Chương 686: Bỗng nhiên phát giác chính mình rất có tiềm chất chịu hành hạ
Mục Đan Phong
19/03/2014
Bên ngoài trăng lạnh như nước, nàng nhịn không được rùng mình một cái.
Dùng cánh tay ôm lấy thân mình, hướng ra phía ngoài nhìn thoáng qua, trước tiên nàng muốn biết rõ mình là bị hắn ném tới nơi nào.
Nhưng khi nhìn thoáng qua, nàng đã hoàn toàn ngây dại.
Đây là một gian tiểu viện không thể nhỏ hơn nữa, nhà giữa là ba gian.
Bên trái là hai gian phòng bằng cỏ tranh. Mà chỗ ở mình gian phòng này thực hiển nhiên là phòng chứa củi.
Trước căn nhà có một biển hiệu thật to ‘ phòng trọ ’, đang phất phơ theo gió.
Nàng nghĩ đến —— Nàng đã bị đày đến lãnh cung hoặc là sài phòng trong vương phủ rồi.
Nhưng không ngờ lại là một tiểu điếm nhỏ bé rách nát!
Long Phù Nguyệt bỗng nhiên phát giác bản thân mình rất có tố chất bị hành hạ, đại Vũ Mao đối đãi nàng như thế, nàng chẳng những không tức giận, ngược lại ẩn ẩn có chút cao hứng.
Bởi vì nàng biết, Phượng Thiên Vũ muốn trừng phạt cũng không phải nàng, mà là cái kia giết chết nữ nhân đã giết con của bọn họ.
Vù, đại Vũ Mao coi như là nhân nghĩa rồi, nếu đổi lại là nàng, nói không chừng sớm ra tay đem người đàn bà bẻ răng rắc . . . . . .
Ừm, hiện tại nhiệm vụ chủ yếu là nhanh chóng chạy trở về, hướng đại Vũ Mao thuyết minh chân tướng, đại Vũ Mao có lẽ đã thật sự thương tâm đến mức muốn hộc máu, mình nên hảo hảo an ủi hắn. . . . . .
Ha ha, nàng hiện tại chờ không được, muốn nhìn xem vẻ mặt của Phượng Thiên Vũ sau khi biết chân tướng.
Nghĩ đến, nhất định sẽ rất phong phú nhỉ?
Ngẩng đầu nhìn ánh trăng, đã có chút ngã về tây .
Bây giờ đã là đêm khuya.
Trời, sẽ sáng.
Chỉ là, chỉ sợ ngay cả cửaVương Phủ cũng không vào được, vẫn là chờ hừng đông rồi nói sau.
Nàng nhìn chung quanh khách điém, phỏng chừng chủ cửa hàng đang ở bên trong.
Liền bất chấp tất cả chạy vội đi qua, dùng lực gõ cửa: "Mở cửa! Mở cửa!"
Qua thật lâu, bên trong mới truyền đến tiếng bước chân.
Một thanh âm cực kỳ không kiên nhẫn truyền đến: "Ai? Bây giờ mới hơn nửa đêm gào thét cái gì chứ? !"
Cửa chi nha một tiếng mở ra, lộ ra một gương mặt đen, trên mặt nếp nhăn chồng chất, cả người như là mới từ trong cỏ bới ra ra.
Nhe đám răng cửa vàng khè, liếc mắt nhìn Long Phù Nguyệt: "Ngươi không nằm chết ở trong phòng, chạy đến gào thét cái gì vậy?"
Dùng cánh tay ôm lấy thân mình, hướng ra phía ngoài nhìn thoáng qua, trước tiên nàng muốn biết rõ mình là bị hắn ném tới nơi nào.
Nhưng khi nhìn thoáng qua, nàng đã hoàn toàn ngây dại.
Đây là một gian tiểu viện không thể nhỏ hơn nữa, nhà giữa là ba gian.
Bên trái là hai gian phòng bằng cỏ tranh. Mà chỗ ở mình gian phòng này thực hiển nhiên là phòng chứa củi.
Trước căn nhà có một biển hiệu thật to ‘ phòng trọ ’, đang phất phơ theo gió.
Nàng nghĩ đến —— Nàng đã bị đày đến lãnh cung hoặc là sài phòng trong vương phủ rồi.
Nhưng không ngờ lại là một tiểu điếm nhỏ bé rách nát!
Long Phù Nguyệt bỗng nhiên phát giác bản thân mình rất có tố chất bị hành hạ, đại Vũ Mao đối đãi nàng như thế, nàng chẳng những không tức giận, ngược lại ẩn ẩn có chút cao hứng.
Bởi vì nàng biết, Phượng Thiên Vũ muốn trừng phạt cũng không phải nàng, mà là cái kia giết chết nữ nhân đã giết con của bọn họ.
Vù, đại Vũ Mao coi như là nhân nghĩa rồi, nếu đổi lại là nàng, nói không chừng sớm ra tay đem người đàn bà bẻ răng rắc . . . . . .
Ừm, hiện tại nhiệm vụ chủ yếu là nhanh chóng chạy trở về, hướng đại Vũ Mao thuyết minh chân tướng, đại Vũ Mao có lẽ đã thật sự thương tâm đến mức muốn hộc máu, mình nên hảo hảo an ủi hắn. . . . . .
Ha ha, nàng hiện tại chờ không được, muốn nhìn xem vẻ mặt của Phượng Thiên Vũ sau khi biết chân tướng.
Nghĩ đến, nhất định sẽ rất phong phú nhỉ?
Ngẩng đầu nhìn ánh trăng, đã có chút ngã về tây .
Bây giờ đã là đêm khuya.
Trời, sẽ sáng.
Chỉ là, chỉ sợ ngay cả cửaVương Phủ cũng không vào được, vẫn là chờ hừng đông rồi nói sau.
Nàng nhìn chung quanh khách điém, phỏng chừng chủ cửa hàng đang ở bên trong.
Liền bất chấp tất cả chạy vội đi qua, dùng lực gõ cửa: "Mở cửa! Mở cửa!"
Qua thật lâu, bên trong mới truyền đến tiếng bước chân.
Một thanh âm cực kỳ không kiên nhẫn truyền đến: "Ai? Bây giờ mới hơn nửa đêm gào thét cái gì chứ? !"
Cửa chi nha một tiếng mở ra, lộ ra một gương mặt đen, trên mặt nếp nhăn chồng chất, cả người như là mới từ trong cỏ bới ra ra.
Nhe đám răng cửa vàng khè, liếc mắt nhìn Long Phù Nguyệt: "Ngươi không nằm chết ở trong phòng, chạy đến gào thét cái gì vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.