Chương 50: Kha!
Tử Nguyệt Liên
13/11/2018
Trong phòng riêng, Thư Uyển ngã người trên giường, mắt dán trên trần nhà xanh thẫm. Nỗi bất an vẫn bám riết cô, từ nơi xa lạ đến tận nơi cô gọi là
nhà. Chưa bao giờ cô khát vọng kí ức thật sự như lúc này. Thấp thỏm nghi ngờ và luôn bắt gặp những ánh mắt bất đắc dĩ, chúng thật tồi tệ. Cô
không muốn đối mặt với chúng nữa. Cô nhất định phải nhớ lại! Rồi chợt
nhớ tin nhắn mình nhận được từ hôm qua, tay cô run run hồi âm:
“Tôi đồng ý thử.”
- - - - - - - -
Thư Uyển đang chờ Tạ Kha và người có thể giúp cô. Môi mím chặt, tay cũng nắm chặt để giấu đi vẻ run rẩy, trong lòng cô bắt đầu do dự. Liệu ông ta có giúp được cô thật? Hay ông ta cũng chỉ là một người sẽ bịa ra một kí ức khác để gán vào đầu cô? Rất muốn nhớ lại, nhưng khi sắp đạt được mục đích thì cô lại sợ hãi. Trực giác nói với cô rằng, trong phần nhiều kí ức mà cô quên đi, có những chuyện vô cùng tồi tệ.
Rồi cô không khỏi chế giễu sự hèn nhát của bản thân. Trên đời này làm gì có bữa cơm miễn phí cho ai, để nhớ lại chính xác phần kí ức ngọt ngào thì cô cũng phải nhớ nốt phần cay đắng. Một điều đương nhiên như vậy, ấy vậy mà cô sợ. Thật hèn!
“Sẽ không sao, sẽ không sao đâu.”
Tự trấn an mình, trống ngực vẫn cứ đập thình thịch. Tiếng chuông cửa bất ngờ reo lên, làm cô giật thót. Và bằng một bộ dạng dè dặt, cô bước ra đến cửa, cẩn thận mở khóa. Trông thấy hai người đàn ông đứng đó, lòng dạ Thư Uyển lại càng bồn chồn. Đặc biệt là khi nhìn người đàn ông kia, cô cảm thấy khó chịu và bứt bối khó nói nên lời. Cảm giác ấy làm cô tin hơn một chút về những điều anh nói, rằng ông ta chính là người từng làm xáo trộn trí nhớ của cô.
- Không mời khách vào nhà sao?
Anh nói bằng giọng pha đùa giỡn, ánh nhìn dán chặt trên thân hình bé nhỏ. Cô đang căng thẳng, bả vai lại co rụt nữa rồi. Lời nhắc của anh làm cô nhớ ra thân phận chủ nhà của mình, vội vã mời cả hai người họ bước vào gian nhà bé nhỏ.
Giữa phòng khách, bàn thủy tinh nhỏ gọn cùng ghế tựa đã được dọn dẹp sẵn, đủ cho ba người. Không gian lặng im, hai người đàn ông nhanh chóng ngồi vào ghế, chẳng hé răng. Tim nhảy liên tục vì hồi hộp, Thư Uyển cũng chẳng biết mở lời như thế nào. Rồi cô mơ hồ phát hiện vẻ e ngại trong mắt người trung niên khi nhìn Tạ Kha, còn anh tuy ánh nhìn lơ đãng nhưng cũng chưa bao giờ thôi cảnh giác ông ta cả. Để phá vỡ bầu không khí lúng túng, cô đứng dậy, châm ấm trà lài nóng. Hương thơm dìu dịu của trà lan tỏa trong không khí dần.
Ngay lúc cô chuẩn bị châm trà, người đàn ông trung niên lại nhanh tay làm giúp gia chủ. Đầu ngóc tay lướt nhẹ trên miệng tách, nước trà sóng sánh chầm chậm chảy vào.
- Mời.
Ánh mắt Tạ Kha chưa bao giờ dời khỏi gã chuyên gia tên Đường Hiển kia, hay nói đúng là tác giả. Tự ý chủ trương như thế, nói không có âm mưu gì thì anh nhất định không tin. Mày hơi nhíu lại, anh nói:
- Vào chủ đề chính đi.
Thư Uyển gật đầu. Sự có mặt của anh làm cô cảm thấy yên tâm hơn. Đường Hiển, gã chuyên gia thôi miên, thoáng sững người rồi cười tươi bắt đầu hỏi han cô một số chuyện. Cũng là những câu hỏi khá thông thường, đến mức Tạ Kha cảm thấy hắn ta đang làm chuyện thừa. Ánh mắt anh dán chặt vào gương mặt giả tạo của hắn, một vẻ gian xảo nhẹ, có lẽ hắn muốn câu giờ chăng? Thật sự không thể hiểu!
Tách trà trên bàn gần như nguội, anh cũng hớp một ngụm non. Cầm chặt tách sứ in hình hoa hồng xanh, đầu lưỡi anh thoáng có chút tê tê sau khi vị trà đã trôi đi mất. Cảm giác chết chóc ấy mong manh, nhưng càng lúc càng dày đặc. Ánh mắt anh đen kịt, chết tiệt! Tay cầm buông lỏng, tách rơi xuống đất, vỡ toang.
Nghe tiếng vỡ, Thư Uyển giật mình nhìn sang người đối diện. Đường Hiển cũng chậm rãi xoay người, nét mặt giãn dần ra, để lộ một nụ cười bí hiểm đến rợn người. Bằng một giọng âm u khác lạ, hắn ta cười phá lên:
- Thanh Long đường chủ, hài lòng không?
Tạ Kha đứng bật dậy, rồi dường như cả người mềm nhũn đi lại ngã vào ghế. Trọng lực không ổn định, chiếc ghế bật ra phía sau, để người ngồi trên nó lăn nhẹ trên sàn nhà.
- Ông bỏ cái gì vào trà?
Thư Uyển hỏi, giọng đầy hoảng hốt. Cô chạy ngay đến bên cạnh anh để đỡ anh dậy, nhưng sức lực của cô không đủ để chống chịu cho một người đàn ông trưởng thành. Gã “Đường Hiển” có vẻ như chẳng hề quan tâm gì đến những việc làm của cô, bởi trong mắt hắn, cả cô và Tạ Kha chỉ có một kết cục. Hắn nói bằng giọng hí hửng như một đứa trẻ con đang khoe khoang:
- Một ít MH232 thôi, tao tâm đắc nó lắm đấy!
Mắt Tạ Kha như nổ lửa. Anh không biết tên cái thứ quái quỷ đó, nhưng anh nhận ra rồi, anh trúng phải một dạng chất độc ma túy thần kinh. Thứ độc dược ấy làm tan rã khả năng khống chế cơ thể của con người, biến họ trở thành những con cá ngắc ngoải trên tấm thớt mặc người chém giết. Từng nghe sát thủ đứng đầu Thiên Sát hay dùng những thứ như thế này để khống chế kẻ thù và tiện bề tra tấn, vì hắn muốn nghe tiếng kêu la đớn đao cho thỏa niềm vui biến thái của mình.
- À, tao quên mất, mày không nói được nữa.
Hắn vỗ tay lên trán làm như ra vẻ ảo não. Vẻ mặt bệnh hoạn của hắn khiến cô buột miệng mắng hắn thần kinh. Mặt sa sầm, tên sát thủ tháo phăng tấm mặt nạ ngụy trang, rút từ thắt lưng một con dao găm sáng loáng.
- Có vẻ như cô em đang rất gấp gáp để được hưởng thụ trận thịnh yến đau đớn này nhỉ?
Hắn thong dong bước đến gần, vẻ đắc thắng. Lưỡi dao ánh thép, sáng ngời. Cả người cô căng cứng lại. Mọi thứ sẽ kết thúc tại đây sao? Thế cũng tốt…
Đoàng!
Một âm vang dội đột ngột phát ra, kéo theo tiếng rú đau đớn. Chỉ thấy máu đỏ phún ra. Viên đạn đã xuyên qua lồng ngực hắn. Mắt hắn trợn trắng, chữ mày trên môi chưa kịp phát ra tiếng đã nghẹn ngang. Và ngã xuống. Hắn không thể ngờ được, kết cục của việc lợi dụng sự lơ đãng của người khác để hạ độc là bị người ta bắn chết khi đang nghênh ngang.
Thư Uyển hốt hoảng. Cô thật sự sốc khi trực tiếp chứng kiến chuyện máu tanh. Đầu óc trống rỗng, cô muốn nôn ra. Máu, rất nhiều máu. Một mạng người, đã bị kết liễu ngay trong chính nhà cô. Cô ghê sợ. Nhưng ngay lúc đó, có một bàn tay run run đã nắm lấy tay cô, kịp thời truyền sang một chút ấm áp. Anh vẫn ở đó. Trong tâm trí, hằng hà sa số thứ ùa về. Mặt cô tái nhợt.
“Cậu không tưởng tượng được tớ xấu xa đến mức nào đâu.”
“Đến mức nào?”
“Tớ từng giết người, giết người đó!”
Giọng nói, biểu cảm, khuôn mặt anh dần hiện lên trong tâm trí. Cô nhớ ra rồi, cô nhớ ra tất cả rồ! Người trước mặt mới là người cô yêu thật sự. Bao nhiêu xúc cảm dồn lên, làm đôi mắt cô rớm lệ. Cô ôm chầm lấy anh.
- Tớ nhớ rồi, tớ đã nhớ rồi.
Đôi mắt anh nhìn cô, vẫn ôn hòa như vậy. Nhưng thanh súng lục trên tay Tạ Kha lảo đảo thoát ra khỏi bàn tay chủ, bờ môi anh chỉ kịp mấp máy chữ gì đó rồi hoàn toàn mất đi ý thức. Bờ mi cong dài buông xuống như thể chủ nhân của nó đang chìm trong một giấc ngủ bình yên, nhưng cô biết, đó là tác dụng của thuốc. Không kịp rồi, cô phải làm gì đó, ngay lập tức!
Điện thoại của anh… Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô. Danh bạ mở lên, cô nhanh chóng tìm được một số điện thoại được lưu dưới tên Phỉ Phỉ. Là cô ấy, chỉ có cô ấy mới giúp được anh trong những lúc thế này. Không chút do dự, cô ấn máy ngay:
- Phỉ, em đến ngay địa chỉ trên định vị. Anh Kha có chuyện rồi!
- - - - - - - -
Tạ Kha được mang trở về nhà trong tình trạng nguy kịch. Chất độc lan truyền nhanh và mạnh, nhưng may mắn là Dạ Quỷ cũng không hoàn toàn bó tay. Vì cũng đã biết đến thủ đoạn của Thiên Sát, bọn họ đã ngày đêm nghiên cứu thuốc giải. Thế nhưng, hầu hết trường hợp, nạn nhân đều tử vong trước lúc thuốc giải của tổ chức được đưa đến nên hiệu quả của thuốc giải vẫn còn là một dấu hỏi.
- Chị đừng lo, anh Kha sẽ ổn.
Trước vẻ lo lắng của Thư Uyển, Tạ Phỉ mở lời an ủi. Trong lòng cô nàng có chút hỗn độn, vì người anh kính yêu của mình ra nông nỗi này cũng một phần là vì quá để tâm đến cô gái này đây. Giọng nói cô nàng vẫn bình thản, thậm chí có vài phần tự hào. Thế nhưng, nếu chú ý thì bàn tay của cô nàng vẫn đang siết chặt.
Vốn dĩ, việc Tạ Kha chống chọi được đến khi gã sát thủ sơ hở để nổ phát súng đã là một kì tích. Nhưng đó không phải là điều ngẫu nhiên mà là vì anh đã từng tiếp xúc với một số chất có khả năng ma túy thần kinh trước đó. Cho nên, chất độc tác dụng với anh chậm hơn người khác một chút và cũng có phần suy yếu hơn. Ngoài thuốc của tổ chức ra, đây cũng là yếu tố quyết định trong việc giành giật sinh mạng anh từ tay thần chết.
- Thế các cô có biết, chưa từng có một người còn sống sau khi trúng MH232?
“Tôi đồng ý thử.”
- - - - - - - -
Thư Uyển đang chờ Tạ Kha và người có thể giúp cô. Môi mím chặt, tay cũng nắm chặt để giấu đi vẻ run rẩy, trong lòng cô bắt đầu do dự. Liệu ông ta có giúp được cô thật? Hay ông ta cũng chỉ là một người sẽ bịa ra một kí ức khác để gán vào đầu cô? Rất muốn nhớ lại, nhưng khi sắp đạt được mục đích thì cô lại sợ hãi. Trực giác nói với cô rằng, trong phần nhiều kí ức mà cô quên đi, có những chuyện vô cùng tồi tệ.
Rồi cô không khỏi chế giễu sự hèn nhát của bản thân. Trên đời này làm gì có bữa cơm miễn phí cho ai, để nhớ lại chính xác phần kí ức ngọt ngào thì cô cũng phải nhớ nốt phần cay đắng. Một điều đương nhiên như vậy, ấy vậy mà cô sợ. Thật hèn!
“Sẽ không sao, sẽ không sao đâu.”
Tự trấn an mình, trống ngực vẫn cứ đập thình thịch. Tiếng chuông cửa bất ngờ reo lên, làm cô giật thót. Và bằng một bộ dạng dè dặt, cô bước ra đến cửa, cẩn thận mở khóa. Trông thấy hai người đàn ông đứng đó, lòng dạ Thư Uyển lại càng bồn chồn. Đặc biệt là khi nhìn người đàn ông kia, cô cảm thấy khó chịu và bứt bối khó nói nên lời. Cảm giác ấy làm cô tin hơn một chút về những điều anh nói, rằng ông ta chính là người từng làm xáo trộn trí nhớ của cô.
- Không mời khách vào nhà sao?
Anh nói bằng giọng pha đùa giỡn, ánh nhìn dán chặt trên thân hình bé nhỏ. Cô đang căng thẳng, bả vai lại co rụt nữa rồi. Lời nhắc của anh làm cô nhớ ra thân phận chủ nhà của mình, vội vã mời cả hai người họ bước vào gian nhà bé nhỏ.
Giữa phòng khách, bàn thủy tinh nhỏ gọn cùng ghế tựa đã được dọn dẹp sẵn, đủ cho ba người. Không gian lặng im, hai người đàn ông nhanh chóng ngồi vào ghế, chẳng hé răng. Tim nhảy liên tục vì hồi hộp, Thư Uyển cũng chẳng biết mở lời như thế nào. Rồi cô mơ hồ phát hiện vẻ e ngại trong mắt người trung niên khi nhìn Tạ Kha, còn anh tuy ánh nhìn lơ đãng nhưng cũng chưa bao giờ thôi cảnh giác ông ta cả. Để phá vỡ bầu không khí lúng túng, cô đứng dậy, châm ấm trà lài nóng. Hương thơm dìu dịu của trà lan tỏa trong không khí dần.
Ngay lúc cô chuẩn bị châm trà, người đàn ông trung niên lại nhanh tay làm giúp gia chủ. Đầu ngóc tay lướt nhẹ trên miệng tách, nước trà sóng sánh chầm chậm chảy vào.
- Mời.
Ánh mắt Tạ Kha chưa bao giờ dời khỏi gã chuyên gia tên Đường Hiển kia, hay nói đúng là tác giả. Tự ý chủ trương như thế, nói không có âm mưu gì thì anh nhất định không tin. Mày hơi nhíu lại, anh nói:
- Vào chủ đề chính đi.
