Chương 27: Thẩm Khê vs Trần Mặc Bạch
Tiêu Đường Đông Qua
16/12/2021
“Hơn nữa, với thể thực của anh thì mang theo chai nước khoáng này để chạy marathon chẳng khác nào một gánh nặng cả.”
Từ khi nào mà một chai nước khoáng cũng là gánh nặng với Hách Dương vậy? Đây chẳng khác nào sự trả thù của tiến sĩ Thẩm.
Đúng lúc này, bỗng nhiên Thẩm Khê dừng xe lại, trực tiếp tháo giỏ xe ở đằng trước, buộc vào yên sau rồi đạp xe vượt qua Hách Dương một cách đầy phóng khoáng. Hách Dương có cảm giác như cả thế giới đều đã bỏ mình lại.
Thời điểm Thẩm Khê đạp xe đi ngang qua Trần Mặc Bạch và Triệu Dĩnh Nịnh, Trần Mặc Bạch nghiêng mặt, nói với Triệu Dĩnh Nịnh: “Giờ tôi không chờ nữa, đi trước một bước nhé.”
“Hả?” Triệu Dĩnh Nịnh quay đầu nhìn thoáng qua Hách Dương, chẳng phải anh ta vẫn đang chạy ở phía dưới sao?
“Hách Dương, chú ý đến cô Triệu hộ tôi!”
Hách Dương bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, chú ý cô Triệu sao? Vậy ai chăm sóc anh ta chứ!
Trần Mặc Bạch sải bước đôi chân dài, gió thổi qua mái tóc anh, thoải mái chạy về phía trước. Mãi cho đến khi anh chạy đến phía sau Thẩm Khê đang đạp xe, luôn cố giữ khoảng cách chưa đầy 1 mét với cô, Triệu Dĩnh Nịnh mới hiểu được người mà Trần Mặc Bạch đang chờ là tiến sĩ Thẩm. Thẩm Khê đạp xe rất chăm chú, không hề phát hiện ra Trần Mặc Bạch vẫn đang chạy theo mình.
“Lâm Na, cô có muốn uống nước không?” Thẩm Khê đạp xe bên cạnh Lâm Na, hỏi.
Lúc này Lâm Na đã chạy được khoảng 600, 700 mét, Lâm Na chống eo, thở hổn hển nói: “Thứ tôi muốn nhất lúc này không phải là nước… mà là bỏ cuộc…”
“Nếu bỏ cuộc vào thì quãng đường lúc trước cô đã chạy thật lãng phí.” Thẩm Khê đưa lon Red Bull cho Lâm Na.
Đúng lúc ấy, Trần Mặc Bạch lấy một lon Coca từ giỏ xe của Thẩm Khê, uống hai ngụm lớn.
“Trần tổng.” Lâm Na nở nụ cười bất đắc dĩ “Tôi cứ nghĩ anh chạy ở phía trên.”
“Tôi cũng muốn chạy ở bên trên lắm nhưng mà tiến sĩ Thẩm đạp xe chậm quá.”
Lâm Na nhìn thấy ánh mắt của Trần Mặc Bạch, đơ hai giây rồi bỗng nhiên nở nụ cười: “Sếp Trần, là cấp dưới của anh, tôi xin phép anh cho tôi rút khỏi cuộc thi có được không?”
“Có thể, nhưng tôi có điều kiện.” Trần Mặc Bạch nhìn thoáng qua Thẩm Khê, cô như đang muốn nói điều gì đó, hẳn là muốn khuyên Lâm Na không nên bỏ cuộc nhưng lại bị Trần Mặc Bạch túm lấy cổ áo, tiếp đó anh khoác cánh tay lên vai Thẩm Khê, nói: “Nếu cô và tiến sĩ Thẩm có thể đạp xe thắng tôi, tôi sẽ nói cho chủ tịch Trần vì chăm sóc cho tiến sĩ Thẩm nên cô đã rút khỏi cuộc thi.”
“Tôi không cần ai chăm sóc…” Thẩm Khê chưa nói hết câu thì Trần Mặc Bạch bỗng nhiên cúi đầu, dựa vào người cô. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, đôi mắt anh kề ngay bên cô, tựa như chỉ cần gần thêm một chút nữa thôi là sẽ có thứ gì đó đâm thẳng vào chỗ sâu nhất của Thẩm Khê. Theo bản năng, Thẩm Khê lùi về sau nhưng Trần Mặc Bạch lại tiến lên một bước nhỏ, mi mắt anh rũ xuống, trên khóe môi là nụ cười mang theo sự trêu ngươi.
“Nếu tiến sĩ Thẩm và Lâm Na thắng được tôi thì trận đua cuối tuần nay tôi nhường cô 5 giây.”
Thẩm Khê tự hỏi chưa đến một giây đã gật đầu nói: “Được, không thành vấn đề!”
Trần Mặc Bạch cười nói: “Tôi cứ nghĩ cô sẽ tức giận, nói là nhường 5 giây tức là coi thường cô.”
“Đúng là tôi sẽ tức giận nhưng nếu có thể thắng được anh, anh sẽ về đội đua với tôi, được vậy thì không cần lòng tự trọng.” Thẩm Khê nhún vai
Đôi mắt Trần Mặc Bạch nheo lại, sau đó anh nhìn Lâm Na “Bình thường cô ấy không bao giờ nhún vai, động tác này được ai chỉ cho vậy?”
Lâm Na cười cười, trả lời: “Quản lý Hách.”
Trần Mặc Bạch bất đắc dĩ che đôi mắt của mình lại: “Tấm gương tốt như thế ở trước mặt lại không học… sao cô lại học theo cái tên ngốc nghếch kia cơ chứ?”
“Nếu anh thắng thì sao?” Thẩm Khê hỏi, cô nghĩ nếu Trần Mặc Bạch bỗng dưng nghĩ ra trận đấu này thì nhất định phải còn mục đích khác nữa.
Trần Mặc Bạch cười, nụ cười của anh luôn rất nhạt, lãnh đạm nhưng cực kỳ bí hiểm.
“Nếu tôi thắng, tiến sĩ Thẩm sẽ đồng ý với một điều kiện của tôi. Chuyện này tuyệt đối không thương thiên hại lý cũng không khiến cho cô cảm thấy khó xử.”
“Sẽ không phải là gia nhập Duệ Phong hay là không được quấn lấy anh nữa chứ?” Thẩm Khê cảnh giác nói.
Trần Mặc Bạch nâng tay, như muốn xoa đầu Thẩm Khê nhưng không ngờ anh lại búng trán cô một cái: “Nghĩ gì thế, tôi chưa bao giờ ép buộc ai cả.”
Thẩm Khê tháo giỏ xe đựng đầy đồ uống đang treo ở yên sau xuống rồi đưa cho Trần Mặc Bạch: “Anh cầm lấy, từ từ mà uống.”
Trần Mặc Bạch cười bất đắc dĩ, dùng tốc độ nhanh nhất phát cho những người đang chạy xung quanh.
Lâm Na đã sẵn sàng, Thẩm Khê ngồi ở yên sau, cô rất nhẹ, Lâm Na đạp xe mà không thấy quá tốn sức. Thẩm Khê thầm thấy may mắn, dùng tốc độ của Lâm Na hẳn là có thể thắng được Trần Mặc Bạch nhưng cô không ngờ anh đã nhanh chóng đuổi kịp hai người, hơn nữa vẫn chạy với tốc độ không đổi, theo sát Lâm Na và Thẩm Khê. Lâm Na muốn tăng tốc nhưng Thẩm Khê lại vỗ vỗ lưng Lâm Na, nói: “Chúng ta không vội.”
“Tại sao? Tôi nghĩ bây giờ chúng ta phải đạp thật nhanh để bỏ lại Trần tổng ở phía sau chứ…”
“Trần Mặc Bạch từng là tuyển thủ F1, sức bền của anh ta hoàn toàn có thể sánh ngang với một vận động viên chạy đường trường, trong khi đó tôi và cô lại không đủ sức để có thể đạp xe hết quãng đường này. Nếu chúng ta dùng hết thể lực ở chặng giữa thì nhất định đến chặng cuối anh ta sẽ vượt qua chúng ta một cách đầy dễ dàng.”
“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” Lâm Na hỏi.
“Giữ vững tốc độ, tiếp tục tiến về phía trước, chỉ cần không để anh ta vượt qua chúng ta là được rồi, 2000 mét cuối cùng chính là cơ hội bứt phá tốt nhất của chúng ta. Việc chúng ta phải làm bây giờ chính là duy trì tốc độ này, bào mòn thể lực của Trần Mặc Bạch.” Thẩm Khê nói.
Lâm Na gật đầu, cảm thấy lời nói của Thẩm Khê rất có lý, hơn nữa trông Trần Mặc Bạch lúc nào cũng như luôn nắm mọi thứ trong tầm tay, điều ấy khiến cho Lâm Na rất muốn được thắng anh một lần.
Trần Mặc Bạch nghĩ mình đuổi theo Lâm Na sẽ khiến cô ấy thấy nguy hiểm, ý định ban đầu của anh là khiến cho Lâm Na đạp xe thật nhanh để tiêu hao thể lực của cô ấy, một khi Lâm Na đã kiệt sức, lấy thể lực của Thẩm Khê thì chắc chắn cô sẽ không thể chở Lâm Na quá 5 phút, với tốc độ ốc sên ấy nhất định sẽ bị Trần Mặc Bạch hạ gục nhưng không ngờ Lâm Na có thể bình tĩnh đến vậy, xem ra anh đã xem thường bộ não của Thẩm Khê rồi.
Cứ thế, sau khi đạp được 10 phút, Lâm Na bắt đầu cảm thấy mệt nhưng tốc độ của Trần Mặc Bạch vẫn không giảm xuống chút nào. Thẩm Khê cầm điện thoại bấm giờ, đôi mắt cô chậm rãi nheo lại.
“Sao thế?” Lâm Na vừa thở vừa hỏi.
“Tôi đã quá coi thường sức bền của Trần Mặc Bạch.” Thẩm Khê quay đầu thoáng nhìn Trần Mặc Bạch, anh đã chảy mồ hôi nhưng điều ấy không có nghĩa là anh đang mệt.
Nhìn lồng ngực phập phồng và hơi thở không hề rối loạn của Trần Mặc Bạch, Thẩm Khê biết anh vẫn còn rất nhiều thể lực. Nếu đến giai đoạn nước rút, ngay cả khi Lâm Na không phải chở Thẩm Khê thì cũng không thể nào có cơ hội thắng được Trần Mặc Bạch.
“Lâm Na, cô mệt chưa? Tôi chở cô, cô nghỉ chút đi.”
Lâm Na thở dốc: “Tôi nặng lắm đó.”
“Không sao, ít nhất hiện tại Trần Mặc Bạch vẫn chưa vọt lên.” Thẩm Khê xuống xe, bẻ cổ tay. “Trần Mặc Bạch cũng xem thường thể lực của tôi, tôi sẽ khiến cho anh ta phải hối hận.”
Thẩm Khê bình tĩnh, trong đôi mắt chưa từng có chút dục vọng thắng thua kia giờ lại ngập tràn sức mạnh.
Lâm Na ngồi lên yên sau, nhắc nhở: “Tiến sĩ Thẩm đừng cố quá, nếu bị thương sẽ không tốt đâu.”
“Yên tâm.” Thẩm Khê dẫm lên bàn đạp, Lâm Na vốn đang lo lắng Thẩm Khê sẽ không giữ được thăng bằng nhưng không ngờ cô đạp rất vững vàng, tốc độ lại không hề chậm, tính toán vào ngã rẽ rất đúng lúc, đợi đến khi đạp đến đoạn đường rộng rãi, Thẩm Khê bỗng nhiên tăng tốc nhưng thân xe không hề rung lắc, tốc độ như gió ấy lại không hề khiến Lâm Na thấy sợ hãi chút nào.
Trần Mặc Bạch nhìn Thẩm Khê và Lâm Na bỗng dưng kéo dài khoảng cách với mình, anh khẽ cười.
“Có vẻ như mình đã đánh giá thấp đối thủ rồi.”
Trần Mặc Bạch ngừng lại, xoay xoay mắt cá chân rồi bỗng nhiên tăng tốc độ, vọt lên.
Thẩm Khê vẫn giữ vững tốc độ đạp về phía trước, Lâm Na quay đầu thấy Trần Mặc Bạch đã chạy qua ngã rẽ, đang thẳng tiến đến đây thì không khỏi lo lắng.
“Sếp Trần đang đuổi theo chúng ta!”
Thẩm Khê không quay đầu lại, tiếp tục lao về phía trước: “Hiện tại anh ta chỉ muốn theo sát chúng ta thôi, tôi sẽ cố gắng kéo tinh thần của anh ta xuống, 2000 mét cuối cùng liền giao cho cô!”
Lâm Na có chút khó hiểu, tốc độ và kỹ thuật này của Thẩm Khê hoàn toàn có thể sánh ngang với vận động viên, tại sao cô ấy muốn lại giao phó đoạn cuối cho mình chứ?
“Đã lâu rồi tôi không rèn luyện sức khỏe, thể lực không còn tốt bằng thời còn đi học nữa rồi.” Thẩm Khê nói chuyện một cách đầy khó khăn.
Lúc này Lâm Na mới thấy Thẩm Khê đang chảy rất nhiều mồ hôi, hơn nữa cô đạp xe đã có chút không vững, màn vừa rồi chính là sức bật của Thẩm Khê.
Trần Mặc Bạch không thể không thừa nhận nếu Thẩm Khê tiếp tục duy trì tốc độ này thì anh sẽ không thể nào đuổi kịp được cô. Vấn đề quan trọng là lúc nãy tốc độ đạp xe của Thẩm Khê chẳng khác nào một con ốc sên, ba phút vừa rồi đã hoàn toàn thay đổi cái nhìn của Trần Mặc Bạch với cô. Không ngờ cơ thể nhỏ bé ấy lại có thể ấp ủ năng lượng lớn đến vậy.
Mặc dù đã nhìn thấy Thẩm Khê có dấu hiệu đuối sức nhưng Trần Mặc Bạch vẫn chưa có ý định đuổi theo. Trong cuộc so tài này, hai người không so nhau tốc độ mà là sức chịu đựng.
Trần Mặc Bạch dừng ở trạm tiếp nước của Duệ Phong, nhận lấy chai nước khoáng uống hai ngụm lớn rồi nói chuyện phiếm cùng nhân viên công tác ở đó.
“Không biết quản lý Hách giờ thế nào rồi, biết đâu lúc này cậu ta đã bỏ cuộc và bắt xe taxi đến đích.”
Nhân viên tại trạm tiếp nước lắc đầu: “Hiện tại trong danh sách người bỏ cuộc không có quản lý Hách.”
“Ồ?” Đôi môi Trần Mặc Bạch vẽ ra một nụ cười đầy dịu dàng, trái tim của nữ nhân viên không khỏi đập nhanh hơn “Có lẽ Hách Dương sẽ lấy lí do bị thoát vị đĩa đệm, đau thắt lưng hay gì đó để xin nghỉ phép ít nhất 1 tháng.”
Nói xong Trần Mặc Bạch xoay người, sải bước đôi chân dài, chỉ trong thoáng chốc đã biến mất ở ngã tư đường.
Từ khi nào mà một chai nước khoáng cũng là gánh nặng với Hách Dương vậy? Đây chẳng khác nào sự trả thù của tiến sĩ Thẩm.
Đúng lúc này, bỗng nhiên Thẩm Khê dừng xe lại, trực tiếp tháo giỏ xe ở đằng trước, buộc vào yên sau rồi đạp xe vượt qua Hách Dương một cách đầy phóng khoáng. Hách Dương có cảm giác như cả thế giới đều đã bỏ mình lại.
Thời điểm Thẩm Khê đạp xe đi ngang qua Trần Mặc Bạch và Triệu Dĩnh Nịnh, Trần Mặc Bạch nghiêng mặt, nói với Triệu Dĩnh Nịnh: “Giờ tôi không chờ nữa, đi trước một bước nhé.”
“Hả?” Triệu Dĩnh Nịnh quay đầu nhìn thoáng qua Hách Dương, chẳng phải anh ta vẫn đang chạy ở phía dưới sao?
“Hách Dương, chú ý đến cô Triệu hộ tôi!”
Hách Dương bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, chú ý cô Triệu sao? Vậy ai chăm sóc anh ta chứ!
Trần Mặc Bạch sải bước đôi chân dài, gió thổi qua mái tóc anh, thoải mái chạy về phía trước. Mãi cho đến khi anh chạy đến phía sau Thẩm Khê đang đạp xe, luôn cố giữ khoảng cách chưa đầy 1 mét với cô, Triệu Dĩnh Nịnh mới hiểu được người mà Trần Mặc Bạch đang chờ là tiến sĩ Thẩm. Thẩm Khê đạp xe rất chăm chú, không hề phát hiện ra Trần Mặc Bạch vẫn đang chạy theo mình.
“Lâm Na, cô có muốn uống nước không?” Thẩm Khê đạp xe bên cạnh Lâm Na, hỏi.
Lúc này Lâm Na đã chạy được khoảng 600, 700 mét, Lâm Na chống eo, thở hổn hển nói: “Thứ tôi muốn nhất lúc này không phải là nước… mà là bỏ cuộc…”
“Nếu bỏ cuộc vào thì quãng đường lúc trước cô đã chạy thật lãng phí.” Thẩm Khê đưa lon Red Bull cho Lâm Na.
Đúng lúc ấy, Trần Mặc Bạch lấy một lon Coca từ giỏ xe của Thẩm Khê, uống hai ngụm lớn.
“Trần tổng.” Lâm Na nở nụ cười bất đắc dĩ “Tôi cứ nghĩ anh chạy ở phía trên.”
“Tôi cũng muốn chạy ở bên trên lắm nhưng mà tiến sĩ Thẩm đạp xe chậm quá.”
Lâm Na nhìn thấy ánh mắt của Trần Mặc Bạch, đơ hai giây rồi bỗng nhiên nở nụ cười: “Sếp Trần, là cấp dưới của anh, tôi xin phép anh cho tôi rút khỏi cuộc thi có được không?”
“Có thể, nhưng tôi có điều kiện.” Trần Mặc Bạch nhìn thoáng qua Thẩm Khê, cô như đang muốn nói điều gì đó, hẳn là muốn khuyên Lâm Na không nên bỏ cuộc nhưng lại bị Trần Mặc Bạch túm lấy cổ áo, tiếp đó anh khoác cánh tay lên vai Thẩm Khê, nói: “Nếu cô và tiến sĩ Thẩm có thể đạp xe thắng tôi, tôi sẽ nói cho chủ tịch Trần vì chăm sóc cho tiến sĩ Thẩm nên cô đã rút khỏi cuộc thi.”
“Tôi không cần ai chăm sóc…” Thẩm Khê chưa nói hết câu thì Trần Mặc Bạch bỗng nhiên cúi đầu, dựa vào người cô. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, đôi mắt anh kề ngay bên cô, tựa như chỉ cần gần thêm một chút nữa thôi là sẽ có thứ gì đó đâm thẳng vào chỗ sâu nhất của Thẩm Khê. Theo bản năng, Thẩm Khê lùi về sau nhưng Trần Mặc Bạch lại tiến lên một bước nhỏ, mi mắt anh rũ xuống, trên khóe môi là nụ cười mang theo sự trêu ngươi.
“Nếu tiến sĩ Thẩm và Lâm Na thắng được tôi thì trận đua cuối tuần nay tôi nhường cô 5 giây.”
Thẩm Khê tự hỏi chưa đến một giây đã gật đầu nói: “Được, không thành vấn đề!”
Trần Mặc Bạch cười nói: “Tôi cứ nghĩ cô sẽ tức giận, nói là nhường 5 giây tức là coi thường cô.”
“Đúng là tôi sẽ tức giận nhưng nếu có thể thắng được anh, anh sẽ về đội đua với tôi, được vậy thì không cần lòng tự trọng.” Thẩm Khê nhún vai
Đôi mắt Trần Mặc Bạch nheo lại, sau đó anh nhìn Lâm Na “Bình thường cô ấy không bao giờ nhún vai, động tác này được ai chỉ cho vậy?”
Lâm Na cười cười, trả lời: “Quản lý Hách.”
Trần Mặc Bạch bất đắc dĩ che đôi mắt của mình lại: “Tấm gương tốt như thế ở trước mặt lại không học… sao cô lại học theo cái tên ngốc nghếch kia cơ chứ?”
“Nếu anh thắng thì sao?” Thẩm Khê hỏi, cô nghĩ nếu Trần Mặc Bạch bỗng dưng nghĩ ra trận đấu này thì nhất định phải còn mục đích khác nữa.
Trần Mặc Bạch cười, nụ cười của anh luôn rất nhạt, lãnh đạm nhưng cực kỳ bí hiểm.
“Nếu tôi thắng, tiến sĩ Thẩm sẽ đồng ý với một điều kiện của tôi. Chuyện này tuyệt đối không thương thiên hại lý cũng không khiến cho cô cảm thấy khó xử.”
“Sẽ không phải là gia nhập Duệ Phong hay là không được quấn lấy anh nữa chứ?” Thẩm Khê cảnh giác nói.
Trần Mặc Bạch nâng tay, như muốn xoa đầu Thẩm Khê nhưng không ngờ anh lại búng trán cô một cái: “Nghĩ gì thế, tôi chưa bao giờ ép buộc ai cả.”
Thẩm Khê tháo giỏ xe đựng đầy đồ uống đang treo ở yên sau xuống rồi đưa cho Trần Mặc Bạch: “Anh cầm lấy, từ từ mà uống.”
Trần Mặc Bạch cười bất đắc dĩ, dùng tốc độ nhanh nhất phát cho những người đang chạy xung quanh.
Lâm Na đã sẵn sàng, Thẩm Khê ngồi ở yên sau, cô rất nhẹ, Lâm Na đạp xe mà không thấy quá tốn sức. Thẩm Khê thầm thấy may mắn, dùng tốc độ của Lâm Na hẳn là có thể thắng được Trần Mặc Bạch nhưng cô không ngờ anh đã nhanh chóng đuổi kịp hai người, hơn nữa vẫn chạy với tốc độ không đổi, theo sát Lâm Na và Thẩm Khê. Lâm Na muốn tăng tốc nhưng Thẩm Khê lại vỗ vỗ lưng Lâm Na, nói: “Chúng ta không vội.”
“Tại sao? Tôi nghĩ bây giờ chúng ta phải đạp thật nhanh để bỏ lại Trần tổng ở phía sau chứ…”
“Trần Mặc Bạch từng là tuyển thủ F1, sức bền của anh ta hoàn toàn có thể sánh ngang với một vận động viên chạy đường trường, trong khi đó tôi và cô lại không đủ sức để có thể đạp xe hết quãng đường này. Nếu chúng ta dùng hết thể lực ở chặng giữa thì nhất định đến chặng cuối anh ta sẽ vượt qua chúng ta một cách đầy dễ dàng.”
“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” Lâm Na hỏi.
“Giữ vững tốc độ, tiếp tục tiến về phía trước, chỉ cần không để anh ta vượt qua chúng ta là được rồi, 2000 mét cuối cùng chính là cơ hội bứt phá tốt nhất của chúng ta. Việc chúng ta phải làm bây giờ chính là duy trì tốc độ này, bào mòn thể lực của Trần Mặc Bạch.” Thẩm Khê nói.
Lâm Na gật đầu, cảm thấy lời nói của Thẩm Khê rất có lý, hơn nữa trông Trần Mặc Bạch lúc nào cũng như luôn nắm mọi thứ trong tầm tay, điều ấy khiến cho Lâm Na rất muốn được thắng anh một lần.
Trần Mặc Bạch nghĩ mình đuổi theo Lâm Na sẽ khiến cô ấy thấy nguy hiểm, ý định ban đầu của anh là khiến cho Lâm Na đạp xe thật nhanh để tiêu hao thể lực của cô ấy, một khi Lâm Na đã kiệt sức, lấy thể lực của Thẩm Khê thì chắc chắn cô sẽ không thể chở Lâm Na quá 5 phút, với tốc độ ốc sên ấy nhất định sẽ bị Trần Mặc Bạch hạ gục nhưng không ngờ Lâm Na có thể bình tĩnh đến vậy, xem ra anh đã xem thường bộ não của Thẩm Khê rồi.
Cứ thế, sau khi đạp được 10 phút, Lâm Na bắt đầu cảm thấy mệt nhưng tốc độ của Trần Mặc Bạch vẫn không giảm xuống chút nào. Thẩm Khê cầm điện thoại bấm giờ, đôi mắt cô chậm rãi nheo lại.
“Sao thế?” Lâm Na vừa thở vừa hỏi.
“Tôi đã quá coi thường sức bền của Trần Mặc Bạch.” Thẩm Khê quay đầu thoáng nhìn Trần Mặc Bạch, anh đã chảy mồ hôi nhưng điều ấy không có nghĩa là anh đang mệt.
Nhìn lồng ngực phập phồng và hơi thở không hề rối loạn của Trần Mặc Bạch, Thẩm Khê biết anh vẫn còn rất nhiều thể lực. Nếu đến giai đoạn nước rút, ngay cả khi Lâm Na không phải chở Thẩm Khê thì cũng không thể nào có cơ hội thắng được Trần Mặc Bạch.
“Lâm Na, cô mệt chưa? Tôi chở cô, cô nghỉ chút đi.”
Lâm Na thở dốc: “Tôi nặng lắm đó.”
“Không sao, ít nhất hiện tại Trần Mặc Bạch vẫn chưa vọt lên.” Thẩm Khê xuống xe, bẻ cổ tay. “Trần Mặc Bạch cũng xem thường thể lực của tôi, tôi sẽ khiến cho anh ta phải hối hận.”
Thẩm Khê bình tĩnh, trong đôi mắt chưa từng có chút dục vọng thắng thua kia giờ lại ngập tràn sức mạnh.
Lâm Na ngồi lên yên sau, nhắc nhở: “Tiến sĩ Thẩm đừng cố quá, nếu bị thương sẽ không tốt đâu.”
“Yên tâm.” Thẩm Khê dẫm lên bàn đạp, Lâm Na vốn đang lo lắng Thẩm Khê sẽ không giữ được thăng bằng nhưng không ngờ cô đạp rất vững vàng, tốc độ lại không hề chậm, tính toán vào ngã rẽ rất đúng lúc, đợi đến khi đạp đến đoạn đường rộng rãi, Thẩm Khê bỗng nhiên tăng tốc nhưng thân xe không hề rung lắc, tốc độ như gió ấy lại không hề khiến Lâm Na thấy sợ hãi chút nào.
Trần Mặc Bạch nhìn Thẩm Khê và Lâm Na bỗng dưng kéo dài khoảng cách với mình, anh khẽ cười.
“Có vẻ như mình đã đánh giá thấp đối thủ rồi.”
Trần Mặc Bạch ngừng lại, xoay xoay mắt cá chân rồi bỗng nhiên tăng tốc độ, vọt lên.
Thẩm Khê vẫn giữ vững tốc độ đạp về phía trước, Lâm Na quay đầu thấy Trần Mặc Bạch đã chạy qua ngã rẽ, đang thẳng tiến đến đây thì không khỏi lo lắng.
“Sếp Trần đang đuổi theo chúng ta!”
Thẩm Khê không quay đầu lại, tiếp tục lao về phía trước: “Hiện tại anh ta chỉ muốn theo sát chúng ta thôi, tôi sẽ cố gắng kéo tinh thần của anh ta xuống, 2000 mét cuối cùng liền giao cho cô!”
Lâm Na có chút khó hiểu, tốc độ và kỹ thuật này của Thẩm Khê hoàn toàn có thể sánh ngang với vận động viên, tại sao cô ấy muốn lại giao phó đoạn cuối cho mình chứ?
“Đã lâu rồi tôi không rèn luyện sức khỏe, thể lực không còn tốt bằng thời còn đi học nữa rồi.” Thẩm Khê nói chuyện một cách đầy khó khăn.
Lúc này Lâm Na mới thấy Thẩm Khê đang chảy rất nhiều mồ hôi, hơn nữa cô đạp xe đã có chút không vững, màn vừa rồi chính là sức bật của Thẩm Khê.
Trần Mặc Bạch không thể không thừa nhận nếu Thẩm Khê tiếp tục duy trì tốc độ này thì anh sẽ không thể nào đuổi kịp được cô. Vấn đề quan trọng là lúc nãy tốc độ đạp xe của Thẩm Khê chẳng khác nào một con ốc sên, ba phút vừa rồi đã hoàn toàn thay đổi cái nhìn của Trần Mặc Bạch với cô. Không ngờ cơ thể nhỏ bé ấy lại có thể ấp ủ năng lượng lớn đến vậy.
Mặc dù đã nhìn thấy Thẩm Khê có dấu hiệu đuối sức nhưng Trần Mặc Bạch vẫn chưa có ý định đuổi theo. Trong cuộc so tài này, hai người không so nhau tốc độ mà là sức chịu đựng.
Trần Mặc Bạch dừng ở trạm tiếp nước của Duệ Phong, nhận lấy chai nước khoáng uống hai ngụm lớn rồi nói chuyện phiếm cùng nhân viên công tác ở đó.
“Không biết quản lý Hách giờ thế nào rồi, biết đâu lúc này cậu ta đã bỏ cuộc và bắt xe taxi đến đích.”
Nhân viên tại trạm tiếp nước lắc đầu: “Hiện tại trong danh sách người bỏ cuộc không có quản lý Hách.”
“Ồ?” Đôi môi Trần Mặc Bạch vẽ ra một nụ cười đầy dịu dàng, trái tim của nữ nhân viên không khỏi đập nhanh hơn “Có lẽ Hách Dương sẽ lấy lí do bị thoát vị đĩa đệm, đau thắt lưng hay gì đó để xin nghỉ phép ít nhất 1 tháng.”
Nói xong Trần Mặc Bạch xoay người, sải bước đôi chân dài, chỉ trong thoáng chốc đã biến mất ở ngã tư đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.