Chương 58: Tâm!
Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
16/04/2013
- Tần Hiên ca ca, xin lỗi huynh!
Có vẻ như cảm nhận được nghi hoặc của Tần Hiên, mới vừa rời đi, Thanh Thanh liền quay đầu lại mang theo áy náy nhẹ giọng nói với Tần Hiên.
Nhìn Thanh Thanh có điểm bất an, sắc mặt hiện lên chút hổ thẹn, Tần Hiên khẽ cười.
- Nha đầu ngốc, đừng quá áy náy như thế.
Vừa nói , Tần Hiên vừa thân mật nhẹ nhàng xoa xoa đầu nàng.
- Nhưng mà ...
Nghe thấy Tần Hiên nói như vậy, vẻ áy náy trên mặt Thanh Thanh hơi đậm thêm, tựa hồ muốn nói gì đó, chỉ là cùng lúc đó bị Tần Hiên lắc đầu cắt đứt.
- Muội không nói tự nhiên là muội có lý do của muội. Tần Hiên ca ca không trách muội . Có điều là...
Khi nói đến đây, Tần Hiên nghi hoặc liếc nhìn Thanh Thanh :
- Muội thực sự có hôn ước cùng Áo Luân ?
- Đúng vậy.
Thanh Thanh nhìn Tần Hiên, trong đôi mắt to lộ ra thần sắc khó hiểu, cuối cùng kiên định gật đầu.
Tần Hiên có phần không biết nói gì .
- Muội không hài lòng?
Tần Hiên nghĩ đến thái độ của Thanh Thanh lúc trước, nghi hoặc hỏi.
- Muội không muốn! Muội không thích tên Áo Luân kia chút nào cả!
Thanh Thanh dẩu dẩu môi, vẻ mặt kiên định nhìn Tần Hiên.Tần Hiên ngẩn ra. Đáy lòng có chút bất đắc dĩ. Có thể, đây là sự bi ai của đại gia tộc !
Trước đây, Tần Hiên có thể chưa biết bối cảnh của Thanh Thanh. Thế nhưng, hiện tại sau khi trả qua việc thăm dò, Tần Hiên đã hiểu rõ Thanh Thanh.
Thanh Thanh, chính là người Đỗ gia một cửa hiệu trứ danh ở Yến quốc! Nói đến cửa hiệu Đỗ gia, hầu như mọi người Yến quốc đền biết. Cửa hiệu Đỗ gia tuy rằng không phải cao cấp nhất. Nhưng cũng là cực kỳ có danh tiếng. Tại Yến quốc coi như một dạng tài đại khí thô(giàu có - nhiều của cải).
Thế nhưng, Đỗ gia dù sao cũng chỉ mạnh mẽ trong dân gian. Tuy rằng thế lực cũng tính là khổng lồ, nhưng lại thiếu khuyết sự hỗ trợ của quốc gia! Nếu như không có lực lượng quốc gia hỗ trợ, Đỗ gia nếu muốn tiếp tục lớn mạnh, rất khó!
Mà gia chủ Đỗ gia cũng chính là phụ thân của Thanh Thanh cùng với Lan Đặc, phụ thân của Áo Luân có chút giao tình. Để Đỗ gia của mình lớn mạnh, có lẽ lúc đó, ông phải đem Thanh Thanh gả cho Áo Luân nhi tử của Lan Đặc!
Lan Đặc gia tộc ở Yến quốc tính là một đại gia tộc. Thế nhưng, đối với thương nghiệp của Đỗ gia như thế cũng là vui vẻ mà liên minh với nhau. Dù sao, điều này đối với sự phát triển của gia tộc họ có rất nhiều lợi ích.Mà cách liên minh tốt nhất là hai nhà kết thành thông gia!
Cho nên, hai vị gia chủ bởi vì nhiều loại nguyên nhân định ra hôn ước giữa Thanh Thanh với Áo Luân! Nhưng là, khi Thanh Thanh lớn lên, nàng tịnh không thích vị trượng phu này của mình!
Thế nhưng, tương phản với Thanh Thanh chính là, thời gian đầu, Áo Luân quả thực cũng rất phản cảm với đoạn hôn ước này. Có điều, vào một lần nào đó sau khi nhìn thấy Thanh Thanh, lại khiến thiên nhân kinh động! Liền yêu mến Thanh Thanh! Sau đó, bắt đầu sống chết không bỏ, thậm chí lợi dụng lực lượng gia tộc mà áp bách Thanh Thanh, thậm chí cả Đỗ gia!
Thành ra, Thanh Thanh càng thêm phản cảm! Thậm chí không muốn nhìn mặt Áo Luân! Vì thế, mới có một màn vừa rồi!
Sau khi nghe Thanh Thanh nói chuyện, trên mặt Tần Hiên lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ. Vừa là lo lắng cho tương lai của Thanh Thanh, lại vừa có một loại tâm tình buồn bực thay cho Thanh Thanh.
Dù sao,sau khi bản thân hắn đến thế giới này, Thanh Thanh chính là người đầu tiên đối tốt với hắn! Tuy rằng, Thanh Thanh đối tốt với hắn cũng không nhất định là như với Tần Hiên trước kia.
- Muội, lẽ nào không nghĩ qua phải chống lại sao?
Nói thật ra , với hôn ước sinh ra vì lợi ích như thế, Tần Hiên lại là phi thường phản cảm.
- Chống lại?
Trên mặt Thanh Thanh lộ ra vẻ buồn bã.
- Dù có chống lại thì sao chứ? Muội có thể phản kháng sao?
Nhìn Thanh Thanh luôn luôn trong hình ảnh lạc quan nhìn về phía trước, lúc này xuất hiện trước mặt mình, lại lộ ra vẻ mặt buồn bã, tuyệt vọng với tương lai, Tần Hiên trong lòng không rõ duyên cớ chỉ thấy đau xót!
Hắn cũng không biết vì sao bỗng nhiên lại đau lòng. Thế nhưng, lúc này, hắn đột nhiên có một ý nghĩ điên cuồng! Một ý nghĩ muốn mang Thanh Thanh rời khỏi nơi này.
- Thanh Thanh, muội có từng nghĩ tới việc rời khỏi nơi này hay chưa?
Ngồi xuống ở hậu viện nhà mình, ngửi thấy mùi hoa nhàn nhạt, Tần Hiên lúc này cẩn thận hỏi.
- Rời đi? Đi đâu?
Thanh Thanh ngồi đối diện với Tần Hiên, trên mặt lộ ra thần sắc khó hiểu.
- Muội không phải chán ghét đoạn hôn ước này sao? Vậy muội có hay không nghĩ đến việc rời khỏi nơi này .Chỉ cần rời khỏi nơi này, sẽ không còn ai bức muội thành thân với Áo Luân.
Tần Hiên hốt nhiên mong mỏi nói .
- Rời khỏi nơi này?
Ánh mắt Thanh Thanh lộ ra một tia sáng, thế nhưng lập tức lại ảm đạm xuống.
- Rời khỏi nơi này, muội có thể làm được sao? Tiểu nữ nhân như muội một mình bên ngoài mà sinh tồn?
Khi nói đến đây, trên mặt Thanh Thanh lộ ra vẻ trào phúng.
- Bất kể muội đi tới đâu, Đỗ gia thậm chí là Áo Luân gia tộc sẽ đều tìm ra muội.Muội, bất quá chỉ là chạy trốn đoạn hôn ước này.Trừ phi, có người nguyện ý mang muội cùng nhau rời đi!
Ánh mắt Thanh Thanh lộ ra thần sắc khác thường nhìn Tần Hiên, trong ánh mắt tựa hồ chan chứa một tia mong chờ.
Tần Hiên trong lòng khẽ động :
- Ý của muội nói, là nếu có người nguyện ý mang muội rời đi, muội sẽ rời khỏi nơi này?
Thanh Thanh trong lòng run lên, nhìn Tần Hiên, sau đó nhẹ nhàng gật đầu:
- Nếu như, có một người yêu muội nguyện ý dẫn muội đi. Muội... muội nguyện ý rời đi. Cùng với hắn rời khỏi nơi này.
Trong lúc nói chuyện, Thanh Thanh mang theo thần sắc mong mỏi, thậm chí chờ đợi chăm chú nhìn vào mắt Tần Hiên, tựa hồ muốn từ trong ánh mắt Tần Hiên nhìn ra cái gì đó.
Thế nhưng, nàng thất vọng ...
Tần Hiên gật đầu,
- Vậy muội có yêu ai chưa? Hoặc là, người yêu muội?
Thanh Thanh trong lòng run lên, nhìn Tần Hiên, ánh mắt lộ ra vẻ thương tâm:
-Không có.
Với biểu hiện của Tần Hiên, Thanh Thanh có một tia thất vọng.
Tần Hiên cau mày, tựa hồ, sự tình có chút rắc rối. Hắn cũng không nghĩ tới Thanh Thanh cứ như thế bị gả cho tên hỗn đản Áo Luân, thế nhưng...
Sắc mặt Thanh Thanh buồn bã sâu sắc liếc mắt nhìn Tần Hiên :
- Tần Hiên ca ca, muội đi về trước .
Dứt lời, cũng không chờ Tần Hiên giữ lại, Thanh Thanh đã đứng lên, hướng phía bên ngoài đi ra.
- Tần Hiên ca ca. Sau khi đi vài bước, Thanh Thanh ngừng lại, quay lưng về phía Tần Hiên nói :
- Vốn dĩ tháng sau, chính là ngày muội thành thân với Áo Luân. Nếu như... nếu như..., muội sẽ chờ huynh nửa tháng.
Nói xong, Thanh Thanh vội vã chạy ra ngoài.
Kinh ngạc nhìn bóng lưng Thanh Thanh phía xa xa, Tần Hiên cảm giác được trái tim mình xúc động!
Vào lúc đó, Tần Hiên còn nhìn thấy một giọt nước trong suốt từ trên trời nhẹ rơi xuống, cuối cùng rơi trên mặt đất, "Ba!" một tiếng, giống như cõi lòng tan nát, trong nháy mắt hoá thành ngàn vạn mảnh nhỏ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.