Chương 281: Chẳng lẽ — gặp cái gì bất trắc
Mục Đan Phong
14/03/2014
Phượng Thiên Vũ hơi khẽ cau mày: "Không được, bên trong không biết có cái gì nguy hiểm, công phu của nàng không cao, vẫn là ngoan ngoãn chờ ở nơi này. Yên tâm, ta đi sẽ nhanh chóng quay về."
"Ngươi nên mang ta đi, hay tự ta đơn độc xông vào?" Long Phù Nguyệt cũng đứng lên. Liếc mắt nhìn tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn.
"Ngươi. . . . . ." Phượng Thiên Vũ lần đầu tiên bị nàng quấy đến đau đầu .
"Nga, được rồi. Nàng cần phải ngoan ngoãn , không nên chạy loạn. . . . . ." Phượng Thiên Vũ chỉ phải thỏa hiệp.
"Vâng, vâng, ta sẽ không chạy loạn ." Trên mặt đẹp của Long Phù Nguyệt lộ ra tươi cười.
Nàng vẫn còn chưa nói xong, chợt thấy sau gáy tê rần, toàn thân nhất thời không thể động: "Thối Vũ Mao, ngươi lại điểm huyệt đạo ta!"
Long Phù Nguyệt oa oa kêu to.
Phượng Thiên Vũ cũng không để ý đến nàng, đem nàng giao cho vài vị phó tướng bên cạnh : "Bảo vệ nàng, nếu có cái gì sơ xuất các ngươi sẽ thảm!"
Thân thể nhẹ lướt, như một đạo khói nhẹ bay vào bên trong tòa thành kia. . . . . .
Trái tim của Long Phù Nguyệt gần như muốn nhảy ra khỏi yết hầu, nàng đã cảm nhận được bên trong này có nguy hiểm thật lớn, nhưng đành trơ mắt nhìn hắn đi vào, nàng một chút biện pháp cũng cũng không có.
Mấy người phó tướng đem nàng bảo vệ ở chính giữa, nghiêm túc cẩn thận. Nhất là Trương Vân Long, lần trước hắn đã để Long Phù Nguyệt thất lạc, trong lòng vẫn thực áy náy, lúc này tự nhiên không dám lại thả lỏng cảnh giác, đứng ở phía sau của nàng, trong lòng âm thầm thề, vô luận gặp bất cứ tình huống nguy hiểm gian nan đến mức nào, hắn cũng sẽ không để lạc nàng lần nữa! Liều chết cũng muốn bảo vệ sự an toàn của nàng.
Lại một canh giờ rất nhanh qua đi.
Trong thành một mảnh tĩnh mịch như trước, một chút động tĩnh cũng không có.
Yên tĩnh không tiếng động này, yên tĩnh kỳ quái , thật sự so với bất cứ động tĩnh gì đều đáng sợ.
Trong lòng Long Phù Nguyệt giống như có một trăm con chuột đang gặm cắn, tay nắm chặc lại buông ra. Một đôi mắt to chăm chú nhìn về hướng cửa thành: "Hắn tại sao còn chưa ra? Chẳng lẽ —— Gặp phải bất trắc gì? Có thể võ công của hắn, cho dù gặp cường địch mạng như thế nào, cũng nên có chút động tĩnh mới đúng nha. Cái này rốt cuộc là sao lại thế này?"
Nàng hận không thể xông đi vào nhìn thử, nhưng huyệt đạo trên người bị điểm, một bước cũng dịch chuyển không được.
Thành trì, không có sự sống giờ phút này ở trong mắt nàng nhìn thấy, lại phảng phất giống như địa ngục gian xảo kì dị.
"Ngươi nên mang ta đi, hay tự ta đơn độc xông vào?" Long Phù Nguyệt cũng đứng lên. Liếc mắt nhìn tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn.
"Ngươi. . . . . ." Phượng Thiên Vũ lần đầu tiên bị nàng quấy đến đau đầu .
"Nga, được rồi. Nàng cần phải ngoan ngoãn , không nên chạy loạn. . . . . ." Phượng Thiên Vũ chỉ phải thỏa hiệp.
"Vâng, vâng, ta sẽ không chạy loạn ." Trên mặt đẹp của Long Phù Nguyệt lộ ra tươi cười.
Nàng vẫn còn chưa nói xong, chợt thấy sau gáy tê rần, toàn thân nhất thời không thể động: "Thối Vũ Mao, ngươi lại điểm huyệt đạo ta!"
Long Phù Nguyệt oa oa kêu to.
Phượng Thiên Vũ cũng không để ý đến nàng, đem nàng giao cho vài vị phó tướng bên cạnh : "Bảo vệ nàng, nếu có cái gì sơ xuất các ngươi sẽ thảm!"
Thân thể nhẹ lướt, như một đạo khói nhẹ bay vào bên trong tòa thành kia. . . . . .
Trái tim của Long Phù Nguyệt gần như muốn nhảy ra khỏi yết hầu, nàng đã cảm nhận được bên trong này có nguy hiểm thật lớn, nhưng đành trơ mắt nhìn hắn đi vào, nàng một chút biện pháp cũng cũng không có.
Mấy người phó tướng đem nàng bảo vệ ở chính giữa, nghiêm túc cẩn thận. Nhất là Trương Vân Long, lần trước hắn đã để Long Phù Nguyệt thất lạc, trong lòng vẫn thực áy náy, lúc này tự nhiên không dám lại thả lỏng cảnh giác, đứng ở phía sau của nàng, trong lòng âm thầm thề, vô luận gặp bất cứ tình huống nguy hiểm gian nan đến mức nào, hắn cũng sẽ không để lạc nàng lần nữa! Liều chết cũng muốn bảo vệ sự an toàn của nàng.
Lại một canh giờ rất nhanh qua đi.
Trong thành một mảnh tĩnh mịch như trước, một chút động tĩnh cũng không có.
Yên tĩnh không tiếng động này, yên tĩnh kỳ quái , thật sự so với bất cứ động tĩnh gì đều đáng sợ.
Trong lòng Long Phù Nguyệt giống như có một trăm con chuột đang gặm cắn, tay nắm chặc lại buông ra. Một đôi mắt to chăm chú nhìn về hướng cửa thành: "Hắn tại sao còn chưa ra? Chẳng lẽ —— Gặp phải bất trắc gì? Có thể võ công của hắn, cho dù gặp cường địch mạng như thế nào, cũng nên có chút động tĩnh mới đúng nha. Cái này rốt cuộc là sao lại thế này?"
Nàng hận không thể xông đi vào nhìn thử, nhưng huyệt đạo trên người bị điểm, một bước cũng dịch chuyển không được.
Thành trì, không có sự sống giờ phút này ở trong mắt nàng nhìn thấy, lại phảng phất giống như địa ngục gian xảo kì dị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.