Chương 477: Bí mật Cổ Nhược 2
Mục Đan Phong
19/03/2014
Cho nên Cổ Nhược bất luận đi vào quốc gia nào, tất nhiên trước tiên đem người giữ mộ này an bài đến gần đó.
Người này làm người giữ mộ lâu như vậy, không nghĩ tới còn trung tâm như thế, không khỏi có vài phần kính nể đối với người này.
Phượng Thiên Vũ lại quét mắt nhìn hắn một cái, bỗng nhiên mỉm cười: “Hiếm khi thấy người trung thành như ngươi vậy, đại sư huynh có đồ đệ như ngươi coi như là phúc khí của huynh ấy, ngươi tên là gì?”
Người nọ tựa hồ đã lâu không cùng người nói chuyện với nhau, phản ứng có chút trì độn.
Nghe Phượng Thiên Vũ khen hắn, hắn hơi sửng sờ một chút, hắn từng nghe nói rất nhiều về Phượng Thiên Vũ, biết hắn là một nhân vật nổi tiếng thiên hạ truyền kỳ Chiến thần Tu La, có thể được một câu khích lệ của hắn, đây chính là chuyện trân quý nhất so với tất cả mọi chuyện. Khóe mắt hiện lên một chút kích động, thở dài một hơi nói : “Tiểu nhân tên là Mộc Tây La, người của nước Diêu Quang.”
Phượng Thiên Vũ khẽ nhướng mày: ” Người nước Diêu Quang? Nói như vậy, đại sư huynh của ta bảy năm trước đã đến Diêu Quang quốc, xem ra độc trên người huynh ấy cũng là bị trúng ở nước Diêu Quang đúng không?”
Mộc Tây La lắc đầu nói: “Lúc tiểu nhân nhận thức sư phụ, sư phụ đã trúng độc, nhưng khi đó ngài ấy trúng độc vẫn chưa sâu như vậy, khi đó tiểu nhân là một tá điền, trong sa mạc ngẫu nhiên gặp bầy sói, là sư phụ đã cứu mạng tiểu nhân, cho nên tiểu nhân cũng không biết rốt cuộc là ai hạ độc cho sư phụ.”
Phượng Thiên Vũ trầm ngâm một chút, đột nhiên hỏi: “Vậy đại vu sư ban đầu nước của người tên là gì? Ông ta hiện tại sao rồi?”
Mộc Tây La sửng sốt: “Đại Vu sư tiền nhiệm của sư phụ tục danh là Vân quang Vu sư, dường như sư phụ ta đến nước Diêu Quang không lâu ông ấy đã qua đời. . . . . .”
Khóe miệng Phượng Thiên Vũ khẽ cong, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười thản nhiên: “Ta nghe nói đại vu sư nước Diêu Quang đều là tìm được người nối nghiệp không lâu sẽ chết. Ta nghe nói Vân Quang Vu sư sinh tiền vu lực cực cao, gần như đã đạt đến cảnh giới thần tiên, sao cũng không thể tránh được loại số mệnh này? Không biết lúc ông ta còn sống dàng cách nào để áp chế độc tính trong cơ thể?”
Mộc Tây La ngẩn ra, dường như không nghĩ tới Phượng Thiên Vũ lại biết nhiều như vậy, không khỏi thở dài một hơi.
Cửu vương gia biết được thật không ít. đại vu sư nước Diêu Quang tựa hồ cũng trốn không khỏi loại số mệnh này, khi đạt được đến đỉnh Vu lực cực cao, đồng thời thân mình cũng trúng một loại độc kỳ quái.
Loại độc này làm cho bọn họ thống khổ, độc càng sâu, Vu lực của bọn họ càng cao.
Người này làm người giữ mộ lâu như vậy, không nghĩ tới còn trung tâm như thế, không khỏi có vài phần kính nể đối với người này.
Phượng Thiên Vũ lại quét mắt nhìn hắn một cái, bỗng nhiên mỉm cười: “Hiếm khi thấy người trung thành như ngươi vậy, đại sư huynh có đồ đệ như ngươi coi như là phúc khí của huynh ấy, ngươi tên là gì?”
Người nọ tựa hồ đã lâu không cùng người nói chuyện với nhau, phản ứng có chút trì độn.
Nghe Phượng Thiên Vũ khen hắn, hắn hơi sửng sờ một chút, hắn từng nghe nói rất nhiều về Phượng Thiên Vũ, biết hắn là một nhân vật nổi tiếng thiên hạ truyền kỳ Chiến thần Tu La, có thể được một câu khích lệ của hắn, đây chính là chuyện trân quý nhất so với tất cả mọi chuyện. Khóe mắt hiện lên một chút kích động, thở dài một hơi nói : “Tiểu nhân tên là Mộc Tây La, người của nước Diêu Quang.”
Phượng Thiên Vũ khẽ nhướng mày: ” Người nước Diêu Quang? Nói như vậy, đại sư huynh của ta bảy năm trước đã đến Diêu Quang quốc, xem ra độc trên người huynh ấy cũng là bị trúng ở nước Diêu Quang đúng không?”
Mộc Tây La lắc đầu nói: “Lúc tiểu nhân nhận thức sư phụ, sư phụ đã trúng độc, nhưng khi đó ngài ấy trúng độc vẫn chưa sâu như vậy, khi đó tiểu nhân là một tá điền, trong sa mạc ngẫu nhiên gặp bầy sói, là sư phụ đã cứu mạng tiểu nhân, cho nên tiểu nhân cũng không biết rốt cuộc là ai hạ độc cho sư phụ.”
Phượng Thiên Vũ trầm ngâm một chút, đột nhiên hỏi: “Vậy đại vu sư ban đầu nước của người tên là gì? Ông ta hiện tại sao rồi?”
Mộc Tây La sửng sốt: “Đại Vu sư tiền nhiệm của sư phụ tục danh là Vân quang Vu sư, dường như sư phụ ta đến nước Diêu Quang không lâu ông ấy đã qua đời. . . . . .”
Khóe miệng Phượng Thiên Vũ khẽ cong, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười thản nhiên: “Ta nghe nói đại vu sư nước Diêu Quang đều là tìm được người nối nghiệp không lâu sẽ chết. Ta nghe nói Vân Quang Vu sư sinh tiền vu lực cực cao, gần như đã đạt đến cảnh giới thần tiên, sao cũng không thể tránh được loại số mệnh này? Không biết lúc ông ta còn sống dàng cách nào để áp chế độc tính trong cơ thể?”
Mộc Tây La ngẩn ra, dường như không nghĩ tới Phượng Thiên Vũ lại biết nhiều như vậy, không khỏi thở dài một hơi.
Cửu vương gia biết được thật không ít. đại vu sư nước Diêu Quang tựa hồ cũng trốn không khỏi loại số mệnh này, khi đạt được đến đỉnh Vu lực cực cao, đồng thời thân mình cũng trúng một loại độc kỳ quái.
Loại độc này làm cho bọn họ thống khổ, độc càng sâu, Vu lực của bọn họ càng cao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.