Nghịch Lân

Chương 70: Liên thủ, diệt sát!

Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành

16/04/2013



"A?" Một thứ thanh âm làm cho tâm linh của Tần Hiên thiếu chút nữa tan vỡ xuất hiện bên tai hắn, chỉ là, lúc này, thanh âm kia lại không có sát ý, nếu có chỉ là một chút kinh ngạc.

Tần Hiên mặc kệ thanh âm thần bí này, cũng không có thời gian quản đến. Vừa mới rồi, mặc cho thân thể mình bị kiếm quang kinh khủng kia bổ trúng, mạo hiểm chịu nguy cơ có thể bị chém thành hai mảnh, Tần Hiên làm một cái tiểu động tác!

Đây chính là một tiểu động tác. Tần Hiên vốn chấp nhận bị chém ngược ra phía sau, để tốc độ thân thể lại càng trở nên nhanh hơn hướng phía của thành vọt đến.

"Xuy xuy..."

Vừa mới bị ngăn trở chút xíu, đã khiến cho thân hình Tần Hiên chậm lại một nhịp, đám thất giai cao thủ đang truy tìm đến phía sau đã liền nhân cơ hội kéo khoảng cách giữa đôi bên gần lại, làm cho Tần Hiên tiến vào trong phạm vi công kích của bọn họ!

Trong khoảng thời gian ngắn, trên bầu trời phía sau Tần Hiên bùng nổ lên rất nhiều đạo đấu khí cùng với ma pháp chói lọi! Mỗi đạo đều là năng lượng có lực sát thương dị thường cường đại! Nếu như bị những năng lượng này bổ trúng, chắc rằng có thêm mấy Tần Hiên nữa đến, cũng sẽ không phải đối thủ của bọn họ.

"Hưu!"

Mặc kệ lực lượng phía sau phách xạ (1)tới, Tần Hiên chỉ lực lượng của mình đề thăng tới cực hạn, hóa thành một đạo tử ảnh, bắn nhanh về phía trước.

Mà không ai chú ý chính là, tại một địa phương cách Tần Hiên không xa, một đạo bạch quang thậm chí so với tốc độ của Tần Hiên còn nhanh hơn rất nhiều, vụt đi.

"Ầm! Ầm! Ầm..."

Năng lượng cuồng bạo tràn ngập cả bầu trời. Bên cạnh, phía sau Tần Hiên, những toà nhà đều gặp nạn, dưới ảnh hưởng của lực lượng cuồng bạo, những toà nhà đó ngay tức thì đều bị chém thành những mẩu vụn.

"Gần lắm rồi, mau đến cửa thành nào!" Tần Hiên đã nhìn thấy cửa thành cao lớn. Chỉ là phía sau những cao thủ cũng đã đuổi đến ngày càng gần!

Một bên cực nhanh mà chạy như bay, một bên Tần Hiên đem một luồng tinh thần lực dò xét vào trong cơ thể. Trong cơ thể hắn, kinh mạch đã tổn thương nhiều lắm. Tuy rằng, hắc động bên trong đan điền vẫn cuồn cuộn không dứt truyền chân khí vào kinh mạch, thế nhưng, nếu cứ tiếp tục như thế mà nói, chân khí dự trữ bên trong hắc động, sớm muộn cũng có lúc bị cạn kiệt!

"Phải mau chóng thoát khỏi bọn họ!" Liếc nhìn về phía trước, Tần Hiên nghiến răng suy nghĩ . "Chỉ là..." Tần Hiên cau màu, quay đầu lại nhìn thoáng quang, khoảng cách giữa những người phía sau với mình chỉ có khoảng hơn mười thước. Một khi bị bọn họ đuổi tới, kết cục ngày hôm nay chính là chết chắc.

"Hả? Cuối cùng tới rồi?" Tần Hiên trố mắt nhìn lên, trên mặt hiện ra một tia vui mừng.

"Hưu!"

Đúng vào lúc này, một đạo bạch quang từ phía bên sườn nhanh chóng lủi tới.

"A..."

Đang lúc đuổi theo Tần hiên, một cao thủ chợt kêu một tiếng thảm thiết, thân thể đang lao đi như tên bắn đột nhiên ngã nhào xuống mặt đất.



Ngay khi mọi người ở đây đang lấy làm kinh hãi, thì từ bên cạnh người vừa ngã xuống lủi lên một đạo bạch quang.Tiếp đó, một đạo thất thải quang mang liền phóng lên cao.

- Là bạch tuyết tiêu thủ kia!

Lúc này có người đã nhận ra thân phận của Bảo Bảo, đồng thời sợ hãi kêu lên một tiếng.

"Vút!"

Thất thải quang mang quét qua, liền lướt tới một trong những thất giai cao thủ. Cao thủ kia biến sắc, bỗng chợt cảm thấy lực lượng của mình tựa như bị hút sạch, toàn thân tức thì cảm thấy hoàn toàn vô lực. Sau một khắc, một đạo bạch quang xuất hiện ở trước mặt hắn. Trong giờ phút cuối cùng của cuộc đời này, hắn nhìn thấy một bàn tay tuyết nhung hướng phía chính mình vỗ tới.

"Ầm!"

Bàn tay tuyết nhung của Bảo Bảo mang theo lực lượng kinh khủng đã đem tên thất giai cao thủ kia chém bay ra ngoài. Người còn chưa rơi xuống mặt đất, thất giai cao thủ đó đã tắt thở.

Diệt sát!

Chỉ trong chớp mắt, cũng đã diệt sát hai người!

Chấn động, tuyệt đối chấn động!

- Giết nó!

