Chương 318: Ai thua sẽ bị phạt rượu
Mục Đan Phong
14/03/2014
Ánh mắt Phượng Thiên Vũ tà mị nhìn nàng: “ Phù Nguyệt, nàng yên tâm, trừ nàng ra, ta sẽ không cho bất cứ kẻ nào ngồi lên vị trí chính phi. Tìm được cơ hội ta sẽ cho nàng lên làmchính phi.”
“Vậy ngươi có thể hứa về sau chỉ yêu một mình ta? Không liên quan tới nữ tử khác?” Long Phù Nguyệt hai mắt sáng long lanh.
Phượng Thiên Vũ trầm ngâm một chút: “Phù Nguyệt, ta chỉ có thể đảm bảo nàng ở trong lòng ta là duy nhất…..”
Khuôn mặt nhỏ của Long Phù Nguyệt xụ xuống: “Nói cách khác, ngươi sẽ không vì cây gỗ cổ như ta mà buông tha cho toàn bộ rừng cây sao?”
“Phanh” Đầu Long Phù Nguyệt bị hắn dùng cây quạt gõ một cái: “Tiểu ngu ngốc, nàng so sánh gì mà dốt vậy! Nàng sao lại là cây gỗ cổ, tốt xấu gì cũng là cây có vẻ liễu rủ.”
Long Phù Nguyệt khe khẽ thở dài, thì thào: “Chỉ sợ ta đây làm cây liễu rủ cũng không đảm đương nổi ngươi - đồ đầu heo….”
Tai Phượng Thiên Vũ rất thính, hắn liếc mắt nhìn nàng, nâng lấy cằm nàng: “Tiểu nha đầu, nàng vừa nói gì ta?”
Long Phù Nguyệt cười ha ha: “Tiểu nhân nào dám nói gì ngài. Để chúc mừng ta thoát khỏi cái nhà giam hoa lệ đó, chúng ta uống rượu đi.”
Phượng Thiên Vũ liếc xéo nàng: “Phù Nguyệt, tửu lượng của nàng không được tốt lắm.”
Hắn đang nhớ lại lúc nàng ở yến hội Hoàng gia uống rượu rồi hát, trên mặt không khỏi lộ ra ý cười.
Long Phù Nguyệt có chút bối rối, cười nhẹ một tiếng: “Được rồi, cùng lắm thì ta uống ít, ngươi thay ta uống nhiều một chút là được. Tục ngữ nói không rượu không vui, chẳng lẽ ngươi không thể cùng ta chúc mừng sao?”
Trong đôi mắt Phượng Thiên Vũ có ánh sang lạ lóe lên, hắn ha ha cười nhẹ một tiếng: “Được, chúng ta cùng uống rượu chúc mừng.”
Rượu, tất nhiên rượu là tốt nhất.
Long Phù Nguyệt uống một chén, Phượng Thiên Vũ uống ba chén.
“Làm như vậy không có ý nghĩa, chúng ta đánh quyền đi!” Long Phù Nguyệt đưa ra cái chủ ý.
Phượng Thiên Vũ chân mày nhíu lại: “Đánh quyền? Nàng là một nữ tử đánh quyền sẽ rất khó coi?”
“Vậy ngươi có thể hứa về sau chỉ yêu một mình ta? Không liên quan tới nữ tử khác?” Long Phù Nguyệt hai mắt sáng long lanh.
Phượng Thiên Vũ trầm ngâm một chút: “Phù Nguyệt, ta chỉ có thể đảm bảo nàng ở trong lòng ta là duy nhất…..”
Khuôn mặt nhỏ của Long Phù Nguyệt xụ xuống: “Nói cách khác, ngươi sẽ không vì cây gỗ cổ như ta mà buông tha cho toàn bộ rừng cây sao?”
“Phanh” Đầu Long Phù Nguyệt bị hắn dùng cây quạt gõ một cái: “Tiểu ngu ngốc, nàng so sánh gì mà dốt vậy! Nàng sao lại là cây gỗ cổ, tốt xấu gì cũng là cây có vẻ liễu rủ.”
Long Phù Nguyệt khe khẽ thở dài, thì thào: “Chỉ sợ ta đây làm cây liễu rủ cũng không đảm đương nổi ngươi - đồ đầu heo….”
Tai Phượng Thiên Vũ rất thính, hắn liếc mắt nhìn nàng, nâng lấy cằm nàng: “Tiểu nha đầu, nàng vừa nói gì ta?”
Long Phù Nguyệt cười ha ha: “Tiểu nhân nào dám nói gì ngài. Để chúc mừng ta thoát khỏi cái nhà giam hoa lệ đó, chúng ta uống rượu đi.”
Phượng Thiên Vũ liếc xéo nàng: “Phù Nguyệt, tửu lượng của nàng không được tốt lắm.”
Hắn đang nhớ lại lúc nàng ở yến hội Hoàng gia uống rượu rồi hát, trên mặt không khỏi lộ ra ý cười.
Long Phù Nguyệt có chút bối rối, cười nhẹ một tiếng: “Được rồi, cùng lắm thì ta uống ít, ngươi thay ta uống nhiều một chút là được. Tục ngữ nói không rượu không vui, chẳng lẽ ngươi không thể cùng ta chúc mừng sao?”
Trong đôi mắt Phượng Thiên Vũ có ánh sang lạ lóe lên, hắn ha ha cười nhẹ một tiếng: “Được, chúng ta cùng uống rượu chúc mừng.”
Rượu, tất nhiên rượu là tốt nhất.
Long Phù Nguyệt uống một chén, Phượng Thiên Vũ uống ba chén.
“Làm như vậy không có ý nghĩa, chúng ta đánh quyền đi!” Long Phù Nguyệt đưa ra cái chủ ý.
Phượng Thiên Vũ chân mày nhíu lại: “Đánh quyền? Nàng là một nữ tử đánh quyền sẽ rất khó coi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.