Chương 364: Buông tha hắn cũng là buông tha chính mình.
Mục Đan Phong
14/03/2014
“Cái gi?!” Điềm nhi nhất thời sửng sốt “Phù Nguyệt, sau lưng người còn có vết thương không thể đụng nước, với lại….Với lại trên lưng ngươi hình như còn có chút thuốc mỡ…”
Long Phù Nguyệt thản nhiên nói: “Ta biết, chính là muốn rửa thuốc mỡ đi.”
Điềm nhi gần như muốn khóc òa lên: “Không được a, thuốc này là cao dược để trị thương cho người sao có thể rửa đi?!”
Long Phù Nguyệt nhìn nàng một cái: “Ngươi không làm thì ta tự làm.”
Điềm nhi hoàn toàn chịu thua rồi, đành phải tìm một tấm khăn sạch sẽ nhúng nước giúp nàng lau…
Long Phù Nguyệt đau đến toàn thân phát run, lại không kêu một tiếng.
Cuối cùng tất cả thuốc mỡ đều được tẩy đi, Điềm nhi vô cùng oán hận nhìn chậu nước đầy máu mang đi ra ngoài.
Vừa quay đầu lại, nhìn thấy hai cái giường đệm chăn Phượng Thiên Vũ mang đến, ánh mắt liền sáng lên: “Phù Nguyệt, nô tỳ giúp người đứng dậy, trên thân thể người còn có vết thương, vẫn là nên nằm nệm ấm áp tốt hơn.”
Nàng giúp Long Phù Nguyệt thu xếp giường ngủ, Long Phù Nguyệt lại không thèm nhìn tới, thản nhiên nói: “ Mang ra ngoài đốt hết đi.”
“Cái gì…đốt?” Điềm nhi gần như gấp đến cắn trúng lưỡi của mình.
Long Phù Nguyệt nhắm mắt lại không nói thêm nữa. Điềm nhi lại không dám không theo, đành phải đem đống đồ mới tinh kia ra ngoài, một mồi lửa đốt trụi, vải dệt mới tinh, bông mềm mới tinh đều biến mất trong lửa…….
Điềm nhi làm xong hết thảy, quay đầu nhìn Long Phù Nguyệt lại thấy nàng gục xuống, tựa hồ đã ngủ say.
Điềm nhi nhẹ nhàng thở dài một hơi, cũng đi nghĩ ngơi.
Long Phù Nguyệt chậm rãi mở to mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ, nàng cẩn thận nằm sấp trong chăn, suy nghĩ bay tán loạn.
Chuyện cũ từng màn chạy qua, cay, đắng, ngọt, bùi… Sau đó lại là hình ảnh Phượng Thiên Vũ cầm trong tay roi da dính máu của nàng, giống như có ngọn lửa đang cháy mãnh liệt làm bỏng trái tim nàng.
Nàng thở dài một hơi, đã đến lúc nên kết thúc đoạn tình cảm này.
Tình yêu như vậy, có đôi khi, sẽ làm cho con người trở nên vô cùng hèn mọn.
Sau những chuyện này, buông tha hắn cũng là buông tha chính mình.
Nàng sẽ chấm dứt hết thảy.
Tất nhiên phải đợi thương thế của nàng khá hơn rồi mới nói tiếp.
Long Phù Nguyệt thản nhiên nói: “Ta biết, chính là muốn rửa thuốc mỡ đi.”
Điềm nhi gần như muốn khóc òa lên: “Không được a, thuốc này là cao dược để trị thương cho người sao có thể rửa đi?!”
Long Phù Nguyệt nhìn nàng một cái: “Ngươi không làm thì ta tự làm.”
Điềm nhi hoàn toàn chịu thua rồi, đành phải tìm một tấm khăn sạch sẽ nhúng nước giúp nàng lau…
Long Phù Nguyệt đau đến toàn thân phát run, lại không kêu một tiếng.
Cuối cùng tất cả thuốc mỡ đều được tẩy đi, Điềm nhi vô cùng oán hận nhìn chậu nước đầy máu mang đi ra ngoài.
Vừa quay đầu lại, nhìn thấy hai cái giường đệm chăn Phượng Thiên Vũ mang đến, ánh mắt liền sáng lên: “Phù Nguyệt, nô tỳ giúp người đứng dậy, trên thân thể người còn có vết thương, vẫn là nên nằm nệm ấm áp tốt hơn.”
Nàng giúp Long Phù Nguyệt thu xếp giường ngủ, Long Phù Nguyệt lại không thèm nhìn tới, thản nhiên nói: “ Mang ra ngoài đốt hết đi.”
“Cái gì…đốt?” Điềm nhi gần như gấp đến cắn trúng lưỡi của mình.
Long Phù Nguyệt nhắm mắt lại không nói thêm nữa. Điềm nhi lại không dám không theo, đành phải đem đống đồ mới tinh kia ra ngoài, một mồi lửa đốt trụi, vải dệt mới tinh, bông mềm mới tinh đều biến mất trong lửa…….
Điềm nhi làm xong hết thảy, quay đầu nhìn Long Phù Nguyệt lại thấy nàng gục xuống, tựa hồ đã ngủ say.
Điềm nhi nhẹ nhàng thở dài một hơi, cũng đi nghĩ ngơi.
Long Phù Nguyệt chậm rãi mở to mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ, nàng cẩn thận nằm sấp trong chăn, suy nghĩ bay tán loạn.
Chuyện cũ từng màn chạy qua, cay, đắng, ngọt, bùi… Sau đó lại là hình ảnh Phượng Thiên Vũ cầm trong tay roi da dính máu của nàng, giống như có ngọn lửa đang cháy mãnh liệt làm bỏng trái tim nàng.
Nàng thở dài một hơi, đã đến lúc nên kết thúc đoạn tình cảm này.
Tình yêu như vậy, có đôi khi, sẽ làm cho con người trở nên vô cùng hèn mọn.
Sau những chuyện này, buông tha hắn cũng là buông tha chính mình.
Nàng sẽ chấm dứt hết thảy.
Tất nhiên phải đợi thương thế của nàng khá hơn rồi mới nói tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.