền từ, chìa bàn tay ra, có ý đỡ Tuệ Khanh đứng dậy.
++***++
Lần đầu tiên gặp Tuệ Khanh, là khi ông dự buổi nói chuyện với những sinh viên mới của trường Đại học Y để truyền lửa đam mê, và nhiệt huyết yêu nghề dành cho họ. Lúc đó, ông đã có một ấn tượng hết sức đặc biệt, với cô sinh viên có gương mặt sáng sủa, đôi mắt tinh anh, toát lên vẻ thông minh tiềm ẩn. Cô khá mạnh dạn, khi liên tục giơ tay đặt câu hỏi với ông. Rồi những buổi gặp gỡ tiếp theo, khi được trường mời về giảng dạy một vài tiết học chuyên ngành, ông lại được chứng kiến về sự trưởng thành với những kiến thức sâu sắc về y học, của cô sinh viên y khoa mới học năm thứ hai ấy. Ông tận tình giúp đỡ, cho cô mượn những cuốn sách, tài liệu quý mà mình có, dù cho với những người chỉ mới bắt đầu vào học chuyên ngành như cô, những kiến thức đó quả là rất xa vời. Nhưng với Tuệ Khanh thì lại khác, cô cầm lấy chúng, nâng niu như một báu vật, rồi ngấu nghiến đọc. Không hiểu chỗ nào, cô lại chạy đến tìm, nhờ ông giảng giải. Cứ thế, tình cảm thầy trò dần dần trở nên thân thiết như những người thân trong gia đình, Cũng chính ông, là người đã đứng ra giới thiệu và khuyến khích Tuệ Khanh nộp hồ sơ đăng ký nhận chương trình học bổng tại Mỹ.
Và có lẽ, do cảm kích ân tình mà ông đã dành cho cô, nên ngay khi ông gọi điện, có ý đề nghị cô trở về nước, và công tác tác tại bệnh viện, cô liền nhận lời ngay, dù cho cô cũng đã nhận được khá nhiều lời mời từ các bệnh viện lớn ở Mỹ.
Trong lòng ông Thắng, thực sự rất mong muốn có được người con dâu giỏi giang như Tuệ Khanh, nhưng ông biết, con trai mình so với cô là cả một khoảng chênh lệch lớn, không phải là về học thức, mà là về nhân cách. Nó quá thực dụng, khi sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để có thể đạt được điều mà mình muốn, giống hệt tính cách của vợ ông. Thế nên, dù muốn là vậy, nhưng ông cũng chưa bao giờ có ý định gán ghép cho hai người họ, hơn nữa, cũng có lần ông vô tình nhìn thấy một cậu thanh niên trẻ đến bệnh viện đón Tuệ Khanh khi cô tan ca, hai người họ trông có vẻ rất tình tứ. Ông cảm thấy mừng cho cô, giống như một người cha, khi biết con gái mình đã tìm được hạnh phúc.
++***++
Tuệ Khanh đang kiểm tra sức khỏe cho bệnh nhân tại phòng làm việc, thì nghe thấy tiếng ồn ào ở phía ngoài. Cứ nghĩ là như thường ngày, do đông bệnh nhân quá nên mới có sự to tiếng như vậy, nên cô bỏ ngoài tai, tiếp tục công việc của mình, cho đến khi cánh cửa phòng bật mở, kèm theo đó là gương mặt tức giận của người phụ nữ mà cô đã gặp mấy hôm trước, cùng với sự xuất hiện của Lan ngay sau đó, với thái độ năn nỉ.
"Cô à, đây là bệnh viện, cô đừng làm ồn như thế. Mời cô ra ngoài này, để bác sỹ còn làm việc. Có rất nhiều bệnh nhân đang chờ đến lượt khám nữa."
"Buông tay tôi ra."
Người đàn bà kia giật phắt tay mình khỏi sự níu giữ của Lan. Bà ta quay sang nhìn Khanh, với ánh mắt trợn trừng.
"Lại là cô hả? Cô làm bác sỹ kiểu gì mà lại đi dọa nạt bệnh nhân như thế? Hay là chê nhà chúng tôi đưa phong bì ít quá, nên cố tình hạch sách? Để tôi gọi điện cho giám đốc bệnh viện xuống đây, xem ông ta giải quyết nhân viên cấp dưới của mình như thế nào?"
"Cháu mời cô ra ngoài ngay, nếu không cháu sẽ phải gọi bảo vệ lên đấy ạ."
Tuệ Khanh giơ tay, ra hiệu cho Lan giữ im lặng. Cô đứng dậy, đi ra khỏi bàn làm việc của mình, nói giọng nhẹ nhàng.
"Mời cô ngồi xuống, rồi bình tĩnh nói chuyện. Ở đây có rất nhiều người bệnh, cô làm như vậy, sẽ gây ảnh hưởng tới họ."
Đưa tay chỉ người phụ nữ kia ngồi xuống, Tuệ Khanh quay sang Lan nhờ vả.
"Em đưa chú qua phòng phát thuốc giúp chị nhé, đơn thuốc chị ghi trong sổ rồi. Khoảng 10 phút nữa hãy cho bệnh nhân tiếp theo vào."
Đợi cho Lan đưa bệnh nhân ra khỏi phòng, Tuệ Khanh mới ngồi xuống phía đối diện với người vừa mới làm loạn phòng làm việc của mình lên.
"Cô là mẹ của bệnh nhân Hoàng Nhật An?"
"Phải, tôi là mẹ của nó. Con tôi bị làm sao mà cô dám bảo là sẽ chuyển nó xuống khoa Tâm Thần? Cô có tin là tôi sẽ cho cô nghỉ việc luôn trong ngày hôm nay không hả?"
Vẫn là cái giọng đanh đá, ghê gớm đó, khiến Tuệ Khanh dần có cảm giác coi thường với người phụ nữ trông bề ngoài thì có vẻ sang trọng, nhưng tính cách thì quá ư là thô lỗ này. Tuy vậy, cô vẫn nén lòng mình lại, cố gắng cư xử lịch sự.
"Là cháu chỉ muốn tốt cho con gái của cô mà thôi. Cô ấy..."
"Bà làm loạn lên như vậy đã đủ chưa? Hay là tôi không cần nằm viện nữa, cứ về nhà, để một mình bà chăm sóc vậy?"
Nhật An từ ngoài xô cửa vào, không khác gì cách thức mà mẹ cô đã bước vào đây khi nãy. Chỉ có điều, đối tượng mà hai người muốn hướng tới lại khác nhau hoàn toàn.
"Con gái, hãy bình tĩnh lại một chút. Mẹ chỉ muốn cho cô ta một bài học, để lần sau đừng có tiếp tục dọa nạt con như vừa nãy thôi mà."
Trước thái độ nhũn nhặn của người phụ nữ kia, bất giác gai ốc trên da Tuệ Khanh nổi đầy lên. Cô liền đứng dậy, để mặc cho mẹ con họ tự giải quyết với nhau, còn mình thì quay trở lại bàn làm việc, coi như không nhìn thấy, không nghe thấy bất cứ điều gì đang diễn ra trước mắt.
"Bà mà cũng biết nghĩ cho tôi như vậy sao? Nực cười."
Nhật Anh nhìn người đàn bà đang ngồi đó với ánh mắt khinh bỉ.
"Con nói gì vậy? Mẹ không nghĩ cho con thì nghĩ cho ai chứ? Con kiểm tra xong hết chưa, để mẹ dìu con về phòng nhé?"
"Bà đi về nhà đi, tôi không muốn bà ở đây. Tôi còn phải chờ bác sỹ khám lại cho mình nữa, bà đang làm cản trở công việc của người ta đấy."
"Nhưng mà, mẹ..."
"Bà còn muốn gì nữa đây? Hay là bà muốn gây sự thêm với bác sỹ, để họ không muốn chữa bệnh cho tôi, để được nhìn thấy tôi chết đi thì bà mới yên lòng?"
"Được rồi, được rồi. Con đừng nghĩ oan cho tấm lòng của mẹ như thế. Mẹ sẽ đi ngay đi.
Lúc này Tuệ Khanh mới ngước mắt lên, nhìn người phụ nữ kia lật đật đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi phòng mình. Cô không thuộc dạng người thích xen vào chuyện của người khác, nhưng quả thực thái độ của cô gái này đối với mẹ mình, không khỏi khiến Khanh cảm thấy khó chịu. Cô thầm nghĩ trong đầu: "Là cái gì đã khiến cho cô ta hành xử vô lễ với mẹ mình như vậy? Do tính cách, hay là bởi có mẫu thuẫn không thể hòa giải được từ trước?"
"Khoan đã, bà còn chưa nói lời xin lỗi với bác sỹ điều trị của tôi mà đã bỏ đi như thế rồi à?"
Tuệ Khanh giật mình, đến nỗi chiếc bút đang cầm trên tay cô cũng vô lực mà rơi xuống bàn, trước lời đề nghị vừa rồi. Cô không dám nhận, hay đúng hơn là không muốn nhận lời xin lỗi đó, mà chắc gì bà ta đã chịu hạ mình để nghe lời con gái mình mà xin lỗi cô. Tuệ Khanh nghĩ vậy, nên nhanh chóng cầm bút lên, tiếp tục ghi chép vào cuốn sổ theo dõi bệnh nhân của mình.
"Xin lỗi bác sỹ. Chào bác sỹ, tôi về. Mẹ về nhé."
Hết sức miễn cưỡng, nhưng lời xin lỗi vừa rồi cũng khiến Tuệ Khanh phải ngẩn người mất vài giây, không biết phải phản ứng thế nào. Cho tới khi người phụ nữ kia bước ra khỏi phòng, mà cô vẫn chưa thể thốt lên lời.
"Xin lỗi chị, vì đã để người nhà đến đây làm loạn, gây ảnh hưởng đến công việc của mọi người."
Hai mẹ con người này, thực sự đã khiến Tuệ Khanh được mở mang tầm mắt về hội chứng đa nhân cách của loài người.
"Chị Khanh."
Hà đẩy cửa bước vào, trên tay cầm theo tấm film chụp CT của Nhật An.
"Có kết quả rồi hả em? Cho chị mượn."
Tuệ Khanh đứng dậy, đón lấy túi hồ sơ từ tay Hà.
Thái độ thờ ơ đó của Tuệ Khanh, khiến trong lòng Nhật An bỗng xuất hiện một cảm giác hụt hẫng khó tả. Cô giữ im lặng, lặng lẽ quan sát gương mặt Tuệ Khanh khi đang chăm chú nghiên cứu tấm film chụp của mình. Từng cái nhíu mày, đến cử chỉ mím chặt vành môi của cô ấy, không hiểu sao, lại có thể khiến trái tim Nhật An phải đập nhanh hơn một nhịp.
"Được rồi. Em đưa bệnh nhân về phòng nghỉ ngơi đi, lát nữa chị sẽ mang tấm film này sang phòng chẩn đoán hình ảnh, để làm rõ hơn một số chi tiết."
Không thể tiếp tục chịu đựng được thái độ dửng dưng, lạnh lùng của Tuệ Khanh đối với mình mãi được nữa, Nhật An đành lên tiếng để giải tỏa nỗi ấm ức đang cuộn lên trong lòng mình.
"Chỉ có vậy thôi sao?"
Tuệ Khanh có chút khó hiểu với câu hỏi bất ngờ vừa rồi của Nhật An. Cô nhìn thẳng vào mắt người đối diện, rồi như chợt nhận ra điều mà cô gái kia mong chờ là gì, nên cô vội trấn an.
"À, cô yên tâm đi. Chỉ là tôi thấy trên tấm film chụp xuất hiện một điểm nghi vấn nhỏ, nên muốn kiểm tra kỹ hơn thôi. Sẽ không có gì đáng ngại đâu."
"Em không quan tâm tới điều đó. Muốn hỏi chị chuyện khác cơ."
"Chuyện gì?"
"Lời xin lỗi vừa rồi, chị có chấp nhận không?"
Tuệ Khanh không ngờ tới điều mà Nhật An muốn biết lại chính là phản ứng của cô với lời xin lỗi của hai mẹ con họ.
"Từ trước đến nay, tôi ít khi can thiệp vào chuyện của người khác, và cũng không để tâm lắm đến thái độ của người ngoài đối với mình. Vậy nên, cô đừng suy nghĩ quá nhiều về sự việc vừa rồi. Tôi không thể ý đâu."
Nhận được câu trả lời của Tuệ Khanh, Nhật An liền đứng dậy, nhấc từng bước khó nhọc, bước ra khỏi phòng làm việc của cô, mang theo nỗi thất vọng tràn trề.
"Là không quan tâm? Là người ngoài? Phải rồi. Thế mà mình không chịu nhận ra. Chắc là sau khi phẫu thuật não, mình đã mắc chứng ảo tưởng mất rồi. Người kia với mình, vốn dĩ đâu có mối quan hệ gì? Có chăng, đó chỉ là mối quan hệ nhất thời phát sinh giữa bác sỹ và bệnh nhân mà thôi. Mà mối quan hệ này, có rồi sẽ nhanh chóng lại mất đi, bởi người ta hàng ngày còn phải tiếp đón bao nhiêu bệnh nhân giống mình nữa cơ mà. Làm sao có thể duy trì mãi được? Vậy hà cớ gì mà lại bắt người ta phải quan tâm, để ý đến việc riêng của mình được chứ. Nực cười quá."
Nhật An bất giác bật cười thành tiếng, sau những suy nghĩ vừa mới xuất hiện trong đầu mình, khiến cho người đi bên cạnh, không khỏi dấy lên một cảm giác nghi ngờ đối với bệnh tình của cô.
++***++
Tuệ Khanh ngả người ra ghế, mắt cô nhắm hờ lại, cố gắng chợp mắt một chút, để giảm bớt căng thẳng, trước khi bắt đầu ca trực đêm nay của mình.
Hoàng Tuấn đứng đó, đang nhìn cô với ánh mắt ấm áp, tràn ngập yêu thương. Anh đưa tay, vẫy Tuệ Khanh lại phía mình. Cô cười rạng rỡ, lao vào vòng tay anh, với niềm hạnh phúc ngập tràn.
Máu. Quá nhiều máu.
Tuệ Khanh sợ hãi, khi ngực áo Tuấn đang dần chuyển sang màu đỏ thẫm. Cô hét lên, cố gắng vùng vẫy, nhưng vẫn bị anh ghì chặt lại. Cô dần cảm thấy đuối sức, lồng ngực bị cái ôm của anh ép chặt lại, khiến hô hấp ngày càng trở nên khó khăn.
"Chị Khanh, chị Khanh."
Giọng nói hốt hoảng của Lan vang lên bên tai, khiến Tuệ Khanh choàng tỉnh giấc, thoát khỏi cơn ác mộng vừa rồi. Cô rút vội chiếc khăn tay trong túi ra, lau đi những giọt mồ hôi đang vương đầy trên trán, gương mặt thì vẫn còn là một màu trắng bệch, và một đôi bàn tay lạnh toát.
"Chị bị sao thế? Không khỏe ở đâu ạ?"
Lan cảm thấy lo lắng, khi nhìn sắc mặt không được tốt của Tuệ Khanh.
"Chị không sao. Có chuyện gì vậy em?"
Không muốn để cho người khác phải quan tâm quá nhiều đến mình, nên Tuệ Khanh tìm cách chuyển chủ đề.
"À, bệnh nhân ở phòng dịch vụ số 5 đang sốt rất cao. Em đã cho cô ấy uống thuốc hạ sốt rồi, nhưng chưa thấy có chuyển biến."
Chỉ kịp nghe đến đó, không thể nghĩ ngợi thêm điều gì, Tuệ Khanh vùng đứng dậy, lao thật nhanh ra khỏi phòng.
Trên giường bệnh, Nhật An đang co giật từng cơn, mắt cô trợn trừng, hơi thở dần trở nên khó nhọc. Vì lần đầu tiên gặp trường hợp như vậy, nên cô bé thực tập viên tỏ ra sợ hãi, chân tay lóng ngóng, không biết phải xử trí thế nào. Tuệ Khanh chạy vào, kéo tay cô bé tránh xa khỏi giường bệnh, còn bản thân mình thì nắm chặt bàn tay lại, đặt vào giữa hai hàm răng đang nghiến chặt lại của Nhật An, ngăn không cho cô tự cắn vào lưỡi mình.
"Mau đặt ống thở cho bệnh nhân, chuẩn bị diazepam để tiêm trực tiếp vào tĩnh mạch ngay."
Lan và cô sinh viên thực tập nhanh chóng thực hiện theo sự chỉ dẫn của Khanh. Khoảng vài phút sau, Nhật An đã thoát khỏi cơn co giật và trở về trạng thái bình thường.
"Chị Khanh, tay của chị..."
Lan sửng sốt, khi thấy bàn tay Khanh bị Nhật An nghiến đến chảy máu.
"Không sao, em lấy máu của bệnh nhân, rồi mang tới phòng xét nghiệm giúp chị. Cần phải tìm ra nguyên nhân dẫn tới sốt cao và co giật thế này. Không loại trừ khả năng là xuất hiện vấn đề nghiêm trọng trong não."
"Dạ."
"Còn em, giúp cô ấy nới lỏng quần áo ra, rồi lấy khăn ấm lau hết mồ hôi trên người bệnh nhân đi. Tiếp tục cặp nhiệt độ, theo dõi thân nhiệt của người bệnh, để có thể kịp thời xử lý."
Tuệ Khanh quay sang dặn dò cô sinh viên thực tập kia, rồi tự mình đi tới chiếc xe đẩy thuốc, tìm bông băng và thuốc sát trùng để sơ cứu vết thương trên tay.
"Được rồi, em về phòng trực nghỉ ngơi đi, chị sẽ ở đây canh chừng bệnh nhân cho. Nếu có bệnh nhân cấp cứu, thì bảo y tá trực ban gọi điện cho chị."
Nhìn bộ dạng mệt mỏi của cô gái trẻ kia sau những gì vừa diễn ra, Tuệ Khanh không khỏi mềm lòng. Cô liếc nhìn đồng hồ, thấy đã qua 12 giờ đêm, nên cũng không có ý để cô bé phải vất vả.
"Nhưng..."
"Yên tâm, một mình chị cũng có thể xử lý được."
Nghe được câu nói này của Tuệ Khanh, cô bé kia mới dám đi ra. Trong phòng, chỉ còn lại Khanh và Nhật An. Thi thoảng, cô lại đặt tay lên trán, để kiểm tra tình trạng của An, cho đến khi toàn thân cô ấy trở nên mát lạnh, Khanh mới cảm thấy an tâm phần nào.
Tuệ Khanh đứng lên, tắt điện phòng, rồi kéo nhẹ chiếc ghế ra gần cửa sổ. Cô ngồi xuống, hướng mắt vào những ánh đèn đủ màu sắc đang thắp sáng khắp đường phố kia. Những hình ảnh mà cô vừa gặp trong cơn ác mộng vừa qua, lại như ùa về trong tâm trí.
"Là cô ấy phải không anh? Ừ, thì cô ấy trẻ hơn em, đẹp hơn em, và tất nhiên là giàu có hơn em, nhưng em tin là anh sẽ không vì những điều đó mà quyết định đến với cô ấy đâu. Phải chăng, bên trong con người cô ấy còn chứa đựng một sức hút bí ẩn, khiến anh không thể cưỡng lại? Hay bởi vì cô ấy có những điều, mà em mãi mãi không thể có, để khiến anh cảm thấy được hạnh phúc mỗi khi ở bên?"
Ánh đèn đường lấp lánh ngoài kia, dần trở nên nhòa đi, bởi những giọt nước mắt đang chảy tràn khóe mi của Tuệ Khanh.
Tiếng động nhẹ ở phía sau, khiến Tuệ Khanh thoáng giật mình, cô vội đưa tay lên lau khô nước mắt, rồi mới đứng dậy, quay trở vào bật điện lên.
"Tỉnh rồi à?"
Bàn tay mềm mại của Tuệ Khanh, một lần nữa lại đặt lên trán Nhật An, khiến trong lòng cô xuất hiện một cảm giác lâng lâng, khó tả. Cô khẽ gật đầu thay cho câu trả lời với Tuệ Khanh, gương mặt trở nên nóng ran, mà chắc chắn, không phải là do cô bị sốt.
"Hạ sốt rồi. Để tôi tháo ống thở ra giúp cô."
Vẫn là thái độ lạnh lùng thường thấy, nhưng cử chỉ của Tuệ Khanh lại hết sức nhẹ nhàng.
"Chị ở đây cả đêm sao?"
Nhật An dịch người lên, dựa lưng vào thành giường, chăm chú quan sát thái độ của Tuệ Khanh.
"Ừ. Khi nãy cô sốt cao quá, nên tôi muốn ở lại, để tiện cho việc theo dõi. Lấy giúp tôi chiếc nhiệt kế trong người ra."
"Á..."
Nhật An hét lên thật lớn, khi cô cúi xuống, thấy khuy áo mình bị tháo tung, toàn bộ thân người phía trước của cô lộ ra trước mặt Tuệ Khanh. Cảm giác xấu hổ, khiến mặt cô đỏ bừng lên."
"Có chuyện gì vậy? Cảm thấy khó chịu ở đâu à?"
Tuệ Khanh cũng chẳng hiểu có chuyện gì xảy ra, cô vội ngồi xuống bên cạnh, định đưa tay ra giữ lấy bờ vai của Nhật An, thì bị gạt phăng đi.
"Tại sao quần áo trên người tôi lại trở nên thế này?"
Biết được lý do mà Nhật An trở nên hốt hoảng như thế, Tuệ Khanh liền rút tay lại, cô thở phào nhẹ nhõm.
"Tôi còn tưởng là chuyện gì. Khi nãy cô sốt cao quá, nên tôi bảo y tá nới lỏng quần áo trên người, giúp cô thoải mái hơn. Y tá đó cũng là nữ, nên cô có thể yên tâm. Giờ thì có thể tự mình cài khuy vào được rồi."
"Chị thì biết cái gì chứ? Chính vì là nữ nên mới cảm thấy xấu hổ thế này đây. Thật là ngượng muốn chết mà."
Cài vội mấy chiếc khuy áo lại, Nhật An không khỏi cười khổ.
"Uống đi. Tôi thấy để trên bàn, nên pha giúp cô một cốc."
Nhật An nhìn ly sữa còn đang bốc hơi trên tay Tuệ Khanh, cô ngây người một lúc, rồi trái tim như đập loạn lên, xuất hiện cảm giác thật rộn ràng, vui sướng.
"Sao vậy? Không muốn uống à?"
Thấy Nhật An chẳng hề có chút phản ứng nào, khi mình chìa cốc sữa đến trước mặt, Tuệ Khanh liền có ý định rút lại. Nhưng cô chưa kịp hành động, thì bàn tay đã bị ai đó nắm chặt, rồi nhanh chóng đoạt lấy ly sữa.
"Không. Muốn uống chứ. Mà chị pha cho em hả?"
Cầm ly sữa trên tay mà Nhật An vẫn còn tỏ ra hoài nghi.
"Chẳng lẽ pha cho tôi."
"Tay chị..."
Nhật An đưa ly sữa lên miệng, bất chợt nhìn thấy bàn tay Tuệ Khanh đang bị băng bó, cô nhanh chóng hiểu ra nguyên nhân.
"Không sao. Khi đó vội quá, nên không nghĩ ra được giải pháp nào tối ưu."
Tuệ Khanh coi như không để ý, cô quay mặt đi, thu dọn lại một số vật dụng trên bàn. Nhưng cô không biết rằng, chính thái độ đó của mình, lại càng khiến cho người nào đó cảm thấy cảm kích, và rung động trong lòng nhiều hơn.
"Xin lỗi."
Nhật An lí nhí trong miệng. Cô thực sự muốn cầm lấy tay người kia, để kiểm tra vết thương do mình gây ra có nặng hay không, rồi cẩn thận nâng lên, kề sát miệng mình mà thổi nhẹ.
"Cũng không còn sốt nữa. Cô uống sữa, rồi nằm nghỉ tiếp đi. Tôi phải về phòng trực đậy."
"Khoan đã."
Đặt vội ly sữa xuống giường, Nhật An cũng chẳng hiểu sao mình lại có thể thốt lên được hai từ đó, khi nghe Tuệ Khanh nói muốn quay trở lại phòng làm việc của cô ấy. Nói xong rồi mới biết mình vô lý một cách rất vô duyên. Cô lại cầm ly sữa lên, đặt vào giữa hai vành môi của mình, để che giấu đi sự xấu hổ của bản thân.
"Có chuyện gì vậy?"
Tuệ Khanh khó hiểu, dừng lại gặng hỏi.
"Em... em muốn hỏi chị một chuyện."
Nhật An tìm bừa một lý do cho mình.
"Nói đi."
"Sao chị lại đối xử tốt với em như vậy?"
Tuệ Khanh chăm chú lắng nghe, nhưng khi biết được câu hỏi của Nhật An dành cho mình, cô hơi nhíu mày, rồi lại nhanh chóng trở về trạng thái bình thường.
"Có gì tốt đâu, tôi thấy bình thường mà. Với bệnh nhân nào tôi cũng đều đối xử như vậy cả. Cô đừng nghĩ ngợi quá nhiều."
Câu trả lời của Tuệ Khanh khiến Nhật An có chút thất vọng, hụt hẫng trong lòng. Dù biết là câu trả lời mà mình hy vọng và mong muốn sẽ không bao giờ có thể xảy ra, nhưng cô không nghĩ đáp án mà mình vừa mới có kia, nó lại phũ phàng đến thế. Tự dưng lồng ngực lại có cảm giác nghẹn ngào, khó chịu đến kỳ lạ.
"Nếu như em không phải là bệnh nhân, thì chị có đối xử tốt với em như vậy không?"
Cố vớt vát lại cho mình chút niềm tin, Nhật An nhìn sâu vào mắt Tuệ Khanh, một lần nữa cô lại đặt hy vọng.
"Nếu cô không phải là bệnh nhân thì có nghĩa chúng ta là những người xa lạ, không quen biết. Vậy thì tôi lấy tư cách gì mà đối xử tốt với cô đây?"
"Nhưng cũng phải có ngoại lệ chứ? Giống như, khi gặp ai đó lần đầu tiên, liền có ngay cảm tình với họ, trong lòng xuất hiện cảm giác thật thân quen, gần gũi chẳng hạn."
"Tôi thường không sống cảm tính như vậy. Mau nằm xuống nghỉ ngơi đi, tôi đi đây."
"Chị, chị không thể ở lại đây sao? Lỡ như cơn sốt của em quay trở lại, thì phải làm thế nào?"
Nhật An vẫn cố gắng níu kéo.
"Nhìn thấy nó không?" Tuệ Khanh chỉ tay vào nút đỏ được đặt trên đầu giường của Nhật An. "Nếu có chuyện gì, cô cứ bấm nút đó, chúng tôi sẽ lập tức có mặt ngay."
Nhắc nhở xong, Tuệ Khanh lạnh lùng bước đi, bỏ lại phía sau lưng cô, một ánh mắt ưu tư, buồn thẳm.
Cánh cửa phòng bệnh khép lại, cũng là lúc, nước mắt của Nhật An rơi thành giọt, nhỏ vào ly sữa cô đang cầm trên tay.
Bật ra tiếng cười nhẹ, Nhật An tự chế giễu chính mình. Cô không biết bản thân lại trở nên yếu đuối như thế này từ bao giờ, liệu có phải là bắt đầu trong khoảng thời gian ngắn ngủ, kể từ khi cô gặp người kia không? Nhưng như người ta nói, giữa cô và người đó vốn dĩ là xa lạ, vốn dĩ là không quen biết mà, người ta đối xử với cô, cũng vẫn giống như hàng trăm, hàng nghìn bệnh nhân mà người ta gặp gỡ hàng ngày, vậy cớ sao, tâm trạng cô lại trở nên xốn xang, xao động đến như vậy. Cái cảm giác mà cô đang mang bên mình, rốt cuộc phải gọi là gì đây? Sao lồng ngực lại bị co thắt, khó chịu như thế này chứ?
Nhấc ly sữa lên, lần này thì Nhật An làm một hơi, uống cạn không còn một giọt. Cô vốn ghét sữa, nhưng sao hôm nay cô mới nhận ra được, trong sữa luôn tồn tại vị ngọt đậm đà, và mùi thơm mát dễ chịu đến như vậy.
Đặt chiếc cốc lên bàn, Nhật An nằm xuống, cô đưa lưỡi,liếm quanh vành môi mình một lượt, để một lần nữa, tận hưởng nốt vị ngọt, thơm của cốc sữa mình vừa uống. Hàng mi khép lại, khóe môi cũng vì thế mà vẽ lên một đường cong hoàn hảo, trước khi chìm vào giấc mộng đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.