Chương 47: Đệ tử chân truyền
Hoa Tinh Khôi
12/08/2018
Vinh Cơ thấy Lý Phi Yến, Hứa Vô Tình và Tô Vân Kiều đều im lặng, không ai chịu lên tiếng trước, lập tức bất mãn reo lên.
“Đúng rồi, còn ba người các ngươi nữa, Yến Yến, ngươi còn chưa kể chuyện của mình nha.”
Vinh Cơ trừng mắt nhìn Lý Phi Yến, sau đó còn bổ sung một câu.
“Không được trốn tránh, đây là thủ tục kết nghĩa, không thể miễn.”
“Đúng đó, Yến sư tỷ mạnh như vậy nhất định có nguyên nhân.”
Vũ Văn Kỳ chớp mắt hưng phấn nhìn Lý Phi Yến, trong lúc đó Lý Phi Yến ngây người ra.
“Mạnh?!”
“Phụt…”
Vinh Cơ vừa nghe không kềm được cười lên ha hả, ý của Vũ Văn Kỳ nói Lý Phi Yến mạnh là vì trong trận chiến vừa qua Lý Phi Yến biểu hiện ra chiến lực mạnh mẽ, gần như là người duy nhất có thể thật sự kiên trì đến cùng mà không ngã, kinh nghiệm cũng như sức chiến đấu đều khiến hắn mở rộng tầm mắt, tuy nhiên chữ “Mạnh” này vào tai Vinh Cơ lại biến chất, ở đây chỉ có mình Vinh Cơ biết rõ thể lực biến thái của Lý Phi Yến, có thể dùng từ quái vật để hình dung, tuy nhiên nàng cũng biết ý của Vũ Văn Kỳ khác với suy nghĩ của mình cho nên nàng mới không kềm được buồn cười.
Lý Phi Yến đen mặt trừng mắt liếc Vinh Cơ.
“Im miệng.”
Vinh Cơ dùng tay che miệng mình lại, nhưng ánh mắt rõ ràng đang khiêu khích, Lý Phi Yến không thèm nhìn nàng nữa, quay sang Vũ Văn Kỳ nói:
“Ta ngay cả tầng một luyện khí cũng chưa đến, có thể gọi là mạnh sao?”
“Nhưng ta cảm thấy tỷ rất lợi hại, giống như Hứa sư huynh vậy, nếu vào luyện khí rồi, hai người nhất định sẽ mạnh hơn ta… A! Không chừng tỷ cũng sẽ như Hứa sư huynh được chọn là đệ tử chân truyền đấy.
Bốn cái miệng đồng loạt hô lên một tiếng, Tô Vân Kiều khó tin chỉ vào Hứa Vô Tình.
“Hắn… Hắn…”
Vũ Văn Kỳ nhìn vẻ mặt kinh hãi của bọn họ, lộ ra nụ cười đắc ý, cứ như đệ tử chân truyền không phải Hứa Vô Tình mà là hắn.
“Đúng vậy, Trong Tiên Duyên Hội ở Hoành U đại lục, Hứa sư huynh rất nổi tiếng, dù chỉ là trung phẩm linh căn nhưng huynh ấy lại có được giác ngộ rất mạnh, nghe nói nếu tu luyện đến nguyên anh kỳ, tu sĩ bắt đầu tìm hiểu pháp tắc thiên địa, tốc độ tu luyện của Hứa Sư Huynh sẽ tiến triển nhanh hơn người khác rất nhiều, do đó tất cả các vị tiền bối thượng môn đều muốn thu nhận Hứa sư huynh, lúc đó cũng xảy ra một trận tranh luận lớn, tuy không đến nỗi như ở Lăng Xuyên đại lục, nhưng các cường giả hóa thần kỳ không ai chịu nhường ai, cuối cùng Thiên Tà tiền bối đột nhiên xuất hiện, sau đó Hứa sư huynh công khai nói đã bái Thiên Tà tiền bối làm sư phụ trước, tham gia Tiên Duyên Hội cũng chỉ là thử thách Thiên Tà tiền bối cho hắn, mấy vị tiền bối kia mới tiếc nuối buông tay.”
Bốn người Lý Phi Yến không khỏi nhìn Hứa Vô Tình bằng ánh mắt như nhìn quái vật, phải biết đệ tử chân truyền chính là nhân vật sẽ trở thành trụ cột của tông môn sau này, đãi ngộ cùng địa vị cao hơn cả đệ tử hạch tâm có tu vi nguyên anh kỳ.
Bị mấy ánh mắt sáng đến bất thường chiếu vào mình, Hứa Vô Tình nhíu nhíu mày.
“Các ngươi nhìn ta như vậy làm cái gì?”
Vinh Cơ không khỏi tò mò hỏi:
“Ngươi hiện tại không phải đã là đệ tử chân truyền rồi sao? Ngươi thật tốt số a.”
Hứa Vô Tình xem thường liếc mắt nhìn nàng.
“Đệ tử chân truyền gì chứ, không phải ta hiện tại cũng ở đây với các ngươi hay sao? Tốt chỗ nào?”
Mấy người Lý Phi Yến không khỏi gật đầu, xem ra Hỗn Độn Tiên Ma Tông thật sự rất công bằng, dù là đệ tử chân truyền nhưng vẫn phải trải qua quá trình giống với bọn họ.
“Đúng rồi, sư phụ ngươi gọi là Thiên Tà tiền bối sao?"
Lý Phi Yến nhìn Hứa Vô Tình, tò mò hỏi, Hứa Vô Tình gật gật đầu, sau đó không đợi nàng hỏi thêm hắn đã nói trước.
"Ngươi không cần hỏi ta về lão đầu kia, sự thật ngoại trừ cái tên, ta không biết gì hết."
Một đáp án khiến người ta cực kỳ thất vọng. Vinh Cơ bĩu môi.
"Ngươi thật là chẳng có chút thú vị gì cả."
"Đúng vậy, nhàm chán đến mức cả sư phụ mình mà cũng không chịu tìm hiểu."
Đến lúc này, ngay cả Lý Phi Yến cũng lộ ra ánh mắt bất mãn, Hứa Vô Tình khinh thường liếc mắt nhìn hai người một cái, lười giải thích.
"Ngươi nhìn như vậy là có ý gì? Lười nói chuyện với chúng ta phải không?"
Trực giác của Vinh Cơ thật sự là không sai vào đâu được, Hứa Vô Tình lại làm như không nghe nàng nói gì, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như thường, Vinh Cơ càng thêm tức khí, thấy vậy Tư Không Tử Tình liền cười hòa giải.
“Cơ sư tỷ không cần tức giận, Thiên Tà Tiền bối có thể là không nói cho Hứa sư huynh biết, hỏi huynh ấy cũng không có câu trả lời."
"Đúng đó, phải rồi, Yến sư tỷ, hay là tỷ kể chuyện của mình đi, chúng ta đang muốn nghe đây.”
Vũ Văn Kỳ cười hì hì phụ họa với Tư Không Tử Tình. Vinh Cơ vừa nghe, sự chú ý cũng lập tức bị phân tán, cùng những người khác đưa mắt nhìn Lý Phi Yến, thấy vậy Lý Phi Yến nhàn nhạt cười cười.
“Cũng chẳng có gì tốt đẹp để nghe.”
“Chúng ta muốn nghe, ngươi chưa bao giờ chịu kể về bản thân.”
Vinh Cơ nghiêm mặt nói, Lý Phi Yến bất đắc dĩ cuối đầu, nhìn ánh lửa màu trước mặt, nàng im lặng một lát rồi mới bắt đầu kể chuyện của chính mình. Ngoại trừ chuyện có liên quan đến Thái Cổ Lôi Long và bí mật là người xuyên qua, Lý Phi Yến không có dấu diếm gì kể sơ lược hành trình của mình từ khi đến thế giới này đến nay, về thể lực kinh người và biến dị lôi linh căn, nàng chỉ nói một câu là bẩm sinh, Lý Phi Yến dùng từ rất ngắn gọn, tuy nhiên sự tàn khốc nàng gặp phải không hề giảm bớt chút nào, mấy người Vinh Cơ đều có thể cảm nhận được, Vinh Cơ cắn răng nói:
“Yến Yến, sau này ta sẽ giúp ngươi trả thù.”
“Ta nữa.”
Vũ Văn Kỳ lộ ra ánh mắt phẫn nộ, những người khác không nói nhưng suy nghĩ trong lòng bọn họ đều đã lộ hết ra mặt, Lý Phi Yến không khỏi nở nụ cười lắc đầu, ánh mắt lóe qua tia sắc bén.
“Tư thù cá nhân mà thôi, một ngày nào đó ta có thể tự mình trả.”
Nghe vậy mấy người Vinh Cơ không nói gì nữa, Lý Phi Yến thấy không khí vì chuyện của nàng mà biến thành trầm trọng, lập tức nói sang chuyện khác.
“Chỉ còn hai người các ngươi, Hứa Vô Tình, Tô Vân Kiều, đừng nói với ta là các ngươi không có gì để nói.”
Tô Vân Kiều thấy mọi người nhìn về phía mình, hắn hơi lúng túng nhưng cố gắng kềm chế, nhỏ giọng nói:
“Quê hương của ta ở Đông Ám đại lục, ta sinh ra trong một gia tộc nhỏ thôi, từ nhỏ cuộc sống của ta rất là bình thường… Ta cũng có ba huynh đệ, gia tộc đã chọn đại ca ta làm người kế thừa… Ta cùng đệ đệ là thứ tử cho nên phải rời đi, sau đó chúng ta tham gia Tiên Duyên Hội…”
Nói đến đây, nắm tay của hắn đột nhiên xiết lại, ánh mắt đỏ lên.
“Đệ đệ bị tên Thu Thiền phế đi đôi chân, bị loại khỏi Tiên Duyên Hội, ta may mắn vượt qua, dù chỉ là trung phẩm linh căn thôi nhưng Bảo Khí tiền bối vẫn cho ta cơ hội tiến vào Hỗn Độn Tiên Ma Tông, một ngày nào đó ta cũng sẽ giống như Yến sư tỷ, trở về Đông Ám đại lục, tìm Thu Thiềm trả thù cho đệ đệ.”
Khi nói đến cừu hận của mình, Tô Vân Kiều nói chuyện đặc biệt lưu loát, Lý Phi Yến lên tiếng hỏi:
“Vậy tên Thu Thiền kia hiện tại như thế nào?”
“Hắn đã bái nhập và Ma Đạo Cung.”
Lần đầu tiên mấy người Lý Phi Yến nhìn thấy Tô Vân Kiều lộ ra quyết tâm kiên định như vậy, Vinh Cơ cười cười giơ tay vỗ lưng hắn một cái, phát ra một tiếng “bốp” rõ to, chứng tỏ cô nàng dùng sức không nhỏ, thế nhưng Tô Vẫn Kiều vẫn không có phản ứng gì, cứ như là hắn không hề biết đau.
“Ha ha… Nam nhi là phải thống khoái như vậy, cái bộ dạng nhát gan của ngươi thật sự là khó coi cực kỳ.”
Nhìn bộ dạng không chút hình tượng thục nữ của Vinh Cơ, Lý Phi Yến bất đắc dĩ lắc đầu, nàng cũng lười nói nhiều với cái “Đồ điên” hết thuốc chữa Vinh Cơ, nhìn Tô Vân Kiều hỏi:
“Vậy ở Đông Ám đại lục, người nào cũng có thân thể biến thái giống ngươi sao?”
Tô Vân Kiều lắc đầu, cười khổ nói:
“Thân thể của ta là do ngâm qua rất nhiều thảo dược cùng với rèn luyện từ năm ba tuổi mới xem như có chút cứng cáp, người bình thường không có gia tộc cung cấp điều kiện thì không thể luyện ra thân thể như vậy, còn có trước đây tổ phụ từng cho ta ăn một loại linh quả gọi là Thiết Mộc Quả, từ đó da của ta đặc biệt cứng hơn người bình thường.”
“Thì ra là vậy, sau này ta cũng phải tìm Thiết Mộc Quả ăn mới được.”
Vinh Cơ vút cầm, vẻ mặt quyết tâm, Tô Vân Kiều bất đắc dĩ nói:
“Muốn luyện hóa được Thiết Mộc Quả phải có công pháp luyện thể, hoặc có cường giả giúp ngươi luyện hóa, nếu không người bình thường ăn vào sẽ chết.”
“Cái gì? Thất vọng thật.”
Vinh Cơ buồn bực càu nhàu mấy câu, Tô Vân Kiều bất đắc dĩ cười khổ, không biết phải nói gì.
Cuối cùng chỉ còn mỗi Hứa Vô Tình, Tư Không Tử Tình hơi ngập ngừng rồi nói:
“Hứa sư huynh, ngươi thì sao?”
Hứa Vô Tình nhìn những người khác, cũng không dài dòng lạnh nhạt nói:
“Ta là cô nhi ở thành Đông Phong, Hoành U đại lục, từ nhỏ làm nghề khất cái, mỗi ngày đều ngồi ở góc đường cho đến khi gặp được lão già kia, sau đó tham gia Tiên Duyên Hội, cuối cùng đi đến đây.”
Nói xong mấy lời này, Hứa Vô Tình im lặng, Vinh Cơ tức giận.
“Cái gì, chỉ có như vậy? Không được, ngươi không thể ăn gian như thế, mục tiêu của ngươi, kẻ thù của ngươi đâu? Tại sao tên của ngươi lại là Vô Tình? Còn có quá trình lớn lên của ngươi nữa.”
Nghe vậy Hứa Vô Tình lại lạnh nhạt bổ sung.
“Quá trình trưởng thành của ta chỉ đi làm khất cái thôi, không có gì khác nữa, Tên ta là do người khác đặc, muốn biết nguyên nhân ngươi cứ đi hỏi hắn, mục tiêu của ta cũng như các ngươi, trở thành cường giả, kẻ thù của ta các ngươi không cần biết, tự ta có thể sử lý.”
Lý Phi Yến nhìn Hứa Vô Tình, không còn gì để nói, tên này là một khối băng đồng thời cũng là một khối sắt cứng, dầu muối đều không thể vào đầu hắn được, nàng cũng không muốn nói nhiều vô ít, Vinh Cơ buồn bực trong lòng, nàng cảm thấy Hứa Vô Tình là không có nghiêm túc, lúc này Vũ Văn Kỳ liền gấp giọng hỏi:
“Chúng ta kể chuyện xong rồi, vậy tiếp theo phải làm gì, cứ vậy là kết nghĩa xong ư?”
Lý Phi Yến cười cười nói:
“Đương nhiên không đơn giản như vậy, hình như còn phải cắt máu ăn thề nguyện không sinh cùng năm nhưng phải chết cùng ngày gì đó.”
Nghe mấy lời này, Vinh Cơ lập tức phản bác.
“Chúng ta tu đạo không phải cầu trường sinh à, sao lại thề cùng chết chứ?”
“Cơ sư tỷ nói phải nha.”
Lý Phi Yến nhún vai.
“Thế cho nên cái gì cắt máu ăn thề là không thể làm.”
Tô Vân Kiều nhìn nhìn bọn họ rồi nói:
“Hay là thề bằng tâm ma thế nào?”
“Tâm ma?”
Cả đám đều ngạc nhiên nhìn Tô Vân Kiều, hắn hơi rụt rè nói tiếp:
“Ta nghe nói tu sĩ sợ nhất là bị tâm ma phản phệ, sau này chúng ta đều sẽ làm tu sĩ mà, chính vì thế không thể phản bội lời thề.”
“Tô sư huynh nói không sai, quả thật ta có nghe qua chuyện này.”
Tư Không Tử Tình gật đầu xác nhận, mấy người Lý Phi Yến cũng không có ý kiến, bọn họ ngồi quanh đống lửa, mỗi người đều giơ tay lên mà thề, dùng tâm ma thề, từ giây phút này bọn họ chính thức kết nghĩa, quyết không bao giờ phản bội lẫn nhau.