Thư Uyển gật đầu. Sự có mặt của anh làm cô cảm thấy yên tâm hơn. Đường Hiển, gã chuyên gia thôi miên, thoáng sững người rồi cười tươi bắt đầu hỏi han cô một số chuyện. Cũng là những câu hỏi khá thông thường, đến mức Tạ Kha cảm thấy hắn ta đang làm chuyện thừa. Ánh mắt anh dán chặt vào gương mặt giả tạo của hắn, một vẻ gian xảo nhẹ, có lẽ hắn muốn câu giờ chăng? Thật sự không thể hiểu!
Tách trà trên bàn gần như nguội, anh cũng hớp một ngụm non. Cầm chặt tách sứ in hình hoa hồng xanh, đầu lưỡi anh thoáng có chút tê tê sau khi vị trà đã trôi đi mất. Cảm giác chết chóc ấy mong manh, nhưng càng lúc càng dày đặc. Ánh mắt anh đen kịt, chết tiệt! Tay cầm buông lỏng, tách rơi xuống đất, vỡ toang.
Nghe tiếng vỡ, Thư Uyển giật mình nhìn sang người đối diện. Đường Hiển cũng chậm rãi xoay người, nét mặt giãn dần ra, để lộ một nụ cười bí hiểm đến rợn người. Bằng một giọng âm u khác lạ, hắn ta cười phá lên:
- Thanh Long đường chủ, hài lòng không?
Tạ Kha đứng bật dậy, rồi dường như cả người mềm nhũn đi lại ngã vào ghế. Trọng lực không ổn định, chiếc ghế bật ra phía sau, để người ngồi trên nó lăn nhẹ trên sàn nhà.
- Ông bỏ cái gì vào trà?
Thư Uyển hỏi, giọng đầy hoảng hốt. Cô chạy ngay đến bên cạnh anh để đỡ anh dậy, nhưng sức lực của cô không đủ để chống chịu cho một người đàn ông trưởng thành. Gã “Đường Hiển” có vẻ như chẳng hề quan tâm gì đến những việc làm của cô, bởi trong mắt hắn, cả cô và Tạ Kha chỉ có một kết cục. Hắn nói bằng giọng hí hửng như một đứa trẻ con đang khoe khoang:
- Một ít MH232 thôi, tao tâm đắc nó lắm đấy!
Mắt Tạ Kha như nổ lửa. Anh không biết tên cái thứ quái quỷ đó, nhưng anh nhận ra rồi, anh trúng phải một dạng chất độc ma túy thần kinh. Thứ độc dược ấy làm tan rã khả năng khống chế cơ thể của con người, biến họ trở thành những con cá ngắc ngoải trên tấm thớt mặc người chém giết. Từng nghe sát thủ đứng đầu Thiên Sát hay dùng những thứ như thế này để khống chế kẻ thù và tiện bề tra tấn, vì hắn muốn nghe tiếng kêu la đớn đao cho thỏa niềm vui biến thái của mình.
- À, tao quên mất, mày không nói được nữa.
Hắn vỗ tay lên trán làm như ra vẻ ảo não. Vẻ mặt bệnh hoạn của hắn khiến cô buột miệng mắng hắn thần kinh. Mặt sa sầm, tên sát thủ tháo phăng tấm mặt nạ ngụy trang, rút từ thắt lưng một con dao găm sáng loáng.
- Có vẻ như cô em đang rất gấp gáp để được hưởng thụ trận thịnh yến đau đớn này nhỉ?
Hắn thong dong bước đến gần, vẻ đắc thắng. Lưỡi dao ánh thép, sáng ngời. Cả người cô căng cứng lại. Mọi thứ sẽ kết thúc tại đây sao? Thế cũng tốt…
Đoàng!
Một âm vang dội đột ngột phát ra, kéo theo tiếng rú đau đớn. Chỉ thấy máu đỏ phún ra. Viên đạn đã xuyên qua lồng ngực hắn. Mắt hắn trợn trắng, chữ mày trên môi chưa kịp phát ra tiếng đã nghẹn ngang. Và ngã xuống. Hắn không thể ngờ được, kết cục của việc lợi dụng sự lơ đãng của người khác để hạ độc là bị người ta bắn chết khi đang nghênh ngang.
Thư Uyển hốt hoảng. Cô thật sự sốc khi trực tiếp chứng kiến chuyện máu tanh. Đầu óc trống rỗng, cô muốn nôn ra. Máu, rất nhiều máu. Một mạng người, đã bị kết liễu ngay trong chính nhà cô. Cô ghê sợ. Nhưng ngay lúc đó, có một bàn tay run run đã nắm lấy tay cô, kịp thời truyền sang một chút ấm áp. Anh vẫn ở đó. Trong tâm trí, hằng hà sa số thứ ùa về. Mặt cô tái nhợt.
“Cậu không tưởng tượng được tớ xấu xa đến mức nào đâu.”
“Đến mức nào?”
“Tớ từng giết người, giết người đó!”
Giọng nói, biểu cảm, khuôn mặt anh dần hiện lên trong tâm trí. Cô nhớ ra rồi, cô nhớ ra tất cả rồ! Người trước mặt mới là người cô yêu thật sự. Bao nhiêu xúc cảm dồn lên, làm đôi mắt cô rớm lệ. Cô ôm chầm lấy anh.
- Tớ nhớ rồi, tớ đã nhớ rồi.
Đôi mắt anh nhìn cô, vẫn ôn hòa như vậy. Nhưng thanh súng lục trên tay Tạ Kha lảo đảo thoát ra khỏi bàn tay chủ, bờ môi anh chỉ kịp mấp máy chữ gì đó rồi hoàn toàn mất đi ý thức. Bờ mi cong dài buông xuống như thể chủ nhân của nó đang chìm trong một giấc ngủ bình yên, nhưng cô biết, đó là tác dụng của thuốc. Không kịp rồi, cô phải làm gì đó, ngay lập tức!
Điện thoại của anh… Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô. Danh bạ mở lên, cô nhanh chóng tìm được một số điện thoại được lưu dưới tên Phỉ Phỉ. Là cô ấy, chỉ có cô ấy mới giúp được anh trong những lúc thế này. Không chút do dự, cô ấn máy ngay:
- Phỉ, em đến ngay địa chỉ trên định vị. Anh Kha có chuyện rồi!
- - - - - - - -
Tạ Kha được mang trở về nhà trong tình trạng nguy kịch. Chất độc lan truyền nhanh và mạnh, nhưng may mắn là Dạ Quỷ cũng không hoàn toàn bó tay. Vì cũng đã biết đến thủ đoạn của Thiên Sát, bọn họ đã ngày đêm nghiên cứu thuốc giải. Thế nhưng, hầu hết trường hợp, nạn nhân đều tử vong trước lúc thuốc giải của tổ chức được đưa đến nên hiệu quả của thuốc giải vẫn còn là một dấu hỏi.
- Chị đừng lo, anh Kha sẽ ổn.
Trước vẻ lo lắng của Thư Uyển, Tạ Phỉ mở lời an ủi. Trong lòng cô nàng có chút hỗn độn, vì người anh kính yêu của mình ra nông nỗi này cũng một phần là vì quá để tâm đến cô gái này đây. Giọng nói cô nàng vẫn bình thản, thậm chí có vài phần tự hào. Thế nhưng, nếu chú ý thì bàn tay của cô nàng vẫn đang siết chặt.
Vốn dĩ, việc Tạ Kha chống chọi được đến khi gã sát thủ sơ hở để nổ phát súng đã là một kì tích. Nhưng đó không phải là điều ngẫu nhiên mà là vì anh đã từng tiếp xúc với một số chất có khả năng ma túy thần kinh trước đó. Cho nên, chất độc tác dụng với anh chậm hơn người khác một chút và cũng có phần suy yếu hơn. Ngoài thuốc của tổ chức ra, đây cũng là yếu tố quyết định trong việc giành giật sinh mạng anh từ tay thần chết.
- Thế các cô có biết, chưa từng có một người còn sống sau khi trúng MH232?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.