Chương 15:
Lưu Tô
08/04/2024
Khâu Thiên Hoa vui mừng khi nhìn thấy sắc mặt của Lăng Thanh Viễn đã khôi phục như thường: “Con cảm thấy thế nào rồi Nguyên Nguyên, còn khó chịu nữa không?” Sự quan tâm săn sóc cẩn thận, giống như sợ trên người Lăng Thanh Viễn cảm thấy có hơi không thoải mái.
“Khá ổn rồi, mẹ à.” Lăng Thanh Viễn dựa vào sô pha, tay gác lên chiếc gối ôm đặt trên đầu gối, mỉm cười trả lời mẹ hắn.
“Có ăn được chút gì không?”
Lăng Thanh Viễn khẽ gật đầu: “Đồ ăn rất hợp khẩu vị, ngon hơn mẹ nấu một chút.” Giọng điệu rất bình đạm, không có biểu hiện nhiệt tình nhưng cũng có thể nghe ra vài phần tán thưởng.
Lông mày của Lăng Mạc hơi nhướng lên, liếc mắt nhìn Lăng Tư Nam đang đứng ở bên cạnh sô pha một cái: “Có lẽ là do sinh bệnh nên mới thay đổi khẩu vị đấy, nhưng mà đã khoẻ là tốt rồi, ngày mai đi học cho tốt đi, lớp Olympic vẫn phải tham gia như bình thường, đừng trì hoãn chương trình học.” Tuy rằng ngoài miệng không thừa nhận, nhưng cha Lăng cũng ít nhiều vì lời Lăng Thanh Viễn nói mà cảm thấy gọi đứa con gái này đến đây cũng có công dụng.
Hai vợ chồng nhà họ Lăng chụm đầu ghé tai nói chuyện rồi cùng về phòng, không nói với Lăng Tư Nam dù chỉ một câu ngắn ngủi, thậm chí một cái gật đầu ghi nhận cũng không có —— Lăng Tư Nam nhìn bóng dáng của bọn họ, không biết là đang suy nghĩ cái gì, bỗng nhiên vòng eo bị người ta ôm lấy, Lăng Tư Nam kinh hoảng quay đầu lại trừng hắn, nhỏ giọng cảnh cáo: “Lăng Thanh Viễn!”
“Buổi tối tới phòng ngủ của tôi đi.” Khuỷu tay của Lăng Thanh Viễn dựa trên gối, ngửa đầu nhìn cô, ánh mắt hắn trong veo như khi nói chuyện với cô về phạm vi của kỳ thi.
“Cậu đừng có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.” Lăng Tư Nam cúi người về phía hắn, cảnh cáo: “Lỡ như bị phát hiện thì người chết không phải cậu mà là tôi đây —— chính cậu sợ ba mẹ, sợ đến mức không dám biểu hiện thân mật với tôi ở trước mặt họ thì cần gì phải tới gần gũi với tôi ở sau lưng chứ?”
Lăng Thanh Viễn yên lặng nhìn cô, một lúc lâu sau, khóe miệng nhếch lên: “Chị nghĩ là như vậy à?”
Lăng Tư Nam không lên tiếng, đầu hơi nghiêng qua một bên.
“Lăng Tư Nam.” Lăng Thanh Viễn ngẩng mặt lên, đôi mắt của thiếu niên hơi nhướng lên, cảm giác mỉa mai rõ ràng: “Chị cảm thấy là tôi sợ bọn họ trách mắng mình nên mới cố tình lãnh đạm với chị sao?”
“Phải gọi là chị gái.” Lăng Tư Nam bị hắn nhìn như vậy thì trong lòng thấy hoảng hốt, chỉ có thể cố gắng hết sức lấy dũng khí nói.
Nhưng mà Lăng Thanh Viễn lại không quan tâm cô nói cái gì, bên khoé môi cong cong ý cười như có như không: “Cái đầu óc này của chị nếu không phải do lỗi di truyền thì không thể nào làm nổi chị của tôi đâu.”
“Lăng Thanh Viễn, cậu nói thế là có ý gì hả?”
“Chị còn nhớ rõ trước khi chị rời nhà tôi đã đối xử như thế nào với chị không?”
Lăng Tư Nam nhíu mày nghĩ lại, khi đó hầu như mỗi ngày “Nguyên Nguyên” đều chị dài chị ngắn mà dán lấy cô, cô đi đến đâu cũng đều phải đi theo, cô làm cái gì cũng phải học theo.
“Chị còn nhớ rõ khi đó bọn họ đã đối xử với chị thế nào không?” Hắn lại hỏi.
Cô vẫn còn nhớ khi đó vợ chồng Lăng gia dạy dỗ cô rất nghiêm khắc, gần như là tra tấn, cô thường xuyên bởi vì một chút việc nhỏ không làm tốt là đã bị phạt không được ăn cơm, cho nên làm gì cũng phải thật cẩn thận.
“Nếu khi đó không quan tâm đến người chị gái là chị như thế thì đã tốt hơn rồi.” Ánh mắt của Lăng Thanh Viễn lơ đãng, giống như là cũng đang cùng cô nhớ về hồi ức kia.
“Ý của cậu là gì thế?” Lăng Tư Nam mù mờ hỏi: “Thái độ của cậu đối với tôi và thái độ của bọn họ đối với tôi có liên quan gì à?”
Lăng Thanh Viễn trợn trắng mắt: “Chị vẫn nên đi ngủ đi, chị gái ngốc nghếch à.”
Lăng Tư Nam bĩu môi, quay đầu lại đi vài bước rồi lúc sắp ra ngoài lại xoay người nhìn hắn: “Cậu thật sự không sao chứ?”
Lăng Thanh Viễn vốn dĩ đang cúi đầu suy nghĩ miên man, nghe thấy cô hỏi thì nâng mắt lên cười cười với cô: “Có muốn tới đây sờ thử không?”
Lăng Tư Nam lập tức đỏ mặt nói: “Cậu có đừng giở trò lưu manh được không hả?”
Lăng Thanh Viễn không thể hiểu nổi: “Tôi nói là đến đây sờ trán của tôi xem có hạ sốt không mà.”
—— Chị gái thật sự đã bị hắn chơi hư rồi, còn suy nghĩ sâu xa hơn cả hắn.
Trong lúc hắn còn đang suy nghĩ như vậy thì đột nhiên một bóng đen phủ lên trước mặt hắn, Lăng Thanh Viễn còn chưa kịp phản ứng lại thì bóng đen đã dán lên trán hắn.
Hắn ngây ngẩn cả người, Lăng Tư Nam ở trước mặt đang đỏ mặt, dán trán của mình lên trán hắn, hàng mi dài che lại đôi mắt ở thấp, hơn nửa ngày sau mới nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hình như không nóng nữa.” Nói xong thì đứng thẳng dậy, vỗ vỗ vai hắn làm bộ làm tịch nói: “Mặt của tên nhóc cậu vẫn có chút hồng, tôi còn lo cậu lại cậy mạnh nữa, nếu không có việc gì thì cậu cũng nên đi ngủ sớm một chút đi nha.”
Lăng Thanh Viễn nhìn cô, bất giác chớp c mắt.
“Còn nữa… Chờ chút đã mình muốn nói cái gì nhỉ…” Ngón trỏ đặt lên đôi môi, Lăng Tư Nam ngẩng đầu suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: “À, à đúng rồi, cậy mạnh nữa —— sau này nếu cậu thấy mệt thì phải biểu hiện ra, đừng chịu đựng một mình nữa, cho dù bọn họ có mặc kệ cậu thì còn có chị đây quan tâm cậu, chỉ cần tôi có thể giúp được thì sẽ luôn cố gắng hết sức giúp đỡ cậu, hiểu chưa?”
Lăng Thanh Viễn vẫn nhìn cô, trong mắt dường như có ánh sáng rạng rỡ, nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của Lăng Tư Nam như đụng phải tim hắn.
“Vậy thôi, tôi đi ngủ đây…”
Cô có chút lúng túng rụt tay từ vai hắn về nhưng lại bị giữ lại.
Vẻ mặt của cô căng thẳng gọi: “Thanh Viễn?”
Những ngón tay trắng nõn xinh đẹp của Lăng Thanh Viễn đặt trên mu bàn tay của cô, sau đó đột ngột buông ra.
“Ngủ ngon nhé chị gái.”
Hắn nghiêng đầu rồi mỉm cười.
“Ngủ ngon…” Lăng Tư Nam một mạch quay về phòng, trong đầu vẫn còn in sâu khoảnh khắc hắn tươi cười kia, giơ tay lên chạm vào mu bàn tay vẫn còn ẩn ẩn hơi nóng của mình.
Trong chớp mắt vừa rồi nụ cười rạng rỡ của em trai hình như là xuất phát từ nội tâm.
Trông rất đáng yêu.
Thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt một cái đã tới thứ sáu rồi. Trước giờ giải lao buổi sáng, trong lớp 5 khối 12 bỗng nhiên trở nên náo loạn.
Lăng Tư Nam còn cắn đang cắn bút bất chợt bị người ta đánh mạnh vào vai: “Tư Nam, Tư Nam.”
Lăng Tư Nam xua tay: “Chờ chút đã, tôi sắp giải ra đề này rồi.”
“Em trai của cậu tới đây này.” Diệp San San giống như vừa tiêm máu gà nhắc nhở bên tai cô.
Lúc này Lăng Tư Nam mới ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Nhắc mới nhớ, mối quan hệ giữa cô và Lăng Thanh Viễn từng khiến các bạn mới của cô khiếp sợ một lần rồi, Lăng Tư Nam tìm đại một lý do để cho các cô ấy đừng để lộ chuyện này ra ngoài, vì vậy hầu hết mọi người trong lớp đều không biết rằng học sinh mới chuyển đến có lai lịch như vậy, có lẽ sẽ có một vài người cảm thấy cô và Lăng Thanh Viễn có vài điểm tương tự, nhưng dù sao thì không phải sinh đôi nên chỉ cần hai người không đứng chung một chỗ, trong hầu hết các trường hợp, sẽ không có ai so sánh cô với Lăng Thanh Viễn.
Mà lúc này, Lăng Thanh Viễn đang đứng ở trước cửa.
Hắn vẫn mặc chiếc áo khoác đồng phục màu xanh đen kia, áo khoác rất vừa người, dáng người cao thẳng sống lưng ưu nhã, cổ áo sơ mi gọn gàng, không chút cẩu thả, hơi cúi đầu đáp lại lời của giáo viên nói, sườn mặt tuấn tú đẹp đẽ.
Bên cạnh hắn còn có một nam sinh khác đang đứng, cao hơn một chút so với hắn, không mặc hai bộ trang phục mùa xuân mà chỉ mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay to rộng, không cài ba cúc trên, lộ ra một vùng ngực màu đồng, cậu ta đứng ở bên kia cũng không nghiêm chỉnh gì, một tay ấn ở sau gáy, một tay khác thì đặt trên lan can, vẻ mặt chán muốn chết quay đầu nhìn về phía sân thể dục.
Tóc cực ngắn, mày kiếm mắt sáng, diện mạo này chắc hẳn là rất đẹp trai nhưng mà khí thế có vẻ khá hung hăng.
“Là Lăng Thanh Viễn và Cố Đình kìa, không biết gió hôm nay thổi như thế nào mà thổi cả mấy nam thần đến lớp chúng ta thế nhỉ?” Một đống bạn học nữ xúm vào một đám ngồi cạnh nhau trong phòng sôi nổi thảo luận về tình hình trước mặt.
Có người hiểu biết lập tức chen miệng vào: “Nghe nói hình như hôm nay Cố Đình đang đánh nhau với trường bên cạnh thì đúng lúc bị hội học sinh bắt được nên mới kéo cậu ấy về đi học đấy.”
“Ai có thể bắt được cậu ấy chứ, đừng nói là trường học lân cận, cho dù đám học sinh kia mọc lên ở phương Đông cũng không dám trêu vị ôn thần này đâu?”
“Nghe nói chính là Lăng Thanh Viễn...”
“Không phải đâu, Lăng Thanh Viễn nhìn qua có vẻ rất văn nhã như vậy, tuy rằng chơi bóng rổ cũng không tồi nhưng mà đánh nhau thì chỉ sợ rằng...”
“Ài, bắt người về thì không nhất thiết phải đánh nhau mà, có lẽ người ta là dùng trí thắng được, Lăng thiếu gia thông minh như thế mà, làm gì cần phải thô lỗ như thế đâu ——”
Rất văn nhã...
Lăng Tư Nam không nhịn không mà muốn bật cười.
Lăng Thanh Viễn mặt người dạ thú.
“Thật không ngờ rằng lúc còn sống có thể được nhìn thấy được cảnh kỳ diệu như hai siêu nam thần đồng thời quang lâm vào lớp chúng ta.” Diệp San San ôm ngực cảm thán.
Là một học sinh mới, Lăng Tư Nam có chút mờ mịt không rõ.
Diệp San San nhìn thấy vẻ mặt không hiểu gì của cô thì nhanh chóng phổ cập tin tức cho cô: “Trường Trung học Thanh Hà 6 của chúng ta có ba siêu nam thần, người đầu tiên chính là em trai của cậu Lăng Thanh Viễn, thứ hai chính là Lữ Tử Kiêu khối 11, thứ ba chính là bạn học Cố Đình của lớp chúng ta.”
“Cậu ta à? Bạn học cùng lớp sao?” Lăng Tư Nam chỉ chỉ vào người được gọi là “Nam thần” nhìn qua không giống học sinh đang học lớp 12 kia.
“Đúng vậy, nhưng mà cậu ấy không đi học thường xuyên lắm, học kỳ này vừa mới khai giảng mà nghỉ gần một tháng rồi.” Diệp San San ghé bên tai nhỏ giọng Lăng Tư Nam bà tám: “Cẩn thận Cố Đình một chút nhé, tuy rằng trông đẹp trai nhưng tính tình không tốt chút nào đâu, có người nói cậu ấy là một tên côn đồ nữa.”
“Ồ.” Cô không có liên quan gì đến người kia thì có cái gì mà phải cẩn thận chứ.
Diệp San San ngồi bên cạnh Lăng Tư Nam, hai mắt lấp lánh chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ: “Dù sao thì tôi là nhan cẩu của Lăng thiếu gia, Tư Nam à, chừng nào cậu và Lăng thiếu gia chơi thì gọi tớ với nha...”
… Lúc em trai tìm cô để “chơi” hình như đều không thích hợp để người thứ ba ở đó.
Lăng Tư Nam vừa nghĩ đến lại cảm thấy buồn bực, đúng lúc hai người kia đi đến, bạn học hai bên càng bàn luận sôi nổi.
Lăng Tư Nam rất ngạc nhiên, chỗ ngồi của Cố Đình ở ngay phía sau cô.
Lúc Lăng Thanh Viễn đi ngang qua có quét mắt liếc nhìn cô một cái.
Cô còn không chưa nhận ra gì thì Diệp San San ở bên cạnh đã kích động nắm chặt lấy cổ tay cô ở dưới gầm bàn.
Cố Đình không có sắc mặt tốt gì đặt mông ngồi ở trên ghế, ném cặp sách lên bàn xong thì ngẩng đầu nhìn Lăng Thanh Viễn: “Cậu có thể đi được rồi đấy?”
Lăng Thanh Viễn đặt tờ giấy đang cầm trong tay ở trước mặt cậu ta: “Ký đi đã.”
“... Cái đồ quỷ gì thế này.” Cố Đình nhếch khóe miệng, tiện tay cầm tờ giấy lên.
“Thống kê tài sản công bị hư hại mà anh phải bồi thường.” Giọng nói của Lăng Thanh Viễn không nhanh không chậm vang lên ở phía sau cô, giọng nói trong trẻo không còn trầm thấp giống như khi hai người ở riêng, càng giống một hội trưởng hội học sinh ngoan ngoãn khuôn phép như trước.
Lăng Tư Nam ngồi ở phía trước ngậm đầu bút trong tay, không hiểu vì sao mà nhịp tim đập rất nhanh, cô căng thẳng đến mức cắn cả đầu bút ra dấu răng.
Chắc có lẽ là bởi vì sợ bị phát hiện, sợ bị người khác phát hiện ra quan hệ chị em giữa cô và Lăng Thanh Viễn, tuy rằng cô cũng không biết có cái gì phải sợ.
Vốn dĩ đã căng thẳng thần kinh nên giây phút bị người ta gõ nhẹ vào vai khiến cô sợ tới mức suýt chút nữa nhảy dựng lên, cô kinh hoảng ngẩng mạnh đầu lên, đối diện với đôi mắt của Lăng Thanh Viễn.
“Mượn bút một chút.” Ánh mắt của Lăng Thanh Viễn nhàn nhạt nhưng mà khóe môi lại xẹt qua một ý cười.
“Hả?” Lăng Tư Nam vẫn chưa phục hồi tinh thần lại.
Lăng Thanh Viễn duỗi thẳng tay rút cây bút trong tay cô ra: “Cho chúng tôi mượn bút một chút.”
Trong cặp của Cố Đình căn bản không có dụng cụ học tập nghiêm chỉnh gì, ngay cả bút cũng không có.
Hai người đối chọi gay gắt không bao lâu, cuối cùng Cố Đình cũng mất kiên nhẫn rồi ký tên lên tờ giấy, thái độ của Lăng Thanh Viễn đối với Cố Đình khiến Diệp San San cũng trợn mắt há hốc mồm.
“Lăng thiếu gia được lắm nha.” Diệp San San nhỏ giọng nói với Lăng Tư Nam.
“Dựa theo thỏa thuận trước đó thì bắt đầu từ ngày mai trở đi, anh đều phải đi học mỗi ngày.” Lăng Thanh Viễn lấy lại tờ giấy mà Cố Đình đã ký rồi lấy luôn cây bút trong tay cậu ta về.
“Được rồi, được rồi, mau đi nhanh lên, tôi không muốn nhìn thấy cậu một chút nào.”
“Tôi cũng thế.” Tầm mắt của Lăng Thanh Viễn đảo qua cây bút kia, ánh mắt dừng khoảng nửa giây, đưa bút cho Lăng Tư Nam ở phía trước.
Từ đầu tới cuối, Lăng Tư Nam cũng chưa nói bất cứ một câu nào với hắn.
Nhưng mà trước lúc Lăng Thanh Viễn ra ngoài bỗng nhiên cúi xuống nói ở bên tai cô một câu ——
“Chị gái à, cắn bút không phải là một thói quen tốt đâu.”
Nhiều bạn học trong lớp cũng nhìn thấy hành vi thì thào này của Lăng Thanh Viễn, lập tức vô số tầm mắt đều phóng lên người Lăng Tư Nam.
Lăng Thanh Viễn làm như chưa xảy ra chuyện gì, rời khỏi lớp 5 khối 12, để lại một đám người đang dùng ánh mắt làm lễ rửa tội cho chị hắn.
Cô nghe vị “ôn thần” trong miệng các bạn học ngồi phía sau đột nhiên hỏi: “Cậu quen cậu ta à?”
—— Lăng Thanh Viễn, đủ lắm rồi!
Lăng Tư Nam ngồi ở trong nhà ăn tức giận cắn miếng xương sườn trong miệng, xem nó như em trai mình mà xả giận.
Phương Văn nhìn thấy hành động kỳ lạ của cô thì hỏi Diệp San San đang ngồi bên cạnh: “Cậu ấy bị sao thế?”
Diệp San San: “Lúc cậu đi nhà vệ sinh thì Lăng Thanh Viễn có đến lớp chúng ta.”
Vẻ mặt Phương Văn hối hận hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi à?”
“Chính là Lăng thiếu gia đã nói gì đó với cậu ấy, kết quả là bây giờ hơn phân nửa người trong lớp đều đoán cậu ấy có quan hệ với Lăng thiếu gia, ngay cả Cố Đình oan gia của Lăng thiếu gia cũng nghi ngờ.”
“Ài, tôi còn tưởng là có chuyện lớn gì chứ.” Phương Văn dùng đũa gắp hành lá ra bàn, nhìn Lăng Tư Nam: “Chuyện cậu là chị của cậu ấy thì nói ra cũng không sao mà.”
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện sôi nổi, ở nhà ăn cũng có mấy gương mặt khá quen mắt bước tới.
Khoé mắt quét được bóng dáng, Lăng Tư Nam lắc đầu tiếp tục nói với Phương Văn: “Vẫn nên giữ khoảng cách một chút đi, nó có vòng bạn bè của mình sẽ không muốn bị quấy rầy đâu, loại chuyện như tôi là chị em của nó thì hai cậu biết là được rồi, để cho nó trở thành một bí mật đi.”
Hai chữ “bí mật” vừa nói xong thì nghe được một người chào hỏi ——
“Chị gái của Thanh Viễn à! Trùng hợp quá.” Người kia thoải mái phóng khoáng vẫy tay với cô, Lăng Tư Nam thậm chí còn không nhớ nổi tên của cậu ta, chỉ có thể cứng ngắc chào hỏi với cậu ta, đơn giản cũng không để lộ ra, đối phương nói với cô hai câu rồi rời ra.
Lăng Tư Nam còn chưa kịp thở thì lại có một người người gọi cô “chị gái Thanh Viễn”, sau khi chào hỏi cũng rời đi.
Sau đó lại là một người.
Rồi lại một người nữa.
“... Tư Nam, cậu chắc rằng đây là bí mật chứ?” Phương Văn và Diệp San San nghi hoặc nhìn cô.
Cả người Lăng Tư Nam đều cảm thấy không ổn, cảm giác như mình đã thành tiêu điểm của dư luận.
Những người này là ai thế... Lăng Tư Nam vắt óc suy nghĩ hết nửa ngày, rốt cuộc cũng nhớ lại được hình như bọn họ đều là người của hội học sinh, cô có một chút ấn tượng nhưng hoàn toàn không quen biết.
“Chị à.”
Trong lúc còn đang suy nghĩ rối rắm thì giọng nói của chính chủ xuất hiện.
Lăng Thanh Viễn bưng khay thức ăn, bên cạnh còn có hai người bạn nữa, Lăng Tư Nam ngẩng đầu chớp mắt một cái, ánh mắt của hai người gặp nhau.
“... À... Thanh Viễn.” Lăng Tư Nam đặt đũa ở bên khay thức ăn, miếng xương sườn kho tàu lăn xuống ở trên món cải thảo.
“Hôm nay em sẽ phải về nhà muộn, hội học sinh có việc cần phải làm.” Hắn nói, sau đó ý bảo mình muốn cùng bạn học qua một bên ăn cơm, nhẹ nhàng bâng quơ rồi rời đi.
Không hiểu sao Lăng Tư Nam bỗng cảm thấy như mình bị người ta xách lên trên thớt gỗ, bị ánh mắt của mọi người cắt ra.
“Cái đó, Tư Nam à —— khụ khụ.” Phương Văn giả vờ ho vài tiếng rồi nói: “Hình như em trai của cậu không quan tâm cậu bị làm phiền như thế nào thì phải.”
Rốt cuộc Lăng Thanh Viễn đã có chuyện gì thế?
Buổi tối, sau khi kết thúc lớp học bổ túc, Lăng Tư Nam ôm câu hỏi này, vừa đi trên hành lang vừa suy nghĩ.
Cho dù hắn không muốn tuân theo ý muốn của cha Lăng và sinh ra tâm lý phản nghịch thì cũng không nhất thiết phải biểu hiện rõ quan hệ chị em của hai người ở trường học như vậy chứ?
Loại chuyện như về nhà muộn cũng nhất định phải đặc biệt nói với cô trước mặt bạn học, mặc dù đúng là gần đây hắn không về nhà muộn như vậy, nhưng mà...
Lăng Tư Nam bỗng nhiên quay đầu, trong không khí âm u của buổi chiều, cuối cùng trời cũng bắt đầu mưa.
Tuy nhiên lúc cô đi từ tầng ba đến khu dạy học thì mưa đã tầm tã, che kín tầm nhìn của cô.
Không biết hôm nay Thanh Viễn có mang dù không, chắc hẳn là có mang theo rồi, hơn nữa dù thế nào cũng sẽ có tài xế tới đón hắn.
Lăng Tư Nam lấy chiếc dù gấp từ trong cặp ra —— cũng may hôm nay cô có xem dự báo thời tiết.
Nhưng mà không phải tất cả mọi người đều có sự chuẩn bị trước giống như cô.
Lăng Tư Nam chú ý tới ở dưới mái hiên cách đó không xa, thấy Cố Đình đang cau mày nhìn mưa tầm tã.
Hình như anh ta không mang theo dù.
Cô cũng chỉ nhìn thoáng qua, sau đó liền mở dù ra rồi bước vào trong mưa.
Mới đi được vài bước bỗng nhiên có một bóng người vụt qua, đang cúi lưng che chở cho cặp sách rồi chạy trong màn mưa.
Cố Đình.
—— Lúc này không dùng cặp che đầu mà lại giữ cặp ở trong người, thật sự rất khó hiểu.
Trong lòng Lăng Tư Nam nghĩ như vậy nhưng nhìn thấy Cố Đình đã bị nước mưa xối đến ướt đẫm trong nháy mắt, mà mưa trên đầu còn không có dấu hiệu giảm bớt. Cô nghĩ một lúc, vẫn hét lên trong mưa: “Bạn học ơi ——”
Hét lên ba lần, cuối cùng Cố Đình cũng nghe thấy, anh ta giảm bớt bước chân để cô vừa vặn đuổi kịp.
Giương dù lên che mưa, che qua đỉnh đầu của anh ta.
“Vẫn nên che một chút đi, mưa lớn quá.” Cô nói.
Đầu tóc của Cố Đình ướt đẫm nhỏ nước xuống, hai mắt bị nước mưa tràn vào không mở ra được, vất vả lắm mới thấy rõ người trước mặt chính bạn cùng lớp của mình.
“Cậu ở đâu vậy, hay là chúng ta đi đến cửa hàng ở góc đường phố cổ bên ngoài trường học mua dù đi?”
“Trên người tôi không mang theo tiền.” Cố Đình nói tiếp: “Hơn nữa tôi cũng vội.”
Lăng Tư Nam đang rất rối não, nếu để anh ta đi như vậy thì cảm thấy dù sao cũng gọi lại rồi mà để người ta tiếp tục dầm mưa thì cũng hơi khó coi. Nhưng anh ta cũng nói rõ ràng không muốn đi mua dù và cô cũng không dám nói mình có thể bỏ tiền ra cho anh ta mua hoặc là cho anh ta mượn —— người này thật đúng là không hiểu phong tình.
Lăng Tư Nam nghĩ đến cái gì đó rồi bỗng nhiên nói: “Cậu đưa tôi đến trước toà nhà Minh Tư đi.”
Cố Đình không rõ nguyên nhân.
“Vừa lúc tiện đường, cậu có thể lấy dù của tôi đi sau khi đưa tôi qua đó, ngày mai trả cho tôi là được.” Cô nặn ra một nụ cười nhìn qua có vẻ hiền lành tử tế.
Cố Đình theo bản năng nhận lấy chiếc dù mà cô đưa chỉ cảm thấy gương mặt của thiếu nữ trước mắt này có chút quen thuộc, không phải là sự quen thuộc của bạn cùng lớp mà là một loại quen thuộc khác.
Váy đồng phục màu xanh đen mặc ở trên người cô rất có cảm giác tươi mát, mái tóc của thiếu nữ dài chấm vai cùng đôi mắt hạnh trong sáng.
Vừa không có vẻ mảnh mai, cũng không có vẻ hùng hổ doạ người.
Cố Đình và cô vai kề vai đi trong mưa suốt hai trăm mét mà không nói với nhau câu nào.
Chờ tới khi đến tòa nhà Minh Tư, cô gái nhảy một lúc hai, ba bậc lên cầu thang rồi vẫy tay với anh ta: “Không phải cậu đang gấp sao, mau đi nhanh đi.”
Cố Đình bỗng nhiên ý thức lại được hình như hình đang gấp, vội xoay người muốn rời đi.
“Nhớ kỹ nhé ——”
Cố Đình quay đầu lại nhìn cô, cứ nghĩ rằng cô muốn nói tên của mình hay gì đó.
“Nhớ là ngày mai nhất định phải trả dù cho tôi nha!”
“...”
Lăng Thanh Viễn đứng dậy đi lấy hồ sơ đã được đóng dấu thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Hắn nghi ngờ bước qua mở cửa, cửa mở ra nhưng không thấy bóng dáng người nào.
Đang muốn đóng cửa lại thì đột nhiên ở bên cạnh cửa có một bóng người bất ngờ nhảy ra: “Hù!”
Lăng Thanh Viễn đứng ở trước mặt cô, trên khuôn mặt của thiếu niên vẫn là dáng vẻ bình tĩnh như trước.
Rũ mắt nhìn cô, khóe miệng cong lên như có như không.
“Chị à, chị thật là ấu trĩ.”
Lăng Tư Nam che mặt lại nói: “Không thú vị gì cả, đứa em này chơi không vui chút nào.”
Lăng Thanh Viễn nhếch khoé miệng, sau đó giơ tay che đi không để cô nhìn thấy, mở cửa cho cô bước vào.
“Chị có bao giờ nghĩ tới chuyện nếu như người lúc nãy mở cửa không phải là tôi thì sẽ như thế nào không?”
“Hả?”
“Có một bạn học nữa làm việc với tôi, chỉ là lúc nãy vừa đi đến văn phòng của giáo viên.”
“... A, chuyện này, như vậy sao...” Cô vén tóc bên tai lên, có chút xấu hổ mà cười gượng hai tiếng.
Lăng Thanh Viễn lấy hồ sơ để đi phân loại: “Có chuyện gì sao?”
Lăng Tư Nam đứng ở cửa phòng, ánh mắt tùy ý quan sát: “Không có gì cả, chỉ là... Ừm... Dù sao thì cũng về nhà trễ nên tôi sẽ cùng quay về với cậu.”
Lăng Thanh Viễn cười khẽ: “Chứ không phải là chị không mang dù à?”
Thật đúng là một câu sắc bén đánh thẳng vào trọng điểm.
“Tôi cũng không mang theo thì làm sao bây giờ?” Lăng Thanh Viễn quay mặt đi rồi bình tĩnh hỏi cô, mặt không có biểu cảm gì.
“Không phải có tài xế đón cậu à?”
“Hôm nay không có.” Lăng Thanh Viễn nói: “Tôi phải về nhà muộn nên tối nay chú Lương đưa cha đi dự tiệc.”
Lăng Tư Nam thở dài: “Trước tiên cứ chờ xem mưa có tạnh không đã, nếu như không tạnh thì cậu đợi chị đây đi mua dù rồi cùng nhau quay về.”
“Vậy thì không phải chị sẽ gặp mưa à?” Hắn nghiêng đầu.
“So với để cậu dầm mưa thì vẫn tốt hơn, cậu tự phụ hơn tôi, hơn nữa lúc trước vừa mới sinh bệnh.” Thật ra Lăng Tư Nam không quan tâm lắm: “Từ nhỏ tôi đã lớn lên với bác Hai, vốn dĩ cũng không mỏng manh yếu đuối như vậy, thi thoảng dầm chút mưa cũng sẽ không có việc gì.” Khi cô nói xong lời này thì không biết từ lúc nào Lăng Thanh Viễn đã chạy tới trước mặt cô.
“Chị à.” Hắn cúi đầu, vươn tay vuốt mái tóc vô tình che mất khóe mắt của cô, nhẹ nhàng vén ra sau tai.
Lăng Tư Nam chỉ cảm thấy bị hơi thở của hắn bao trùm, trong lúc nhất thời hô hấp cũng bị rối loạn tiết tấu.
Lăng Thanh Viễn bỗng nhiên cười, hạ thấp giọng xuống rồi nói: “Chị nên hiểu rằng lời nói của đàn ông thì không thể tin.”
“Ừm... Hả?!” Lăng Tư Nam đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn: “Cậu lại nói cái gì lừa tôi nữa à?”
“Phát huy sự quan sát của chị đi.” Lăng Thanh Viễn quay đầu tiếp tục bận rộn: “Chờ tôi mười lăm phút nữa.”
Lăng Tư Nam vô thức nhìn xung quanh, phát hiện ở trên chiếc ghế xoay dư ra ở phía sau hắn là cặp sách của hắn và một chiếc dù.
... Kẻ bịp bợm.
“Khá ổn rồi, mẹ à.” Lăng Thanh Viễn dựa vào sô pha, tay gác lên chiếc gối ôm đặt trên đầu gối, mỉm cười trả lời mẹ hắn.
“Có ăn được chút gì không?”
Lăng Thanh Viễn khẽ gật đầu: “Đồ ăn rất hợp khẩu vị, ngon hơn mẹ nấu một chút.” Giọng điệu rất bình đạm, không có biểu hiện nhiệt tình nhưng cũng có thể nghe ra vài phần tán thưởng.
Lông mày của Lăng Mạc hơi nhướng lên, liếc mắt nhìn Lăng Tư Nam đang đứng ở bên cạnh sô pha một cái: “Có lẽ là do sinh bệnh nên mới thay đổi khẩu vị đấy, nhưng mà đã khoẻ là tốt rồi, ngày mai đi học cho tốt đi, lớp Olympic vẫn phải tham gia như bình thường, đừng trì hoãn chương trình học.” Tuy rằng ngoài miệng không thừa nhận, nhưng cha Lăng cũng ít nhiều vì lời Lăng Thanh Viễn nói mà cảm thấy gọi đứa con gái này đến đây cũng có công dụng.
Hai vợ chồng nhà họ Lăng chụm đầu ghé tai nói chuyện rồi cùng về phòng, không nói với Lăng Tư Nam dù chỉ một câu ngắn ngủi, thậm chí một cái gật đầu ghi nhận cũng không có —— Lăng Tư Nam nhìn bóng dáng của bọn họ, không biết là đang suy nghĩ cái gì, bỗng nhiên vòng eo bị người ta ôm lấy, Lăng Tư Nam kinh hoảng quay đầu lại trừng hắn, nhỏ giọng cảnh cáo: “Lăng Thanh Viễn!”
“Buổi tối tới phòng ngủ của tôi đi.” Khuỷu tay của Lăng Thanh Viễn dựa trên gối, ngửa đầu nhìn cô, ánh mắt hắn trong veo như khi nói chuyện với cô về phạm vi của kỳ thi.
“Cậu đừng có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.” Lăng Tư Nam cúi người về phía hắn, cảnh cáo: “Lỡ như bị phát hiện thì người chết không phải cậu mà là tôi đây —— chính cậu sợ ba mẹ, sợ đến mức không dám biểu hiện thân mật với tôi ở trước mặt họ thì cần gì phải tới gần gũi với tôi ở sau lưng chứ?”
Lăng Thanh Viễn yên lặng nhìn cô, một lúc lâu sau, khóe miệng nhếch lên: “Chị nghĩ là như vậy à?”
Lăng Tư Nam không lên tiếng, đầu hơi nghiêng qua một bên.
“Lăng Tư Nam.” Lăng Thanh Viễn ngẩng mặt lên, đôi mắt của thiếu niên hơi nhướng lên, cảm giác mỉa mai rõ ràng: “Chị cảm thấy là tôi sợ bọn họ trách mắng mình nên mới cố tình lãnh đạm với chị sao?”
“Phải gọi là chị gái.” Lăng Tư Nam bị hắn nhìn như vậy thì trong lòng thấy hoảng hốt, chỉ có thể cố gắng hết sức lấy dũng khí nói.
Nhưng mà Lăng Thanh Viễn lại không quan tâm cô nói cái gì, bên khoé môi cong cong ý cười như có như không: “Cái đầu óc này của chị nếu không phải do lỗi di truyền thì không thể nào làm nổi chị của tôi đâu.”
“Lăng Thanh Viễn, cậu nói thế là có ý gì hả?”
“Chị còn nhớ rõ trước khi chị rời nhà tôi đã đối xử như thế nào với chị không?”
Lăng Tư Nam nhíu mày nghĩ lại, khi đó hầu như mỗi ngày “Nguyên Nguyên” đều chị dài chị ngắn mà dán lấy cô, cô đi đến đâu cũng đều phải đi theo, cô làm cái gì cũng phải học theo.
“Chị còn nhớ rõ khi đó bọn họ đã đối xử với chị thế nào không?” Hắn lại hỏi.
Cô vẫn còn nhớ khi đó vợ chồng Lăng gia dạy dỗ cô rất nghiêm khắc, gần như là tra tấn, cô thường xuyên bởi vì một chút việc nhỏ không làm tốt là đã bị phạt không được ăn cơm, cho nên làm gì cũng phải thật cẩn thận.
“Nếu khi đó không quan tâm đến người chị gái là chị như thế thì đã tốt hơn rồi.” Ánh mắt của Lăng Thanh Viễn lơ đãng, giống như là cũng đang cùng cô nhớ về hồi ức kia.
“Ý của cậu là gì thế?” Lăng Tư Nam mù mờ hỏi: “Thái độ của cậu đối với tôi và thái độ của bọn họ đối với tôi có liên quan gì à?”
Lăng Thanh Viễn trợn trắng mắt: “Chị vẫn nên đi ngủ đi, chị gái ngốc nghếch à.”
Lăng Tư Nam bĩu môi, quay đầu lại đi vài bước rồi lúc sắp ra ngoài lại xoay người nhìn hắn: “Cậu thật sự không sao chứ?”
Lăng Thanh Viễn vốn dĩ đang cúi đầu suy nghĩ miên man, nghe thấy cô hỏi thì nâng mắt lên cười cười với cô: “Có muốn tới đây sờ thử không?”
Lăng Tư Nam lập tức đỏ mặt nói: “Cậu có đừng giở trò lưu manh được không hả?”
Lăng Thanh Viễn không thể hiểu nổi: “Tôi nói là đến đây sờ trán của tôi xem có hạ sốt không mà.”
—— Chị gái thật sự đã bị hắn chơi hư rồi, còn suy nghĩ sâu xa hơn cả hắn.
Trong lúc hắn còn đang suy nghĩ như vậy thì đột nhiên một bóng đen phủ lên trước mặt hắn, Lăng Thanh Viễn còn chưa kịp phản ứng lại thì bóng đen đã dán lên trán hắn.
Hắn ngây ngẩn cả người, Lăng Tư Nam ở trước mặt đang đỏ mặt, dán trán của mình lên trán hắn, hàng mi dài che lại đôi mắt ở thấp, hơn nửa ngày sau mới nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hình như không nóng nữa.” Nói xong thì đứng thẳng dậy, vỗ vỗ vai hắn làm bộ làm tịch nói: “Mặt của tên nhóc cậu vẫn có chút hồng, tôi còn lo cậu lại cậy mạnh nữa, nếu không có việc gì thì cậu cũng nên đi ngủ sớm một chút đi nha.”
Lăng Thanh Viễn nhìn cô, bất giác chớp c mắt.
“Còn nữa… Chờ chút đã mình muốn nói cái gì nhỉ…” Ngón trỏ đặt lên đôi môi, Lăng Tư Nam ngẩng đầu suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: “À, à đúng rồi, cậy mạnh nữa —— sau này nếu cậu thấy mệt thì phải biểu hiện ra, đừng chịu đựng một mình nữa, cho dù bọn họ có mặc kệ cậu thì còn có chị đây quan tâm cậu, chỉ cần tôi có thể giúp được thì sẽ luôn cố gắng hết sức giúp đỡ cậu, hiểu chưa?”
Lăng Thanh Viễn vẫn nhìn cô, trong mắt dường như có ánh sáng rạng rỡ, nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của Lăng Tư Nam như đụng phải tim hắn.
“Vậy thôi, tôi đi ngủ đây…”
Cô có chút lúng túng rụt tay từ vai hắn về nhưng lại bị giữ lại.
Vẻ mặt của cô căng thẳng gọi: “Thanh Viễn?”
Những ngón tay trắng nõn xinh đẹp của Lăng Thanh Viễn đặt trên mu bàn tay của cô, sau đó đột ngột buông ra.
“Ngủ ngon nhé chị gái.”
Hắn nghiêng đầu rồi mỉm cười.
“Ngủ ngon…” Lăng Tư Nam một mạch quay về phòng, trong đầu vẫn còn in sâu khoảnh khắc hắn tươi cười kia, giơ tay lên chạm vào mu bàn tay vẫn còn ẩn ẩn hơi nóng của mình.
Trong chớp mắt vừa rồi nụ cười rạng rỡ của em trai hình như là xuất phát từ nội tâm.
Trông rất đáng yêu.
Thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt một cái đã tới thứ sáu rồi. Trước giờ giải lao buổi sáng, trong lớp 5 khối 12 bỗng nhiên trở nên náo loạn.
Lăng Tư Nam còn cắn đang cắn bút bất chợt bị người ta đánh mạnh vào vai: “Tư Nam, Tư Nam.”
Lăng Tư Nam xua tay: “Chờ chút đã, tôi sắp giải ra đề này rồi.”
“Em trai của cậu tới đây này.” Diệp San San giống như vừa tiêm máu gà nhắc nhở bên tai cô.
Lúc này Lăng Tư Nam mới ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Nhắc mới nhớ, mối quan hệ giữa cô và Lăng Thanh Viễn từng khiến các bạn mới của cô khiếp sợ một lần rồi, Lăng Tư Nam tìm đại một lý do để cho các cô ấy đừng để lộ chuyện này ra ngoài, vì vậy hầu hết mọi người trong lớp đều không biết rằng học sinh mới chuyển đến có lai lịch như vậy, có lẽ sẽ có một vài người cảm thấy cô và Lăng Thanh Viễn có vài điểm tương tự, nhưng dù sao thì không phải sinh đôi nên chỉ cần hai người không đứng chung một chỗ, trong hầu hết các trường hợp, sẽ không có ai so sánh cô với Lăng Thanh Viễn.
Mà lúc này, Lăng Thanh Viễn đang đứng ở trước cửa.
Hắn vẫn mặc chiếc áo khoác đồng phục màu xanh đen kia, áo khoác rất vừa người, dáng người cao thẳng sống lưng ưu nhã, cổ áo sơ mi gọn gàng, không chút cẩu thả, hơi cúi đầu đáp lại lời của giáo viên nói, sườn mặt tuấn tú đẹp đẽ.
Bên cạnh hắn còn có một nam sinh khác đang đứng, cao hơn một chút so với hắn, không mặc hai bộ trang phục mùa xuân mà chỉ mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay to rộng, không cài ba cúc trên, lộ ra một vùng ngực màu đồng, cậu ta đứng ở bên kia cũng không nghiêm chỉnh gì, một tay ấn ở sau gáy, một tay khác thì đặt trên lan can, vẻ mặt chán muốn chết quay đầu nhìn về phía sân thể dục.
Tóc cực ngắn, mày kiếm mắt sáng, diện mạo này chắc hẳn là rất đẹp trai nhưng mà khí thế có vẻ khá hung hăng.
“Là Lăng Thanh Viễn và Cố Đình kìa, không biết gió hôm nay thổi như thế nào mà thổi cả mấy nam thần đến lớp chúng ta thế nhỉ?” Một đống bạn học nữ xúm vào một đám ngồi cạnh nhau trong phòng sôi nổi thảo luận về tình hình trước mặt.
Có người hiểu biết lập tức chen miệng vào: “Nghe nói hình như hôm nay Cố Đình đang đánh nhau với trường bên cạnh thì đúng lúc bị hội học sinh bắt được nên mới kéo cậu ấy về đi học đấy.”
“Ai có thể bắt được cậu ấy chứ, đừng nói là trường học lân cận, cho dù đám học sinh kia mọc lên ở phương Đông cũng không dám trêu vị ôn thần này đâu?”
“Nghe nói chính là Lăng Thanh Viễn...”
“Không phải đâu, Lăng Thanh Viễn nhìn qua có vẻ rất văn nhã như vậy, tuy rằng chơi bóng rổ cũng không tồi nhưng mà đánh nhau thì chỉ sợ rằng...”
“Ài, bắt người về thì không nhất thiết phải đánh nhau mà, có lẽ người ta là dùng trí thắng được, Lăng thiếu gia thông minh như thế mà, làm gì cần phải thô lỗ như thế đâu ——”
Rất văn nhã...
Lăng Tư Nam không nhịn không mà muốn bật cười.
Lăng Thanh Viễn mặt người dạ thú.
“Thật không ngờ rằng lúc còn sống có thể được nhìn thấy được cảnh kỳ diệu như hai siêu nam thần đồng thời quang lâm vào lớp chúng ta.” Diệp San San ôm ngực cảm thán.
Là một học sinh mới, Lăng Tư Nam có chút mờ mịt không rõ.
Diệp San San nhìn thấy vẻ mặt không hiểu gì của cô thì nhanh chóng phổ cập tin tức cho cô: “Trường Trung học Thanh Hà 6 của chúng ta có ba siêu nam thần, người đầu tiên chính là em trai của cậu Lăng Thanh Viễn, thứ hai chính là Lữ Tử Kiêu khối 11, thứ ba chính là bạn học Cố Đình của lớp chúng ta.”
“Cậu ta à? Bạn học cùng lớp sao?” Lăng Tư Nam chỉ chỉ vào người được gọi là “Nam thần” nhìn qua không giống học sinh đang học lớp 12 kia.
“Đúng vậy, nhưng mà cậu ấy không đi học thường xuyên lắm, học kỳ này vừa mới khai giảng mà nghỉ gần một tháng rồi.” Diệp San San ghé bên tai nhỏ giọng Lăng Tư Nam bà tám: “Cẩn thận Cố Đình một chút nhé, tuy rằng trông đẹp trai nhưng tính tình không tốt chút nào đâu, có người nói cậu ấy là một tên côn đồ nữa.”
“Ồ.” Cô không có liên quan gì đến người kia thì có cái gì mà phải cẩn thận chứ.
Diệp San San ngồi bên cạnh Lăng Tư Nam, hai mắt lấp lánh chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ: “Dù sao thì tôi là nhan cẩu của Lăng thiếu gia, Tư Nam à, chừng nào cậu và Lăng thiếu gia chơi thì gọi tớ với nha...”
… Lúc em trai tìm cô để “chơi” hình như đều không thích hợp để người thứ ba ở đó.
Lăng Tư Nam vừa nghĩ đến lại cảm thấy buồn bực, đúng lúc hai người kia đi đến, bạn học hai bên càng bàn luận sôi nổi.
Lăng Tư Nam rất ngạc nhiên, chỗ ngồi của Cố Đình ở ngay phía sau cô.
Lúc Lăng Thanh Viễn đi ngang qua có quét mắt liếc nhìn cô một cái.
Cô còn không chưa nhận ra gì thì Diệp San San ở bên cạnh đã kích động nắm chặt lấy cổ tay cô ở dưới gầm bàn.
Cố Đình không có sắc mặt tốt gì đặt mông ngồi ở trên ghế, ném cặp sách lên bàn xong thì ngẩng đầu nhìn Lăng Thanh Viễn: “Cậu có thể đi được rồi đấy?”
Lăng Thanh Viễn đặt tờ giấy đang cầm trong tay ở trước mặt cậu ta: “Ký đi đã.”
“... Cái đồ quỷ gì thế này.” Cố Đình nhếch khóe miệng, tiện tay cầm tờ giấy lên.
“Thống kê tài sản công bị hư hại mà anh phải bồi thường.” Giọng nói của Lăng Thanh Viễn không nhanh không chậm vang lên ở phía sau cô, giọng nói trong trẻo không còn trầm thấp giống như khi hai người ở riêng, càng giống một hội trưởng hội học sinh ngoan ngoãn khuôn phép như trước.
Lăng Tư Nam ngồi ở phía trước ngậm đầu bút trong tay, không hiểu vì sao mà nhịp tim đập rất nhanh, cô căng thẳng đến mức cắn cả đầu bút ra dấu răng.
Chắc có lẽ là bởi vì sợ bị phát hiện, sợ bị người khác phát hiện ra quan hệ chị em giữa cô và Lăng Thanh Viễn, tuy rằng cô cũng không biết có cái gì phải sợ.
Vốn dĩ đã căng thẳng thần kinh nên giây phút bị người ta gõ nhẹ vào vai khiến cô sợ tới mức suýt chút nữa nhảy dựng lên, cô kinh hoảng ngẩng mạnh đầu lên, đối diện với đôi mắt của Lăng Thanh Viễn.
“Mượn bút một chút.” Ánh mắt của Lăng Thanh Viễn nhàn nhạt nhưng mà khóe môi lại xẹt qua một ý cười.
“Hả?” Lăng Tư Nam vẫn chưa phục hồi tinh thần lại.
Lăng Thanh Viễn duỗi thẳng tay rút cây bút trong tay cô ra: “Cho chúng tôi mượn bút một chút.”
Trong cặp của Cố Đình căn bản không có dụng cụ học tập nghiêm chỉnh gì, ngay cả bút cũng không có.
Hai người đối chọi gay gắt không bao lâu, cuối cùng Cố Đình cũng mất kiên nhẫn rồi ký tên lên tờ giấy, thái độ của Lăng Thanh Viễn đối với Cố Đình khiến Diệp San San cũng trợn mắt há hốc mồm.
“Lăng thiếu gia được lắm nha.” Diệp San San nhỏ giọng nói với Lăng Tư Nam.
“Dựa theo thỏa thuận trước đó thì bắt đầu từ ngày mai trở đi, anh đều phải đi học mỗi ngày.” Lăng Thanh Viễn lấy lại tờ giấy mà Cố Đình đã ký rồi lấy luôn cây bút trong tay cậu ta về.
“Được rồi, được rồi, mau đi nhanh lên, tôi không muốn nhìn thấy cậu một chút nào.”
“Tôi cũng thế.” Tầm mắt của Lăng Thanh Viễn đảo qua cây bút kia, ánh mắt dừng khoảng nửa giây, đưa bút cho Lăng Tư Nam ở phía trước.
Từ đầu tới cuối, Lăng Tư Nam cũng chưa nói bất cứ một câu nào với hắn.
Nhưng mà trước lúc Lăng Thanh Viễn ra ngoài bỗng nhiên cúi xuống nói ở bên tai cô một câu ——
“Chị gái à, cắn bút không phải là một thói quen tốt đâu.”
Nhiều bạn học trong lớp cũng nhìn thấy hành vi thì thào này của Lăng Thanh Viễn, lập tức vô số tầm mắt đều phóng lên người Lăng Tư Nam.
Lăng Thanh Viễn làm như chưa xảy ra chuyện gì, rời khỏi lớp 5 khối 12, để lại một đám người đang dùng ánh mắt làm lễ rửa tội cho chị hắn.
Cô nghe vị “ôn thần” trong miệng các bạn học ngồi phía sau đột nhiên hỏi: “Cậu quen cậu ta à?”
—— Lăng Thanh Viễn, đủ lắm rồi!
Lăng Tư Nam ngồi ở trong nhà ăn tức giận cắn miếng xương sườn trong miệng, xem nó như em trai mình mà xả giận.
Phương Văn nhìn thấy hành động kỳ lạ của cô thì hỏi Diệp San San đang ngồi bên cạnh: “Cậu ấy bị sao thế?”
Diệp San San: “Lúc cậu đi nhà vệ sinh thì Lăng Thanh Viễn có đến lớp chúng ta.”
Vẻ mặt Phương Văn hối hận hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi à?”
“Chính là Lăng thiếu gia đã nói gì đó với cậu ấy, kết quả là bây giờ hơn phân nửa người trong lớp đều đoán cậu ấy có quan hệ với Lăng thiếu gia, ngay cả Cố Đình oan gia của Lăng thiếu gia cũng nghi ngờ.”
“Ài, tôi còn tưởng là có chuyện lớn gì chứ.” Phương Văn dùng đũa gắp hành lá ra bàn, nhìn Lăng Tư Nam: “Chuyện cậu là chị của cậu ấy thì nói ra cũng không sao mà.”
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện sôi nổi, ở nhà ăn cũng có mấy gương mặt khá quen mắt bước tới.
Khoé mắt quét được bóng dáng, Lăng Tư Nam lắc đầu tiếp tục nói với Phương Văn: “Vẫn nên giữ khoảng cách một chút đi, nó có vòng bạn bè của mình sẽ không muốn bị quấy rầy đâu, loại chuyện như tôi là chị em của nó thì hai cậu biết là được rồi, để cho nó trở thành một bí mật đi.”
Hai chữ “bí mật” vừa nói xong thì nghe được một người chào hỏi ——
“Chị gái của Thanh Viễn à! Trùng hợp quá.” Người kia thoải mái phóng khoáng vẫy tay với cô, Lăng Tư Nam thậm chí còn không nhớ nổi tên của cậu ta, chỉ có thể cứng ngắc chào hỏi với cậu ta, đơn giản cũng không để lộ ra, đối phương nói với cô hai câu rồi rời ra.
Lăng Tư Nam còn chưa kịp thở thì lại có một người người gọi cô “chị gái Thanh Viễn”, sau khi chào hỏi cũng rời đi.
Sau đó lại là một người.
Rồi lại một người nữa.
“... Tư Nam, cậu chắc rằng đây là bí mật chứ?” Phương Văn và Diệp San San nghi hoặc nhìn cô.
Cả người Lăng Tư Nam đều cảm thấy không ổn, cảm giác như mình đã thành tiêu điểm của dư luận.
Những người này là ai thế... Lăng Tư Nam vắt óc suy nghĩ hết nửa ngày, rốt cuộc cũng nhớ lại được hình như bọn họ đều là người của hội học sinh, cô có một chút ấn tượng nhưng hoàn toàn không quen biết.
“Chị à.”
Trong lúc còn đang suy nghĩ rối rắm thì giọng nói của chính chủ xuất hiện.
Lăng Thanh Viễn bưng khay thức ăn, bên cạnh còn có hai người bạn nữa, Lăng Tư Nam ngẩng đầu chớp mắt một cái, ánh mắt của hai người gặp nhau.
“... À... Thanh Viễn.” Lăng Tư Nam đặt đũa ở bên khay thức ăn, miếng xương sườn kho tàu lăn xuống ở trên món cải thảo.
“Hôm nay em sẽ phải về nhà muộn, hội học sinh có việc cần phải làm.” Hắn nói, sau đó ý bảo mình muốn cùng bạn học qua một bên ăn cơm, nhẹ nhàng bâng quơ rồi rời đi.
Không hiểu sao Lăng Tư Nam bỗng cảm thấy như mình bị người ta xách lên trên thớt gỗ, bị ánh mắt của mọi người cắt ra.
“Cái đó, Tư Nam à —— khụ khụ.” Phương Văn giả vờ ho vài tiếng rồi nói: “Hình như em trai của cậu không quan tâm cậu bị làm phiền như thế nào thì phải.”
Rốt cuộc Lăng Thanh Viễn đã có chuyện gì thế?
Buổi tối, sau khi kết thúc lớp học bổ túc, Lăng Tư Nam ôm câu hỏi này, vừa đi trên hành lang vừa suy nghĩ.
Cho dù hắn không muốn tuân theo ý muốn của cha Lăng và sinh ra tâm lý phản nghịch thì cũng không nhất thiết phải biểu hiện rõ quan hệ chị em của hai người ở trường học như vậy chứ?
Loại chuyện như về nhà muộn cũng nhất định phải đặc biệt nói với cô trước mặt bạn học, mặc dù đúng là gần đây hắn không về nhà muộn như vậy, nhưng mà...
Lăng Tư Nam bỗng nhiên quay đầu, trong không khí âm u của buổi chiều, cuối cùng trời cũng bắt đầu mưa.
Tuy nhiên lúc cô đi từ tầng ba đến khu dạy học thì mưa đã tầm tã, che kín tầm nhìn của cô.
Không biết hôm nay Thanh Viễn có mang dù không, chắc hẳn là có mang theo rồi, hơn nữa dù thế nào cũng sẽ có tài xế tới đón hắn.
Lăng Tư Nam lấy chiếc dù gấp từ trong cặp ra —— cũng may hôm nay cô có xem dự báo thời tiết.
Nhưng mà không phải tất cả mọi người đều có sự chuẩn bị trước giống như cô.
Lăng Tư Nam chú ý tới ở dưới mái hiên cách đó không xa, thấy Cố Đình đang cau mày nhìn mưa tầm tã.
Hình như anh ta không mang theo dù.
Cô cũng chỉ nhìn thoáng qua, sau đó liền mở dù ra rồi bước vào trong mưa.
Mới đi được vài bước bỗng nhiên có một bóng người vụt qua, đang cúi lưng che chở cho cặp sách rồi chạy trong màn mưa.
Cố Đình.
—— Lúc này không dùng cặp che đầu mà lại giữ cặp ở trong người, thật sự rất khó hiểu.
Trong lòng Lăng Tư Nam nghĩ như vậy nhưng nhìn thấy Cố Đình đã bị nước mưa xối đến ướt đẫm trong nháy mắt, mà mưa trên đầu còn không có dấu hiệu giảm bớt. Cô nghĩ một lúc, vẫn hét lên trong mưa: “Bạn học ơi ——”
Hét lên ba lần, cuối cùng Cố Đình cũng nghe thấy, anh ta giảm bớt bước chân để cô vừa vặn đuổi kịp.
Giương dù lên che mưa, che qua đỉnh đầu của anh ta.
“Vẫn nên che một chút đi, mưa lớn quá.” Cô nói.
Đầu tóc của Cố Đình ướt đẫm nhỏ nước xuống, hai mắt bị nước mưa tràn vào không mở ra được, vất vả lắm mới thấy rõ người trước mặt chính bạn cùng lớp của mình.
“Cậu ở đâu vậy, hay là chúng ta đi đến cửa hàng ở góc đường phố cổ bên ngoài trường học mua dù đi?”
“Trên người tôi không mang theo tiền.” Cố Đình nói tiếp: “Hơn nữa tôi cũng vội.”
Lăng Tư Nam đang rất rối não, nếu để anh ta đi như vậy thì cảm thấy dù sao cũng gọi lại rồi mà để người ta tiếp tục dầm mưa thì cũng hơi khó coi. Nhưng anh ta cũng nói rõ ràng không muốn đi mua dù và cô cũng không dám nói mình có thể bỏ tiền ra cho anh ta mua hoặc là cho anh ta mượn —— người này thật đúng là không hiểu phong tình.
Lăng Tư Nam nghĩ đến cái gì đó rồi bỗng nhiên nói: “Cậu đưa tôi đến trước toà nhà Minh Tư đi.”
Cố Đình không rõ nguyên nhân.
“Vừa lúc tiện đường, cậu có thể lấy dù của tôi đi sau khi đưa tôi qua đó, ngày mai trả cho tôi là được.” Cô nặn ra một nụ cười nhìn qua có vẻ hiền lành tử tế.
Cố Đình theo bản năng nhận lấy chiếc dù mà cô đưa chỉ cảm thấy gương mặt của thiếu nữ trước mắt này có chút quen thuộc, không phải là sự quen thuộc của bạn cùng lớp mà là một loại quen thuộc khác.
Váy đồng phục màu xanh đen mặc ở trên người cô rất có cảm giác tươi mát, mái tóc của thiếu nữ dài chấm vai cùng đôi mắt hạnh trong sáng.
Vừa không có vẻ mảnh mai, cũng không có vẻ hùng hổ doạ người.
Cố Đình và cô vai kề vai đi trong mưa suốt hai trăm mét mà không nói với nhau câu nào.
Chờ tới khi đến tòa nhà Minh Tư, cô gái nhảy một lúc hai, ba bậc lên cầu thang rồi vẫy tay với anh ta: “Không phải cậu đang gấp sao, mau đi nhanh đi.”
Cố Đình bỗng nhiên ý thức lại được hình như hình đang gấp, vội xoay người muốn rời đi.
“Nhớ kỹ nhé ——”
Cố Đình quay đầu lại nhìn cô, cứ nghĩ rằng cô muốn nói tên của mình hay gì đó.
“Nhớ là ngày mai nhất định phải trả dù cho tôi nha!”
“...”
Lăng Thanh Viễn đứng dậy đi lấy hồ sơ đã được đóng dấu thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Hắn nghi ngờ bước qua mở cửa, cửa mở ra nhưng không thấy bóng dáng người nào.
Đang muốn đóng cửa lại thì đột nhiên ở bên cạnh cửa có một bóng người bất ngờ nhảy ra: “Hù!”
Lăng Thanh Viễn đứng ở trước mặt cô, trên khuôn mặt của thiếu niên vẫn là dáng vẻ bình tĩnh như trước.
Rũ mắt nhìn cô, khóe miệng cong lên như có như không.
“Chị à, chị thật là ấu trĩ.”
Lăng Tư Nam che mặt lại nói: “Không thú vị gì cả, đứa em này chơi không vui chút nào.”
Lăng Thanh Viễn nhếch khoé miệng, sau đó giơ tay che đi không để cô nhìn thấy, mở cửa cho cô bước vào.
“Chị có bao giờ nghĩ tới chuyện nếu như người lúc nãy mở cửa không phải là tôi thì sẽ như thế nào không?”
“Hả?”
“Có một bạn học nữa làm việc với tôi, chỉ là lúc nãy vừa đi đến văn phòng của giáo viên.”
“... A, chuyện này, như vậy sao...” Cô vén tóc bên tai lên, có chút xấu hổ mà cười gượng hai tiếng.
Lăng Thanh Viễn lấy hồ sơ để đi phân loại: “Có chuyện gì sao?”
Lăng Tư Nam đứng ở cửa phòng, ánh mắt tùy ý quan sát: “Không có gì cả, chỉ là... Ừm... Dù sao thì cũng về nhà trễ nên tôi sẽ cùng quay về với cậu.”
Lăng Thanh Viễn cười khẽ: “Chứ không phải là chị không mang dù à?”
Thật đúng là một câu sắc bén đánh thẳng vào trọng điểm.
“Tôi cũng không mang theo thì làm sao bây giờ?” Lăng Thanh Viễn quay mặt đi rồi bình tĩnh hỏi cô, mặt không có biểu cảm gì.
“Không phải có tài xế đón cậu à?”
“Hôm nay không có.” Lăng Thanh Viễn nói: “Tôi phải về nhà muộn nên tối nay chú Lương đưa cha đi dự tiệc.”
Lăng Tư Nam thở dài: “Trước tiên cứ chờ xem mưa có tạnh không đã, nếu như không tạnh thì cậu đợi chị đây đi mua dù rồi cùng nhau quay về.”
“Vậy thì không phải chị sẽ gặp mưa à?” Hắn nghiêng đầu.
“So với để cậu dầm mưa thì vẫn tốt hơn, cậu tự phụ hơn tôi, hơn nữa lúc trước vừa mới sinh bệnh.” Thật ra Lăng Tư Nam không quan tâm lắm: “Từ nhỏ tôi đã lớn lên với bác Hai, vốn dĩ cũng không mỏng manh yếu đuối như vậy, thi thoảng dầm chút mưa cũng sẽ không có việc gì.” Khi cô nói xong lời này thì không biết từ lúc nào Lăng Thanh Viễn đã chạy tới trước mặt cô.
“Chị à.” Hắn cúi đầu, vươn tay vuốt mái tóc vô tình che mất khóe mắt của cô, nhẹ nhàng vén ra sau tai.
Lăng Tư Nam chỉ cảm thấy bị hơi thở của hắn bao trùm, trong lúc nhất thời hô hấp cũng bị rối loạn tiết tấu.
Lăng Thanh Viễn bỗng nhiên cười, hạ thấp giọng xuống rồi nói: “Chị nên hiểu rằng lời nói của đàn ông thì không thể tin.”
“Ừm... Hả?!” Lăng Tư Nam đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn: “Cậu lại nói cái gì lừa tôi nữa à?”
“Phát huy sự quan sát của chị đi.” Lăng Thanh Viễn quay đầu tiếp tục bận rộn: “Chờ tôi mười lăm phút nữa.”
Lăng Tư Nam vô thức nhìn xung quanh, phát hiện ở trên chiếc ghế xoay dư ra ở phía sau hắn là cặp sách của hắn và một chiếc dù.
... Kẻ bịp bợm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.