Chương 20: Tử quang thần quả
Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
16/04/2013
Sương mù nhẹ giăng, cảnh sắc trăm hoa đua nở quả thực đẹp như tranh vẽ!
Đây thực là tiên cảnh chốn nhân gian a! Tần hiên rung động cảm thán. Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, hắn cũng chưa từng được chứng kiến qua địa phương nào có cảnh đẹp như vậy.
Xuyên qua hang động chỉ toàn xương trắng , không có lấy một ngọn cỏ, nhưng mà chỉ cách một cái sườn núi, cảnh sắc lại hoàn toàn thay đổi.
Thực sự là hai thái cực khác hẳn nhau. Nói Tần Hiên không rung động mạnh, quả thực là gạt người.
Từ Hiên mặc dù cực kỳ rung động nhưng cũng không dám lơ là. Chấn kinh trong chốc lát, hắn liền tiếp tục bước lên vùng cỏ phía trước, nơi Bạch tuyết tiểu thú đang hứng chí lăn đi lăn lại.
“Tiểu tử, đây là nhà của ngươi sao?” Tần Hiên ngồi xổm trước mặt tiểu thú tươi cười nói.
Thực ra dựa vào biểu hiện của tiểu thú, Tần Hiên cũng đại khái đoán ra rồi . Nếu như đây không phải là “Nhà” của tiểu thú, nó không có khả năng tìm ra mà đưa Tần Hiên đến. Phải biết rằng dưới sườn núi là hang ổ của những con tinh tinh dữ tợn.
Bạch tuyết tiểu thú dừng lại, đứng lên như một người bình thường, trong mắt không ngừng toát ra vẻ hưng phấn, nhìn Tần Hiên gật đầu .
“Quả thực là nhà ngươi”. Tần Hiên một lần nữa chấn động.
“Y y nha nha ”. Tiểu thú tỏ ra bất mãn. Đôi mắt trong vắt tròn xoe nhìn Tần Hiên tựa hồ có chút tức giận.
“Ách” Tần Hiên ngẩn ra, sau đó mỉm cười nhìn tiểu thú nói : “Tiểu tử, ta có thể đi lại một chút ở chỗ này không?”
Mặc dù tiểu gia hoả kia dẫn mình đến chỗ này, nhưng ở chỗ này Tần Hiên thực sự không có chút hiểu biết nào về nơi đây.
Tiểu thú khẳng định không hề đơn giản! Cho dù Tần Hiên không phát hiện được điều gì bất thường, nhưng mà từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ biết coi thường người khác, thậm chí dù đó chỉ là một con tiểu thú. Hơn nữa nơi tiểu thú ở quả thực là thế ngoại đào viên nhân gian tiên cảnh
Tần Hiên không tin tiểu thú chỉ là một con ma thú bình thường. Hắn hoài nghi nơi này còn có một địa phương khủng bố khác tồn tại.
Bạch tuyết tiểu thú chớp chớp đôi mắt trong vắt rồi gật đầu.
Tần Hiên mỉm cười nói : “Ta muốn thăm quan nơi này một chút!”
Nói rồi Tần Hiên đứng lên bước đi.
“Vù”
Một đạo bạch quang loé lên, tiểu thú nhảy lên đứng trên vai của Tần Hiên.
Cảm nhận được thiện ý của tiểu thú với mình, Tần Hiên nhẹ nhàng mìm cười rồi dạo bước.
“Y y nha nha”
Tiểu thú không ngừng dùng lông mao mềm mại chỉ chỏ chỗ này chỗ kia, vẻ như muốn giới thiệu cho Tần Hiên biết đây là nhà của nó, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kiêu ngạo
Trên cả đoạn đường, Tần Hiền không ngừng mỉm cười. Mặc dù không hiểu được tiểu thú nói gì nhưng hắn cũng biết ý tứ của tiểu thú.
Nhìn từ xa cũng đã cảm nhận được sơn cốc này quả thực rất xinh đẹp . Nhưng khi bước vào bên trong , Tần Hiên lại càng cảm thán không thôi .
Nơi đây linh khí dị thường dày đặc , cỏ cây đều là các loại linh thảo tiên thụ .
Trên tiên thụ, từng quả trái cây toả ra mùi hương thơm phức, bên dưới trăm hoa rực rỡ sắc màu làm Tần Hiên cảm thấy phi thường dễ chịu.
“Nơi này linh khí thật đậm đặc”
Tần Hiên thầm giật mình trong lòng. Hắn phát hiện, từ lúc vào đây, huyền công trong người tự động vận chuyển, hơn nữa tốc độ vận chuyển cực nhanh, cơ hồ ngang bằng với lúc tự hắn tu luyện.
Phải biết rằng đây là tự động vận chuyển , nếu như tự mình tu luyện thì … Nghĩ tới đây Tần Hiên không khỏi kinh hãi
“Tu luyện ? Nếu có thể ở nơi đây tu luyện thì thực lực mình tăng càng nhanh hơn” Tần Hiên thầm nghĩ trong lòng .
Nhưng là nơi đây quả thực quá thần bí. Tần Hiên cũng chưa dò xét được rõ ràng , hơn nữa muốn ở đây tu luyện cũng phải chờ tiểu thú đồng ý mới được.
“Ca sát…” Tiểu thú tay phải cầm một quả đỏ mọng hung hăng ngoạm một miếng còn tay trái đưa một quả tương tự cho Tần Hiên.
Tần Hiên cũng không khách khí, đưa quả lên miệng cắn một miếng.
Thơm, giòn, mát, ngọt …Hương vị quả thật bất phàm.
“Vù”
Bạch tuyết tiểu thú rời vai Tần Hiên phi đến một cái cây kì lạ gần đó. Sau khi hái vài trái cây nó quay trở lại vai Tần Hiên.
“Đủ rồi tiểu tử ! Ta đã rất no rồi.” Tần Hiên mỉm cười cự tuyệt trái cây tiểu thú đưa cho.
Dọc đường đi, Tần Hiên đã ăn rất nhiều trái cây. Hắn nhìn lại tiểu thú, so với hắn, tiểu thú ăn mãi mà không biết no, cái bụng nhỏ xíu kia cũng không có dấu hiệu nở ra.
Tần Hiên cũng không biết nói gì hơn..
Thấy Tần Hiên từ chối quả mình vừa hái về, trong mắt tiểu thú có chút thất vọng. Nhưng rất nhanh nó lại khôi phục bộ dáng bình thường, sau đó…
“Ca sát…”
Tiểu thú lại tiếp tục ăn tiên quả trong tay..
Tần Hiên nhìn chỉ còn nước cười trừ .
Sơn cốc cũng không quá lớn. Tần Hiên nhanh chóng đi được một nửa. Trong sơn cốc còn có một dòng sông nhỏ, thậm chí còn có một thác nước đổ từ trên cao xuống. Quả thực là tiên cảnh nhân gian.
“Hử” Tần hiên đột nhiên cảm giác được tiểu thú kéo tóc mình, liền nghi hoặc quay đầu nhìn nó.
Tiểu thú một tay cầm tiên quả vừa ăn vừa dùng tay còn lại chỉ về phía trước cách đó không xa.
Ngây người trong chốc lát, Tần Hiên liền hiểu ra động tác của tiểu thú “Ngươi muốn ta qua chỗ đó?”
Phía trước?
Tần Hiên bước tới, nhìn về phía xa xa có một luồng tử quang (ánh sáng tím) mơ hồ phát ra từ một nơi nào đó
Tử quang? Tần Hiên có chút nghi hoặc.
“Y y nha nha”. Tiểu thú từ trên vai Tần Hiên phóng xuống đất, sau đó hướng về phía trước rất nhanh chạy đi.
Chỉ là, sau khi chạy được vài bước, thấy Tần Hiên vẫn đứng một chỗ liền sốt ruột quay lại quơ cái tay nhỏ xinh xắn miệng không ngừng kêu “Y y nha nha” như thúc giục Tần Hiên.
“Đi xem một chút vậy” Tần Thiên mỉm cười. Hắn biết nơi này của tiểu thú bất phàm nhưng cũng biết rằng tiểu thú không hề có ác ý. Hơn nữa Bạch tuyết tiểu thú còn hối thúc mình đi nhanh, nơi đó khắng định không đơn giản.
Cuối cùng Tần Hiên cũng đi theo tiểu thú tiến vào.
Càng đi vào gần thì tử quang phát ra càng rõ rệt. Không những thế Tần Hiên còn cảm giác được một làn hương thơm mát.
Càng đến gần, tử quang càng nhiều thêm, hương thơm lại càng thêm đậm.
Đi qua một vạt rừng nhỏ, phía trước tử quang cực kỳ dày đặc. Trước mặt Tần Hiên hiện ra tầng tầng lớp lớp sương mù màu tím ..
Cùng lúc đó một cỗ hơi thở mạnh mẽ phô thiên cái địa hướng về phía Tần Hiên.
“Đây là …” Tần Hiên kinh ngạc nhìn vào đám sương mù màu tím, hắn cảm giác được hơi thở khủng bố kia từ bên trong đó thoát ra.
“Y y nha nha” Tiểu thú hưng phấn khoa tay rồi biến thành một bóng trắng, nháy mắt biến mất vào đám sương mù màu tím.
“Hử?” Từ Hiên trong lòng không khỏi kinh hãi vội vàng tiến vào theo tiểu thú.
Càng tiến vào sâu trong màn sương mù, hơi thở càng trở lên khủng bố, nhưng điều kỳ lạ là nó rất đều đặn và không hề mang sát khí.
“Hơi thờ là từ trên cây đó phát ra sao?” Tần Hiên cảm thấy kỳ quái vì thế hắn ngẩng đầu nhìn lên.
Lúc này, tiểu thú cũng đả nhảy lên đứng trên thân cây.
“Đây là cái gì?” Vẻ mặt Tần Hiên tỏ ra cực kỳ khiếp sợ.
Trước mắt hắn, trên cây cao treo lơ lửng ít nhất có mấy chục tử quả (trái cây màu tím) to bằng nắm tay người. Nhưng điều làm Tần Hiên khiếp đảm chính là tử quả này giống hệt một đứa trẻ con.
“Nhân Sâm quả?”
Trong nháy mắt Tần Hiên nghĩ đến một thứ quả trong truyền thuyết nhân gian. Không ngờ thực sự lại có thật.
Tử quang phát tán ra từ tử quả hình trẻ con kia. Nếu người trên đại lục mà nhìn thấy loại quả này khẳng định sẽ phát điên lên. Bởi vì đây không phải là loại quả thông thường mà là tử quang thần quả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.