Chương 44
Phong Thanh Dương
31/03/2014
Lời Lâm Vãn Thu khiến Bạch Thuật Bắc triệt để cứng họng. Anh ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế dựa, đôi đồng tử đen lay láy thảng thốt nhìn tấm lưng gầy gò và mệt mỏi của cô, như thể anh đang nhìn một người hoàn toàn xa lạ.
Lâm Vãn Thu không phải như vậy, lúc trước cũng có những lần cô giận dỗi, chống đối với anh, nhưng chỉ cần anh xuống nước, cô lập tức xuôi theo. Bạch Thuật Bắc biết lần này cơn giận của Lâm Vãn Thu không đơn giản như những lần trước, nhưng anh vẫn có tự tin khiến cô lần nữa mỉm cười với mình.
Anh khẽ nghiêng tới trước, hai bàn tay đan vào nhau rồi đặt dưới cằm, mấp máy đôi môi: "Những tấm hình kia….Kẻ gửi đến cho em, chắc chắn có mục đích xấu, sao em có thể dễ dàng bị đánh lừa."
Lâm Vãn Thu không trả lời, chỉ là, những ngón tay dưới tấm chăn bắt đầu cuộn tròn.
Bạch Thuật Bắc tất nhiên không phát hiện được, tiếp tục nói: "Anh đã cho người đi điều tra rồi. Vãn Thu, anh chưa biết rõ mục đích chính của kẻ đó, nhưng chắc chắc kẻ đó hi vọng vợ chồng chúng ta sẽ xảy ra xào xáo, hiểu lầm không đáng."
Lúc này, Lâm Vãn Thu mới khàn giọng ngắt lời anh: "Vậy việc Cố tiểu thư trở lại, vì sao anh không nói cho tôi biết."
Bạch Thuật Bắc liền á khẩu, khẽ hạ mi mắt.
Lâm Vãn Thu bật ra tiếng cười châm biếm: "Có phải anh cảm thấy chả cần thiết, hoặc là, tôi đối với anh chẳng quan trọng?"
Nói đoạn cô chống người ngồi dậy, quần áo bệnh nhân khoác trên người rộng thùng thình lại lỏng la lỏng lẻo, khiến người ta sinh ra cảm giác thương xót vô ngần.
Bạch Thuật Bắc giơ tay muốn đỡ cô, lại bị cô nghiêng mình né tránh, hàng lông mày đen như mực bất giác nhíu chặt.
Thần sắc Lâm Vãn Thu xám xịt, sắc môi trắng nhợt, cất giọng phều phào: "Bạch Thuật Bắc, tôi chỉ muốn biết, từ lúc sống chúng với nhau, anh đã bao giờ tôn trọng tôi chưa? Hoặc nói đúng hơn, anh có tôn trọng vợ của anh không?"
Cổ họng Bạch Thuật Bắc rát đau, hồi lâu sau cũng không biết trả lời như thế nào.
Anh thật sự không nghĩ tới việc cần nói cho Lâm Vãn Thu biết chuyện Cố An Ninh trở về, thoạt đầu là có ý lảng tránh, tiếp sau lại cảm thấy. . . . . . Lâm Vãn Thu dù biết hay không cũng chẳng quan trọng. Có lẽ, Lâm Vãn Thu quá nhu thuận, quá hiểu chuyện nên trong tiềm thức của anh càng lúc càng bá đạo.
Lâm Vãn Thu thấy Bạch Thuật Bắc không đối ứng được, trái tim càng lạnh ngắt. Trong lòng cô nhẫn nại, kìm nén quá lâu rồi, đã mệt mỏi lắm. Bây giờ cô không muốn tự đày đọa mình nữa. Cuộc hôn nhân này đã cho cô thấy rõ sự bất lực của bản thân và sự phũ phàng của người đàn ông này.
"Ly hôn đi."
Lâm Vãn Thu nói ra câu ấy một cách nhẹ tênh, đáy lòng cuối cùng đã bình lặng, không còn phải chịu đựng những gợn sóng nhấp nhô hành hạ. Bạch Thuật Bắc bỗng nhiên ngước mặt, nheo hai mắt: "Em ——"
Lâm Vãn Thu cực kì bình tĩnh, nhìn thẳng vào đôi mắt sắc lạnh, bén nhọn của anh: "Thật ra anh chỉ muốn tìm người có thể khiến anh yên tâm, tới chăm sóc Manh Manh. Anh vốn dĩ không hề yêu tôi, bây giờ người anh yêu đã trở lại, thân là bảo mẫu, tôi nên tự động rút lui."
Mi tâm Bạch Thuật Bắc lõm sâu, hai màu trắng đen biến chuyển liên tục trên gương mặt, mắt hau háu nhìn cô, tựa như một giây kế tiếp sẽ nhào lên, cắn trúng tĩnh mạnh nơi cổ cô.
Lâm Vãn Thu chẳng còn gì để sợ, trái tim cũng đã tê dại rồi, còn có gì khiến cô phải sợ nữa?.
"Nếu như anh ngại ảnh hưởng tới địa vị Thượng tá của mình, anh có thể tùy ý lực chọn bất kì lí do gì. Chỉ cần để tôi được tự do, điều kiện gì tôi cũng đồng ý."
Bạch Thuật Bắc nghe được câu này, sự bình tĩnh hoàn toàn bay biến, khóe miệng nhếch thành vòng cung giễu cợt, cười lạnh một tiếng: "Sao? Có thể tùy ý lựa chọn bất kì lý do à? Trong lòng em, tôi là loại người đểu cáng, bỉ ổi như vậy?”
Khóe môi Lâm Vãn Thu giật giật, không phủ nhận.
Bạch Thuật Bắc chỉ cảm thấy toàn thân loạng choạng, như đang đứng ngay mép bờ vực thẳm. Anh thừa nhận bản thân chẳng phải là loại tốt đẹp, hơn nữa, ban đầu anh đến với Lâm Vãn Thu, đúng là mang theo mục đích không trong sáng. Tuy nhiên, anh những tưởng cô yêu anh đến tận xương tủy. Người từng nhất mực mê luyến sùng bái anh, bây giờ quay ngoắc 180 độ, bình thản nói ra yêu cầu ly hôn, điềm nhiên ngầm lên án, chỉ trích anh.
Lồng ngực Bạch Thuật Bắc như bị nện đá tảng, khắc chế nỗi đau nhói, trấn tĩnh mở miệng: "Em nhất định phải ly hôn?"
Đốt ngón tay Lâm Vãn Thu bất giác rụt lại, quả quyết gật đầu, cực kỳ kiên định trả lời: "Vâng"
Bạch Thuật Bắc bỗng dưng đứng lên, lửa giận trong ánh mắt khi mờ khi tỏ, tức nghẹn đến mức lồng ngực phập phồng, nhưng giọng điệu vẫn lạnh nhạt: "Như em mong muốn. Còn Manh Manh, cả đời này em đừng vọng tưởng đến việc gặp lại nó."
Trái tim Lâm Vãn Thu căng lên, khi ngẩng đầu thì Bạch Thuật Bắc đã đóng sập cánh cửa.
Yêu lâu như vậy, bây giờ mới muộn màng phát hiện bản chất của con người anh ta, những mặt xấu xa, tồi tệ dần dần đã được bộc lộ. Anh ta biết rõ Manh Manh là sinh mệnh của cô. Ngày xưa, anh ta đã lấy đi của cô đúng “bảy tấc”*, bây giờ tiếp tục dùng lại chiêu cũ.
*: ám chỉ điểm mấu chốt, nhược điểm, bộ vị yếu ớt nhất.
Lâm Vãn Thu nhìn ngoài cửa sổ, lặng lẽ lau khô khóe mắt. Thôi thì thà muộn còn hơn không, bây giờ đã nhìn thấu được con người này, về sau không cần vì anh ta mà thương tâm nữa.
Cô cũng nên suy nghĩ về cuộc sống thuộc về cô gái hai mươi sáu tuổi.
Lâm Vãn Thu đưa tay vuốt ve cái bụng bằng phẳng, trong lòng càng giữ vững quyết định ly hôn.
-
Bạch Thuật Bắc tức giận rời khỏi phòng bệnh, anh biết mình nên nhẫn nại kiên trì thêm chút nữa. Phụ nữ đều thích nghe những lời dụ ngọt, sao anh lại nông nỗi quên mất điều này? Thậm chí còn chưa kịp hỏi vấn đề của đứa bé, quả thật, giận quá mất khôn, mụ hết cả đầu.
Trong mắt Lâm Vãn Thu, anh bây giờ có khác gì tên Trần Thế Mỹ* khốn nạn ngày xưa. Anh là loại người chó má đến mức bỏ vợ vứt con sao?
*: là một nhân vật trong kinh kịch dân gian của Trung Hoa được truyền tụng gắn với giai thoại xử án của Bao Công. Trần Thế Mỹ xuất thân bần hàn nhưng học giỏi và đỗ trạng nguyên rồi kết hôn với công chúa nhà Tống trở thành phò mã. Sau đó, hắn bội tình, phản bội vợ con cũ của mình để theo vinh hoa phú quý. Trần Thế Mỹ đã bị Bao Chửng xử chém.
Anh chắc chắn Lâm Vãn Thu không bỏ được Manh Manh, huống chi hiện tại bọn họ còn có thêm đứa bé, không thể dễ dàng vạch rõ giới hạn. Bạch Thuật Bắc nghĩ như vậy, tâm tình mới hơi thả lỏng.
Bây giờ Lâm Vãn Thu đang nổi nóng, mấy ngày nữa sẽ nguôi ngoai, người như Lâm Vãn Thu, chắc chắn không để bụng một việc quá lâu?
Bạch Thuật Bắc liếc nhìn túi đồ mình sắp xếp cho Lâm Vãn Thu vẫn còn trên tay, vì nổi giận nên quên béng đưa cho cô. Hiện tại, đâu còn mặt mũi quay lại phòng bệnh, anh dứt khoát gởi cho cô y tá.
Thuận tiện hỏi tình trạng sức khỏe của Lâm Vãn Thu, cảm ơn trời, đứa bé vẫn còn. Quả nhiên, ả bác sĩ thần kinh kia cố tình chơi anh một vố mà.
Tinh thần Bạch Thuật Bắc nhanh chóng lên dây cót, thầm nghĩ, trước giờ Lâm Vãn Thu chưa từng giận anh quá lâu. Với lại, anh còn đang bị thương, lợi dụng việc này tiến hành khổ nhục kế một phen, biết đâu mang lại hiệu quả tốt.
Bạch Thuật Bắc thoải mái trở về phòng bệnh nghỉ ngơi. Sáng sớm hôm sau, anh tới tìm Lâm Vãn Thu. Trước khi đi, còn yêu cầu y tá băng bó vết thương của mình, sao cho càng nhìn càng thấy thê thảm, tốt nhất xuyên thấu qua bộ đồ bệnh nhân, có thể thấy được những lớp băng gạc dày đặc bên trong.
Cô y tá đỏ mặt gật đầu, còn Bạch Thuật Bắc thừ người suy nghĩ vu vơ, tưởng tượng đến biểu cảm xụ mặt đáng yêu của Lâm vãn Thu khi nhìn thấy vết thương trên vai anh, trái tim bắt đầu ngứa ngáy khó nhịn.
Nhưng khi anh đến phòng bệnh ngày hôm qua, Lâm Vãn Thu đã không còn ở đấy. Căn phòng trống rỗng, giường được dọn dẹp sạch sẽ, ga giường trải mới trắng tinh, vừa nhìn liền biết đã trả phòng.
Bạch Thuật Bắc nắm quả đấm, kéo cô y tá vừa đi ngang qua, hấp tấp hỏi: "Xin hỏi, bệnh nhân phòng này đâu rồi?"
"À, đã xuất viện."
Bạch Thuật Bắc trợn mắt há mồm: "Xuất viện? Thân thể cô ấy đã hồi phục rồi à?"
Cô y tá nhìn anh như kẻ quái dị: "Trên đầu bị vết thương dài như vậy, sao hồi phục thần tốc như thế được, là do bệnh nhân yêu cầu được xuất viện."
Bạch Thuật Bắc tựa hồ bị tạt nguyên chậu nước lạnh, Lâm Vãn Thu cố ý tránh mặt anh, cô hiển nhiên không muốn bị anh làm phiền nên mới quyết định liều lĩnh như vậy.
Bạch Thuật Bắc bỏ ngoài tai những lời ngăn cản, khuyên can của bác sĩ, kiên quyết ra khỏi bệnh viện, bác sĩ bó tay, cuối cùng dặn anh, khi nào cảm thấy khó chịu thì phải lập tức nhập viện. Bạch Thuật Bắc đâu còn lòng dạ để nghe, hiện giờ toàn thân anh đều đau đớn rệu rã, đặc biệt là trái tim ẩn trong lồng ngực rộng.
Sau khi về nhà, toàn bộ bài trí bên trong đều chứng tỏ Lâm Vãn Thu chưa từng trở về. Trong nhà, những thứ thuộc về cô vẫn còn nguyên đấy, quần áo cô vẫn được xếp cùng chỗ với anh.
Bạch Thuật Bắc y như kẻ tâm thần nặng, điên cuồng lần theo những dấu vết chứng minh cô không rời bỏ anh. Trong phòng tắm, vẫn còn lưu lại những dụng cụ tắm rửa mà cô hay dùng, ngay cả kệ giày, vẫn còn nguyên vẹn những đôi giày nữ được xếp ngay ngắn, chỉnh tề.
Bạch Thuật Bắc thở phào nhẹ nhõm, Lâm Vãn Thu chỉ là tức giận nên đi tìm một chỗ để khuây khỏa tâm hồn, cô vẫn không nhẫn tâm rời bỏ anh.
Nhưng thời điểm anh mở ngăn kéo của tủ đầu giường, khi thấy hộ khẩu và sổ tiết kiệm của Lâm Vãn Thu biến mất, đầu óc anh chỉ còn một mảnh tan hoang, mục rỗng.
-
Ngay tức thời, Bạch Thuật Bắc lái xe đến quán cháo của Lâm Vãn Thu. Cô không còn chỗ để đi, chắc chắn quay về nơi ở trước. Lúc này, Bạch Thuật Bắc lại cảm thấy thật may mắn. May mắn vì lúc trước anh không kiên quyết bắt Lâm Vãn Thu đóng cửa quán, nếu không bây giờ, anh thật sự không biết phải đi đến nơi nào tìm vợ.
Từ đằng xa, anh đã thấy bóng dáng của Lâm Vãn Thu, cô đứng dưới ngọn đèn đường trước cửa quán, có điều, tên đàn ông đứng cạnh cô khiến anh cực kì gai mắt.
Cao Hác chau mày liếc nhìn cái quán xập xệ sau lưng Lâm Vãn Thu, không yên lòng, tiếp tục thuyết phục: "Ở Bắc Giao, anh còn một nhà trọ để trống, em tạm thời dọn tới đó ở đi, nơi này thật sự không an toàn."
Lâm Vãn Thu mỉm cười lắc đầu: "Không sao đâu ạ, với lại cũng không ở lâu nữa."
Cao Hách nghi ngờ nhìn cô, Lâm Vãn Thu không giải thích rõ, ánh mắt cô sâu lắng nhìn một lượt khắp quán nhỏ. Nơi này cô đã buôn bán mấy tháng, không lỗ vốn nhưng cũng chẳng kiếm được bao nhiêu. Tiền thuốc men trị liệu cho Tri Hạ không thể tiếp tục kéo dài, giờ chỉ còn biện pháp chuyển nhượng quán cho người khác.
Sau khi chuyển nhượng, cô một mình nên đi đâu đây?
Vì Manh Manh, Lâm Vãn Thu không đành lòng rời khỏi thành phố này. Cho dù Bạch Thuật Bắc không cho cô và bé gặp mặt, nhưng ít nhất thỉnh thoảng, cô sẽ núp vào một góc khuất gần nhà trẻ, len lén ngắm nhìn con gái.
Chuyện này, trước kia cô vẫn hay làm, nào ngờ qua mấy tháng ngắn ngủi, tất cả đều trở về quỹ đạo như xưa.
Cao Hách thấy tinh thần cô bất ổn, ngao ngán thở dài: "Em nhớ phải uống thuốc dưỡng thai đúng giờ giấc, xảy ra chuyện gì thì phải gọi cho anh ngay lập tức đấy. Đừng để xảy ra chuyện giống lần trước, quán bị người ta đập cho tan nát."
Lâm Vãn Thu ngoan ngoãn gật đầu. Cao Hách thấy cô nghe lời như vậy, trái tim mềm hẳn xuống. Trong đầu anh ta bèn xuất hiện một mệnh lệnh, thôi thúc anh ta hãy tiến tới, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhưng ——
Lâm Vãn Thu nhìn thấy anh ta đứng bất động, miệng ngậm chặt mà ánh mắt cứ nhìn cô tha thiết, cô ngần ngại lên tiếng nhắc nhở khéo: "Tối nay, anh còn có ca trực đấy."
Cao Hách xấu hổ nắm chặt quả đấm, chống đỡ bên môi khẽ đằng hắng một tiếng. Lâm Vãn Thu càng buồn bực, đang lúc lúng túng thì Cao Hách bất chợt cúi đầu xuống.
Không biết vì sao Lâm Vãn Thu bắt nhanh được cảm xúc lóe lên trong đáy mắt anh ta, cũng nghiêng đầu đi một cách chóng vánh. Đôi môi mềm mại của cao Hách bèn đi lệch mục tiêu, chạm nhẹ làn tóc mai của cô, trộm được chút hương thơm của người con gái.
Lâm Vãn Thu có chút gượng gạo, Cao Hách cũng không được tự nhiên: "Anh. . . . . ."
"Cao Hách, cám ơn anh." Lâm Vãn Thu vội vã ngắt lời anh ta, chỉ sợ Cao Hách mất kiềm chế nói ra những lời gây khó xử cho cả hai bên. Cao hách bất mãn, nhíu mày, "Em nhất định cự tuyệt anh?"
Suy nghĩ một lát, anh ta mở to mắt nhìn cô chằm chằm: "Em vẫn còn nhớ đến anh ta? Còn muốn quay lại với anh ta."
Lâm Vãn Thu nghĩ ngợi chốc lát, khẽ lắc đầu: "Hai việc này không liên quan đến nhau. Cao Hách à, hai chúng ta không thích hợp, tình cảm của anh đối với em chỉ là sự đồng tình thương xót. Anh chưa từng gặp phải người như em, một người gần như sống dưới đáy xã hội, có lẽ những thứ mới lạ này hấp dẫn anh. Tuy nhiên, chúng hoàn toàn không thể giúp chúng ta sống bên nhau cả đời."
Cao Hách cái hiểu cái không, đôi tay đặt lên hai bờ vai cô, giọng điệu đã bình thản trở lại: “Em không phải là anh, làm sao biết chắc thế?"
Lâm Vãn Thu phì cười, giơ tay vỗ vỗ bả vai anh ta: "Đi nhanh đi, anh còn phải về nhà thay quần áo đấy."
Cao Hách nhìn cô đăm đăm, bất đắc dĩ tràn ra tiếng cười tự trào: "Vãn Thu, em đối với ai, cũng đều giữ vững lý trí. Vì sao đối với Thuật Bắc lại hoàn toàn khác biệt?"
Lâm Vãn Thu nhìn bóng lưng Cao Hách dần đi xa, không nhịn được tự hỏi chính mình, tại sao cô không thể dùng lí trí để đối xử với Bạch Thuật Bắc? Bởi vì cô quá yêu anh ta, yêu đến mức tự mình tô vẽ cho anh ta một lớp vỏ bọc tràn ngập ánh sàng mỹ miều, hoa lệ, yêu đến mức lạc lối cả tâm hồn.
Lâm Vãn Thu cảm thấy giờ khắc này cô như người được sống thêm lần nữa, nhẹ nhàng xoay người đi vào trong, sau lưng liền truyền tới giọng cười nhạo đầy cay độc "Chúng ta còn chưa ly hôn mà em đã vội gấp gáp tìm cho mình “nhà dưới”* mới rồi à."
*: ở đây có nghĩa là ông xã.
Lâm Vãn Thu không phải như vậy, lúc trước cũng có những lần cô giận dỗi, chống đối với anh, nhưng chỉ cần anh xuống nước, cô lập tức xuôi theo. Bạch Thuật Bắc biết lần này cơn giận của Lâm Vãn Thu không đơn giản như những lần trước, nhưng anh vẫn có tự tin khiến cô lần nữa mỉm cười với mình.
Anh khẽ nghiêng tới trước, hai bàn tay đan vào nhau rồi đặt dưới cằm, mấp máy đôi môi: "Những tấm hình kia….Kẻ gửi đến cho em, chắc chắn có mục đích xấu, sao em có thể dễ dàng bị đánh lừa."
Lâm Vãn Thu không trả lời, chỉ là, những ngón tay dưới tấm chăn bắt đầu cuộn tròn.
Bạch Thuật Bắc tất nhiên không phát hiện được, tiếp tục nói: "Anh đã cho người đi điều tra rồi. Vãn Thu, anh chưa biết rõ mục đích chính của kẻ đó, nhưng chắc chắc kẻ đó hi vọng vợ chồng chúng ta sẽ xảy ra xào xáo, hiểu lầm không đáng."
Lúc này, Lâm Vãn Thu mới khàn giọng ngắt lời anh: "Vậy việc Cố tiểu thư trở lại, vì sao anh không nói cho tôi biết."
Bạch Thuật Bắc liền á khẩu, khẽ hạ mi mắt.
Lâm Vãn Thu bật ra tiếng cười châm biếm: "Có phải anh cảm thấy chả cần thiết, hoặc là, tôi đối với anh chẳng quan trọng?"
Nói đoạn cô chống người ngồi dậy, quần áo bệnh nhân khoác trên người rộng thùng thình lại lỏng la lỏng lẻo, khiến người ta sinh ra cảm giác thương xót vô ngần.
Bạch Thuật Bắc giơ tay muốn đỡ cô, lại bị cô nghiêng mình né tránh, hàng lông mày đen như mực bất giác nhíu chặt.
Thần sắc Lâm Vãn Thu xám xịt, sắc môi trắng nhợt, cất giọng phều phào: "Bạch Thuật Bắc, tôi chỉ muốn biết, từ lúc sống chúng với nhau, anh đã bao giờ tôn trọng tôi chưa? Hoặc nói đúng hơn, anh có tôn trọng vợ của anh không?"
Cổ họng Bạch Thuật Bắc rát đau, hồi lâu sau cũng không biết trả lời như thế nào.
Anh thật sự không nghĩ tới việc cần nói cho Lâm Vãn Thu biết chuyện Cố An Ninh trở về, thoạt đầu là có ý lảng tránh, tiếp sau lại cảm thấy. . . . . . Lâm Vãn Thu dù biết hay không cũng chẳng quan trọng. Có lẽ, Lâm Vãn Thu quá nhu thuận, quá hiểu chuyện nên trong tiềm thức của anh càng lúc càng bá đạo.
Lâm Vãn Thu thấy Bạch Thuật Bắc không đối ứng được, trái tim càng lạnh ngắt. Trong lòng cô nhẫn nại, kìm nén quá lâu rồi, đã mệt mỏi lắm. Bây giờ cô không muốn tự đày đọa mình nữa. Cuộc hôn nhân này đã cho cô thấy rõ sự bất lực của bản thân và sự phũ phàng của người đàn ông này.
"Ly hôn đi."
Lâm Vãn Thu nói ra câu ấy một cách nhẹ tênh, đáy lòng cuối cùng đã bình lặng, không còn phải chịu đựng những gợn sóng nhấp nhô hành hạ. Bạch Thuật Bắc bỗng nhiên ngước mặt, nheo hai mắt: "Em ——"
Lâm Vãn Thu cực kì bình tĩnh, nhìn thẳng vào đôi mắt sắc lạnh, bén nhọn của anh: "Thật ra anh chỉ muốn tìm người có thể khiến anh yên tâm, tới chăm sóc Manh Manh. Anh vốn dĩ không hề yêu tôi, bây giờ người anh yêu đã trở lại, thân là bảo mẫu, tôi nên tự động rút lui."
Mi tâm Bạch Thuật Bắc lõm sâu, hai màu trắng đen biến chuyển liên tục trên gương mặt, mắt hau háu nhìn cô, tựa như một giây kế tiếp sẽ nhào lên, cắn trúng tĩnh mạnh nơi cổ cô.
Lâm Vãn Thu chẳng còn gì để sợ, trái tim cũng đã tê dại rồi, còn có gì khiến cô phải sợ nữa?.
"Nếu như anh ngại ảnh hưởng tới địa vị Thượng tá của mình, anh có thể tùy ý lực chọn bất kì lí do gì. Chỉ cần để tôi được tự do, điều kiện gì tôi cũng đồng ý."
Bạch Thuật Bắc nghe được câu này, sự bình tĩnh hoàn toàn bay biến, khóe miệng nhếch thành vòng cung giễu cợt, cười lạnh một tiếng: "Sao? Có thể tùy ý lựa chọn bất kì lý do à? Trong lòng em, tôi là loại người đểu cáng, bỉ ổi như vậy?”
Khóe môi Lâm Vãn Thu giật giật, không phủ nhận.
Bạch Thuật Bắc chỉ cảm thấy toàn thân loạng choạng, như đang đứng ngay mép bờ vực thẳm. Anh thừa nhận bản thân chẳng phải là loại tốt đẹp, hơn nữa, ban đầu anh đến với Lâm Vãn Thu, đúng là mang theo mục đích không trong sáng. Tuy nhiên, anh những tưởng cô yêu anh đến tận xương tủy. Người từng nhất mực mê luyến sùng bái anh, bây giờ quay ngoắc 180 độ, bình thản nói ra yêu cầu ly hôn, điềm nhiên ngầm lên án, chỉ trích anh.
Lồng ngực Bạch Thuật Bắc như bị nện đá tảng, khắc chế nỗi đau nhói, trấn tĩnh mở miệng: "Em nhất định phải ly hôn?"
Đốt ngón tay Lâm Vãn Thu bất giác rụt lại, quả quyết gật đầu, cực kỳ kiên định trả lời: "Vâng"
Bạch Thuật Bắc bỗng dưng đứng lên, lửa giận trong ánh mắt khi mờ khi tỏ, tức nghẹn đến mức lồng ngực phập phồng, nhưng giọng điệu vẫn lạnh nhạt: "Như em mong muốn. Còn Manh Manh, cả đời này em đừng vọng tưởng đến việc gặp lại nó."
Trái tim Lâm Vãn Thu căng lên, khi ngẩng đầu thì Bạch Thuật Bắc đã đóng sập cánh cửa.
Yêu lâu như vậy, bây giờ mới muộn màng phát hiện bản chất của con người anh ta, những mặt xấu xa, tồi tệ dần dần đã được bộc lộ. Anh ta biết rõ Manh Manh là sinh mệnh của cô. Ngày xưa, anh ta đã lấy đi của cô đúng “bảy tấc”*, bây giờ tiếp tục dùng lại chiêu cũ.
*: ám chỉ điểm mấu chốt, nhược điểm, bộ vị yếu ớt nhất.
Lâm Vãn Thu nhìn ngoài cửa sổ, lặng lẽ lau khô khóe mắt. Thôi thì thà muộn còn hơn không, bây giờ đã nhìn thấu được con người này, về sau không cần vì anh ta mà thương tâm nữa.
Cô cũng nên suy nghĩ về cuộc sống thuộc về cô gái hai mươi sáu tuổi.
Lâm Vãn Thu đưa tay vuốt ve cái bụng bằng phẳng, trong lòng càng giữ vững quyết định ly hôn.
-
Bạch Thuật Bắc tức giận rời khỏi phòng bệnh, anh biết mình nên nhẫn nại kiên trì thêm chút nữa. Phụ nữ đều thích nghe những lời dụ ngọt, sao anh lại nông nỗi quên mất điều này? Thậm chí còn chưa kịp hỏi vấn đề của đứa bé, quả thật, giận quá mất khôn, mụ hết cả đầu.
Trong mắt Lâm Vãn Thu, anh bây giờ có khác gì tên Trần Thế Mỹ* khốn nạn ngày xưa. Anh là loại người chó má đến mức bỏ vợ vứt con sao?
*: là một nhân vật trong kinh kịch dân gian của Trung Hoa được truyền tụng gắn với giai thoại xử án của Bao Công. Trần Thế Mỹ xuất thân bần hàn nhưng học giỏi và đỗ trạng nguyên rồi kết hôn với công chúa nhà Tống trở thành phò mã. Sau đó, hắn bội tình, phản bội vợ con cũ của mình để theo vinh hoa phú quý. Trần Thế Mỹ đã bị Bao Chửng xử chém.
Anh chắc chắn Lâm Vãn Thu không bỏ được Manh Manh, huống chi hiện tại bọn họ còn có thêm đứa bé, không thể dễ dàng vạch rõ giới hạn. Bạch Thuật Bắc nghĩ như vậy, tâm tình mới hơi thả lỏng.
Bây giờ Lâm Vãn Thu đang nổi nóng, mấy ngày nữa sẽ nguôi ngoai, người như Lâm Vãn Thu, chắc chắn không để bụng một việc quá lâu?
Bạch Thuật Bắc liếc nhìn túi đồ mình sắp xếp cho Lâm Vãn Thu vẫn còn trên tay, vì nổi giận nên quên béng đưa cho cô. Hiện tại, đâu còn mặt mũi quay lại phòng bệnh, anh dứt khoát gởi cho cô y tá.
Thuận tiện hỏi tình trạng sức khỏe của Lâm Vãn Thu, cảm ơn trời, đứa bé vẫn còn. Quả nhiên, ả bác sĩ thần kinh kia cố tình chơi anh một vố mà.
Tinh thần Bạch Thuật Bắc nhanh chóng lên dây cót, thầm nghĩ, trước giờ Lâm Vãn Thu chưa từng giận anh quá lâu. Với lại, anh còn đang bị thương, lợi dụng việc này tiến hành khổ nhục kế một phen, biết đâu mang lại hiệu quả tốt.
Bạch Thuật Bắc thoải mái trở về phòng bệnh nghỉ ngơi. Sáng sớm hôm sau, anh tới tìm Lâm Vãn Thu. Trước khi đi, còn yêu cầu y tá băng bó vết thương của mình, sao cho càng nhìn càng thấy thê thảm, tốt nhất xuyên thấu qua bộ đồ bệnh nhân, có thể thấy được những lớp băng gạc dày đặc bên trong.
Cô y tá đỏ mặt gật đầu, còn Bạch Thuật Bắc thừ người suy nghĩ vu vơ, tưởng tượng đến biểu cảm xụ mặt đáng yêu của Lâm vãn Thu khi nhìn thấy vết thương trên vai anh, trái tim bắt đầu ngứa ngáy khó nhịn.
Nhưng khi anh đến phòng bệnh ngày hôm qua, Lâm Vãn Thu đã không còn ở đấy. Căn phòng trống rỗng, giường được dọn dẹp sạch sẽ, ga giường trải mới trắng tinh, vừa nhìn liền biết đã trả phòng.
Bạch Thuật Bắc nắm quả đấm, kéo cô y tá vừa đi ngang qua, hấp tấp hỏi: "Xin hỏi, bệnh nhân phòng này đâu rồi?"
"À, đã xuất viện."
Bạch Thuật Bắc trợn mắt há mồm: "Xuất viện? Thân thể cô ấy đã hồi phục rồi à?"
Cô y tá nhìn anh như kẻ quái dị: "Trên đầu bị vết thương dài như vậy, sao hồi phục thần tốc như thế được, là do bệnh nhân yêu cầu được xuất viện."
Bạch Thuật Bắc tựa hồ bị tạt nguyên chậu nước lạnh, Lâm Vãn Thu cố ý tránh mặt anh, cô hiển nhiên không muốn bị anh làm phiền nên mới quyết định liều lĩnh như vậy.
Bạch Thuật Bắc bỏ ngoài tai những lời ngăn cản, khuyên can của bác sĩ, kiên quyết ra khỏi bệnh viện, bác sĩ bó tay, cuối cùng dặn anh, khi nào cảm thấy khó chịu thì phải lập tức nhập viện. Bạch Thuật Bắc đâu còn lòng dạ để nghe, hiện giờ toàn thân anh đều đau đớn rệu rã, đặc biệt là trái tim ẩn trong lồng ngực rộng.
Sau khi về nhà, toàn bộ bài trí bên trong đều chứng tỏ Lâm Vãn Thu chưa từng trở về. Trong nhà, những thứ thuộc về cô vẫn còn nguyên đấy, quần áo cô vẫn được xếp cùng chỗ với anh.
Bạch Thuật Bắc y như kẻ tâm thần nặng, điên cuồng lần theo những dấu vết chứng minh cô không rời bỏ anh. Trong phòng tắm, vẫn còn lưu lại những dụng cụ tắm rửa mà cô hay dùng, ngay cả kệ giày, vẫn còn nguyên vẹn những đôi giày nữ được xếp ngay ngắn, chỉnh tề.
Bạch Thuật Bắc thở phào nhẹ nhõm, Lâm Vãn Thu chỉ là tức giận nên đi tìm một chỗ để khuây khỏa tâm hồn, cô vẫn không nhẫn tâm rời bỏ anh.
Nhưng thời điểm anh mở ngăn kéo của tủ đầu giường, khi thấy hộ khẩu và sổ tiết kiệm của Lâm Vãn Thu biến mất, đầu óc anh chỉ còn một mảnh tan hoang, mục rỗng.
-
Ngay tức thời, Bạch Thuật Bắc lái xe đến quán cháo của Lâm Vãn Thu. Cô không còn chỗ để đi, chắc chắn quay về nơi ở trước. Lúc này, Bạch Thuật Bắc lại cảm thấy thật may mắn. May mắn vì lúc trước anh không kiên quyết bắt Lâm Vãn Thu đóng cửa quán, nếu không bây giờ, anh thật sự không biết phải đi đến nơi nào tìm vợ.
Từ đằng xa, anh đã thấy bóng dáng của Lâm Vãn Thu, cô đứng dưới ngọn đèn đường trước cửa quán, có điều, tên đàn ông đứng cạnh cô khiến anh cực kì gai mắt.
Cao Hác chau mày liếc nhìn cái quán xập xệ sau lưng Lâm Vãn Thu, không yên lòng, tiếp tục thuyết phục: "Ở Bắc Giao, anh còn một nhà trọ để trống, em tạm thời dọn tới đó ở đi, nơi này thật sự không an toàn."
Lâm Vãn Thu mỉm cười lắc đầu: "Không sao đâu ạ, với lại cũng không ở lâu nữa."
Cao Hách nghi ngờ nhìn cô, Lâm Vãn Thu không giải thích rõ, ánh mắt cô sâu lắng nhìn một lượt khắp quán nhỏ. Nơi này cô đã buôn bán mấy tháng, không lỗ vốn nhưng cũng chẳng kiếm được bao nhiêu. Tiền thuốc men trị liệu cho Tri Hạ không thể tiếp tục kéo dài, giờ chỉ còn biện pháp chuyển nhượng quán cho người khác.
Sau khi chuyển nhượng, cô một mình nên đi đâu đây?
Vì Manh Manh, Lâm Vãn Thu không đành lòng rời khỏi thành phố này. Cho dù Bạch Thuật Bắc không cho cô và bé gặp mặt, nhưng ít nhất thỉnh thoảng, cô sẽ núp vào một góc khuất gần nhà trẻ, len lén ngắm nhìn con gái.
Chuyện này, trước kia cô vẫn hay làm, nào ngờ qua mấy tháng ngắn ngủi, tất cả đều trở về quỹ đạo như xưa.
Cao Hách thấy tinh thần cô bất ổn, ngao ngán thở dài: "Em nhớ phải uống thuốc dưỡng thai đúng giờ giấc, xảy ra chuyện gì thì phải gọi cho anh ngay lập tức đấy. Đừng để xảy ra chuyện giống lần trước, quán bị người ta đập cho tan nát."
Lâm Vãn Thu ngoan ngoãn gật đầu. Cao Hách thấy cô nghe lời như vậy, trái tim mềm hẳn xuống. Trong đầu anh ta bèn xuất hiện một mệnh lệnh, thôi thúc anh ta hãy tiến tới, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhưng ——
Lâm Vãn Thu nhìn thấy anh ta đứng bất động, miệng ngậm chặt mà ánh mắt cứ nhìn cô tha thiết, cô ngần ngại lên tiếng nhắc nhở khéo: "Tối nay, anh còn có ca trực đấy."
Cao Hách xấu hổ nắm chặt quả đấm, chống đỡ bên môi khẽ đằng hắng một tiếng. Lâm Vãn Thu càng buồn bực, đang lúc lúng túng thì Cao Hách bất chợt cúi đầu xuống.
Không biết vì sao Lâm Vãn Thu bắt nhanh được cảm xúc lóe lên trong đáy mắt anh ta, cũng nghiêng đầu đi một cách chóng vánh. Đôi môi mềm mại của cao Hách bèn đi lệch mục tiêu, chạm nhẹ làn tóc mai của cô, trộm được chút hương thơm của người con gái.
Lâm Vãn Thu có chút gượng gạo, Cao Hách cũng không được tự nhiên: "Anh. . . . . ."
"Cao Hách, cám ơn anh." Lâm Vãn Thu vội vã ngắt lời anh ta, chỉ sợ Cao Hách mất kiềm chế nói ra những lời gây khó xử cho cả hai bên. Cao hách bất mãn, nhíu mày, "Em nhất định cự tuyệt anh?"
Suy nghĩ một lát, anh ta mở to mắt nhìn cô chằm chằm: "Em vẫn còn nhớ đến anh ta? Còn muốn quay lại với anh ta."
Lâm Vãn Thu nghĩ ngợi chốc lát, khẽ lắc đầu: "Hai việc này không liên quan đến nhau. Cao Hách à, hai chúng ta không thích hợp, tình cảm của anh đối với em chỉ là sự đồng tình thương xót. Anh chưa từng gặp phải người như em, một người gần như sống dưới đáy xã hội, có lẽ những thứ mới lạ này hấp dẫn anh. Tuy nhiên, chúng hoàn toàn không thể giúp chúng ta sống bên nhau cả đời."
Cao Hách cái hiểu cái không, đôi tay đặt lên hai bờ vai cô, giọng điệu đã bình thản trở lại: “Em không phải là anh, làm sao biết chắc thế?"
Lâm Vãn Thu phì cười, giơ tay vỗ vỗ bả vai anh ta: "Đi nhanh đi, anh còn phải về nhà thay quần áo đấy."
Cao Hách nhìn cô đăm đăm, bất đắc dĩ tràn ra tiếng cười tự trào: "Vãn Thu, em đối với ai, cũng đều giữ vững lý trí. Vì sao đối với Thuật Bắc lại hoàn toàn khác biệt?"
Lâm Vãn Thu nhìn bóng lưng Cao Hách dần đi xa, không nhịn được tự hỏi chính mình, tại sao cô không thể dùng lí trí để đối xử với Bạch Thuật Bắc? Bởi vì cô quá yêu anh ta, yêu đến mức tự mình tô vẽ cho anh ta một lớp vỏ bọc tràn ngập ánh sàng mỹ miều, hoa lệ, yêu đến mức lạc lối cả tâm hồn.
Lâm Vãn Thu cảm thấy giờ khắc này cô như người được sống thêm lần nữa, nhẹ nhàng xoay người đi vào trong, sau lưng liền truyền tới giọng cười nhạo đầy cay độc "Chúng ta còn chưa ly hôn mà em đã vội gấp gáp tìm cho mình “nhà dưới”* mới rồi à."
*: ở đây có nghĩa là ông xã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.