Chương 21: .3 : Trên Xe
Lưu Tô
08/04/2024
“Ha ha ha--- “ Lăng Thanh Viễn cúi đầu cười lớn: “ Chị, chị nên nhìn thấy gương mặt và biểu cảm khi nãy của chị ấy….”
Chú Lương ngồi ở nghề tài xế lai xe cũng không nhịn được cười, xem trò hề của hai chị em qua gương chiếu hậu.
“Ai mà lại lái xe Bentley đến bắt cóc chị cơ cứ, thật là…” Lăng Thanh Viễn giơ tay ra xoa đầu Lăng Tư Nam: “Chị thật sự ngốc nghếch một cách dễ thương ấy.”
“Tôi đâu có để ý đến lại là hai người!” Lăng Tư Nam hung hăng hất tay Lăng Thanh Viễn ra: “Lần sau mà còn làm như vậy là tôi sẽ tức giận thật đó!”
“Được rồi được rồi, sau này không hù chị vậy nữa.” Lăng Thanh Viễn khoanh tay lại làm động tác xin lỗi chị gái.
Lăng Tư Nam thấy xe đã khởi động, vội hỏi: “Hai người định đi đâu vậy?”
“Về nhà.” Lăng Thanh Viễn liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, “Hôm nay ba mẹ đều ở bên ngoài họp nên không về nhà, cho nên tôi đã bảo chú Lương đến đón chúng ta cùng về nhà. Chị yên tâm đi, chú Lương là người của mình, chú ấy không nói chuyện chúng ta đi cùng nhau đâu.”
Lăng Tư Nam lịch sự chào hỏi chú Lương, coi như đây là lời chào lần đầu gặp mặt.
Chiếc xe Bentley có rất nhiều khoảng trống, Lăng Thanh Viễn ngồi cách xa phái bên trái, Lăng Tư Nam ngồi bên phải, ở giữa dường như cách nhau cả dài ngân hà.
Đây là lần đầu tiên cô được ngồi trên chiếc xe cao cấp như vậy, nhìn đầu cũng thấy mới lạ, ánh mắt cô cứ vậy mà lướt nhìn một lượt mọi thứ trong xe giống như một đứa trẻ hiếu kỳ.
Lăng Thanh Viễn nhìn bộ dạng vừa chật vật vừa hưng phấn của cô, không kìm được mà nhếch môi cười.
Thật dễ thương.
Sự dễ thương của Lăng Tư Nam, so với sự dễ thương của những cô gái khác mà hắn biết không giống nhau, sự dễ thương của cô là sự dễ thương một cách vô cùng hiểu chuyện.
Sự dễ thương vì nghĩa cho người khác, sự dễ thương khi đối xử dịu dàng với hắn, đương nhiên cũng có sự dễ thương của các cô gái thiếu nữ, tóm lại là….
Chị của hắn chỗ nào cũng đều rất dễ thương.
Sau khi gây ngơ ra một lúc lâu vì chính suy nghĩ của bản thân, Lăng Thanh Viễn bất giác đưa tay lên tự sờ mặt.
Bị bệnh.
Lăng Thanh Viễn, mày bị bệnh rồi.
Nhạc từ chiếc máy CD trong xe du dương, bên ngoài xe đèn đường bắt đầu thắp sáng.
Có tiếng chuông điện thoại reo lên, chú Lương liếc nhìn gương chiếu hậu, rồi lại vặn nhỏ nút volume trên xe lại, ngại ngùng lịch sự hỏi Lăng Thanh Viễn: “Câu chủ, cô chủ, có vẻ như tôi phải nghe điện thoại đã, hôm nay nhà có việc gấp.”
Lăng Thanh Viễn vốn không có gì cả nể gì, liền để chú Lương nghe điện thoại.
Lăng Tư Nam thì gác tay trái lên tay vịn của ghế, quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Đột nhiên có người đi bộ băng qua đường ngay phía trước họ, chiếc xe Bentley đột ngột dừng lại, cả người cô bổ nhào lên trước, rồi lại ngả người ra sau, tay cô vô ý động vào một bàn tay khác.
Cô vô thức nhìn xuống, Lăng Thanh Viễn cũng đồng thời nhìn xuống theo.
Hai ánh mắt va vào nhau.
Trái tim Lăng Tư Nam đập nhanh hơn.
Cô muốn thu tay lại, nhưng liền bị hắn khẽ nắm lấy tay.
“Chị…”
Giọng của hắn trong trẻo du dương như nhạc phát ra từ CD vậy.
“Chị không cài dây an toàn.”
Lăng Tư Nam đang định cài dây an toàn, thì Lăng Thanh Viễn lại nói: “Chị qua đây đi, bên đó dây an toàn hơi cũ không nên dùng đâu, để tôi giúp chị.”
Lăng Tư Nam không hề nghi ngờ hắn, dịch người lại để ngồi vào giữa, rồi còn dựa vào gần hắn hơn để tiện cho hắn giúp cài dây an toàn.”
Lăng Thanh Viễn ra hiệu cho cô kéo dây an toàn ở ghế giũa đưa cho hắn, hăn giơ tay ra kéo dây an toàn ngang qua người cô, kéo đến gần bên cạnh nút cài chỗ hắn rồi cài vào.
Ánh mắt của Lăng Tư Nam cứ thế nhìn theo nút cài dây an toàn, hơi nghiêng người cúi thấp đầu, cài nút cài vào.
Rồi sau đó mặt đột nhiên bị ai đó giữa lấy, nâng lên, hơi ấm nhẹ nhàng chạm vào má.
Cô kinh ngạc ngẩng hẳn đầu lên, toàn bộ sự hoảng sợ đều rơi vào trong đôi mắt của Lăng Thanh Viễn.
Lăng Thanh Viễn mỉm cười nhìn cô, đồng tử mắt màu đen trong đôi mắt đào hoa đó liếc nhìn về phía cô, dùng ngữ khí và giọng nói dịu dàng như cắn vào tai của cô: “Đừng sợ, chú ấy không thấy đâu.”
Hai người ngồi rất gần nhau, núp sau chiếc ghế lớn, tại điểm mù của kính chiếu hậu.
Mà cùng với việc chú Lương đang nhiệt tình nghe điện thoại thế kìa, chú ấy căn bản không để ý được đến việc hai người ngồi sau mới làm gì.
Lăng Tư Nam đầy hắn ra, nhưng lại chỉ dám nhỏ giọng từ chối: “Đừng đụng vào chị.” Cô cho rằng lâu như vậy rồi hai người không có hành động gì vượt quá quy chuẩn, em trai cô sớm đã chán người chị gái lớn hơn 2 tuổi này rồi, dù sao thì đàn ông cũng thích càng trẻ càng tốt, chưa nói đến lại còn là động chạm với chính chị gái của mình.
Lăng Thanh Viễn vẫn giữ lấy má cô, cúi thấp đầu cười: “Tôi không làm được.”
Nói xong hắn vươn người ra trước, áp sát đôi môi mỏng lên môi cô.
Lại là hôn.
Đây là lần thứ 2 cô hôn em trai, cô đáng ra phải từ chối.
Nhưng cô không dám làm gì quá nhiều, sợ khiến cho chú Lương chú ý.
Trong vỏn vẹn 2 giây do sự, Lăng Thanh Viễn đã đưa đầu lưỡi vào miệng cô.
Hơi thở thanh xuân phả vào gương mặt vào bên trong cô, bao vây lấy cô.
Lưỡi của em trai mềm đến mức cô thậm chí còn tự cảm thấy cô là người đang lạm dụng hắn.
Lăng Thanh Viễn đặt môi lên ngậm lấy môi cô, đầu lưỡi ướt át đưa vào bên trong, móc vào trong không còn hung hãn như trước đây nữa, mà có vẻ câu dẫn hơn, từng bước từng bước uốn lượn như con rắn đang săn mồi, còn cô là con môi, qua trái rồi lại qua phải, quét qua mọi chỗ trong miệng cô, đầy ướt át.
Chú Lương ngồi ở nghề tài xế lai xe cũng không nhịn được cười, xem trò hề của hai chị em qua gương chiếu hậu.
“Ai mà lại lái xe Bentley đến bắt cóc chị cơ cứ, thật là…” Lăng Thanh Viễn giơ tay ra xoa đầu Lăng Tư Nam: “Chị thật sự ngốc nghếch một cách dễ thương ấy.”
“Tôi đâu có để ý đến lại là hai người!” Lăng Tư Nam hung hăng hất tay Lăng Thanh Viễn ra: “Lần sau mà còn làm như vậy là tôi sẽ tức giận thật đó!”
“Được rồi được rồi, sau này không hù chị vậy nữa.” Lăng Thanh Viễn khoanh tay lại làm động tác xin lỗi chị gái.
Lăng Tư Nam thấy xe đã khởi động, vội hỏi: “Hai người định đi đâu vậy?”
“Về nhà.” Lăng Thanh Viễn liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, “Hôm nay ba mẹ đều ở bên ngoài họp nên không về nhà, cho nên tôi đã bảo chú Lương đến đón chúng ta cùng về nhà. Chị yên tâm đi, chú Lương là người của mình, chú ấy không nói chuyện chúng ta đi cùng nhau đâu.”
Lăng Tư Nam lịch sự chào hỏi chú Lương, coi như đây là lời chào lần đầu gặp mặt.
Chiếc xe Bentley có rất nhiều khoảng trống, Lăng Thanh Viễn ngồi cách xa phái bên trái, Lăng Tư Nam ngồi bên phải, ở giữa dường như cách nhau cả dài ngân hà.
Đây là lần đầu tiên cô được ngồi trên chiếc xe cao cấp như vậy, nhìn đầu cũng thấy mới lạ, ánh mắt cô cứ vậy mà lướt nhìn một lượt mọi thứ trong xe giống như một đứa trẻ hiếu kỳ.
Lăng Thanh Viễn nhìn bộ dạng vừa chật vật vừa hưng phấn của cô, không kìm được mà nhếch môi cười.
Thật dễ thương.
Sự dễ thương của Lăng Tư Nam, so với sự dễ thương của những cô gái khác mà hắn biết không giống nhau, sự dễ thương của cô là sự dễ thương một cách vô cùng hiểu chuyện.
Sự dễ thương vì nghĩa cho người khác, sự dễ thương khi đối xử dịu dàng với hắn, đương nhiên cũng có sự dễ thương của các cô gái thiếu nữ, tóm lại là….
Chị của hắn chỗ nào cũng đều rất dễ thương.
Sau khi gây ngơ ra một lúc lâu vì chính suy nghĩ của bản thân, Lăng Thanh Viễn bất giác đưa tay lên tự sờ mặt.
Bị bệnh.
Lăng Thanh Viễn, mày bị bệnh rồi.
Nhạc từ chiếc máy CD trong xe du dương, bên ngoài xe đèn đường bắt đầu thắp sáng.
Có tiếng chuông điện thoại reo lên, chú Lương liếc nhìn gương chiếu hậu, rồi lại vặn nhỏ nút volume trên xe lại, ngại ngùng lịch sự hỏi Lăng Thanh Viễn: “Câu chủ, cô chủ, có vẻ như tôi phải nghe điện thoại đã, hôm nay nhà có việc gấp.”
Lăng Thanh Viễn vốn không có gì cả nể gì, liền để chú Lương nghe điện thoại.
Lăng Tư Nam thì gác tay trái lên tay vịn của ghế, quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Đột nhiên có người đi bộ băng qua đường ngay phía trước họ, chiếc xe Bentley đột ngột dừng lại, cả người cô bổ nhào lên trước, rồi lại ngả người ra sau, tay cô vô ý động vào một bàn tay khác.
Cô vô thức nhìn xuống, Lăng Thanh Viễn cũng đồng thời nhìn xuống theo.
Hai ánh mắt va vào nhau.
Trái tim Lăng Tư Nam đập nhanh hơn.
Cô muốn thu tay lại, nhưng liền bị hắn khẽ nắm lấy tay.
“Chị…”
Giọng của hắn trong trẻo du dương như nhạc phát ra từ CD vậy.
“Chị không cài dây an toàn.”
Lăng Tư Nam đang định cài dây an toàn, thì Lăng Thanh Viễn lại nói: “Chị qua đây đi, bên đó dây an toàn hơi cũ không nên dùng đâu, để tôi giúp chị.”
Lăng Tư Nam không hề nghi ngờ hắn, dịch người lại để ngồi vào giữa, rồi còn dựa vào gần hắn hơn để tiện cho hắn giúp cài dây an toàn.”
Lăng Thanh Viễn ra hiệu cho cô kéo dây an toàn ở ghế giũa đưa cho hắn, hăn giơ tay ra kéo dây an toàn ngang qua người cô, kéo đến gần bên cạnh nút cài chỗ hắn rồi cài vào.
Ánh mắt của Lăng Tư Nam cứ thế nhìn theo nút cài dây an toàn, hơi nghiêng người cúi thấp đầu, cài nút cài vào.
Rồi sau đó mặt đột nhiên bị ai đó giữa lấy, nâng lên, hơi ấm nhẹ nhàng chạm vào má.
Cô kinh ngạc ngẩng hẳn đầu lên, toàn bộ sự hoảng sợ đều rơi vào trong đôi mắt của Lăng Thanh Viễn.
Lăng Thanh Viễn mỉm cười nhìn cô, đồng tử mắt màu đen trong đôi mắt đào hoa đó liếc nhìn về phía cô, dùng ngữ khí và giọng nói dịu dàng như cắn vào tai của cô: “Đừng sợ, chú ấy không thấy đâu.”
Hai người ngồi rất gần nhau, núp sau chiếc ghế lớn, tại điểm mù của kính chiếu hậu.
Mà cùng với việc chú Lương đang nhiệt tình nghe điện thoại thế kìa, chú ấy căn bản không để ý được đến việc hai người ngồi sau mới làm gì.
Lăng Tư Nam đầy hắn ra, nhưng lại chỉ dám nhỏ giọng từ chối: “Đừng đụng vào chị.” Cô cho rằng lâu như vậy rồi hai người không có hành động gì vượt quá quy chuẩn, em trai cô sớm đã chán người chị gái lớn hơn 2 tuổi này rồi, dù sao thì đàn ông cũng thích càng trẻ càng tốt, chưa nói đến lại còn là động chạm với chính chị gái của mình.
Lăng Thanh Viễn vẫn giữ lấy má cô, cúi thấp đầu cười: “Tôi không làm được.”
Nói xong hắn vươn người ra trước, áp sát đôi môi mỏng lên môi cô.
Lại là hôn.
Đây là lần thứ 2 cô hôn em trai, cô đáng ra phải từ chối.
Nhưng cô không dám làm gì quá nhiều, sợ khiến cho chú Lương chú ý.
Trong vỏn vẹn 2 giây do sự, Lăng Thanh Viễn đã đưa đầu lưỡi vào miệng cô.
Hơi thở thanh xuân phả vào gương mặt vào bên trong cô, bao vây lấy cô.
Lưỡi của em trai mềm đến mức cô thậm chí còn tự cảm thấy cô là người đang lạm dụng hắn.
Lăng Thanh Viễn đặt môi lên ngậm lấy môi cô, đầu lưỡi ướt át đưa vào bên trong, móc vào trong không còn hung hãn như trước đây nữa, mà có vẻ câu dẫn hơn, từng bước từng bước uốn lượn như con rắn đang săn mồi, còn cô là con môi, qua trái rồi lại qua phải, quét qua mọi chỗ trong miệng cô, đầy ướt át.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.