Bọn họ vốn chỉ là những đứa trẻ, vốn không suy nghĩ nhiều, ngay cả Lý Phi Yến, ngay lúc này nàng cũng không muốn nghĩ nhiều, tuy nhiên lời thề kia sẽ phải theo bọn họ đến mãi mãi, trừ khi thiên đạo bị diệt, pháp tắc trọng chấn, nếu không lời thề sẽ không bao giờ biến mất.
Thề xong, sáu người nhìn nhau, cùng nở nụ cười.
Vinh Cơ đột nhiên hào hứng cười nói:
“Giờ đến lúc định ra cấp bậc nha, để xem ta sẽ đứng hàng thứ mấy.”
Vừa nghe như vậy, sắc mặt Vũ Văn Kỳ liền ủ rũ.
“Thực không có bất ngờ gì hết, ta chắc chắn là tiểu đệ.”
“Ha ha… Tiểu đệ ngoan, tỷ tỷ sẽ che chở cho ngươi.”
Vinh Cơ đắc ý cười cười, Lý Phi Yến nhìn mọi người, không kiên nhẫn nói:
“Hay là bỏ qua mấy cái xưng hô đó đi, phiền phức muốn chết, trong lòng chúng ta nhớ lời thề của mình là được rồi, cần gì rắc rối như thế.”
“Yến Yến, ngươi sợ phải gọi ta là tỷ tỷ hả?”
“Tỷ tỷ? Hừ! Ngươi đắc ý cái gì.”
“Ta tán thành với Lý Phi Yến.”
Hứa Vô Tình đột nhiên lạnh nhạt lên tiếng, Tô Vân Kiều cũng nhỏ giọng nói theo.
“Ta cũng tán thành với Yến sư tỷ và Hứa sư huynh.”
Vinh Cơ có chút tức giận.
“Hai người các ngươi lớn nhất ở đây, sẽ được làm lớn đó.”
Hứa Vô Tình tính tình lạnh nhạt không quan tâm, Tô Vân Kiều xấu hổ cuối đầu.
“Cái này… Cái này cũng không chắc, thật ra… Thật ra ta mới gần chín tuổi, còn thiếu hai tháng.”
“Cái gì?”
Lúc này ngay cả là Hứa Vô Tình cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc.
“Ngươi… Ngươi…”
Vinh Cơ á khẩu nói không nên lời, Tô Vân Kiều dung mạo vốn thành thật, nước da màu đồng, thân hình hắn khỏe mạnh cao lớn, thậm chí cao hơn Hứa Vô Tình một chút, nhìn hắn cứ tưởng đã hơn mười tuổi, không ngờ hắn còn nhỏ hớn Tư Không Tử Tình mấy ngày.
Lý Phi Yến không biết phải nói gì, nén cưới nói:
“Tốt, kết quả bỏ phiếu ta đã có ba, Tử Tình, Tiểu Kỳ, hai ngươi thì sao?”
“Muội thì thế nào cũng được.”
Tư Không Tử Tình hiền lành nở nụ cười.
“Ta đồng ý, ta đồng ý a.”
Vũ Văn Kỳ giơ cả hai tay, Vinh Cơ trừng mắt nhìn hắn.
“Ngươi có đồng ý hay không thì ngươi vẫn là tiểu đệ mà thôi.”
Vinh Cơ buồn bực, quay đầu trừng mắt nhìn Tô Vân Kiều, hắn bất đắc dĩ xấu hổ cuối đầu, bộ dạng thực đáng thương, Lý Phi Yến âm thầm cười trộm, tên này sợ rằng sẽ bị Vinh Cơ bắt nạt dài dài.
Nói chuyện thêm một lúc, Lý Phi Yến liền bảo mọi người tranh thủ nghĩ ngơi, nàng là người canh gát đầu tiên, năm người cũng không dị nghị nằm xuống một cái lập tức hơi thở đều đều, dù tuyết vẫn rơi trời vẫn lạnh nhưng thần sắc khi ngủ của bọn họ lại cực kỳ thỏa mãn và yên tâm.
Không gian đặc biệt yên tĩnh, chỉ có tiếng gió rít khe khẽ cùng tiếng lửa bập bùng trước mặt, đột nhiên Lý Phi Yến nhận ra mình cũng không cảm thấy lạnh như bình thường, từ trong ngực có một luồng nhiệt lưu trào lên khiến cả người nàng cực kỳ ấm áp.
Nhìn mấy người Vinh Cơ đang nằm một bên ngủ say bất chấp lạnh giá, lại ngẩng đầu nhìn những bông tuyết tung bay trên đầu cùng bầu trời đêm u ám, trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy ấm áp kỳ lạ, nàng nhớ đến mùa đông năm ngoái, nàng ôm Lý Dạ Mặc cuộn mình trong tòa miếu đổ nát nhìn tuyết rơi ngoài trời mà không biết tương lai rồi sẽ thế nào.
Hôm nay nàng ngồi đây, có huynh đệ tỷ muội gần bên, cùng nhau tiến bước trên tiên lộ, có cả một chặng đường gian nan nguy hiểm nhưng cũng tràn đầy phấn kích đang chờ đợi nàng phía trước.
Mọi chuyện đối với nàng cứ như một giấc mơ hư ảo rồi lại chân thực đến không thể chối cãi, có lẽ nàng không cần phải tiếp tục dồn ép bản thân nữa, bởi vì nàng nhận ra, một khi cuộc sống đã tràn ngập hy vọng và ý nghĩa thì không nên sợ hãi tương lai.
“Đúng rồi, còn ba người các ngươi nữa, Yến Yến, ngươi còn chưa kể chuyện của mình nha.”
Vinh Cơ trừng mắt nhìn Lý Phi Yến, sau đó còn bổ sung một câu.
“Không được trốn tránh, đây là thủ tục kết nghĩa, không thể miễn.”
“Đúng đó, Yến sư tỷ mạnh như vậy nhất định có nguyên nhân.”
Vũ Văn Kỳ chớp mắt hưng phấn nhìn Lý Phi Yến, trong lúc đó Lý Phi Yến ngây người ra.
“Mạnh?!”
“Phụt…”
Vinh Cơ vừa nghe không kềm được cười lên ha hả, ý của Vũ Văn Kỳ nói Lý Phi Yến mạnh là vì trong trận chiến vừa qua Lý Phi Yến biểu hiện ra chiến lực mạnh mẽ, gần như là người duy nhất có thể thật sự kiên trì đến cùng mà không ngã, kinh nghiệm cũng như sức chiến đấu đều khiến hắn mở rộng tầm mắt, tuy nhiên chữ “Mạnh” này vào tai Vinh Cơ lại biến chất, ở đây chỉ có mình Vinh Cơ biết rõ thể lực biến thái của Lý Phi Yến, có thể dùng từ quái vật để hình dung, tuy nhiên nàng cũng biết ý của Vũ Văn Kỳ khác với suy nghĩ của mình cho nên nàng mới không kềm được buồn cười.
Lý Phi Yến đen mặt trừng mắt liếc Vinh Cơ.
“Im miệng.”
Vinh Cơ dùng tay che miệng mình lại, nhưng ánh mắt rõ ràng đang khiêu khích, Lý Phi Yến không thèm nhìn nàng nữa, quay sang Vũ Văn Kỳ nói:
“Ta ngay cả tầng một luyện khí cũng chưa đến, có thể gọi là mạnh sao?”
“Nhưng ta cảm thấy tỷ rất lợi hại, giống như Hứa sư huynh vậy, nếu vào luyện khí rồi, hai người nhất định sẽ mạnh hơn ta… A! Không chừng tỷ cũng sẽ như Hứa sư huynh được chọn là đệ tử chân truyền đấy.
Bốn cái miệng đồng loạt hô lên một tiếng, Tô Vân Kiều khó tin chỉ vào Hứa Vô Tình.
“Hắn… Hắn…”
Vũ Văn Kỳ nhìn vẻ mặt kinh hãi của bọn họ, lộ ra nụ cười đắc ý, cứ như đệ tử chân truyền không phải Hứa Vô Tình mà là hắn.
“Đúng vậy, Trong Tiên Duyên Hội ở Hoành U đại lục, Hứa sư huynh rất nổi tiếng, dù chỉ là trung phẩm linh căn nhưng huynh ấy lại có được giác ngộ rất mạnh, nghe nói nếu tu luyện đến nguyên anh kỳ, tu sĩ bắt đầu tìm hiểu pháp tắc thiên địa, tốc độ tu luyện của Hứa Sư Huynh sẽ tiến triển nhanh hơn người khác rất nhiều, do đó tất cả các vị tiền bối thượng môn đều muốn thu nhận Hứa sư huynh, lúc đó cũng xảy ra một trận tranh luận lớn, tuy không đến nỗi như ở Lăng Xuyên đại lục, nhưng các cường giả hóa thần kỳ không ai chịu nhường ai, cuối cùng Thiên Tà tiền bối đột nhiên xuất hiện, sau đó Hứa sư huynh công khai nói đã bái Thiên Tà tiền bối làm sư phụ trước, tham gia Tiên Duyên Hội cũng chỉ là thử thách Thiên Tà tiền bối cho hắn, mấy vị tiền bối kia mới tiếc nuối buông tay.”
Bốn người Lý Phi Yến không khỏi nhìn Hứa Vô Tình bằng ánh mắt như nhìn quái vật, phải biết đệ tử chân truyền chính là nhân vật sẽ trở thành trụ cột của tông môn sau này, đãi ngộ cùng địa vị cao hơn cả đệ tử hạch tâm có tu vi nguyên anh kỳ.
Bị mấy ánh mắt sáng đến bất thường chiếu vào mình, Hứa Vô Tình nhíu nhíu mày.
“Các ngươi nhìn ta như vậy làm cái gì?”
Vinh Cơ không khỏi tò mò hỏi:
“Ngươi hiện tại không phải đã là đệ tử chân truyền rồi sao? Ngươi thật tốt số a.”
Hứa Vô Tình xem thường liếc mắt nhìn nàng.
“Đệ tử chân truyền gì chứ, không phải ta hiện tại cũng ở đây với các ngươi hay sao? Tốt chỗ nào?”
Mấy người Lý Phi Yến không khỏi gật đầu, xem ra Hỗn Độn Tiên Ma Tông thật sự rất công bằng, dù là đệ tử chân truyền nhưng vẫn phải trải qua quá trình giống với bọn họ.
“Đúng rồi, sư phụ ngươi gọi là Thiên Tà tiền bối sao?"
Lý Phi Yến nhìn Hứa Vô Tình, tò mò hỏi, Hứa Vô Tình gật gật đầu, sau đó không đợi nàng hỏi thêm hắn đã nói trước.
"Ngươi không cần hỏi ta về lão đầu kia, sự thật ngoại trừ cái tên, ta không biết gì hết."
Một đáp án khiến người ta cực kỳ thất vọng. Vinh Cơ bĩu môi.
"Ngươi thật là chẳng có chút thú vị gì cả."
"Đúng vậy, nhàm chán đến mức cả sư phụ mình mà cũng không chịu tìm hiểu."
Đến lúc này, ngay cả Lý Phi Yến cũng lộ ra ánh mắt bất mãn, Hứa Vô Tình khinh thường liếc mắt nhìn hai người một cái, lười giải thích.
"Ngươi nhìn như vậy là có ý gì? Lười nói chuyện với chúng ta phải không?"
Trực giác của Vinh Cơ thật sự là không sai vào đâu được, Hứa Vô Tình lại làm như không nghe nàng nói gì, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như thường, Vinh Cơ càng thêm tức khí, thấy vậy Tư Không Tử Tình liền cười hòa giải.
“Cơ sư tỷ không cần tức giận, Thiên Tà Tiền bối có thể là không nói cho Hứa sư huynh biết, hỏi huynh ấy cũng không có câu trả lời."
"Đúng đó, phải rồi, Yến sư tỷ, hay là tỷ kể chuyện của mình đi, chúng ta đang muốn nghe đây.”
Vũ Văn Kỳ cười hì hì phụ họa với Tư Không Tử Tình. Vinh Cơ vừa nghe, sự chú ý cũng lập tức bị phân tán, cùng những người khác đưa mắt nhìn Lý Phi Yến, thấy vậy Lý Phi Yến nhàn nhạt cười cười.
“Cũng chẳng có gì tốt đẹp để nghe.”
“Chúng ta muốn nghe, ngươi chưa bao giờ chịu kể về bản thân.”
Vinh Cơ nghiêm mặt nói, Lý Phi Yến bất đắc dĩ cuối đầu, nhìn ánh lửa màu trước mặt, nàng im lặng một lát rồi mới bắt đầu kể chuyện của chính mình. Ngoại trừ chuyện có liên quan đến Thái Cổ Lôi Long và bí mật là người xuyên qua, Lý Phi Yến không có dấu diếm gì kể sơ lược hành trình của mình từ khi đến thế giới này đến nay, về thể lực kinh người và biến dị lôi linh căn, nàng chỉ nói một câu là bẩm sinh, Lý Phi Yến dùng từ rất ngắn gọn, tuy nhiên sự tàn khốc nàng gặp phải không hề giảm bớt chút nào, mấy người Vinh Cơ đều có thể cảm nhận được, Vinh Cơ cắn răng nói:
“Yến Yến, sau này ta sẽ giúp ngươi trả thù.”
“Ta nữa.”
Vũ Văn Kỳ lộ ra ánh mắt phẫn nộ, những người khác không nói nhưng suy nghĩ trong lòng bọn họ đều đã lộ hết ra mặt, Lý Phi Yến không khỏi nở nụ cười lắc đầu, ánh mắt lóe qua tia sắc bén.
“Tư thù cá nhân mà thôi, một ngày nào đó ta có thể tự mình trả.”
Nghe vậy mấy người Vinh Cơ không nói gì nữa, Lý Phi Yến thấy không khí vì chuyện của nàng mà biến thành trầm trọng, lập tức nói sang chuyện khác.
“Chỉ còn hai người các ngươi, Hứa Vô Tình, Tô Vân Kiều, đừng nói với ta là các ngươi không có gì để nói.”
Tô Vân Kiều thấy mọi người nhìn về phía mình, hắn hơi lúng túng nhưng cố gắng kềm chế, nhỏ giọng nói:
“Quê hương của ta ở Đông Ám đại lục, ta sinh ra trong một gia tộc nhỏ thôi, từ nhỏ cuộc sống của ta rất là bình thường… Ta cũng có ba huynh đệ, gia tộc đã chọn đại ca ta làm người kế thừa… Ta cùng đệ đệ là thứ tử cho nên phải rời đi, sau đó chúng ta tham gia Tiên Duyên Hội…”
Nói đến đây, nắm tay của hắn đột nhiên xiết lại, ánh mắt đỏ lên.
“Đệ đệ bị tên Thu Thiền phế đi đôi chân, bị loại khỏi Tiên Duyên Hội, ta may mắn vượt qua, dù chỉ là trung phẩm linh căn thôi nhưng Bảo Khí tiền bối vẫn cho ta cơ hội tiến vào Hỗn Độn Tiên Ma Tông, một ngày nào đó ta cũng sẽ giống như Yến sư tỷ, trở về Đông Ám đại lục, tìm Thu Thiềm trả thù cho đệ đệ.”
Khi nói đến cừu hận của mình, Tô Vân Kiều nói chuyện đặc biệt lưu loát, Lý Phi Yến lên tiếng hỏi:
“Vậy tên Thu Thiền kia hiện tại như thế nào?”
“Hắn đã bái nhập và Ma Đạo Cung.”
Lần đầu tiên mấy người Lý Phi Yến nhìn thấy Tô Vân Kiều lộ ra quyết tâm kiên định như vậy, Vinh Cơ cười cười giơ tay vỗ lưng hắn một cái, phát ra một tiếng “bốp” rõ to, chứng tỏ cô nàng dùng sức không nhỏ, thế nhưng Tô Vẫn Kiều vẫn không có phản ứng gì, cứ như là hắn không hề biết đau.
“Ha ha… Nam nhi là phải thống khoái như vậy, cái bộ dạng nhát gan của ngươi thật sự là khó coi cực kỳ.”
Nhìn bộ dạng không chút hình tượng thục nữ của Vinh Cơ, Lý Phi Yến bất đắc dĩ lắc đầu, nàng cũng lười nói nhiều với cái “Đồ điên” hết thuốc chữa Vinh Cơ, nhìn Tô Vân Kiều hỏi:
“Vậy ở Đông Ám đại lục, người nào cũng có thân thể biến thái giống ngươi sao?”
Tô Vân Kiều lắc đầu, cười khổ nói:
“Thân thể của ta là do ngâm qua rất nhiều thảo dược cùng với rèn luyện từ năm ba tuổi mới xem như có chút cứng cáp, người bình thường không có gia tộc cung cấp điều kiện thì không thể luyện ra thân thể như vậy, còn có trước đây tổ phụ từng cho ta ăn một loại linh quả gọi là Thiết Mộc Quả, từ đó da của ta đặc biệt cứng hơn người bình thường.”
“Thì ra là vậy, sau này ta cũng phải tìm Thiết Mộc Quả ăn mới được.”
Vinh Cơ vút cầm, vẻ mặt quyết tâm, Tô Vân Kiều bất đắc dĩ nói:
“Muốn luyện hóa được Thiết Mộc Quả phải có công pháp luyện thể, hoặc có cường giả giúp ngươi luyện hóa, nếu không người bình thường ăn vào sẽ chết.”
“Cái gì? Thất vọng thật.”
Vinh Cơ buồn bực càu nhàu mấy câu, Tô Vân Kiều bất đắc dĩ cười khổ, không biết phải nói gì.
Cuối cùng chỉ còn mỗi Hứa Vô Tình, Tư Không Tử Tình hơi ngập ngừng rồi nói:
“Hứa sư huynh, ngươi thì sao?”
Hứa Vô Tình nhìn những người khác, cũng không dài dòng lạnh nhạt nói:
“Ta là cô nhi ở thành Đông Phong, Hoành U đại lục, từ nhỏ làm nghề khất cái, mỗi ngày đều ngồi ở góc đường cho đến khi gặp được lão già kia, sau đó tham gia Tiên Duyên Hội, cuối cùng đi đến đây.”
Nói xong mấy lời này, Hứa Vô Tình im lặng, Vinh Cơ tức giận.
“Cái gì, chỉ có như vậy? Không được, ngươi không thể ăn gian như thế, mục tiêu của ngươi, kẻ thù của ngươi đâu? Tại sao tên của ngươi lại là Vô Tình? Còn có quá trình lớn lên của ngươi nữa.”
Nghe vậy Hứa Vô Tình lại lạnh nhạt bổ sung.
“Quá trình trưởng thành của ta chỉ đi làm khất cái thôi, không có gì khác nữa, Tên ta là do người khác đặc, muốn biết nguyên nhân ngươi cứ đi hỏi hắn, mục tiêu của ta cũng như các ngươi, trở thành cường giả, kẻ thù của ta các ngươi không cần biết, tự ta có thể sử lý.”
Lý Phi Yến nhìn Hứa Vô Tình, không còn gì để nói, tên này là một khối băng đồng thời cũng là một khối sắt cứng, dầu muối đều không thể vào đầu hắn được, nàng cũng không muốn nói nhiều vô ít, Vinh Cơ buồn bực trong lòng, nàng cảm thấy Hứa Vô Tình là không có nghiêm túc, lúc này Vũ Văn Kỳ liền gấp giọng hỏi:
“Chúng ta kể chuyện xong rồi, vậy tiếp theo phải làm gì, cứ vậy là kết nghĩa xong ư?”
Lý Phi Yến cười cười nói:
“Đương nhiên không đơn giản như vậy, hình như còn phải cắt máu ăn thề nguyện không sinh cùng năm nhưng phải chết cùng ngày gì đó.”
Nghe mấy lời này, Vinh Cơ lập tức phản bác.
“Chúng ta tu đạo không phải cầu trường sinh à, sao lại thề cùng chết chứ?”
“Cơ sư tỷ nói phải nha.”
Lý Phi Yến nhún vai.
“Thế cho nên cái gì cắt máu ăn thề là không thể làm.”
Tô Vân Kiều nhìn nhìn bọn họ rồi nói:
“Hay là thề bằng tâm ma thế nào?”
“Tâm ma?”
Cả đám đều ngạc nhiên nhìn Tô Vân Kiều, hắn hơi rụt rè nói tiếp:
“Ta nghe nói tu sĩ sợ nhất là bị tâm ma phản phệ, sau này chúng ta đều sẽ làm tu sĩ mà, chính vì thế không thể phản bội lời thề.”
“Tô sư huynh nói không sai, quả thật ta có nghe qua chuyện này.”
Tư Không Tử Tình gật đầu xác nhận, mấy người Lý Phi Yến cũng không có ý kiến, bọn họ ngồi quanh đống lửa, mỗi người đều giơ tay lên mà thề, dùng tâm ma thề, từ giây phút này bọn họ chính thức kết nghĩa, quyết không bao giờ phản bội lẫn nhau.
Bọn họ vốn chỉ là những đứa trẻ, vốn không suy nghĩ nhiều, ngay cả Lý Phi Yến, ngay lúc này nàng cũng không muốn nghĩ nhiều, tuy nhiên lời thề kia sẽ phải theo bọn họ đến mãi mãi, trừ khi thiên đạo bị diệt, pháp tắc trọng chấn, nếu không lời thề sẽ không bao giờ biến mất.
Thề xong, sáu người nhìn nhau, cùng nở nụ cười.
Vinh Cơ đột nhiên hào hứng cười nói:
“Giờ đến lúc định ra cấp bậc nha, để xem ta sẽ đứng hàng thứ mấy.”
Vừa nghe như vậy, sắc mặt Vũ Văn Kỳ liền ủ rũ.
“Thực không có bất ngờ gì hết, ta chắc chắn là tiểu đệ.”
“Ha ha… Tiểu đệ ngoan, tỷ tỷ sẽ che chở cho ngươi.”
Vinh Cơ đắc ý cười cười, Lý Phi Yến nhìn mọi người, không kiên nhẫn nói:
“Hay là bỏ qua mấy cái xưng hô đó đi, phiền phức muốn chết, trong lòng chúng ta nhớ lời thề của mình là được rồi, cần gì rắc rối như thế.”
“Yến Yến, ngươi sợ phải gọi ta là tỷ tỷ hả?”
“Tỷ tỷ? Hừ! Ngươi đắc ý cái gì.”
“Ta tán thành với Lý Phi Yến.”
Hứa Vô Tình đột nhiên lạnh nhạt lên tiếng, Tô Vân Kiều cũng nhỏ giọng nói theo.
“Ta cũng tán thành với Yến sư tỷ và Hứa sư huynh.”
Vinh Cơ có chút tức giận.
“Hai người các ngươi lớn nhất ở đây, sẽ được làm lớn đó.”
Hứa Vô Tình tính tình lạnh nhạt không quan tâm, Tô Vân Kiều xấu hổ cuối đầu.
“Cái này… Cái này cũng không chắc, thật ra… Thật ra ta mới gần chín tuổi, còn thiếu hai tháng.”
“Cái gì?”
Lúc này ngay cả là Hứa Vô Tình cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc.
“Ngươi… Ngươi…”
Vinh Cơ á khẩu nói không nên lời, Tô Vân Kiều dung mạo vốn thành thật, nước da màu đồng, thân hình hắn khỏe mạnh cao lớn, thậm chí cao hơn Hứa Vô Tình một chút, nhìn hắn cứ tưởng đã hơn mười tuổi, không ngờ hắn còn nhỏ hớn Tư Không Tử Tình mấy ngày.
Lý Phi Yến không biết phải nói gì, nén cưới nói:
“Tốt, kết quả bỏ phiếu ta đã có ba, Tử Tình, Tiểu Kỳ, hai ngươi thì sao?”
“Muội thì thế nào cũng được.”
Tư Không Tử Tình hiền lành nở nụ cười.
“Ta đồng ý, ta đồng ý a.”
Vũ Văn Kỳ giơ cả hai tay, Vinh Cơ trừng mắt nhìn hắn.
“Ngươi có đồng ý hay không thì ngươi vẫn là tiểu đệ mà thôi.”
Vinh Cơ buồn bực, quay đầu trừng mắt nhìn Tô Vân Kiều, hắn bất đắc dĩ xấu hổ cuối đầu, bộ dạng thực đáng thương, Lý Phi Yến âm thầm cười trộm, tên này sợ rằng sẽ bị Vinh Cơ bắt nạt dài dài.
Nói chuyện thêm một lúc, Lý Phi Yến liền bảo mọi người tranh thủ nghĩ ngơi, nàng là người canh gát đầu tiên, năm người cũng không dị nghị nằm xuống một cái lập tức hơi thở đều đều, dù tuyết vẫn rơi trời vẫn lạnh nhưng thần sắc khi ngủ của bọn họ lại cực kỳ thỏa mãn và yên tâm.
Không gian đặc biệt yên tĩnh, chỉ có tiếng gió rít khe khẽ cùng tiếng lửa bập bùng trước mặt, đột nhiên Lý Phi Yến nhận ra mình cũng không cảm thấy lạnh như bình thường, từ trong ngực có một luồng nhiệt lưu trào lên khiến cả người nàng cực kỳ ấm áp.
Nhìn mấy người Vinh Cơ đang nằm một bên ngủ say bất chấp lạnh giá, lại ngẩng đầu nhìn những bông tuyết tung bay trên đầu cùng bầu trời đêm u ám, trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy ấm áp kỳ lạ, nàng nhớ đến mùa đông năm ngoái, nàng ôm Lý Dạ Mặc cuộn mình trong tòa miếu đổ nát nhìn tuyết rơi ngoài trời mà không biết tương lai rồi sẽ thế nào.
Hôm nay nàng ngồi đây, có huynh đệ tỷ muội gần bên, cùng nhau tiến bước trên tiên lộ, có cả một chặng đường gian nan nguy hiểm nhưng cũng tràn đầy phấn kích đang chờ đợi nàng phía trước.
Mọi chuyện đối với nàng cứ như một giấc mơ hư ảo rồi lại chân thực đến không thể chối cãi, có lẽ nàng không cần phải tiếp tục dồn ép bản thân nữa, bởi vì nàng nhận ra, một khi cuộc sống đã tràn ngập hy vọng và ý nghĩa thì không nên sợ hãi tương lai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.