Chương 1: Xa Cách Nhiều Năm Gặp Lại
Lưu Tô
14/03/2024
Đầu tháng ba, bác hai qua đời, sau khi Lăng Tư Nam hỗ trợ thu xếp xong hậu sự, thì bị sắp xếp trở về nhà.
Cái "Về nhà" này nói đến cũng thật là châm chọc, Lăng Tư Nam là con gái cả chính cống của nhà họ Lăng, nhưng lại bị "Trục xuất" ra ở bên ngoài mười năm, sống với bác hai.
Nguyên nhân là nhà họ Lăng có Lăng Thanh Viễn.
Năm nay Lăng Tư Nam mười tám, em trai Lăng Thanh Viễn năm nay mười sáu.
Mười tám năm trước, cha Lăng mẹ Lăng cấp thiết muốn có một đứa con trai, thế nhưng lại sinh ra con gái, vì thế liền gọi cô là "Tư Nam", có lẽ cái tên này thật sự nổi lên tác dụng thần kỳ gì đó, sau khi sinh cô ra được hai năm, Lăng Thanh Viễn liền oa oa chào đời.
Thông thường, long phượng song toàn (đủ nếp đủ tẻ) là giấc mộng của rất nhiều cặp vợ chồng hiện đại, chỉ là cố tình định luật này lại không có tác dụng ở nhà họ Lăng. Lăng Mạc và Khâu Thiện Hoa cũng không quá yêu thích đứa con gái này, từ nhỏ đến lớn, Lăng Thanh Viễn ăn sung mặc sướng, Lăng Tư Nam lại không có được thứ gì tốt.
Vì thế Lăng Tư Nam từng có lần lấy trộm giấy khai sinh của mình, còn lấy ảnh chụp của mình so sánh với cha mẹ, nhưng mà mặt mũi tương tự đã nói cho cô rằng, gien trực hệ không giả được.
Rốt cuộc vào năm cô tám tuổi, bác hai nhà họ Lăng không nhìn được sự vô trách nhiệm của vợ chồng Lăng Mạc với con gái mình, liền đưa ra đề nghị mang cô về nuôi nấng, mà cha Lăng mẹ Lăng đối với việc này cũng không hề dị nghị, còn thiếu điều mở tiệc vui vẻ tiễn cô rời nhà.
Cô bé Lăng Tư Nam đương nhiên cũng may mắn vì mình có thể thoát khỏi cái lồng giam này, điều duy nhất cô có chút không nỡ chính là người em trai hai tuổi kia của mình.
Lăng Thanh Viễn rất dính cô.
Từ lúc mới sinh, Lăng Thanh Viễn vẫn luôn thích đi theo phía sau cô gọi chị ơi, chuyện gì cũng đều học theo, điều này cũng làm cho cha Lăng mẹ Lăng càng quản thúc Lăng Tư Nam nghiêm khắc hơn, không cho con gái có bất kỳ hành vi nào làm hư Lăng Thanh Viễn.
Thật ra Lăng Tư Nam ốc còn không mang nổi mình ốc, khi đó ước gì em trai có thể cách xa mình một chút.
Nhưng mà làm sao một cậu bé có thể biết được chị gái ghét mình, ngược lại phát huy vô cùng nhuần nhuyễn khả năng bám dính của mình.
Tản băng Lăng Tư Nam cuối cùng cũng tan chảy.
Cái năm rời nhà kia, lần đầu tiên cô chủ động ôm em trai, lừa hắn nói ——
"Nguyên Nguyên ngoan, chị sẽ về nhanh thôi."
Chuyến đi này chính là mười năm.
* * *
Ngày hôm nay Lăng Tư Nam về nhà, trời đầy mây.
Sương mù dày đặc, bầu trời muốn mưa, Lăng Tư Nam đợi ở nhà ga nửa ngày, kết quả Đoạn Thành Trình gửi tin nhắn đến, nói xe gặp tai nạn phải sửa xe, còn đang thương lượng bồi thường cho người ta.
Lăng Tư Nam khẽ cắn môi gọi taxi, đi từ nhà ga về nhà.
Mười năm nay bởi vì việc làm ăn của gia tộc và việc học của Lăng Thanh Viễn, nhà họ Lăng từng chuyển đến Úc, càng không liên lạc gì với Lăng Tư Nam.
Sau này cũng bởi vì nguyên nhân việc làm ăn của gia tộc, lại bất đắc dĩ trở về nước.
Đương nhiên Lăng Thanh Viễn cũng bị mang về đây, bởi vì Khâu Thiện Hoa thật sự lo lắng đứa con trai vị thành niên học một mình ở Úc, quả thật là yêu thương hắn đến mức ước gì có thể mỗi ngày đều cột hắn vào quần.
Kinh tế tốt, sau khi bọn họ dọn trở về liền đổi nhà mới, Lăng Tư Nam chưa từng tới, taxi bị bảo vệ cản lại trước cửa tiểu khu. Lăng Tư Nam vừa không phải người quen, lại không tìm thấy người để chứng minh thân phận, bất đắc dĩ chỉ có thể xuống xe, kéo theo hai chiếc va ly lớn đi vòng quanh tiểu khu.
Tiểu khu có một sân bóng, lúc này có mấy thiếu niên mặc quần đùi áo ba lỗ đổ mồ hôi như mưa, cảnh tượng sống động chói mắt, cướp lấy lực chú ý của Lăng Tư Nam.
Ngay sau đó, trong đám người bay ra một bàn tay xinh đẹp cầm ba phần quả bóng, cổ tay vẽ ra một độ cung mượt mà từ trên xuống dưới. Trong một khoảnh khắc, thời gian dường như trôi chậm lại——đầu ngón tay thon dài rủ xuống giống như đang ấn phím đàn, từng đốt ngón tay rõ ràng, trắng nõn, sạch sẽ, nổi bật dưới sắc trời ảm đạm.
Lăng Tư Nam ho nhẹ, dời tầm mắt.
Sao mà nhìn một bàn tay cũng có thể mặt đỏ tim đập vậy chứ.
Cô nhìn dãy số trên điện thoại, lại ngẩng đầu nhìn nhà cao tầng ở bốn phía, bất đắc dĩ đành phải đi đến bên cạnh sân bóng: "Xin hỏi. . . . . ."
Giọng nói và tính tình của Lăng Tư Nam không quá giống nhau, hơi có một chút quyến rũ trời sinh.
Tiếng bóng rổ chạm đất che mất giọng nói nhẹ nhàng của Lăng Tư Nam, cô không thể không tăng âm lượng lên một chút, mãi đến khi lần lượt có người nghe được giọng nói của cô, động tác trên tay dần ngừng lại, nhìn qua.
Chỉ duy nhất cái tên cầm ba phần quả bóng vừa rồi kia là phản ứng chậm, nhìn thấy đội hữu và đối thủ đều dừng động tác, mới quay đầu nhìn theo.
Lăng Tư Nam thuộc kiểu cô gái Mori* thanh thuần, trời sinh lông mày nhạt, môi hồng, mặt trái xoan, mái tóc dài hơi xoăn nhẹ tự nhiên phần đuôi tóc, mắt hạnh ướt át.
*Cô gái Mori: kiểu mấy cô nàng ăn mặt thoải mái, mềm mại, trong sáng ngây thơ.
Cô không có nhiều khái niệm rõ ràng đối với từ "Xinh đẹp", cô thường cho rằng sự khác biệt giữa vẻ đẹp của con người chính là sự khác biệt giữa thần tượng và người bình thường.
Mãi đến khi cô nhìn thấy gương mặt của thiếu niên cầm ba phần quả bóng kia.
Một đôi mắt hoa đào mang theo sự quyến rũ như có như không, cố tình lại cực kỳ ngoan ngoãn mà ẩn dưới đôi kính mắt. Đôi con ngươi màu hổ phách cực kỳ nhạt, khóe môi mỏng lạnh lùng, không dấu vết mang theo cảm giác xa cách, nhưng nghịch lý là lại lộ ra hương vị chói lọi của ánh mặt trời.
Kỳ lạ hơn là, gương mặt tuấn tú này, lại cho cô cảm giác giống như đã từng quen biết.
"Xin hỏi, khu H tòa nhà số 3 đi như thế nào?" Rốt cuộc Lăng Tư Nam nhớ lại việc chính, liếc nhìn địa chỉ trên điện thoại di động một cái, đặt câu hỏi với đám người.
"Ai, trùng hợp thế ——" một cậu trai thấp lùn dùng khuỷu tay đẩy đẩy cậu trai cầm ba phần quả bóng kia: "Ở cùng khu với cậu nha."
Cậu trai cầm ba phần quả bóng bị đau xoa xoa ngực, đẩy cậu trai thấp lùn ra: "Cậu đừng có mà không biết chừng mực."
Lăng Tư Nam vẫn duy trì nụ cười khách sáo, trong lòng lại đang không ngừng oán thầm tiểu quỷ đùa giỡn kia.
"Khu H nằm ở ngã ba phía trước rẽ phải, băng qua một vườn hoa, nằm ở bên tay trái." Có một cậu trai thức thời trả lời cô.
"Cám ơn." Lăng Tư Nam hơi gật đầu, trong đầu cố gắng nhớ kỹ lời cậu ta mới vừa nói, cô hơi bị mù đường, cần phải mất một thời gian ngắn để nhớ và tiêu hóa.
Lúc này cậu trai cầm ba phần quả bóng bỗng nhiên đưa tay tháo bao cổ tay, đi về phía cô, Lăng Tư Nam bị hành động của hắn làm cho giật mình, nhưng hắn lại xem như không nhìn thấy cô, lười nhác ném ra một câu với đám người phía sau: "Quên đi, các cậu chơi đi, tôi đi về trước."
"A, còn chưa có phân thắng bại, cậu đi về cái quỷ gì chứ ——" đồng bạn gào khóc thảm thiết.
Cậu trai nhặt chai nước khoáng ở bên sân lên, cô lỗ cô lỗ uống hai ngụm nước, đưa tay lau nước nơi khóe miệng, lưu loát ném chai nước rỗng về phía thùng rác bên cạnh, nghiêng mặt cười nói: "36:11, quyết thắng bại cái gì? Nằm mơ đi."
Lăng Tư Nam kinh ngạc nhìn cậu trai đi ngang sát người mình, trong đầu không khỏi nhớ tới lời của cậu trai thấp lùn vừa rồi, nhanh chóng nhấc chân đuổi kịp hắn.
Cứ đi theo một đường như vậy, cậu trai cũng không để ý đến cô, cuối cùng bọn họ cùng nhau bước vào thang máy của Khu H, tòa nhà số 3.
Vậy mà lại cùng tòa nhà.
Lăng Tư Nam nghĩ thầm thật là trùng hợp.
Mãi đến khi vào thang máy, cậu trai ấn nút tầng 12, Lăng Tư Nam mới trợn tròn mắt lên.
Cô trừng mắt nhìn, nhịn không được ngẩng đầu, cậu trai tựa vào vách thang máy, từ trên cao nâng cằm nhìn xuống cô.
Không biết có phải là ảo giác hay không, rõ ràng hắn đeo kính mắt nho nhã, giờ phút này trong giọng nói lại có chút trào phúng.
"Cậu. . . . . . Cậu cũng ở tầng 12?"
"Ừ."
Hai người không nói gì nữa, Lăng Tư Nam nhanh chóng cầm lấy hai chiếc va ly lớn kia, trái tim đập nhanh như nổi trống.
Cửa thang máy mở ra, cậu trai dẫn đầu bước ra ngoài.
Lăng Tư Nam theo sát phía sau, nhưng mà hành lý nhiều, không ngờ lại bị mắc kẹt lại.
Chờ đến khi cô hoàn toàn cứu vớt hành lý ra khỏi thang máy, lúc xoay người liền phát hiện cậu trai đã mở cửa một căn hộ ra, đứng ở hành lang nhìn cô.
Sau đó, hắn quay đầu đi.
"Chị thật là chậm——"
"Chị gái."
Cái "Về nhà" này nói đến cũng thật là châm chọc, Lăng Tư Nam là con gái cả chính cống của nhà họ Lăng, nhưng lại bị "Trục xuất" ra ở bên ngoài mười năm, sống với bác hai.
Nguyên nhân là nhà họ Lăng có Lăng Thanh Viễn.
Năm nay Lăng Tư Nam mười tám, em trai Lăng Thanh Viễn năm nay mười sáu.
Mười tám năm trước, cha Lăng mẹ Lăng cấp thiết muốn có một đứa con trai, thế nhưng lại sinh ra con gái, vì thế liền gọi cô là "Tư Nam", có lẽ cái tên này thật sự nổi lên tác dụng thần kỳ gì đó, sau khi sinh cô ra được hai năm, Lăng Thanh Viễn liền oa oa chào đời.
Thông thường, long phượng song toàn (đủ nếp đủ tẻ) là giấc mộng của rất nhiều cặp vợ chồng hiện đại, chỉ là cố tình định luật này lại không có tác dụng ở nhà họ Lăng. Lăng Mạc và Khâu Thiện Hoa cũng không quá yêu thích đứa con gái này, từ nhỏ đến lớn, Lăng Thanh Viễn ăn sung mặc sướng, Lăng Tư Nam lại không có được thứ gì tốt.
Vì thế Lăng Tư Nam từng có lần lấy trộm giấy khai sinh của mình, còn lấy ảnh chụp của mình so sánh với cha mẹ, nhưng mà mặt mũi tương tự đã nói cho cô rằng, gien trực hệ không giả được.
Rốt cuộc vào năm cô tám tuổi, bác hai nhà họ Lăng không nhìn được sự vô trách nhiệm của vợ chồng Lăng Mạc với con gái mình, liền đưa ra đề nghị mang cô về nuôi nấng, mà cha Lăng mẹ Lăng đối với việc này cũng không hề dị nghị, còn thiếu điều mở tiệc vui vẻ tiễn cô rời nhà.
Cô bé Lăng Tư Nam đương nhiên cũng may mắn vì mình có thể thoát khỏi cái lồng giam này, điều duy nhất cô có chút không nỡ chính là người em trai hai tuổi kia của mình.
Lăng Thanh Viễn rất dính cô.
Từ lúc mới sinh, Lăng Thanh Viễn vẫn luôn thích đi theo phía sau cô gọi chị ơi, chuyện gì cũng đều học theo, điều này cũng làm cho cha Lăng mẹ Lăng càng quản thúc Lăng Tư Nam nghiêm khắc hơn, không cho con gái có bất kỳ hành vi nào làm hư Lăng Thanh Viễn.
Thật ra Lăng Tư Nam ốc còn không mang nổi mình ốc, khi đó ước gì em trai có thể cách xa mình một chút.
Nhưng mà làm sao một cậu bé có thể biết được chị gái ghét mình, ngược lại phát huy vô cùng nhuần nhuyễn khả năng bám dính của mình.
Tản băng Lăng Tư Nam cuối cùng cũng tan chảy.
Cái năm rời nhà kia, lần đầu tiên cô chủ động ôm em trai, lừa hắn nói ——
"Nguyên Nguyên ngoan, chị sẽ về nhanh thôi."
Chuyến đi này chính là mười năm.
* * *
Ngày hôm nay Lăng Tư Nam về nhà, trời đầy mây.
Sương mù dày đặc, bầu trời muốn mưa, Lăng Tư Nam đợi ở nhà ga nửa ngày, kết quả Đoạn Thành Trình gửi tin nhắn đến, nói xe gặp tai nạn phải sửa xe, còn đang thương lượng bồi thường cho người ta.
Lăng Tư Nam khẽ cắn môi gọi taxi, đi từ nhà ga về nhà.
Mười năm nay bởi vì việc làm ăn của gia tộc và việc học của Lăng Thanh Viễn, nhà họ Lăng từng chuyển đến Úc, càng không liên lạc gì với Lăng Tư Nam.
Sau này cũng bởi vì nguyên nhân việc làm ăn của gia tộc, lại bất đắc dĩ trở về nước.
Đương nhiên Lăng Thanh Viễn cũng bị mang về đây, bởi vì Khâu Thiện Hoa thật sự lo lắng đứa con trai vị thành niên học một mình ở Úc, quả thật là yêu thương hắn đến mức ước gì có thể mỗi ngày đều cột hắn vào quần.
Kinh tế tốt, sau khi bọn họ dọn trở về liền đổi nhà mới, Lăng Tư Nam chưa từng tới, taxi bị bảo vệ cản lại trước cửa tiểu khu. Lăng Tư Nam vừa không phải người quen, lại không tìm thấy người để chứng minh thân phận, bất đắc dĩ chỉ có thể xuống xe, kéo theo hai chiếc va ly lớn đi vòng quanh tiểu khu.
Tiểu khu có một sân bóng, lúc này có mấy thiếu niên mặc quần đùi áo ba lỗ đổ mồ hôi như mưa, cảnh tượng sống động chói mắt, cướp lấy lực chú ý của Lăng Tư Nam.
Ngay sau đó, trong đám người bay ra một bàn tay xinh đẹp cầm ba phần quả bóng, cổ tay vẽ ra một độ cung mượt mà từ trên xuống dưới. Trong một khoảnh khắc, thời gian dường như trôi chậm lại——đầu ngón tay thon dài rủ xuống giống như đang ấn phím đàn, từng đốt ngón tay rõ ràng, trắng nõn, sạch sẽ, nổi bật dưới sắc trời ảm đạm.
Lăng Tư Nam ho nhẹ, dời tầm mắt.
Sao mà nhìn một bàn tay cũng có thể mặt đỏ tim đập vậy chứ.
Cô nhìn dãy số trên điện thoại, lại ngẩng đầu nhìn nhà cao tầng ở bốn phía, bất đắc dĩ đành phải đi đến bên cạnh sân bóng: "Xin hỏi. . . . . ."
Giọng nói và tính tình của Lăng Tư Nam không quá giống nhau, hơi có một chút quyến rũ trời sinh.
Tiếng bóng rổ chạm đất che mất giọng nói nhẹ nhàng của Lăng Tư Nam, cô không thể không tăng âm lượng lên một chút, mãi đến khi lần lượt có người nghe được giọng nói của cô, động tác trên tay dần ngừng lại, nhìn qua.
Chỉ duy nhất cái tên cầm ba phần quả bóng vừa rồi kia là phản ứng chậm, nhìn thấy đội hữu và đối thủ đều dừng động tác, mới quay đầu nhìn theo.
Lăng Tư Nam thuộc kiểu cô gái Mori* thanh thuần, trời sinh lông mày nhạt, môi hồng, mặt trái xoan, mái tóc dài hơi xoăn nhẹ tự nhiên phần đuôi tóc, mắt hạnh ướt át.
*Cô gái Mori: kiểu mấy cô nàng ăn mặt thoải mái, mềm mại, trong sáng ngây thơ.
Cô không có nhiều khái niệm rõ ràng đối với từ "Xinh đẹp", cô thường cho rằng sự khác biệt giữa vẻ đẹp của con người chính là sự khác biệt giữa thần tượng và người bình thường.
Mãi đến khi cô nhìn thấy gương mặt của thiếu niên cầm ba phần quả bóng kia.
Một đôi mắt hoa đào mang theo sự quyến rũ như có như không, cố tình lại cực kỳ ngoan ngoãn mà ẩn dưới đôi kính mắt. Đôi con ngươi màu hổ phách cực kỳ nhạt, khóe môi mỏng lạnh lùng, không dấu vết mang theo cảm giác xa cách, nhưng nghịch lý là lại lộ ra hương vị chói lọi của ánh mặt trời.
Kỳ lạ hơn là, gương mặt tuấn tú này, lại cho cô cảm giác giống như đã từng quen biết.
"Xin hỏi, khu H tòa nhà số 3 đi như thế nào?" Rốt cuộc Lăng Tư Nam nhớ lại việc chính, liếc nhìn địa chỉ trên điện thoại di động một cái, đặt câu hỏi với đám người.
"Ai, trùng hợp thế ——" một cậu trai thấp lùn dùng khuỷu tay đẩy đẩy cậu trai cầm ba phần quả bóng kia: "Ở cùng khu với cậu nha."
Cậu trai cầm ba phần quả bóng bị đau xoa xoa ngực, đẩy cậu trai thấp lùn ra: "Cậu đừng có mà không biết chừng mực."
Lăng Tư Nam vẫn duy trì nụ cười khách sáo, trong lòng lại đang không ngừng oán thầm tiểu quỷ đùa giỡn kia.
"Khu H nằm ở ngã ba phía trước rẽ phải, băng qua một vườn hoa, nằm ở bên tay trái." Có một cậu trai thức thời trả lời cô.
"Cám ơn." Lăng Tư Nam hơi gật đầu, trong đầu cố gắng nhớ kỹ lời cậu ta mới vừa nói, cô hơi bị mù đường, cần phải mất một thời gian ngắn để nhớ và tiêu hóa.
Lúc này cậu trai cầm ba phần quả bóng bỗng nhiên đưa tay tháo bao cổ tay, đi về phía cô, Lăng Tư Nam bị hành động của hắn làm cho giật mình, nhưng hắn lại xem như không nhìn thấy cô, lười nhác ném ra một câu với đám người phía sau: "Quên đi, các cậu chơi đi, tôi đi về trước."
"A, còn chưa có phân thắng bại, cậu đi về cái quỷ gì chứ ——" đồng bạn gào khóc thảm thiết.
Cậu trai nhặt chai nước khoáng ở bên sân lên, cô lỗ cô lỗ uống hai ngụm nước, đưa tay lau nước nơi khóe miệng, lưu loát ném chai nước rỗng về phía thùng rác bên cạnh, nghiêng mặt cười nói: "36:11, quyết thắng bại cái gì? Nằm mơ đi."
Lăng Tư Nam kinh ngạc nhìn cậu trai đi ngang sát người mình, trong đầu không khỏi nhớ tới lời của cậu trai thấp lùn vừa rồi, nhanh chóng nhấc chân đuổi kịp hắn.
Cứ đi theo một đường như vậy, cậu trai cũng không để ý đến cô, cuối cùng bọn họ cùng nhau bước vào thang máy của Khu H, tòa nhà số 3.
Vậy mà lại cùng tòa nhà.
Lăng Tư Nam nghĩ thầm thật là trùng hợp.
Mãi đến khi vào thang máy, cậu trai ấn nút tầng 12, Lăng Tư Nam mới trợn tròn mắt lên.
Cô trừng mắt nhìn, nhịn không được ngẩng đầu, cậu trai tựa vào vách thang máy, từ trên cao nâng cằm nhìn xuống cô.
Không biết có phải là ảo giác hay không, rõ ràng hắn đeo kính mắt nho nhã, giờ phút này trong giọng nói lại có chút trào phúng.
"Cậu. . . . . . Cậu cũng ở tầng 12?"
"Ừ."
Hai người không nói gì nữa, Lăng Tư Nam nhanh chóng cầm lấy hai chiếc va ly lớn kia, trái tim đập nhanh như nổi trống.
Cửa thang máy mở ra, cậu trai dẫn đầu bước ra ngoài.
Lăng Tư Nam theo sát phía sau, nhưng mà hành lý nhiều, không ngờ lại bị mắc kẹt lại.
Chờ đến khi cô hoàn toàn cứu vớt hành lý ra khỏi thang máy, lúc xoay người liền phát hiện cậu trai đã mở cửa một căn hộ ra, đứng ở hành lang nhìn cô.
Sau đó, hắn quay đầu đi.
"Chị thật là chậm——"
"Chị gái."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.