Chương 237: Bị thổi lên trời. . . . .
Mục Đan Phong
13/03/2014
Long Phù Nguyệt ôm chặt tiểu hồ ly, nằm ở trên lưng Lạc Đà , bị gió thổi mắt gần như mở không ra. Mắt thấy một luồng cát vừa di chuyển liền có thể thấy xuất hiện một tòa núi cát phía trước cách đó không xa, vòng qua chỗ núi cát ngồi này, phía trước xuất hiện một tòa thành hoang vu rách nát, cùng một ít phòng ốc tường đổ vách xiêu. . . . . .
Long Phù Nguyệt thở dài ra một hơi, nha , cuối cùng là được cứu rồi!
Đại đội nhân mã hướng về tường thành đổ nát kia chạy tới.
Cuồng Phong gào rít giận dữ, trời đất rung chuyển mãnh liệt, bên tai Long Phù Nguyệt đều là tiếng gió rống giận, thanh âm khác hoàn toàn nghe không được. Mắt thấy sắp chạy đến phía dưới tường thành kia , Long Phù Nguyệt đang muốn thở nhẹ nhõm , chợt thấy trên thân mình Lạc Đà chấn động mạnh một cái, một tiếng kêu rên, đang chở Long Phù Nguyệt bỗng nhiên thoát khỏi đội ngũ, giống như phát điên hướng phía trước chạy đi, trong nháy mắt nhập vào trong bão cát.
Trương Vân Long vốn luôn luôn hộ vệ ở bên cạnh Long Phù Nguyệt, thấy chấn động như vậy ,liếc mắt thoáng nhìn, đã thấy trên cái mông Lạc Đà mà Long Phù Nguyệtđang cưỡi đã bị cắm một ngọn dao sắc bén. Chắc là gió to đem binh khí của binh sĩ cuồn cuộn nổi lên, thật vừa đúng lúc đâm vào trên người Lạc Đà kia .
Lạc Đà chấn kinh, nhưng lại giống như phát điên chạy vào bên trong ngọn cuồng phong lốc xoáy .
Trương Vân Long đương nhiên biết địa vị cô nương Long Phù Nguyệt này trong cảm nhận của nguyên soái , cuống quít đuổi theo, nhưng Lạc Đà này dường như đã phát điên, hoàn toàn đuổi không kịp. Mà lúc này cuồng phong càng lớn. Thổi quét qua thân mình hắn giống như một trang giấy. Chân hoàn toàn không thể đứng thẳng, hắn cắn chặt răng, đang lại muốn xông về trước, chợt nghe Long Phù Nguyệt thét chói tai một tiếng , hắn ngẩng đầu nhìn lên, nhất thời sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, không thể lên tiếng.
Long Phù Nguyệt thế nhưng đã bị Cuồng Phong thổi sang không trung! Mắt thấy thân thể của nàng đang bị cuốn vào trung tâm ngọn lốc xoáy, nháy mắt liền không còn bóng dáng, không biết đã bị quét đến chỗ nào . . . . . .
Trương Vân Long thiếu chút nữa té xuống lưng Lạc Đà , cuốn vào bên trong gió to như vậy, Long Phù Nguyệt làm sao còn có mạng sống? !
Nhưng đến nơi bước này , hắn cũng không có biện pháp khác. Chỉ phải suất lĩnh tam quân tướng sĩ đều chạy vào trong phế thành kia . Có tường thành hoang phế cao lớn kia che dấu, thật ra có thể ngăn cản một trận lốc bão này .
Tam quân tướng sĩ sống sót sau tai nạn, sắc mặt tóc tai của mỗi người đều úa vàng, bởi vì đi vội quá mau, đương nhiên cũng có người rớt đội, bị cuốn vào trong gió lốc, nhưng đại bộ phận binh sĩ cũng còn khoẻ mạnh, vậy cũng là đủ may mắn .
Long Phù Nguyệt thở dài ra một hơi, nha , cuối cùng là được cứu rồi!
Đại đội nhân mã hướng về tường thành đổ nát kia chạy tới.
Cuồng Phong gào rít giận dữ, trời đất rung chuyển mãnh liệt, bên tai Long Phù Nguyệt đều là tiếng gió rống giận, thanh âm khác hoàn toàn nghe không được. Mắt thấy sắp chạy đến phía dưới tường thành kia , Long Phù Nguyệt đang muốn thở nhẹ nhõm , chợt thấy trên thân mình Lạc Đà chấn động mạnh một cái, một tiếng kêu rên, đang chở Long Phù Nguyệt bỗng nhiên thoát khỏi đội ngũ, giống như phát điên hướng phía trước chạy đi, trong nháy mắt nhập vào trong bão cát.
Trương Vân Long vốn luôn luôn hộ vệ ở bên cạnh Long Phù Nguyệt, thấy chấn động như vậy ,liếc mắt thoáng nhìn, đã thấy trên cái mông Lạc Đà mà Long Phù Nguyệtđang cưỡi đã bị cắm một ngọn dao sắc bén. Chắc là gió to đem binh khí của binh sĩ cuồn cuộn nổi lên, thật vừa đúng lúc đâm vào trên người Lạc Đà kia .
Lạc Đà chấn kinh, nhưng lại giống như phát điên chạy vào bên trong ngọn cuồng phong lốc xoáy .
Trương Vân Long đương nhiên biết địa vị cô nương Long Phù Nguyệt này trong cảm nhận của nguyên soái , cuống quít đuổi theo, nhưng Lạc Đà này dường như đã phát điên, hoàn toàn đuổi không kịp. Mà lúc này cuồng phong càng lớn. Thổi quét qua thân mình hắn giống như một trang giấy. Chân hoàn toàn không thể đứng thẳng, hắn cắn chặt răng, đang lại muốn xông về trước, chợt nghe Long Phù Nguyệt thét chói tai một tiếng , hắn ngẩng đầu nhìn lên, nhất thời sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, không thể lên tiếng.
Long Phù Nguyệt thế nhưng đã bị Cuồng Phong thổi sang không trung! Mắt thấy thân thể của nàng đang bị cuốn vào trung tâm ngọn lốc xoáy, nháy mắt liền không còn bóng dáng, không biết đã bị quét đến chỗ nào . . . . . .
Trương Vân Long thiếu chút nữa té xuống lưng Lạc Đà , cuốn vào bên trong gió to như vậy, Long Phù Nguyệt làm sao còn có mạng sống? !
Nhưng đến nơi bước này , hắn cũng không có biện pháp khác. Chỉ phải suất lĩnh tam quân tướng sĩ đều chạy vào trong phế thành kia . Có tường thành hoang phế cao lớn kia che dấu, thật ra có thể ngăn cản một trận lốc bão này .
Tam quân tướng sĩ sống sót sau tai nạn, sắc mặt tóc tai của mỗi người đều úa vàng, bởi vì đi vội quá mau, đương nhiên cũng có người rớt đội, bị cuốn vào trong gió lốc, nhưng đại bộ phận binh sĩ cũng còn khoẻ mạnh, vậy cũng là đủ may mắn .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.