Xung quanh còn rất nhiều cao thủ, trong nháy mắt sau khi trải qua kinh hãi, liền phải ứng trở lại, dồn dập xuất thủ, từng đạo lực lựong kinh khủng liền xé thẳng về phía Bảo Bảo.

Bạch quang không ngừng di động nhanh như gió, từng đạo thất thải quang mang không ngừng bạo khởi. Đem toàn bộ năng lượng vừa trùng kích đến của đám người kia quét bay đi. Đồng thời, không lâu sau đó, lại thấy một thất giai cao thủ bị thất thải quang mang quét trúng, trong nháy mắt này, hắn cũng như người nọ lúc vừa mới rồi, lực lượng toàn thân trong sát na hoàn toàn biến mất. Sau đó, nghênh tiếp hắn chính là bàn tay tuyết nhung nhỏ bé của Bảo Bảo.

- Cái quỷ gì thế này!

Trong lòng mọi người đều kinh hãi không thôi. Lực lượng của mình bổ chém đến không tổn thương đến đối phương dù chỉ một phân nhỏ, thế nhưng, người của mình chỉ cần bị đạo thất thải quang mang kia quét trúng, sẽ lập tức bị đối phương diệt sát. Thậm chí, người phe mình ngay cả cứu viện cũng đều không kịp.

Bảo Bảo thần tình ngưng trọng, nhìn thoáng qua Tần Hiên phía trước, liền y y nha nha nói ra. Trong lòng Tần Hiên đau xót, hắn hiểu ý tứ của Bảo Bảo, là nhường cho hắn đi trước, Bảo Bảo ở phía sau ngăn chặn những người này. Tuy rằng, Tần Hiên biết Bảo Bảo thần thông quảng đại. Thế nhưng, một quyền khó địch hai tay, hắn làm sao có thể bỏ rơi Bảo Bảo, mặc kệ nó, ngay lúc này một mình rời đi?

- Muốn ta chết! Ta cũng muốn các ngươi phải trả giá đắt!

Tần Hiên hung hăng cắn răng một cái, thân hình nhoáng lên, không trốn tránh ngược lại hắn vót đến phía bên này.

"Y y nha nha..." Nhìn thấy Tần Hiên không trốn đi mà vọt trở lại. Trên mặt Bảo Bảo hiện ra vẻ sốt ruột.

- Ha ha, Bảo Bảo, ngày hôm nay chúng ta lần thứ hai liên thủ diệt sát bọn họ nào!

Tần Hiên cười sang sảng, từng đạo tử khí không ngừng từ trên tay hắn bừng lên, nhằm phía đám người đang bị Bảo Bảo cuốn lấy giết đến.



"Y y nha nha!"

Bảo Bảo thấy thế cũng biết Tần Hiên không chịu bỏ rơi nó mà đi một mình, sau khi quay về phía Tần Hiên nói hai câu, thất thải quang mang trên người Bảo Bảo lần thứ hai tăng vọt lên.

"Vút, vút!"

Thất thải quang mang tăng vọt, điên cuồng quét qua. Một chút không cẩn thận, hai gã thất giai cao thủ đã bị thất thải quang mang này quét trúng!

- Chết đi!

Tần Hiên thấy thế đại hỉ, khống chế hai đạo tử khí mang theo sát khí lạnh thấu xương giảo sát(2) đến.

"A..."

Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai tên cao thủ này thậm chí ngay cả phản ứng cũng không có đã bị Tần Hiên giảo sát thành hai đoạn.

- Giết tiểu thú kia!

Sắc mặt mấy người còn lại vô cùng hoảng sợ, biết là thất thải quang mang do tiểu thú chém ra có điểu cổ quái. Một người trong đó sau khi rống giận một tiếng, liền đánh ra một đạo lực lượng cực kỳ kinh khủng trùng sát(3) về phía Bảo Bảo.

"Hưu!"

Thân hình Bảo Bảo cực kỳ linh hoạt, trong nháy mắt đã tránh được công kích của đối phương. Sau một khắc, thân thể của Bảo Bảo nhanh chóng bắn lên. Nhảy vọt tới giữa không trung Bảo Bảo liền hóa thành một đạo bạch quang, bắn nhanh tới phía Tần Hiên bên này. Trong quá trình này, hai tay Bảo Bảo không ngừng huy động, từng đạo thất thải quang mang rực rỡ không ngừng được chém ra, bao phủ mấy người còn lại.

Lực lượng trong nháy mắt tiêu thất! Mỗi người trong đám người còn lại đều dị thường kinh hãi mà nhìn Bảo Bảo, cho đến chết, bọn họ cũng không rõ, đây là thần thông gì của Bảo Bảo!

- Làm tốt lắm!

Thấy vậy, Tần Hiên cười to một tiếng. Muôn vàn đạo tử khí từ hai tay hắn cuồng bạo tuôn ra ngoài. Ào ào vọt tới đám người đã mất hết lực lượng, trong nháy mắt giảo sát toàn bộ bọn chúng!

- Chúng ta đi!

Nháy mắt giảo sát hết đám người kia, tiếp đó, Tần Hiên một tay ôm lấy Bảo Bảo, đồng thời, đem Lăng Ba Vi Bộ thi triển đến cực hạn, chỉ chớp mắt công phu, liền chạy ra khỏi cửa thành nam, biến mất tại xa xa.

(1)Phách xạ: từ ghép chỉ hai động tác chém và bắn.

(2)Giảo sát: cũng là từ ghép giảo: vặn,xoắn; sát: giết

(3) Trùng sát: từ ghép giữa trùng: lao- nhào- xông tới, sát: giết

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nghịch Lân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook