Chương 59
Phong Thanh Dương
31/03/2014
Trên đường trở về, tâm trạng Lâm Vãn Thu tức tối nóng nảy. Thỉnh thoảng Bạch Thuật Bắc quay sang, liếc nhìn cô, thấy vẻ mặt cô như thế, anh càng thêm ảo não. Anh hạ cửa kính xe, tính đốt điếu thuốc, nhưng nghĩ tới Lâm Vãn Thu đang mang thai, đành chán nản vứt điếu thuốc đi.
Gió lạnh buổi sáng như thể lưỡi dao sắc bén, lạnh lẽo cứa vào ngũ quan tuấn tú của anh, làn khí lạnh len vào cổ áo mở rộng, Bạch Thuật Bắc không nhịn được, hắt hơi một cái. Nghĩ đến tối qua, ngâm mình trong nước lạnh suốt mấy tiếng, dù có mình đồng da sắt cũng không chịu nổi.
Anh khẽ quay đầu nhìn cô. Từ nãy đến giờ, ánh mắt của Lâm Vãn Thu không hề liếc qua người anh . Đôi mắt anh tối sẫm, trầm mặc lái xe.
Ngày trước, chỉ cần anh có chút không thoải mái, cô liền khẩn trương quýnh quáng hỏi thăm. So sánh với bây giờ, chỉ càng thêm thất vọng, anh ép buộc bản thân không nên suy nghĩ loạn, yên lặng tập trung lái xe.
Trong xe quá yên tĩnh, anh cố gắng tìm đề tài để nói. Nào ngờ giây tiếp theo, Lâm Vãn Thu bất chợt quay đầu , đầu ngón tay trắng muốt chậm rãi mở ra: "Cho tôi mượn điện thoại."
Nghe cô nói, Bạch Thuật Bắc liền hổ thẹn, bối rối. Sáng nay, Bạch Trạm Nam tới mở cửa, thả bọn họ, vừa nhìn thấy anh, đã ngã ngớn hỏi "Tắt máy suốt cả đêm, hai người tiến triển rất tốt?"
Lúc đó, Lâm Vãn Thu đang trong phòng bếp, hâm lại sữa nóng. Thần sắc Bạch Thuật Bắc tái nhợt, trừng mắt với Bạch Trạm Nam: "Câm miệng!"
Đáng tiếc. Lâm Vãn Thu đã nghe thấy. Vẻ mặt cô vẫn bình thường, chỉ đem phần thức ăn của anh, vứt thẳng vào thùng rác. Bạch Trạm Nam tự biết nhỡ lời, khẽ nhún vai, chẳng những không hối lỗi, còn thẳng tay dựng ngón giữa với anh trai, dùng khẩu hình miệng, bày tỏ sự xem thường của mình: "Vẫn chưa thu phục được? Kém quá."
Bạch Thuật Bắc biết Lâm Vãn Thu ghét nhất bị lừa. Tuy anh chột dạ, nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng giữ trấn tĩnh, không để cô thấy bộ dáng đuối lí của mình: "Anh chỉ muốn ở cùng em một đêm."
Lâm Vãn Thu không lên tiếng, Bạch Thuật Bắc không đoán được tâm tư của cô. Đáy mắt cô hoàn toàn trong suốt, lạnh nhạt nhìn anh chằm chằm: "Cho tôi mượn điện thoại."
". . . . . ."
Lâm Vãn Thu gọi cho Lâm Tri Hạ, bên kia lại không bắt máy. Vì vậy, sắc mặt cô trở nên khó coi trên suốt đường về. Sau khi lên xe, không thèm đếm xỉa đến Bạch Thuật Bắc, không nói một lời với anh ta.
Lúc này cô muốn tiếp tục gọi. Bạch Thuật Bắc ngoan ngoãn đặt điện thoại vào tay cô. Dù tim đau nhói cũng không dám phàn nàn một chữ.
Nhưng hai hàng chân mày của cô vẫn không giãn ra, đôi mày thanh tú chau chặt, cho thấy sự bất an và sầu lo.
Bạch Thuật Bắc vội vàng tăng tốc, mặc dù anh vô cùng tiếc nuối, thì vẫn phải đem cô đến bên cạnh người đàn ông khác.
Đến nhà trọ, Lâm Vãn Thu thậm chí quên mất chào tạm biệt với Bạch Thuật Bắc, vội vã chạy vào hành lang bên trong. Bóng lưng gầy gò dần xa khuất, sống lưng thẳng tắp không hề mang theo tia lưu luyến, đảo mắt liền mất dạng.
Bạch Thuật Bắc ngồi trong xe. Lồng ngực hoang vu, chỉ còn tiếng gió thổi. Chuyện xảy ra tối qua tựa như là giấc mộng xuân ngắn ngủi, cô dứt khoát bỏ đi, còn anh mãi lạc lối trong mộng.
Khóe môi cong thành nụ cười tự trào, châm chọc với chính bản thân anh. Câu nói “tự làm tự chịu”, chính là dành dành tặng cho những kẻ như anh.
Trầm ngâm chốc lát, Bạch Thuật Bắc mở cửa, bước xuống xe. Lúc trước, Lâm Tri Hạ vì anh mà “giận chó đánh mèo” với Lâm Vãn Thu, trong lòng anh vẫn chưa quên được chuyện này. Mặc dù hiện giờ Tri Hạ đã hồi phục, nhưng anh vẫn lo lắng. Phải lên trên ấy, nhìn thấy cô an ổn, anh mới cam lòng rời đi.
-
Cửa thang máy vừa mở ra, Lâm Vãn Thu liền chạy thẳng tới cửa nhà, bàn tay mở nắm cửa không ngừng run lẩy bẩy. Tri Hạ chưa bao giờ không nhận điện thoại của cô. Nghĩ tới bệnh tình của anh, cô vô cùng hối hận. Nếu Tri Hạ gặp chuyện bất trắc, cả đời này, cô không thể tha thứ cho mình.
Cửa mở ra, bên trong phòng khách trống trải, không có bóng hình của anh. Bầu không khí tịch mịch, cô liêu bao trùm khắp không gian.
Nhịp tim Lâm Vãn Thu tăng nhanh. Dự cảm xấu liên tục kéo tới, cô hấp tấp chạy lên lầu. Cố gắng giữ vững bình tĩnh, cô tới trước phòng ngủ của Tri Hạ, bàn tay nâng lên chưa kịp gõ cửa, cánh cửa tự động mở ra.
Thân hình cao gầy của Tri Hạ xuất hiện, đáy mắt vằn đầy tơ máu. Anh kinh ngạc nhìn cô, thật lâu, cuối cùng nở nụ cười dịu dàng: "Rốt cuộc em đã về nhà."
Lâm Vãn Thu khó chịu trong lòng, nụ cười của Tri Hạ khiến cô cảm thấy chua xót.
Anh đi từng bước chậm chạp, sắc mặt tái nhợt, đối lập với đôi mắt đỏ ngầu và con ngươi tối đen như mực.
Nhất định anh đã mất ngủ cả đêm qua.
Anh đến gần cô, giọng nói không còn trầm tĩnh như trước, mà nồng đậm giọng mũi: "Em ăn sáng chưa?" Anh không hỏi cô đi nơi nào, cũng không hề nổi giận, chỉ an tĩnh đứng đối diện cô, dùng ánh mắt ôn hòa, chất chứa yêu thương nhìn cô.
Những nỗi bất an, sầu lo của Lâm Vãn Thu dần tan biến, ngay cả lời giải thích, cô cũng nuốt xuống bụng, cô gật đầu thật mạnh, rồi nhìn đến khóe mắt của anh, lại vội vàng lắc đầu: "Chưa ạ. Anh cũng thế phải không? Để em đi làm bữa sáng."
Cô xoay người, định đi xuống bếp. Vừa đi được hai bước, liền bị người phía sau ôm lấy.
Sức lực của anh, như muốn khảm cô vào thân thể của anh ——
Ngoài cửa sổ, cơn gió lạnh tràn vào, cô liền rùng mình. Không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm giác, lồng ngực đằng sau lạnh băng, không chút nhiệt độ. Còn chưa kịp suy nghĩ, giọng nói trầm lạnh của anh đã vang lên.
"Anh vô dụng quá, biết rõ em sẽ trở về, biết rõ em không vứt bỏ anh, nhưng trong lòng vẫn luôn sợ hãi." Âm thanh của Tri Hạ ngập tràn nỗi ưu thương. Nỗi sợ hãi ẩn giấu trong linh hồn, thể hiện rõ qua âm điệu giọng nói. Anh dừng một tẹo, rồi nói, "Tối hôm qua, anh đi rất nhiều nơi tìm em, cả đêm không ngủ. Đợi hai giờ ở cửa viện phúc lợi, sau đó, đi tìm dọc theo con đường từ viện phúc lợi về nhà, tìm rất nhiều lần, ngoảnh đi ngoảnh lại, trời đã sáng."
Lâm Vãn Thu giật mình, lúc này mới để ý thân nhiệt của anh lạnh đến mức khó tin. Cách chiếc áo khoác dày cộm, vẫn có thể cảm nhận được làn khí lạnh thấu xương. Tưởng tượng đến việc anh một mình, đi cả đêm trên đường, lòng cô đau nhói, theo bản năng muốn xoay người nhìn anh "Tri Hạ."
"Suỵt." Gò má lạnh ngắt của anh dán trên cổ cô, âm thanh nghèn nghẹt: "Hãy để anh ôm em, để anh xác định em đã trở về."
Biết bản thân là một gánh nặng, nhưng anh luôn ích kỉ, muốn sống cùng cô, cho dù chỉ với tư cách của một người anh trai.
Lâm Vãn Thu luôn biết Tri Hạ là người nhạy cảm. Kể từ khi mẹ kế qua đời, anh cảm thấy mình không còn người thân trên đời. Thêm căn bệnh bạch cầu hành hạ, anh tự nhiên có tính đa nghi hơn so với người thường. Nếu cô không kiên trì ở bên anh nhiều năm, chắc chắn anh đã buông xuôi từ lâu. Cô cho anh tình thân ấm áp, còn anh ngày càng lệ thuộc vào cô.
Lâm Vãn Thu nhẹ nhàng nắm lấy những ngón tay anh, thân nhiệt lạnh lẽo phía trên khiến cô càng thêm khó chịu "Tri Hạ! Sau này, em không cho phép anh hành động dại dột như vậy. Anh đã hứa sẽ chăm sóc em, không được đổi ý đấy."
Cô xoa nhẹ ngón tay anh, như cho anh một loại trấn an, ngoan ngoãn dựa vào ngực anh.
Trong phòng, hai người tựa sát nhau, dùng tư thế thân mật nhất. Còn bên ngoài, Bạch Thuật Bắc cứng đờ tại chỗ. Anh biết, tình cảm Lâm Vãn Thu dành cho Lâm Tri Hạ, không phải là tình yêu. Thế nhưng tình cảm ấy còn bền vững. gắn kết hơn cả tình yêu. Tình cảm giữa bọn họ không cho phép người thứ ba xen vào, điều đó khiến anh ghen tỵ. Lâm Tri Hạ càng ngày càng nguy hiểm, anh ta có thể làm tất cả vì Lâm Vãn Thu, rất khó đảm bảo cô sẽ không cảm động.
Xuyên qua khe hở cánh cửa, Bạch Thuật Bắc thẫn thờ nhìn bọn họ, mười ngón tay run bần bật.
-
Lúc cánh cửa bị đẩy ra, Lâm Vãn Thu mới nhìn thấy cặp mắt ảm đảm của Bạch Thuật Bắc. Cô mệt mỏi, không muốn suy đoán nguyên do anh ta có mặt ở đây, cũng không đẩy Tri Hạ, ngược lại, còn lấy một phong thái chấp nhận nhìn anh ta.
Bạch Thuật Bắc đăm đăm nhìn cô, không mỉa mai, không tức giận, từ từ giải thích lí do: "Anh không yên tâm, nên lên đây xem."
Tri Hạ buông cô ra, ánh mắt phức tạp nhìn Bạch Thuật Bắc.
Không gian bắt đầu chật chội, ngột ngạt vì sự xuất hiện của người thứ ba. Lâm Vãn Thu không biết nên nói gì với Bạch Thuật Bắc, chỉ đứng bất động, cùng anh ta bốn mắt nhìn nhau. Tri Hạ vờ ho khan, lên tiếng phá vỡ cục diện căng thẳng. Lâm Vãn Thu hồi hồn, dìu Tri Hạ đến sô pha, khom người lục tìm hòm thuốc: "Anh uống thuốc trước đi, đợi tí nữa ăn cháo xong, rồi nằm nghỉ."
Cô không mời Bạch Thuật Bắc ngồi, cầm thuốc đưa tới cho Tri Hạ, tiếp sau, đi rót cho anh ly nước ấm.
Tri Hạ lặng thinh nhìn cô, đợi cô đi tới, bèn kéo cô ngồi cạnh mình: “ Đừng vội, em ngồi nghỉ ngơi trước đã."
Anh ngửa đầu uống thuốc, bàn tay kia vẫn nắm chặt tay cô, năm ngón tay thon dài bóp mạnh mu bàn tay của cô, khiến cô hơi đau.
Tri Hạ uống thuốc xong, bèn nghiêng đầu nhìn cô, đáy mắt chứa tia cười nhàn nhạt: "Anh muốn cháo trắng với thịt nạc và trứng muối, ngán ăn đồ ngọt rồi."
Lâm Vãn Thu chiều ý anh, vui vẻ gật đầu, Tri Hạ nói tiếp: "Mấy ngày nữa là đến giỗ của ba, chúng ta cùng về quê tảo mộ ba mẹ. Đến lúc đó, nhớ ghé nhà thím Ngô, lần trước anh trở về, thím ấy cứ hỏi thăm em suốt."
Nghe anh nói, Lâm Vãn Thu mới nhớ ra, đã gần một năm, cô chưa về quê. Sau khi ba cô qua đời, ông và mẹ kế đều được an táng tại quê nhà. Sau này hai anh em chuyển tới Dong Thành, bà con gần đấy có lòng tốt, luôn chiếu cố thắp hương giúp ba mẹ cô.
Cô và Tri Hạ bàn bạc xong, tâm trạng trở bên mong chờ và hoài niệm, hoàn toàn quên khuấy Bạch Thuật Bắc đang đứng trước cửa.
Bạch Thuật Bắc nhìn hai người, anh có cảm giác bản thân là kẻ dư thừa, vô pháp thâm nhập vào cuộc nói chuyện của họ. Nếu là lúc trước, bản thân anh sẽ không bao giờ cam chịu tình cảnh nhục nhã thế này. Còn bây giờ, anh lặng im chịu đựng, không làm gì cả.
Ngực rất đau, như thể thiếu không khí trầm trọng. Căn phòng này quá nhỏ, khắp nơi đầy rẫy tiềng cười nói của Lâm Vãn Thu và Lâm Tri Hạ. Rõ ràng âm thanh của bọn họ rất nhỏ, vì sao anh lại đau đầu nhức tại đến thế?
Chờ Lâm Vãn Thu nhớ đến Bạch Thuật Bắc, ngoài cửa đã không còn bóng người. Ánh mặt trời hắt những tia sáng vụn vặt ngay trước cửa, chỉ là bóng dáng ấy đã hoàn toàn biến mất.
Cánh cửa lẻ loi, trơ trọi, Cô không biết, anh ta đi lúc nào. Trong lòng cô, lưu chuyển những cảm xúc kì lạ, cuối cùng chán nản rũ mắt.
-
Bạch Thuật Bắc không biết mình làm cách nào để lái xe về nhà. Mãi đến khi vào nhà, tay anh vịn vách tường, lê từng bước nhỏ. Đầu anh dần choáng váng, dạ dày cuồn cuộn, muốn ọc ra ngoài. Bạch Thuật Bắc hết kiềm nổi, nhanh chân chạy vào phòng bếp.
Bạch Tiểu Lê dẫn Manh Manh xuống lầu, hai người vô cùng khiếp sợ khi nhìn thấy bộ dáng thê thảm của anh: "Anh cả?"
Manh Manh chạy ào tới, thấy sắc mặt Bạch Thuật Bắc trắng bệch, đầu chúi xuống bồn rửa tay, nôn thóc nôn tháo. Bé chưa từng chứng kiến dáng vẻ chật vật này của ba mình, hoảng sợ đứng yên tại chỗ, không biết làm sao.
Bạch Tiểu Lê sốt sắng cầm ly nước ấm mang tới. Một tay Bạch Thuật Bắc chống trên bồn, tay kia phất phất từ chối. Anh không quay đầu, khớp xương trên bàn tay nổi gồ trắng bệch.
Bạch Tiểu Lê và Manh Manh nhìn nhau, không ai lên tiếng trước.
Lúc Bạch Thuật Bắc xoay qua, Bạch Tiểu Lê giật mình hô lên "Anh, sắc mặt anh kém quá!"
Cô không yên tâm, giơ tay sờ trán anh, không khỏi cất cao âm điệu: "Trời ơi, nóng như lửa, anh...sao về nhà lại ra nông nỗi này?"
Lúc này, Bạch Thuật Bắc mới nhìn thấy em gái, đôi chân mày dày đậm chau chặt, bực bội trừng mắt: "Ồn quá, em đừng lải nhải nữa...."
Manh Manh lo lắng, tay siết chặt tà áo của Bạch Thuật Bắc, cái miệng nhỏ mím mạnh, thò tay kia tiếp nhận ly nước trong tay Bạch Tiểu Lê, lặng lẽ đặt vào tay Bạch Thuật Bắc: "Ba ơi ba, uống nước đi."
Bạch Thuật Bắc cúi đầu nhìn đứa bé, nỗi bi thương khó nén xông thẳng lên đầu.
Đêm qua, anh nửa dụ dỗ nửa lừa gạt để Lâm Vãn Thu thân mật cùng mình. Những tưởng chỉ cần có thể, cô sẽ dần mềm lòng. Thế nhưng, anh triệt để sai lầm, bây giờ Lâm Vãn Thu không còn là cô gái mềm yếu, hay mủi lòng của quá khứ. Còn anh, vẫn giữ sự tự phụ ngu ngốc, nghĩ mọi việc quá mức đơn giản.
Hóa ra, khi càng quý trọng, thì sẽ càng chịu nhiều đau đớn nếu như bị tổn thương, và thời gian để hồi phục vết thương….không thể nằm trong tính toán của chúng ta?
Nhìn xuống đứa con gái chưa cao bằng eo anh, khuôn mặt nhỏ nhắn của bé ngước lên, thấp thoáng những đường nét quen thuộc của Lâm Vãn Thu. Anh khom người, dùng sức ôm lấy bé, nhắm tịt đôi mắt.
Mi tâm của người đàn ông ẩn nhẫn tia đau đớn. Bạch Tiểu Lê cảm thấy anh trai của cô đã khác xưa, không còn là người đàn ông đặt mình trên cao, không ai bì nổi.
Cô há mồm, cuối cùng chỉ nói: "Em đi gọi điện cho bác sĩ Lâm."
Sau khi Bạch Tiểu Lê đi, Manh Manh dang hai cánh tay mũm mĩm, ôm chặt Bạch Thuật Bắc, lòng bàn tay vỗ nhè nhẹ lên sống lưng anh, gác khuôn mặt trên bờ vai anh: "Ba đừng đau buồn, cũng không thể ngã bệnh. Manh Manh đã không có mẹ, không thể mất luôn ba."
Thân thể Bạch Thuật Bắc mệt mỏi rã rời. Có lẽ, một người vốn luôn khỏe mạnh, khi bất chợt ngã bệnh thì đặc biệt yếu hơn người bình thường. Anh trầm ngâm hồi lâu rồi mới nhỏ giọng đáp lại: "Ba không sao, chỉ là….hơi đau một tí."
Manh Manh nghi ngờ nhíu mày: "Đau chỗ nào? Manh Manh giúp ba xoa chỗ đau."
Bạch Thuật Bắc cười khổ sở, lặng thinh không nói.
Bác sĩ Lâm tới nhà truyền nước biển cho anh. Bạch Thuật Bắc an tĩnh nằm nghỉ trên giường. Manh Manh ngồi cạnh giường, lát sau mỏi người, bé bèn nhoài đầu, cùng anh kê chung cái gối, chốc chốc lấy tay dém chăn giúp anh.
Bạch Tiểu Lê nói chuyện với bác sĩ. Xong, cô quay lại phòng. Nhìn thấy thân thể ngày càng gầy của Manh Manh, Bạch Tiểu Lê vô cùng đau lòng, khom mình, vuốt nhẹ đỉnh đầu bé: "Con để ba ngủ một lát, ba con không có việc gì đâu."
Manh Manh lắc đầu, ngước mặt, đôi mắt long lanh với hai màu đen trắng: "Một mình ba sẽ rất cô đơn. Manh Manh phải ở bên cạnh ba."
Bạch Tiểu Lê nhói lòng, cố nhoẻn miệng cười. Manh Manh là đứa bé vô cùng hiểu chuyện, nhưng lại không thể có một gia đình đủ đầy như những đứa bé khác.
-
Giấc ngủ của Bạch Thuật Bắc không an ổn. Những cơn ác mộng tựa như mây đen giăng đầy bầu trời, ào ào kéo đến, vây bủa lấy anh. Anh nằm mơ rất nhiều chuyện, thậm chí có những chuyện đã bị anh quên lãng từ lâu.
Giấc mơ đưa anh trở về thời gian Lâm Vãn Thu mang thai Manh Manh, anh từng gặp cô ở khu trung tâm thương mại. Lúc đó, Cố An Ninh mất tích chưa được bao lâu, tâm trạng của anh như chìm xuống đáy vực. Lần đó, anh không nhớ nguyên do mình đến khu trung tâm, hình như là đến tìm đồng đội lấy chút đồ.
Vừa đúng dịp vợ của bạn anh mang thai, hai vợ chồng đang ở lớp học dành cho các bà mẹ tương lai phía tầng trên. Khi Bạch Thuật Bắc đẩy cửa bước vào, vừa đùng thời gian nghỉ giữa giờ.
Anh và đồng đội đứng sang một bên nói chuyện. Tuy đang nói chuyện nhưng anh luôn cảm thấy, có một ánh mắt đang rơi trên người mình. Mặt anh khẽ nghiêng qua, liền nhìn thấy Lâm Vãn Thu đang ngồi trong một góc.
Xung quanh là những đôi vợ chồng trẻ, mình cô ngồi đó, tạo thành sự đối lập rõ rệt. Ánh mắt cô khiếp sợ khi bị anh bắt gặp, và cho tới bây giờ….cô luôn dùng ánh mắt ấy để nhìn anh.
Bị bắt gặp, cô dường như trở nên do dự, không biết có nên tới chào hỏi anh hay không. Khi vừa nhìn, Bạch Thuật Bắc không lập tức nhận ra cô. Lát sau, quan sát một hồi, anh mới mơ hồ có chút ấn tượng.
Gương mặt anh sa sầm, quay ngoắt đi, đồng đội tò mò hỏi thăm: "Quen?"
Bạch Thuật Bắc lắc đầu, lạnh lùng nhả ra hai chữ: "Không quen."
Nói đoạn, anh nhìn lướt qua, thấy cô vừa mới đi được vài bước chân, nghe anh nói xong, đành ủ rũ bước trở về. Bạch Thuật Bắc không diễn tả được cảm giác lúc ấy, chỉ cảm thấy một cơn khoái cảm vặn vẹo, méo mó xâm chiếm đáy lòng.
Khi rời khỏi lớp học, anh không thèm liếc nhìn cô thêm một cái. Thế nhưng đi được khoảng cách khá xa, anh tò mò quay đầu, xuyên qua mặt tường thủy tinh sáng bóng, nhìn về phía cô. Một mình cô ra sức uốn éo theo những tư thế giáo viên giảng dạy, vụng về mà chuyên chú.
Còn có lần, anh nghe bác bảo mẫu chăm sóc cô hồi báo, cô bị dị ứng hải sản. Phản ứng đầu tiên của anh, là hỏi thăm tình trạng thai nhi. Tuy không tình nguyện, nhưng anh vẫn lái xe đi đến bệnh viện. Sau khi nghe bác sĩ báo cáo rõ ràng tình huống, xác nhận thai nhi không bị tổn thương, anh bèn lái xe rời đi, không hề liếc mắt nhìn cô.
Những hình ảnh liên tục xoay tròn, chuyển đến thời gian sau khi bọn họ kết hôn.
Ngày đó, cô làm rất nhiều món ăn. Còn anh bận bịu ở bên cạnh Cố An Ninh suốt cả ngày. Buổi tối về nhà, anh quá mệt mỏi nên chẳng còn chút khẩu vị nào. Anh miễn cưỡng ngồi trên bàn ăn, chau mày nghe cô nói chuyện.
Loáng thoáng nghe được cô nói, hôm nay cô đi tham dự hôn lễ của một người bạn. Người bạn đó còn hỏi, khi nào cô mới kết hôn.
Bạch Thuật Bắc lên tiếng xen ngang: "Em không nói cho cô ta biết, mình đã kết hôn?"
Lúc ấy, Lâm Vãn Thu trầm mặc rất lâu, nhìn anh bằng ánh mắt thất vọng. Bạch Thuật Bắc không buồn để ý, cũng không thèm suy nghĩ nhiều. Buổi tối cùng cô làm tình, dường như cô không yên lòng. Lát sau, Bạch Thuật Bắc cũng chán, nằm vật ra ngủ. Trong cơn say ngủ, anh mơ mơ màng màng nghĩ, có phải Lâm Vãn Thu đang ám chỉ với anh chuyện hôn lễ?
Cơn sốt không ngừng tăng cao, nhưng đầu óc Bạch Thuật Bắc đặc biệt minh mẫn rõ ràng, hình ảnh nối tiếp hình ảnh diễn ra trong đầu anh, không xua đi được. Hình ảnh cuối cùng lại là Lâm Vãn Thu và Lâm Tri Hạ, hai người tay trong tay đi vào giáo đường. Manh Manh còn làm tiểu Hoa đồng cho họ. . . . .
Thời điểm Bạch Thuật Bắc giật mình tỉnh giấc, toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi.
Ngoài cửa sổ, màu vàng của ánh tà dương tràn ngập bầu trời. Một mình anh trong căn phòng có ánh sáng ảm đảm, điên cuồng nhớ nhung Lâm Vãn Thu.
Gió lạnh buổi sáng như thể lưỡi dao sắc bén, lạnh lẽo cứa vào ngũ quan tuấn tú của anh, làn khí lạnh len vào cổ áo mở rộng, Bạch Thuật Bắc không nhịn được, hắt hơi một cái. Nghĩ đến tối qua, ngâm mình trong nước lạnh suốt mấy tiếng, dù có mình đồng da sắt cũng không chịu nổi.
Anh khẽ quay đầu nhìn cô. Từ nãy đến giờ, ánh mắt của Lâm Vãn Thu không hề liếc qua người anh . Đôi mắt anh tối sẫm, trầm mặc lái xe.
Ngày trước, chỉ cần anh có chút không thoải mái, cô liền khẩn trương quýnh quáng hỏi thăm. So sánh với bây giờ, chỉ càng thêm thất vọng, anh ép buộc bản thân không nên suy nghĩ loạn, yên lặng tập trung lái xe.
Trong xe quá yên tĩnh, anh cố gắng tìm đề tài để nói. Nào ngờ giây tiếp theo, Lâm Vãn Thu bất chợt quay đầu , đầu ngón tay trắng muốt chậm rãi mở ra: "Cho tôi mượn điện thoại."
Nghe cô nói, Bạch Thuật Bắc liền hổ thẹn, bối rối. Sáng nay, Bạch Trạm Nam tới mở cửa, thả bọn họ, vừa nhìn thấy anh, đã ngã ngớn hỏi "Tắt máy suốt cả đêm, hai người tiến triển rất tốt?"
Lúc đó, Lâm Vãn Thu đang trong phòng bếp, hâm lại sữa nóng. Thần sắc Bạch Thuật Bắc tái nhợt, trừng mắt với Bạch Trạm Nam: "Câm miệng!"
Đáng tiếc. Lâm Vãn Thu đã nghe thấy. Vẻ mặt cô vẫn bình thường, chỉ đem phần thức ăn của anh, vứt thẳng vào thùng rác. Bạch Trạm Nam tự biết nhỡ lời, khẽ nhún vai, chẳng những không hối lỗi, còn thẳng tay dựng ngón giữa với anh trai, dùng khẩu hình miệng, bày tỏ sự xem thường của mình: "Vẫn chưa thu phục được? Kém quá."
Bạch Thuật Bắc biết Lâm Vãn Thu ghét nhất bị lừa. Tuy anh chột dạ, nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng giữ trấn tĩnh, không để cô thấy bộ dáng đuối lí của mình: "Anh chỉ muốn ở cùng em một đêm."
Lâm Vãn Thu không lên tiếng, Bạch Thuật Bắc không đoán được tâm tư của cô. Đáy mắt cô hoàn toàn trong suốt, lạnh nhạt nhìn anh chằm chằm: "Cho tôi mượn điện thoại."
". . . . . ."
Lâm Vãn Thu gọi cho Lâm Tri Hạ, bên kia lại không bắt máy. Vì vậy, sắc mặt cô trở nên khó coi trên suốt đường về. Sau khi lên xe, không thèm đếm xỉa đến Bạch Thuật Bắc, không nói một lời với anh ta.
Lúc này cô muốn tiếp tục gọi. Bạch Thuật Bắc ngoan ngoãn đặt điện thoại vào tay cô. Dù tim đau nhói cũng không dám phàn nàn một chữ.
Nhưng hai hàng chân mày của cô vẫn không giãn ra, đôi mày thanh tú chau chặt, cho thấy sự bất an và sầu lo.
Bạch Thuật Bắc vội vàng tăng tốc, mặc dù anh vô cùng tiếc nuối, thì vẫn phải đem cô đến bên cạnh người đàn ông khác.
Đến nhà trọ, Lâm Vãn Thu thậm chí quên mất chào tạm biệt với Bạch Thuật Bắc, vội vã chạy vào hành lang bên trong. Bóng lưng gầy gò dần xa khuất, sống lưng thẳng tắp không hề mang theo tia lưu luyến, đảo mắt liền mất dạng.
Bạch Thuật Bắc ngồi trong xe. Lồng ngực hoang vu, chỉ còn tiếng gió thổi. Chuyện xảy ra tối qua tựa như là giấc mộng xuân ngắn ngủi, cô dứt khoát bỏ đi, còn anh mãi lạc lối trong mộng.
Khóe môi cong thành nụ cười tự trào, châm chọc với chính bản thân anh. Câu nói “tự làm tự chịu”, chính là dành dành tặng cho những kẻ như anh.
Trầm ngâm chốc lát, Bạch Thuật Bắc mở cửa, bước xuống xe. Lúc trước, Lâm Tri Hạ vì anh mà “giận chó đánh mèo” với Lâm Vãn Thu, trong lòng anh vẫn chưa quên được chuyện này. Mặc dù hiện giờ Tri Hạ đã hồi phục, nhưng anh vẫn lo lắng. Phải lên trên ấy, nhìn thấy cô an ổn, anh mới cam lòng rời đi.
-
Cửa thang máy vừa mở ra, Lâm Vãn Thu liền chạy thẳng tới cửa nhà, bàn tay mở nắm cửa không ngừng run lẩy bẩy. Tri Hạ chưa bao giờ không nhận điện thoại của cô. Nghĩ tới bệnh tình của anh, cô vô cùng hối hận. Nếu Tri Hạ gặp chuyện bất trắc, cả đời này, cô không thể tha thứ cho mình.
Cửa mở ra, bên trong phòng khách trống trải, không có bóng hình của anh. Bầu không khí tịch mịch, cô liêu bao trùm khắp không gian.
Nhịp tim Lâm Vãn Thu tăng nhanh. Dự cảm xấu liên tục kéo tới, cô hấp tấp chạy lên lầu. Cố gắng giữ vững bình tĩnh, cô tới trước phòng ngủ của Tri Hạ, bàn tay nâng lên chưa kịp gõ cửa, cánh cửa tự động mở ra.
Thân hình cao gầy của Tri Hạ xuất hiện, đáy mắt vằn đầy tơ máu. Anh kinh ngạc nhìn cô, thật lâu, cuối cùng nở nụ cười dịu dàng: "Rốt cuộc em đã về nhà."
Lâm Vãn Thu khó chịu trong lòng, nụ cười của Tri Hạ khiến cô cảm thấy chua xót.
Anh đi từng bước chậm chạp, sắc mặt tái nhợt, đối lập với đôi mắt đỏ ngầu và con ngươi tối đen như mực.
Nhất định anh đã mất ngủ cả đêm qua.
Anh đến gần cô, giọng nói không còn trầm tĩnh như trước, mà nồng đậm giọng mũi: "Em ăn sáng chưa?" Anh không hỏi cô đi nơi nào, cũng không hề nổi giận, chỉ an tĩnh đứng đối diện cô, dùng ánh mắt ôn hòa, chất chứa yêu thương nhìn cô.
Những nỗi bất an, sầu lo của Lâm Vãn Thu dần tan biến, ngay cả lời giải thích, cô cũng nuốt xuống bụng, cô gật đầu thật mạnh, rồi nhìn đến khóe mắt của anh, lại vội vàng lắc đầu: "Chưa ạ. Anh cũng thế phải không? Để em đi làm bữa sáng."
Cô xoay người, định đi xuống bếp. Vừa đi được hai bước, liền bị người phía sau ôm lấy.
Sức lực của anh, như muốn khảm cô vào thân thể của anh ——
Ngoài cửa sổ, cơn gió lạnh tràn vào, cô liền rùng mình. Không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm giác, lồng ngực đằng sau lạnh băng, không chút nhiệt độ. Còn chưa kịp suy nghĩ, giọng nói trầm lạnh của anh đã vang lên.
"Anh vô dụng quá, biết rõ em sẽ trở về, biết rõ em không vứt bỏ anh, nhưng trong lòng vẫn luôn sợ hãi." Âm thanh của Tri Hạ ngập tràn nỗi ưu thương. Nỗi sợ hãi ẩn giấu trong linh hồn, thể hiện rõ qua âm điệu giọng nói. Anh dừng một tẹo, rồi nói, "Tối hôm qua, anh đi rất nhiều nơi tìm em, cả đêm không ngủ. Đợi hai giờ ở cửa viện phúc lợi, sau đó, đi tìm dọc theo con đường từ viện phúc lợi về nhà, tìm rất nhiều lần, ngoảnh đi ngoảnh lại, trời đã sáng."
Lâm Vãn Thu giật mình, lúc này mới để ý thân nhiệt của anh lạnh đến mức khó tin. Cách chiếc áo khoác dày cộm, vẫn có thể cảm nhận được làn khí lạnh thấu xương. Tưởng tượng đến việc anh một mình, đi cả đêm trên đường, lòng cô đau nhói, theo bản năng muốn xoay người nhìn anh "Tri Hạ."
"Suỵt." Gò má lạnh ngắt của anh dán trên cổ cô, âm thanh nghèn nghẹt: "Hãy để anh ôm em, để anh xác định em đã trở về."
Biết bản thân là một gánh nặng, nhưng anh luôn ích kỉ, muốn sống cùng cô, cho dù chỉ với tư cách của một người anh trai.
Lâm Vãn Thu luôn biết Tri Hạ là người nhạy cảm. Kể từ khi mẹ kế qua đời, anh cảm thấy mình không còn người thân trên đời. Thêm căn bệnh bạch cầu hành hạ, anh tự nhiên có tính đa nghi hơn so với người thường. Nếu cô không kiên trì ở bên anh nhiều năm, chắc chắn anh đã buông xuôi từ lâu. Cô cho anh tình thân ấm áp, còn anh ngày càng lệ thuộc vào cô.
Lâm Vãn Thu nhẹ nhàng nắm lấy những ngón tay anh, thân nhiệt lạnh lẽo phía trên khiến cô càng thêm khó chịu "Tri Hạ! Sau này, em không cho phép anh hành động dại dột như vậy. Anh đã hứa sẽ chăm sóc em, không được đổi ý đấy."
Cô xoa nhẹ ngón tay anh, như cho anh một loại trấn an, ngoan ngoãn dựa vào ngực anh.
Trong phòng, hai người tựa sát nhau, dùng tư thế thân mật nhất. Còn bên ngoài, Bạch Thuật Bắc cứng đờ tại chỗ. Anh biết, tình cảm Lâm Vãn Thu dành cho Lâm Tri Hạ, không phải là tình yêu. Thế nhưng tình cảm ấy còn bền vững. gắn kết hơn cả tình yêu. Tình cảm giữa bọn họ không cho phép người thứ ba xen vào, điều đó khiến anh ghen tỵ. Lâm Tri Hạ càng ngày càng nguy hiểm, anh ta có thể làm tất cả vì Lâm Vãn Thu, rất khó đảm bảo cô sẽ không cảm động.
Xuyên qua khe hở cánh cửa, Bạch Thuật Bắc thẫn thờ nhìn bọn họ, mười ngón tay run bần bật.
-
Lúc cánh cửa bị đẩy ra, Lâm Vãn Thu mới nhìn thấy cặp mắt ảm đảm của Bạch Thuật Bắc. Cô mệt mỏi, không muốn suy đoán nguyên do anh ta có mặt ở đây, cũng không đẩy Tri Hạ, ngược lại, còn lấy một phong thái chấp nhận nhìn anh ta.
Bạch Thuật Bắc đăm đăm nhìn cô, không mỉa mai, không tức giận, từ từ giải thích lí do: "Anh không yên tâm, nên lên đây xem."
Tri Hạ buông cô ra, ánh mắt phức tạp nhìn Bạch Thuật Bắc.
Không gian bắt đầu chật chội, ngột ngạt vì sự xuất hiện của người thứ ba. Lâm Vãn Thu không biết nên nói gì với Bạch Thuật Bắc, chỉ đứng bất động, cùng anh ta bốn mắt nhìn nhau. Tri Hạ vờ ho khan, lên tiếng phá vỡ cục diện căng thẳng. Lâm Vãn Thu hồi hồn, dìu Tri Hạ đến sô pha, khom người lục tìm hòm thuốc: "Anh uống thuốc trước đi, đợi tí nữa ăn cháo xong, rồi nằm nghỉ."
Cô không mời Bạch Thuật Bắc ngồi, cầm thuốc đưa tới cho Tri Hạ, tiếp sau, đi rót cho anh ly nước ấm.
Tri Hạ lặng thinh nhìn cô, đợi cô đi tới, bèn kéo cô ngồi cạnh mình: “ Đừng vội, em ngồi nghỉ ngơi trước đã."
Anh ngửa đầu uống thuốc, bàn tay kia vẫn nắm chặt tay cô, năm ngón tay thon dài bóp mạnh mu bàn tay của cô, khiến cô hơi đau.
Tri Hạ uống thuốc xong, bèn nghiêng đầu nhìn cô, đáy mắt chứa tia cười nhàn nhạt: "Anh muốn cháo trắng với thịt nạc và trứng muối, ngán ăn đồ ngọt rồi."
Lâm Vãn Thu chiều ý anh, vui vẻ gật đầu, Tri Hạ nói tiếp: "Mấy ngày nữa là đến giỗ của ba, chúng ta cùng về quê tảo mộ ba mẹ. Đến lúc đó, nhớ ghé nhà thím Ngô, lần trước anh trở về, thím ấy cứ hỏi thăm em suốt."
Nghe anh nói, Lâm Vãn Thu mới nhớ ra, đã gần một năm, cô chưa về quê. Sau khi ba cô qua đời, ông và mẹ kế đều được an táng tại quê nhà. Sau này hai anh em chuyển tới Dong Thành, bà con gần đấy có lòng tốt, luôn chiếu cố thắp hương giúp ba mẹ cô.
Cô và Tri Hạ bàn bạc xong, tâm trạng trở bên mong chờ và hoài niệm, hoàn toàn quên khuấy Bạch Thuật Bắc đang đứng trước cửa.
Bạch Thuật Bắc nhìn hai người, anh có cảm giác bản thân là kẻ dư thừa, vô pháp thâm nhập vào cuộc nói chuyện của họ. Nếu là lúc trước, bản thân anh sẽ không bao giờ cam chịu tình cảnh nhục nhã thế này. Còn bây giờ, anh lặng im chịu đựng, không làm gì cả.
Ngực rất đau, như thể thiếu không khí trầm trọng. Căn phòng này quá nhỏ, khắp nơi đầy rẫy tiềng cười nói của Lâm Vãn Thu và Lâm Tri Hạ. Rõ ràng âm thanh của bọn họ rất nhỏ, vì sao anh lại đau đầu nhức tại đến thế?
Chờ Lâm Vãn Thu nhớ đến Bạch Thuật Bắc, ngoài cửa đã không còn bóng người. Ánh mặt trời hắt những tia sáng vụn vặt ngay trước cửa, chỉ là bóng dáng ấy đã hoàn toàn biến mất.
Cánh cửa lẻ loi, trơ trọi, Cô không biết, anh ta đi lúc nào. Trong lòng cô, lưu chuyển những cảm xúc kì lạ, cuối cùng chán nản rũ mắt.
-
Bạch Thuật Bắc không biết mình làm cách nào để lái xe về nhà. Mãi đến khi vào nhà, tay anh vịn vách tường, lê từng bước nhỏ. Đầu anh dần choáng váng, dạ dày cuồn cuộn, muốn ọc ra ngoài. Bạch Thuật Bắc hết kiềm nổi, nhanh chân chạy vào phòng bếp.
Bạch Tiểu Lê dẫn Manh Manh xuống lầu, hai người vô cùng khiếp sợ khi nhìn thấy bộ dáng thê thảm của anh: "Anh cả?"
Manh Manh chạy ào tới, thấy sắc mặt Bạch Thuật Bắc trắng bệch, đầu chúi xuống bồn rửa tay, nôn thóc nôn tháo. Bé chưa từng chứng kiến dáng vẻ chật vật này của ba mình, hoảng sợ đứng yên tại chỗ, không biết làm sao.
Bạch Tiểu Lê sốt sắng cầm ly nước ấm mang tới. Một tay Bạch Thuật Bắc chống trên bồn, tay kia phất phất từ chối. Anh không quay đầu, khớp xương trên bàn tay nổi gồ trắng bệch.
Bạch Tiểu Lê và Manh Manh nhìn nhau, không ai lên tiếng trước.
Lúc Bạch Thuật Bắc xoay qua, Bạch Tiểu Lê giật mình hô lên "Anh, sắc mặt anh kém quá!"
Cô không yên tâm, giơ tay sờ trán anh, không khỏi cất cao âm điệu: "Trời ơi, nóng như lửa, anh...sao về nhà lại ra nông nỗi này?"
Lúc này, Bạch Thuật Bắc mới nhìn thấy em gái, đôi chân mày dày đậm chau chặt, bực bội trừng mắt: "Ồn quá, em đừng lải nhải nữa...."
Manh Manh lo lắng, tay siết chặt tà áo của Bạch Thuật Bắc, cái miệng nhỏ mím mạnh, thò tay kia tiếp nhận ly nước trong tay Bạch Tiểu Lê, lặng lẽ đặt vào tay Bạch Thuật Bắc: "Ba ơi ba, uống nước đi."
Bạch Thuật Bắc cúi đầu nhìn đứa bé, nỗi bi thương khó nén xông thẳng lên đầu.
Đêm qua, anh nửa dụ dỗ nửa lừa gạt để Lâm Vãn Thu thân mật cùng mình. Những tưởng chỉ cần có thể, cô sẽ dần mềm lòng. Thế nhưng, anh triệt để sai lầm, bây giờ Lâm Vãn Thu không còn là cô gái mềm yếu, hay mủi lòng của quá khứ. Còn anh, vẫn giữ sự tự phụ ngu ngốc, nghĩ mọi việc quá mức đơn giản.
Hóa ra, khi càng quý trọng, thì sẽ càng chịu nhiều đau đớn nếu như bị tổn thương, và thời gian để hồi phục vết thương….không thể nằm trong tính toán của chúng ta?
Nhìn xuống đứa con gái chưa cao bằng eo anh, khuôn mặt nhỏ nhắn của bé ngước lên, thấp thoáng những đường nét quen thuộc của Lâm Vãn Thu. Anh khom người, dùng sức ôm lấy bé, nhắm tịt đôi mắt.
Mi tâm của người đàn ông ẩn nhẫn tia đau đớn. Bạch Tiểu Lê cảm thấy anh trai của cô đã khác xưa, không còn là người đàn ông đặt mình trên cao, không ai bì nổi.
Cô há mồm, cuối cùng chỉ nói: "Em đi gọi điện cho bác sĩ Lâm."
Sau khi Bạch Tiểu Lê đi, Manh Manh dang hai cánh tay mũm mĩm, ôm chặt Bạch Thuật Bắc, lòng bàn tay vỗ nhè nhẹ lên sống lưng anh, gác khuôn mặt trên bờ vai anh: "Ba đừng đau buồn, cũng không thể ngã bệnh. Manh Manh đã không có mẹ, không thể mất luôn ba."
Thân thể Bạch Thuật Bắc mệt mỏi rã rời. Có lẽ, một người vốn luôn khỏe mạnh, khi bất chợt ngã bệnh thì đặc biệt yếu hơn người bình thường. Anh trầm ngâm hồi lâu rồi mới nhỏ giọng đáp lại: "Ba không sao, chỉ là….hơi đau một tí."
Manh Manh nghi ngờ nhíu mày: "Đau chỗ nào? Manh Manh giúp ba xoa chỗ đau."
Bạch Thuật Bắc cười khổ sở, lặng thinh không nói.
Bác sĩ Lâm tới nhà truyền nước biển cho anh. Bạch Thuật Bắc an tĩnh nằm nghỉ trên giường. Manh Manh ngồi cạnh giường, lát sau mỏi người, bé bèn nhoài đầu, cùng anh kê chung cái gối, chốc chốc lấy tay dém chăn giúp anh.
Bạch Tiểu Lê nói chuyện với bác sĩ. Xong, cô quay lại phòng. Nhìn thấy thân thể ngày càng gầy của Manh Manh, Bạch Tiểu Lê vô cùng đau lòng, khom mình, vuốt nhẹ đỉnh đầu bé: "Con để ba ngủ một lát, ba con không có việc gì đâu."
Manh Manh lắc đầu, ngước mặt, đôi mắt long lanh với hai màu đen trắng: "Một mình ba sẽ rất cô đơn. Manh Manh phải ở bên cạnh ba."
Bạch Tiểu Lê nhói lòng, cố nhoẻn miệng cười. Manh Manh là đứa bé vô cùng hiểu chuyện, nhưng lại không thể có một gia đình đủ đầy như những đứa bé khác.
-
Giấc ngủ của Bạch Thuật Bắc không an ổn. Những cơn ác mộng tựa như mây đen giăng đầy bầu trời, ào ào kéo đến, vây bủa lấy anh. Anh nằm mơ rất nhiều chuyện, thậm chí có những chuyện đã bị anh quên lãng từ lâu.
Giấc mơ đưa anh trở về thời gian Lâm Vãn Thu mang thai Manh Manh, anh từng gặp cô ở khu trung tâm thương mại. Lúc đó, Cố An Ninh mất tích chưa được bao lâu, tâm trạng của anh như chìm xuống đáy vực. Lần đó, anh không nhớ nguyên do mình đến khu trung tâm, hình như là đến tìm đồng đội lấy chút đồ.
Vừa đúng dịp vợ của bạn anh mang thai, hai vợ chồng đang ở lớp học dành cho các bà mẹ tương lai phía tầng trên. Khi Bạch Thuật Bắc đẩy cửa bước vào, vừa đùng thời gian nghỉ giữa giờ.
Anh và đồng đội đứng sang một bên nói chuyện. Tuy đang nói chuyện nhưng anh luôn cảm thấy, có một ánh mắt đang rơi trên người mình. Mặt anh khẽ nghiêng qua, liền nhìn thấy Lâm Vãn Thu đang ngồi trong một góc.
Xung quanh là những đôi vợ chồng trẻ, mình cô ngồi đó, tạo thành sự đối lập rõ rệt. Ánh mắt cô khiếp sợ khi bị anh bắt gặp, và cho tới bây giờ….cô luôn dùng ánh mắt ấy để nhìn anh.
Bị bắt gặp, cô dường như trở nên do dự, không biết có nên tới chào hỏi anh hay không. Khi vừa nhìn, Bạch Thuật Bắc không lập tức nhận ra cô. Lát sau, quan sát một hồi, anh mới mơ hồ có chút ấn tượng.
Gương mặt anh sa sầm, quay ngoắt đi, đồng đội tò mò hỏi thăm: "Quen?"
Bạch Thuật Bắc lắc đầu, lạnh lùng nhả ra hai chữ: "Không quen."
Nói đoạn, anh nhìn lướt qua, thấy cô vừa mới đi được vài bước chân, nghe anh nói xong, đành ủ rũ bước trở về. Bạch Thuật Bắc không diễn tả được cảm giác lúc ấy, chỉ cảm thấy một cơn khoái cảm vặn vẹo, méo mó xâm chiếm đáy lòng.
Khi rời khỏi lớp học, anh không thèm liếc nhìn cô thêm một cái. Thế nhưng đi được khoảng cách khá xa, anh tò mò quay đầu, xuyên qua mặt tường thủy tinh sáng bóng, nhìn về phía cô. Một mình cô ra sức uốn éo theo những tư thế giáo viên giảng dạy, vụng về mà chuyên chú.
Còn có lần, anh nghe bác bảo mẫu chăm sóc cô hồi báo, cô bị dị ứng hải sản. Phản ứng đầu tiên của anh, là hỏi thăm tình trạng thai nhi. Tuy không tình nguyện, nhưng anh vẫn lái xe đi đến bệnh viện. Sau khi nghe bác sĩ báo cáo rõ ràng tình huống, xác nhận thai nhi không bị tổn thương, anh bèn lái xe rời đi, không hề liếc mắt nhìn cô.
Những hình ảnh liên tục xoay tròn, chuyển đến thời gian sau khi bọn họ kết hôn.
Ngày đó, cô làm rất nhiều món ăn. Còn anh bận bịu ở bên cạnh Cố An Ninh suốt cả ngày. Buổi tối về nhà, anh quá mệt mỏi nên chẳng còn chút khẩu vị nào. Anh miễn cưỡng ngồi trên bàn ăn, chau mày nghe cô nói chuyện.
Loáng thoáng nghe được cô nói, hôm nay cô đi tham dự hôn lễ của một người bạn. Người bạn đó còn hỏi, khi nào cô mới kết hôn.
Bạch Thuật Bắc lên tiếng xen ngang: "Em không nói cho cô ta biết, mình đã kết hôn?"
Lúc ấy, Lâm Vãn Thu trầm mặc rất lâu, nhìn anh bằng ánh mắt thất vọng. Bạch Thuật Bắc không buồn để ý, cũng không thèm suy nghĩ nhiều. Buổi tối cùng cô làm tình, dường như cô không yên lòng. Lát sau, Bạch Thuật Bắc cũng chán, nằm vật ra ngủ. Trong cơn say ngủ, anh mơ mơ màng màng nghĩ, có phải Lâm Vãn Thu đang ám chỉ với anh chuyện hôn lễ?
Cơn sốt không ngừng tăng cao, nhưng đầu óc Bạch Thuật Bắc đặc biệt minh mẫn rõ ràng, hình ảnh nối tiếp hình ảnh diễn ra trong đầu anh, không xua đi được. Hình ảnh cuối cùng lại là Lâm Vãn Thu và Lâm Tri Hạ, hai người tay trong tay đi vào giáo đường. Manh Manh còn làm tiểu Hoa đồng cho họ. . . . .
Thời điểm Bạch Thuật Bắc giật mình tỉnh giấc, toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi.
Ngoài cửa sổ, màu vàng của ánh tà dương tràn ngập bầu trời. Một mình anh trong căn phòng có ánh sáng ảm đảm, điên cuồng nhớ nhung Lâm Vãn Thu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.