Chương 50: Vật tiên đạo nhân
Hoa Tinh Khôi
13/08/2018
Dù bất an trong lòng, tuy nhiên mấy người Lý Phi Yến vẫn không dám cãi
lời trung niên nhân, im lặng đứng đợi, trong lúc đó cũng có tân tiến đệ
tử khác chú ý lại đây, tuy nhiên ánh mắt trung niên nhân vừa quét đến,
bọn hắn liền không dám chần chờ nhanh chóng rời đi.
Khi phía trước Vật Tiên Lâu chỉ còn sáu người bọn họ, trung niên nhân quay lưng trở vào Vật Tiên Lâu, bỏ lại một câu:
“Đi theo ta.”
Sáu người đưa mắt nhìn nhau, sau đó nhanh chóng chạy theo.
Bên trong Vật Tiên Lâu khá củ kỉ, không có vẻ gì là đặc biệt xứng với hai chữ tiên môn, cũng không có vật dụng gì đáng chú ý, tất cả đồ vật ở tầng một đều được làm bằng gỗ, bài trí giống như nhà ở bình thường, trung niên nhân đi đến một cái ghế trúc ngồi xuống, đưa mắt nhìn sáu người, ánh mắt lộ ra một tia thâm sâu, không đợi bọn họ kịp lên tiếng, đột nhiên hắn lạnh nhạt nói:
“Bắt đầu.”
Trung niên nhân chỉ nhìn bọn họ một cái, người ngoài không nhìn ra được chút khác thường nào, nhưng cảm thụ của sáu người lúc này lại hoàn toàn khác, như một cái búa đánh thẳng vào đầu, chỉ cảm thấy một cổ choáng váng, sau đó, ý thức lập tức tan rã.
Lý Phi Yến mất đi ý thức trong ba giây sau đó mới tỉnh táo lại, tuy nhiên lúc này nàng khiếp sợ nhận ra vấn đề, ý thức của nàng giống như bị giam trong thân thể chính mình, không khống chế được bản thân, không thể tự nói chuyện cũng không thể di động, trước mắt nàng trung niên nhân vẫn bình thản như thường, đột nhiên hắn liếc nhìn đến nàng, hơi nhướn mày.
“Linh hồn lực mạnh như vậy, ngươi là tiên nhân chuyển thế?”
“Không phải.”
“Vậy vì sao linh hồn lực của ngươi lại mạnh gấp ba lần người khác.”
“Vì có người đã giúp ta.”
Lý Phi Yến hoàn toàn khiếp sợ, bởi vì nàng không thể khống chế được bản thân nhưng miệng vẫn tự động trả lời, hơn nữa là trong đầu nghĩ cái gì thì nói ra cái đó, không thể nói dối được.
“Là ai?”
“Ta không biết.”
Trung niên nhân khẽ gỏ ngón tay lên bàn, sau đó lại hỏi:
“Ngươi là biến dị Lôi linh căn?”
“Đúng vậy.”
“Vì sao trong Tiên Duyên Hội có nhiều thượng môn hứa cho ngươi lợi ít tốt như vậy, ngươi vẫn chọn Hỗn Độn Tiên Ma Tông?”
“Vì ta thích Hỗn Độn Tiên Ma Tông.”
“Ngoài cái đó ra?”
“Tự do!”
Trung niên nhân hơi nhíu nhíu mày, sau đó lại hỏi:
“Nếu một ngày Hỗn Độn Tiên Ma Tông và Cửu U Giáo xảy ra chiến tranh, ngươi sẽ giúp bên nào.”
“Đương nhiên là Hỗn Độn Tiên Ma Tông.”
Sắc mặt trung niên nhân giãn ra một chút, ánh mắt lộ ra tò mò.
“Vậy còn Lăng Xuyên đại lục thì phải làm sao?”
“Ta không quan tâm.”
“Đó là cố hương của ngươi.”
“Đó không phải cố hương của ta.”
“Vậy cố hương của ngươi ở đâu?”
“Ta không rõ nữa.”
Trung niên nhân không khỏi lại nhíu chân mày, sau đó hỏi tiếp:
“Hỗn Độn Tiên Ma Tông đối với ngươi có ý nghĩa gì?”
“Một nơi ta có thể thuộc về.”
Trung niên nhân hơi ngạc nhiên nhìn nàng, thần sắc hơi dịu lại, nhẹ giọng hỏi:
“Vậy ngươi có dám hy sinh cho tông môn?”
“Đương nhiên dám.”
“Vì sao?”
“Vì ta muốn làm vậy.”
Trung niên nhân lộ ra ánh mắt hơi phức tạp, sau đó mới gật gật đầu.
“Ngươi thông qua.”
Lý Phi Yến bất giác chảy mồ hôi lạnh, trong lòng nàng thầm cảm thấy may mắn, trung niên nhân này chỉ hỏi sơ qua, không tập trung quá sâu vào vấn đề, chính vì thế nàng dưới tình huống không thể nói dối vậy mà không lộ ra bí mật, quả thật là cực kỳ may mắn.
Lúc này trung niên chuyển hướng sang Hứa Vô Tình, thần sắc so với khi đối diện Lý Phi Yến càng thêm nghiêm khắc.
“Linh hồn lực của ngươi mạnh hơn cả Lý Phi Yến, nói ta biết nguyên nhân?"
"Ta không biết."
Giọng nói đều đều lạnh nhạt của Hứa Vô Tình vang lên, Lý Phi Yến không khỏi cảm thán, đến lúc này mới thấy, tên này thật sự là một tên vô cảm, bởi vì ngữ điệu của hắn lúc này cùng bình thường không có gì khác nhau, từ đó chứng minh lúc bình thường hắn cũng không có bao nhiêu cảm xúc. Trong lúc đó trung niên nhân nhìn Hứa Vô Tình một lúc, như có chuyện gì đó nghĩ ngợi, sau đó mới nói tiếp:
"Ngươi có phải gian tế muốn trà trộn vào Hỗn Độn Tiên Ma Tông hay không?”
“Không phải!”
Trung niên nhân gật đầu, lại hỏi tiếp:
“Mục đích tiến vào Hỗn Độn Tiên Ma Tông của ngươi là gì?”
“Tu luyện, thành cường giả.”
“Thành cường giả để làm gì?”
“Báo thù!”
Trung niên nhân cười lạnh.
“Như vậy ngươi muốn lợi dụng tông môn?”
“Không có!”
“Vậy ngươi muốn như thế nào?”
“Trở thành cường giả, tự mình báo thù, không liên lụy bất kỳ ai.”
“Nếu tông môn gặp chuyện, ngươi dám đứng ra không?”
“Dám!”
“Dù có dùng tính mạng đánh đổi, ngươi cũng dám?”
“Đúng!”
“Vậy thì tóm lại tông môn có ý nghĩa gì đối với ngươi.”
“Nơi này có lão đầu kia, có huynh đệ tỷ muội của ta, nó là nhà.”
Trung niên nhân nhìn thẳng vào Hứa Vô Tình sau đó gật gật đầu. Nhìn thần sắc của trung niên nhân, Lý Phi Yến biết, Hứa Vô Tình cũng qua ải.
Trung niên nhân chuyển hướng Vinh Cơ, lần này hắn hỏi rất nhanh, không cần ngẫm nghĩ nhiều như với Lý Phi Yến và Hứa Vô Tình.
“Vinh Cơ, ngươi có phải gian tế không?”
“Không phải?”
“Trong lòng ngươi, Hỗn Độn Tiên Ma Tông có ý nghĩa gì?”
“Một mái nhà!”
“Nếu tông môn gặp chuyện, ngươi dám hy sinh không?”
“Dám!”
Giọng nói của Vinh Cơ đều đều, nhìn biểu hiện của trung niên nhân, có vẻ ý thức của nàng đã không còn, hoàn toàn rơi vào tình trạng giống như bị thôi miên.
Trung niên nhân chỉ nói với Vinh Cơ mấy câu như vậy, sau đó liền chuyển hướng Tư Không Tử Tình, ánh mắt hắn đột nhiên lộ ra một tia ôn hòa, nhẹ giọng hỏi:
“Hài tử, ngươi có muốn trở về Tư Không gia không?”
“Không muốn!”
“Ngươi hận bọn họ sao?”
“Ta không hận.”
“Nếu phải lựa chọn Hỗn Độn Tiên Ma Tông và Tư Không gia, ngươi chọn bên nào?”
“Hỗn Độn Tiên Ma Tông.”
“Vì sao?”
“Vì bọn họ.”
“Bọn họ là ai?”
“Là huynh đệ tỷ muội của ta.”
Trung niên nhân đột nhiên nở nụ cười, dù nụ cười của hắn cực kỳ nhạt nhẽo nhưng vẫn tốt hơn vẻ mặt đanh lại ban đầu.
“Hài tử tốt, Hỗn Độn Tiên Ma Tông chào đón ngươi.”
Sau đó trung niên nhân lại chuyển mắt nhìn về Vũ Văn Kỳ, thần sắc của hắn lúc này thay đổi hẳn, lộ ra tia ghét bỏ, lạnh giọng hỏi:
“Vũ Văn Kỳ, ta hỏi ngươi, Vũ Văn Minh để ngươi đến Hỗn Độn Tiên Ma Tông có mục đích gì?”
“Phụ thân muốn ta bái Huyễn Vân tiền bối làm sự phụ, thay mẫu thân đền đáp Hỗn Độn Tiên Ma Tông.”
“Chỉ có như vậy?”
“Đúng!”
“Còn bản thân ngươi.”
“Ta cũng thích Hỗn Độn Tiên Ma Tông.”
“Vậy nếu phải lựa chọn giữa Vũ Văn gia và Hỗn Độn Tiên Ma Tông, ngươi chọn bên nào.”
“Ta không biết.”
Trung niên nhân vừa nghe Vũ Văn Kỳ ngây ngốc nói câu này, sắc mặt lập tức lộ ra phẫn nộ.
“Khốn kiếp! Tên nhóc không kiên định, còn muốn thừa kế Huyễn Vân!? Từ sớm ta đã biết tên Vũ Văn Minh kia không phải tốt lành gì.”
Lý Phi Yến lúc này cực kỳ lo lắng, trung niên nhân này rõ ràng có ý bài xích Vũ Văn Kỳ và phụ thân của hắn, ngay lúc Lý Phi Yến đang hồi hộp bất an, trung niên nhân hít sâu một hơi, bình ổn lại tâm tình, lạnh lùng liếc mắt nhìn Vũ Văn Kỳ.
“Vậy nếu là đối thủ nào khác ngoài Vũ Văn gia muốn đối đầu tông môn, ngươi sẽ làm gì?”
“Chiến đấu bảo vệ tông môn.”
Trung niên nhân nhìn nhìn Vũ Văn Kỳ, nhìn một lát hắn mới hừ một tiếng rồi quay sang Tô Vân Kiều. Câu hỏi cũng không khác là mấy.
“Ngươi có phải gian tế không?”
“Không phải.”
“Vì sao vào Hỗn Độn Tiên Ma Tông.”
“Vì không còn nơi nào khác để đi.”
“Nếu tông môn gặp chuyện, ngươi dám đứng ra không?”
“Dám.”
Trung niên nhân hỏi đến đây thì im lặng, liếc mắt nhìn một lượt sáu người, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa phức tạp, cuối cùng hắn chỉ nói một câu.
“Hừ! Xem như tạm chấp nhận đám ngoại lai các ngươi, sau này nếu dám phản bội, ta nhất định khiến các ngươi sống không bằng chết.”
Sau đó hắn lại liếc mắt nhìn Lý Phi Yến và Hứa Vô Tình.
“Không được nói cho bọn chúng biết chuyện vừa xảy ra.”
Trung niên nhân vừa nói xong, sáu người đồng loạt chấn động một cái, lập tức lấy lại quyền khống chế bản thân, bốn người Vinh Cơ cũng lấy lại được ý thức.
Lý Phi Yến và Hứa Vô Tình âm thầm đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy tia kinh sợ trong mắt đối phương, Lý Phi Yến cảm thấy trung niên nhân này cực kỳ lợi hại.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Bốn người Vinh Cơ ngơ ngác, bọn họ biết đã có chuyện gì đó xảy ra nhưng lại không nhớ được gì, trung niên nhân cũng không muốn cho bọn họ biết, lạnh nhạt nói:
“Ta gọi các ngươi đến là muốn thông báo, các ngươi vượt qua được thử thách Âm Trùng Huyệt Động, sẽ được ban thưởng, một nửa phần thưởng đang ở trong túi trữ vật, một nửa nằm bên trong thiết bài thân phận của các ngươi, chỉ cần đưa thần thức vào là có thể nhìn thấy, nên nhớ chỉ được đổi pháp quyết, không được đổi thứ khác. Được rồi, các ngươi có thể đi.”
Trung niên nhân lạnh nhạt ra lệnh đuổi khách, Lý Phi Yến lập tức chấp tay cung kính hỏi:
“Xin hỏi sau này chúng ta phải xưng hô với tiền bối thế nào.”
Trung niên liếc mắt nhìn nàng, sau đó lạnh giọng nói:
“Người khác đều gọi ta là Vật Tiên Đạo Nhân.”
“A… Vậy Vật Tiên tiền bối, chúng ta xin cáo lui.”
Mấy người Vinh Cơ thấy thái độ của Lý Phi Yến khác thường, không khỏi khó hiểu trong lòng, tuy nhiên bọn họ cũng rất nhanh trí khom lưng hành lễ theo, cuối cùng sáu người cùng nhau rời khỏi Vật Tiên Lâu.
Nhìn sáu cái bóng lưng bé nhỏ đi xa, Vật Tiên Đạo Nhân lộ ra ánh mắt phức tạp, đột nhiên một tiếng thở dài rơi vào tai hắn.
“Đứa nhỏ kia quả thật giống hệt phụ thân hắn, đã bao nhiêu năm rồi, ngươi vẫn không thể bỏ xuống sao?”
Vừa nghe tiếng thở dài này, bóng lưng Vật Tiên Đạo Nhân lập tức cứng đờ.
Khi phía trước Vật Tiên Lâu chỉ còn sáu người bọn họ, trung niên nhân quay lưng trở vào Vật Tiên Lâu, bỏ lại một câu:
“Đi theo ta.”
Sáu người đưa mắt nhìn nhau, sau đó nhanh chóng chạy theo.
Bên trong Vật Tiên Lâu khá củ kỉ, không có vẻ gì là đặc biệt xứng với hai chữ tiên môn, cũng không có vật dụng gì đáng chú ý, tất cả đồ vật ở tầng một đều được làm bằng gỗ, bài trí giống như nhà ở bình thường, trung niên nhân đi đến một cái ghế trúc ngồi xuống, đưa mắt nhìn sáu người, ánh mắt lộ ra một tia thâm sâu, không đợi bọn họ kịp lên tiếng, đột nhiên hắn lạnh nhạt nói:
“Bắt đầu.”
Trung niên nhân chỉ nhìn bọn họ một cái, người ngoài không nhìn ra được chút khác thường nào, nhưng cảm thụ của sáu người lúc này lại hoàn toàn khác, như một cái búa đánh thẳng vào đầu, chỉ cảm thấy một cổ choáng váng, sau đó, ý thức lập tức tan rã.
Lý Phi Yến mất đi ý thức trong ba giây sau đó mới tỉnh táo lại, tuy nhiên lúc này nàng khiếp sợ nhận ra vấn đề, ý thức của nàng giống như bị giam trong thân thể chính mình, không khống chế được bản thân, không thể tự nói chuyện cũng không thể di động, trước mắt nàng trung niên nhân vẫn bình thản như thường, đột nhiên hắn liếc nhìn đến nàng, hơi nhướn mày.
“Linh hồn lực mạnh như vậy, ngươi là tiên nhân chuyển thế?”
“Không phải.”
“Vậy vì sao linh hồn lực của ngươi lại mạnh gấp ba lần người khác.”
“Vì có người đã giúp ta.”
Lý Phi Yến hoàn toàn khiếp sợ, bởi vì nàng không thể khống chế được bản thân nhưng miệng vẫn tự động trả lời, hơn nữa là trong đầu nghĩ cái gì thì nói ra cái đó, không thể nói dối được.
“Là ai?”
“Ta không biết.”
Trung niên nhân khẽ gỏ ngón tay lên bàn, sau đó lại hỏi:
“Ngươi là biến dị Lôi linh căn?”
“Đúng vậy.”
“Vì sao trong Tiên Duyên Hội có nhiều thượng môn hứa cho ngươi lợi ít tốt như vậy, ngươi vẫn chọn Hỗn Độn Tiên Ma Tông?”
“Vì ta thích Hỗn Độn Tiên Ma Tông.”
“Ngoài cái đó ra?”
“Tự do!”
Trung niên nhân hơi nhíu nhíu mày, sau đó lại hỏi:
“Nếu một ngày Hỗn Độn Tiên Ma Tông và Cửu U Giáo xảy ra chiến tranh, ngươi sẽ giúp bên nào.”
“Đương nhiên là Hỗn Độn Tiên Ma Tông.”
Sắc mặt trung niên nhân giãn ra một chút, ánh mắt lộ ra tò mò.
“Vậy còn Lăng Xuyên đại lục thì phải làm sao?”
“Ta không quan tâm.”
“Đó là cố hương của ngươi.”
“Đó không phải cố hương của ta.”
“Vậy cố hương của ngươi ở đâu?”
“Ta không rõ nữa.”
Trung niên nhân không khỏi lại nhíu chân mày, sau đó hỏi tiếp:
“Hỗn Độn Tiên Ma Tông đối với ngươi có ý nghĩa gì?”
“Một nơi ta có thể thuộc về.”
Trung niên nhân hơi ngạc nhiên nhìn nàng, thần sắc hơi dịu lại, nhẹ giọng hỏi:
“Vậy ngươi có dám hy sinh cho tông môn?”
“Đương nhiên dám.”
“Vì sao?”
“Vì ta muốn làm vậy.”
Trung niên nhân lộ ra ánh mắt hơi phức tạp, sau đó mới gật gật đầu.
“Ngươi thông qua.”
Lý Phi Yến bất giác chảy mồ hôi lạnh, trong lòng nàng thầm cảm thấy may mắn, trung niên nhân này chỉ hỏi sơ qua, không tập trung quá sâu vào vấn đề, chính vì thế nàng dưới tình huống không thể nói dối vậy mà không lộ ra bí mật, quả thật là cực kỳ may mắn.
Lúc này trung niên chuyển hướng sang Hứa Vô Tình, thần sắc so với khi đối diện Lý Phi Yến càng thêm nghiêm khắc.
“Linh hồn lực của ngươi mạnh hơn cả Lý Phi Yến, nói ta biết nguyên nhân?"
"Ta không biết."
Giọng nói đều đều lạnh nhạt của Hứa Vô Tình vang lên, Lý Phi Yến không khỏi cảm thán, đến lúc này mới thấy, tên này thật sự là một tên vô cảm, bởi vì ngữ điệu của hắn lúc này cùng bình thường không có gì khác nhau, từ đó chứng minh lúc bình thường hắn cũng không có bao nhiêu cảm xúc. Trong lúc đó trung niên nhân nhìn Hứa Vô Tình một lúc, như có chuyện gì đó nghĩ ngợi, sau đó mới nói tiếp:
"Ngươi có phải gian tế muốn trà trộn vào Hỗn Độn Tiên Ma Tông hay không?”
“Không phải!”
Trung niên nhân gật đầu, lại hỏi tiếp:
“Mục đích tiến vào Hỗn Độn Tiên Ma Tông của ngươi là gì?”
“Tu luyện, thành cường giả.”
“Thành cường giả để làm gì?”
“Báo thù!”
Trung niên nhân cười lạnh.
“Như vậy ngươi muốn lợi dụng tông môn?”
“Không có!”
“Vậy ngươi muốn như thế nào?”
“Trở thành cường giả, tự mình báo thù, không liên lụy bất kỳ ai.”
“Nếu tông môn gặp chuyện, ngươi dám đứng ra không?”
“Dám!”
“Dù có dùng tính mạng đánh đổi, ngươi cũng dám?”
“Đúng!”
“Vậy thì tóm lại tông môn có ý nghĩa gì đối với ngươi.”
“Nơi này có lão đầu kia, có huynh đệ tỷ muội của ta, nó là nhà.”
Trung niên nhân nhìn thẳng vào Hứa Vô Tình sau đó gật gật đầu. Nhìn thần sắc của trung niên nhân, Lý Phi Yến biết, Hứa Vô Tình cũng qua ải.
Trung niên nhân chuyển hướng Vinh Cơ, lần này hắn hỏi rất nhanh, không cần ngẫm nghĩ nhiều như với Lý Phi Yến và Hứa Vô Tình.
“Vinh Cơ, ngươi có phải gian tế không?”
“Không phải?”
“Trong lòng ngươi, Hỗn Độn Tiên Ma Tông có ý nghĩa gì?”
“Một mái nhà!”
“Nếu tông môn gặp chuyện, ngươi dám hy sinh không?”
“Dám!”
Giọng nói của Vinh Cơ đều đều, nhìn biểu hiện của trung niên nhân, có vẻ ý thức của nàng đã không còn, hoàn toàn rơi vào tình trạng giống như bị thôi miên.
Trung niên nhân chỉ nói với Vinh Cơ mấy câu như vậy, sau đó liền chuyển hướng Tư Không Tử Tình, ánh mắt hắn đột nhiên lộ ra một tia ôn hòa, nhẹ giọng hỏi:
“Hài tử, ngươi có muốn trở về Tư Không gia không?”
“Không muốn!”
“Ngươi hận bọn họ sao?”
“Ta không hận.”
“Nếu phải lựa chọn Hỗn Độn Tiên Ma Tông và Tư Không gia, ngươi chọn bên nào?”
“Hỗn Độn Tiên Ma Tông.”
“Vì sao?”
“Vì bọn họ.”
“Bọn họ là ai?”
“Là huynh đệ tỷ muội của ta.”
Trung niên nhân đột nhiên nở nụ cười, dù nụ cười của hắn cực kỳ nhạt nhẽo nhưng vẫn tốt hơn vẻ mặt đanh lại ban đầu.
“Hài tử tốt, Hỗn Độn Tiên Ma Tông chào đón ngươi.”
Sau đó trung niên nhân lại chuyển mắt nhìn về Vũ Văn Kỳ, thần sắc của hắn lúc này thay đổi hẳn, lộ ra tia ghét bỏ, lạnh giọng hỏi:
“Vũ Văn Kỳ, ta hỏi ngươi, Vũ Văn Minh để ngươi đến Hỗn Độn Tiên Ma Tông có mục đích gì?”
“Phụ thân muốn ta bái Huyễn Vân tiền bối làm sự phụ, thay mẫu thân đền đáp Hỗn Độn Tiên Ma Tông.”
“Chỉ có như vậy?”
“Đúng!”
“Còn bản thân ngươi.”
“Ta cũng thích Hỗn Độn Tiên Ma Tông.”
“Vậy nếu phải lựa chọn giữa Vũ Văn gia và Hỗn Độn Tiên Ma Tông, ngươi chọn bên nào.”
“Ta không biết.”
Trung niên nhân vừa nghe Vũ Văn Kỳ ngây ngốc nói câu này, sắc mặt lập tức lộ ra phẫn nộ.
“Khốn kiếp! Tên nhóc không kiên định, còn muốn thừa kế Huyễn Vân!? Từ sớm ta đã biết tên Vũ Văn Minh kia không phải tốt lành gì.”
Lý Phi Yến lúc này cực kỳ lo lắng, trung niên nhân này rõ ràng có ý bài xích Vũ Văn Kỳ và phụ thân của hắn, ngay lúc Lý Phi Yến đang hồi hộp bất an, trung niên nhân hít sâu một hơi, bình ổn lại tâm tình, lạnh lùng liếc mắt nhìn Vũ Văn Kỳ.
“Vậy nếu là đối thủ nào khác ngoài Vũ Văn gia muốn đối đầu tông môn, ngươi sẽ làm gì?”
“Chiến đấu bảo vệ tông môn.”
Trung niên nhân nhìn nhìn Vũ Văn Kỳ, nhìn một lát hắn mới hừ một tiếng rồi quay sang Tô Vân Kiều. Câu hỏi cũng không khác là mấy.
“Ngươi có phải gian tế không?”
“Không phải.”
“Vì sao vào Hỗn Độn Tiên Ma Tông.”
“Vì không còn nơi nào khác để đi.”
“Nếu tông môn gặp chuyện, ngươi dám đứng ra không?”
“Dám.”
Trung niên nhân hỏi đến đây thì im lặng, liếc mắt nhìn một lượt sáu người, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa phức tạp, cuối cùng hắn chỉ nói một câu.
“Hừ! Xem như tạm chấp nhận đám ngoại lai các ngươi, sau này nếu dám phản bội, ta nhất định khiến các ngươi sống không bằng chết.”
Sau đó hắn lại liếc mắt nhìn Lý Phi Yến và Hứa Vô Tình.
“Không được nói cho bọn chúng biết chuyện vừa xảy ra.”
Trung niên nhân vừa nói xong, sáu người đồng loạt chấn động một cái, lập tức lấy lại quyền khống chế bản thân, bốn người Vinh Cơ cũng lấy lại được ý thức.
Lý Phi Yến và Hứa Vô Tình âm thầm đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy tia kinh sợ trong mắt đối phương, Lý Phi Yến cảm thấy trung niên nhân này cực kỳ lợi hại.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Bốn người Vinh Cơ ngơ ngác, bọn họ biết đã có chuyện gì đó xảy ra nhưng lại không nhớ được gì, trung niên nhân cũng không muốn cho bọn họ biết, lạnh nhạt nói:
“Ta gọi các ngươi đến là muốn thông báo, các ngươi vượt qua được thử thách Âm Trùng Huyệt Động, sẽ được ban thưởng, một nửa phần thưởng đang ở trong túi trữ vật, một nửa nằm bên trong thiết bài thân phận của các ngươi, chỉ cần đưa thần thức vào là có thể nhìn thấy, nên nhớ chỉ được đổi pháp quyết, không được đổi thứ khác. Được rồi, các ngươi có thể đi.”
Trung niên nhân lạnh nhạt ra lệnh đuổi khách, Lý Phi Yến lập tức chấp tay cung kính hỏi:
“Xin hỏi sau này chúng ta phải xưng hô với tiền bối thế nào.”
Trung niên liếc mắt nhìn nàng, sau đó lạnh giọng nói:
“Người khác đều gọi ta là Vật Tiên Đạo Nhân.”
“A… Vậy Vật Tiên tiền bối, chúng ta xin cáo lui.”
Mấy người Vinh Cơ thấy thái độ của Lý Phi Yến khác thường, không khỏi khó hiểu trong lòng, tuy nhiên bọn họ cũng rất nhanh trí khom lưng hành lễ theo, cuối cùng sáu người cùng nhau rời khỏi Vật Tiên Lâu.
Nhìn sáu cái bóng lưng bé nhỏ đi xa, Vật Tiên Đạo Nhân lộ ra ánh mắt phức tạp, đột nhiên một tiếng thở dài rơi vào tai hắn.
“Đứa nhỏ kia quả thật giống hệt phụ thân hắn, đã bao nhiêu năm rồi, ngươi vẫn không thể bỏ xuống sao?”
Vừa nghe tiếng thở dài này, bóng lưng Vật Tiên Đạo Nhân lập tức cứng đờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.