Nghịch Lân

Chương 79: Phục kích!

Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành

16/04/2013



Phục kích!

Trong lòng khẽ động, lực lượng của vầng thái dương bên trong hắc động lưu chuyển ra ngoài trong chớp mắt toàn bộ đều đã quay ngược trở lại. Hiện tại, chân khí lưu lại bên trong kinh mạch, so với trước cũng chỉ cường đại hơn vài phần mà thôi. Đương nhiên, những lực lượng này còn chưa đủ làm cho Tần Hiên phát sinh quá trình lột xác, cảnh giới của hắn vẫn như cũ duy trì ở thất giai. Chỉ là, thân thể hắn hiện giờ lại đã trở nên dị thường cường đại!

Chậm rãi đứng thẳng dậy, vặn người một cái, tức thì toàn thân tựa hồ đều vang lên thanh âm "Răng rắc!". Từng đợt tử diễm không ngừng từ trong cơ thể hắn phun trào ra ngoài, quẩn quanh bên người hắn...

"Ầm"

Sau một tiếng nổ, Tần Hiên một quyền nổ nát một tảng đá bay đến cạnh người, sau đó đi ra ngoài.

Sau khi bước ra ngoài một bước, toàn bộ hỏa diễm bùng cháy bên ngoài thân thể hắn liền quay ngược vào trong cơ thể, chỉ còn lại một mái tóc dài màu tím, lay động theo gió...

"Y y nha nha..."

Nhìn thấy Tần Hiên không việc gì đi ra, đôi mắt to trong veo của bảo bảo lộ ra thần sắc kinh ngạc xen lẫn mừng rỡ, vừa nói vừa lao về phía Tần Hiên, sau đó nhảy chồm lên vai của Tần Hiên.

th xoa xoa đầu bảo bảo đầy yêu thương,

- Bảo bảo, cảm ơn ngươi!

Tần Hiên cảm kích nói. Ngày hôm nay, nếu nói không có bảo bảo, sợ rằng, hắn sớm đã bị lão giả kia bắt đi. Bản thân hắn sở dĩ có thể đánh chết lão giả, phần lớn nguyên nhân là nhờ có bảo bảo! Nếu như không có thân thông kinh khủng của bảo bảo, chưa nói tới đánh chết, thậm chí có thể thoát khỏi tay lão giả, đã rất khó rồi!

"Y y nha nha!"

Hai mắt bảo bảo lộ ra vẻ hưng phấn nhìn Tần Hiên, không ngừng quơ cặp tay nhỏ bé tuyết nhung, không thể tả hết sự hưng phấn, hài lòng.

- Tiểu tử này!

Nhìn bộ dạng khả ái của bảo bảo, Tần Hiên không khỏi nở nụ cười.

-Ngươi không việc gì chứ?

Tần Hiên chợt hỏi, khi đánh chết lão giả lúc trước, đồng thời, tinh thần bảo bảo tựa hồ rất uể oải, theo Tần Hiên suy đoán, bảo bảo bị như vậy, phỏng chừng là bởi vì thi triển ra thần thông nghịch thiên, yêu cầu lực lượng rất lớn, chính vì thế mà bị tiêu hao quá nhiều lực lượng.

Nghe thấy thế, bảo bảo vội vàng lắc đầu, cuối cùng từ trên vai Tần Hiên xông ra, bổ nhào xuống mặt đất, lộn vài cái, để chứng minh rằng, nó đã khôi phục, không có việc gì.

- Được rồi. Không có việc gì là tốt rồi.



Nhìn thấy bảo bảo đã khôi phục bình thường, trong lòng Tần Hiên cũng vui vẻ. Bằng không, nếu như bảo bảo bởi vậy mà gặp phải thương thế nào đó, Tần Hiên sẽ hổ thẹn trong lòng.

- Được rồi, phỏng chừng địch nhân rất nhanh sẽ đuổi tới, chúng ta đi thôi.

Tuy rằng hiện tại đã thâm nhập vào Thượng Đô sơn. Thế nhưng Tần Hiên vẫn chưa hoàn toàn yên lòng, tên Lan Đặc kia khẳng định sẽ không từ bỏ việc truy sát mình.

Hiện tại, chỉ có thể triệt để rời khỏi nơi này, mới là chính đạo. Bằng không, Tần Hiên cũng không muốn gặp lại một ít bát giai cao thủ, mặc dù, sau khi hấp thu toàn bộ lực lượng của lão giả kia, lực lượng của bản thân đã được đề thăng. Nhưng bát giai cường giả không phải dễ đối phó như vậy.

Trước sở dĩ có thể đánh chết lão đầu kia, hoàn toàn là thừa dịp đối phương sơ suất, mới có thể liều mạng đánh chết!

- Không xong, lạc đường!

Sau nửa ngày, Tần Hiên đã dạo qua một vọng bên trong ngọn núi lớn, nhưng làm cho Tần Hiên buồn bực chính là, hắn đã lạc đường. Thậm chí, hắn không biết, bây giờ đi hướng nào để vào trong núi, đi hướng nào ra khỏi núi...

- Hả, có người?

Tần Hiên trong lòng khẽ động, đột nhiên bay lên trời, ẩn nấp trên một tán cây rậm rạp. Chỉ sau chốc lát, một nhóm năm người từ một hướng khác liền đi tới...

Ba cao thủ thất giai, hai cao thủ lục giai. Hai mắt Tần Hiên nheo lại, trong lòng cười lạnh, nhìn năm người đang từ từ đến gần.

- Cao thủ từ lúc nào đã tràn lan ra nhiều thế này?

Tùy tiện gặp năm người, liền có ba cao thủ thất giai? Trong lòng Tần Hiên có chút phiền muộn.

- Đây là địa phương quỷ quái nào vậy?

Một thanh niên trong nhóm, một tay vừa chém nát bụi gai ngăn trở trước mặt, vừa thấp giọng chửi bới.

- Cũng đã hai ngày, hai người đến quỷ ảnh cũng không thấy, các ngươi nói xem, tiểu hỗn đản Tần Hiên kia đã tiến vào núi lớn, chỉ bằng vào chúng ta chừng này người làm sao có thể tìm thấy hắn?

Thanh niên nọ một bên phát ra bực tức, một bên oán độc nguyền rủa Tần Hiên.

- Câm miệng! Một người tựa hồ như đầu lĩnh quát lạnh một tiếng.

- Đây là mệnh lệnh của tướng quân, chúng ta phải chấp hành vô điều kiện, nếu không muốn chết, thì câm miệng cho ta!

- Hừ! Nghe nói tên tiểu vương bát đản kia là một cao thủ thất giai, chúng ta chỉ là những cao thủ lục giai đi vào tìm kiếm, một khi gặp phải hắn, chẳng phải là chết hay sao?

Thanh niên kia hừ lạnh, bất mãn nói.

- Ngươi biết cái gì?



Người đầu lĩnh nọ lạnh lùng liếc mắt nhìn tên thanh niên,

- Không cần các ngươi động thủ, mấy người chúng ta cũng đã bắt được hắn. Hơn nữa, chúng ta ai cũng biết có một bát giai cường giả đã ở đây, th kia, hừ , có mà chạy đằng trời!

- Có mấy vị cường giả bát giai?

Vừa nói thanh niên kia vừa thở ra một ngụm lãnh khí, lập tức trên mặt hắn liền lộ ra thần sắc bất mãn.

- Tiểu hỗn đản kia chỉ là cao thủ thất giai, nếu đã có cường giả bát giai, vì sao còn muốn chúng chịu khổ ở chỗ này?

Xem ra, thanh niên này vô cùng không muốn làm cái việc vô tích sự này.

- Bát giai cao thủ thì sao chứ?

Ẩn nấp trên tán cây rậm rạp, Tần Hiên nhịn không được thầm cười nhạt. Thượng Đô sơn lớn như vậy, cho dù có thêm mấy cường giả bát giai nữa đến tìm cũng không chắc tìm được hắn! Với điểm này, Tần Hiên vẫn còn có chút lòng tin.

- Bất quá, trước khi đụng phải cường giả bát giai, ta trước cứ tặng cho các ngươi một phần đại lễ.

Lạnh lùng nhìn năm người phía dưới, Tần Hiên quay đầu làm một loạt động tác ra hiệu cho bảo bảo. Mặc dù bất mãn với an bài của Tần Hiên, thế nhưng, cuối cùng bảo bảo vẫn đồng ý. Sau một khắc, bảo bảo liền từ trên vai của Tần Hiên chạy trốn ra ngoài, ẩn núp ở bên cạnh,,,

- Ba cao thủ thất giai, hai cao thủ lục giai.

Trong lòng khẽ động, sau một khắc, cả người Tần Hiên tức thì giống như diều hâu chụp mồi, nhanh chóng vọt từ trên tán cây xuống phía dưới. Trong quá trình này, hai tay hắn huy xuất ra muôn vàn đạo kiếm quang tử sắc, tựa như kiếm vũ khắp trời, bao phủ xuống năm người phía dưới.

"Ầm!"

Kiếm khi kinh thiên, khí quán trường hồng(1), tử khí dâng lên, chỉ trong nháy mắt, phạm vi mấy chục thước xung quanh Tần Hiên, toàn bộ đại thụ đều bị kiếm quang kinh thiên này giảo sát nát bấy!

- Địch nhân!

Năm người phía dưới bị hù doạ cho hoảng sợ, đầu lĩnh nọ mạnh mẽ quát to một tiếng, đại kiếm trong tay tức thì bắn ra quang mang chói mắt, bổ ra từng đạo năng lượng, chém thẳng về phía Tần Hiên đang nhào xuống.

Bốn người còn lại tuy rằng kinh hãi, thế nhưng cũng không chậm, sau khi phản ứng lại, đấu khí trên người điên cuồng bùng phát. Trên người bọn họ trống rỗng xuất hiện một cái lồng ma pháp!

Ma pháp sư!

Tần Hiên cười lạnh, hai tay cực nhanh huy động, hàng ngàn hàng vạn tử khí hóa thành kiếm quang kinh thiên, mang theo lực lượng kinh khủng, xé rách không gian, giảo sát xuống năm người phía dưới.

(1) khí quán trường hồng: kiếm khí xâu chuỗi thành một cầu vồng, hoặc cũng có thể hiểu, năng lượng bùng phát liên kết với nhau tạo ra một hình thái cong như cầu vồng. Câu này ý nói về lực lượng mạnh mẽ hơn là nói về hình ảnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nghịch Lân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook