Nghịch Mệnh Lộ

Chương 44: Âm trùng

Hoa Tinh Khôi

12/08/2018

Nhìn huyệt động mờ tối sâu hun hút, mấy người Lý Phi Yến bất giác cảm thấy cực kỳ căng thẳng, thoát chết từ bọn Hoàng Điểu lại không biết mình bị truyền tống đến nơi nào, cũng không biết chờ đợi bọn họ ở phía trước là cái gì.

“Chúng ta phải nhanh chóng thoát khỏi đây, nếu tốn quá nhiều thời gian, chúng ta không thể đúng thời hạn leo lên đỉnh Thông Thiên Sơn, như vậy biết làm thế nào bây giờ?”

Nghe Vũ Văn Kỳ lo lắng nói, sắc mặt mọi người lập tức khó coi, Vinh Cơ nghiến răng.

“Không phải Thông Thiên Sơn mỗi năm đều mở ra một lần sao? Đợi năm sau chúng ta lại leo.”

“Vinh Cơ nói không sai, vả lại hiện tại chúng ta lâm vào cảnh này, vốn không còn cách nào khác.”

Lý Phi Yến thở dài lắc đầu, cuối cùng, bọn họ quyết định tiến sâu vào huyệt động. Trên vách động có những viên đá phát sáng mờ mờ khiến mấy người Lý Phi Yến cảm thấy cực hứng thú.

“Thứ phát sáng kia là thứ gì vậy?”

Tư Không Tử Tình là người có kiến thức nhất ở đây nhưng cũng lắc đầu nói:

“Muội chưa bao giờ nhìn thấy loại đá này.”

“Đệ cũng vậy.”

Tư Không Tử Tình và Vũ Văn Kỳ đều không biết, không cần nói những người khác nữa. Vinh Cơ không kềm được chạy đến một bên vách động, dùng kiếm cậy ra một viên đá màu trắng to cỡ ngón tay, bị lấy ra khỏi vách động ánh sáng phát ra từ viên đá kia càng rõ hơn.

“A, các ngươi xem này, nó rất lạnh.”

Tất cả đều tò mò đi đến, đúng như Vinh Cơ nói, viên đá phát sáng này lạnh như băng.

“Thứ này không chừng có giá trị, mang ra ngoài tìm người hỏi là biết thôi.”

Vũ Văn Kỳ hào hứng đề nghị, Tư Không Tử Tình vui vẻ nói:

“Ta có nhẫn trữ vật, có thể chứa rất nhiều.”

Lý Phi Yến nhìn thần sắc nhiệt tình xuất hiện trên mặt Vinh Cơ, không khỏi lên tiếng nhắc nhở.

“Chúng ta không có thời gian, không nên lấy quá nhiều.”

“Đã biết.”

Sau đó, bọn họ đều tự mình đi đào một mớ đá phát sáng sau đó đưa cho Tư Không Tử Tình cất giữ, một lúc sau cả nhóm đành tiếc nuối bỏ qua, tuy nhiên số lượng đào được cộng lại cũng hơn trăm khối.

Tiếp tục tiến vào huyệt động tối mờ, tầm nhìn bị thu hẹp chỉ còn hai thước xung quanh, dù có ánh lửa phát ra từ lư hương của Tư Không Tử Tình, nhưng vẫn không xua được cảm giác âm lãnh, rất nhanh bọn họ nhận ra vấn đề, càng tiến lên không khí xung quanh càng lạnh, độ ẩm trong không khí cũng tăng cao.

“Các ngươi không sao chứ?”

Vinh Cơ đưa mắt quan tâm nhìn mấy người Lý Phi Yến bắt đầu phát run, ngay cả luyện khí sĩ như Tư Không Tử Tình và Vũ Văn Kỳ cũng không ngoại lệ, ngược lại Vinh Cơ mặt không đổi sắc, bộ dạng không chút bị lạnh, Lý Phi Yến không khỏi cảm thán trong lòng.

Đúng là băng hệ linh căn có khác!

Lại tiếp tục tiến lên, thời gian trôi qua, bọn họ không biết mình đã đi bao lâu rồi, không gian vẫn u ám như vậy, Vũ Văn Kỳ không khỏi run run nói:

“Chúng ta đi được bao lâu rồi nhỉ?”

“Không biết.”

Ngay lúc này, Lý Phi Yến đột nhiên hô lên.

“Khoang đã.”

“Có chuyện gì vậy?”



Tô Vân Kiều căng thẳng nhìn Lý Phi Yến, Tư Không Tử Tình đột nhiên sợ hãi gấp giọng nói:

“Có… Có sâu a.”

Nàng đã là tu sĩ luyện khí, thần thức có thể phóng ra ngoài, so với mắt thường càng thêm rõ ràng.

“Là Âm Trùng.”

Vũ Văn Kỳ hô lớn, lúc này bọn họ đều đã nghe được tiếng động dưới chân, tiếng động nhơm nhớp ẩm ướt khiến người ta dựng tóc gáy, sắc mặt Lý Phi Yến cực kỳ khó coi, nàng bất giác lui về sau một bước, Vinh Cơ quay đầu đúng lúc nhìn thấy, không khỏi kinh ngạc.

“Yến Yến, ngươi sợ?!”

Lần đầu tiên nàng thấy Lý Phi Yến lộ ra vẻ mặt như vậy.

“Ta không sợ, ta chỉ chán ghét thôi.”

Nhớp nháp, nhầy nhụa, nhun nhút, những thứ đó vừa nghĩ đã khiến nàng bất giác ớn lạnh, Không chỉ có nàng, sắc mặt Tư Không Tử Tình và Vũ Văn Kỳ cũng tái nhợt, bất giác đã lui về giữa đội hình.

“Mọi người cẩn thận, thứ này có độc, còn là loại chuyên hút máu, nếu bị chúng cắn một cái sẽ bị tê liệt ngay, vả lại chúng còn có thể phệ linh, linh khí hộ thể không có tác dụng với chúng.”

Vũ Văn Kỳ vung tay lấy ra một cái linh phù, linh phù này màu trắng, hắn vừa phóng ra thì linh phù đột nhiên phát sáng mãnh liệt, như một mặt trời trắng xuất hiện trong huyệt động, vừa lấy lại được tầm nhìn, bọn họ lập tức đồng loạt rùng mình, sắc mặt lộ ra kinh hãi, không biết từ lúc nào, bọn hạ đã bị bao vây bởi hàng vạn con sâu đen to chừng bàn tay nhun nhút trường đến, cảnh tượng khiến người ta choáng váng thật sự.

Lý Phi Yến bất giác run lên, tưởng tượng đến cảnh bị thứ kia bám vào người, nàng lập tức không khống chế được toàn thân run rẩy, cố gắng điều chỉnh tâm tình của chính mình, gấp giọng hỏi:

“Tiểu Kỳ, có cách nào đối phó với chúng không?”

Sắc mặt Vũ Văn Kỳ tái nhợt, lúc lắc cái đầu.

“Trong điển tịch đệ từng xem không có ghi lại a.”

Nhận được đáp án này, sắc mặt Lý Phi Yến càng thêm khó coi, bỗng nhiên Hứa Vô Tình đưa tay chỉ về sâu trong huyệt động, vẻ mặt của hắn vẫn bình tĩnh như thường, trong tình hình này hắn chính là người bình tĩnh nhất.

“Thứ đằng kia, có phải truyền tống trận không?”

Theo lời của hắn, mấy người Lý Phi Yến liền đưa mắt nhìn sâu vào huyệt động, vượt qua một rừng âm trùng quả thật có một cái bình đài tương tự ở trên Thông Thiên Sơn, tuy nhiên nhìn đám Âm Trùng dày đặc cản ở trước mặt, da đầu bọn họ không khỏi tê dại, bất chợt đám Âm Trùng di chuyển nhanh hơn, chúng bắt đầu tràn lên cả vách động, bò ngược lên đỉnh huyệt động, che kính cả phía trên, sau đó chúng ồ ạt buôn xuống, nhảy về phía sáu người.

Lý Phi Yến trợn to mắt, cảm thấy sau lưng mát lạnh, trong đầu ong lên một cái, bất giác giơ gậy trúc trên tay lên.

Ba… Ba ba…!

Gậy trúc trên tay Lý Phi Yến xoay chuyển không ngừng, phát ra tiếng xé gió vù vù, tất cả Âm Trùng nhảy về phía này đều bị đánh bay, trong đầu Lý Phi Yến lúc này trống rỗng, nàng chỉ có một ý nghĩ:

Chết cũng không để thứ ghê tởm này bám vào người.

Thậm chí Lý Phi Yến không nhớ được nếu bị bám vào người thì nàng thật sự sẽ bị hút hết máu rồi chết thật, nàng chỉ biết chống trả theo bản năng, gậy trúc trên tay vung nhanh đến độ chỉ nhìn thấy được tàn ảnh, những gì biểu hiện lúc này chính là cực hạn năng lực của Lý Phi Yến.

Mấy người Vinh Cơ trợn mắt há mồm, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy Lý Phi Yến hung mãnh đến như vậy. Tuy nhiên bọn họ cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, Hứa Vô Tình lớn tiếng nói:

“Tiến về phía trước, Lý Phi Yến chắn phía trên, chúng ta hỗ trợ xung quanh.”

Cả nhóm không có thời gian dị nghị, lập tức hành động, Hứa Vô Tình đột nhiên cởi áo khoác rách trên người ra, bao bọc lại đôi chân lộ ra da thịt sau cái quần rách rưới của hắn, sau đó cầm chặt chày đá, Vinh Cơ và Tư Không Tử Tình cầm kiếm, Vũ Văn Kỳ lấy từ nhẫn trữ vật ra một cây quạt giấy làm vũ khí, Tô Vân Kiều thậm chí không cần dùng vũ khí mà trực tiếp dùng chân tay.

“Yến Yến, bình tĩnh chút, ngươi có nghe Hứa Vô Tình nói gì không?”

Vinh Cơ không khỏi lo lắng hét lớn, Lý Phi Yến hơi tỉnh táo lại một chút, khàn khàn nói:

“Ta nghe rồi.”

Cả bọn cứ thế chậm chạp tiến về phía trước, một trận chiến kịch liệt lại mở màn. Trong lòng sáu người cực kỳ buồn bực, bị quần công, phải chật vật chống trả lần thứ hai trong ngày bởi hai loài khác nhau, bọn họ cảm thấy thực nghẹn khuất, và cứ thế trút tất cả nghẹn khuất lên đám Âm Trùng nhiều kinh người xung quanh.



Khoảng cách đến truyền tống trận càng lúc càng thu lại, sức lực của bọn họ cũng càng rút đi, tuy nhiên hai mắt bọn họ đều đã đỏ lên lộ ra sự điên cuồng, chẳng ai quan tâm giữ thực lực, điên cuồng đánh đập, đấm đá, dẫm đạp lên Âm Trùng mà tiến lên, Lý Phi Yến thậm chí đã không còn cảm giác gì, ngay cả ghê tởm cũng biến mất, còn lại chỉ là sự phẫn nộ cùng cực.

Thời gian trôi qua, một đường tiến lên của bọn họ để lại một lớn nhầy nhụa xác chết của Âm Trùng, quả thật sinh vật sống theo bầy đàn chỉ có ưu thế về số lượng mà thôi, năng lực đơn thể lại cực kỳ yếu ớt, dùng sức dẫm một cái cũng có thể giết chúng.

“Chỉ còn một chút nữa thôi, mọi người, cố gắng kiên trì.”

Vũ Văn Kỳ thở hổn hển nói, Lúc này toàn thân bọn họ đều đã ướt mồ hôi dù không khí xung quanh lạnh chẳng khác gì mùa đông, đột nhiên Tư Không Tử Tình kêu thảm một tiếng, chân nàng không biết từ lúc nào bị ba bốn con Âm Trùng bám lên, ống quần bị bọn chúng gặm nát lấp ló da thịt trắng nõn, bọn chúng gặp được da thịt mềm mại sau có thể bỏ qua, lập tức mở cái miệng tròn cắn vào, Tư Không Tử Tình thân là luyện khí sĩ, đã sớm dùng linh khí hộ thể nhưng đúng như Vũ Văn Kỳ nói, đám "sâu" này có thể phệ linh, chúng vừa chạm vào một cái linh khí lập tức tán loạn, tuy nhiên sau khi bị cắn, nàng vẫn có thể điều khiển linh khí trong cơ thể tự động chống lại độc tố.

Tư Không Tử Tình bị cắn nhưng không lập tức tê liệt, mắt thấy vì nàng gặp bất trắc mà nhịp điệu phối hợp của mọi người bị gián đoạn, đám Âm Trùng bắt được từ khe hở ồ ạc kéo đến, bò lên chân bọn họ. Nàng cắn răng giơ một bàn tay lên, từ trên đầu ngón trỏ xuất hiện một đoàn sáng màu xanh lục, đoàn sáng nhộn nhạo từ trên tay Tư Không Tử Tình rơi xuống đất, sau đó bằng tốc độ kinh người một đám dây đằng gai mọc ra sau đó sinh trưởng thần tốc, rất nhanh đã giống như một cái kén bao phủ mấy người bọn họ vào bên trong, tạm thời ngăn càng thế công như nước lũ của đám Âm Trùng, đồng thời dây đằng gai vẫn không ngừng lại mà tiếp tục sinh trưởng bành trướng ra xung quanh, thoáng chốc trong phạm vi ba trượng huyệt động đã tràn ngập đằng gai.

Tư Không Tử Tình sau khi xuất ra thủ đoạn lợi hại nhất của mình sắc mặt đã biến thành màu xám trắng, giống như Vũ Văn Kỳ lần trước, cạn kiệt linh lực, lại thêm chất độc của Âm Trùng, nàng lập tức thoát lực ngã xuống, Hứa Vô Tình đứng phía sau thấy vậy liền giơ tay đỡ lấy nàng, Tư Không Tử Tình tuy chưa hôn mê nhưng đã không thể cử động.

Trong lúc đó, Lý Phi Yến nhìn mấy con Âm Trùng đã kịp thời bò lên trên chân mình, nàng xanh mặt liên tục nhảy dựng làm cho bọn chúng rơi xuống, sau đó nàng vội vàng dẫm chết bọn chúng, mấy người Vinh Cơ cũng có hành động tương tự, nhìn Tư Không Tử Tình đã đánh mất khả năng chiến đấu, lại quay đầu xuyên qua khe hở giữa vô số đằng gai, nhìn về phía bình đài có truyền tống trận chỉ cách bọn họ có hơn mười trượng, còn có đám Âm Trùng lại đang lúc nhúc cố gắng bò qua lớp đằng gai, không lâu nữa thôi bọn họ liền không thể an toàn nữa.

Hai mắt Lý Phi Yến đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Tiểu Kỳ, chuẩn bị Bạo Linh Phù.”

“Hả?! Yến sư tỷ, nhưng chúng ta đang ở trong huyệt động.”

Bạo Linh Phù có sức công phá cao nhưng không gian trong huyệt động lại hẹp, cho Bạo Linh Phù nổ ở đây bọn họ rất dễ bị kéo vào phạm vi công kích, thậm chí có thể bị nổ chết luôn.

“Đằng gai mà Tử Tình tạo ra giống như một cái kén bao bọc chúng ta, cũng giống như một lớp khiên bảo vệ, chỉ cần chúng ta có thể đưa Bạo Linh Phù bay ra ngoài.”

“Đúng vậy, nhưng đưa Bạo Linh Phù ra ngoài bằng cách nào?”

“Ta sẽ ném Bạo Linh Phù bay qua đó.”

Lý Phi Yến đưa tay chỉ vào khe hở giữa rất nhiều lớp đằng gai chằng chịt, sắc mặt Vinh Cơ biến đổi, việc Lý Phi Yến vừa nói có độ khó cùng nguy cơ không nhỏ, nên nhớ nếu như Lý Phi Yến thất bại, không ném Bạo Linh Phù ra bên ngoài được, vậy người chết chính là bọn họ.

“Yến Yến, ngươi… Ngươi có chắc không?”

Không chỉ mình Vinh Cơ, tất cả đều đồng loạt đưa mắt nhìn Lý Phi Yến, trong lúc đó Lý Phi Yến lại nở một nụ cười rất đáng đánh đòn.

“Không chắc, nhưng các ngươi còn cách nào khác ư? Hoặc là ai nắm chắc thì có thể thử. Tiểu Kỳ, ngươi có thể không?”

Vũ Văn Kỳ sợ hãi, vội vàng lắc đầu, hắn dù sao cũng còn nhỏ tuổi, đứng trước nguy cơ lớn, hắn không dám thử.

“Ngươi không dám nhưng ta có thể thử.”

Lý Phi Yến cực kỳ nghiêm túc nhìn mọi người.

“Làm đi.”

Hứa Vô Tình nghiêm mặt nói, ánh mắt của hắn không hề có chút do dự nào, ba người Vinh Cơ cũng nhìn nhau, sau đó đồng loạt gật đầu với Lý Phi Yến, vốn không ai có thể nắm chắc làm tốt hơn, cho nên bọn họ đều lựa chọn tin tưởng giao tính mạng vào tay nàng, Lý Phi Yến mím môi, trong lòng cũng căng thẳng, nhưng nàng cũng biết đó là cách duy nhất nàng có thể làm.

Vũ Văn Kỳ lập tức xuất ra Bạo Linh Phù, dáng vào một viên đá phát sáng, sau đó đưa cho Lý Phi Yến, Bạo Linh Phù đã được phát động, linh khí đang bắt đầu chấn động dữ dội, Lý Phi Yến không có thời gian để chần chờ, mồ hôi lăn dài trên trán nhưng hai mắt Lý Phi Yến lại cực kỳ tập trung, nhìn chầm chầm khoảng trống nhỏ kia, nàng nhìn không chỉ bằng mắt thường mà tất cả cảm quan của nàng cũng đang toàn bộ tụ đến vị trí đó, những thứ xung quanh nàng bắt đầu mờ dần đi, chỉ duy nhất khoảng trống chừng nữa bàn tay xuyên qua tầng tầng lớp lớp đằng gai là trở nên rõ ràng, sau một cái hô hấp, Lý Phi Yến đột nhiên vung tay, dùng sức ném một cái, viên đá phát sáng nhỏ bằng ngón tay cái mang theo Bạo Linh Phù xuyên qua mười tám lớp đằng gai xen kẽ nhau vù một cái bay ra ngoài.

Vù! Ầm!...

Vừa thoát ra ngoài thì ánh sáng của Bạo Linh Phù cũng đúng lúc bùng phát, sáu người đều không kềm được nhắm chặt mắt, sau đó chỉ nghe một tiếng nổ kinh thiên đâm thẳng vào tai khiến đầu óc đau nhói, kèm theo đó là một lực lượng bạo tạc như một trận sóng lớn ập đến, bọn họ bị bắn ngược về phía sau, va vào lớp đằng gai sau lưng, bị gai nhọn đâm đến mình đầy thương tích.

Lý Phi Yến cảm thấy đầu óc quay cuồng, tầm mắt nhòe đi, trong đầu lùng bùng không nghe được gì nhưng ít ra nàng còn có ý thức, chật vật bò dậy, phải mấy cái hô hấp sau tầm nhìn của nàng mới trở lại, vội vàng nhìn ra xung quanh, lập tức thấy mấy người Vinh Cơ bộ dạng cũng thê thảm không kém nhưng may mắn là không có ai bị thương quá nghiêm trọng, phía trước mặt bọn họ cũng đã gần như sạch sẽ, Âm Trùng bị nổ thành thịt vụn, Lý Phi Yến không khỏi vui mừng, vội vàng nói:

“Mau, chúng ta mau đến truyền tống trận.”

Nghe vậy, cả nhóm không hề chần chờ dùng hết sức chạy về phía bình đài, Tô Vân Kiều và Vũ Văn Kỳ chạy phía trước mở đường, Lý Phi Yến và Vinh Cơ bọc hậu, Hứa Vô Tình ôm Tư Không Tử Tình đi ở giữa.

Chạy đến được bình đài, Vũ Văn Kỳ không chút chần chờ lấy linh thạch nhanh chóng khởi động, đợi khi truyền tống trận được kích hoạt, bức tường đằng gai phía sau duy nhất còn lại cũng bị phá, Âm Trùng ồ ạc kéo đến chỗ bọn họ, tuy nhiên bọn chúng đã chậm, ánh sáng màu xanh lóe lên, mấy người đứng trên đó đều đồng loạt biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nghịch Mệnh Lộ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook