Chương 401: Ai cưới ngươi vậy cũng thật có phúc
Mục Đan Phong
14/03/2014
Long Phù Nguyệt thông minh mỹ mạo, người vừa thẳng thắn lại đáng yêu, lại là người ở bên cạnh Cổ Nhược đại vu sư, trong hai năm này nam tử quay chung quanh ở bên cạnh nàng cũng là thật không ít.
Trong đó bao gồm hai vị Vương gia nước Khai Dương, Dương Côn Vũ cùng Dương Cẩn Hiên, bọn họ là bào đệ của hoàng đế nước Khai Dương, địa vị tối cao, một người ôn nhuận như ngọc, một người buồn cười hài hước, sau khi cùng Long Phù Nguyệt gặp mặt qua vài lần, hiện đang ở phủ đệ của Cổ Nhược—— Khách quen của Vấn Thiên quán .
Cổ Nhược lại mất tích ba ngày .
Long Phù Nguyệt chán đến chết, liền cùng hai huynh đệ họ Dương đi đến vùng dã ngoại chơi thả diều.
Lúc đó đúng là mùa xuân, gió mát, bầu trời trong xanh , cảnh trí vui vẻ.
Ba người thả diều nửa ngày, đều có chút mệt mỏi, mắt thấy sắc trời dần dần tối xuống. Long Phù Nguyệt liền đề nghị làm một buổi tiệc dã ngoại.
Hai vị Vương gia kia ước gì có thể cùng nàng ở bên cạnh thêm một lát, lại một lát, vui vẻ đáp ứng, hai người bọn họ mặc dù là công tử, cũng biết một chút công phu quyền cước, khinh công tốt, tài bắn cung không tồi.
Long Phù Nguyệt nhặt được một ít củi đốt, hai người bọn họ cũng làm vài món ăn thôn quê, lại có hai con thỏ cùng hai con gà rừng.
Hai người săn thú tuy rằng trong nghề, nhưng rốt cuộc vốn là công tử sống an nhàn sung sướng, hoàn toàn chưa đến qua phòng bếp, càng khỏi nói đến việc nấu nướng các món ăn thôn quê .
Nhiệm vụ nấu nướng các món ăn thôn quê này đương nhiên là tin tưởng ở trên người Long Phù Nguyệt.
Long Phù Nguyệt cười hì hì nói: “Ta nướng món Gà cái bang cho các ngươi nếm thử.”
Lấy chủy thủ trong người ra, đem con gà rừng lấy nội tạng ra, cũng không nhổ lông, dùng nước cùng một nắm đất sét bao xung quanh chú gà, đặt trên lửa nướng . Nướng được một lúc, từ đám đất sét bốc lên mùi hương thơm ngào ngạt, đợi đến khi lớp đất bao bên ngoài con gà nứt ra, lông gà cũng theo lớp đất mà rơi theo, thịt gà trắng noãn, hương thơm ngào ngạt xông vào mũi.
Nàng lại từ trong lòng lấy ra một ít giấy dầu bao lại, đem một ít bột phấn rắc lên mặt trên, vừa xoay vừa nướng, không lâu sao, da gà vàng óng ánh hiện ra, hương khí nồng đậm, thấm vào chóp mũi.
Long Phù Nguyệt thuận tay đem con gà kia xé thành ba mảnh, cấp hai người kia mỗi người một mảnh, mình cũng bắt đầu ăn.
Hai vị Vương gia kia cho tới bây giờ chưa ăn quá món ăn thôn quê như vậy, nhận lấy nếm thử, không khỏi bật ngón tay cái tán thưởng. Nhìn về phía Long Phù Nguyệt trong ánh mắt càng nhiều thêm một phần ái mộ.
Trong đôi mắt ôn nhuận của Dương Côn Vũ lộ ra một chút ánh sáng ái mộ, khẽ cười nói: “Phù Nguyệt, không nghĩ tới nàng còn có một tay trù nghệ thật tốt, ai cưới được nàng cũng thật có phúc.”
Trong đó bao gồm hai vị Vương gia nước Khai Dương, Dương Côn Vũ cùng Dương Cẩn Hiên, bọn họ là bào đệ của hoàng đế nước Khai Dương, địa vị tối cao, một người ôn nhuận như ngọc, một người buồn cười hài hước, sau khi cùng Long Phù Nguyệt gặp mặt qua vài lần, hiện đang ở phủ đệ của Cổ Nhược—— Khách quen của Vấn Thiên quán .
Cổ Nhược lại mất tích ba ngày .
Long Phù Nguyệt chán đến chết, liền cùng hai huynh đệ họ Dương đi đến vùng dã ngoại chơi thả diều.
Lúc đó đúng là mùa xuân, gió mát, bầu trời trong xanh , cảnh trí vui vẻ.
Ba người thả diều nửa ngày, đều có chút mệt mỏi, mắt thấy sắc trời dần dần tối xuống. Long Phù Nguyệt liền đề nghị làm một buổi tiệc dã ngoại.
Hai vị Vương gia kia ước gì có thể cùng nàng ở bên cạnh thêm một lát, lại một lát, vui vẻ đáp ứng, hai người bọn họ mặc dù là công tử, cũng biết một chút công phu quyền cước, khinh công tốt, tài bắn cung không tồi.
Long Phù Nguyệt nhặt được một ít củi đốt, hai người bọn họ cũng làm vài món ăn thôn quê, lại có hai con thỏ cùng hai con gà rừng.
Hai người săn thú tuy rằng trong nghề, nhưng rốt cuộc vốn là công tử sống an nhàn sung sướng, hoàn toàn chưa đến qua phòng bếp, càng khỏi nói đến việc nấu nướng các món ăn thôn quê .
Nhiệm vụ nấu nướng các món ăn thôn quê này đương nhiên là tin tưởng ở trên người Long Phù Nguyệt.
Long Phù Nguyệt cười hì hì nói: “Ta nướng món Gà cái bang cho các ngươi nếm thử.”
Lấy chủy thủ trong người ra, đem con gà rừng lấy nội tạng ra, cũng không nhổ lông, dùng nước cùng một nắm đất sét bao xung quanh chú gà, đặt trên lửa nướng . Nướng được một lúc, từ đám đất sét bốc lên mùi hương thơm ngào ngạt, đợi đến khi lớp đất bao bên ngoài con gà nứt ra, lông gà cũng theo lớp đất mà rơi theo, thịt gà trắng noãn, hương thơm ngào ngạt xông vào mũi.
Nàng lại từ trong lòng lấy ra một ít giấy dầu bao lại, đem một ít bột phấn rắc lên mặt trên, vừa xoay vừa nướng, không lâu sao, da gà vàng óng ánh hiện ra, hương khí nồng đậm, thấm vào chóp mũi.
Long Phù Nguyệt thuận tay đem con gà kia xé thành ba mảnh, cấp hai người kia mỗi người một mảnh, mình cũng bắt đầu ăn.
Hai vị Vương gia kia cho tới bây giờ chưa ăn quá món ăn thôn quê như vậy, nhận lấy nếm thử, không khỏi bật ngón tay cái tán thưởng. Nhìn về phía Long Phù Nguyệt trong ánh mắt càng nhiều thêm một phần ái mộ.
Trong đôi mắt ôn nhuận của Dương Côn Vũ lộ ra một chút ánh sáng ái mộ, khẽ cười nói: “Phù Nguyệt, không nghĩ tới nàng còn có một tay trù nghệ thật tốt, ai cưới được nàng cũng thật có phúc.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.