Chương 21
Phong Thanh Dương
28/02/2014
Cao Hách vừa nghĩ tới việc Bạch Thuật Bắc vốn luôn chán ghét Lâm Vãn Thu, nhưng hiện tại lại ở chỗ này. . . . . .Trong nháy mắt, sợi dây cót trong đầu anh ta đột ngột đứt đoạn, vứt luôn cả lí trí trầm ổn ra ngoài địa cầu.
Bàn tay vẫn nắm chặt quả đấm, những khớp xương vang lên tiếng “rắc, rắc”, anh ta cố nhẫn nại lý luận với Bạch Thuật Bắc: "To mồm thế à? Xin hỏi anh dựa vào đâu để nói như vậy? Dựa vào gia thế hay cậy mạnh lộng hành? Chính anh là kẻ hiểu rõ nhất, Lâm Vãn Thu bị anh áp bức hay là cam tâm tình nguyện."
Ánh mắt Bạch Thuật Bắc tối dần, vóc người to cao vẫn giữ nguyên khí chất trầm tĩnh, chỉ là đôi môi mím rất chặt, tiết lộ nỗi bực dọc trong lòng anh.
Anh thừa nhận mình luôn dùng sức mạnh để ép buộc Lâm Vãn THu, nhưng như vậy có gì không ổn? Trước giờ, người phụ nữ này luôn ăn ở hai lòng, giỏi về ngụy trang lấy lòng người người khác. Cao Hách không biết chân tướng sự việc, mới bị Lâm Vãn Thu liên tiếp lừa gạt.
Cao Hách không hề muốn kích thích Bạch Thuật Bắc, đối đầu vì phụ nữ không phải là tác phong của hai người bọn họ, nhưng lần này Bạch Thuật Bắc thật sự rất quá đáng. Anh ta chưa từng thấy Bạch Thuật Bắc cư xử khốn nạn với ai như vậy, lại càng không biết mối hận tận xương tủy của Bạch Thuật Bắc với Lâm Vãn Thu từ đâu mà ra?
Bạch Thuật Bắc chợt cười nhẹ một tiếng: "Trong lòng cậu, cô ta quả là nữ thần."
Cao Hách khẽ nhếch khóe môi, lạnh nhạt gật đầu: "Đúng thế! Người nông cạn như anh, mãi mãi không thấy được chỗ tốt của cô ấy."
Anh ta cảm thấy rất may mắn, may mắn vì Bạch Thuật Bắc không nhìn ra được những điểm đáng trân trọng của Lâm Vãn THu.
Bạch Thuật Bắc khẽ liếc nhìn bộ dạng khẩn trương của Manh Manh, những lời muốn phản bác đã tràn ra khóe miệng lại cắn răng nuốt xuống, chỉ nhếch mép và nói: "Mong cô ta đừng làm cậu thất vọng."
Cao Hách nhíu mày, ánh mắt khẽ lóe lên tia sáng, liếc nhìn Lâm Vãn Thu đang đứng sau Bạch Thuật Bắc.
Cô yên tĩnh tựa như một thân cây nhỏ lặng lẽ giữa đất trời, không biết đã xuất hiện từ khi nào và đã nghe được bao nhiêu? Cô chỉ trầm mặc đứng nơi đó, khuôn mặt vô hồn, không chút cảm xúc.
Cô đang buồn hay vui, anh ta hoàn toàn không nhận ra.
Trái tim Cao Hách như bị ép lại, hô hấp tắt nghẽn trong cổ họng. Y phục trên người Lâm Vãn Thu làm bằng vải bông, rất dể tạo thành những nếp gấp. Giờ phút này, quần áo từ trên xuống đều nhăn nhăn nhúm nhúm, anh ta không thể không chú ý.
Vừa nghĩ tới việc đã phát sinh trong phòng, đầu óc anh ta liền vô cùng rối loạn.
Manh Manh là người phản ứng đầu tiên, chạy ùa đến ôm cổ Lâm Vãn THu, khuôn mặt nhỏ nhắn ra vẻ đáng thương, tội nghiệp: "Dì ơi, Sao dì vào phòng vệ sinh lâu thế? Manh Manh rất lo lắng."
Lâm Vãn Thu giơ tay vuốt ve đỉnh đầu của bé, cong nhẹ khóe môi: "Dì đi nhầm chỗ."
Manh Manh bĩu môi, khó tin nhìn lại Bạch Thuật Bắc: "Ba cũng đi nhầm chỗ hả?"
Lâm Vãn Thu không nhìn Bạch Thuật Bắc, không quan tâm biểu tình trên gương mặt anh, chỉ kiên trì nhắm mắt gật đầu.
Con ngươi đen nhánh đảo vòng trong đôi mắt, Manh Manh che miệng cười trộm: "Ba cùng dì ngốc quá, lớn rồi còn đi nhầm đường, về sau để Manh Manh dẫn đường, hai người chắc chắn sẽ không bị lạc."
Bởi vì có Manh Manh, bầu không khí dịu đi đôi chút, nhưng hai người đàn ông vẫn tiếp tục giằng co trong im lặng, không ai chịu giơ tay chào thua trước.
Lâm Vãn Thu bế Manh Manh đi lướt qua Bạch Thuật Bắc, dừng trước mặt Cao Hách: "Em không sao, anh đừng lo lắng."
Nỗi lo âu vượt trên mức tình bạn của anh ta khiến Lâm Vãn Thu hơi áy náy, cô chưa từng nghĩ sẽ có người quan tâm đến mình như vậy. Từ nhỏ đến lớn, cô hầu như đều tự ngậm đắng nuốt cay vào lòng, không dám cùng ai san sẻ.
Trong lòng Cao Hách ngổn ngang trăm mối, ánh mắt phức tạp nhìn cô hồi lâu, đưa tay cẩn thận chỉnh lại tóc mai trên trán cô: "Không có việc gì là tốt rồi, đi thôi, anh đưa em về."
Lâm Vãn Thu bất giác siết chặt hai cánh tay đang ôm Manh Manh, cố ý né tránh ánh mắt thâm tình mà nóng bỏng của Cao Hách. Anh ta là người lương thiện, tốt bụng, cô thật sự không xứng .
Bạch Thuật Bắc đứng một bên quan sát ánh mắt của người, mi tâm càng lúc càng nhíu chặt.
-
Cuối cùng Cao Hách và Lâm Vãn Thu rời đi trước, Bạch Thuật Bắc chở Manh Manh về nhà. Ngồi trên xe, cô nhóc Manh Manh thở dài thở ngắn, giở giọng người lớn phê bình ba mình: "Ba của con thật ngốc."
Bạch Thuật Bắc khó chịu nhíu mày, tầm mắt vẫn nhìn về phía trước, Manh Manh tiếp tục than thở: "Tuy con còn bé, nhưng cũng rất thích chú Cao nha. Một người dịu dàng lại biết cách săn sóc, ba hoàn toàn thất bại rồi."
Bạch Thuật Bắc im lặng hồi lâu, lái xe thêm một đoạn đường mới mở miệng: "Vậy à? Thế ba nên làm gì?."
Lúc này, Manh Manh mới có tí hài lòng, tuôn ra lời ngọc lời ngà: "Đầu tiên, ba không được hung dữ với dì nữa, hung dữ quá sẽ dọa dì sợ. Sau đó ba phải thường dỗ dành, chiều chuộng dì, giống như đối với con đấy, đặc biệt phải tỉ mỉ cẩn thận. . . . . ."
Manh Manh tiếp tục thao thao bất tuyệt, nhưng Bạch Thuật Bắc không nghe vào một câu. Trong đầu anh vẫn cứ lởn vởn hình ảnh lúc Cao Hách cùng Lâm Vãn Thu rời đi, lúc ấy, cánh tay Cao Hách đặt trên vai Lâm Vãn Thu, quả thật nhìn rất gai mắt.
Anh đối với Lâm Vãn Thu đương nhiên không có nhiều yêu thích, thậm chí đến giờ vẫn còn nghi ngại lòng dạ thâm sâu của cô. Nhưng nghĩ đến Manh Manh và tình huống hiện tại của chính mình thì chỉ có Lâm Vãn Thu là người thích hợp ở bên cạnh anh nhất .
Thôi thì người phụ nữ này vốn yêu “diễn xuất”, vậy anh nhường nhịn, phối hợp một chút cũng không tệ.
Tay Bạch Thuật Bắc ôn nhu vuốt ve đỉnh đầu Manh Manh, thỏa hiệp: "Sau này ba sẽ đối tốt với dì."
Manh Manh kinh ngạc trợn to mắt, vài giây sau cao hứng vỗ tay bốp bốp: "Thật không? Cuối cùng ba con đã hiểu chuyện."
". . . . . ."
Bên này Cao Hách lái xe đưa Lâm Vãn Thu trở về, không khí trong xe đầy phiền muộn, đè nén. Không ai trong hai người lên tiếng, Lâm Vãn Thu phóng tầm mắt ra ngoài cửa kính, không biết đang suy tư điều gì.
Cao Hách trầm ngâm trong chốc lát, cuối cùng vẫn không nhịn được, mở miệng: “ Em và Bạch Thuật Bắc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lời này, anh ta đã từng hỏi Lâm Vãn Thu, lúc ấy hiển nhiên Lâm Vãn Thu trả lời qua loa, trốn tránh. Nhưng cô càng giấu diếm, anh ta lại càng để ý . Vì sao chuyện ấy phải được giữ kín như bưng? Hơn nữa, rõ ràng những sự khinh khi, thành kiến của Bạch Thuật Bắc ở hiện tại đều liên quan đến những chuyện trong quá khứ.
Lần này lâm Vãn Thu không trực tiếp trả lời, mà im lặng hồi lâu, chậm rãi xoay người: "Cao Hách, thật ra em không tốt như anh nghĩ đâu, Bạch Thuật Bắc chán ghét em là có lí do, em ——" không xứng với anh.
Cao Hách đột ngột nhìn sâu vào mắt cô, kiên định đáp: "Anh tự có suy nghĩ, phán đoán của riêng mình."
Lâm Vãn Thu mở to hai mắt, bất ngờ trước câu nói của anh ta, sau lại cong khóe môi, cười rộ lên: "Cám ơn anh, cảm ơn vì đã tin tưởng em."
Quan hệ của cô và Manh Manh không thể cho ai biết, nên cân nhắc trả lời Cao Hách: "Trước kia, em đã làm sai một chuyện, vì thế. . . . . . đã khiến Bạch tiên sinh tổn thương."
Cao Hách chú ý đến cách xưng hô của cô đối với Bạch Thuật Bắc, có sự thận trọng cùng nhún nhường, điều này chứng tỏ trước kia hai người không thể là tình nhân. Đặc biệt… Lâm Vãn Thu còn nói cô đã làm sai một chuyện.
"Có liên quan đến Cố An Ninh?"
Cao Hách chỉ cần hỏi một câu đã trúng điểm mấu chốt, sắc mặt Lâm Vãn Thu trắng không còn hột máu, luống cuống xoắn chặt những ngón tay, âm thanh lí nhí như tiếng muỗi: "Anh cũng quen Cố tiểu thư."
Cao Hách cảm nhận được tâm tình đột ngột xuống thấp của cô, bàn tay bất giác siết chặt vô lăng, lạnh nhạt gật đầu: "Chỉ cần quen Bạch Thuật Bắc thì sẽ biết người con gái tên Cố An Ninh. An Ninh hoạt động trong đội văn nghệ của quân đội, trong một buổi hội diễn đã quen Bạch Thuật Bắc."
Ánh mắt thâm sâu liếc nhìn Lâm Vãn Thu: "Hai người đấy là nhất kiến chung tình."
Lâm Vãn Thu chưa được nghe Cố An Ninh kể lại tình huống bọn họ quen biết, trong đầu cô đã từng tưởng tượng rất nhiều phiên bản. Nhưng chưa bao giờ nghĩ đến tình huống “vừa gặp đã yêu”. Bạch Thuật Bắc là người đàn ông lạnh lùng, lại có thể yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên?
Trái tim có tí đau nhói, cô trầm mặc cúi đầu, nhỏ giọng lên tiếng: "Cố tiểu thư rất đẹp, hai người họ rất xứng đôi."
Lời này cần bao nhiêu dũng khí mới có thể thốt ra miệng, Cao Hách lẳng lặng nhìn cô: "Em thích Thuật Bắc."
Không cần suy đoán nữa, anh ta đã sớm thấy được sự mất mác dưới đáy mắt của cô, chỉ vì anh ta là gã khờ trong chuyện tình cảm, nên đến giờ mới chậm chạp hiểu ra.
Đầu ngón tay bấm mạnh vào lòng bàn tay, cô không trả lời cũng không phủ nhận.
Cô thích thì có lợi ích gì, chẳng qua chỉ là tình cảm đơn phương vô vọng. Nếu cô mở toan lòng đến trước mặt anh, chắc chắn anh sẽ trêu cợt, thoái mạ nó.
Thật đáng buồn.
Đi nhầm một bước dẫn đến cả đoạn đường đều sai, đời này, cô ở trước mặt anh, mãi mãi không thể ngóc đầu lên nỗi.
"Chuyện Cố An Ninh rời đi, có liên quan đến em?" Trong đầu Cao Hách liên tưởng đến vở kịch cẩu huyết, nhanh miệng xác nhận "Em và Thuật Bắc. . . . . . hai người tình một đêm, bị An Ninh bắt gặp, sau đó cô ấy tức giận bỏ đi?”.
Lâm Vãn Thu sững sờ, vội vàng lắc đầu: "Không phải, không phải như vậy."
Sự loạn tưởng của Cao Hách khiến Lâm Vãn Thu càng khó mở miệng, những việc này cô đã cam kết giấu kín trong lòng, mặc dù Cố An Ninh không ở đây, cô vẫn phải tuân thủ lời hứa.
" Chuyện Cố tiểu thư rời đi, thật sự có liên quan đến em, nhưng tình huống không như anh suy đoán." Cô nhỏ giọng trả lời, không dám giải thích rõ ràng. Bạch Thuật Bắc chán ghét cô còn vì nguyên nhân nữa, chuyện không đơn giản như thế, nguyên nhân ấy khiến cô không đáng để người đời coi trọng hoặc đối xử tử tế.
Cao Hách trầm tư suy nghĩ một lúc, hơi mơ hồ hiểu được vấn đề, tiếp tục hỏi : "Cố An Ninh giận lâu đến thế ư?"
Cũng đã sáu năm trôi qua, chuyện lớn đến cỡ nào mới trở thành gút mắc trong lòng suốt thời gian dài như vậy? Hơn nữa còn bặt vô âm tín. Cao Hách có vài lần tiếp xúc với Cố An Ninh, cô gái ấy là một người đơn thuần. Khi quen Bạch Thuật Bắc, cô ấy vẫn còn khá nhỏ, trên người luôn luôn toát lên sự ngây thơ thuần khiết, hoàn toàn khác kiểu phụ nữ chanh chua, nhỏ mọn.
Lâm Vãn Thu không nói nữa, Cao Hách cũng không nài ép, chỉ dịu dàng trấn an: "Có ai chưa từng phạm sai lầm đâu, anh tin là em không cố ý, có thể là do sự bất đắc dĩ của hoàn cảnh. Cho dù làm sai việc gì, Bạch Thuật Bắc cũng không thể đối với em . . . . . Vãn Thu à, em đã biết trong lòng anh ta có hình bóng người khác, hãy giữ vững lí trí, anh ta không phải là người dành cho em."
Không ai biết rõ tình cảm của Bạch Thuật Bắc hơn Lâm Vãn Thu, nhưng nếu tình cảm tựa như vòi nước chảy, dễ dàng điều chỉnh thu hay phóng, thì trên thế giới này, đâu còn tồn tại hai chữ “kẻ ngốc”.
-
Cao Hách chở cô đến dưới nhà liền lái xe rời đi, Lâm Vãn Thu chờ anh ta đi xa, lúc này, mới từ tòa nhà băng qua bên kia đường. Ở đường đối diện có tiệm thuốc tây, lần này cô đã có kinh nghiệm, không cần người ta phải nhắc nhở.
Cô về đến nhà, vội vào phòng bếp rót ly nước ấm, lúc đi ra phát hiện điện thoại có một cuộc gọi nhỡ, là Bạch Thuật Bắc gọi tới. Cô nhìn chằm chằm vào dãy số kia, hốc mắt dần cay xè, căng đau.
Nghĩ đến những lời Cao Hách kể, hình dung ra cảnh tượng khi Bạch Thuật Bắc và Cố An Ninh ở bên nhau, cô chợt phát hiện, trong vở kịch này, từ đầu đến cuối mình đều đóng vai kẻ hề.
Thuận tiện lấy viên thuốc ngừa thai uống vào miệng, nghe nói loại thuốc này chỉ được uống một lần trong một tháng, nhưng cô hết cách, đâu có sự lựa chọn thứ hai. Ép buộc mình không được loạn tưởng, kiên quyết xóa đi dãy số vừa rồi. Tiếp theo, cô chuyển đoạn phim và hình ảnh đã chụp trong điện thoại sang màn hình laptop.
Mặc dù không thể chụp cận mặt của Aaron và cô gái kia, nhưng dựa theo gò má cùng dáng người vẫn có thể nhận ra anh chàng. Đặc biệt hình ảnh “kích tình bằng miệng” đã đủ gây nên cơn chấn động trong làng giải trí, lúc đấy không cần cô ra tay, giới truyền thông sẽ tự động đào ra chuỗi tin tức tương quan.
Nhìn một loạt hình ảnh “mát mẻ” của đôi nam nữ, Lâm Vãn Thu bỗng nhiên nhớ lại hình ảnh điên cuồng của mình và Bạch Thuật Bắc trong phòng thay đồ, nghĩ đến mà chua xót. Đối với người đàn ông mình yêu, cô chỉ đơn giản là công cụ phát tiết, điều này còn đắng cay hơn so với việc bị anh chê cười, châm chọc.
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, cô giật mình, vẫn là số của Bạch Thuật Bắc, từ bao giờ người đàn ông này đã trở nên kiên nhẫn?
Dường như chỉ có một khả năng.
Cô bấm nút nhận, kìm nén cảm xúc mênh mông dưới đáy lòng, chủ động nói rõ: "Bạch tiên sinh, tôi vừa uống thốc xong, không cần anh phải phí tâm nhắc nhở."
Bàn tay vẫn nắm chặt quả đấm, những khớp xương vang lên tiếng “rắc, rắc”, anh ta cố nhẫn nại lý luận với Bạch Thuật Bắc: "To mồm thế à? Xin hỏi anh dựa vào đâu để nói như vậy? Dựa vào gia thế hay cậy mạnh lộng hành? Chính anh là kẻ hiểu rõ nhất, Lâm Vãn Thu bị anh áp bức hay là cam tâm tình nguyện."
Ánh mắt Bạch Thuật Bắc tối dần, vóc người to cao vẫn giữ nguyên khí chất trầm tĩnh, chỉ là đôi môi mím rất chặt, tiết lộ nỗi bực dọc trong lòng anh.
Anh thừa nhận mình luôn dùng sức mạnh để ép buộc Lâm Vãn THu, nhưng như vậy có gì không ổn? Trước giờ, người phụ nữ này luôn ăn ở hai lòng, giỏi về ngụy trang lấy lòng người người khác. Cao Hách không biết chân tướng sự việc, mới bị Lâm Vãn Thu liên tiếp lừa gạt.
Cao Hách không hề muốn kích thích Bạch Thuật Bắc, đối đầu vì phụ nữ không phải là tác phong của hai người bọn họ, nhưng lần này Bạch Thuật Bắc thật sự rất quá đáng. Anh ta chưa từng thấy Bạch Thuật Bắc cư xử khốn nạn với ai như vậy, lại càng không biết mối hận tận xương tủy của Bạch Thuật Bắc với Lâm Vãn Thu từ đâu mà ra?
Bạch Thuật Bắc chợt cười nhẹ một tiếng: "Trong lòng cậu, cô ta quả là nữ thần."
Cao Hách khẽ nhếch khóe môi, lạnh nhạt gật đầu: "Đúng thế! Người nông cạn như anh, mãi mãi không thấy được chỗ tốt của cô ấy."
Anh ta cảm thấy rất may mắn, may mắn vì Bạch Thuật Bắc không nhìn ra được những điểm đáng trân trọng của Lâm Vãn THu.
Bạch Thuật Bắc khẽ liếc nhìn bộ dạng khẩn trương của Manh Manh, những lời muốn phản bác đã tràn ra khóe miệng lại cắn răng nuốt xuống, chỉ nhếch mép và nói: "Mong cô ta đừng làm cậu thất vọng."
Cao Hách nhíu mày, ánh mắt khẽ lóe lên tia sáng, liếc nhìn Lâm Vãn Thu đang đứng sau Bạch Thuật Bắc.
Cô yên tĩnh tựa như một thân cây nhỏ lặng lẽ giữa đất trời, không biết đã xuất hiện từ khi nào và đã nghe được bao nhiêu? Cô chỉ trầm mặc đứng nơi đó, khuôn mặt vô hồn, không chút cảm xúc.
Cô đang buồn hay vui, anh ta hoàn toàn không nhận ra.
Trái tim Cao Hách như bị ép lại, hô hấp tắt nghẽn trong cổ họng. Y phục trên người Lâm Vãn Thu làm bằng vải bông, rất dể tạo thành những nếp gấp. Giờ phút này, quần áo từ trên xuống đều nhăn nhăn nhúm nhúm, anh ta không thể không chú ý.
Vừa nghĩ tới việc đã phát sinh trong phòng, đầu óc anh ta liền vô cùng rối loạn.
Manh Manh là người phản ứng đầu tiên, chạy ùa đến ôm cổ Lâm Vãn THu, khuôn mặt nhỏ nhắn ra vẻ đáng thương, tội nghiệp: "Dì ơi, Sao dì vào phòng vệ sinh lâu thế? Manh Manh rất lo lắng."
Lâm Vãn Thu giơ tay vuốt ve đỉnh đầu của bé, cong nhẹ khóe môi: "Dì đi nhầm chỗ."
Manh Manh bĩu môi, khó tin nhìn lại Bạch Thuật Bắc: "Ba cũng đi nhầm chỗ hả?"
Lâm Vãn Thu không nhìn Bạch Thuật Bắc, không quan tâm biểu tình trên gương mặt anh, chỉ kiên trì nhắm mắt gật đầu.
Con ngươi đen nhánh đảo vòng trong đôi mắt, Manh Manh che miệng cười trộm: "Ba cùng dì ngốc quá, lớn rồi còn đi nhầm đường, về sau để Manh Manh dẫn đường, hai người chắc chắn sẽ không bị lạc."
Bởi vì có Manh Manh, bầu không khí dịu đi đôi chút, nhưng hai người đàn ông vẫn tiếp tục giằng co trong im lặng, không ai chịu giơ tay chào thua trước.
Lâm Vãn Thu bế Manh Manh đi lướt qua Bạch Thuật Bắc, dừng trước mặt Cao Hách: "Em không sao, anh đừng lo lắng."
Nỗi lo âu vượt trên mức tình bạn của anh ta khiến Lâm Vãn Thu hơi áy náy, cô chưa từng nghĩ sẽ có người quan tâm đến mình như vậy. Từ nhỏ đến lớn, cô hầu như đều tự ngậm đắng nuốt cay vào lòng, không dám cùng ai san sẻ.
Trong lòng Cao Hách ngổn ngang trăm mối, ánh mắt phức tạp nhìn cô hồi lâu, đưa tay cẩn thận chỉnh lại tóc mai trên trán cô: "Không có việc gì là tốt rồi, đi thôi, anh đưa em về."
Lâm Vãn Thu bất giác siết chặt hai cánh tay đang ôm Manh Manh, cố ý né tránh ánh mắt thâm tình mà nóng bỏng của Cao Hách. Anh ta là người lương thiện, tốt bụng, cô thật sự không xứng .
Bạch Thuật Bắc đứng một bên quan sát ánh mắt của người, mi tâm càng lúc càng nhíu chặt.
-
Cuối cùng Cao Hách và Lâm Vãn Thu rời đi trước, Bạch Thuật Bắc chở Manh Manh về nhà. Ngồi trên xe, cô nhóc Manh Manh thở dài thở ngắn, giở giọng người lớn phê bình ba mình: "Ba của con thật ngốc."
Bạch Thuật Bắc khó chịu nhíu mày, tầm mắt vẫn nhìn về phía trước, Manh Manh tiếp tục than thở: "Tuy con còn bé, nhưng cũng rất thích chú Cao nha. Một người dịu dàng lại biết cách săn sóc, ba hoàn toàn thất bại rồi."
Bạch Thuật Bắc im lặng hồi lâu, lái xe thêm một đoạn đường mới mở miệng: "Vậy à? Thế ba nên làm gì?."
Lúc này, Manh Manh mới có tí hài lòng, tuôn ra lời ngọc lời ngà: "Đầu tiên, ba không được hung dữ với dì nữa, hung dữ quá sẽ dọa dì sợ. Sau đó ba phải thường dỗ dành, chiều chuộng dì, giống như đối với con đấy, đặc biệt phải tỉ mỉ cẩn thận. . . . . ."
Manh Manh tiếp tục thao thao bất tuyệt, nhưng Bạch Thuật Bắc không nghe vào một câu. Trong đầu anh vẫn cứ lởn vởn hình ảnh lúc Cao Hách cùng Lâm Vãn Thu rời đi, lúc ấy, cánh tay Cao Hách đặt trên vai Lâm Vãn Thu, quả thật nhìn rất gai mắt.
Anh đối với Lâm Vãn Thu đương nhiên không có nhiều yêu thích, thậm chí đến giờ vẫn còn nghi ngại lòng dạ thâm sâu của cô. Nhưng nghĩ đến Manh Manh và tình huống hiện tại của chính mình thì chỉ có Lâm Vãn Thu là người thích hợp ở bên cạnh anh nhất .
Thôi thì người phụ nữ này vốn yêu “diễn xuất”, vậy anh nhường nhịn, phối hợp một chút cũng không tệ.
Tay Bạch Thuật Bắc ôn nhu vuốt ve đỉnh đầu Manh Manh, thỏa hiệp: "Sau này ba sẽ đối tốt với dì."
Manh Manh kinh ngạc trợn to mắt, vài giây sau cao hứng vỗ tay bốp bốp: "Thật không? Cuối cùng ba con đã hiểu chuyện."
". . . . . ."
Bên này Cao Hách lái xe đưa Lâm Vãn Thu trở về, không khí trong xe đầy phiền muộn, đè nén. Không ai trong hai người lên tiếng, Lâm Vãn Thu phóng tầm mắt ra ngoài cửa kính, không biết đang suy tư điều gì.
Cao Hách trầm ngâm trong chốc lát, cuối cùng vẫn không nhịn được, mở miệng: “ Em và Bạch Thuật Bắc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lời này, anh ta đã từng hỏi Lâm Vãn Thu, lúc ấy hiển nhiên Lâm Vãn Thu trả lời qua loa, trốn tránh. Nhưng cô càng giấu diếm, anh ta lại càng để ý . Vì sao chuyện ấy phải được giữ kín như bưng? Hơn nữa, rõ ràng những sự khinh khi, thành kiến của Bạch Thuật Bắc ở hiện tại đều liên quan đến những chuyện trong quá khứ.
Lần này lâm Vãn Thu không trực tiếp trả lời, mà im lặng hồi lâu, chậm rãi xoay người: "Cao Hách, thật ra em không tốt như anh nghĩ đâu, Bạch Thuật Bắc chán ghét em là có lí do, em ——" không xứng với anh.
Cao Hách đột ngột nhìn sâu vào mắt cô, kiên định đáp: "Anh tự có suy nghĩ, phán đoán của riêng mình."
Lâm Vãn Thu mở to hai mắt, bất ngờ trước câu nói của anh ta, sau lại cong khóe môi, cười rộ lên: "Cám ơn anh, cảm ơn vì đã tin tưởng em."
Quan hệ của cô và Manh Manh không thể cho ai biết, nên cân nhắc trả lời Cao Hách: "Trước kia, em đã làm sai một chuyện, vì thế. . . . . . đã khiến Bạch tiên sinh tổn thương."
Cao Hách chú ý đến cách xưng hô của cô đối với Bạch Thuật Bắc, có sự thận trọng cùng nhún nhường, điều này chứng tỏ trước kia hai người không thể là tình nhân. Đặc biệt… Lâm Vãn Thu còn nói cô đã làm sai một chuyện.
"Có liên quan đến Cố An Ninh?"
Cao Hách chỉ cần hỏi một câu đã trúng điểm mấu chốt, sắc mặt Lâm Vãn Thu trắng không còn hột máu, luống cuống xoắn chặt những ngón tay, âm thanh lí nhí như tiếng muỗi: "Anh cũng quen Cố tiểu thư."
Cao Hách cảm nhận được tâm tình đột ngột xuống thấp của cô, bàn tay bất giác siết chặt vô lăng, lạnh nhạt gật đầu: "Chỉ cần quen Bạch Thuật Bắc thì sẽ biết người con gái tên Cố An Ninh. An Ninh hoạt động trong đội văn nghệ của quân đội, trong một buổi hội diễn đã quen Bạch Thuật Bắc."
Ánh mắt thâm sâu liếc nhìn Lâm Vãn Thu: "Hai người đấy là nhất kiến chung tình."
Lâm Vãn Thu chưa được nghe Cố An Ninh kể lại tình huống bọn họ quen biết, trong đầu cô đã từng tưởng tượng rất nhiều phiên bản. Nhưng chưa bao giờ nghĩ đến tình huống “vừa gặp đã yêu”. Bạch Thuật Bắc là người đàn ông lạnh lùng, lại có thể yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên?
Trái tim có tí đau nhói, cô trầm mặc cúi đầu, nhỏ giọng lên tiếng: "Cố tiểu thư rất đẹp, hai người họ rất xứng đôi."
Lời này cần bao nhiêu dũng khí mới có thể thốt ra miệng, Cao Hách lẳng lặng nhìn cô: "Em thích Thuật Bắc."
Không cần suy đoán nữa, anh ta đã sớm thấy được sự mất mác dưới đáy mắt của cô, chỉ vì anh ta là gã khờ trong chuyện tình cảm, nên đến giờ mới chậm chạp hiểu ra.
Đầu ngón tay bấm mạnh vào lòng bàn tay, cô không trả lời cũng không phủ nhận.
Cô thích thì có lợi ích gì, chẳng qua chỉ là tình cảm đơn phương vô vọng. Nếu cô mở toan lòng đến trước mặt anh, chắc chắn anh sẽ trêu cợt, thoái mạ nó.
Thật đáng buồn.
Đi nhầm một bước dẫn đến cả đoạn đường đều sai, đời này, cô ở trước mặt anh, mãi mãi không thể ngóc đầu lên nỗi.
"Chuyện Cố An Ninh rời đi, có liên quan đến em?" Trong đầu Cao Hách liên tưởng đến vở kịch cẩu huyết, nhanh miệng xác nhận "Em và Thuật Bắc. . . . . . hai người tình một đêm, bị An Ninh bắt gặp, sau đó cô ấy tức giận bỏ đi?”.
Lâm Vãn Thu sững sờ, vội vàng lắc đầu: "Không phải, không phải như vậy."
Sự loạn tưởng của Cao Hách khiến Lâm Vãn Thu càng khó mở miệng, những việc này cô đã cam kết giấu kín trong lòng, mặc dù Cố An Ninh không ở đây, cô vẫn phải tuân thủ lời hứa.
" Chuyện Cố tiểu thư rời đi, thật sự có liên quan đến em, nhưng tình huống không như anh suy đoán." Cô nhỏ giọng trả lời, không dám giải thích rõ ràng. Bạch Thuật Bắc chán ghét cô còn vì nguyên nhân nữa, chuyện không đơn giản như thế, nguyên nhân ấy khiến cô không đáng để người đời coi trọng hoặc đối xử tử tế.
Cao Hách trầm tư suy nghĩ một lúc, hơi mơ hồ hiểu được vấn đề, tiếp tục hỏi : "Cố An Ninh giận lâu đến thế ư?"
Cũng đã sáu năm trôi qua, chuyện lớn đến cỡ nào mới trở thành gút mắc trong lòng suốt thời gian dài như vậy? Hơn nữa còn bặt vô âm tín. Cao Hách có vài lần tiếp xúc với Cố An Ninh, cô gái ấy là một người đơn thuần. Khi quen Bạch Thuật Bắc, cô ấy vẫn còn khá nhỏ, trên người luôn luôn toát lên sự ngây thơ thuần khiết, hoàn toàn khác kiểu phụ nữ chanh chua, nhỏ mọn.
Lâm Vãn Thu không nói nữa, Cao Hách cũng không nài ép, chỉ dịu dàng trấn an: "Có ai chưa từng phạm sai lầm đâu, anh tin là em không cố ý, có thể là do sự bất đắc dĩ của hoàn cảnh. Cho dù làm sai việc gì, Bạch Thuật Bắc cũng không thể đối với em . . . . . Vãn Thu à, em đã biết trong lòng anh ta có hình bóng người khác, hãy giữ vững lí trí, anh ta không phải là người dành cho em."
Không ai biết rõ tình cảm của Bạch Thuật Bắc hơn Lâm Vãn Thu, nhưng nếu tình cảm tựa như vòi nước chảy, dễ dàng điều chỉnh thu hay phóng, thì trên thế giới này, đâu còn tồn tại hai chữ “kẻ ngốc”.
-
Cao Hách chở cô đến dưới nhà liền lái xe rời đi, Lâm Vãn Thu chờ anh ta đi xa, lúc này, mới từ tòa nhà băng qua bên kia đường. Ở đường đối diện có tiệm thuốc tây, lần này cô đã có kinh nghiệm, không cần người ta phải nhắc nhở.
Cô về đến nhà, vội vào phòng bếp rót ly nước ấm, lúc đi ra phát hiện điện thoại có một cuộc gọi nhỡ, là Bạch Thuật Bắc gọi tới. Cô nhìn chằm chằm vào dãy số kia, hốc mắt dần cay xè, căng đau.
Nghĩ đến những lời Cao Hách kể, hình dung ra cảnh tượng khi Bạch Thuật Bắc và Cố An Ninh ở bên nhau, cô chợt phát hiện, trong vở kịch này, từ đầu đến cuối mình đều đóng vai kẻ hề.
Thuận tiện lấy viên thuốc ngừa thai uống vào miệng, nghe nói loại thuốc này chỉ được uống một lần trong một tháng, nhưng cô hết cách, đâu có sự lựa chọn thứ hai. Ép buộc mình không được loạn tưởng, kiên quyết xóa đi dãy số vừa rồi. Tiếp theo, cô chuyển đoạn phim và hình ảnh đã chụp trong điện thoại sang màn hình laptop.
Mặc dù không thể chụp cận mặt của Aaron và cô gái kia, nhưng dựa theo gò má cùng dáng người vẫn có thể nhận ra anh chàng. Đặc biệt hình ảnh “kích tình bằng miệng” đã đủ gây nên cơn chấn động trong làng giải trí, lúc đấy không cần cô ra tay, giới truyền thông sẽ tự động đào ra chuỗi tin tức tương quan.
Nhìn một loạt hình ảnh “mát mẻ” của đôi nam nữ, Lâm Vãn Thu bỗng nhiên nhớ lại hình ảnh điên cuồng của mình và Bạch Thuật Bắc trong phòng thay đồ, nghĩ đến mà chua xót. Đối với người đàn ông mình yêu, cô chỉ đơn giản là công cụ phát tiết, điều này còn đắng cay hơn so với việc bị anh chê cười, châm chọc.
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, cô giật mình, vẫn là số của Bạch Thuật Bắc, từ bao giờ người đàn ông này đã trở nên kiên nhẫn?
Dường như chỉ có một khả năng.
Cô bấm nút nhận, kìm nén cảm xúc mênh mông dưới đáy lòng, chủ động nói rõ: "Bạch tiên sinh, tôi vừa uống thốc xong, không cần anh phải phí tâm nhắc nhở."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.