Nghịch Lý

Chương 10:

Lưu Tô

08/04/2024

Tối đến về nhà, chỉ có một mình Lăng Tư Nam

Cô ấy đã về một mình, không biết tại sao hắn không về nhà đúng giờ sau giờ tan học.Cô Lưu làm nóng lại một phần thức ăn cho cô rồi cũng đã đi về, Lăng Tư Nam ngồi một mình trước bàn ăn ăn hết bữa cơm, lòng chợt có cảm giác lạc lõng. Ngày trước ở nhà bác hai,tuy chỉ có hai bác cháu nương tựa vào nhau, nhưng cô rất thích khoảnh khắc bữa tối mỗi ngày, cùng bác hai chia sẻ những việc đã trải qua trong ngày, nhưng có lẽ sẽ không còn những ngày tháng như vậy nữa.

Sau bữa tối,cô ở trong phòng riêng làm bài tập, căn phòng hơi to trở nên lạnh lẽo đến lạ thường và im ăng đến đáng sợ, Lăng Tư Nam đeo tai nghe, vừa nghe nhạc vừa làm đề, mới phần nào làm nhẹ bớt cảm giác bất an trong lòng.

Qua một hồi lâu, cô có chút khát nước, nhìn đồng hồ đã là 21:50 rồi, cô đứng lên rồi ra phòng khách rót một cốc nước.

Mở cửa phòng, chỉ có hành lang còn sáng đèn, phòng khách thì tối om, trong bóng tối bỗng truyền đến âm thanh va chạm nhẹ.

Lăng Tư Nam giật mình, chiếc chân đã bước đến bậc thang liền đến phòng khách cũng rụt lại.

“…..Ai đó ?” Cô hỏi, âm thanh bé đến mức chỉ có mình cô nghe thấy.

Lòng cô hoảng hốt hướng về chiếc đèn ở đầu kia của phòng khách, không ngừng an ủi bản thân, tất cả chỉ là do tâm lý mà thôi, bảo an ở khu này nghiêm như vậy, cửa nhà cũng là cửa vân tay phòng trộm cao cấp, cho dù trộm có muốn lẻn vào cũng không dễ chút nào.

Tim cô đập thình thịch, muốn bước vào phòng khách chưa đến 2 giây, chợt cảm giác đằng sau lưng có một người lướt qua.

Lăng Tư Nam bị dọa đến mức hét lên, quay người chạy thục mạng về phòng.

Chưa chạy đước mấy bước, cô đâm vào lồng ngực của một người, công tắc đèn tách một tiếng rồi đèn bật lên.

Cô ngẩng đầu lên nhìn, đập vào mắt là gương mặt quen thuộc.

“Thanh Viễn?” cô như bắt được cái phao cứu sinh sau khi bị dọa đến mức hồn dời khỏi xác, cô ra sức nắm chặt lấy tay của hắn “ Vừa rồi có, có người….”

“Là tôi.” Lăng Thanh Viễn nhìn cô một cách lạ lùng, nhìn thân mình cô run bần bật mà cảm thấy buồn cười, “Nhát gan vậy sao?”

Lăng Tư Nam hiểu ra, cô buông tay khỏi tay hắn rồi mạnh mẽ đẩy cậu sang một bên : “ Cậu về rồi sao không nói rằng gì vậy, ở trong phòng khách tại sao lại không bật đèn lên!”

Lăng Thanh Viễn liếc cô một cái, cúi mình xuống nhặt chiếc đèn pin vừa bị cô đâm vào khiến rơi trên sàn nhà.

“Tôi đang mới thay xong bóng đèn, vừa chuẩn bị bật đèn lên thì chị đã ra đây rồi.” Cậu ngừng lại một lát, “Lúc tôi về đã nói với chị rồi, nhưng mà chị còn đang bận làm bài tập, về sau trước khi đi ngủ có thể không tắt đèn phòng khách, nhà chúng ta cũng không thiếu chút tiền điện đó.”

Lăng Tư Nam đi theo sát sau lưng hắn : “Sao cậu lại về muộn vậy, bình thường cũng về muộn vậy sao? Bố mẹ cũng không quản sao? Ăn tối cũng ăn ở ngoài ? Lần sau……” cô nói lải nhải suốt mấy câu, nhìn Lăng Thanh Viễn quay nghiêng người dừng lại không đi tiếp, đứng yên tại chỗ khiên nhẫn nghe cô nói hết, Lăng Tư Nam mím môi, hạ thấp giọng nói nốt: “ Lần sau cậu về muộn như vậy, có thể nói trước cho tôi được chứ…”

Ánh mắt vốn bình tĩnh của Lăng Thanh Viễn, bỗng hiện lên một cảm xúc khó có thể diễn tả được.

“Sợ ở nhà một mình sao ? Hắn hỏi, hai người lúc này đã đứng trước cửa phòng ngủ.

Lăng Tư Nam khít lên một tiếng:”Có gì đáng sợ đâu chứ, chị chỉ là sợ cậu về muộn vậy, ở bên ngoài rồi gặp những người xấu thì làm sao .”

Lăng Thanh Viễn cúi đầu cười khẽ, không muốn bộc tẩy ý nghĩ thực sự của cô,” Khoảng thời gian này tôi đều sẽ về trễ.”

“Tại sao vậy?” Cô có chút khó chịu

“Phải chuẩn bị cho cuộc thi, cùng với các bạn trong lớp thi Olympic.”

“Ồ.” Lý do quang minh chính đại

“Chị muốn theo đến phòng tôi sao? Vừa rồi ra ngoài làm gì ?” Hắn nhìn người chị theo sau lưng một bộ dạng đầy thất vọng, Lăng Thanh Viễn nhịn không được mà trêu chọc cô.

Lăng Tư Nam chợt nhớ ra, quay người trở lại phòng khách lấy nước.

Đợi cô về đến phòng ngủ, Lăng Thanh Viễn đang ngồi ở đầu giường mình.

Tim cô bỗng nhiên đập thật nhanh, trong phút giây này, đầu Lăng Tư Nam chợt hiện lên khung cảnh cô và hắn cùng nhau làm đủ các trò khó thể diễn tả…. Mặt cô trong chốt lát liền nóng lên.

“Đừng cứ nhìn tôi là nghĩ đến mấy chuyện đó.” Lăng Thanh Viễn chỉ cần liếc mắt cũng biết cô đang nghĩ gì, cố ý lấy lời của cô để trêu cô.

Lúc này Lăng Thanh Viễn đã thay bộ đồng phục bằng áo phông quần đùi thường mặc ở nhà, toàn thân hắn toát lên chất thiếu niên hoạt bát, giống như vào gió trưa hè, thổi qua lan can nhẹ nhàng, thanh mát và sạch sẽ.

Chỉ là sau khi nghe lời hắn nói,tâm tình tình thiếu nữ của cô trong chốt lát bay sạch, cô quay về chỗ ngồi của mình.

Vừa đặt mông xuống, đập vào mắt cô là viên thuốc bóng lộn đặt trên mặt bàn.

Cô ngờ ra, quay đầu nhìn Lăng Thanh Viễn : “Là cậu mua sao?”

“Ừm.” Lăng Thanh Viên có chút mất tự nhiên mà trả lời, “Có tác dụng trong vòng 72 giờ, nhưng mà uống càng sớm thì càng tốt.”

Lăng Tư Nam nghĩ đến việc một thiếu niên trông vô cùng ngoan ngoãn, ưu tú chạy vào hiệu thuốc để mua thuốc tránh thai, cô lại không nhịn được nhếch mép cười, cảm giác lo lắng khi làm những chuyện kia với em trai ở trường cũng lắng xuống phần nào.



Người chị này cũng thật là dễ dỗ.

Lăng Thanh Viễn cũng không mấy để ý đến việc cô đang nghĩ gì, còn giải thích cho cô những việc phải chú ý khi uống thuốc, có thể sẽ có tác dụng phụ. Rất dễ thấy được rằng hắn đã đầy nghiêm túc hỏi nhân viên bán hàng về việc này. Lăng Tư Nam không chú ý nghe lắm, mà ánh mắt cô lúc này dừng lại trên người hắn, nghĩ về những cử chỉ vượt giới hạn mà giữa hai người lúc chiều.

Cho đến khi Lăng Thanh Viễn đặt tay lên bàn cúi người xuống nhìn cô, bóng hắn che lấp ánh sáng trước mặt cô, cô mới sực tỉnh.

“Chị lại muốn làm rồi sao?” Hắn nhếch mày nhìn cô, tỏ ra vẻ đầy khinh mạn.

Cô giơ tay lên đẩy gương mặt hắn ra, “Biến một bên.”

“Có tác dụng trong vòng 72 giờ.” Hắn cảm nhận được sự khẩn trương của cô, cố ý cúi thấp người xuống, khẽ nói vào tai cô : “Chị à, hay là chúng ta đừng lãng phí nhỉ ?”

“Thanh Viễn…. Cậu hận tôi đến vậy sao ?” Cô đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi.

Lăng Thanh Viễn khựng lại, mất một lúc cậu mới đứng thẳng dậy, “Tại sao lại hỏi vậy ?”

“Những lời cậu nói lúc chiều ….” Lăng Tư Nam ngẩng đầu lên nhìn hắn : “Những việc cậu là với tôi đều là muốn báo thù sao ?” Thấy Lăng Thanh Viễn im lặng không nói gì, cô tiếp tục nói : “Tôi khi đó là bất đắc dĩ, lúc đó tôi mới có 8 tuổi, bố mẹ không cần tôi, chỉ có bác hai thương tôi, muốn đưa tôi đi, tôi cũng không thể lựa chọn.”

Lăng Thanh Viễn nhíu mày, đôi mắt đào hoa dần tối lại : “ Chị nói chị đi nhanh rồi sẽ về.”

“Đó là…” Lăng Tư Nam có chút ngượng ngùng, “ Lời nói dối mang thiện ý mà thôi….. Khi đó cậu kéo tay tôi không cho tôi đi, tôi nói vậy có lẽ cậu sẽ cảm thấy đỡ hơn.”

“Chị có biết tôi đã đợi mất bao lâu không ?”

“…”

“Một tháng.” Lăng Thanh Viễn nói, “Khi đó bố bận làm ăn ở bên ngoài, người bảo mẫu trông tôi không nghiêm, ngày nào tôi cũng ngồi trước sân đợi chị, đợi suốt một tháng trời, tôi thực sự đã nghĩ rằng… chị rất nhanh sẽ trở về.”

Trong đầu cô hiện lên cảnh Lăng Thanh Viễn lúc 6 tuổi, ôm trong lòng chiếc xe đồ chơi ngồi trước sân đợi cô trở về, trong lòng cô liền cảm thấy xót xa.

“Chính vì như vậy mà sau đó tôi đã bị nhiễm phong hàn, bố mẹ tức giận đuổi việc người bảo mẫu đó, sau đó cấm túc tôi suốt nửa năm, chỉ có khi bố mẹ ở cùng tôi mới có thể ra ngoài.”

Lòng Lăng Tư Nam có chút rối bời, cô không nghĩ rằng Thanh Viễn khi đó lại để ý mình đến như vậy.

“Họ nói với tôi, chị có gia đình mới rồi, chị sẽ không quay lại nữa.” Lăng Thanh Viễn nhìn cô, ngữ khí bình đạm mà nói.

“….. Họ rốt cục đáng sợ đến mức nào, chị chắc rõ hơn tôi nhiều.” Hắn mỉm cười, “Khi đó, tôi thực sự vô cùng thích chị.”

Cô càng nghĩ càng thấy khó chịu.

“ Cuối cùng thì sao…. Chị đã quên tôi rồi.”

“Đến khi tôi tìm được tung tích của chị, khi tôi có thể hỏi được tình hình của chị gần đây, chị đã sớm quên đi tôi rồi.”

“Tôi…” Lăng Tư Nam dường như muốn phản bác lại điều gì đó, nhưng cô phát hiện ra mình không có gì để có thể phản bác lại cả, gia đình họ Lăng đối với cô là một ký ức đau khổ, cô mới có một cuộc sống mới, vì thế Lăng Thanh Viễn cũng bị cô coi là một thành phần của nhà họ Lăng mà đem những ký ức đó chôn vùn một một góc sâu trong tâm hồn, hơn nữa khi đó cô cho rằng Nguyên Nguyên được thương yêu cũng không thể nào quan tâm đến một người chị như cô, thế nên sao cô phải rảnh rỗi mà nhớ đến hắn.

“Chị hỏi tôi là báo thù sao ?” Lăng Thanh Viễn nghiêng đầu

“Chị muốn nghe đáp án như thế nào ?”

Sau đêm hôm đó, quả nhiên mấy hôm liền cô đều không thấy bóng dáng của Lăng Thanh Viễn đâu.

Tuy nhiên cô cũng chẳng có thời gian, cô “bị” phải đăng ký lớp phụ đạo đặc biệt do câu lạc bộ tiếng Anh của trường tổ chức, 5 giờ chiều mỗi ngày sau khi tan học đều phải ở lại phụ đạo 1 tiếng môn tiếng Anh, 6 giờ tối mới có được tan học về nhà, Lăng Thanh Viễn về nhà còn muộn hơn cả cô, cho dù có sau khi về nhà hắn cũng chỉ im lặng ngồi làm bài tập, trừ buổi sáng hai người có thể gặp mặt nhau thì thời gian còn lại của họ gần như là không có chút trùng hợp nào.

Cô suýt chút nữa thì quên đi những việc mà hai người họ từng làm, cô nghĩ rắng, chắc là mối quan hệ đầy nghịch lý này giữa họ đến đây là kết thúc rồi.

Nhất là mấy ngày gần đây, hắn bận tối mắt tối mũi, có khi buổi sáng cũng không thấy bóng dáng đâu bởi hắn phải đến trường sớm.

Hắn phải chuẩn bị cho cuộc thi Olympic Vật lý tháng sau.

Lăng Thanh Viễn không phải là một đứa trẻ chỉ dựa vào thiên phú, khoảnh khắc này Lăng Tư Nam mới nhận ra rằng hắn thực sự rất nỗ lực, hóa ra những người ưu tú, còn phải nỗ lực hơn cô gấp bội lần.

Buổi trưa, giáo viên bảo cô đi đưa đồ cho hội học sinh, cô tình cờ gặp được hắn.

Sauk hi gõ cửa bước vào vào phòng, cô nhìn thấy Lăng Thanh Viễn đang bị kẹp giữa đám người, bận rộn đến không thể rời đi.

Hai người cách nhau một khoảng xa xôi mà nhìn đối phương.

Ánh mắt của Lăng Thanh Viễn dưới lớp kính đầy dịu dàng, mấy người còn lại bên cạnh hắn vẫn đang nói chuyện rầm rào, hắn chỉ cần vài câu liền chỉ ra ưu khuyết điểm.

Cô đứng từ xa nghe họ nói một lúc, trưởng ban truyền thông người được gọi là anh Tường thấy cô đến rồi liền gọi một câu :” Lăng Thanh Viễn, chị cậu đến rồi kìa.”

Nhất thời, mọi người trong phòng đều đổ dồn ánh mắt về phía cô, Lăng Tư Nam cảm thấy thụ sủng nhược kinh.



Lăng Thanh Viễn thở dài một tiếng : “Nhìn thấy rồi, không cần cậu phải truyền tin.” Hắn bàn giao nốt với mấy người xung quanh rồi dắt cô ra ngoài cửa.

“Có cần phải khách khí vậy không, cho dù tôi có mù đường thì con đường này tôi vẫn biết đi mà.” Lăng Tư Nam nhỏ giọng nói.

Lăng Thanh Viễn nói : “ Tôi muốn hỏi chị dạo này học phụ đạo tiếng Anh thế nào rồi.”

“…. Cậu là em trai mà quản nhiều như bố tôi vậy.” Cô so sánh nói, cô mơ hồ cảm thấy hôm nay tâm trạng hắn không tốt.

“Còn 13 ngày nữa là đến kì thi thử, tôi sợ chị không theo kịp.” Lăng Thanh Viễn đi đến cuối hành lang, thấy xung quanh không có ai mới quay người lại dựa lựng vào tường, ngước đầu lên mà thả lòng người.

Lăng Tư Nam có chút lo lắng hỏi : “ Cậu không sao chứ ?”

Lăng Thanh Viễn hất cằm, ánh mắt từ từ lướt nhìn cô một lượt : “ Chị chỉ cần qua đợt kì thi thử là tôi thấy ổn rồi.”

“….Chúng ta có thể không nhắc đến kì thi thử không?”

“Hay là chị muốn cùng tôi làm một lần.”

“….Thôi, hãy nói về kì thi thử đi.”

Lăng Thanh Viên tay chống lấy cằm cười rộ lên, sau đó hai tay hắn rang ra hướng về phía cô : “Chị à.”

Tim cô bị tiếng “chị” đầy bất ngờ này làm cho nhũn ra, khoảnh khắc này cô cảm tưởng rằng hắn ta muốn làm gì cô đều sẽ cho.

Thế nên Lăng Tư Nam trả lời một tiếng rồi bước vê phía hắn.

Ngay phút giây ấy, hắn ôm lấy cô.

“Lăng, Lăng Thanh Viễn!” Cô giật mình thót lên, “ Cậu điên rồi sao, đây là hành lang đó.”

“Suỵt.” Lăng Thanh Viễn tựa vào bên tai cô, thấp giọng mà nói : “ Chỉ ôm một lúc thôi, một lúc thôi mà.”

Lăng Tư Nam bị ôm đến cứng đờ người, trong lòng đầy sốt sắng nhìn về phía hành lang, chỉ sợ có người đi qua.

Tiếng hít thở của hắn bên tai khiến tim cô không khỏi có chút đập nhanh.

“Tôi sẽ không để ông ấy mang chị đi đâu.” Lăng Thanh Viễn nhẹ giọng nói, giọng hắn có chút khan, nhiều hơn chút là cảm giác mệt mỏi.

Lăng Tư Nam bỗng thấy cái người đang dựa vào mình nóng lên, cô lùi lại phía sau : “ Thanh Viễn, có phải cậu….”

Cô giơ tay lên muốn sờ trán hắn nhưng bị hắn ngay lại.

“Tôi không sao.” Ánh mắt Lăng Thanh Viễn trong chốt lát trở lại bình thường, bỏ chân đang dựa vào tường, đứng thẳng lại.

Hắn không có nói thêm gì, quay biến rồi biến mất sau khúc cua của hành lang.

Lòng Lăng Tư Nam thấp thỏm không yên suốt buổi học hôm đấy.

Giáo viên phụ đạo giảng bài nhạt nhẽo, khô khan, nhưng Lăng Tư Nam vô cùng nghiêm túc ghi chép vở.

Đối với cô mà nói, rời khỏi cái nhà này thì tốt hơn, bị đối xử bất công như vậy, tại sao cô lại phải cố gắng mà nhiệt tình với họ chứ.

Nhưng những lời mà hắn nói hôm đó khiến cô có lí do không thể không ở lại,

Đột nhiên, tiếng ồn ào từ phía sân vận động chuyền lại.

Lăng Tư Nam nghiêng đầu nhìn qua lớp kính, có một đám người đang túm tụm ở đó.

Cô chỉ liếc một cái rồi lại đưa ánh mắt về phía chiếc bảng đen.

Sau khi lớp phụ đạo kết thúc, cô cùng các bạn đi về.

Cổng trường vẫn còn vài học sinh có nhiệm vụ trực nhật ngày hôm nay vừa kết thúc phiên trực cũng cùng đường với họ.

“Cậu nghe nói gì chưa ? Hôm nay Lăng Thanh Viễn bị ngất xỉu đó.”

“Nghe nói là sốt cao lắm, bố mẹ cậu ta cũng chạy đến trường để đón cậu ta đi.”

Lăng Tư Nam ngừng lại bước chân.

Cô quả thực không phải là một người chị tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nghịch Lý

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook