Chương 13: Minh Nguyệt của đế quốc.
Liễu Hạ Huy
06/02/2016
Không phải chuyện đã xảy ra ở trước mắt thì Thôi Tiểu Tâm rất khó mà tin.
Một tên phế vật, ngắn ngủn mấy ngày liền biến thành kỳ tài ngút trời?
Nếu như nói trước kia những gì hắn làm toàn bộ đều là thật , như vậy phần năng lực học tập cũng thật sự là quá mức kinh người.
Thôi Tiểu Tâm cảm giác bản thân đã thất bại, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng thanh lệ , ánh mắt bình tĩnh nhìn Lý Mục Dương, hỏi:
- Nhưng cách giải này là do cậu nghĩ ra sao? Có phải là đã từng thấy ở chỗ nào không?
- Là tự tôi nghĩ ra.
Lý Mục Dương nói.
Thầm nghĩ một chút, lại lắc đầu:
- Hình như là gặp ở đâu rồi thì phải nhưng mà rốt cuộc đã gặp ở đâu, ngay cả bản thân đều cảm thấy kỳ quái. Làm sao tôi thấy được cách giải như vậy? Nhưng lại hiểu được có nhiều cách để giải bài.
- Bài này là một bài khó, nhà toán học nổi tiếng của đế quốc là Lý Khác Ngôn cũng chỉ tìm ra được 7 cách giải, một vị trưởng bối của tôi chỉ tìm ra được 9 cách giải, nhưng mà cậu lại tìm ra 11 cách giải, có mấy cách giải tôi chưa từng thấy qua, thậm chí tôi cũng không thể xác định là đúng hay sai, những các giải này đến từ những quốc gia xa xôi hoặc là những đế quốc xa xôi. Lý Mục Dương cậu đã đến các nước này rồi sao? Hoặc là nói cậu đã xem qua những sách quý học thuật thất truyền này rồi?
- Không có.
Lý Mục Dương lại lắc đầu , nói:
- Tôi chưa bao giờ đi đến những nước đó, tôi cũng chưa từng xem qua những quyển sách như vậy. Cậu cũng biết tình huống trước đây của tôi, nếu là thế thì làm sao lại bị mắng là phế vật mấy chục năm nay được?
Lý Mục Dương cười khổ không thôi.
- Một người đàn ông hơi có chút lòng tự trọng thì làm sao nguyện ý để người ta chỉ vào mũi rồi mắng là heo được?
- Đây mới là chỗ làm cho tôi cảm thấy kỳ quái.
Thôi Tiểu Tâm nói:
- Nghe nói có người một đêm ngộ đạo trở thành quốc sĩ , có lẽ cậu cũng đã trở nên thông suốt, nếu cậu giữ tốc độ học tập này thì cho dù là thời gian ngắn ngủi, có lẽ cũng sẽ thi vào một trường ĐH khá tốt.
Ánh mắt Lý Mục Dương tỏa sáng, vẻ mặt vui mừng nhìn Thôi Tiểu Tâm, hỏi:
- Thật sao? Tôi có thể thi đậu vào trường ĐH sao?
- Đương nhiên.
Thôi Tiểu Tâm nói . Còn có một câu nàng không có nói ra: Đương nhiên là cậu căn bản không biết mình lợi hại bao nhiêu. Nếu để cho những người nghiên cứu kia biết được một học sinh bình thường bỗng trở nên siêu việt thì chỉ sợ là bọn họ sẽ cắt mất lỗ tai của mình a.
Lý Mục Dương hưng phấn lên , nói:
- Nếu thật có hy vọng thì tôi sẽ cố gắng hơn một chút, đến lúc đó tôi muốn cùng cậu thi vào ĐH Tây Phong, chúng ta sẽ cùng xem ánh trời chiều ở hồ Vô Danh.
Đây coi như là một điều thỉnh cầu , coi như là một cái ước định .
Thấy ánh mắt Lý Mục Dương nóng rực nhìn mình, Thôi Tiểu Tâm trầm ngâm một lát , gật đầu nói:
- Vậy hãy để cho chúng ta ước hẹn ở bờ hồ Vô Danh đi.
- Tốt quá.
Lý Mục Dương kích động không kềm chế được . Lần đầu tiên trong cuộc đời của hắn xuất hiện ánh rạng đông.
- Cũng không còn sớm, chúng ta tiếp tục học tiếp đi, cậu cứ ra vài bài tập, tốt nhất là những bài mà cậu đã từng thi qua rồi.
Thôi Tiểu Tâm hiểu được tâm lý lúc này của Lý Mục Dương, tan biến một chút đề phòng ở trong lòng:
- Lúc không có việc gì thì tôi thường xem lại những bài thi của những năm trước, từ trong đó chọn ra vài bài để cậu làm.
- Mau tới mau tới , càng nhiều càng tốt.
Giờ phút này Lý Mục Dương vô cùng khát vọng học tập .
Thôi Tiểu Tâm nhìn Lý Mục Dương liếc mắt một cái , nhẹ phẩy tóc trước trán, lại một lần nữa viết bài tập.
Bởi vì thường xuyên ra vào nên Thôi Tiểu Tâm và Lý Tư Niệm đã trở nên quen thuộc, hơn nữa Lý Tư Niệm chủ động tiến công , rất nhanh hai người đã trở thành một cặp chị em.
Thôi Tiểu Tâm cũng đã gặp qua cha mẹ của Lý Mục Dương, thoạt nhìn đều là người rất tốt hơn nữa mẹ của Lý Mục Dương lại là một người rất xinh đẹp.
Nếu như Lý Mục Dương có thể di truyền gien vĩ đại của cha mẹ mình thì hắn đã trở thành một hot bou rồi.
Được rồi, kết giao bằng hữu quý ở thành tâm , không thể trông mặt mà bắt hình dong .
Lý Tư Niệm tan học trở về , nhìn thấy Lý Mục Dương tươi cười giải bài tập với Thôi Tiểu Tâm.
Nàng đi đến bên người Thôi Tiểu Tâm, hờn dỗi nói:
- Chị Tiểu Tâm, hôm nay bận bịu cả ngày , dừng lại nghỉ ngơi một lát đi? Có đói bụng không? Chúng ta đi ăn chút đồ vặt đi.
Thôi Tiểu Tâm nhìn thoáng sắc trời bên ngoài, lúc này mới bỏ bút chì xuống, nói:
- Sắc trời không còn sớm, chị cũng không ăn đâu, trong nhà còn có người đang chờ chị trở về để dùng cơm nữa.
Thôi Tiểu Tâm nhìn Lý Mục Dương , nói:
- Tôi đã hỏi bác sĩ, bác sĩ cũng đã nói tình huống của cậu cũng đã tốt rồi, ngày mai có thể xuất việc. Cậu có muốn ở lại đây vài ngày nữa để quan sát một chút không?
- Còn quan sát cái gì à? Không phải mấy ngày nay đều quan sát rồi sao?
Lý Mục Dương chỉ cảm thấy thời gian quá ít, chỉ muốn truy tinh cản nguyệt:
- Còn 1 tháng nữa là đến kỳ thi tốt nghiệp, tôi cũng không dám chậm trễ. Lại nói ở trong phòng học bài còn không bằng đi ra tìm một chỗ yên tĩnh để học, quan trọng là mùi thuốc trong này rất khó chịu mà mỗi ngày cậu cũng chạy tới đây, thật sự không tiện, xuất viện đi, ngày mai sẽ xuất viện.
Thôi Tiểu Tâm nghĩ nghĩ , nói:
- Vậy ngày mai tôi đến đón cậu, chúng ta cùng đi dến trường.
- Được.
Lý Mục Dương cao hứng đáp ứng .
Thôi Tiểu Tâm đi ra khỏi bệnh viện, một chiếc xe màu đen có rèm chen không một tiếng động dừng ở cạnh nàng .
Nam nhân mặc tây trang nhảy xuống xe rồi mở cửa, Thôi Tiểu Tâm đi vào ngồi ở phía sau xe, đóng cửa dưỡng thần .
Hỗ trợ Lý Mục Dương học cả ngày, cũng không ngừng giảng bài, càng không ngừng giải thích, suy nghĩ lại, nàng đã ném ra những bài tập mà nàng đã từng nhìn qua trong những đề thi trướ đây. Có một số vấn đề Lý Mục Dương hỏi rất ngây thơ, đó là những kiến thức căn bản, cũng có chút vấn đề lại hỏi rất thâm ảo, đã vượt qua phạm vị học tập của bọn họ.
Thôi Tiểu Tâm có chtus mệt mỏi.
Trong quá trình học, Thôi Tiểu Tâm lại cảm nhận được năng lực học tập cường đại của Lý Mục Dương.
- Chú Ninh.
Thôi Tiểu Tâm mở to mắt lên tiếng hỏi:
- Chú nói trên thế giới này có thiên không?
- Có . Tiểu thư chính là thiên tài .
Thôi Tiểu Tâm sững sờ trong chốc lát , khẽ cười nói:
- Nhưng mà hôm nay cháu đã bị làm nhục.
- Cái gì?
Nam nhân mặc áo bào xanh hô ra tiếng:
- Điều đó không có khả năng . Chúng ta đều rõ ràng trí tuệ của tiểu thư, ở Thiên Đô tại đế quốc cũng coi như là trẻ tuổi nổi bật . Đế đô tam Minh Nguyệt , Lục gia Lục Khế Cơ , Tống gia Tống Thần Hi , còn có tiểu thư của Thôi gia chúng ta, làm sao có thể bi người ta làm nhục được? Chút chuyện này lão Ninh ta sẽ không tin.
- Nhưng mà chuyện đó đã xảy ra.
Thôi Tiểu Tâm nhìn ra cây hoa anh đào bên ngoài.
- Sau khi kết thúc kỳ thi tốt nghiệp, tiểu thư cũng sẽ trở lại Thiên Đồ.
Nam nhân trầm giọng:
- Khi đó mới chính là lúc Minh Nguyên tranh nhau phát sáng.
Thôi Tiểu Tâm mím môi, đột nhiên nhớ tới ước định với thiếu niên mặt đen kia.
- Vậy hãy để cho chúng ta ước hẹn ở bờ hồ Vô Danh.
Một tên phế vật, ngắn ngủn mấy ngày liền biến thành kỳ tài ngút trời?
Nếu như nói trước kia những gì hắn làm toàn bộ đều là thật , như vậy phần năng lực học tập cũng thật sự là quá mức kinh người.
Thôi Tiểu Tâm cảm giác bản thân đã thất bại, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng thanh lệ , ánh mắt bình tĩnh nhìn Lý Mục Dương, hỏi:
- Nhưng cách giải này là do cậu nghĩ ra sao? Có phải là đã từng thấy ở chỗ nào không?
- Là tự tôi nghĩ ra.
Lý Mục Dương nói.
Thầm nghĩ một chút, lại lắc đầu:
- Hình như là gặp ở đâu rồi thì phải nhưng mà rốt cuộc đã gặp ở đâu, ngay cả bản thân đều cảm thấy kỳ quái. Làm sao tôi thấy được cách giải như vậy? Nhưng lại hiểu được có nhiều cách để giải bài.
- Bài này là một bài khó, nhà toán học nổi tiếng của đế quốc là Lý Khác Ngôn cũng chỉ tìm ra được 7 cách giải, một vị trưởng bối của tôi chỉ tìm ra được 9 cách giải, nhưng mà cậu lại tìm ra 11 cách giải, có mấy cách giải tôi chưa từng thấy qua, thậm chí tôi cũng không thể xác định là đúng hay sai, những các giải này đến từ những quốc gia xa xôi hoặc là những đế quốc xa xôi. Lý Mục Dương cậu đã đến các nước này rồi sao? Hoặc là nói cậu đã xem qua những sách quý học thuật thất truyền này rồi?
- Không có.
Lý Mục Dương lại lắc đầu , nói:
- Tôi chưa bao giờ đi đến những nước đó, tôi cũng chưa từng xem qua những quyển sách như vậy. Cậu cũng biết tình huống trước đây của tôi, nếu là thế thì làm sao lại bị mắng là phế vật mấy chục năm nay được?
Lý Mục Dương cười khổ không thôi.
- Một người đàn ông hơi có chút lòng tự trọng thì làm sao nguyện ý để người ta chỉ vào mũi rồi mắng là heo được?
- Đây mới là chỗ làm cho tôi cảm thấy kỳ quái.
Thôi Tiểu Tâm nói:
- Nghe nói có người một đêm ngộ đạo trở thành quốc sĩ , có lẽ cậu cũng đã trở nên thông suốt, nếu cậu giữ tốc độ học tập này thì cho dù là thời gian ngắn ngủi, có lẽ cũng sẽ thi vào một trường ĐH khá tốt.
Ánh mắt Lý Mục Dương tỏa sáng, vẻ mặt vui mừng nhìn Thôi Tiểu Tâm, hỏi:
- Thật sao? Tôi có thể thi đậu vào trường ĐH sao?
- Đương nhiên.
Thôi Tiểu Tâm nói . Còn có một câu nàng không có nói ra: Đương nhiên là cậu căn bản không biết mình lợi hại bao nhiêu. Nếu để cho những người nghiên cứu kia biết được một học sinh bình thường bỗng trở nên siêu việt thì chỉ sợ là bọn họ sẽ cắt mất lỗ tai của mình a.
Lý Mục Dương hưng phấn lên , nói:
- Nếu thật có hy vọng thì tôi sẽ cố gắng hơn một chút, đến lúc đó tôi muốn cùng cậu thi vào ĐH Tây Phong, chúng ta sẽ cùng xem ánh trời chiều ở hồ Vô Danh.
Đây coi như là một điều thỉnh cầu , coi như là một cái ước định .
Thấy ánh mắt Lý Mục Dương nóng rực nhìn mình, Thôi Tiểu Tâm trầm ngâm một lát , gật đầu nói:
- Vậy hãy để cho chúng ta ước hẹn ở bờ hồ Vô Danh đi.
- Tốt quá.
Lý Mục Dương kích động không kềm chế được . Lần đầu tiên trong cuộc đời của hắn xuất hiện ánh rạng đông.
- Cũng không còn sớm, chúng ta tiếp tục học tiếp đi, cậu cứ ra vài bài tập, tốt nhất là những bài mà cậu đã từng thi qua rồi.
Thôi Tiểu Tâm hiểu được tâm lý lúc này của Lý Mục Dương, tan biến một chút đề phòng ở trong lòng:
- Lúc không có việc gì thì tôi thường xem lại những bài thi của những năm trước, từ trong đó chọn ra vài bài để cậu làm.
- Mau tới mau tới , càng nhiều càng tốt.
Giờ phút này Lý Mục Dương vô cùng khát vọng học tập .
Thôi Tiểu Tâm nhìn Lý Mục Dương liếc mắt một cái , nhẹ phẩy tóc trước trán, lại một lần nữa viết bài tập.
Bởi vì thường xuyên ra vào nên Thôi Tiểu Tâm và Lý Tư Niệm đã trở nên quen thuộc, hơn nữa Lý Tư Niệm chủ động tiến công , rất nhanh hai người đã trở thành một cặp chị em.
Thôi Tiểu Tâm cũng đã gặp qua cha mẹ của Lý Mục Dương, thoạt nhìn đều là người rất tốt hơn nữa mẹ của Lý Mục Dương lại là một người rất xinh đẹp.
Nếu như Lý Mục Dương có thể di truyền gien vĩ đại của cha mẹ mình thì hắn đã trở thành một hot bou rồi.
Được rồi, kết giao bằng hữu quý ở thành tâm , không thể trông mặt mà bắt hình dong .
Lý Tư Niệm tan học trở về , nhìn thấy Lý Mục Dương tươi cười giải bài tập với Thôi Tiểu Tâm.
Nàng đi đến bên người Thôi Tiểu Tâm, hờn dỗi nói:
- Chị Tiểu Tâm, hôm nay bận bịu cả ngày , dừng lại nghỉ ngơi một lát đi? Có đói bụng không? Chúng ta đi ăn chút đồ vặt đi.
Thôi Tiểu Tâm nhìn thoáng sắc trời bên ngoài, lúc này mới bỏ bút chì xuống, nói:
- Sắc trời không còn sớm, chị cũng không ăn đâu, trong nhà còn có người đang chờ chị trở về để dùng cơm nữa.
Thôi Tiểu Tâm nhìn Lý Mục Dương , nói:
- Tôi đã hỏi bác sĩ, bác sĩ cũng đã nói tình huống của cậu cũng đã tốt rồi, ngày mai có thể xuất việc. Cậu có muốn ở lại đây vài ngày nữa để quan sát một chút không?
- Còn quan sát cái gì à? Không phải mấy ngày nay đều quan sát rồi sao?
Lý Mục Dương chỉ cảm thấy thời gian quá ít, chỉ muốn truy tinh cản nguyệt:
- Còn 1 tháng nữa là đến kỳ thi tốt nghiệp, tôi cũng không dám chậm trễ. Lại nói ở trong phòng học bài còn không bằng đi ra tìm một chỗ yên tĩnh để học, quan trọng là mùi thuốc trong này rất khó chịu mà mỗi ngày cậu cũng chạy tới đây, thật sự không tiện, xuất viện đi, ngày mai sẽ xuất viện.
Thôi Tiểu Tâm nghĩ nghĩ , nói:
- Vậy ngày mai tôi đến đón cậu, chúng ta cùng đi dến trường.
- Được.
Lý Mục Dương cao hứng đáp ứng .
Thôi Tiểu Tâm đi ra khỏi bệnh viện, một chiếc xe màu đen có rèm chen không một tiếng động dừng ở cạnh nàng .
Nam nhân mặc tây trang nhảy xuống xe rồi mở cửa, Thôi Tiểu Tâm đi vào ngồi ở phía sau xe, đóng cửa dưỡng thần .
Hỗ trợ Lý Mục Dương học cả ngày, cũng không ngừng giảng bài, càng không ngừng giải thích, suy nghĩ lại, nàng đã ném ra những bài tập mà nàng đã từng nhìn qua trong những đề thi trướ đây. Có một số vấn đề Lý Mục Dương hỏi rất ngây thơ, đó là những kiến thức căn bản, cũng có chút vấn đề lại hỏi rất thâm ảo, đã vượt qua phạm vị học tập của bọn họ.
Thôi Tiểu Tâm có chtus mệt mỏi.
Trong quá trình học, Thôi Tiểu Tâm lại cảm nhận được năng lực học tập cường đại của Lý Mục Dương.
- Chú Ninh.
Thôi Tiểu Tâm mở to mắt lên tiếng hỏi:
- Chú nói trên thế giới này có thiên không?
- Có . Tiểu thư chính là thiên tài .
Thôi Tiểu Tâm sững sờ trong chốc lát , khẽ cười nói:
- Nhưng mà hôm nay cháu đã bị làm nhục.
- Cái gì?
Nam nhân mặc áo bào xanh hô ra tiếng:
- Điều đó không có khả năng . Chúng ta đều rõ ràng trí tuệ của tiểu thư, ở Thiên Đô tại đế quốc cũng coi như là trẻ tuổi nổi bật . Đế đô tam Minh Nguyệt , Lục gia Lục Khế Cơ , Tống gia Tống Thần Hi , còn có tiểu thư của Thôi gia chúng ta, làm sao có thể bi người ta làm nhục được? Chút chuyện này lão Ninh ta sẽ không tin.
- Nhưng mà chuyện đó đã xảy ra.
Thôi Tiểu Tâm nhìn ra cây hoa anh đào bên ngoài.
- Sau khi kết thúc kỳ thi tốt nghiệp, tiểu thư cũng sẽ trở lại Thiên Đồ.
Nam nhân trầm giọng:
- Khi đó mới chính là lúc Minh Nguyên tranh nhau phát sáng.
Thôi Tiểu Tâm mím môi, đột nhiên nhớ tới ước định với thiếu niên mặt đen kia.
- Vậy hãy để cho chúng ta ước hẹn ở bờ hồ Vô Danh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.